Tiêu Dật thoáng quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt tím lam sâu sắc kia: “Tại sao ngươi lại ở đây?”.
Ti Tu Dạ thỏa mãn mà ôm lấy người Tiêu Dật, cười nói: “Không phải vì Dật Nhi nhớ ta sao, ta đã tới rồi đây”.
Tiêu Dật khẽ hừ nhẹ, miệng thì ra vẻ khinh thường lời nói đưa đẩy của hắn nhưng thân thể không chút khách sáo mà dựa lên trên ngực của người phía sau.
Đúng là,có lẽ đã quen với loại dựa dẫm này rồi.
….
“Dật Dật, ngươi xuống dưới như thế nào a?”.
“Dật, chúng ta ——”.
Lời nói của Ti Lưu Cẩn dừng lại khi nhìn thấy người phía sau.
“Daddy”.
Với người cướp đi đứa con của mình,mắt Tiêu Mẫn Nhi lộ ra tia cảnh giác, vất vả lắm mới dụ được Dật Dật đi ra ngoài chơi nên nhất định phải xem trọng.
“Ừ”.Ti Tu Dạ thản nhiên nhìn Ti Lưu Cẩn có chút thận trọng và đôi mắt đề phòng của Tiêu Mẫn Nhi: “Các ngươi đi chơi đi, ta và Dật Nhi có chút chuyện”.
Không đơi hai người phản ứng thế nào, Ti Tu Dạ đã dắt Tiêu Dật biến mất trong đám người đang qua lại.
“…Như vậy rốt cuộc là như thế nào?”.Tiêu Mẫn Nhi há mồm trợn mắt.
Ti Lưu Cẩn há hốc mồm ra,cuối cùng vẫn mơ hồ mà nói: “Có nghĩa là chúng ta cứ tiếp tục đi chơi chứ sao…”.
“Cái gì mà tiếp tục đi chơi, Dật Dật cũng không thấy đâu ”.
“Vậy ngươi có đi chơi không”.
“…Đi”.
…
“Ngươi dẫn ta ra đây làm gì?”.
Bàn tay bé nhỏ được bàn tay to lớn của Ti Tu Dạ nắm chặt, một mạch đi về phía trước.
“Hẹn hò”.
Ti Tu Dạ quay người lại, hơi nghiêng đầu một chút, những sợi tóc dài như thác nước trượt xuống tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, mặt mang theo nụ cười hút hồn,giống như một đứa trẻ tinh nghịch chớp chớp mắt nhìn.
Cái vẻ bề ngoài vốn dĩ đã làm người ta chú ý, hơn nữa lại còn làm cái loại động tác nũng nịu kia, khiến cho mọi người đang qua lại đều liếc sang.
Trái tim bé nhỏ của Tiêu Dật nhanh chóng lỡ đi một nhịp, không phải vì lời nói của Ti Tu Dạ mà là bởi vì vẻ mặt của hắn.
“Đến đây”.
Không đợi cho Tiêu Dật biết được mục đích của Ti Tu Dạ, đã bị hắn kéo vào một cửa hàng.
Tiếng ồn của những đứa trẻ xung quanh,tiếng nói chuyện của người lớn cùng với các loại quần áo trong cửa hàng,làm cho Tiêu Dật biết được đây là một cửa hàng bán quần áo.
“Ngươi nhìn xem”.
Nghe được âm thanh của Ti Tu Dạ, vừa ngẩng đầu,đã thấy hắn cầm hai chiếc áo T-shirt giống hệt nhau, ở giữa một chiếc là hình một tiểu baby mông nhẵn mịn đang cười ngây ngô chảy cả nước miếng, nhưng mà hai chiếc một lớn một nhỏ, nhìn qua một cái có thể thấy đây là trang phục cha con.
“Xấu”.
Tiêu Dật lại được mở mang đầu óc, đối với gu thẩm mỹ của Ti Tu Dạ không dám gật bừa.
“Ta cảm thấy rất đáng yêu,không biết Dật Nhi lúc còn nhỏ có như thế này không a?”.
Ti Tu Dạ hài lòng mà ngằm qua ngắm lại, vừa nói vừa đi đến quầy tính tiền.
“Ngươi đừng nói với ta là, ngươi muốn mặc cái này nhá”.
Tiêu Dật thụ động theo Ti Tu Dạ đi qua phía bên kia.
“Ta đã nói là chúng ta hôm nay phải đi hẹn hò rồi, tại sao lại không thể mặc đồ tình nhân chứ?”. (=)) kết anh Dạ rồi nha)
Ti Tu Dạ mắt mang theo ý cười,làm ra vẻ chủ ý đã quyết.
Hở ~ Tiêu Dật trong đầu không thể tưởng tượng được người đàn ông có danh hiệu là vua máu lạnh này sẽ mặc chiếc áo buồn cười như thế, hơn nữa,Ti Tu Dạ,ngươi rốt cuộc có bình thường hay không a, cái này rõ ràng là quần áo cha con cơ mà.
….
Trên đường lớn, người đến người đi ồn ào náo nhiêt,rất nhiều người không hẹn mà cùng nhìn về một phía.
Tiêu điểm ánh mắt của mọi người chính là một lớn một nhỏ, người đàn ông có bề ngoài khôi ngô tuấn tú như thiên thần,phong cách tao nhã sang trọng, cùng với người bên cạnh thỉnh thoảng mở miệng nói chuyện, trong những lời nói đó toát ra vẻ dụi dàng,khiến cho không ít trai gái trong lòng như nai con nhảy loạn.Đứa bé thì đáng yêu xinh đẹp,bộ dáng nho nhỏ đẹp đẽ khiến người ta muốn đi tới mà hết lòng thương yêu, phong cách lành lạnh kia không giống như một đứa trẻ,mê hoặc khiến người ta mềm lòng.Hai người mặc áo T-shirt có in nhân vật hoạt hình kiểu dáng giống nhau,vừa nhìn thấy đã biết ngay là cửa hàng chuyên bắn quần áo cha con trong khu trò chơi.
Phát hiện ra điều này,khiến cho nhiều người tiếc hùi hụi,người đàn ông thoạt nhìn còn trẻ như vậy, thế nhưng đã là một người cha có một đứa con rồi (4 đứa lận không phải 1 nha =))) ,nếu không phải mặt mũi đứa nhỏ có vài phần giống, còn có người chưa chịu từ bỏ ý định đâu.
Đương nhiên, vẫn còn có người chưa chịu từ bỏ ý định.
“Ôi chao,sao lại có người đẹp tới chỗ này a ~”.
Bị Ti Tu Dạ lằng nhằng quấy nhiễu phải thay cái áo buồn cười này,sau khi vừa ra khỏi cửa tiệm, hắn còn từ trong túi lấy ra hai cặp kính áp tròng, nhìn hắn cười kiểu hồ ly,thể hiện rõ là đã sớm tính trước rồi, khiến cho Tiêu Dật vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Trong lúc Ti Tu Dạ cũng Tiêu Dật đang nói chuyện lại nghe được một âm thanh làm cho người ta có cảm giác rất không thích vang lên.
Liếc qua cái người vừa nói,bộ dạng vô sỉ,động tác bỉ ổi, cùng với âm thanh buôn nôn thật rất phù hợp,Tiêu Dật trong lòng nghĩ vừa nhìn về phía Ti Tu Dạ,nghe giọng điệu của người ta,nhất định là vừa ý với vị đại gia này rồi,không biết hắn sẽ có phản ứng gì nhỉ? Chủ nhân của Ti gia trên đường cái bị người trêu ghẹo,thật là trăm năm khó gặp a.
Ti Tu Dạ thấy có người cản đường, vừa ngước mắt lên, đó là một cái nhìn lạnh lùng, hoàn toàn không giống với cái nhìn vừa tình cảm vừa dịu dàng khi nhìn Tiêu Dật.
Bị mắt lạnh của người đẹp lướt qua,đầu tên du côn lưu manh đường phố này toát ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt vui cười cũng thôi cười đi một chút, nhưng cuối cùng sắc đẹp cũng chiến thắng sự nhát gan sợ phiền phức.
Ti Tu Dạ nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn tên đàn ông ‘mê sắc đẹp mà có gan bao cả trời’(*) ,độ lạnh trên người càng tăng thêm.
(*) nguyên văn là ‘sắc đảm bao thiên’: ý của nó là vì ham mê dâm dục mà gan cũng lớn lên rất nhiều, ở đây mình dịch tạm để cho mấy bạn dễ hình dung, cũng là reader đọc nhiều truyện,có những câu thành ngữ mà các bạn ấy để nguyên văn làm mình không hiểu vậy nên mình cố gắng dịch sơ sơ cho mấy bạn dễ hiểu hơn:D.
Tiêu Dật thấy chuyện không liên quan đến mình nên đứng ở một bên xem trò vui,người đàn ông này đúng là ‘ham muốn sắc đẹp xông vào tâm’(**) rồi,lại có thể ngay cả Ti Tu Dạ như vậy cũng không sợ.Mấy người xung quanh đang náo nhiệt cũng bởi vì không khí lạnh xung quanh hắn mà không tự chủ lùi lại mấy bước, xem ra, câu châm ngôn của người xưa kia vẫn rất có lý.
(**)nguyên văn ‘sắc dục huân tâm’,nghĩa đen của nó ý như trên kia
Chết dưới hoa mẫu đơn,có làm quỷ cũng là quỷ phong lưu.
“Người đẹp sao lại không nói gì vậy, là thẹn thùng sao?”.Người đàn ông trêu ghẹo,vươn tay định hướng khuôn mặt tuyệt mĩ của Ti Tu Dạ sờ mó.
Tiêu Dật ở một bên che miệng cười trộm,thán phục rằng trên đời này còn có kẻ không sợ chết ni.
Mà cái cười trộm này lại hấp dẫn cái nhìn của gã đàn ông, dù là đã lấy tay che đi một phần nụ cười kia,nhưng vẫn là hiệu quả của ‘mọi việc đều thuận lợi thì đất sở hữu sẽ sinh sôi ra’(***).Bàn tay giơ bẩn của người đàn ông kia không kìm lòng được mà chuyển mục tiêu,hướng về phía Tiêu Dật mò tới.
(***) lại là thành ngữ đó mấy nàng,nguyên văn: vô vãng bất lợi địa sản sinh liễu.
“Hóa ra ở đây còn ẩn giấu một tiểu mỹ nhân nữa chứ, nhanh qua đây cho anh trai sờ sờ”.
Tiêu Dật thu lại dáng tươi cười,sắc mặt hơi có vẻ không vui, tên này làm bẩn mắt mình đã không muốn tính, lại có lòng tham ăn cả lớn lẫn nhỏ sao. =))
“Á———”.
Không đợi Tiêu Dật ra tay,tiếng thét chói tai của gã đàn ông so với phụ nữ bình thường còn cao vút hơn.
Ti Tu Dạ sắc mặt tối đen cầm lấy tay gã đàn ông, chỉ nhẹ nhàng vặn một cái,có thể rõ ràng nghe thấy âm thanh của tiếng xương gãy,tùy theo âm thanh thảm thiết của gã đàn ông mà vặn thêm,làm cho những người không liên quan vây xem nghe thấy tim cũng nhảy lên hai nhịp.
“Đau,đau…”.Gã đàn ông kêu lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ‘tay đứt ruột xót’, không khó để nhìn ra.
Còn muốn dạy dỗ nhiều hơn một chút,dám muốn cợt nhả lên người Dật Nhi,Ti Tu Dạ cảm thấy vạt áo của mình bị kéo kéo.
Không hề để ý mà tiếp tục, một chút cũng không lưu tình mà vặn tay của người đàn ông đến độ không thể tưởng tượng nổi,Ti Tu Dạ cúi đầu,mắt lộ ra vẻ vô cùng dịu dàng: “Dật Nhi?”.
“Bẩn”.
Nhàn nhạt mà nhìn qua cánh tay cầm lấy tay của gã đàn ông kia,cánh môi non nớt mịn màng của Tiêu Dật phun ra một tiếng.
Mà rõ ràng một tiếng đó mang theo ý khinh thường,nhưng lại là tin vui với gã đàn ông.Ti Tu Dạ vung tay,gã đàn ông lập tức bay ra mấy mét(cứ như vung chưởng ấy =))), giãy dụa với bò lê lết nửa ngày cũng không đứng lên được,nhưng vẫn còn tốt hơn là bị Ti Tu Dạ tiếp tục giày vò.
Móc chiếc khăn tay ra, Tiêu Dật nắm lấy tay Ti Tu Dạ tỉ mỉ lau.
Ti Tu Dạ không có ngăn cản,mìm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú của Tiêu Dật.Chờ nó buông tay ra,khom lưng xuống,đem dáng người nho nhỏ ôm lấy.
“Ta nhìn thấy bên kia có bày ra đồ ăn vặt,Dật Nhi có đói bụng không? Chúng ta qua đó xem đi”.
“Ừ”.Không thể từ chối khi nhìn thấy khuôn mặt thích thú của Ti Tu Dạ,Tiêu Dật gật gật đầu.
“Sau đó chơi trò chơi bên kia, ta vừa nãy nhìn thấy vẫn luôn muốn thử xem”.
“….”.
“Dật Nhi có thích thú nhồi bông không? Ta thắng sẽ cho ngươi có được không? Con lợn nhỏ bụ bẫm kia rất giống với ngươi đấy”.
“….”.
“Dật Nhi có muốn chơi trò này không? Có phải không biết chơi không? Ta sẽ dạy ngươi mà”.
“Ngậm miệng lại, im lặng”.
“….”.
…..
“Dật Nhi, ngươi xem bọn họ ăn đều đút cho nhau kìa, chúng ta cũng như vậy có được không”.
“….”.
Có ai có thể đem người đàn ông điên rồ này kéo đi cho ta không!
….
“Dật Nhi”.
Tiêu Dật xoay người một cái, lưng xoay lại không thèm để ý đến hắn, cũng đã về nhà,lên giường đi ngủ rồi, sao vẫn còn không được yên thân như vậy.
“Hôm nay là lần đầu tiên ta đến công viên trò chơi chơi, cùng Dật Nhi hẹn hò rất vui nữa chứ”.
Lời nói của Ti Tu Dạ trong bóng đêm yên tĩnh vang lên.
Nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ vẫn không nhúc nhích,khóe miệng Ti Tu Dạ mang theo nụ cười,nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ,chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp,cơ thể kia đã dịch lại dựa vào lồng ngực của chính mình,ý cười trong mắt càng nhiều hơn,ôm ôm Tiêu Dật, điều chỉnh lại tư thế thoải mái, từ từ nhắm hai mắt lại.
Trong lòng ôm chú lợn con mà Ti Tu Dạ thắng được,Tiêu Dật được hơi thở quen thuộc của Ti Tu Dạ bao quanh,cũng mỉm cười tiến vào trong mộng đẹp.
Chúc ngươi có những giấc mộng đẹp.
Ti Tu Dạ thỏa mãn mà ôm lấy người Tiêu Dật, cười nói: “Không phải vì Dật Nhi nhớ ta sao, ta đã tới rồi đây”.
Tiêu Dật khẽ hừ nhẹ, miệng thì ra vẻ khinh thường lời nói đưa đẩy của hắn nhưng thân thể không chút khách sáo mà dựa lên trên ngực của người phía sau.
Đúng là,có lẽ đã quen với loại dựa dẫm này rồi.
….
“Dật Dật, ngươi xuống dưới như thế nào a?”.
“Dật, chúng ta ——”.
Lời nói của Ti Lưu Cẩn dừng lại khi nhìn thấy người phía sau.
“Daddy”.
Với người cướp đi đứa con của mình,mắt Tiêu Mẫn Nhi lộ ra tia cảnh giác, vất vả lắm mới dụ được Dật Dật đi ra ngoài chơi nên nhất định phải xem trọng.
“Ừ”.Ti Tu Dạ thản nhiên nhìn Ti Lưu Cẩn có chút thận trọng và đôi mắt đề phòng của Tiêu Mẫn Nhi: “Các ngươi đi chơi đi, ta và Dật Nhi có chút chuyện”.
Không đơi hai người phản ứng thế nào, Ti Tu Dạ đã dắt Tiêu Dật biến mất trong đám người đang qua lại.
“…Như vậy rốt cuộc là như thế nào?”.Tiêu Mẫn Nhi há mồm trợn mắt.
Ti Lưu Cẩn há hốc mồm ra,cuối cùng vẫn mơ hồ mà nói: “Có nghĩa là chúng ta cứ tiếp tục đi chơi chứ sao…”.
“Cái gì mà tiếp tục đi chơi, Dật Dật cũng không thấy đâu ”.
“Vậy ngươi có đi chơi không”.
“…Đi”.
…
“Ngươi dẫn ta ra đây làm gì?”.
Bàn tay bé nhỏ được bàn tay to lớn của Ti Tu Dạ nắm chặt, một mạch đi về phía trước.
“Hẹn hò”.
Ti Tu Dạ quay người lại, hơi nghiêng đầu một chút, những sợi tóc dài như thác nước trượt xuống tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, mặt mang theo nụ cười hút hồn,giống như một đứa trẻ tinh nghịch chớp chớp mắt nhìn.
Cái vẻ bề ngoài vốn dĩ đã làm người ta chú ý, hơn nữa lại còn làm cái loại động tác nũng nịu kia, khiến cho mọi người đang qua lại đều liếc sang.
Trái tim bé nhỏ của Tiêu Dật nhanh chóng lỡ đi một nhịp, không phải vì lời nói của Ti Tu Dạ mà là bởi vì vẻ mặt của hắn.
“Đến đây”.
Không đợi cho Tiêu Dật biết được mục đích của Ti Tu Dạ, đã bị hắn kéo vào một cửa hàng.
Tiếng ồn của những đứa trẻ xung quanh,tiếng nói chuyện của người lớn cùng với các loại quần áo trong cửa hàng,làm cho Tiêu Dật biết được đây là một cửa hàng bán quần áo.
“Ngươi nhìn xem”.
Nghe được âm thanh của Ti Tu Dạ, vừa ngẩng đầu,đã thấy hắn cầm hai chiếc áo T-shirt giống hệt nhau, ở giữa một chiếc là hình một tiểu baby mông nhẵn mịn đang cười ngây ngô chảy cả nước miếng, nhưng mà hai chiếc một lớn một nhỏ, nhìn qua một cái có thể thấy đây là trang phục cha con.
“Xấu”.
Tiêu Dật lại được mở mang đầu óc, đối với gu thẩm mỹ của Ti Tu Dạ không dám gật bừa.
“Ta cảm thấy rất đáng yêu,không biết Dật Nhi lúc còn nhỏ có như thế này không a?”.
Ti Tu Dạ hài lòng mà ngằm qua ngắm lại, vừa nói vừa đi đến quầy tính tiền.
“Ngươi đừng nói với ta là, ngươi muốn mặc cái này nhá”.
Tiêu Dật thụ động theo Ti Tu Dạ đi qua phía bên kia.
“Ta đã nói là chúng ta hôm nay phải đi hẹn hò rồi, tại sao lại không thể mặc đồ tình nhân chứ?”. (=)) kết anh Dạ rồi nha)
Ti Tu Dạ mắt mang theo ý cười,làm ra vẻ chủ ý đã quyết.
Hở ~ Tiêu Dật trong đầu không thể tưởng tượng được người đàn ông có danh hiệu là vua máu lạnh này sẽ mặc chiếc áo buồn cười như thế, hơn nữa,Ti Tu Dạ,ngươi rốt cuộc có bình thường hay không a, cái này rõ ràng là quần áo cha con cơ mà.
….
Trên đường lớn, người đến người đi ồn ào náo nhiêt,rất nhiều người không hẹn mà cùng nhìn về một phía.
Tiêu điểm ánh mắt của mọi người chính là một lớn một nhỏ, người đàn ông có bề ngoài khôi ngô tuấn tú như thiên thần,phong cách tao nhã sang trọng, cùng với người bên cạnh thỉnh thoảng mở miệng nói chuyện, trong những lời nói đó toát ra vẻ dụi dàng,khiến cho không ít trai gái trong lòng như nai con nhảy loạn.Đứa bé thì đáng yêu xinh đẹp,bộ dáng nho nhỏ đẹp đẽ khiến người ta muốn đi tới mà hết lòng thương yêu, phong cách lành lạnh kia không giống như một đứa trẻ,mê hoặc khiến người ta mềm lòng.Hai người mặc áo T-shirt có in nhân vật hoạt hình kiểu dáng giống nhau,vừa nhìn thấy đã biết ngay là cửa hàng chuyên bắn quần áo cha con trong khu trò chơi.
Phát hiện ra điều này,khiến cho nhiều người tiếc hùi hụi,người đàn ông thoạt nhìn còn trẻ như vậy, thế nhưng đã là một người cha có một đứa con rồi (4 đứa lận không phải 1 nha =))) ,nếu không phải mặt mũi đứa nhỏ có vài phần giống, còn có người chưa chịu từ bỏ ý định đâu.
Đương nhiên, vẫn còn có người chưa chịu từ bỏ ý định.
“Ôi chao,sao lại có người đẹp tới chỗ này a ~”.
Bị Ti Tu Dạ lằng nhằng quấy nhiễu phải thay cái áo buồn cười này,sau khi vừa ra khỏi cửa tiệm, hắn còn từ trong túi lấy ra hai cặp kính áp tròng, nhìn hắn cười kiểu hồ ly,thể hiện rõ là đã sớm tính trước rồi, khiến cho Tiêu Dật vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Trong lúc Ti Tu Dạ cũng Tiêu Dật đang nói chuyện lại nghe được một âm thanh làm cho người ta có cảm giác rất không thích vang lên.
Liếc qua cái người vừa nói,bộ dạng vô sỉ,động tác bỉ ổi, cùng với âm thanh buôn nôn thật rất phù hợp,Tiêu Dật trong lòng nghĩ vừa nhìn về phía Ti Tu Dạ,nghe giọng điệu của người ta,nhất định là vừa ý với vị đại gia này rồi,không biết hắn sẽ có phản ứng gì nhỉ? Chủ nhân của Ti gia trên đường cái bị người trêu ghẹo,thật là trăm năm khó gặp a.
Ti Tu Dạ thấy có người cản đường, vừa ngước mắt lên, đó là một cái nhìn lạnh lùng, hoàn toàn không giống với cái nhìn vừa tình cảm vừa dịu dàng khi nhìn Tiêu Dật.
Bị mắt lạnh của người đẹp lướt qua,đầu tên du côn lưu manh đường phố này toát ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt vui cười cũng thôi cười đi một chút, nhưng cuối cùng sắc đẹp cũng chiến thắng sự nhát gan sợ phiền phức.
Ti Tu Dạ nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn tên đàn ông ‘mê sắc đẹp mà có gan bao cả trời’(*) ,độ lạnh trên người càng tăng thêm.
(*) nguyên văn là ‘sắc đảm bao thiên’: ý của nó là vì ham mê dâm dục mà gan cũng lớn lên rất nhiều, ở đây mình dịch tạm để cho mấy bạn dễ hình dung, cũng là reader đọc nhiều truyện,có những câu thành ngữ mà các bạn ấy để nguyên văn làm mình không hiểu vậy nên mình cố gắng dịch sơ sơ cho mấy bạn dễ hiểu hơn:D.
Tiêu Dật thấy chuyện không liên quan đến mình nên đứng ở một bên xem trò vui,người đàn ông này đúng là ‘ham muốn sắc đẹp xông vào tâm’(**) rồi,lại có thể ngay cả Ti Tu Dạ như vậy cũng không sợ.Mấy người xung quanh đang náo nhiệt cũng bởi vì không khí lạnh xung quanh hắn mà không tự chủ lùi lại mấy bước, xem ra, câu châm ngôn của người xưa kia vẫn rất có lý.
(**)nguyên văn ‘sắc dục huân tâm’,nghĩa đen của nó ý như trên kia
Chết dưới hoa mẫu đơn,có làm quỷ cũng là quỷ phong lưu.
“Người đẹp sao lại không nói gì vậy, là thẹn thùng sao?”.Người đàn ông trêu ghẹo,vươn tay định hướng khuôn mặt tuyệt mĩ của Ti Tu Dạ sờ mó.
Tiêu Dật ở một bên che miệng cười trộm,thán phục rằng trên đời này còn có kẻ không sợ chết ni.
Mà cái cười trộm này lại hấp dẫn cái nhìn của gã đàn ông, dù là đã lấy tay che đi một phần nụ cười kia,nhưng vẫn là hiệu quả của ‘mọi việc đều thuận lợi thì đất sở hữu sẽ sinh sôi ra’(***).Bàn tay giơ bẩn của người đàn ông kia không kìm lòng được mà chuyển mục tiêu,hướng về phía Tiêu Dật mò tới.
(***) lại là thành ngữ đó mấy nàng,nguyên văn: vô vãng bất lợi địa sản sinh liễu.
“Hóa ra ở đây còn ẩn giấu một tiểu mỹ nhân nữa chứ, nhanh qua đây cho anh trai sờ sờ”.
Tiêu Dật thu lại dáng tươi cười,sắc mặt hơi có vẻ không vui, tên này làm bẩn mắt mình đã không muốn tính, lại có lòng tham ăn cả lớn lẫn nhỏ sao. =))
“Á———”.
Không đợi Tiêu Dật ra tay,tiếng thét chói tai của gã đàn ông so với phụ nữ bình thường còn cao vút hơn.
Ti Tu Dạ sắc mặt tối đen cầm lấy tay gã đàn ông, chỉ nhẹ nhàng vặn một cái,có thể rõ ràng nghe thấy âm thanh của tiếng xương gãy,tùy theo âm thanh thảm thiết của gã đàn ông mà vặn thêm,làm cho những người không liên quan vây xem nghe thấy tim cũng nhảy lên hai nhịp.
“Đau,đau…”.Gã đàn ông kêu lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ‘tay đứt ruột xót’, không khó để nhìn ra.
Còn muốn dạy dỗ nhiều hơn một chút,dám muốn cợt nhả lên người Dật Nhi,Ti Tu Dạ cảm thấy vạt áo của mình bị kéo kéo.
Không hề để ý mà tiếp tục, một chút cũng không lưu tình mà vặn tay của người đàn ông đến độ không thể tưởng tượng nổi,Ti Tu Dạ cúi đầu,mắt lộ ra vẻ vô cùng dịu dàng: “Dật Nhi?”.
“Bẩn”.
Nhàn nhạt mà nhìn qua cánh tay cầm lấy tay của gã đàn ông kia,cánh môi non nớt mịn màng của Tiêu Dật phun ra một tiếng.
Mà rõ ràng một tiếng đó mang theo ý khinh thường,nhưng lại là tin vui với gã đàn ông.Ti Tu Dạ vung tay,gã đàn ông lập tức bay ra mấy mét(cứ như vung chưởng ấy =))), giãy dụa với bò lê lết nửa ngày cũng không đứng lên được,nhưng vẫn còn tốt hơn là bị Ti Tu Dạ tiếp tục giày vò.
Móc chiếc khăn tay ra, Tiêu Dật nắm lấy tay Ti Tu Dạ tỉ mỉ lau.
Ti Tu Dạ không có ngăn cản,mìm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú của Tiêu Dật.Chờ nó buông tay ra,khom lưng xuống,đem dáng người nho nhỏ ôm lấy.
“Ta nhìn thấy bên kia có bày ra đồ ăn vặt,Dật Nhi có đói bụng không? Chúng ta qua đó xem đi”.
“Ừ”.Không thể từ chối khi nhìn thấy khuôn mặt thích thú của Ti Tu Dạ,Tiêu Dật gật gật đầu.
“Sau đó chơi trò chơi bên kia, ta vừa nãy nhìn thấy vẫn luôn muốn thử xem”.
“….”.
“Dật Nhi có thích thú nhồi bông không? Ta thắng sẽ cho ngươi có được không? Con lợn nhỏ bụ bẫm kia rất giống với ngươi đấy”.
“….”.
“Dật Nhi có muốn chơi trò này không? Có phải không biết chơi không? Ta sẽ dạy ngươi mà”.
“Ngậm miệng lại, im lặng”.
“….”.
…..
“Dật Nhi, ngươi xem bọn họ ăn đều đút cho nhau kìa, chúng ta cũng như vậy có được không”.
“….”.
Có ai có thể đem người đàn ông điên rồ này kéo đi cho ta không!
….
“Dật Nhi”.
Tiêu Dật xoay người một cái, lưng xoay lại không thèm để ý đến hắn, cũng đã về nhà,lên giường đi ngủ rồi, sao vẫn còn không được yên thân như vậy.
“Hôm nay là lần đầu tiên ta đến công viên trò chơi chơi, cùng Dật Nhi hẹn hò rất vui nữa chứ”.
Lời nói của Ti Tu Dạ trong bóng đêm yên tĩnh vang lên.
Nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ vẫn không nhúc nhích,khóe miệng Ti Tu Dạ mang theo nụ cười,nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ,chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp,cơ thể kia đã dịch lại dựa vào lồng ngực của chính mình,ý cười trong mắt càng nhiều hơn,ôm ôm Tiêu Dật, điều chỉnh lại tư thế thoải mái, từ từ nhắm hai mắt lại.
Trong lòng ôm chú lợn con mà Ti Tu Dạ thắng được,Tiêu Dật được hơi thở quen thuộc của Ti Tu Dạ bao quanh,cũng mỉm cười tiến vào trong mộng đẹp.
Chúc ngươi có những giấc mộng đẹp.