Ti Lưu Cẩn đi ở trên con đường náo nhiệt, hai tay đút túi quần, vẻ mặt nhàn nhã đi chơi.
Cậu liền rẽ một cái, quẹo vào một con hẻm nhỏ u tối.
“Người đâu rồi?”.
Vài người mặt mũi lưu manh cùng thân hình vạm vỡ đứng trong con hẻm u tối không một bóng người, ngơ ngác nhìn nhau.
“Mấy chú muốn tìm tôi sao?”.
Phía sau truyền đến âm thanh uể oải, mấy người đó liền lập tức quay lại, thì thấy cậu thiếu niên mà bọn họ vừa mới theo dõi đang đứng dựa vào tường ở đầu hẻm.
“Lên!”.
Thấy hành tung của mình bị bại lộ,tên đàn ông cầm đầu cũng không lén lút nữa,lộ ra vẻ mặt độc ác, vung tay lên, cùng những người bên cạnh xông lên.
Đôi mắt màu xanh lam của Ti Lưu Cẩn hiện lên vẻ khinh thường, kĩ thuật theo dõi người đã quá kém rồi, thế mà lại muốn động chân động tay.
Thôi,dù sao cũng đang nhàm chám, vui chơi với bọn họ một chút vậy.
…..
Nhìn xuống những kẻ đang nằm chật vật trên đất, Ti Lưu Cẩn lạnh lùng nói: “Kệ kẻ phái các ngươi tới là ai,nhớ trở về nói với hắn, lần sau tìm mấy người có khả năng chịu đòn tốt một chút”.
Nói xong, nó xoay người đi về phía đường.
Bỗng nhiên sau lưng cậu có một tia xẹt qua, khiến cậu không khỏi chửi thề một câu: “Chết tiệt!”.
Máu từ vai trái của Ti Lưu Cẩn chậm rãi chảy ra.
“Ha ha, cậu chủ của Ti gia quả là có chút bản lĩnh”.
Hai người đàn ông từ sâu trong hẻm bước ra.
Ánh mắt gắt gao chằm chằm nhìn hai người kia,trong lòng Ti Lưu Cẩn hoảng hốt, vừa nãy đánh nhau cùng mấy tên kia, cậu căn bản là không phát hiện ra là trong hẻm có người.
“Đồ tiểu nhân đánh lén sau lưng!”.Cậu mắng một câu, trong mắt hiên lên vẻ quật cường không chịu khuất phục.
Một tên đàn ông vẫn còn trẻ tuổi cười rộ lên: “Bọn tao đều là sát thủ,chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thì cách làm như thế nào không quan trọng, đại thiếu gia giống như mày, sao có thể hiểu bọn tao được”.
Sát thủ,Ti Lưu Cẩn cẩn thận đánh giá bọn chúng, đúng là thân thủ của hai tên sát thủ này cũng không tồi.
Nếu như lúc nãy không sơ sót để mình bắn bị thương,hiện tại đối phó với hai bọn chúng, tuy rằng phải tung hết sức ra, nhưng mà an toàn trở ra nhất định là không có vấn đề gì.
Nhưng mà, bàn tay Ti Lưu Cẩn đang nắm lấy vết thương trên vai trái đã đẫm máu, cứ tiếp tục kéo dài như vậy,chưa đợi bị bọn hắn giết cũng bị chết bởi mất quá nhiều máu.
Ti Lưu Cẩn khẽ cắn môi, bất ngờ đem điện thoại di động ở trong túi ném về phía hai kẻ kia, lợi dụng lúc bọn chúng đang chú ý cái vật đang bay tới, lập tức cất bước chạy ra ngoài.
Trực tiếp bắn chiếc điện thoại vỡ tung tóe thành những mảnh nhỏ,tên sát thủ trẻ tuổi nhếch mép lên cười, ngắm vào chân của Ti Lưu Cẩn bắn một phát.
“A!”.Vết thương trên đùi đau đớn không chịu được khiến cho cậu lảo đảo ngã xuống đất.
“Ai da,người như thế này, sao lại phải ra đi trong tay hai chúng ta, thật là lãng phí?”.
Tùy ý đi đến trước mặt Ti Lưu Cẩn, tên đàn ông trẻ tuổi kia than phiền lắc đầu.
“Đừng đùa nữa, nhanh giải quyết đi, còn phải về báo cáo nhiệm vụ nữa”.Tên đàn ông vẫn luôn im lặng không nói lời nào đột nhiên thúc giục tên đàn ông trẻ tuổi.
“Biết rồi”.Tên đàn ông trẻ tuổi lấy súng ngắm vào đầu Ti Lưu Cẩn.
Ti Lưu Cẩn tay chân đều bị thương, lại mất máu quá nhiều, không chịu được mà nhắm mắt lại.
Dật……
………..
“Mày là ai!”.
Tiếng nói của tên đàn ông trẻ tuổi vang bên tai, Ti Lưu Cẩn lấy hết sức mở mắt ra.
Đứng trước mặt có một người,là hắn đến cứu mình sao? Nghĩ đến đó, Ti Lưu Cẩn lại lâm vào hôn mê.
Nhìn thấy khẩu súng trên mặt đất có số phận giống như chiếc điện thoại di động, tên sát thủ trẻ tuổi cảnh giác nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Nhưng mà thiếu niên kia không nói một lời nào, chỉ im lặng ngăn cản trước mặt hắn.
“Muốn đoạt chuyện làm ăn của tao sao? Hay lắm, hay, hay”.Tên đàn ông trẻ tuổi máu nóng dâng lên,từ khi hắn làm sát thủ tới nay vẫn chưa thấy người nào không để ai vào trong mắt như thế này.
Hắn nhanh nhẹn móc khẩu súng ở trong người,nhắm thẳng vào thiếu niên kia.
“Khoan đã”.Tên đàn ông phía sau bỗng nhiên đè tay của tên đàn ông trẻ tuổi lại.
“Sao thế?”.
“Cái mặt lạ kia……..”.
Người đàn ông này đã ở trong giới sát thủ đủ lâu, nghe ngóng cũng đủ nhiều, xuất hiện mà đeo mặt lạ, không phải là người vừa mới nổi lên trong thời gian này, Huyễn sao?
“À, mặt lạ,đừng nói với tôi là ông cho rằng thằng kia là ‘Huyễn’ đấy chứ?”.Tên đàn ông trẻ tuổi không cho là đúng liền phản bác lại.
“Cho dù hắn có là thật thì tôi cũng không sợ, hừ”.Tên đàn ông trẻ tuổi không đem Huyễn để vào mắt.
Nói xong, hắn quay lại về phía thiếu niên kia, tiếp tục bắn.
“Áaaaa———-”.
Khẩu súng trên tay tên đàn ông trẻ tuổi kia rơi xuống đất, cổ tay cầm súng xuất hiện một vết thương rất sâu, máu chảy đầm đìa.
Hoàn toàn không thấy thiếu niên kia tránh tia laser với vận tốc ánh sáng như thế nào, cũng không nhìn thấy hắn ra tay ra sao, tên sát thủ chững chặc kia đỡ lấy tên đồng bọn bị thương của mình.
“Cậu chính là Huyễn của ‘SÁT’.Hôm nay nếu cậu đã muốn nhúng tay vào, chúng tôi sẽ coi như là nể mặt cậu, cậu thấy thế nào?”.
Thiếu niên lạnh lùng liếc hai người một cái, đôi môi đỏ mọng khẽ tách ra: “Đi, hoặc chết”.
Người đàn ông nghe thấy thiếu niên nói như vậy, không chút do dự mang đồng bọn rời khỏi hẻm nhỏ.
………
“Ti Lưu Cẩn, Ti Lưu Cẩn, cậu có sao không?”.
Vừa giúp Ti Lưu Cẩn băng bó vết thương, Tiêu Dật vừa gọi.
Mới từ ‘Sát’ đi ra, nó đang muốn quay về Vân Khai, không ngờ rằng sẽ ngẫu nhiên phát hiện thiếu chút nữa là Ti Lưu Cẩn bị mất mạng.
Dưới tình thế cấp bách, nó thuận tay đeo cái mặt nạ mà nó vô ý cầm từ trong ‘SÁT’ đi ra, vọt tới.
“Ưm, hử?”.Trong đầu Ti Lưu Cẩn vẫn còn hỗn loạn, loáng thoáng nghe thấy ai đó gọi tên mình.
“Cậu như thế này không ổn rồi, tôi đưa cậu đi bệnh viện”.Tiêu Dật nói xong liền đỡ Ti Lưu Cẩn đi về hướng đường lớn.
“Không cần”.Không biết Ti Lưu Cẩn lấy đâu ra sức,đẩy tay Tiêu Dật ra,loạng choạng ngã ngồi bệt xuống đất: “Tôi không muốn đi bệnh viện”.
Thở dài một cái,Tiêu Dật vừa đỡ Ti Lưu Cẩn lên vừa dỗ ngọt: “Được rồi, chúng ta không đi bệnh viện”.
……..
Tiêu Dật khiêng Ti Lưu Cẩn không còn tỉnh táo, vất vả lắm mới về đến phòng bảo vệ của Tiêu Chinh.
Vừa may hôm nay là cuối tuần, sinh viên đều đi ra ngoài chơi,không có nửa bóng người, mới không gây ra hoảng sợ.
Tiêu Dật mang Ti Lưu Cẩn – người nhuốm đầy máu – xuất hiện ở trước mặt Tiêu Chinh, dọa ông bị sốc.
“Ông ngoại, cháu cần ông giúp cháu mấy việc”.
Không đợi Tiêu Chinh hỏi, Tiêu Dật đã mở miệng ra nói trước.
Thay quần áo sạch sẽ cho Ti Lưu Cẩn rồi đặt lên giường, Tiêu Dật không ngừng lau mồ hôi cho cậu, bởi vì miệng vết thương bị nhiễm trùng, cho nên bây giờ Ti Lưu Cẩn đang sốt cao.
Tiêu Chinh đúng là một người ông thực thụ, không có nghi ngờ những gì mà cháu mình nói, đi ra bên ngoài mua những thuốc và băng gạc như Tiêu Dật yêu cầu.
“Tôi, tôi không muốn đến bệnh viện……”.
“Tiểu Du, Tiểu Giác……”.
“….Dật……”.
Tiêu Dật im lặng ngồi cạnh giường, để bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát được tình hình của Ti Lưu Cẩn, nghe được cậu ta nói những lời mập mờ vô nghĩa, không khỏi mềm lòng.
“Cái tên ngu ngốc này, rời khỏi Lưu Kim, sao lại không mang theo vệ sĩ chứ?”.
“….Hử,cậu,cậu là ai?”.
Ti Lưu Cẩn gương đôi mắt mờ mịt, chỉ cảm thấy trước mặt có bóng người, giọng nói rất êm tai, tim của cậu, thật sự yên ả.
“Mình là Dật đây”.Nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán của Ti Lưu Cẩn, Tiêu Dật nói.
“Dật? Là Dật thật sao? Cậu, cậu sao một tiếng cũng không nói mà đã bỏ đi chứ, mình, bọn mình đã rất lo lắng cho cậu đấy”.
Ti Lưu Cẩn ban đầu còn vui vẻ mở miệng, sau lại tủi thân nói.
“Thật xin lỗi, là do mình không tốt”.
Tiêu Dật lúc ấy trong lòng rất rối loạn, quên mất cảm xúc của đám Ti Lưu Cẩn, mãi đến khi ra khỏi Lưu Kim, liên lạc được với Mộc Tuyết Dương,mới biết chuyện này ảnh hưởng đến mấy đứa ngốc kia bao nhiêu.
“Haizzz, không sao, tìm được cậu là tốt rồi”.Ti Lưu Cẩn gật đầu.
“Vì sao không mang theo vệ sĩ,có biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn tính mạng của những người trong Ti gia không hả?”.
“Không cần, đều là người của tên đàn ông kia, mình không cần mang theo”.Ti Lưu Cẩn sau khi bị sốt thì như một đứa trẻ,: “Hắn khốn kiếp, hắn ức hiếp Dật!”.
Nghe Ti Lưu Cẩn nói năng như trẻ con như vậy, Tiêu Dật giúp cậu ta đắp chăn cẩn thận: “Trước tiên ngủ đi, như vậy thì bệnh sẽ nhanh khỏi hơn”.
Có Tiêu Dật bầu bạn, Ti Lưu Cẩn từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nó được Mộc Tuyết Dương cho biết rằng vì chuyện của nó mà mối quan hệ giữa ba chị em Ti gia và Ti Tu Dạ không được tốt, nhưng nó không nghĩ sẽ tệ đến như vậy, nhìn bộ dạng của Ti Lưu Cẩn, căn bản là đã muốn cắt đứt tình cha con với Ti Tu Dạ rồi.
Nó còn nhớ lúc nhỏ, ba đứa trẻ kia có biết bao kính trọng daddy của bọn chúng.Tuy rằng rất sợ hãi vẻ lạnh lùng của Ti Tu Dạ, nhưng mà còn có thể nhịn xuống được mà tiến đến gần, cẩn thận khoe thành tích đạt được để lấy lòng, vì một ánh mắt một câu nói của Ti Tu Dạ có thể vui vẻ cả ngày.
Trong lòng bọn chúng nhất định là cũng khó chịu lắm.
Vậy, Ti Tu Dạ thì sao? Năm năm này, hắn làm cách nào để trôi qua?
Nghĩ như vậy, trong lòng của Tiêu Dật có chút nhói đau.
“Tiểu Lăng”.
Tiêu Dật ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Chinh đứng ở trước cửa.
“Những thứ cháu cần đây”.
“Dạ”.Tiêu Dật tiếp nhận cái túi lớn trong tay Tiêu Chinh, “Đã làm phiền ông ngoại rồi”.
“Đứa nhỏ này, còn khách sáo với ông cái gì.Nhưng mà cậu bé…….”.Tiêu Chinh chần chứ nhìn về phía Ti Lưu Cẩn.
“Cậu ấy đã khá hơn một chút”.
…….
Nơi này là……
Ti Lưu Cẩn mở to mắt, thân thể vừa đau nhức vừa không có sức, nhắc cho nó những chuyện đã trải qua ngày hôm qua.
“Cậu đã dậy rồi đấy à”.
Một giọng nói truyền đến từ cạnh giường, Ti Lưu Cẩn nhìn qua.
“Cậu, là, cái người hôm đó, Lăng Tiêu”.
Ti Lưu Cẩn đến đại học Vân Khai chưa tới hai ngày,bắt đầu từ ngày đầu tiên tình cờ cứu Lăng Tiêu khỏi tay Chu Hâm,cậu đã nghe thấy đủ các chuyện vê Lăng Tiêu,khiến cho cậu không khỏi nghi ngờ, giống như cái đại học Vân Khai này đều chuyển động xung quanh Lăng Tiêu.
Cho nên cậu nhớ rất rõ thiếu niên đẹp tuyệt trần này, Lăng Tiêu.
Vậy thì, chuyện hôm qua là nằm mơ sao? Cười khổ che dấu đi sự mất mát trong lòng mình, Ti Lưu Cẩn từ trên giường ngồi dậy.
“Miệng vết thương của cậu vẫn còn chưa lành, không thể tùy ý động đậy”.Tiêu Dật cau mày khi nhìn thấy hành động của Ti Lưu Cẩn.
“Tôi rất cám ơn cậu đã giúp đỡ,”.Ti Lưu Cẩn yếu ớt đứng lên, trong mắt là xa cách nghìn dăm, bên ngoài là lạnh lùng: “Nhưng mà,chuyện của tôi, không cần cậu quan tâm”.
Bây giờ cậu đã không muốn hỏi đến chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, mình tại sao lại ở trong nhà của Lăng Tiêu, hôn mê giữa một giấc mộng quá đẹp,khiến cho cậu sau một đống hỗn độn tỉnh táo lại liền thầm nghĩ muốn chạy nhanh đến một chỗ nào đó không ai biết để tự sinh tự diệt.
Phía sau truyền đến một tiếng thở dài, làm cho Ti Lưu Cẩn tạm ngừng bước lại.
“Lăng Tiêu không thể quản chuyện của cậu, vậy, mình thì sao?”.
“Cẩn”.
Cậu liền rẽ một cái, quẹo vào một con hẻm nhỏ u tối.
“Người đâu rồi?”.
Vài người mặt mũi lưu manh cùng thân hình vạm vỡ đứng trong con hẻm u tối không một bóng người, ngơ ngác nhìn nhau.
“Mấy chú muốn tìm tôi sao?”.
Phía sau truyền đến âm thanh uể oải, mấy người đó liền lập tức quay lại, thì thấy cậu thiếu niên mà bọn họ vừa mới theo dõi đang đứng dựa vào tường ở đầu hẻm.
“Lên!”.
Thấy hành tung của mình bị bại lộ,tên đàn ông cầm đầu cũng không lén lút nữa,lộ ra vẻ mặt độc ác, vung tay lên, cùng những người bên cạnh xông lên.
Đôi mắt màu xanh lam của Ti Lưu Cẩn hiện lên vẻ khinh thường, kĩ thuật theo dõi người đã quá kém rồi, thế mà lại muốn động chân động tay.
Thôi,dù sao cũng đang nhàm chám, vui chơi với bọn họ một chút vậy.
…..
Nhìn xuống những kẻ đang nằm chật vật trên đất, Ti Lưu Cẩn lạnh lùng nói: “Kệ kẻ phái các ngươi tới là ai,nhớ trở về nói với hắn, lần sau tìm mấy người có khả năng chịu đòn tốt một chút”.
Nói xong, nó xoay người đi về phía đường.
Bỗng nhiên sau lưng cậu có một tia xẹt qua, khiến cậu không khỏi chửi thề một câu: “Chết tiệt!”.
Máu từ vai trái của Ti Lưu Cẩn chậm rãi chảy ra.
“Ha ha, cậu chủ của Ti gia quả là có chút bản lĩnh”.
Hai người đàn ông từ sâu trong hẻm bước ra.
Ánh mắt gắt gao chằm chằm nhìn hai người kia,trong lòng Ti Lưu Cẩn hoảng hốt, vừa nãy đánh nhau cùng mấy tên kia, cậu căn bản là không phát hiện ra là trong hẻm có người.
“Đồ tiểu nhân đánh lén sau lưng!”.Cậu mắng một câu, trong mắt hiên lên vẻ quật cường không chịu khuất phục.
Một tên đàn ông vẫn còn trẻ tuổi cười rộ lên: “Bọn tao đều là sát thủ,chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thì cách làm như thế nào không quan trọng, đại thiếu gia giống như mày, sao có thể hiểu bọn tao được”.
Sát thủ,Ti Lưu Cẩn cẩn thận đánh giá bọn chúng, đúng là thân thủ của hai tên sát thủ này cũng không tồi.
Nếu như lúc nãy không sơ sót để mình bắn bị thương,hiện tại đối phó với hai bọn chúng, tuy rằng phải tung hết sức ra, nhưng mà an toàn trở ra nhất định là không có vấn đề gì.
Nhưng mà, bàn tay Ti Lưu Cẩn đang nắm lấy vết thương trên vai trái đã đẫm máu, cứ tiếp tục kéo dài như vậy,chưa đợi bị bọn hắn giết cũng bị chết bởi mất quá nhiều máu.
Ti Lưu Cẩn khẽ cắn môi, bất ngờ đem điện thoại di động ở trong túi ném về phía hai kẻ kia, lợi dụng lúc bọn chúng đang chú ý cái vật đang bay tới, lập tức cất bước chạy ra ngoài.
Trực tiếp bắn chiếc điện thoại vỡ tung tóe thành những mảnh nhỏ,tên sát thủ trẻ tuổi nhếch mép lên cười, ngắm vào chân của Ti Lưu Cẩn bắn một phát.
“A!”.Vết thương trên đùi đau đớn không chịu được khiến cho cậu lảo đảo ngã xuống đất.
“Ai da,người như thế này, sao lại phải ra đi trong tay hai chúng ta, thật là lãng phí?”.
Tùy ý đi đến trước mặt Ti Lưu Cẩn, tên đàn ông trẻ tuổi kia than phiền lắc đầu.
“Đừng đùa nữa, nhanh giải quyết đi, còn phải về báo cáo nhiệm vụ nữa”.Tên đàn ông vẫn luôn im lặng không nói lời nào đột nhiên thúc giục tên đàn ông trẻ tuổi.
“Biết rồi”.Tên đàn ông trẻ tuổi lấy súng ngắm vào đầu Ti Lưu Cẩn.
Ti Lưu Cẩn tay chân đều bị thương, lại mất máu quá nhiều, không chịu được mà nhắm mắt lại.
Dật……
………..
“Mày là ai!”.
Tiếng nói của tên đàn ông trẻ tuổi vang bên tai, Ti Lưu Cẩn lấy hết sức mở mắt ra.
Đứng trước mặt có một người,là hắn đến cứu mình sao? Nghĩ đến đó, Ti Lưu Cẩn lại lâm vào hôn mê.
Nhìn thấy khẩu súng trên mặt đất có số phận giống như chiếc điện thoại di động, tên sát thủ trẻ tuổi cảnh giác nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Nhưng mà thiếu niên kia không nói một lời nào, chỉ im lặng ngăn cản trước mặt hắn.
“Muốn đoạt chuyện làm ăn của tao sao? Hay lắm, hay, hay”.Tên đàn ông trẻ tuổi máu nóng dâng lên,từ khi hắn làm sát thủ tới nay vẫn chưa thấy người nào không để ai vào trong mắt như thế này.
Hắn nhanh nhẹn móc khẩu súng ở trong người,nhắm thẳng vào thiếu niên kia.
“Khoan đã”.Tên đàn ông phía sau bỗng nhiên đè tay của tên đàn ông trẻ tuổi lại.
“Sao thế?”.
“Cái mặt lạ kia……..”.
Người đàn ông này đã ở trong giới sát thủ đủ lâu, nghe ngóng cũng đủ nhiều, xuất hiện mà đeo mặt lạ, không phải là người vừa mới nổi lên trong thời gian này, Huyễn sao?
“À, mặt lạ,đừng nói với tôi là ông cho rằng thằng kia là ‘Huyễn’ đấy chứ?”.Tên đàn ông trẻ tuổi không cho là đúng liền phản bác lại.
“Cho dù hắn có là thật thì tôi cũng không sợ, hừ”.Tên đàn ông trẻ tuổi không đem Huyễn để vào mắt.
Nói xong, hắn quay lại về phía thiếu niên kia, tiếp tục bắn.
“Áaaaa———-”.
Khẩu súng trên tay tên đàn ông trẻ tuổi kia rơi xuống đất, cổ tay cầm súng xuất hiện một vết thương rất sâu, máu chảy đầm đìa.
Hoàn toàn không thấy thiếu niên kia tránh tia laser với vận tốc ánh sáng như thế nào, cũng không nhìn thấy hắn ra tay ra sao, tên sát thủ chững chặc kia đỡ lấy tên đồng bọn bị thương của mình.
“Cậu chính là Huyễn của ‘SÁT’.Hôm nay nếu cậu đã muốn nhúng tay vào, chúng tôi sẽ coi như là nể mặt cậu, cậu thấy thế nào?”.
Thiếu niên lạnh lùng liếc hai người một cái, đôi môi đỏ mọng khẽ tách ra: “Đi, hoặc chết”.
Người đàn ông nghe thấy thiếu niên nói như vậy, không chút do dự mang đồng bọn rời khỏi hẻm nhỏ.
………
“Ti Lưu Cẩn, Ti Lưu Cẩn, cậu có sao không?”.
Vừa giúp Ti Lưu Cẩn băng bó vết thương, Tiêu Dật vừa gọi.
Mới từ ‘Sát’ đi ra, nó đang muốn quay về Vân Khai, không ngờ rằng sẽ ngẫu nhiên phát hiện thiếu chút nữa là Ti Lưu Cẩn bị mất mạng.
Dưới tình thế cấp bách, nó thuận tay đeo cái mặt nạ mà nó vô ý cầm từ trong ‘SÁT’ đi ra, vọt tới.
“Ưm, hử?”.Trong đầu Ti Lưu Cẩn vẫn còn hỗn loạn, loáng thoáng nghe thấy ai đó gọi tên mình.
“Cậu như thế này không ổn rồi, tôi đưa cậu đi bệnh viện”.Tiêu Dật nói xong liền đỡ Ti Lưu Cẩn đi về hướng đường lớn.
“Không cần”.Không biết Ti Lưu Cẩn lấy đâu ra sức,đẩy tay Tiêu Dật ra,loạng choạng ngã ngồi bệt xuống đất: “Tôi không muốn đi bệnh viện”.
Thở dài một cái,Tiêu Dật vừa đỡ Ti Lưu Cẩn lên vừa dỗ ngọt: “Được rồi, chúng ta không đi bệnh viện”.
……..
Tiêu Dật khiêng Ti Lưu Cẩn không còn tỉnh táo, vất vả lắm mới về đến phòng bảo vệ của Tiêu Chinh.
Vừa may hôm nay là cuối tuần, sinh viên đều đi ra ngoài chơi,không có nửa bóng người, mới không gây ra hoảng sợ.
Tiêu Dật mang Ti Lưu Cẩn – người nhuốm đầy máu – xuất hiện ở trước mặt Tiêu Chinh, dọa ông bị sốc.
“Ông ngoại, cháu cần ông giúp cháu mấy việc”.
Không đợi Tiêu Chinh hỏi, Tiêu Dật đã mở miệng ra nói trước.
Thay quần áo sạch sẽ cho Ti Lưu Cẩn rồi đặt lên giường, Tiêu Dật không ngừng lau mồ hôi cho cậu, bởi vì miệng vết thương bị nhiễm trùng, cho nên bây giờ Ti Lưu Cẩn đang sốt cao.
Tiêu Chinh đúng là một người ông thực thụ, không có nghi ngờ những gì mà cháu mình nói, đi ra bên ngoài mua những thuốc và băng gạc như Tiêu Dật yêu cầu.
“Tôi, tôi không muốn đến bệnh viện……”.
“Tiểu Du, Tiểu Giác……”.
“….Dật……”.
Tiêu Dật im lặng ngồi cạnh giường, để bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát được tình hình của Ti Lưu Cẩn, nghe được cậu ta nói những lời mập mờ vô nghĩa, không khỏi mềm lòng.
“Cái tên ngu ngốc này, rời khỏi Lưu Kim, sao lại không mang theo vệ sĩ chứ?”.
“….Hử,cậu,cậu là ai?”.
Ti Lưu Cẩn gương đôi mắt mờ mịt, chỉ cảm thấy trước mặt có bóng người, giọng nói rất êm tai, tim của cậu, thật sự yên ả.
“Mình là Dật đây”.Nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán của Ti Lưu Cẩn, Tiêu Dật nói.
“Dật? Là Dật thật sao? Cậu, cậu sao một tiếng cũng không nói mà đã bỏ đi chứ, mình, bọn mình đã rất lo lắng cho cậu đấy”.
Ti Lưu Cẩn ban đầu còn vui vẻ mở miệng, sau lại tủi thân nói.
“Thật xin lỗi, là do mình không tốt”.
Tiêu Dật lúc ấy trong lòng rất rối loạn, quên mất cảm xúc của đám Ti Lưu Cẩn, mãi đến khi ra khỏi Lưu Kim, liên lạc được với Mộc Tuyết Dương,mới biết chuyện này ảnh hưởng đến mấy đứa ngốc kia bao nhiêu.
“Haizzz, không sao, tìm được cậu là tốt rồi”.Ti Lưu Cẩn gật đầu.
“Vì sao không mang theo vệ sĩ,có biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn tính mạng của những người trong Ti gia không hả?”.
“Không cần, đều là người của tên đàn ông kia, mình không cần mang theo”.Ti Lưu Cẩn sau khi bị sốt thì như một đứa trẻ,: “Hắn khốn kiếp, hắn ức hiếp Dật!”.
Nghe Ti Lưu Cẩn nói năng như trẻ con như vậy, Tiêu Dật giúp cậu ta đắp chăn cẩn thận: “Trước tiên ngủ đi, như vậy thì bệnh sẽ nhanh khỏi hơn”.
Có Tiêu Dật bầu bạn, Ti Lưu Cẩn từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nó được Mộc Tuyết Dương cho biết rằng vì chuyện của nó mà mối quan hệ giữa ba chị em Ti gia và Ti Tu Dạ không được tốt, nhưng nó không nghĩ sẽ tệ đến như vậy, nhìn bộ dạng của Ti Lưu Cẩn, căn bản là đã muốn cắt đứt tình cha con với Ti Tu Dạ rồi.
Nó còn nhớ lúc nhỏ, ba đứa trẻ kia có biết bao kính trọng daddy của bọn chúng.Tuy rằng rất sợ hãi vẻ lạnh lùng của Ti Tu Dạ, nhưng mà còn có thể nhịn xuống được mà tiến đến gần, cẩn thận khoe thành tích đạt được để lấy lòng, vì một ánh mắt một câu nói của Ti Tu Dạ có thể vui vẻ cả ngày.
Trong lòng bọn chúng nhất định là cũng khó chịu lắm.
Vậy, Ti Tu Dạ thì sao? Năm năm này, hắn làm cách nào để trôi qua?
Nghĩ như vậy, trong lòng của Tiêu Dật có chút nhói đau.
“Tiểu Lăng”.
Tiêu Dật ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Chinh đứng ở trước cửa.
“Những thứ cháu cần đây”.
“Dạ”.Tiêu Dật tiếp nhận cái túi lớn trong tay Tiêu Chinh, “Đã làm phiền ông ngoại rồi”.
“Đứa nhỏ này, còn khách sáo với ông cái gì.Nhưng mà cậu bé…….”.Tiêu Chinh chần chứ nhìn về phía Ti Lưu Cẩn.
“Cậu ấy đã khá hơn một chút”.
…….
Nơi này là……
Ti Lưu Cẩn mở to mắt, thân thể vừa đau nhức vừa không có sức, nhắc cho nó những chuyện đã trải qua ngày hôm qua.
“Cậu đã dậy rồi đấy à”.
Một giọng nói truyền đến từ cạnh giường, Ti Lưu Cẩn nhìn qua.
“Cậu, là, cái người hôm đó, Lăng Tiêu”.
Ti Lưu Cẩn đến đại học Vân Khai chưa tới hai ngày,bắt đầu từ ngày đầu tiên tình cờ cứu Lăng Tiêu khỏi tay Chu Hâm,cậu đã nghe thấy đủ các chuyện vê Lăng Tiêu,khiến cho cậu không khỏi nghi ngờ, giống như cái đại học Vân Khai này đều chuyển động xung quanh Lăng Tiêu.
Cho nên cậu nhớ rất rõ thiếu niên đẹp tuyệt trần này, Lăng Tiêu.
Vậy thì, chuyện hôm qua là nằm mơ sao? Cười khổ che dấu đi sự mất mát trong lòng mình, Ti Lưu Cẩn từ trên giường ngồi dậy.
“Miệng vết thương của cậu vẫn còn chưa lành, không thể tùy ý động đậy”.Tiêu Dật cau mày khi nhìn thấy hành động của Ti Lưu Cẩn.
“Tôi rất cám ơn cậu đã giúp đỡ,”.Ti Lưu Cẩn yếu ớt đứng lên, trong mắt là xa cách nghìn dăm, bên ngoài là lạnh lùng: “Nhưng mà,chuyện của tôi, không cần cậu quan tâm”.
Bây giờ cậu đã không muốn hỏi đến chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, mình tại sao lại ở trong nhà của Lăng Tiêu, hôn mê giữa một giấc mộng quá đẹp,khiến cho cậu sau một đống hỗn độn tỉnh táo lại liền thầm nghĩ muốn chạy nhanh đến một chỗ nào đó không ai biết để tự sinh tự diệt.
Phía sau truyền đến một tiếng thở dài, làm cho Ti Lưu Cẩn tạm ngừng bước lại.
“Lăng Tiêu không thể quản chuyện của cậu, vậy, mình thì sao?”.
“Cẩn”.