Một đêm dài đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Đặng Song Nhi quyết tâm đến Vũ gia trực tiếp hỏi thẳng Vũ Dịch Đức.
Yêu hay không yêu, cần hay không cần phải chính miệng anh nói cô mới tin!
“ Tiểu thư, vào hay về, chúng ta ở đây cũng lâu rồi.
”
Tài xế của Nam Cung gia xoay mặt nhìn về phía sau, lên tiếng hỏi Đặng Song Nhi.
Đã đến hơn hai giờ đồng hồ, nhưng người nào đó không chịu đi xuống, còn bảo phải đỗ xe ở xa đừng để cho người làm ở Vũ gia phát hiện.
Thật là lúc ở nhà Đặng Song Nhi cô quyết tâm dữ lắm, trên đường đến đây thì lại lo sợ không dám.!
“ Vào! Anh lái xe về đi, khi nào về tôi sẽ gọi.
”
Giọng nói của Đặng Song Nhi ỉu xìu, chậm rãi mở cửa xe bước xuống, đôi chân như treo đá đi về phía trước.
“ Ơ...!thiếu phu nhân...!Không phải, Nam Cung tiểu thư.
”
Tên vệ sĩ gác cửa lên tiếng chào hỏi, vội vàng đi ra mở cổng cho Đặng Song Nhi.
Cô chu môi, khuôn mặt hậm hực bước vào.
Thiếu phu nhân thì cứ thiếu phu nhân đi, ở đó mà Nam Cung tiểu thư.
Nghe mà bực bội, khó chịu cả người.!
Đi gần vào bên trong, tiếng nói tiếng cười um sùm vang cả phòng khách, có cả tiếng nói bi bô của trẻ con làm đôi chân của Đặng Song Nhi bất giác khựng lại, tò mò lén lút núp vào cánh cửa quan sát.
Bên trong, bà Vũ đang bế một cậu nhóc rất kháu khỉnh, cười đùa vui vẻ, bên cạnh là một người phụ nữ chắc tầm - tuổi.
Đối diện với họ là một người đàn ông, ngồi bên cạnh là Vũ Dịch Đức, ai ai cũng chú ý vào đứa bé.
“ Cậu xem con trai tôi đi, có phải rất giống tôi không? Biết đến bao giờ cậu mới được như tôi...haha...”
Cũng chẳng ai xa lạ, khách hôm nay đến Vũ gia là hai vợ chồng của Lý Thiên.
Lần này về là để chúc mừng Phó Tôn Trạch thêm thành công mới, nhưng cũng không quên sát muối vào trái tim của Vũ Dịch Đức.
Ai bảo báo anh quá mà!
“ Anh vô duyên vừa vừa phải phải thôi chứ.
”
Ninh Du lườm nguýt Lý Thiên một trận ghét bỏ.
Kể về cuộc tình của họ thì quá bằng phẳng và màu hồng, rất ít sóng gió.
Lúc nhỏ Lý Thiên và Ninh Du là hàng xóm cạnh nhà với nhau, khi Ninh Du tốt nghiệp đi du học, ông bà Ninh đã nhờ vã gửi cô cho anh chăm sóc.
Lý Thiên chẳng có gì ngoài sự nhiệt tình, tốt bụng đến mức vài ngày đã dụ dỗ Ninh Du dọn vào nhà mình sống chung cho tiện chăm sóc, ra trường đi làm vài tháng thì bụng cũng dần to lên.
Cả hai sống thử mấy năm liền, anh cảm thấy Ninh Du rất tuyệt vời, nhưng sau khi kết hôn cô liền quay ngoắt độ, anh thực sự vỡ mộng...!hụ hụ...!
Tên vệ sĩ gác cửa khi nãy nghiêng đầu khó hiểu khi thấy Đặng Song Nhi rình mò, thập thò trước cửa.
Anh ta đi lại, đứng phía sau cô, ló đầu đưa mắt nhìn vào bên trong, lên tiếng hỏi cô:
“ Sao cô không vào? ”
“ Aa...!”
Đặng Song Nhi giật mình hét toáng lên, tất cả các ánh mắt ở bên trong đều hướng nhìn ra bên ngoài.
“ Xin lỗi, tôi làm cô giật mình rồi! ”
Tên đó cúi đầu thành khẩn, nhưng miệng lại múm mím muốn cười.
Đặng Song Nhi mỉm cười gượng gạo, đôi mắt ngượng nghịu nhìn mọi người, chầm chậm bước vào.
“ Thưa mẹ con mới đến! ”
Song Nhi cúi đầu trước bà Vũ, sau đó gật đầu như chào hỏi Lý Thiên và Ninh Du.
“ Ừ, con ngồi xuống đi.
Đây là Lý Thiên bạn của Dịch Đức, còn đây là Ninh Du vợ của Lý Thiên.
”
Lý Thiên nhìn Đặng Song Nhi với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Vũ Dịch Đức tìm được vợ khi nào nhỉ?
Cỡ nửa tháng nay anh bận bịu công việc trong bệnh viện, cộng thêm vợ con nên anh không có thời gian gọi về nói chuyện với Vũ Dịch Đức.
Tuần trước Phó Tôn Trạch có gọi cho anh, định hỏi thăm nhưng chưa gì hắn đã tắt máy.
“ Chào em, hôm kết hôn chị không về cùng anh Thiên được.
Lúc đó chị vừa sinh tiểu Hiển, nhưng chị có xem ảnh cưới của cả hai.
”
“ Dạ, tiểu Hiển đáng yêu quá! ”
Đặng Song Nhi ngồi xuống sofa, cạnh bên Ninh Du, nhưng ánh mắt yêu thương lại nhìn Vũ Dịch Đức.
Lý Thiên nhìn qua anh theo hướng mắt của Song Nhi, xoay qua xoay lại khó hiểu với thái độ của hai người.
Nhích lại gần anh, thì thầm vào tai hỏi nhỏ:
“ Này, cậu tìm được vợ khi nào? Sao không nói cho tôi biết? Mà này, hình như có gì đó sai sai phải không? ”
Vũ Dịch Đức như không nghe không biết, nhướn người cầm tách cafe lên uống.
Lý Thiên không nhịn được tò mò, đặt tay lên lưng anh vỗ vỗ:
“ Này...”
“ Ui đau...!”
Vũ Dịch Đức nhăn nhó kêu lên, trừng mắt với Lý Thiên.
Lý Thiên hốt hoảng, cánh tay đang đặt ở lưng anh cứng đờ không nhúc nhích.
Vũ Dịch Đức bây giờ dễ vỡ vậy sao?
Vậy chuyện sinh hoạt vợ chồng chắc thua rồi, thảo nào...anh hiểu rồi...!haha.!
Đặng Song Nhi theo bản năng nhổm người, đứng ngồi không yên, lo lắng cho Vũ Dịch Đức.
Lúc này, bà Vũ lên tiếng hỏi Ninh Du:
“ Ninh Du, cháu bây giờ đã đi làm lại chưa? ”
“ Dạ chưa, anh Thiên không cho cháu đi làm ạ
! ”
“ Vợ à, em đừng đổ thừa cho anh chứ, em đi làm ba hôm khóc hết ba hôm...!”
Ninh Du đầu bóc khói nghi ngút, nhìn Lý Thiên trừng mắt, cầm lấy túi xách quẳng thẳng vào mặt của anh.
Cũng may anh đã quen với việc này, ngay lập tức đưa tay chụp lấy.
“ Tối nay anh ngủ dưới đất, anh mà bò lên giường, em nhất định sẽ chặt chân anh thành tám khúc! ”
Lý Thiên ngậm ngùi ôm túi xách của vợ vào lòng, một câu cũng không dám nói lại.
Thấy chưa, vợ anh hiện nguyên hình rồi kìa.
Nãy giờ dạ thưa, cư xử dịu dàng, nói chuyện nhẹ nhàng làm anh buồn cười vô cùng.
Tâm trạng của Đặng Song Nhi và Vũ Dịch Đức nặng nề như nhau, chỉ là mỗi người mỗi suy nghĩ.
Vũ Dịch Đức nhìn tiểu Hiển đang ăn bánh, đuôi mắt của anh khẽ cong lên, trên mặt không giấu được sự yêu thích, mong muốn làm ba của mình.
“ Thích thì làm một đứa, còn nếu không lên được...qua Mỹ tôi chữa! ”
Câu nói nhỏ dần, chỉ đủ cả hai nghe được.
Vũ Dịch Đức tức đến xanh mặt, phải gồng mình lắm anh mới không đuổi Lý Thiên ra khỏi Vũ gia..