Bước vào cửa chính của Ti gia, khó có khi nào lại thấy yên tĩnh như thế này, Tiêu Dật vừa khó hiểu tại sao không thấy ba cái đầu củ caỉ đỏ của ba người hay bám dính đâu, vừa đi lên lầu.
“Tiểu Dật, ngươi đã về rồi”.
Ti Tu Khải vừa lúc từ trong phòng sách đi ra, thấy vẻ mặt của Tiêu Dật như là loại cảm giác cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Chú Khải”.Tiêu Dật do dự một chút, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: “Đám người chị Du đang ở đâu ni? ”.
Ti Tu Khải mở tay bất đắc dĩ mà nhún vai: “Đều ở trong phòng của mình chứ đâu”.
Lại lén lút ghé sát vào tai Tiêu Dật nói nhỏ: “Bị anh họ giam lại”.
Trong mắt Tiêu Dật dâng lên nghi ngờ, ba đứa nhỏ này tuy rằng có láo loạn một chút, nhưng ở trước mặt Ti Tu Dạ vẫn biết giữ đúng chừng mực, làm sao lại khiến cho Ti Tu Dạ giam lại.
“Đúng rồi, Tiểu Dật, vừa rồi mommy cùng bà ngoại của ngươi có tới”.
“Bọn họ sao đột nhiên lại tới đây”.Tiêu Dật khó hiểu.
Ti Tu Khải trợn tròn mắt: “Ngươi không biết hôm nay là ngày bao nhiêu sao?”.
“Ngày nhiêu?”.
Há hốc mồm thở ra,nói mà như chưa nói gì, Ti Tu Khải thở dài nói: “Bỏ đi, không có gì”.
Thấy Tiêu Dật xoay người muốn đi lên lầu, Ti Tu Khải đứng lại bảo nó: “Ơ, Tiểu Dật, anh họ ở trong phòng sách mà”.
“Ừ, ta biết”.Tiêu Dật cũng không có quay đầu lại mà đi lên lầu.
“Nhưng mà…”.Ngươi giống như không có ý đi gặp hắn, Ti Tu Khải ngây ngốc nhìn Tiêu Dật biến mất tại góc quẹo cầu thang.
Chuyện cứ như đùa, ngay cả ba chị em cũng bị giam lại, có thể thấy hôm nay hắn có bao nhiêu tức giận rồi, ta còn không đầu không đuôi mà chọc vào tổ ong vò vẽ sao? Thân thể người ta vẫn còn là một đứa trẻ đang lớn, hiện tại nên trở về giường ngủ một giấc.
…
Lúc Ti Tu Dạ trở lại phòng ngủ, trên giường gom lại một đống chăn nhỏ, chỗ lồi chỗ lõm, nhẹ nhàng phảng phất giống như đang ngủ.
Tao nhã mà nằm ở một bên gường, ngón tay trắng ngần thon dài nhẹ nhàng chọc chọc vào đống chăn nhỏ kia.
“Ta biết ngươi chưa có ngủ”.
Cái đầu nho nhỏ từ bên trong chiếc chăn mềm mại lộ ra, đôi mắt màu tím vẫn còn mơ màng kia mang theo một chút hơi nước.
“Daddy?”.
“Vẫn còn giả bộ”.
Ti Tu Dạ nhịn không được mà bẹo khuôn măt nhỏ nhắn trắng trắng nõn nõn, nhìn thấy nước da xuất hiện màu hồng hồng mới ngừng tay.
“Vì sao lại đồng ý đến chỗ của lão ấy?”.
“Là chú Quý kiên quyết muốn ta tới”.
Bĩu bĩu cái môi, làm gì mà bẹo má người ta, Tiêu Dật tủi thân mà tố cáo.
“Hừ”.Ti Tu Dạ ôm lấy Tiêu Dật vào lồng ngực, thỉnh thoáng lại vuốt ve những sợi tóc mềm mại tinh tế của nó, “Dật Nhi có hiểu hết được cái gì là trốn tránh trách nhiệm hay không”.
“Ta thấy, không phải vì ba chữ Mộc Tuyết Dương hay sao? Nghe nói đám người ‘Y’ Thủ đến chỗ của lão ấy”.
Tiêu Dật một chút cũng không cảm thấy tội lỗi, ghé vào trong ngực Ti Tu Dạ, bắt chước bộ dạng của hắn, ngón tay nhỏ bé nhũn nhũn nắm lấy một nhánh tóc của Tu Tu Dạ, quấn vòng quanh ngón tay của mình mà đùa nghịch rất vui đi.
Ra vẻ không để ý mà hỏi: “Daddy quen với Ngô Cù gia gia sao?”.
Ti Tu Dạ híp mắt lại, khóe miệng thoát ra một câu: “Không quen”.
Tốc độ ngón tay liền tăng tốc, ta quấn ta quấn, xem ta quấn cho ngươi thành một cuộn lớn, một cái hai cái, dám bắt nạt đứa trẻ như ta.
“Đừng nóng vội, ngươi sau này còn khối thời gian cùng lão tinh ranh kia tiếp xúc”.
“Vì sao?”.Tiêu Dật hơi ngẩng đầu nhìn Ti Tu Dạ.
“Những đứa trẻ của Ti gia sau khi tám tuổi sẽ vào trong núi Diêm Minh của Ti gia nhận sự huấn luyện của ba bộ ‘Y’, ‘Võ’, ‘Khí’”.
Thảo nào, nghe bọn họ nói cái gì mà xuống núi xuống núi(*), thì ra là ý này.
(*) Cái này là ở đoạn Ti Ngự Long nói với Tiêu Dật trong chương 48, cái đoạn “mấy trưởng lão khó khăn lắm mới xuống núi đến đây, ngươi qua chào hỏi họ một chút ấy”.Nhưng lúc ấy tớ thấy từ xuống núi không liên quan gì, nên bỏ bớt, tớ sẽ edit lại chương 48, mấy nàng đọc rồi thứ lỗi cho tớ.
“Vậy, chị Du và anh Giác không phải đã phải đi rồi sao? Sao bọn họ vẫn còn đến trường học?”.
“Vẫn đến trường như cũ, nhưng không thể ở lại trong Ti gia nữa, tan học sẽ trở về núi Diêm Minh, huấn luyện ở bên đó đều là lúc sau khi học xong thì bắt đầu”.
“Vậy là ta chẳng phải không thể gặp mặt được đám chị Du rồi?”.
“Trước khi đến mười ba tuổi, bọn nó mỗi tháng có thể về thăm nhà một lần, khoảng thời gian từ mười ba đến mười tám tuổi thì toàn bộ là dạng huấn luyện khép khín ”.
“Ta cũng phải đi sao?”.
“Đúng,hơn nữa ngươi so với người khác sẽ cực nhọc hơn.Đám bọn Ti Lưu Du khi vào đó, sẽ được tự chọn một bộ mình thích, còn ngươi bộ nào cũng phải qua”.
Buông nhánh tóc của Ti Tu Dạ ra, sờ nhẹ lên đôi mắt tím lam,”Là vì nó”.
“Dật Nhi thông minh”.
Cầm lấy bàn tay bé nhỏ non nớt đang sờ kia đặt vào miệng cắn nhẹ, động tác bất ngờ cùng với cảm giác thoáng chút tê tê dại dại, làm cho Tiêu Dật thất thần một trận.
Hơi đỏ mặt, rút tay về: “Ta nghĩ hôm nay tâm tình ngươi không tốt”.
“Dật Nhi sao lại cho là như vậy?”.Ti Tu Dạ lười biếng hỏi.
“Chú Khải nói ngươi bắt đám chị Du giam lại”.
“Dật Nhi biết vì sao không?”.
“Ta sao mà biết được”.
“Ha ha, ta đoán Dật Nhi không biết hôm nay là ngày bao nhiêu rồi”.Ti Tu Dạ khẽ cười.
“Sao các ngươi ai cũng hỏi như vậy? Hôm nay là ngày nhiêu?”.Tiêu Dật tò mò ngồi dậy.
“Là sinh nhật của ngươi”.
Cực cực khổ khổ vội vàng hoàn thành hết chuyện của công ty, muốn nhanh chóng trở về làm cho bé con trong lòng mình một cái sinh nhật, kết quả vừa vào đến cửa, đã thấy lớn bé già trẻ gái trai đều loạn hết cả lên, người muốn thấy lại không thấy bóng dáng đâu, mặc cho là ai cũng không làm cho vui vẻ lên được, càng miễn bàn về độ lạnh lùng của Ti Tu Dạ, lập tức phụ nữ đóng gói đá ra ngoài, trẻ con úp mặt vào tường tự kiểm điểm, người già báo lại tình huống.
“Sinh nhật của ta”.
Tiêu Dật lúc này mới có chút ấn tượng.
Sinh nhật lúc trước đều do Tiêu Mẫn Nhi và Trương Ngọc Quyên bận bụi tổ chức, bản thân là nhân vật chính lại không có chút để ý.
“Đây là cái gì?”.
Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một ánh sáng tím lấp lánh hấp dẫn.
Nhìn kỹ,giống như vòng tay gì đó, toàn bộ là do tử ngọc(**) điêu khắc thành, ánh sáng kia, giống như dòng nước đang chảy bên trong.
(**) tử ngọc: là tên,ngọc tím, một loại ngọc màu tím nhưng lại có giá trị cao hơn rất nhiều so với các loại ngọc có màu tím.
“Là quà ta tặng cho Dật Nhi”.
Ti Tu Dạ kéo một bên ống tay áo của Tiêu Dật, từ dưới đeo lên trên, thì ra là một chiếc vòng vai(***).
(***) tên này là tớ tìm được trên mạng, nó là loại vòng đeo ở bắp tay gần vai ấy.
“Như thế này, ta sẽ đem Dật Nhi trói buộc rồi”.
Lời nói như trẻ con khiến Tiêu Dật bật cười.
“Ngươi xem, nó cùng với ánh mắt của ngươi rất hợp”.Ti Tu Dạ vừa lòng mà ngắm: “Chiếc vòng tử ngọc này đông ấm hè mát, có thể điều hòa nhiệt độ cơ thể, hơn nữa chất liệu rất đặc biệt”.
Nói xong, hắn trên chỗ nào đó ấn nhẹ một cái, chiếc vòng ngọc tự động tách ra khỏi cánh tay Tiêu Dật, trong nháy mắt biến thành một con dao găm đẹp đẽ tinh xảo.
“Ngươi đã mang họ Ti rồi, sau này nguy hiểm cũng nhiều hơn, bộ phận then chốt tinh xảo này, không dễ dàng phát hiện ra, ngươi lúc nào cũng phải mang bên mình, học cách tự bảo vệ mình, biết không?”.
Nhìn thấy Ti Tu Dạ cẩn thận vì nó mà cầm vòng vai đeo lên một lần nữa, Tiêu Dật gật đầu “Ừ” một tiếng.
Ti Tu Dạ thân ngươi à lãnh huyết để vương của Ti gia,không sợ trời không sợ đất, cũng bắt đầu thấy lo lắng sao? Là nhược điểm của ngươi, ta nên làm gì bây giờ?.
“Bên kia, là của bọn họ đưa cho ngươi”.
Bản thân mình tặng bảo vật xong, Ti Tu Dạ lúc này mới hất cằm, một đống đồ vật cạnh chân giường.
Tiêu Dật bò xuống, đủ loại hộp quà đập vào mắt.
Hộp màu lam có khuôn mặt cười thật to màu vàng, nhất định là của mommy, không cần phải đoán, mở ra chắc chắn sẽ là một chiếc áo thun len dài tay sứt sẹo do nàng tự đan.
Hộp tím sọc trắng được gói cẩn thận kia, hẳn là của bà ngoại, là khăn quàng cổ và với gang tay cùng màu với món quà của mommy.
Còn cái hộp vàng óng ánh này, là của ai? Quả nhiên, khái niệm tiền bạc của chị Du đã ăn sâu bén rễ rồi, bất quá đối với mình cũng thật hào phóng, dĩ nhiên là một bức tượng tiểu thiên sứ bằng vàng ròng.
Không cần phải nói, cái hộp màu bạc lấp lánh này là của anh Giác tặng rồi, là một chiếc vòng cổ có cây thánh giá, làm bằng bạch kim kiểu dáng đơn giản, chất lượng tao nhã.
Cái hình trái tim có nhiều màu sắc mềm mềm xốp xốp, mở ra là một khung hình màu tím thạch anh, không biết lúc nào chụp mình đang đọc sách, Cẩn chắc phải mất rất nhiều thời gian và công sức.
Cái được gói bằng giấy toàn màu trắng trên có những hoa văn màu tím nhạt,bên trong là một tờ giấy, trên đó là những nét vẽ bằng bút chì than, phác thảo một nụ cười nhạt của thiếu niên tuyệt mỹ, khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, cái này có phải…Linh…trong mơ hồ giống như nghe thấy chính linh hồn của A Phong đang gọi mình.
Còn bác quản gia tặng nguyên một bộ dụng cụ thí nghiệm mới, còn chú Khải tặng một loạt sách bản gốc in giới hạn, dì Liêm tặng một bộ áo dài(****) Trung Quốc theo phong cách cải tiến.
(****) áo dài ở đây là cái áo đời nhà Thanh nhé mấy nàng, không phải áo dài của Việt Nam đâu.
“Làm sao vậy?”.
Ti Tu Dạ cũng xuống giường đi tới, ngồi trước đống quà đã được Tiêu Dật bóc.
Tiêu Dật ngẩng đầu lên, chỉ vào ngực của mình, khẽ cười nói: “Nơi này, được lấp đầy”. Những giọt nước mắt từ đôi mắt màu tím chảy xuống.
Ti Tu Dạ chỉ cười không nói gì,cúi đầu, đôi môi dụi dàng từng chút từng chút chạm vào những giọt nước mắt đang chảy xuống trên mặt Tiêu Dật.
Cũng chỉ có lúc này đây, Dật Nhi của ta, từ nay về sau ta sẽ làm cho ngươi hạnh phúc mà không còn phải xúc động mà rơi lệ nữa.
“Tiểu Dật, ngươi đã về rồi”.
Ti Tu Khải vừa lúc từ trong phòng sách đi ra, thấy vẻ mặt của Tiêu Dật như là loại cảm giác cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Chú Khải”.Tiêu Dật do dự một chút, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: “Đám người chị Du đang ở đâu ni? ”.
Ti Tu Khải mở tay bất đắc dĩ mà nhún vai: “Đều ở trong phòng của mình chứ đâu”.
Lại lén lút ghé sát vào tai Tiêu Dật nói nhỏ: “Bị anh họ giam lại”.
Trong mắt Tiêu Dật dâng lên nghi ngờ, ba đứa nhỏ này tuy rằng có láo loạn một chút, nhưng ở trước mặt Ti Tu Dạ vẫn biết giữ đúng chừng mực, làm sao lại khiến cho Ti Tu Dạ giam lại.
“Đúng rồi, Tiểu Dật, vừa rồi mommy cùng bà ngoại của ngươi có tới”.
“Bọn họ sao đột nhiên lại tới đây”.Tiêu Dật khó hiểu.
Ti Tu Khải trợn tròn mắt: “Ngươi không biết hôm nay là ngày bao nhiêu sao?”.
“Ngày nhiêu?”.
Há hốc mồm thở ra,nói mà như chưa nói gì, Ti Tu Khải thở dài nói: “Bỏ đi, không có gì”.
Thấy Tiêu Dật xoay người muốn đi lên lầu, Ti Tu Khải đứng lại bảo nó: “Ơ, Tiểu Dật, anh họ ở trong phòng sách mà”.
“Ừ, ta biết”.Tiêu Dật cũng không có quay đầu lại mà đi lên lầu.
“Nhưng mà…”.Ngươi giống như không có ý đi gặp hắn, Ti Tu Khải ngây ngốc nhìn Tiêu Dật biến mất tại góc quẹo cầu thang.
Chuyện cứ như đùa, ngay cả ba chị em cũng bị giam lại, có thể thấy hôm nay hắn có bao nhiêu tức giận rồi, ta còn không đầu không đuôi mà chọc vào tổ ong vò vẽ sao? Thân thể người ta vẫn còn là một đứa trẻ đang lớn, hiện tại nên trở về giường ngủ một giấc.
…
Lúc Ti Tu Dạ trở lại phòng ngủ, trên giường gom lại một đống chăn nhỏ, chỗ lồi chỗ lõm, nhẹ nhàng phảng phất giống như đang ngủ.
Tao nhã mà nằm ở một bên gường, ngón tay trắng ngần thon dài nhẹ nhàng chọc chọc vào đống chăn nhỏ kia.
“Ta biết ngươi chưa có ngủ”.
Cái đầu nho nhỏ từ bên trong chiếc chăn mềm mại lộ ra, đôi mắt màu tím vẫn còn mơ màng kia mang theo một chút hơi nước.
“Daddy?”.
“Vẫn còn giả bộ”.
Ti Tu Dạ nhịn không được mà bẹo khuôn măt nhỏ nhắn trắng trắng nõn nõn, nhìn thấy nước da xuất hiện màu hồng hồng mới ngừng tay.
“Vì sao lại đồng ý đến chỗ của lão ấy?”.
“Là chú Quý kiên quyết muốn ta tới”.
Bĩu bĩu cái môi, làm gì mà bẹo má người ta, Tiêu Dật tủi thân mà tố cáo.
“Hừ”.Ti Tu Dạ ôm lấy Tiêu Dật vào lồng ngực, thỉnh thoáng lại vuốt ve những sợi tóc mềm mại tinh tế của nó, “Dật Nhi có hiểu hết được cái gì là trốn tránh trách nhiệm hay không”.
“Ta thấy, không phải vì ba chữ Mộc Tuyết Dương hay sao? Nghe nói đám người ‘Y’ Thủ đến chỗ của lão ấy”.
Tiêu Dật một chút cũng không cảm thấy tội lỗi, ghé vào trong ngực Ti Tu Dạ, bắt chước bộ dạng của hắn, ngón tay nhỏ bé nhũn nhũn nắm lấy một nhánh tóc của Tu Tu Dạ, quấn vòng quanh ngón tay của mình mà đùa nghịch rất vui đi.
Ra vẻ không để ý mà hỏi: “Daddy quen với Ngô Cù gia gia sao?”.
Ti Tu Dạ híp mắt lại, khóe miệng thoát ra một câu: “Không quen”.
Tốc độ ngón tay liền tăng tốc, ta quấn ta quấn, xem ta quấn cho ngươi thành một cuộn lớn, một cái hai cái, dám bắt nạt đứa trẻ như ta.
“Đừng nóng vội, ngươi sau này còn khối thời gian cùng lão tinh ranh kia tiếp xúc”.
“Vì sao?”.Tiêu Dật hơi ngẩng đầu nhìn Ti Tu Dạ.
“Những đứa trẻ của Ti gia sau khi tám tuổi sẽ vào trong núi Diêm Minh của Ti gia nhận sự huấn luyện của ba bộ ‘Y’, ‘Võ’, ‘Khí’”.
Thảo nào, nghe bọn họ nói cái gì mà xuống núi xuống núi(*), thì ra là ý này.
(*) Cái này là ở đoạn Ti Ngự Long nói với Tiêu Dật trong chương 48, cái đoạn “mấy trưởng lão khó khăn lắm mới xuống núi đến đây, ngươi qua chào hỏi họ một chút ấy”.Nhưng lúc ấy tớ thấy từ xuống núi không liên quan gì, nên bỏ bớt, tớ sẽ edit lại chương 48, mấy nàng đọc rồi thứ lỗi cho tớ.
“Vậy, chị Du và anh Giác không phải đã phải đi rồi sao? Sao bọn họ vẫn còn đến trường học?”.
“Vẫn đến trường như cũ, nhưng không thể ở lại trong Ti gia nữa, tan học sẽ trở về núi Diêm Minh, huấn luyện ở bên đó đều là lúc sau khi học xong thì bắt đầu”.
“Vậy là ta chẳng phải không thể gặp mặt được đám chị Du rồi?”.
“Trước khi đến mười ba tuổi, bọn nó mỗi tháng có thể về thăm nhà một lần, khoảng thời gian từ mười ba đến mười tám tuổi thì toàn bộ là dạng huấn luyện khép khín ”.
“Ta cũng phải đi sao?”.
“Đúng,hơn nữa ngươi so với người khác sẽ cực nhọc hơn.Đám bọn Ti Lưu Du khi vào đó, sẽ được tự chọn một bộ mình thích, còn ngươi bộ nào cũng phải qua”.
Buông nhánh tóc của Ti Tu Dạ ra, sờ nhẹ lên đôi mắt tím lam,”Là vì nó”.
“Dật Nhi thông minh”.
Cầm lấy bàn tay bé nhỏ non nớt đang sờ kia đặt vào miệng cắn nhẹ, động tác bất ngờ cùng với cảm giác thoáng chút tê tê dại dại, làm cho Tiêu Dật thất thần một trận.
Hơi đỏ mặt, rút tay về: “Ta nghĩ hôm nay tâm tình ngươi không tốt”.
“Dật Nhi sao lại cho là như vậy?”.Ti Tu Dạ lười biếng hỏi.
“Chú Khải nói ngươi bắt đám chị Du giam lại”.
“Dật Nhi biết vì sao không?”.
“Ta sao mà biết được”.
“Ha ha, ta đoán Dật Nhi không biết hôm nay là ngày bao nhiêu rồi”.Ti Tu Dạ khẽ cười.
“Sao các ngươi ai cũng hỏi như vậy? Hôm nay là ngày nhiêu?”.Tiêu Dật tò mò ngồi dậy.
“Là sinh nhật của ngươi”.
Cực cực khổ khổ vội vàng hoàn thành hết chuyện của công ty, muốn nhanh chóng trở về làm cho bé con trong lòng mình một cái sinh nhật, kết quả vừa vào đến cửa, đã thấy lớn bé già trẻ gái trai đều loạn hết cả lên, người muốn thấy lại không thấy bóng dáng đâu, mặc cho là ai cũng không làm cho vui vẻ lên được, càng miễn bàn về độ lạnh lùng của Ti Tu Dạ, lập tức phụ nữ đóng gói đá ra ngoài, trẻ con úp mặt vào tường tự kiểm điểm, người già báo lại tình huống.
“Sinh nhật của ta”.
Tiêu Dật lúc này mới có chút ấn tượng.
Sinh nhật lúc trước đều do Tiêu Mẫn Nhi và Trương Ngọc Quyên bận bụi tổ chức, bản thân là nhân vật chính lại không có chút để ý.
“Đây là cái gì?”.
Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một ánh sáng tím lấp lánh hấp dẫn.
Nhìn kỹ,giống như vòng tay gì đó, toàn bộ là do tử ngọc(**) điêu khắc thành, ánh sáng kia, giống như dòng nước đang chảy bên trong.
(**) tử ngọc: là tên,ngọc tím, một loại ngọc màu tím nhưng lại có giá trị cao hơn rất nhiều so với các loại ngọc có màu tím.
“Là quà ta tặng cho Dật Nhi”.
Ti Tu Dạ kéo một bên ống tay áo của Tiêu Dật, từ dưới đeo lên trên, thì ra là một chiếc vòng vai(***).
(***) tên này là tớ tìm được trên mạng, nó là loại vòng đeo ở bắp tay gần vai ấy.
“Như thế này, ta sẽ đem Dật Nhi trói buộc rồi”.
Lời nói như trẻ con khiến Tiêu Dật bật cười.
“Ngươi xem, nó cùng với ánh mắt của ngươi rất hợp”.Ti Tu Dạ vừa lòng mà ngắm: “Chiếc vòng tử ngọc này đông ấm hè mát, có thể điều hòa nhiệt độ cơ thể, hơn nữa chất liệu rất đặc biệt”.
Nói xong, hắn trên chỗ nào đó ấn nhẹ một cái, chiếc vòng ngọc tự động tách ra khỏi cánh tay Tiêu Dật, trong nháy mắt biến thành một con dao găm đẹp đẽ tinh xảo.
“Ngươi đã mang họ Ti rồi, sau này nguy hiểm cũng nhiều hơn, bộ phận then chốt tinh xảo này, không dễ dàng phát hiện ra, ngươi lúc nào cũng phải mang bên mình, học cách tự bảo vệ mình, biết không?”.
Nhìn thấy Ti Tu Dạ cẩn thận vì nó mà cầm vòng vai đeo lên một lần nữa, Tiêu Dật gật đầu “Ừ” một tiếng.
Ti Tu Dạ thân ngươi à lãnh huyết để vương của Ti gia,không sợ trời không sợ đất, cũng bắt đầu thấy lo lắng sao? Là nhược điểm của ngươi, ta nên làm gì bây giờ?.
“Bên kia, là của bọn họ đưa cho ngươi”.
Bản thân mình tặng bảo vật xong, Ti Tu Dạ lúc này mới hất cằm, một đống đồ vật cạnh chân giường.
Tiêu Dật bò xuống, đủ loại hộp quà đập vào mắt.
Hộp màu lam có khuôn mặt cười thật to màu vàng, nhất định là của mommy, không cần phải đoán, mở ra chắc chắn sẽ là một chiếc áo thun len dài tay sứt sẹo do nàng tự đan.
Hộp tím sọc trắng được gói cẩn thận kia, hẳn là của bà ngoại, là khăn quàng cổ và với gang tay cùng màu với món quà của mommy.
Còn cái hộp vàng óng ánh này, là của ai? Quả nhiên, khái niệm tiền bạc của chị Du đã ăn sâu bén rễ rồi, bất quá đối với mình cũng thật hào phóng, dĩ nhiên là một bức tượng tiểu thiên sứ bằng vàng ròng.
Không cần phải nói, cái hộp màu bạc lấp lánh này là của anh Giác tặng rồi, là một chiếc vòng cổ có cây thánh giá, làm bằng bạch kim kiểu dáng đơn giản, chất lượng tao nhã.
Cái hình trái tim có nhiều màu sắc mềm mềm xốp xốp, mở ra là một khung hình màu tím thạch anh, không biết lúc nào chụp mình đang đọc sách, Cẩn chắc phải mất rất nhiều thời gian và công sức.
Cái được gói bằng giấy toàn màu trắng trên có những hoa văn màu tím nhạt,bên trong là một tờ giấy, trên đó là những nét vẽ bằng bút chì than, phác thảo một nụ cười nhạt của thiếu niên tuyệt mỹ, khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, cái này có phải…Linh…trong mơ hồ giống như nghe thấy chính linh hồn của A Phong đang gọi mình.
Còn bác quản gia tặng nguyên một bộ dụng cụ thí nghiệm mới, còn chú Khải tặng một loạt sách bản gốc in giới hạn, dì Liêm tặng một bộ áo dài(****) Trung Quốc theo phong cách cải tiến.
(****) áo dài ở đây là cái áo đời nhà Thanh nhé mấy nàng, không phải áo dài của Việt Nam đâu.
“Làm sao vậy?”.
Ti Tu Dạ cũng xuống giường đi tới, ngồi trước đống quà đã được Tiêu Dật bóc.
Tiêu Dật ngẩng đầu lên, chỉ vào ngực của mình, khẽ cười nói: “Nơi này, được lấp đầy”. Những giọt nước mắt từ đôi mắt màu tím chảy xuống.
Ti Tu Dạ chỉ cười không nói gì,cúi đầu, đôi môi dụi dàng từng chút từng chút chạm vào những giọt nước mắt đang chảy xuống trên mặt Tiêu Dật.
Cũng chỉ có lúc này đây, Dật Nhi của ta, từ nay về sau ta sẽ làm cho ngươi hạnh phúc mà không còn phải xúc động mà rơi lệ nữa.