Căn phòng gác cổng nho nhỏ của Tiêu Chinh dạo gần đây rất là náo nhiệt.
“Tiêu,buổi gặp mặt giao lưu sinh viên mới cuối tuần vừa rồi chẳng vui chút nào hết,cậu không biết những nam sinh kia tẻ nhạt đến mức độ nào đâu”.
Kiều Nhã Hân cong môi lên,vừa nói vừa lén lút nhìn sắc mặt của Tiêu Dật, thấy mặt nó không có chút biểu cảm nào,trong lòng không khỏi trùng xuống một chút.
“Tiêu, mấy ngày hôm nay cậu bận chuyện gì vậy? Mình đến tìm cậu, nếu ông Tiêu không nói cậu đang rất bận thì cũng nói là cậu đã đi ra ngoài”.
“Có một số chuyện cần xử lý”.Tiêu Dật thản nhiên nói.
Từ sau khi cứu Ti Lưu Cẩn trở về, tự chui đầu vào lứơi mà đưa Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác đến,Tiêu Dật phát hiện ra cuộc sống của mình lập tức trở nên náo nhiệt, vì để tránh cho Tiêu Chinh gặp thêm phiền phức.Nó phải nói hết nước hết cái mới đem được ba người kia trở về biệt thự L của bọn họ.
Bị Tiêu Dật đối xử không nóng không lạnh, đại tiểu thư Kiều Nhã Hân bắt đầu cáu kỉnh, tức giận chạy đến ngồi một bên.
Đi cùng Kiều Nhã Hân là Kiều Nhã Lạc đang ngồi cạnh Tiêu Dật.
“Tiêu,cậu”.Kiều Nhã Lạc cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiêu Dật, dò hỏi: “và Ti Lưu Cẩn quen nhau sao?”.
“Hử?”.Tiêu Dật quay đầu lại nhìn Kiều Nhã Lạc.
“À, mấy hôm trước tớ tình cờ thấy cậu và cậu ta nói chuyện với nhau, nhìn như quan hệ giữa hai người cũng không tồi”.
Quả thực là rất tốt, cho nên mới có thể nhìn thấy vẻ dịu dàng từ trên khuôn mặt của cậu mà trước nay mình chưa nhìn thấy.
“Ừ, bọn mình có quen nhau”.
Tiêu Dật không muốn nói nhiều về chuyện của nó và bọn Ti Lưu Cẩn, nó vẫn còn chưa sẵn sàng để công bố thân phận của mình cho người ngoài biết, hay nói cách khác, nó vẫn còn chưa sẵn sàng đối mặt với Ti Tu Dạ.
“Là vậy sao”.
Kiều Nhã Lạc cảm thấy bất an, lúc trước hắn quá tự tin, cho rằng không ai khác ngoài mình xứng với Lăng Tiêu, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một Ti Lưu Cẩn, hắn bắt đầu dao động rồi, hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội hành động, bởi vì Lăng Tiêu đối xử với Ti Lưu Cẩn rất khác.
“Tiêu, hội học sinh của bọn mình tuần sau có tổ chức một buổi vũ hội hóa trang rất hoành tráng, cậu có đến không?”.
Kiều Nhã Lạc vừa mới mở miệng, Kiều Nhã Hân ngồi bên cạnh đã giãy nảy lên: “Thật không công bằng, anh gian xảo quá rồi đấy, ban đầu em định mời Tiêu mà”.
“Vũ hội hóa trang? Nhưng mà mình không phải là sinh viên của đại học Vân Khai”.
Tiêu Dật chẳng qua là muốn nói sự thật, nhưng mà vào trong tai của anh em nhà họ Kiều thì lại biến thành một cậu cự tuyệt.
“Không sao, đến lúc đó cũng có rất nhiều người ở ngoài trường cũng tới tham gia nữa”.Kiều Nhã Lạc thấp giọng nói: “Sẽ rất vui, Tiêu, cậu đến đi”.
“Đúng đấy, Tiêu, so với những vũ hội mà cậu đã tham gia trước đây sẽ vui hơn rất nhiều”.Kiều Nhã Hân cũng giúp Kiều Nhã Lạc phụ họa theo.
Những vũ hội đã tham gia trước kia? Tiêu Dật nghĩ về hồi trước, dường như trước kia ngoài tham gia tiệc trà thì mình chưa từng tham gia vũ hội nào khác.
Cũng nên đi một chút cho biết, dù sao cũng không có chuyện nào khác phải làm.
“Được”.Tiêu Dật gật đầu.
Kiều Nhã Lạc không nghĩ sẽ dễ dàng thuyết phục Tiêu Dật như vậy, chớp chớp mắt nhìn, ngơ ngác không nói được câu nào.
Kiều Nhã Hân thì ngược lại, vừa nghe thấy Tiêu Dật gật đầu đống ý, lập tức bắt đầu reo hò hoan hô.
“Sao lại náo nhiệt vậy? Dật —-Lăng Tiêu!”.
Ở ngoài cửa chợt nghe thấy có tiếng người ở trong phòng của người gác cổng, ba chị em Ti gia đi vào, Ti Lưu Du dẫn đầu đi về phía Tiêu Dật.
Khóe mắt cô liếc thấy có người khác ở bên trong, nhanh trí mà thay đổi cách xưng hô, cô biết Tiêu Dật vẫn chưa muốn bị bại lộ thân phận.
“Cô, cô, cô là ai vậy?”.
Kiều Nhã Hân đột nhiên thấy có một cô gái tóc vàng mắt xanh biếc giống như búp bê bổ nhào vào lòng người mình thích, tức đến nỗi mắt đỏ lên.
“Vậy cô là ai?”.Dựa vào người Tiêu Dật, đôi mắt quyến rũ như tơ lụa của Ti Lưu Du khiêu khích nhìn Kiều Nhã Hân.
“Cô, cô mau tránh xa Tiêu ra”.Kiều Nhã Hân giậm chân đành đạch.
“Không”.Nói xong, Ti Lưu Du đổi tư thế, trực tiếp ngồi lên trên đùi của Tiêu Dật: “Tôi còn muốn dính lên người Lăng Tiêu như vậy nè, cô làm gì được tôi nào?”.
Bị động tác của Ti Lưu Du kích động, Kiều Nhã Hân hét lên: “Tiêu, cô ta là ai? Sao lại để cho cô ta ngồi lên trên đùi cậu!”.
Tiêu Dật không có trả lời, bởi vì Ti Lưu Du đã ngồi choán ở trước mặt, hơn nữa có vẻ như chị ấy nói cũng không sai.
“Tôi là ai ấy hả, là một người rất quan trọng với Lăng Tiêu đó nha”.
“Cô——–”.Mắt Kiều Nhã Hân phiếm lệ, lại thấy Tiêu Dật thờ ơ không nói lời nào, liền chạy như bay ra ngoài.
“Tiểu Du, chị cũng hơi quá rồi đấy, sao lại làm cho một nữ xinh đáng yêu khóc như vậy chứ!”.
Ti Lưu Giác lắc đầu, giống như là không phát hiện ra còn có Kiều Nhã Lạc đang ngồi ở bên cạnh Tiêu Dật, đi về phía hai người, chen vào giữa ngồi xuống.
“Nữ sinh đáng yêu sao? Hứ, em thích rồi sao? Bây giờ là cơ hội tốt đấy, mau đuổi theo đi!”. Ti Lưu Du xoay xoay tóc, nói vào tai Tiêu Dật: “Cái loại đại tiểu thư yếu đuối động một tý là khóc lóc sướt mướt như vậy không xứng với Dật Dật của chúng ta một chút nào hết”.
Ti Lưu Giác lắc đầu cười, đẩy Ti Lưu Du ra: “Được rồi, chị cũng phải xem mình nặng bao nhiêu kí chứ. Đừng có đè nát Lăng Tiêu như thế”.
Vừa nghe thấy những lời này, Ti Lưu Du giống như thuốc nổ gặp lửa, ngay lập tức nhảy dựng lên: “Ti Lưu Giác, em nói cái gì hả! Chị nặng chỗ nào? Bổn tiểu thư như chị dáng thướt tha chuẩn quốc tế đấy nha!”.
Thấy mưu kế đã thành công, Ti Lưu Giác ngay lập tức dựa vào vai Tiêu Dật làm nũng, làm sao có thời gian để ý đến Ti Lưu Du đang giậm chân hò hét chứ.
“Hai người nghiêm túc một chút, thể diện vứt đi đâu hết cả rồi hả”.
Tuy vết thương trên người Ti Lưu Cẩn đã đỡ hơn phân nửa, nhưng dù sao thì tay chân vận động cũng không linh hoạt, không giống như đôi chị em song sinh kia chiếm được thời cơ, ngay lập tức làm ra vẻ đứng đắn bắt đầu thuyết giáo.
“Bạn Ti, vết thương của cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?”.
Kiều Nhã Lạc vẫn luôn bị mọi người không để ý, mỉm cười vừa đủ hỏi thăm.
Hắn từ những câu nói vừa nãy đã đoán được ra thân phận của hai chị em sinh đôi, tuy rằng thấy bọn họ ôm ấp Lăng Tiêu không vừa mắt chút nào, nhưng hắn dù gì cũng là đại thiếu gia của Kiều gia, phải biết tiến biết lui mới là khôn ngoan.
“Ừ, may mà nhờ có Lăng Tiêu chăm sóc”.Ti Lưu Cẩn cố tính nói.
Lúc trước, khi cậu chưa biết Dật là Lăng Tiêu, cậu đã thấy được Kiều Nhã Lạc thích Lăng Tiêu, vào lúc ấy, cậu cảm thấy Kiều Nhã Lạc cũng không có tệ lắm.
Nhưng mà bây giờ, cậu đã biết được thân phận thật sự của Lăng Tiêu, tự nhiên đối với nam sinh có ý đồ bất chính này sinh ra cảm giác thù địch, như lời của Ti Lưu Du nói lúc trước, Kiều Nhã Lạc cũng không xứng với Dật.
“Là như vậy đó, Tiêu lúc nào cũng lương thiện như vậy ”.Kiều Nhã Lạc mỉm cười,giống như rất thân và hiểu Lăng Tiêu.
Những cô chiêu cậu ấm này, đều chỉ vì vẻ ngoài của Lăng Tiêu, bọn họ không thật lòng giống mình, Kiều Nhã Lạc – không biết một chút sự tình gì bên trong – nghĩ như vậy.
“Cái cô gái vừa rồi,không phải là em gái của cậu hay sao? Sao có thể yên tâm để cô ta khóc chạy đi như thế chứ?”.Ti Lưu Cẩn nghe thấy những lời của Kiều Nhã Lạc, trong lòng rất không thoải mái.
Mắt Kiều Nhã Lạc sáng lên, nói với Tiêu Dật: “Con bé từ nhỏ đã như vậy, không có chuyện gì đâu, Tiêu, cậu không cần lo lắng cho con bé.Hơn nữa, mình và con bé ở một mức độ nào đó, cũng không đứng chung một chiến tuyến”.
Ba chị em Ti gia nghe thấy những lời này, trong lòng đều hung hăng nghiến răng kèn kẹt.
Mà Tiêu Dật, được Tiêu Mẫn Nhi di truyền cho khả năng chậm hiểu, lúc này đã được phát huy tác dụng, nó bình tĩnh trước sau như một nói: “Dù gì hai người cũng là anh em, vẫn nên đi hỏi thăm cô ấy một chút”.
“Ừ,”.Kiều Nhã Lạc đứng dậy, ”Mình đi xem con bé một chút.Tiêu,đừng quên lời hẹn ước của chúng ta”.
“Hẹn ước cái gì? Em và cậu ta có hẹn ước tốt đẹp gì ?”.
Kiều Nhã Lạc vừa đi, ba người đã vây quanh lấy Tiêu Dật.
“Cậu ấy mời chủ nhật tuần sau đến vũ hội hóa trang thôi mà”.Tiêu Dật suy nghĩ một chút, cái ấy cũng được xem là một lời hẹn ước hay sao?.
“Dật Dật, em vì cái gì mà lại đồng ý cậu ta?”.Ti Lưu Giác truy hỏi đến cùng.
“Cảm thấy rất tò mò, muốn tới xem xem có gì mới mẻ”.
Câu trả lời đơn giản của Tiêu Dật làm cho ba người kia yên lòng, em trai bảo bối cục cưng của bọn họ, vẫn không hề thay đổi a.
……
Tiêu Dật cầm lấy bình tưới đi về phía sau nhà.
Nó muốn đi tưới hoa.
Tuy rằng hiện tại,công việc tưới hoa đều do máy tưới nước tự động đảm nhiệm, nhưng mà trước kia cũng đã từng nói qua, Tiêu Dật rất thích những bông hoa tự nhiên, cho nên, nó càng thích tự mình tưới hoa.
Từ sau khi Tiêu Dật tới đây, vì muốn đứa cháu ngoại của mình vui vẻ, cũng là để cho nó có thể đi lại nhiều một chút, Tiêu Chinh đã làm một khu đất nhỏ, mua một ít giống hoa về trồng.
Tuy rằng đều là những loại hoa bình thường, nhưng Tiêu Dật vẫn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, nhìn thấy những hạt giống hoa nảy mầm, rồi từ những mầm non ấy sinh ra những cành hoa, sau đó từ giữa những cành hoa sinh ra những nụ hoa, cuối cùng từ những nụ hoa nở rộ thành những bông hoa, trong lòng Tiêu Dật cảm thấy rất vui vẻ.
Ba chị em Ti gia ban đầu vốn định giúp Tiêu Dật tưới hoa.Nhưng vì Tiêu Chinh có việc phải ra ngoài, cần phải có người ở trong phòng của người gác cổng,vấn đề liền nảy sinh.
Ba người bọn họ, ai ai cũng không tình nguyện ở lại để cho người khác có cơ hội ở chung cùng Tiêu Dật, trong lúc bọn họ đang cãi nhau, Tiêu Dật bỏ lại một câu, tự mình cầm theo bình nước chậm rãi đi ra.
“Mọi người đều ở lại đây gác cửa cho em”.
Vì thế, đại tiểu thư, nhị thiếu gia, tam thiếu gia cao quý của Ti gia ngoan ngoãn nghe lời mà làm người gác cổng.
Đang lúc Tiêu Dật tưới hoa, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói.
“Những bông hoa này rất đẹp”.
Nghe thấy giọng nói đó, động tác của Tiêu Dật ngừng lại, tiếp đó người cũng cứng lại một chút.
Nó chậm rãi xoay người lại.
Dáng người thon dài, ngũ quan hoàn mỹ với đường cong tỉ lệ hoàng kim như được ông trời kì công tạo ra, còn có, đôi mắt màu tím mị hoặc kia, Ti Tu Dạ, đang đứng cách đó không xa,ý vị thâm trường đánh giá Tiêu Dật.
“Cảm ơn”.Tiêu Dật lễ phép trả lời, kiềm chế sự mất bình tĩnh trong lòng.
“Tôi đã từng thấy loài hoa đẹp nhất thế giới, được gọi là Phong Hoa Tuyệt Đại, tôi cảm thấy, nó cùng với cậu rất xứng với nhau”.
Thất vọng khi nghe thấy những lời giống như trêu ghẹo của Ti Tu Dạ, trông thấy người đẹp thì liền mất hồn sao? Đồ sói háo sắc! Tiêu Dật lạnh nhạt trừng mắt: “Nếu như ngài Ti muốn đến tìm con của ngài, thì bọn họ đang ở trong phòng của người gác cổng”.
“Tôi đến đây là để tìm ĐỨA CON của tôi”.
Không biết có phải là Tiêu Dật do ảnh hưởng tâm lý của chính mình, vẫn cảm thấy hai chữ ‘đứa con’ kia của Ti Tu Dạ vừa nói có hàm ý sâu xa.
“Nhưng mà, hiện tạ tôi rất tò mò, sao cậu biết tôi họ Ti?”.
Trong lòng Tiêu Dật cả kinh, nhất thời giận dữ, không cẩn thận mà lỡ miệng.
Nó duy trì vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chủ nhân của Ti gia nổi tiếng như vậy, ai ai mà không biết chứ.Hơn nữa, tôi cũng coi như là bạn của Ti Lưu Cẩn, cha của cậu ấy, dù sao cũng phải biết một chút”.
Thản nhiên liếc bàn tay đang nắm chặt bình tưới nước của Tiêu Dật, Ti Tu Dạ mỉm cười: “Là như vậy sao,có thể cho tôi hỏi một chút, tên cậu là gì,được không?”.
“Lăng Tiêu”.
“Lăng Tiêu sao”.Ti Tu Dạ suy nghĩ mà lẩm bẩm, nhìn thật sâu Tiêu Dật, sau đó xoay người rời đi.
Thấy Ti Tu Dạ biến mất khỏi tầm nhìn của mình, Tiêu Dật thở phào nhẹ nhõm, chắc là,chưa bị phát hiện.
Nhưng mà, hình như là thấy được trong ánh mắt của hắn có ánh sáng màu lam, không lẽ là…, nhất định là do mình căng thẳng quá, là ảo giác, ảo giác.
Tiêu Dật vẫn còn cho là chuyện ngoài ý muốn, nên vẫn chưa biết rằng, chuyện gì nên tới nhất định sẽ tới, không những thế còn tới rất nhanh.
“Tiêu,buổi gặp mặt giao lưu sinh viên mới cuối tuần vừa rồi chẳng vui chút nào hết,cậu không biết những nam sinh kia tẻ nhạt đến mức độ nào đâu”.
Kiều Nhã Hân cong môi lên,vừa nói vừa lén lút nhìn sắc mặt của Tiêu Dật, thấy mặt nó không có chút biểu cảm nào,trong lòng không khỏi trùng xuống một chút.
“Tiêu, mấy ngày hôm nay cậu bận chuyện gì vậy? Mình đến tìm cậu, nếu ông Tiêu không nói cậu đang rất bận thì cũng nói là cậu đã đi ra ngoài”.
“Có một số chuyện cần xử lý”.Tiêu Dật thản nhiên nói.
Từ sau khi cứu Ti Lưu Cẩn trở về, tự chui đầu vào lứơi mà đưa Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác đến,Tiêu Dật phát hiện ra cuộc sống của mình lập tức trở nên náo nhiệt, vì để tránh cho Tiêu Chinh gặp thêm phiền phức.Nó phải nói hết nước hết cái mới đem được ba người kia trở về biệt thự L của bọn họ.
Bị Tiêu Dật đối xử không nóng không lạnh, đại tiểu thư Kiều Nhã Hân bắt đầu cáu kỉnh, tức giận chạy đến ngồi một bên.
Đi cùng Kiều Nhã Hân là Kiều Nhã Lạc đang ngồi cạnh Tiêu Dật.
“Tiêu,cậu”.Kiều Nhã Lạc cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiêu Dật, dò hỏi: “và Ti Lưu Cẩn quen nhau sao?”.
“Hử?”.Tiêu Dật quay đầu lại nhìn Kiều Nhã Lạc.
“À, mấy hôm trước tớ tình cờ thấy cậu và cậu ta nói chuyện với nhau, nhìn như quan hệ giữa hai người cũng không tồi”.
Quả thực là rất tốt, cho nên mới có thể nhìn thấy vẻ dịu dàng từ trên khuôn mặt của cậu mà trước nay mình chưa nhìn thấy.
“Ừ, bọn mình có quen nhau”.
Tiêu Dật không muốn nói nhiều về chuyện của nó và bọn Ti Lưu Cẩn, nó vẫn còn chưa sẵn sàng để công bố thân phận của mình cho người ngoài biết, hay nói cách khác, nó vẫn còn chưa sẵn sàng đối mặt với Ti Tu Dạ.
“Là vậy sao”.
Kiều Nhã Lạc cảm thấy bất an, lúc trước hắn quá tự tin, cho rằng không ai khác ngoài mình xứng với Lăng Tiêu, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một Ti Lưu Cẩn, hắn bắt đầu dao động rồi, hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội hành động, bởi vì Lăng Tiêu đối xử với Ti Lưu Cẩn rất khác.
“Tiêu, hội học sinh của bọn mình tuần sau có tổ chức một buổi vũ hội hóa trang rất hoành tráng, cậu có đến không?”.
Kiều Nhã Lạc vừa mới mở miệng, Kiều Nhã Hân ngồi bên cạnh đã giãy nảy lên: “Thật không công bằng, anh gian xảo quá rồi đấy, ban đầu em định mời Tiêu mà”.
“Vũ hội hóa trang? Nhưng mà mình không phải là sinh viên của đại học Vân Khai”.
Tiêu Dật chẳng qua là muốn nói sự thật, nhưng mà vào trong tai của anh em nhà họ Kiều thì lại biến thành một cậu cự tuyệt.
“Không sao, đến lúc đó cũng có rất nhiều người ở ngoài trường cũng tới tham gia nữa”.Kiều Nhã Lạc thấp giọng nói: “Sẽ rất vui, Tiêu, cậu đến đi”.
“Đúng đấy, Tiêu, so với những vũ hội mà cậu đã tham gia trước đây sẽ vui hơn rất nhiều”.Kiều Nhã Hân cũng giúp Kiều Nhã Lạc phụ họa theo.
Những vũ hội đã tham gia trước kia? Tiêu Dật nghĩ về hồi trước, dường như trước kia ngoài tham gia tiệc trà thì mình chưa từng tham gia vũ hội nào khác.
Cũng nên đi một chút cho biết, dù sao cũng không có chuyện nào khác phải làm.
“Được”.Tiêu Dật gật đầu.
Kiều Nhã Lạc không nghĩ sẽ dễ dàng thuyết phục Tiêu Dật như vậy, chớp chớp mắt nhìn, ngơ ngác không nói được câu nào.
Kiều Nhã Hân thì ngược lại, vừa nghe thấy Tiêu Dật gật đầu đống ý, lập tức bắt đầu reo hò hoan hô.
“Sao lại náo nhiệt vậy? Dật —-Lăng Tiêu!”.
Ở ngoài cửa chợt nghe thấy có tiếng người ở trong phòng của người gác cổng, ba chị em Ti gia đi vào, Ti Lưu Du dẫn đầu đi về phía Tiêu Dật.
Khóe mắt cô liếc thấy có người khác ở bên trong, nhanh trí mà thay đổi cách xưng hô, cô biết Tiêu Dật vẫn chưa muốn bị bại lộ thân phận.
“Cô, cô, cô là ai vậy?”.
Kiều Nhã Hân đột nhiên thấy có một cô gái tóc vàng mắt xanh biếc giống như búp bê bổ nhào vào lòng người mình thích, tức đến nỗi mắt đỏ lên.
“Vậy cô là ai?”.Dựa vào người Tiêu Dật, đôi mắt quyến rũ như tơ lụa của Ti Lưu Du khiêu khích nhìn Kiều Nhã Hân.
“Cô, cô mau tránh xa Tiêu ra”.Kiều Nhã Hân giậm chân đành đạch.
“Không”.Nói xong, Ti Lưu Du đổi tư thế, trực tiếp ngồi lên trên đùi của Tiêu Dật: “Tôi còn muốn dính lên người Lăng Tiêu như vậy nè, cô làm gì được tôi nào?”.
Bị động tác của Ti Lưu Du kích động, Kiều Nhã Hân hét lên: “Tiêu, cô ta là ai? Sao lại để cho cô ta ngồi lên trên đùi cậu!”.
Tiêu Dật không có trả lời, bởi vì Ti Lưu Du đã ngồi choán ở trước mặt, hơn nữa có vẻ như chị ấy nói cũng không sai.
“Tôi là ai ấy hả, là một người rất quan trọng với Lăng Tiêu đó nha”.
“Cô——–”.Mắt Kiều Nhã Hân phiếm lệ, lại thấy Tiêu Dật thờ ơ không nói lời nào, liền chạy như bay ra ngoài.
“Tiểu Du, chị cũng hơi quá rồi đấy, sao lại làm cho một nữ xinh đáng yêu khóc như vậy chứ!”.
Ti Lưu Giác lắc đầu, giống như là không phát hiện ra còn có Kiều Nhã Lạc đang ngồi ở bên cạnh Tiêu Dật, đi về phía hai người, chen vào giữa ngồi xuống.
“Nữ sinh đáng yêu sao? Hứ, em thích rồi sao? Bây giờ là cơ hội tốt đấy, mau đuổi theo đi!”. Ti Lưu Du xoay xoay tóc, nói vào tai Tiêu Dật: “Cái loại đại tiểu thư yếu đuối động một tý là khóc lóc sướt mướt như vậy không xứng với Dật Dật của chúng ta một chút nào hết”.
Ti Lưu Giác lắc đầu cười, đẩy Ti Lưu Du ra: “Được rồi, chị cũng phải xem mình nặng bao nhiêu kí chứ. Đừng có đè nát Lăng Tiêu như thế”.
Vừa nghe thấy những lời này, Ti Lưu Du giống như thuốc nổ gặp lửa, ngay lập tức nhảy dựng lên: “Ti Lưu Giác, em nói cái gì hả! Chị nặng chỗ nào? Bổn tiểu thư như chị dáng thướt tha chuẩn quốc tế đấy nha!”.
Thấy mưu kế đã thành công, Ti Lưu Giác ngay lập tức dựa vào vai Tiêu Dật làm nũng, làm sao có thời gian để ý đến Ti Lưu Du đang giậm chân hò hét chứ.
“Hai người nghiêm túc một chút, thể diện vứt đi đâu hết cả rồi hả”.
Tuy vết thương trên người Ti Lưu Cẩn đã đỡ hơn phân nửa, nhưng dù sao thì tay chân vận động cũng không linh hoạt, không giống như đôi chị em song sinh kia chiếm được thời cơ, ngay lập tức làm ra vẻ đứng đắn bắt đầu thuyết giáo.
“Bạn Ti, vết thương của cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?”.
Kiều Nhã Lạc vẫn luôn bị mọi người không để ý, mỉm cười vừa đủ hỏi thăm.
Hắn từ những câu nói vừa nãy đã đoán được ra thân phận của hai chị em sinh đôi, tuy rằng thấy bọn họ ôm ấp Lăng Tiêu không vừa mắt chút nào, nhưng hắn dù gì cũng là đại thiếu gia của Kiều gia, phải biết tiến biết lui mới là khôn ngoan.
“Ừ, may mà nhờ có Lăng Tiêu chăm sóc”.Ti Lưu Cẩn cố tính nói.
Lúc trước, khi cậu chưa biết Dật là Lăng Tiêu, cậu đã thấy được Kiều Nhã Lạc thích Lăng Tiêu, vào lúc ấy, cậu cảm thấy Kiều Nhã Lạc cũng không có tệ lắm.
Nhưng mà bây giờ, cậu đã biết được thân phận thật sự của Lăng Tiêu, tự nhiên đối với nam sinh có ý đồ bất chính này sinh ra cảm giác thù địch, như lời của Ti Lưu Du nói lúc trước, Kiều Nhã Lạc cũng không xứng với Dật.
“Là như vậy đó, Tiêu lúc nào cũng lương thiện như vậy ”.Kiều Nhã Lạc mỉm cười,giống như rất thân và hiểu Lăng Tiêu.
Những cô chiêu cậu ấm này, đều chỉ vì vẻ ngoài của Lăng Tiêu, bọn họ không thật lòng giống mình, Kiều Nhã Lạc – không biết một chút sự tình gì bên trong – nghĩ như vậy.
“Cái cô gái vừa rồi,không phải là em gái của cậu hay sao? Sao có thể yên tâm để cô ta khóc chạy đi như thế chứ?”.Ti Lưu Cẩn nghe thấy những lời của Kiều Nhã Lạc, trong lòng rất không thoải mái.
Mắt Kiều Nhã Lạc sáng lên, nói với Tiêu Dật: “Con bé từ nhỏ đã như vậy, không có chuyện gì đâu, Tiêu, cậu không cần lo lắng cho con bé.Hơn nữa, mình và con bé ở một mức độ nào đó, cũng không đứng chung một chiến tuyến”.
Ba chị em Ti gia nghe thấy những lời này, trong lòng đều hung hăng nghiến răng kèn kẹt.
Mà Tiêu Dật, được Tiêu Mẫn Nhi di truyền cho khả năng chậm hiểu, lúc này đã được phát huy tác dụng, nó bình tĩnh trước sau như một nói: “Dù gì hai người cũng là anh em, vẫn nên đi hỏi thăm cô ấy một chút”.
“Ừ,”.Kiều Nhã Lạc đứng dậy, ”Mình đi xem con bé một chút.Tiêu,đừng quên lời hẹn ước của chúng ta”.
“Hẹn ước cái gì? Em và cậu ta có hẹn ước tốt đẹp gì ?”.
Kiều Nhã Lạc vừa đi, ba người đã vây quanh lấy Tiêu Dật.
“Cậu ấy mời chủ nhật tuần sau đến vũ hội hóa trang thôi mà”.Tiêu Dật suy nghĩ một chút, cái ấy cũng được xem là một lời hẹn ước hay sao?.
“Dật Dật, em vì cái gì mà lại đồng ý cậu ta?”.Ti Lưu Giác truy hỏi đến cùng.
“Cảm thấy rất tò mò, muốn tới xem xem có gì mới mẻ”.
Câu trả lời đơn giản của Tiêu Dật làm cho ba người kia yên lòng, em trai bảo bối cục cưng của bọn họ, vẫn không hề thay đổi a.
……
Tiêu Dật cầm lấy bình tưới đi về phía sau nhà.
Nó muốn đi tưới hoa.
Tuy rằng hiện tại,công việc tưới hoa đều do máy tưới nước tự động đảm nhiệm, nhưng mà trước kia cũng đã từng nói qua, Tiêu Dật rất thích những bông hoa tự nhiên, cho nên, nó càng thích tự mình tưới hoa.
Từ sau khi Tiêu Dật tới đây, vì muốn đứa cháu ngoại của mình vui vẻ, cũng là để cho nó có thể đi lại nhiều một chút, Tiêu Chinh đã làm một khu đất nhỏ, mua một ít giống hoa về trồng.
Tuy rằng đều là những loại hoa bình thường, nhưng Tiêu Dật vẫn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, nhìn thấy những hạt giống hoa nảy mầm, rồi từ những mầm non ấy sinh ra những cành hoa, sau đó từ giữa những cành hoa sinh ra những nụ hoa, cuối cùng từ những nụ hoa nở rộ thành những bông hoa, trong lòng Tiêu Dật cảm thấy rất vui vẻ.
Ba chị em Ti gia ban đầu vốn định giúp Tiêu Dật tưới hoa.Nhưng vì Tiêu Chinh có việc phải ra ngoài, cần phải có người ở trong phòng của người gác cổng,vấn đề liền nảy sinh.
Ba người bọn họ, ai ai cũng không tình nguyện ở lại để cho người khác có cơ hội ở chung cùng Tiêu Dật, trong lúc bọn họ đang cãi nhau, Tiêu Dật bỏ lại một câu, tự mình cầm theo bình nước chậm rãi đi ra.
“Mọi người đều ở lại đây gác cửa cho em”.
Vì thế, đại tiểu thư, nhị thiếu gia, tam thiếu gia cao quý của Ti gia ngoan ngoãn nghe lời mà làm người gác cổng.
Đang lúc Tiêu Dật tưới hoa, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói.
“Những bông hoa này rất đẹp”.
Nghe thấy giọng nói đó, động tác của Tiêu Dật ngừng lại, tiếp đó người cũng cứng lại một chút.
Nó chậm rãi xoay người lại.
Dáng người thon dài, ngũ quan hoàn mỹ với đường cong tỉ lệ hoàng kim như được ông trời kì công tạo ra, còn có, đôi mắt màu tím mị hoặc kia, Ti Tu Dạ, đang đứng cách đó không xa,ý vị thâm trường đánh giá Tiêu Dật.
“Cảm ơn”.Tiêu Dật lễ phép trả lời, kiềm chế sự mất bình tĩnh trong lòng.
“Tôi đã từng thấy loài hoa đẹp nhất thế giới, được gọi là Phong Hoa Tuyệt Đại, tôi cảm thấy, nó cùng với cậu rất xứng với nhau”.
Thất vọng khi nghe thấy những lời giống như trêu ghẹo của Ti Tu Dạ, trông thấy người đẹp thì liền mất hồn sao? Đồ sói háo sắc! Tiêu Dật lạnh nhạt trừng mắt: “Nếu như ngài Ti muốn đến tìm con của ngài, thì bọn họ đang ở trong phòng của người gác cổng”.
“Tôi đến đây là để tìm ĐỨA CON của tôi”.
Không biết có phải là Tiêu Dật do ảnh hưởng tâm lý của chính mình, vẫn cảm thấy hai chữ ‘đứa con’ kia của Ti Tu Dạ vừa nói có hàm ý sâu xa.
“Nhưng mà, hiện tạ tôi rất tò mò, sao cậu biết tôi họ Ti?”.
Trong lòng Tiêu Dật cả kinh, nhất thời giận dữ, không cẩn thận mà lỡ miệng.
Nó duy trì vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chủ nhân của Ti gia nổi tiếng như vậy, ai ai mà không biết chứ.Hơn nữa, tôi cũng coi như là bạn của Ti Lưu Cẩn, cha của cậu ấy, dù sao cũng phải biết một chút”.
Thản nhiên liếc bàn tay đang nắm chặt bình tưới nước của Tiêu Dật, Ti Tu Dạ mỉm cười: “Là như vậy sao,có thể cho tôi hỏi một chút, tên cậu là gì,được không?”.
“Lăng Tiêu”.
“Lăng Tiêu sao”.Ti Tu Dạ suy nghĩ mà lẩm bẩm, nhìn thật sâu Tiêu Dật, sau đó xoay người rời đi.
Thấy Ti Tu Dạ biến mất khỏi tầm nhìn của mình, Tiêu Dật thở phào nhẹ nhõm, chắc là,chưa bị phát hiện.
Nhưng mà, hình như là thấy được trong ánh mắt của hắn có ánh sáng màu lam, không lẽ là…, nhất định là do mình căng thẳng quá, là ảo giác, ảo giác.
Tiêu Dật vẫn còn cho là chuyện ngoài ý muốn, nên vẫn chưa biết rằng, chuyện gì nên tới nhất định sẽ tới, không những thế còn tới rất nhanh.