Bánh kem dâu tây: *Kêu gào Hắc ca* Hình như tôi không có cách nào coi anh ta như bạn bè bình thường.
Đêm khuya, Tần Khai Hân gửi một tin nhắn cho Hắc Sắc U Mặc.
Hắc Sắc U Mặc: Vẫn không bỏ xuống được sao?
Bánh kem dâu tây: Có một chút...
Hắc Sắc U Mặc: Có lẽ...
Bánh kem dâu tây: Có lẽ cái gì?
Khung chat hiển thị trạng thái ‘Đang nhập tin nhắn’ thật lâu, ngay tại lúc Tần Khai Hân không đợi được suýt ngủ quên thì một tin mới nhảy ra.
Hắc Sắc U Mặc: Có lẽ cô vẫn còn thích anh ta.
Toàn bộ cơn buồn ngủ mất sạch.
Tần Khai Hân nhìn hàng chữ này không dời mắt, cả người giống như bị giam trong chú ngữ, ngón tay đặt trên bàn phím chậm chạp không dám hạ xuống.
Cô vẫn còn thích Bùi Thần sao? Cho đến hôm nay, cô đã không dám phủ nhận nữa rồi.
Dù sao đó chính là mối tình đầu của cô trong hai mươi tư năm cuộc đời, cái loại tim đập thình thịch, người mình yêu biến mất, dùng từ ‘khắc cốt ghi tâm’ để hình dung cũng không đủ.
Nhưng mà, cô không dám thừa nhận trước mặt Hắc Sắc U Mặc.
Đúng là lúc trước cô từng mắng Bùi Thần trước mặt anh ta vô số lần, thậm chí còn ở trước mặt anh ta nói những lời thề độc ngây thơ ví như ‘Nếu cô còn yêu người này một lần nữa thì ra đường sẽ bị xe đụng chết’.
Hiện tại bỗng nhiên thay đổi, cũng quá mất mặt rồi.
Sau khi xóa đi rồi gõ lại vô số lần, cuối cũng Tần Khai Hân vẫn gửi đi một dòng.
Bánh kem dâu tây: Không có khả năng!
Đối phương trầm mặc thật lâu, lâu đến mức cô bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
Bánh kem dâu tây: Hắc ca, anh còn có ở đó không?
Hắc Sắc U Mặc: Vậy, nếu anh ta thích cô?
Tại sao hôm nay Hắc Sắc U Mặc đặt câu hỏi đều sắc bén như vậy? Tần Khai Hân vốn đang phiền lòng mới tìm anh ta khai sáng, hiện giờ ngược lại càng trở nên phiền não hơn.
Bùi Thần thích cô sao? Cô không dám xác định, hoặc là nói căn bản không thể tin được, dù anh liên tục xuất hiện trước mặt cô, thậm chí trong lúc hôn mê còn gọi tên cô nhưng cô vẫn không tin được chuyện này.
Nếu thích, tại sao đột nhiên lại biến mất? Nếu không thích, tại sao đột nhiên lại xuất hiện?
Thực phiền!
Bánh kem dâu tây: Hắc ca, bỗng nhiên tôi cảm thấy hơi mệt, muốn đi ngủ trước.
Trên màn hình nhảy ra những lời này, Bùi Thần nheo mắt, đồng tử hơi co lại.
Cuối cùng cô vẫn lựa chọn trốn tránh, cho dù người trước mặt cô là anh hay là Hắc Sắc U Mặc, cô vẫn kháng cự, không nguyện ý bộc bạch tiếng lòng mình.
Chẳng lẽ là do mình quá sốt ruột sao?
Bùi Thần nhớ tới một năm về trước, anh dùng thân phận Hắc Sắc U Mặc ở trên mạng cổ vũ Tần Khai Hân trau dồi bản thân, đi học một khóa học quốc tế.
Tần Khai Hân bị thuyết phục, đóng cửa hàng bánh ngọt, chạy tới Đài Loan tham gia khóa học PME rồi gửi cho anh rất nhiều ảnh chụp trong quá trình học tập, cô còn nói anh chính là phúc tinh của mình, khiến nhân sinh của cô càng ngày càng tốt.
Khi đó, anh cho rằng thời cơ cuối cùng đã tới, vì thế mua vé máy bay đi Đài Bắc, muốn cho cô một bất ngờ lớn vào đêm giao thừa.
Anh còn nhớ rõ, trước lúc tiếng chuông điểm 12 giờ vang lên, rốt cuộc anh cũng tìm được bóng lưng Tần Khai Hân, cô mặc một chiếc áo lông trắng đứng trong đám người, chăm chú nhìn ánh sáng trên Tòa nhà Đài Bắc 101(*).
(*) Tòa nhà Đài Bắc 101 (Tiếng Trung phồn thể: 臺北101 / 台北101) – hay Taipei 101, từng được gọi là Trung tâm Tài chính Thế giới Đài Bắc – là một tòa nhà cao tầng có tính dấu mốc tại quận Tín Nghĩa, Đài Bắc, Đài Loan. Tòa nhà được chính thức xác định là cao nhất thế giới trong năm 2004, và duy trì vị thế này cho đến khi tòa nhà Burj Khalifa tại Dubai khánh thành vào năm 2010. Năm 2011, tòa nhà được trao tặng giấy chứng nhận bạch kim LEED, giải thưởng cao nhất theo hệ thống xếp hạng LEED, và trở thành tòa nhà xanh cao nhất và lớn nhất trên thế giới.
Mọi người xung quanh đều hưng phấn, rốt cuộc tiếng chuông cũng vang lên, trong nháy mắt pháo hoa rực rỡ, ánh sáng bắn ra bốn phía, cũng không biết là do người nào khởi xướng, bỗng nhiên có rất nhiều người bắt đầu lớn tiếng nói ra tiếng lòng mình, cố gắng hò hét để vứt bỏ hết những thứ không vui trong quá khứ, chào đón một năm mới tốt đẹp hơn.
Cô cũng bắt đầu hét lên giống họ, lúc này anh đã chạy đến phía sau cô, đưa tay muốn chạm vào bờ vai cô.
Nhưng cô bỗng hô lớn một câu: “Bùi Thần, anh đúng là trứng thối, lại qua một năm, tôi sẽ không bao giờ nhớ anh nữa.”
Tay anh khựng lại giữa không trung, chỉ còn cách vai cô một centimet, cuối cùng buồn bã hạ xuống.
Đám người bắt đầu di chuyển, cô bị đẩy lên phía trước, cứ như vậy mà biến mất trước mặt anh.
Còn anh, xoay người rời đi, mua vé máy bay ngay trong đêm, trở về London.
Từ đó về sau, anh rất ít đăng nhập tài khoản Hắc Sắc U Mặc, dù nhìn thấy tin nhắn của cô cũng chỉ trả lời qua loa một, hai chữ.
Có lẽ, thời cơ còn chưa tới, anh an ủi bản thân như vậy, cô gắng khắc chế chính mình.
Lần này về nước, anh cố ý giới thiệu đồ ngọt cô làm cho Quách Tiểu Thanh, còn cố ý sắp xếp để cô làm phù dâu, anh cho rằng tiến hành theo chất lượng như vậy, cơ hội nhất định sẽ đến.
Nhưng sự thật là anh có chút sốt ruột.
Hơn nữa anh cũng không dám cam đoan, lần tới mình còn có thể khắc chế như vậy được hay không.
Ban đêm, bất luận là Tần Khai Hân hay Bùi Thần, cũng đều không ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Bùi Thần quyết định xuất viện.
“Cái gì, anh ấy đã xuất viện rồi?” Tần Khai Hân nhìn giường bệnh trống không, ‘bất khả tư nghị’ hỏi y tá.
“Đúng vậy, mới sáng sớm bệnh nhân đã làm thủ tục xuất viện.”
“Nhưng bệnh của anh ấy còn chưa khỏi, tại sao các người lại để cho anh ấy xuất viện?”
“Anh ta chỉ bị cảm mạo nên phát sốt, cũng không phải là bệnh gì nặng, kết quả kiểm tra sức khỏe ngày hôm qua cũng rất tốt, anh ta muốn đi, chúng tôi không thể ngăn cản được.”
“Được rồi, cảm ơn cô.” Tần Khai Hân mang theo điểm tâm, mất mát rời khỏi phòng bệnh.
Lại không nói tiếng nào đã đi, không chào mà đi như vậy, rốt cuộc anh muốn chơi đùa bao nhiêu lần nữa?
Thật sự không có cách nào để thích một tên gia hỏa như vậy!
Di dộng trong túi rung lên, là tin nhắn của Bùi Thần.
Bùi Thần: Anh xuất viện rồi, cảm ơn em.
Bánh kem dâu tây: Không cần khách khí.
Bùi Thần: Em tới bệnh viện sao?
Bánh kem dâu tây: Không, hôm nay hơi bận.
Cất di động, Tần Khai Hân lấy ra mội cái bánh bao, miệng hung hăng cắn.
Cắn chết anh, cái tên trứng thối này!
Cách đó không xa, trên ghế phụ của chiếc xe việt dã màu trắng, Bùi Thần lặng lẽ cất di động, ánh mắt dừng lại bên ngoài cửa kính.
“Ai ôi, anh hai, sao hai người có thể biến thành như vậy, tôi sắp bị các người làm cho sốt ruột muốn chết rồi.” Lạc Tang ngồi trên ghế lái trừng mắt.
“Lái xe!” Anh thu hồi ánh mắt, ra lệnh.
“Đi cái gì mà đi, chúng ta đã đợi nửa tiếng, hiện tại người ta đã đứng đó, anh bước xuống giải thích không được sao? Nếu không được thì cưỡng hôn, phụ nữ chính là cam chịu như vậy.”
“Tôi nói cô lái xe!” Anh lặp lại một lần, giọng điệu nghiêm túc làm người ta sợ hãi.
“Được được được, tôi lái.” Lạc Tang đạp chân ga, xe rất nhanh rời khỏi bệnh viện.
Bùi Thần nhìn chòng chọc vào kính chiếu hậu, không nói một lời.
Trong xe chỉ còn nghe thấy một mình Lạc Tang mím miệng cằn nhằn: “Anh không nên xuất viện, anh vẫn còn bệnh, bệnh thần kinh, trị chưa hết...”
Bùi Thần xuất viện không bao lâu thì Tiết Mạn trở lại, bão tuyết núi Trường Bạch đã thổi cô thành người ngốc nghếch nhưng sắc mặt lại hồng hào hơn.
“Cậu là trợ thủ mà Khai Hân chiêu mộ?” Tiết Mạn đối với Hà Vân Hi cực kỳ hài lòng, đánh giá từ trên xuống dưới thật lâu, “Khai Hân, không tệ, mình bảo cậu tìm người đẹp trai một chút, cậu thật sự tuyển ‘thịt tươi nhỏ’(*) về làm trợ thủ sao?”
(*) Thịt tươi nhỏ: thuật ngữ mạng để chỉ những người đàn ông trẻ, đẹp trai, chưa có nhiều kinh nghiệm về tình cảm.
“Cảm ơn chị Mạn khen ngợi.” Hà Vân Hi khôn khéo trả lời.
“A, cái miệng ngọt như vậy, chị thích!”
“Cậu cẩn thận núi băng ghen đó.” Tần Khai Hân liếc cô ấy một cái, chăm chú lấy cái bánh ngọt ra.
Lần trước làm bánh cho Bùi Thần, số còn dư thì mang ra tiệm bán, vậy mà ngoài ý muốn được rất nhiều người khen ngợi.
Mùa này hanh khô lạnh giá, trái lê vừa nhiều nước vừa ngon miệng, bất luận là hương vị hay dinh dưỡng, bánh Mousse lê đều được những người yêu thích đồ ngọt săn mua.
Mấy ngày nay, Tần Khai Hân vẫn bận rộn làm thứ này.
“Ha ha, ngay đến chó anh ấy còn ghen, đừng nói đến người, mặc kệ anh ấy!” Tiết Mạn ngoài miệng nói như vậy nhưng lại ‘hữu ý vô ý’ cách xa Hà Vân Hi một chút.
“Oa, ở đây có áo khoác của đàn ông, là của cậu sao?” Tiết Mạn bỗng nhiên nhìn thấy áo khoác của Bùi Thần treo trên cửa, hỏi Hà Vân Hi.
“Đây là của bạn Khai Khân”
“Khai Hân? Bạn?” Cô giống như ngửi thấy mùi nào đó, nghi hoặc nhìn Tần Khai Hân.
Tần Khai Hân đen mặt, áo khoác lúc Bùi Thần mặc tới đây đã bẩn hết, cô muốn làm người tốt đến cùng nên đã giặt sạch rồi định mang đến bệnh viện trả lại cho anh, không nghĩ tới anh xuất viện nhanh như vậy, căn bản là không kịp đưa.
Không dễ dàng gì mới trả được áo tây trang, giờ lại thêm một cái áo khoác.
Tần Khai Hân rất muốn lật bàn gào thét, anh có để cô yên hay không, lão nương không phải tủ quần áo của anh!
“Bùi Thần.” Tần Khai Hân khẽ nói.
“A!” Ánh mắt của Tiết Mạn sáng lên, “Mộng lang tới rồi hả? Tại sao cậu không nói cho mình biết?”
“Khụ khụ...” Tần Khai Hân hắng giọng, liếc mắt ra hiệu cho Tiết Mạn, có Hà Vân Hi ở đây, cô không muốn nói quá nhiều.
Tiết Mạn hiểu ra nên không hỏi nữa, trái lại Hà Vân Hi giống như nghe ra cái gì, hỏi: “Cái gì ‘Mộng lang’?”
Hai người cực kỳ ăn ý lừa gạt cho qua.
Hà Vân Hi vừa đi, Tiết Mạn đã ‘đào gốc bới rễ’ tra hỏi Tần Khai Hân, rất nhanh liền biết được toàn bộ chuyện phát sinh mấy ngày hôm nay, thậm chí ngay cả chuyện Hà Vân Hi thổ lộ với Tần Khai Hân cũng rõ ràng.
“Chậc chậc!” Nghe xong lời kể của Tần Khai Hân, Tiết Mạn không nhịn được cảm thán: “Đúng là không thể ngờ, mùa xuân còn chưa tới mà hoa đào đã nở.”
“Nở cái gì chứ, mình sắp phiền chết rồi!” Sắc mặt Tần Khai Hân buồn rầu.
“Phiền cái gì, cậu nên vui vẻ mới đúng, điều đó chứng minh năm nay cậu có số đào hoa, vô cùng hấp hẫn, già trẻ đều ăn hết!”
Tần Khai Hân thiếu chút nữa phun ra nước: “Thôi đi, mình chỉ muốn an ổn làm bánh ngọt, một chút cũng không muốn gặp được mấy bông đào héo này.”
“Ha ha, bây giờ cậu cứ mạnh miệng đi, sắp sang năm mới rồi, mình xem cậu ứng phó với những người thân thích đó như thế nào?”
“Cậu cũng không khá hơn chút nào đâu, mình cũng không tin năm sau cha mẹ cậu không bức hôn.”
“...”
Tiếng nói chuyện im bặt, Tần Khai Hân và Tiết Mạn ôm đầu khóc rống, sang năm, tại sao nhất định phải là sang năm?
Nửa tháng sau Tết âm lịch, quả nhiên Tần Khai Hân bị buộc hôn.
Trong bữa tối liên hoan của dòng họ, một đám thân thích vây quanh cô hỏi han.
Thân thích A: “Khai Hân có bạn trai chưa?”
Tần Khai Hân: “Chưa ạ.”
Thân thích B: “Chắc là có rồi nhưng xấu hổ không nói đi?”
Tần Khai Hân: “Thực sự không có.”
Thân thích C: “Đã bao nhiêu tuổi rồi mà chưa có bạn trai? Là do yêu cầu quá cao ư? Chọn người bình thường là được, đừng kén cá chọn canh!”
Tần Khai Hân: “Thật ra cháu không yêu cầu cao.”
Thân thích D: “Vấn đề không phải là yêu cầu cao hay không cao, chắn chắn là do bình thường không chịu đi xem mắt, bác nói cho cháu nghe, đồng nghiệp của lão Vương bên cạnh nhà chúng ta có một người con trai, không tệ...”
Cứu mạng! Chứng xấu hổ của Tần Khai Hân lại tái phát, cô đành cúi đầu dùng di động gửi lời chúc Tết đến khách hàng.
Đầu năm nay, việc buôn bán coi trọng nhất chính là cảm giác tồn tại, đặc biệt là với khách hàng của cô đã gửi tin nhắn đến, lại càng không thể lười biếng.
Sau khi Tần Khai Hân ân cần thăm hỏi các khách hàng mà cô có phương thức liên hệ thì bắt đầu gửi cho bạn bè. Lúc này không phải gửi đồng loạt theo nhóm, tất cả lời chúc đều do cô soạn bằng tay.
Tần Khai Hân mở QQ, gửi cho Hắc Sắc U Mặc một tin.
Bánh kem dâu tây: Hắc ca thân ái, năm mới đã đến, tuy rằng trong năm chúng ta không có cơ hội liên lạc nhiều nhưng tôi tuyệt đối không quên tình bạn của chúng ta. Cảm ơn anh đã giúp tôi vượt qua quãng thời gian đen tối kia, cảm ơn anh đã chiếu cố tôi giống như một người anh trai, chúc anh năm mới vui vẻ, tôi thật hi vọng có thể gặp mặt anh một lần.
Hắc Sắc U Mặc không trả lời, có lẽ giờ này anh vẫn đang làm việc.
Tần Khai Hân không để ý, tiếp tục gửi lời chúc đến Tiết Mạn.
Bánh kem dâu tây: Mạn Mạn thân ái của mình, chúc cậu năm nào cũng như lúc mười tám tuổi, ngày càng xinh đẹp, sớm cùng ‘Đại Ma Vương Băng sơn’ tu thành chính quả.
Chỉ một lát sau, Tiết Mạn đã nhắn lại.
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Phi, cậu đang nguyền rủa mình đấy ư!
Bánh kem dâu tây: Làm sao có thể như vậy được?
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Nhà mình và nhà núi băng đang ăn cơm với nhau, cha anh ấy bảo chúng mình năm nay kết hôn đi, hiện tại họ và cha mẹ mình đang bàn bạc chọn ngày cưới, mình sắp phát điên rồi! Mình còn chưa chơi đã đâu!
Bánh kem dâu tây: Nhanh như vậy? Núi băng phản ứng thế nào? Công ty anh ta cũng đồng ý?
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Anh ấy đúng là có bệnh thần kinh, chỉ ngồi nghịch di động.
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Anh ấy vậy mà đã đăng một trạng thái lên Weibo rồi.
Trong phút chốc, bài viết của Triển Lệnh Kiêu giữa hàng ngàn fan đã gây ra chấn động.
Anh nói: Không còn sớm nữa, nên lập gia đình rồi.
Lúc này, vô số fan bình luận ở phía dưới.
Chồng à, cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt rồi!
Chồng à, theo em về nhà đi!
Chồng à, em muốn sinh ‘khỉ con’ cho anh.
...
Bình luận kiểu gì cũng có, Tần Khai Hân chăm chú theo dõi, ném chuyện bị buộc hôn lên chín tầng mây.
Giữa lúc đang say sưa, một tin nhắn mới nhảy ra.
Bùi Thần: Anh muốn đặt một cái bánh ngọt.
Tần Khai Hân giật mình một cái, làm đổ cả nước canh.