Mật Tuyết Nhi đang chới với trong nước thì được người ta cứu lên, toàn thân ướt nhẹp, mặt mũi xanh lét, sau đó được đưa về phòng.
Bác sĩ riêng nghe thấy lập tức vội vàng chạy tới, tổng thống Ái Đức Hoa và Y Ân cũng nghe thấy vậy cũng chạy ngay tới đến hỏi thăm.
Nhìn thấy người hầu nhanh nhẹn thay đồ sạch sẽ cho Mật Tuyết Nhi sau đó đặt lên giường, sắc mặt bác sĩ tập trung tiến lên khám bệnh, bọn người Ái Đức Hoa lo lắng không thôi. Tiêu Dật không khỏi cảm thán,chỉ thiếu một người nữa là màn kịch này sẽ chính thức được bắt đầu.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, không lâu sau, Ti Tu Dạ dẫn theo La Tĩnh đi vào.
Ti Tu Dạ vừa vào đến cửa, đầu tiên là chạy thắng đến góc phòng nơi Tiêu Dật đang đứng, kiểm tra kỹ lưỡng một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận rằng nó không có chuyện gì mới quay qua nhìn đống hỗn loạn ở trên giường.
“Khụ khụ,khụ khụ”.
Lúc này, mặt của Mật Tuyết Nhi trắng bệch, yếu đuối như đóa hoa bị vùi dập trong mưa gió.
“Bác sĩ, Mật Tuyết Nhi sao rồi”. Ái Đức Hoa hỏi.
“Tiểu thư không có vấn đề gì đáng ngại,chẳng qua là rơi xuống nước uống hơi nhiều một chút, lại bị hoảng sợ, nằm nghỉ một lát là ổn”.Bác sĩ nói xong liền rời khỏi phòng.
“Mật Tuyết Nhi,sao đột nhiên em lại ngã xuống nước vậy?”.Ái Đức Hoa trách đứa em gái bất cẩn của mình.
“Em, em cũng không biết nữa”.Mật Tuyết Nhi khẽ nói, giọng nói mang theo chút khàn khàn: “Em chỉ là cùng Lưu Dật trò chuyện bên cạnh bờ hồ thôi.Nhưng mà,dường như có cảm giác như có ai đó đẩy em xuống”.
Câu đầu nghe còn rất tốt, nhưng khi nghe em gái mình nói có người đẩy, vẻ mặt Ái Đức Hoa lập tức khẩn trương lên: “Là ai? Em không có nhớ nhầm đấy chứ?”.
Mật Tuyết Nhi vẫn yếu ớt như trước, lắc đầu nói: “Em không biết kẻ đó là ai, chuyện xảy ra đột ngột quá”.
“Tiểu thiếu gia Lưu Dật”.Ái Đức Hoa nhân tiện xoay người qua hỏi Tiêu Dật ở bên kia: “Xin hỏi, cậu có nhìn thấy kẻ đẩy Mật Tuyết Nhi không?”.
Tiêu Dật lắc đầu: “Tôi không để ý”.
Cô đã muốn chơi trò này, vậy thì để mọi người cùng chơi đi.
Trầm mặc một lúc, Mật Tuyết Nhi thoáng hiện ra vẻ nghi hoặc nói: “Anh,anh nói xem,mục tiêu của sát thủ có thể không phải là chúng ta mà là Lưu Dật hay không? Anh xem, hôm qua lúc Y Ân gặp chuyện không may,Lưu Dật cũng có mặt tại hiện trường, hôm nay lại đến lượt em bị ngã xuống nước, Lưu Dật cũng có ở đó ”.
Lời nói của Mật Tuyết Nhi làm cho trọng tâm suy nghĩ của mọi người đều đổ dồn lên người Tiêu Dật.
Đương nhiên bọn họ sẽ không nghĩ đơn giản như những gì Mật Tuyết Nhi nói rằng Tiêu Dật là mục tiêu của sát thủ.Cả hai lần, người bị thương là đều là người duy nhất ở cạnh Tiêu Dật khi đó chứ không phải là Tiêu Dật,nếu nói nó là mục tiêu thì thật sự là không tài nào hiểu nổi.
Nhưng mà, hai lần đều trùng hợp là một người bị thương còn một người thì không bị gì, điều đó làm cho người ta có nhiều nghi vấn.
Ái Đức Hoa đắn đo nói: “Thiếu gia Lưu Dật, cậu…….”.
Hình như Y Ân cũng có hoài nghi Tiêu Dật giống như Ái Đức Hoa liền nói: “Cha, chắc không phải là cậu ấy đâu.Lần trước không phải cậu ấy cũng bị đánh ngất giống như con hay sao?”.
Mật Tuyết Nhi ở bên ngoài cũng phụ họa theo vào: “Đúng vậy, anh, Lưu Dật không phải là người như vậy.Cậu bé và Y Ân ngất cùng một lúc, Y Ân cũng thấy, đúng không?”.
“Cháu——–”.
Nghe được câu hỏi của cô mình, Y Ân nghĩ lại, nó cũng không có nhìn thấy Tiêu Dật bị đánh bất tỉnh, sau khi nó tỉnh lại Tiêu Dật mới nói cho nó biết.
Sự do dự của Y Ân làm cho Ái Đức Hoa đau đầu,hắn thực sự không nghĩ ra nên làm cái gì bây giờ, bây giờ mọi thứ đều hường về phía Ti Lưu Dật.
Y Ân nhìn thấy Ti Lưu Dật và người đàn ông kia ở cùng một chỗ sau đó bị mang đi,sau khi tỉnh lại, Ti Lưu Dật đã ở bên cạnh nó rồi.Mật Tuyết Nhi nói có người đẩy em ấy, mà lúc đó cũng chỉ có Ti Lưu Dật ở bên cạnh em ấy thôi.
“Ngài Ti…..”.
Ti Tu Dạ lạnh lùng nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh ở trước mắt, đối với câu hỏi của Ái Đức Hoa, hắn chỉ nói một câu: “Chuyện này, hi vọng ngài tổng thống điều tra thật rõ ràng”.
Vẻ mặt và giọng nói lạnh lùng như thế,nghe thì là mong sáng tỏ hoài nghi nhưng vào trong tai của Ái Đức Hoa lại biến thành một câu ngầm đe dọa.
“Anh, có thể là do bản thân em không cẩn thận, có thể là căn bản không có ai đẩy em.Nhất định không phải là Lưu Dật”.Mật Tuyết Nhi yếu ớt nói.
Nhìn đứa em gái ngây thơ khờ dại nằm ở trên giường, hơn nữa, lại thêm câu nói của Ti Tu Dạ lúc nãy, Ái Đức Hoa nghiêm mặt lại: “Nếu ngài Ti đã muốn ta tra xét thật kỹ lưỡng thì tôi đây nhất định sẽ tra xét thật kỹ.Còn bây giờ, tôi có chút chuyện muốn hỏi thiếu gia Lưu Dật, không biết có được hay không?”.
“Xin ngài tổng thống chú ý giọng điệu một chút, nếu oan cho tiểu thiếu gia, Ti gia nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu”.La Tĩnh yên lặng từ đầu tới giờ đột nhiên mở miệng nói.
“Ngài tổng thống muốn hỏi tôi chuyện gì nào”. Tiêu Dật ngọt ngào hỏi.
“Cậu nói là không chú ý có người tiếp cận hay không, vậy cậu có biết Mật Tuyết Nhi rơi xuống nước như thế nào không?”.
“Tôi biết, tôi biết”.Tiêu Dật hăng hái giơ tay lên, giống như là giơ tay phát biểu ở trong lớp học vậy.
Trong lòng mọi người đều suốt ruột, chờ đợi lúc Tiêu Dật trả lời, Tiêu Dật trịnh trọng nói: “Là do chính tiểu thư Mật Tuyết Nhi nhảy xuống”.
Thấy vẻ mặt của Ái Đức Hoa như đang đùa cợt, Tiêu Dật đành bó tay, aizzzz, vì sao nói thật lại không có người tin như vậy chứ?
“Cô cô tự nhảy xuống sao? Sao lại như vậy”. Y Ân kêu lên thất thanh.
Mật Tuyết Nhi rũ mắt xuống, giọng bắt đầu nghẹn ngào: “Lưu Dật, tại sao cháu có thể nói như vậy chứ? Cô vì cái gì mà lại muốn nhảy xuống chứ?”.
“Tiểu thiếu gia Lưu Dật, tôi cũng không cảm thấy Mật Tuyết Nhi có ý nghĩ tự sát, đó là chuyện hoang đường”.Ái Đức Hoa nghiêm túc nói.
“Cha có tin không?”.Tiêu Dật ngẩng đầu lên nhìn về phía Ti Tu Dạ.
Ánh mắt Ti Tu Dạ dụi dàng: “Những lời Dật Nhi nói, đương nhiên là cha tin rồi”.
Mật Tuyết Nhi vừa nghe thấy những lời này liền lập tức khóc to lên: “Anh, anh, em thật sự không phải là tự em nhảy xuống, là có người đẩy em xuống,em sao có thể ngu ngốc như thế mà nhảy xuống được chứ, anh phải làm chủ cho em”.
“Ngài Ti, nếu như không có chứng cứ thì lời nói của thiếu gia Lưu Dật là không thể tin được.Mật Tuyết Nhi là em gái của tôi, tôi hiểu tính nó, chắc chắn là nó không tự mình nhảy xuống hồ ”.Ái Đức Hoa kiên quyết nói.
Đáng tiếc, cho dù cô ta là em gái của ngươi, ngươi cũng không thể hiểu được cô ta a. Tiêu Dật nghĩ ở trong lòng.
“Muốn có bằng chứng phải không?”.Tiêu Dật thở dài: “Thực ra tôi cũng không hề muốn tất cả mọi người không vui nhưng ———–”.
“Ngươi không có chứng cứ!”.Mật Tuyết Nhi khóc như hoa lê dính hạt mưa, trong mắt chợt lóe lên tia hả hê.
Tiêu Dật từ trên cổ áo lấy ra một huy hiệu được dùng như đồ trang sức, đưa cho Ái Đức Hoa.
“Đây là cái gì?”.Ái Đức Hoa nhìn chằm chằm cái thứ trong tay Tiêu Dật.
“Đây là máy quay phim mini”.Tiêu Dật nói từng chữ từng chữ một.
Thật đúng là vừa khéo.Tiêu Mẫn Nhi và đám người Ti Lưu Du ở Lưu Kim vừa nghe thấy Tiêu Dật được đến hành tinh X liền nhất quyết yêu cầu Tiêu Dật đem những hình ảnh của M quốc ghi lại rồi đem về cho bọn họ xem.
Sáng sớm, Tiêu Dật đã đem kiểm tra kĩ lưỡng máy quay phim mini mà Ti Lưu Giác chế tạo ra, lúc đầu định đi ra ngoài dạo một vòng để hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ, nhưng mà bởi vì chuyện hôm qua nên hôm nay không được ra ngoài.
Nó tự nói với bản thân mình là đi dạo một vòng quanh nhà tổng thống thì cũng có cái để bàn giao lúc về rồi, cho nên lúc trước mới đồng ý đi cùng Y Ân.
Ai dè Mật Tuyết Nhi lại chọc gậy bánh xe, sau đó thì xảy ra chuyện này, tất cả mọi chuyện xảy ra đều được máy quay phim mini ghi lại hết.
Vào lúc Tiêu Dật giải thích nguyên do, sắc mặt của Mật Tuyết Nhi thay đổi.Cô ta không ngờ rằng Tiêu Dật lại mang theo máy quay phim trong người.
Máy quay phim mini đem trực tiếp những hình ảnh thu được lúc trước chiếu lên trên tường, trong lòng Tiêu Dật không khỏi khen ngợi tay nghề của Ti Lưu Giác, chất lượng hình ảnh quả là không tệ, ghi lại rất rõ nét.
Vẻ mặt của Ái Đức Hoa lộ ra vẻ không thể tin được khi nghe thấy những lời của Mật Tuyết Nhi, càng về sau trong lòng càng đau đớn, cuối cùng im lặng mặt không có chút biểu cảm nào.
“Cô cô, tại sao cô lại làm như vậy?”.
Tuy rằng Y Ân khi xem lại đoạn băng ghi hình đã hiểu được cô của mình vì Ti Tu Dạ nên mới làm ra những chuyện điên khùng như vậy, nhưng do nó còn trẻ nên nó không tài nào hiểu rõ được tình yêu là như thế nào, sao lại có thể biến con người ta ra nỗng nỗi này.
“Vì sao ư? Ha ha, ta còn có thể vì cái gì cơ chứ?”.
Mật Tuyết Nhi nước mắt chảy ròng ròng, thấy tất cả mọi chuyện đều bị vach trần, cô ta không hề che dấu nữa, ánh mắt nhìn về phía Ti Tu Dạ và Tiêu Dật ở bên kia, trong đó có yêu say đắm có hận thù.
“Tôi thật sự thật sự xin lỗi ngài Ti,tiểu thiếu gia Lưu Dật, đã gây thêm phiền toái cho hai người”.
Ái Đức Hoa giống như già đi cả chục tuổi, mang theo sự thất vọng về Mật Tuyết Nhi, sau đó không nói gì, cúi đầu.
“Ngài cũng đã biết được chân tướng sự việc rồi, vậy, xử lý như thế nào hẳn là đã biết”.
Ti Tu Da không có ý muốn nhường bước, nếu đã to gan muốn làm tổn thương Dật Nhi của ta, vậy thì cứ chuẩn bị từ nay sẽ sống trong địa ngục đi.
“Tôi, biết rồi”.Ái Đức Hoa gật đầu.
“Người đâu, bác sĩ chuẩn đoán bệnh cho tiểu thư Mật Tuyết Nhi là bị rối loạn thần kinh, sắp điên rồi.Từ nay trở đi,phải giúp ta chú đến tiểu thư nhiều hơn, không cho phép tiểu thư ra khỏi phòng nửa bước, nghe chưa? ”.Ái Đức Hoa gọi toàn bộ người hầu đứng ngoài cửa đi vào.
Tiêu Dật thấy Ti Tu Dạ vẫn còn chưa nguôi giận, nắm chặt lấy hắn: “Cô ấy dù gì cũng là mẹ của chị Du và anh Giác”.
“Ngài Ti”.Ái Đức Hoa dặn dò người hầu xong quay về hướng Ti Tu Dạ: “Tôi sẽ công bố với bên ngoài là Mật Tuyết Nhi mắc bệnh nặng, sau này, bên ngoài sẽ không có Mật Tuyết Nhi xuất hiện nữa và ở đây cũng chỉ có một Mật Tuyết Nhi bị điên mà thôi”.
Nhìn Tiêu Dật liếc mắt, Ti Tu Dạ không nói một lời nào, ôm lấy Tiêu Dật đi ra cửa, không mảy may chú ý đến Mật Tuyết Nhi vẫn còn đang gào thét.
Chuyến du lịch tới M quốc của hành tinh X có một kết thúc không được tốt đẹp cho lắm.
Bác sĩ riêng nghe thấy lập tức vội vàng chạy tới, tổng thống Ái Đức Hoa và Y Ân cũng nghe thấy vậy cũng chạy ngay tới đến hỏi thăm.
Nhìn thấy người hầu nhanh nhẹn thay đồ sạch sẽ cho Mật Tuyết Nhi sau đó đặt lên giường, sắc mặt bác sĩ tập trung tiến lên khám bệnh, bọn người Ái Đức Hoa lo lắng không thôi. Tiêu Dật không khỏi cảm thán,chỉ thiếu một người nữa là màn kịch này sẽ chính thức được bắt đầu.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, không lâu sau, Ti Tu Dạ dẫn theo La Tĩnh đi vào.
Ti Tu Dạ vừa vào đến cửa, đầu tiên là chạy thắng đến góc phòng nơi Tiêu Dật đang đứng, kiểm tra kỹ lưỡng một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận rằng nó không có chuyện gì mới quay qua nhìn đống hỗn loạn ở trên giường.
“Khụ khụ,khụ khụ”.
Lúc này, mặt của Mật Tuyết Nhi trắng bệch, yếu đuối như đóa hoa bị vùi dập trong mưa gió.
“Bác sĩ, Mật Tuyết Nhi sao rồi”. Ái Đức Hoa hỏi.
“Tiểu thư không có vấn đề gì đáng ngại,chẳng qua là rơi xuống nước uống hơi nhiều một chút, lại bị hoảng sợ, nằm nghỉ một lát là ổn”.Bác sĩ nói xong liền rời khỏi phòng.
“Mật Tuyết Nhi,sao đột nhiên em lại ngã xuống nước vậy?”.Ái Đức Hoa trách đứa em gái bất cẩn của mình.
“Em, em cũng không biết nữa”.Mật Tuyết Nhi khẽ nói, giọng nói mang theo chút khàn khàn: “Em chỉ là cùng Lưu Dật trò chuyện bên cạnh bờ hồ thôi.Nhưng mà,dường như có cảm giác như có ai đó đẩy em xuống”.
Câu đầu nghe còn rất tốt, nhưng khi nghe em gái mình nói có người đẩy, vẻ mặt Ái Đức Hoa lập tức khẩn trương lên: “Là ai? Em không có nhớ nhầm đấy chứ?”.
Mật Tuyết Nhi vẫn yếu ớt như trước, lắc đầu nói: “Em không biết kẻ đó là ai, chuyện xảy ra đột ngột quá”.
“Tiểu thiếu gia Lưu Dật”.Ái Đức Hoa nhân tiện xoay người qua hỏi Tiêu Dật ở bên kia: “Xin hỏi, cậu có nhìn thấy kẻ đẩy Mật Tuyết Nhi không?”.
Tiêu Dật lắc đầu: “Tôi không để ý”.
Cô đã muốn chơi trò này, vậy thì để mọi người cùng chơi đi.
Trầm mặc một lúc, Mật Tuyết Nhi thoáng hiện ra vẻ nghi hoặc nói: “Anh,anh nói xem,mục tiêu của sát thủ có thể không phải là chúng ta mà là Lưu Dật hay không? Anh xem, hôm qua lúc Y Ân gặp chuyện không may,Lưu Dật cũng có mặt tại hiện trường, hôm nay lại đến lượt em bị ngã xuống nước, Lưu Dật cũng có ở đó ”.
Lời nói của Mật Tuyết Nhi làm cho trọng tâm suy nghĩ của mọi người đều đổ dồn lên người Tiêu Dật.
Đương nhiên bọn họ sẽ không nghĩ đơn giản như những gì Mật Tuyết Nhi nói rằng Tiêu Dật là mục tiêu của sát thủ.Cả hai lần, người bị thương là đều là người duy nhất ở cạnh Tiêu Dật khi đó chứ không phải là Tiêu Dật,nếu nói nó là mục tiêu thì thật sự là không tài nào hiểu nổi.
Nhưng mà, hai lần đều trùng hợp là một người bị thương còn một người thì không bị gì, điều đó làm cho người ta có nhiều nghi vấn.
Ái Đức Hoa đắn đo nói: “Thiếu gia Lưu Dật, cậu…….”.
Hình như Y Ân cũng có hoài nghi Tiêu Dật giống như Ái Đức Hoa liền nói: “Cha, chắc không phải là cậu ấy đâu.Lần trước không phải cậu ấy cũng bị đánh ngất giống như con hay sao?”.
Mật Tuyết Nhi ở bên ngoài cũng phụ họa theo vào: “Đúng vậy, anh, Lưu Dật không phải là người như vậy.Cậu bé và Y Ân ngất cùng một lúc, Y Ân cũng thấy, đúng không?”.
“Cháu——–”.
Nghe được câu hỏi của cô mình, Y Ân nghĩ lại, nó cũng không có nhìn thấy Tiêu Dật bị đánh bất tỉnh, sau khi nó tỉnh lại Tiêu Dật mới nói cho nó biết.
Sự do dự của Y Ân làm cho Ái Đức Hoa đau đầu,hắn thực sự không nghĩ ra nên làm cái gì bây giờ, bây giờ mọi thứ đều hường về phía Ti Lưu Dật.
Y Ân nhìn thấy Ti Lưu Dật và người đàn ông kia ở cùng một chỗ sau đó bị mang đi,sau khi tỉnh lại, Ti Lưu Dật đã ở bên cạnh nó rồi.Mật Tuyết Nhi nói có người đẩy em ấy, mà lúc đó cũng chỉ có Ti Lưu Dật ở bên cạnh em ấy thôi.
“Ngài Ti…..”.
Ti Tu Dạ lạnh lùng nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh ở trước mắt, đối với câu hỏi của Ái Đức Hoa, hắn chỉ nói một câu: “Chuyện này, hi vọng ngài tổng thống điều tra thật rõ ràng”.
Vẻ mặt và giọng nói lạnh lùng như thế,nghe thì là mong sáng tỏ hoài nghi nhưng vào trong tai của Ái Đức Hoa lại biến thành một câu ngầm đe dọa.
“Anh, có thể là do bản thân em không cẩn thận, có thể là căn bản không có ai đẩy em.Nhất định không phải là Lưu Dật”.Mật Tuyết Nhi yếu ớt nói.
Nhìn đứa em gái ngây thơ khờ dại nằm ở trên giường, hơn nữa, lại thêm câu nói của Ti Tu Dạ lúc nãy, Ái Đức Hoa nghiêm mặt lại: “Nếu ngài Ti đã muốn ta tra xét thật kỹ lưỡng thì tôi đây nhất định sẽ tra xét thật kỹ.Còn bây giờ, tôi có chút chuyện muốn hỏi thiếu gia Lưu Dật, không biết có được hay không?”.
“Xin ngài tổng thống chú ý giọng điệu một chút, nếu oan cho tiểu thiếu gia, Ti gia nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu”.La Tĩnh yên lặng từ đầu tới giờ đột nhiên mở miệng nói.
“Ngài tổng thống muốn hỏi tôi chuyện gì nào”. Tiêu Dật ngọt ngào hỏi.
“Cậu nói là không chú ý có người tiếp cận hay không, vậy cậu có biết Mật Tuyết Nhi rơi xuống nước như thế nào không?”.
“Tôi biết, tôi biết”.Tiêu Dật hăng hái giơ tay lên, giống như là giơ tay phát biểu ở trong lớp học vậy.
Trong lòng mọi người đều suốt ruột, chờ đợi lúc Tiêu Dật trả lời, Tiêu Dật trịnh trọng nói: “Là do chính tiểu thư Mật Tuyết Nhi nhảy xuống”.
Thấy vẻ mặt của Ái Đức Hoa như đang đùa cợt, Tiêu Dật đành bó tay, aizzzz, vì sao nói thật lại không có người tin như vậy chứ?
“Cô cô tự nhảy xuống sao? Sao lại như vậy”. Y Ân kêu lên thất thanh.
Mật Tuyết Nhi rũ mắt xuống, giọng bắt đầu nghẹn ngào: “Lưu Dật, tại sao cháu có thể nói như vậy chứ? Cô vì cái gì mà lại muốn nhảy xuống chứ?”.
“Tiểu thiếu gia Lưu Dật, tôi cũng không cảm thấy Mật Tuyết Nhi có ý nghĩ tự sát, đó là chuyện hoang đường”.Ái Đức Hoa nghiêm túc nói.
“Cha có tin không?”.Tiêu Dật ngẩng đầu lên nhìn về phía Ti Tu Dạ.
Ánh mắt Ti Tu Dạ dụi dàng: “Những lời Dật Nhi nói, đương nhiên là cha tin rồi”.
Mật Tuyết Nhi vừa nghe thấy những lời này liền lập tức khóc to lên: “Anh, anh, em thật sự không phải là tự em nhảy xuống, là có người đẩy em xuống,em sao có thể ngu ngốc như thế mà nhảy xuống được chứ, anh phải làm chủ cho em”.
“Ngài Ti, nếu như không có chứng cứ thì lời nói của thiếu gia Lưu Dật là không thể tin được.Mật Tuyết Nhi là em gái của tôi, tôi hiểu tính nó, chắc chắn là nó không tự mình nhảy xuống hồ ”.Ái Đức Hoa kiên quyết nói.
Đáng tiếc, cho dù cô ta là em gái của ngươi, ngươi cũng không thể hiểu được cô ta a. Tiêu Dật nghĩ ở trong lòng.
“Muốn có bằng chứng phải không?”.Tiêu Dật thở dài: “Thực ra tôi cũng không hề muốn tất cả mọi người không vui nhưng ———–”.
“Ngươi không có chứng cứ!”.Mật Tuyết Nhi khóc như hoa lê dính hạt mưa, trong mắt chợt lóe lên tia hả hê.
Tiêu Dật từ trên cổ áo lấy ra một huy hiệu được dùng như đồ trang sức, đưa cho Ái Đức Hoa.
“Đây là cái gì?”.Ái Đức Hoa nhìn chằm chằm cái thứ trong tay Tiêu Dật.
“Đây là máy quay phim mini”.Tiêu Dật nói từng chữ từng chữ một.
Thật đúng là vừa khéo.Tiêu Mẫn Nhi và đám người Ti Lưu Du ở Lưu Kim vừa nghe thấy Tiêu Dật được đến hành tinh X liền nhất quyết yêu cầu Tiêu Dật đem những hình ảnh của M quốc ghi lại rồi đem về cho bọn họ xem.
Sáng sớm, Tiêu Dật đã đem kiểm tra kĩ lưỡng máy quay phim mini mà Ti Lưu Giác chế tạo ra, lúc đầu định đi ra ngoài dạo một vòng để hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ, nhưng mà bởi vì chuyện hôm qua nên hôm nay không được ra ngoài.
Nó tự nói với bản thân mình là đi dạo một vòng quanh nhà tổng thống thì cũng có cái để bàn giao lúc về rồi, cho nên lúc trước mới đồng ý đi cùng Y Ân.
Ai dè Mật Tuyết Nhi lại chọc gậy bánh xe, sau đó thì xảy ra chuyện này, tất cả mọi chuyện xảy ra đều được máy quay phim mini ghi lại hết.
Vào lúc Tiêu Dật giải thích nguyên do, sắc mặt của Mật Tuyết Nhi thay đổi.Cô ta không ngờ rằng Tiêu Dật lại mang theo máy quay phim trong người.
Máy quay phim mini đem trực tiếp những hình ảnh thu được lúc trước chiếu lên trên tường, trong lòng Tiêu Dật không khỏi khen ngợi tay nghề của Ti Lưu Giác, chất lượng hình ảnh quả là không tệ, ghi lại rất rõ nét.
Vẻ mặt của Ái Đức Hoa lộ ra vẻ không thể tin được khi nghe thấy những lời của Mật Tuyết Nhi, càng về sau trong lòng càng đau đớn, cuối cùng im lặng mặt không có chút biểu cảm nào.
“Cô cô, tại sao cô lại làm như vậy?”.
Tuy rằng Y Ân khi xem lại đoạn băng ghi hình đã hiểu được cô của mình vì Ti Tu Dạ nên mới làm ra những chuyện điên khùng như vậy, nhưng do nó còn trẻ nên nó không tài nào hiểu rõ được tình yêu là như thế nào, sao lại có thể biến con người ta ra nỗng nỗi này.
“Vì sao ư? Ha ha, ta còn có thể vì cái gì cơ chứ?”.
Mật Tuyết Nhi nước mắt chảy ròng ròng, thấy tất cả mọi chuyện đều bị vach trần, cô ta không hề che dấu nữa, ánh mắt nhìn về phía Ti Tu Dạ và Tiêu Dật ở bên kia, trong đó có yêu say đắm có hận thù.
“Tôi thật sự thật sự xin lỗi ngài Ti,tiểu thiếu gia Lưu Dật, đã gây thêm phiền toái cho hai người”.
Ái Đức Hoa giống như già đi cả chục tuổi, mang theo sự thất vọng về Mật Tuyết Nhi, sau đó không nói gì, cúi đầu.
“Ngài cũng đã biết được chân tướng sự việc rồi, vậy, xử lý như thế nào hẳn là đã biết”.
Ti Tu Da không có ý muốn nhường bước, nếu đã to gan muốn làm tổn thương Dật Nhi của ta, vậy thì cứ chuẩn bị từ nay sẽ sống trong địa ngục đi.
“Tôi, biết rồi”.Ái Đức Hoa gật đầu.
“Người đâu, bác sĩ chuẩn đoán bệnh cho tiểu thư Mật Tuyết Nhi là bị rối loạn thần kinh, sắp điên rồi.Từ nay trở đi,phải giúp ta chú đến tiểu thư nhiều hơn, không cho phép tiểu thư ra khỏi phòng nửa bước, nghe chưa? ”.Ái Đức Hoa gọi toàn bộ người hầu đứng ngoài cửa đi vào.
Tiêu Dật thấy Ti Tu Dạ vẫn còn chưa nguôi giận, nắm chặt lấy hắn: “Cô ấy dù gì cũng là mẹ của chị Du và anh Giác”.
“Ngài Ti”.Ái Đức Hoa dặn dò người hầu xong quay về hướng Ti Tu Dạ: “Tôi sẽ công bố với bên ngoài là Mật Tuyết Nhi mắc bệnh nặng, sau này, bên ngoài sẽ không có Mật Tuyết Nhi xuất hiện nữa và ở đây cũng chỉ có một Mật Tuyết Nhi bị điên mà thôi”.
Nhìn Tiêu Dật liếc mắt, Ti Tu Dạ không nói một lời nào, ôm lấy Tiêu Dật đi ra cửa, không mảy may chú ý đến Mật Tuyết Nhi vẫn còn đang gào thét.
Chuyến du lịch tới M quốc của hành tinh X có một kết thúc không được tốt đẹp cho lắm.