Vài ngày sau là đúng dịp Ti Lưu Cẩn được phép về nhà.Nó vừa về đến nhà liền đi tìm Tiêu Dật.
“Dật! Dật!”.
Tiêu Dật đang nằm trên ghế sô pha đọc sách, Ti Tu Dạ có ở nhà nhưng mà đều là ở trong phòng làm việc, vừa rồi Ti Tu Khải đến tìm hắn, công việc bận tối mày tối mặt nên hắn để Tiêu Dật ở ngoài, vì thế nó dự định buổi chiều sẽ đến chỗ của Mộc Tuyết Dương.
“Cậu xem, đây là cái gì?”.Ti Lưu Cẩn thần bí đưa ra một vật giống như là mảnh giấy mỏng.
“Là cái gì?”.Tiêu Dật nhàm chán đến nỗi không có tinh thần cũng không hứng khởi lên được.
Ti Lưu Cẩn cười như đang đùa nói: “Là tớ lấy trộm được từ chỗ của Tiểu Giác, nghe nói đây là máy nghe trộm rất nhạy đấy”.
“Máy nghe trộm?”.Tiêu Dật bị lời nói của Ti Lưu Cẩn làm cho hứng thú: “Để tớ nhìn xem”.
Nó liền lập tức lật tới lật lui cái giống như mảnh giấy mỏng kia, trong mắt lộ ra vẻ tò mò.
“Chỉ cần đem cái này dán lên chỗ nào tùy thích.Ví dụ như trên tường, có thể nghe rõ ràng những chuyện xảy ra ở mặt tường bên kia”.
Biết Tiêu Dật thích tháo rỡ những đồ vật đặc biệt, Ti Lưu Cẩn không lộ dấu vết, vừa giới thiệu vừa lấy lại mảnh giấy kia,cái này vẫn còn chưa thí nghiệm qua, cũng không thể để nó hủy ở trong tay Tiêu Dật được.
“Vậy hả? Bản lĩnh của anh Giác ngày càng cao rồi đó nha”.
“Dật, có muốn xem qua một chút không?”.Ti Lưu Cẩn gợi ý.
“Thử như thế nào?”.
“Ờ thì, có phải daddy đang ở trong phòng làm việc không?”.
“Đúng vậy, vừa nãy chú Khải cũng đi vào”.Tiêu Dật gật đầu.
“Chúng ta đem cái này dán lên cửa phòng làm việc, cửa phòng làm việc của daddy được cho là cách âm tốt nhất còn gì, nếu như có thể nghe thấy những gì bên trong đó, thì không phải là vật này rất thần kì rồi sao”.
Ti Lưu Cẩn cảm thấy đối tượng thí nghiệm có tính thách thức cao thì kết quả thí nghiệm lại càng đáng giá.
Tiêu Dật không hề phản đối, vui đùa một chút thôi mà, chuyện làm ăn của đám người Ti Tu Dạ căn bản là bọn nó không để ở trong lòng.
“Tất cả mọi thứ đều chuẩn bị tốt rồi”.
Máy nghe trộm được dán trên cửa phòng làm việc,Ti Lưu Cẩn và Tiêu Dật đang ở trong phòng cũng cùng nhau đeo tai nghe lên.
Từ trong tai nghe truyền đến giọng nói rõ ràng của hai người Ti Tu Dạ và Ti Tu Khải, trên mặt Ti Lưu Cẩn lộ ra vẻ thành công rồi.
Mà không có chờ đến lúc nó bỏ tai nghe xuống thì ngay sau đó đã truyền đến tai một cuộc nói chuyện, khiến cho nó quên cả động tác.
…..
Trong phòng làm việc.
Ti Tu Dạ ngồi phía sau bàn, Ti Tu Khải ngồi trên chiếc ghế gần cánh cửa.
“Anh họ, mấy hôm trước, anh vì chuyện kết hôn mà cùng với trưởng lão các nơi to tiếng, khiến cho bọn họ rất không vui”.
“Không vui thì đừng làm nữa, thay người khác”.
Ti Tu Dạ xem lướt qua tài liệu mà Ti Tu Khải mang tới, không thèm để ý chút nào.
Ti Tu Khải thở dài một hơi, hắn cũng biết anh họ hắn sẽ trả lời một câu vô trách nhiệm như thế này.
Sau khi Ti Tu Dạ xem qua tài liệu, Ti Tu Khải ngập ngừng hỏi: “Lúc trước, ở hành tinh X, chuyện có sát thủ muốn giết Dật Nhi, chuyện đó như thế nào rồi”.
“Anh tự biết lo liệu”.Ti Tu Dạ lạnh lùng nói.
“Anh họ, Tiểu Dật Nhi dù gì cũng là con của anh, anh hiện tại đã là chủ nhân của Ti gia rồi, phải để nó bình an trưởng thành chứ”.Ti Tu Khải nhịn không được nói.
“Bọn chúng đã luôn muốn anh có một điểm yếu, vậy thì anh cho bọn chúng một điểm yếu, như vậy không tốt sao? ”.
………..
Ti Lưu Cẩn ở trong phòng nghe thấy có cảm giác không lành, trực giác muốn tắt công tắc bật của tai nghe.
Nhưng khi tay của nó vừa mới chạm vào công tắc thì bị Tiêu Dật lấy tay nắm lại.
Ti Lưu Cẩn ngơ ngác nhìn khuôn mặt tĩnh lặng của Tiêu Dật,tay bị Tiêu Dật nắm chặt, không thể nhúc nhích.
Bên tai tiếp tục truyền đến cuộc nói chuyện giữa hai người Ti Tu Dạ và Ti Ti Khải.
…………
Ti Tu Khải đột nhiên đứng dậy: “Anh họ, mấy năm nay anh cưng chiều Tiểu Dật Nhi, luôn luôn ôm Tiêu Dật Nhi bên mình, bây giờ ai ai cũng biết, người mà Ti Tu Dạ cực kỳ cưng chiều chính là đứa con bé bỏng của hắn – Ti Lưu Dật, công khai như vậy vẫn còn chưa đủ hay sao? Mẫn Nhi mà biết Tiêu Dật Nhi ở hành tinh X gặp phải chuyện như vậy sẽ rất lo lắng ”.
“Anh tự có cách bảo vệ Dật Nhi an toàn”.Đối với lời chất vấn của Ti Tu Khải, Ti Tu Dạ cũng chỉ thản nhiên trả lời một câu như vậy.
“Nhưng mà như vậy thì rất khó đề phòng a,”.Ti Tu Khải kích động nói: “căn bản là Tiểu Dật Nhi cái gì cũng không biết a”.
“Vốn dĩ cái gì nó không nên biết thì không cần phải biết”.Ti Tu Dạ bỗng nhiên to tiếng lên: “Còn nữa, Ti Tu Khải, lúc trước chú không hề phản đối”.
Ti Tu Khải rũ mắt xuống: “Đúng, hiện tại em rất hối hận, lúc trước vì sao lại không phản đối cơ chứ? Cho dù nó có một đôi mắt màu tím đặc thù, vậy thì sao chứ? Nó cũng không thể vì anh mà chuyển thành lá chắn, mục tiêu của mọi người a!”.
“Anh cưng chiều nó, anh bảo vệ nó, anh mặc cho nó gây rắc rối, vì nó thu dọn tàn cuộc, anh không tốt với nó hay sao?”.
Nhìn chằm chằm vào Ti Tu Dạ, Ti Tu Khải nói: “Anh họ, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy anh đối xử với một người tốt như vậy, có lẽ, trước kia là anh đóng kịch, nhưng mà bây giờ, em cảm thấy anh thực sự rất thích nó, thậm chí là yêu nó rồi”.
“Anh, chỉ có một mình”.Ti Tu Khải đã thấy qua, mang theo một loại biểu cảm cô tịch dứt khoát như vậy, là lúc anh họ hắn ở trong hội trường đặt linh cữu của cha mẹ mình,Ti Tu Khải tuổi còn nhỏ đưa tay về phía hắn cũng nhận được một câu nói như vậy.
Chỉ muốn giam mình trong vực thẳm tối tăm để không nhìn thấy ánh mặt trời sao? Nhưng mà, rõ ràng là trái tim kia, cũng có khát vọng nhìn thấy ánh mặt trời mà.
Ti Tu Khải lặng lẽ đi về hướng cửa, quay đầu lại: “Anh họ, hiện tại những kẻ thù đã bị anh đánh bại, những kẻ có oán giận thù ghét với anh cũng đều biết sự tồn tại của Ti Lưu Dật, hiện tại Ti Lưu Dật chính là mục tiêu mà bọn chúng ngày đêm hao tâm tổn sức muốn tra tấn đày đọa.Cho dù là như vậy, anh cũng không muốn vứt bỏ dã tâm của mình sao?”.
Không chở câu trả lời của Ti Tu Dạ, Ti Tu Khải mở cửa đi ra.
Ti Tu Dạ ngồi ở đó, không nói câu nào, đầu cúi thấp, không hề nhúc nhích.
………
“Dật————–”.
Nghe xong cuộc nói chuyện kinh thiên động địa kia, giọng nói của Ti Lưu Cẩn cũng khàn đi.
Nó lo lắng nhìn Tiêu Dật, nó không biết Tiêu Dật vẫn luôn sống trong một âm mưu sau khi biết được chân tướng thì sẽ phản ứng như thế nào.
Im lặng thu hồi lại tai nghe, sắc mặt Tiêu Dật bình tĩnh nói với Ti Lưu Cẩn: “Nhanh đem máy nghe trộm trên cánh cửa phòng làm việc của daddy gỡ xuống, nếu không daddy phát hiện ra thì sẽ nguy đấy”.
Vừa lo lắng Tiêu Dật sẽ như thế nào, vừa lo lắng Ti Tu Dạ sẽ phát hiện máy nghe trộm trên cửa, Ti Lưu Cẩn đi từng bước thật cẩn thận, sau đó biến mất sau cánh cửa.
Ngồi lại một mình trong phòng, khác với vẻ ngoài tĩnh lặng, trong lòng Tiêu Dật là một mớ hỗn độn.
Vốn cảm thấy sự yêu thích của Ti Tu Dạ đến quá bất ngờ, bây giờ thì tốt rồi, tất cả mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng rồi.
Bởi vì cần một người làm điểm yếu để gây sự chú ý của mọi người, bởi vì trùng hợp là khi Ti Tu Dạ nhìn mình thì con mắt chuyển sang màu tím lam, cho nên mới có sự tồn tại của đứa con được Ti Tu Dạ cực kỳ cưng chiều – Ti Lưu Dật.
Như vậy cũng đúng thôi, nào có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, nói thích mình chỉ là để diễn chân thực hơn mà thôi.
Nhưng vì sao mình lại đau đến như vậy? Rõ ràng là có thể giải thích được mọi chuyện xảy ra rồi mà, vậy tại sao, tại sao, trong lòng lại khó chịu đến mức không thể thở nổi?.
Thì ra, mình đã rất rất thích người đàn ông kia, thích sự cưng chiều vô bờ bến của Ti Tu Dạ, thích sự không quan tâm đến chuyện mình khác thường của Ti Tu Dạ, thích lời nói yêu mình của Ti Tu Dạ…..
“Dật, tớ mang nó về nè”.
Tiêu Dật ngẩng đầu lên, thấy Ti Lưu Cẩn đang cầm máy nghe trộm đứng ở cửa.
“Vậy là tốt rồi”.Tiêu Dật nói xong liền đứng lên.
“Dật, cậu đi đâu vậy?”.
Thấy Tiêu Dật tiến về phía cửa, đi lướt qua mình, Ti Lưu Cẩn lo lắng hỏi.
Vừa nãy nó đứng ở cửa, thấy Dật cúi đầu nên không thể nhìn được biểu cảm, nhưng xung quanh lại tỏa ra sự bi thương.Tuy rằng chỉ trong chớp mắt,Dật của bây giờ vẫn như bình thường như trước, nhưng mà Ti Lưu Cẩn cảm thấy bất an.
“Tớ thấy cũng gần đến giờ rồi, ban đầu định xế chiều thì sẽ đến nhà của Mộc Tuyêt Dương”.Tiêu Dật nói.
“Thật không?”.
“Tớ lừa cậu làm gì?”.Tiêu Dật khó hiểu khi nhìn thấy Ti Lưu Cẩn không tin.
Ti Lưu Cẩn ấp a ấp úng: “Nhưng mà, vừa nãy……”.
“Cậu nói những lời của daddy trong phòng làm việc ấy hả, tớ không sao,”.Tiêu Dật quay đầu đi chỗ khác, “Chúng ta đều là con của daddy, nếu có thể vì daddy tận lực mà làm việc, thay daddy chia sẽ phiền muộn, cũng là chuyện nên làm.Khi đi tới Ti gia, tớ đã xác định rõ như vậy rồi.Không có daddy thì cũng không có tớ ở trên đời này, tất cả của tớ đều là của daddy cho, cha có muốn lợi dụng một chút cũng chẳng là gì cả”.
“Với lại, cậu cũng nghe daddy nói rằng daddy sẽ rất rất cưng chiều tớ, bảo vệ tớ, vậy thì tớ còn muốn đòi hỏi thêm gì nữa”.
Ti Lưu Cẩn nói không lên lời, nó biết những lời nói của Tiêu Dật thực ra không có sai,nó đã không còn là một đứa trẻ sáu bảy tuổi nữa, những cuộc đấu đá tranh giành, ganh đua tàn khốc, nó đều hiểu hết, sinh ra ở trong Ti gia, làm sao có thể tránh được chứ?.
Nhưng mà, Tiêu Dật vẫn có thể bình tĩnh để giải thích và phân tích như vậy, khiến cho trong lòng Ti Lưu Cẩn cũng thả lòng nhưng đồng thời cũng cảm thấy mơ hồ có điều gì đó không hợp lý.
“À,đúng rồi”.Tiêu Dật quay đầu lại: “Nhớ kỹ, không được nói với daddy chuyện chúng ta đã nghe nén nha, daddy mà biết thì nhất định sẽ rất tức giận cho mà coi”.
Ti Lưu Cẩn gật gật đầu: “Ừ”.
“Dật! Dật!”.
Tiêu Dật đang nằm trên ghế sô pha đọc sách, Ti Tu Dạ có ở nhà nhưng mà đều là ở trong phòng làm việc, vừa rồi Ti Tu Khải đến tìm hắn, công việc bận tối mày tối mặt nên hắn để Tiêu Dật ở ngoài, vì thế nó dự định buổi chiều sẽ đến chỗ của Mộc Tuyết Dương.
“Cậu xem, đây là cái gì?”.Ti Lưu Cẩn thần bí đưa ra một vật giống như là mảnh giấy mỏng.
“Là cái gì?”.Tiêu Dật nhàm chán đến nỗi không có tinh thần cũng không hứng khởi lên được.
Ti Lưu Cẩn cười như đang đùa nói: “Là tớ lấy trộm được từ chỗ của Tiểu Giác, nghe nói đây là máy nghe trộm rất nhạy đấy”.
“Máy nghe trộm?”.Tiêu Dật bị lời nói của Ti Lưu Cẩn làm cho hứng thú: “Để tớ nhìn xem”.
Nó liền lập tức lật tới lật lui cái giống như mảnh giấy mỏng kia, trong mắt lộ ra vẻ tò mò.
“Chỉ cần đem cái này dán lên chỗ nào tùy thích.Ví dụ như trên tường, có thể nghe rõ ràng những chuyện xảy ra ở mặt tường bên kia”.
Biết Tiêu Dật thích tháo rỡ những đồ vật đặc biệt, Ti Lưu Cẩn không lộ dấu vết, vừa giới thiệu vừa lấy lại mảnh giấy kia,cái này vẫn còn chưa thí nghiệm qua, cũng không thể để nó hủy ở trong tay Tiêu Dật được.
“Vậy hả? Bản lĩnh của anh Giác ngày càng cao rồi đó nha”.
“Dật, có muốn xem qua một chút không?”.Ti Lưu Cẩn gợi ý.
“Thử như thế nào?”.
“Ờ thì, có phải daddy đang ở trong phòng làm việc không?”.
“Đúng vậy, vừa nãy chú Khải cũng đi vào”.Tiêu Dật gật đầu.
“Chúng ta đem cái này dán lên cửa phòng làm việc, cửa phòng làm việc của daddy được cho là cách âm tốt nhất còn gì, nếu như có thể nghe thấy những gì bên trong đó, thì không phải là vật này rất thần kì rồi sao”.
Ti Lưu Cẩn cảm thấy đối tượng thí nghiệm có tính thách thức cao thì kết quả thí nghiệm lại càng đáng giá.
Tiêu Dật không hề phản đối, vui đùa một chút thôi mà, chuyện làm ăn của đám người Ti Tu Dạ căn bản là bọn nó không để ở trong lòng.
“Tất cả mọi thứ đều chuẩn bị tốt rồi”.
Máy nghe trộm được dán trên cửa phòng làm việc,Ti Lưu Cẩn và Tiêu Dật đang ở trong phòng cũng cùng nhau đeo tai nghe lên.
Từ trong tai nghe truyền đến giọng nói rõ ràng của hai người Ti Tu Dạ và Ti Tu Khải, trên mặt Ti Lưu Cẩn lộ ra vẻ thành công rồi.
Mà không có chờ đến lúc nó bỏ tai nghe xuống thì ngay sau đó đã truyền đến tai một cuộc nói chuyện, khiến cho nó quên cả động tác.
…..
Trong phòng làm việc.
Ti Tu Dạ ngồi phía sau bàn, Ti Tu Khải ngồi trên chiếc ghế gần cánh cửa.
“Anh họ, mấy hôm trước, anh vì chuyện kết hôn mà cùng với trưởng lão các nơi to tiếng, khiến cho bọn họ rất không vui”.
“Không vui thì đừng làm nữa, thay người khác”.
Ti Tu Dạ xem lướt qua tài liệu mà Ti Tu Khải mang tới, không thèm để ý chút nào.
Ti Tu Khải thở dài một hơi, hắn cũng biết anh họ hắn sẽ trả lời một câu vô trách nhiệm như thế này.
Sau khi Ti Tu Dạ xem qua tài liệu, Ti Tu Khải ngập ngừng hỏi: “Lúc trước, ở hành tinh X, chuyện có sát thủ muốn giết Dật Nhi, chuyện đó như thế nào rồi”.
“Anh tự biết lo liệu”.Ti Tu Dạ lạnh lùng nói.
“Anh họ, Tiểu Dật Nhi dù gì cũng là con của anh, anh hiện tại đã là chủ nhân của Ti gia rồi, phải để nó bình an trưởng thành chứ”.Ti Tu Khải nhịn không được nói.
“Bọn chúng đã luôn muốn anh có một điểm yếu, vậy thì anh cho bọn chúng một điểm yếu, như vậy không tốt sao? ”.
………..
Ti Lưu Cẩn ở trong phòng nghe thấy có cảm giác không lành, trực giác muốn tắt công tắc bật của tai nghe.
Nhưng khi tay của nó vừa mới chạm vào công tắc thì bị Tiêu Dật lấy tay nắm lại.
Ti Lưu Cẩn ngơ ngác nhìn khuôn mặt tĩnh lặng của Tiêu Dật,tay bị Tiêu Dật nắm chặt, không thể nhúc nhích.
Bên tai tiếp tục truyền đến cuộc nói chuyện giữa hai người Ti Tu Dạ và Ti Ti Khải.
…………
Ti Tu Khải đột nhiên đứng dậy: “Anh họ, mấy năm nay anh cưng chiều Tiểu Dật Nhi, luôn luôn ôm Tiêu Dật Nhi bên mình, bây giờ ai ai cũng biết, người mà Ti Tu Dạ cực kỳ cưng chiều chính là đứa con bé bỏng của hắn – Ti Lưu Dật, công khai như vậy vẫn còn chưa đủ hay sao? Mẫn Nhi mà biết Tiêu Dật Nhi ở hành tinh X gặp phải chuyện như vậy sẽ rất lo lắng ”.
“Anh tự có cách bảo vệ Dật Nhi an toàn”.Đối với lời chất vấn của Ti Tu Khải, Ti Tu Dạ cũng chỉ thản nhiên trả lời một câu như vậy.
“Nhưng mà như vậy thì rất khó đề phòng a,”.Ti Tu Khải kích động nói: “căn bản là Tiểu Dật Nhi cái gì cũng không biết a”.
“Vốn dĩ cái gì nó không nên biết thì không cần phải biết”.Ti Tu Dạ bỗng nhiên to tiếng lên: “Còn nữa, Ti Tu Khải, lúc trước chú không hề phản đối”.
Ti Tu Khải rũ mắt xuống: “Đúng, hiện tại em rất hối hận, lúc trước vì sao lại không phản đối cơ chứ? Cho dù nó có một đôi mắt màu tím đặc thù, vậy thì sao chứ? Nó cũng không thể vì anh mà chuyển thành lá chắn, mục tiêu của mọi người a!”.
“Anh cưng chiều nó, anh bảo vệ nó, anh mặc cho nó gây rắc rối, vì nó thu dọn tàn cuộc, anh không tốt với nó hay sao?”.
Nhìn chằm chằm vào Ti Tu Dạ, Ti Tu Khải nói: “Anh họ, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy anh đối xử với một người tốt như vậy, có lẽ, trước kia là anh đóng kịch, nhưng mà bây giờ, em cảm thấy anh thực sự rất thích nó, thậm chí là yêu nó rồi”.
“Anh, chỉ có một mình”.Ti Tu Khải đã thấy qua, mang theo một loại biểu cảm cô tịch dứt khoát như vậy, là lúc anh họ hắn ở trong hội trường đặt linh cữu của cha mẹ mình,Ti Tu Khải tuổi còn nhỏ đưa tay về phía hắn cũng nhận được một câu nói như vậy.
Chỉ muốn giam mình trong vực thẳm tối tăm để không nhìn thấy ánh mặt trời sao? Nhưng mà, rõ ràng là trái tim kia, cũng có khát vọng nhìn thấy ánh mặt trời mà.
Ti Tu Khải lặng lẽ đi về hướng cửa, quay đầu lại: “Anh họ, hiện tại những kẻ thù đã bị anh đánh bại, những kẻ có oán giận thù ghét với anh cũng đều biết sự tồn tại của Ti Lưu Dật, hiện tại Ti Lưu Dật chính là mục tiêu mà bọn chúng ngày đêm hao tâm tổn sức muốn tra tấn đày đọa.Cho dù là như vậy, anh cũng không muốn vứt bỏ dã tâm của mình sao?”.
Không chở câu trả lời của Ti Tu Dạ, Ti Tu Khải mở cửa đi ra.
Ti Tu Dạ ngồi ở đó, không nói câu nào, đầu cúi thấp, không hề nhúc nhích.
………
“Dật————–”.
Nghe xong cuộc nói chuyện kinh thiên động địa kia, giọng nói của Ti Lưu Cẩn cũng khàn đi.
Nó lo lắng nhìn Tiêu Dật, nó không biết Tiêu Dật vẫn luôn sống trong một âm mưu sau khi biết được chân tướng thì sẽ phản ứng như thế nào.
Im lặng thu hồi lại tai nghe, sắc mặt Tiêu Dật bình tĩnh nói với Ti Lưu Cẩn: “Nhanh đem máy nghe trộm trên cánh cửa phòng làm việc của daddy gỡ xuống, nếu không daddy phát hiện ra thì sẽ nguy đấy”.
Vừa lo lắng Tiêu Dật sẽ như thế nào, vừa lo lắng Ti Tu Dạ sẽ phát hiện máy nghe trộm trên cửa, Ti Lưu Cẩn đi từng bước thật cẩn thận, sau đó biến mất sau cánh cửa.
Ngồi lại một mình trong phòng, khác với vẻ ngoài tĩnh lặng, trong lòng Tiêu Dật là một mớ hỗn độn.
Vốn cảm thấy sự yêu thích của Ti Tu Dạ đến quá bất ngờ, bây giờ thì tốt rồi, tất cả mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng rồi.
Bởi vì cần một người làm điểm yếu để gây sự chú ý của mọi người, bởi vì trùng hợp là khi Ti Tu Dạ nhìn mình thì con mắt chuyển sang màu tím lam, cho nên mới có sự tồn tại của đứa con được Ti Tu Dạ cực kỳ cưng chiều – Ti Lưu Dật.
Như vậy cũng đúng thôi, nào có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, nói thích mình chỉ là để diễn chân thực hơn mà thôi.
Nhưng vì sao mình lại đau đến như vậy? Rõ ràng là có thể giải thích được mọi chuyện xảy ra rồi mà, vậy tại sao, tại sao, trong lòng lại khó chịu đến mức không thể thở nổi?.
Thì ra, mình đã rất rất thích người đàn ông kia, thích sự cưng chiều vô bờ bến của Ti Tu Dạ, thích sự không quan tâm đến chuyện mình khác thường của Ti Tu Dạ, thích lời nói yêu mình của Ti Tu Dạ…..
“Dật, tớ mang nó về nè”.
Tiêu Dật ngẩng đầu lên, thấy Ti Lưu Cẩn đang cầm máy nghe trộm đứng ở cửa.
“Vậy là tốt rồi”.Tiêu Dật nói xong liền đứng lên.
“Dật, cậu đi đâu vậy?”.
Thấy Tiêu Dật tiến về phía cửa, đi lướt qua mình, Ti Lưu Cẩn lo lắng hỏi.
Vừa nãy nó đứng ở cửa, thấy Dật cúi đầu nên không thể nhìn được biểu cảm, nhưng xung quanh lại tỏa ra sự bi thương.Tuy rằng chỉ trong chớp mắt,Dật của bây giờ vẫn như bình thường như trước, nhưng mà Ti Lưu Cẩn cảm thấy bất an.
“Tớ thấy cũng gần đến giờ rồi, ban đầu định xế chiều thì sẽ đến nhà của Mộc Tuyêt Dương”.Tiêu Dật nói.
“Thật không?”.
“Tớ lừa cậu làm gì?”.Tiêu Dật khó hiểu khi nhìn thấy Ti Lưu Cẩn không tin.
Ti Lưu Cẩn ấp a ấp úng: “Nhưng mà, vừa nãy……”.
“Cậu nói những lời của daddy trong phòng làm việc ấy hả, tớ không sao,”.Tiêu Dật quay đầu đi chỗ khác, “Chúng ta đều là con của daddy, nếu có thể vì daddy tận lực mà làm việc, thay daddy chia sẽ phiền muộn, cũng là chuyện nên làm.Khi đi tới Ti gia, tớ đã xác định rõ như vậy rồi.Không có daddy thì cũng không có tớ ở trên đời này, tất cả của tớ đều là của daddy cho, cha có muốn lợi dụng một chút cũng chẳng là gì cả”.
“Với lại, cậu cũng nghe daddy nói rằng daddy sẽ rất rất cưng chiều tớ, bảo vệ tớ, vậy thì tớ còn muốn đòi hỏi thêm gì nữa”.
Ti Lưu Cẩn nói không lên lời, nó biết những lời nói của Tiêu Dật thực ra không có sai,nó đã không còn là một đứa trẻ sáu bảy tuổi nữa, những cuộc đấu đá tranh giành, ganh đua tàn khốc, nó đều hiểu hết, sinh ra ở trong Ti gia, làm sao có thể tránh được chứ?.
Nhưng mà, Tiêu Dật vẫn có thể bình tĩnh để giải thích và phân tích như vậy, khiến cho trong lòng Ti Lưu Cẩn cũng thả lòng nhưng đồng thời cũng cảm thấy mơ hồ có điều gì đó không hợp lý.
“À,đúng rồi”.Tiêu Dật quay đầu lại: “Nhớ kỹ, không được nói với daddy chuyện chúng ta đã nghe nén nha, daddy mà biết thì nhất định sẽ rất tức giận cho mà coi”.
Ti Lưu Cẩn gật gật đầu: “Ừ”.