Vài ngày sau, tin tức về Tần Khai Hân được đăng lên với tựa đề vô cùng hấp dẫn: ‘Ngọt ngào không chỉ là bánh ngọt, còn có người làm bánh’.
Là phóng viên mỹ thực giàu thâm niên, ngòi bút của Hách Trì rất tài hoa, miêu tả đồ ngọt chuyên nghiệp, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng làm cho bài phỏng vấn ấn tượng nhất chính là ý niệm của Tần Khai Hân, trong văn chương không có hơi thở kinh doanh tầm thường, chỉ có mộng tưởng và hoài bão. Giống như tên cửa tiệm của cô ‘Ivory Tower’ vậy, Tần Khai Hân dùng đôi bàn tay của mình tạo ra ngọt ngào thoát ly thực tế, để cho mỗi thực khách đều có thể nhấm nháp được tư vị hạnh phúc.
Một bài phỏng vấn mỹ thực độc đáo như vậy, rất nhanh đã thu hút được vô số lượt xem, mà mấy tấm ảnh riêng tư của Tần Khai Hân, lại càng hấp dẫn sự chú ý của không ít người, mọi người xôn xao bình luận bánh ngọt xinh đẹp, người làm bánh ngọt càng xinh đẹp hơn, họ đều nói muốn đến tiệm cafe gặp bà chủ xinh đẹp một lần.
Buổi sáng mới đưa tin, buổi chiều đã có hơn trăm người chen chúc nhắn tin cho Tần Khai Hân, đơn đặt hàng không ngừng tăng lên, còn có rất nhiều người hỏi cô về tình hình lớp học, hy vọng đến lúc đó có thể tham gia.
Toàn bộ những điều này làm cho Tần Khai Hân rất kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), không khỏi có chút trở tay không kịp.
Triển Lệnh Kiêu thuận lợi hoàn thành phẫu thuật, Tiết Mạn nói anh ta khôi phục rất khá, chỉ là hiện tại trên mặt vẫn còn quấn băng gạc, ra ngoài không khỏi bị phóng viên viết bài lung tung, cho nên mỗi ngày đều ở lại trong bệnh viện, nhờ Tiết Mạn chiếu cố.
Tiết Mạn không có ở đây, đối với Tần Khai Hân mà nói công việc và tư vấn đúng là khó có thể ứng phó, cô không dám tùy tiện nhờ người đến hỗ trợ, chỉ có thể lựa chọn đơn đặt hàng, ở phương diện khác bắt đầu chọn người, ngoài ra, cô còn phải giải thích với khách hàng mình rất khó xử, không có cách nào nhận thêm đơn hàng, cả ngày vô cùng bận bịu.
Tuy nhiên, bề ngoài giống như cô từ bỏ không ít vụ làm ăn, nhưng trong lúc vô hình đã tạo nên hình thức marketing cung không đủ cầu, làm cho bao nhiêu khách hàng nhớ mãi không quên bánh ngọt của cô, tìm mọi phương pháp, cho dù đơn đặt hàng bị đẩy lùi một tháng đều không chút để ý.
Buôn bán phải làm, yêu đương cũng phải làm, chín giờ tối, Tần Khai Hân kết thúc một ngày bận rộn, nằm thẳng đơ trên ghế sofa nhà Bùi Thần, yếu ớt lên tiếng: “Đói... Em đói...”
Ngắn ngủi một thời gian, cô từ nhìn thấy Bùi Thần sẽ đỏ mặt, bước vào cửa nhà anh còn cân nhắc cái gì thục nữ đã biến thành cô gái mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ nữa rồi.
Thật ra bảy năm trước, cô cũng không hề cố kỵ trước mặt anh như thế này, nên cười thì cười, nên uống thì uống, nếu đói liền cướp lấy quả táo anh đã cắn một miếng gặm sạch sẽ, đương nhiên, khi cắn một miếng mà thấy chua thì sẽ trả lại.
Nói cho cùng, nguyên tắc ứng xử của cô chính là, trước đồ ăn ngon không cần giữ nguyên tắc.
Dĩ nhiên Bùi Thần không để ý Tần Khai Hân làm những chuyện như vậy, cô có thể trở lại trạng thái trước kia nhanh như vậy, thậm chí anh còn cảm thấy cực kỳ may mắn, điều này chứng tỏ ngăn cách giữa bọn họ đã bắt đầu chậm rãi tiêu tan rồi.
Anh hy vọng cô có thể hoàn toàn quên đi khổ sở, một lần nữa ỷ lại vào anh, càng sớm càng tốt.
Một nồi gà hầm nấm hương, một đĩa tôm chiên trứng, lại thêm một đĩa rau xào, đối với người ăm cơm trễ mà nói, Peiria.ddlqđ đây đúng là mỹ vị nhiều dinh dưỡng lại không để dạ dày co bóp quá nhiều.
Thời điểm Bùi Thần mang đồ ăn ra, Tần Khai Hân đã mệt đến mức ngủ thiếp đi trên ghế sofa, cô mơ một giấc mơ, trong đó có một bàn thịt cá, Bùi Thần ngồi đối diện mỉm cười nhìn cô ăn.
Khi ăn được một nửa, bỗng nhiên anh nói: “Chờ em ăn xong thì anh sẽ đi.”
Cô lấy làm kinh hãi, lập tức hỏi: “Đi... đi đâu.”
“Xuất ngoại, không trở về nữa, đây là bữa cơm cuối cùng anh ăn cùng em, mau ăn đi.”
“Em không ăn nữa!” Cô hoảng sợ đẩy đĩa rau trước mặt ra.
Nhưng Bùi Thần lại thay đổi sắc mặt, cầm một cái đùi gà, cứng rắn nhét vào miệng cô: “Ăn, mau ăn đi!”
“Không, em không ăn!” Cô hét lên rồi tỉnh lại, nhìn thấy gượng mặt của Bùi Thần, trong nháy mắt, cảm xúc không khống chế được, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Nước mắt rơi bất thình lình khiến Bùi Thần hoảng sợ, vội vàng đi qua ôm lấy cô, hỏi: “Làm sao vậy, mơ thấy ác mông sao? Đừng sợ, có anh ở đây.”
Tần Khai Hân ở trong lòng anh khóc một hồi, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, bỗng nhiên cô ý thức được mình vì một cơn ác mộng mà khóc thành như vậy, cũng quá ngu ngốc, vì thế lau nước mắt nói mình không có việc gì.
Kết quả, Bùi Thần ôm đầu cô, sờ soạng sờ soạng, thật sự rất thoải mái, vì thế cô dứt khoát ỷ lại, thuận tiện đặt hai bàn tay trước ngực anh, nơi này chạm một chút, nơi đó chọc một chút. Peiria diễnđànlê quýđôn
Nhìn cơ ngực này, thật rắn chắc, còn có cơ bụng phía dưới, cách một lớp áo sơ mi còn có thể thấy rõ hình dạng, một múi, hai múi, ba múi,...
“Tiểu Hân...” Bùi Thân gian nan mở miệng, giọng nói khàn khàn.
“Hả?” Tần Khai Hân ngẩng đầu.
Nét mặt anh khẽ biến, hỏi: “Không phải em nói em đói bụng sao?”
Đói! Ngăn cách lớp áo sơ mi mỏng, Tần Khai Hân cố gắng miêu tả hình dạng bắp thịt dưới tay.
“... Cơm ăn được rồi.” Anh gằn từng tiếng.
Cơm? Tần Khai Hân sáng mắt, cuối cùng buông lỏng ‘móng vuốt’, thoát ra khỏi ngực anh, vui vẻ chạy đến bàn ăn, đặt mông ngồi xuống ghế.
Trên sofa, Bùi Thần thở phào nhẹ nhõm, anh không đứng lên, liên tục điều chỉnh tư thế ngồi.
“Anh mau ra ăn đi, canh gà rất ngon nha.” Tần Khai Hân uống một ngụm canh gà, lại gắp con tôm vào miệng, nói: “Tôm non mềm, ăn rất ngon.”
“Sao anh không ra đây, Đồ ăn sắp nguội rồi.” Cô quay đầu thúc giục.
Lúc này, Bùi Thần mới chầm chậm bước tới, ngồi xuống, chính mình còn chưa ăn miếng nào đã gắp cho cô một cái đùi gà, đưa qua.
Đùi gà?!
Thứ này lại làm Tần Khai Hân nhớ đến ác mộng vừa rồi, nhất thời cả người không thoải mái, cô rụt cổ, lắc đầu: “Em không cần, anh ăn đi...”
“Không sao, anh có thể ăn thứ khác.” Anh gắp chân gà qua.
“Em đã nói không cần!” Tần Khai Hân bỗng xù lông.
Tay Bùi Thần dứng lại.
Cô lấy lại tinh thần, ý thức được chính mình luống cuống, luống cuống giải thích: “Ý của em là... Em không muốn ăn chân gà, em ăn cánh gà là được rồi, em thích cánh gà...”
“Được.” Anh cười cười, gắp một cái cánh gà cho cô.
Sau đó, bầu không khí đột nhiên trở nên trầm mặc, Tần Khai Hân gặm cánh gà trong bát, nhớ lại ác mộng lúc nãy, trong lòng không có tư vị.
“Học trưởng.” Cô gặm xong cánh gà, ngẩng đầu nói.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi.
“Vừa rồi, em nằm mơ thấy ác mộng.”
“Mơ thấy cái gì?”
“Em mơ thấy anh để cho em ăn đùi gà, nói em ăn xong rồi anh sẽ đi, không trở về nữa.” Cô nói xong, nhìn anh không rời mắt, hỏi: “Lần này trở về, anh có đi nữa không?”
Bùi Thần ngẩn người, đôi mắt híp lại, không trả lời.
Nhất thời, trong lòng Tần Khai Hân lạnh đi một nửa.
“Nếu anh đi, em sẽ đi cùng anh sao?” Bùi Thần đột ngột hỏi.
“Sẽ không.” Cô buông đũa, cực kỳ quyết đoán trả lời: “Em sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, sự nghiệp và gia đình đều ở đây, em đã nói rồi, em sẽ không vì bất cứ nguyên nhân nào mà từ bỏ cuộc sống của mình.” Cô đứng lên, chuẩn bị ra về.
“Vậy anh cũng sẽ không đi.” Anh gần như thốt lên.
Tần Khai Hân dừng bước, ngây ngốc nhìn anh.
“Anh sinh ra ở đây, cũng từng sống ở đây, đối với anh mà nói sự nghiệp ở đâu cũng giống nhau, mà gia đình...” Anh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú: “Chỉ cần em nguyện ý, bất cứ lúc nào chúng ta đều có thể tạo ra một gia đình.”
“...” Tần Khai Hân cứng ngắc hồi lâu, chậm rãi tiến thêm hai bước, sau đó bỗng quay lại, nhìn anh, xác nhận chính mình không có nghe nhầm.
Bùi Thần vẫn nhìn thẳng vào cô như cũ, chân thành, thẳng thắn.
Cô trở về chỗ ngồi, một lần nữa cầm lấy đôi đũa, ánh mắt xấu hổ đảo vài vòng, lúc này mới mím môi, yếu ớt mở miệng: “Cái kia... Em vẫn còn muốn ăn cánh gà.”
Vài ngày sau, tin tức về Tần Khai Hân được đăng lên với tựa đề vô cùng hấp dẫn: ‘Ngọt ngào không chỉ là bánh ngọt, còn có người làm bánh’.
Là phóng viên mỹ thực giàu thâm niên, ngòi bút của Hách Trì rất tài hoa, miêu tả đồ ngọt chuyên nghiệp, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng làm cho bài phỏng vấn ấn tượng nhất chính là ý niệm của Tần Khai Hân, trong văn chương không có hơi thở kinh doanh tầm thường, chỉ có mộng tưởng và hoài bão. Giống như tên cửa tiệm của cô ‘Ivory Tower’ vậy, Tần Khai Hân dùng đôi bàn tay của mình tạo ra ngọt ngào thoát ly thực tế, để cho mỗi thực khách đều có thể nhấm nháp được tư vị hạnh phúc.
Một bài phỏng vấn mỹ thực độc đáo như vậy, rất nhanh đã thu hút được vô số lượt xem, mà mấy tấm ảnh riêng tư của Tần Khai Hân, lại càng hấp dẫn sự chú ý của không ít người, mọi người xôn xao bình luận bánh ngọt xinh đẹp, người làm bánh ngọt càng xinh đẹp hơn, họ đều nói muốn đến tiệm cafe gặp bà chủ xinh đẹp một lần.
Buổi sáng mới đưa tin, buổi chiều đã có hơn trăm người chen chúc nhắn tin cho Tần Khai Hân, đơn đặt hàng không ngừng tăng lên, còn có rất nhiều người hỏi cô về tình hình lớp học, hy vọng đến lúc đó có thể tham gia.
Toàn bộ những điều này làm cho Tần Khai Hân rất kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), không khỏi có chút trở tay không kịp.
Triển Lệnh Kiêu thuận lợi hoàn thành phẫu thuật, Tiết Mạn nói anh ta khôi phục rất khá, chỉ là hiện tại trên mặt vẫn còn quấn băng gạc, ra ngoài không khỏi bị phóng viên viết bài lung tung, cho nên mỗi ngày đều ở lại trong bệnh viện, nhờ Tiết Mạn chiếu cố.
Tiết Mạn không có ở đây, đối với Tần Khai Hân mà nói công việc và tư vấn đúng là khó có thể ứng phó, cô không dám tùy tiện nhờ người đến hỗ trợ, chỉ có thể lựa chọn đơn đặt hàng, ở phương diện khác bắt đầu chọn người, ngoài ra, cô còn phải giải thích với khách hàng mình rất khó xử, không có cách nào nhận thêm đơn hàng, cả ngày vô cùng bận bịu.
Tuy nhiên, bề ngoài giống như cô từ bỏ không ít vụ làm ăn, nhưng trong lúc vô hình đã tạo nên hình thức marketing cung không đủ cầu, làm cho bao nhiêu khách hàng nhớ mãi không quên bánh ngọt của cô, tìm mọi phương pháp, cho dù đơn đặt hàng bị đẩy lùi một tháng đều không chút để ý.
Buôn bán phải làm, yêu đương cũng phải làm, chín giờ tối, Tần Khai Hân kết thúc một ngày bận rộn, nằm thẳng đơ trên ghế sofa nhà Bùi Thần, yếu ớt lên tiếng: “Đói... Em đói...”
Ngắn ngủi một thời gian, cô từ nhìn thấy Bùi Thần sẽ đỏ mặt, bước vào cửa nhà anh còn cân nhắc cái gì thục nữ đã biến thành cô gái mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ nữa rồi.
Thật ra bảy năm trước, cô cũng không hề cố kỵ trước mặt anh như thế này, nên cười thì cười, nên uống thì uống, nếu đói liền cướp lấy quả táo anh đã cắn một miếng gặm sạch sẽ, đương nhiên, khi cắn một miếng mà thấy chua thì sẽ trả lại.
Nói cho cùng, nguyên tắc ứng xử của cô chính là, trước đồ ăn ngon không cần giữ nguyên tắc.
Dĩ nhiên Bùi Thần không để ý Tần Khai Hân làm những chuyện như vậy, cô có thể trở lại trạng thái trước kia nhanh như vậy, thậm chí anh còn cảm thấy cực kỳ may mắn, điều này chứng tỏ ngăn cách giữa bọn họ đã bắt đầu chậm rãi tiêu tan rồi.
Anh hy vọng cô có thể hoàn toàn quên đi khổ sở, một lần nữa ỷ lại vào anh, càng sớm càng tốt.
Một nồi gà hầm nấm hương, một đĩa tôm chiên trứng, lại thêm một đĩa rau xào, đối với người ăm cơm trễ mà nói, Peiria.ddlqđ đây đúng là mỹ vị nhiều dinh dưỡng lại không để dạ dày co bóp quá nhiều.
Thời điểm Bùi Thần mang đồ ăn ra, Tần Khai Hân đã mệt đến mức ngủ thiếp đi trên ghế sofa, cô mơ một giấc mơ, trong đó có một bàn thịt cá, Bùi Thần ngồi đối diện mỉm cười nhìn cô ăn.
Khi ăn được một nửa, bỗng nhiên anh nói: “Chờ em ăn xong thì anh sẽ đi.”
Cô lấy làm kinh hãi, lập tức hỏi: “Đi... đi đâu.”
“Xuất ngoại, không trở về nữa, đây là bữa cơm cuối cùng anh ăn cùng em, mau ăn đi.”
“Em không ăn nữa!” Cô hoảng sợ đẩy đĩa rau trước mặt ra.
Nhưng Bùi Thần lại thay đổi sắc mặt, cầm một cái đùi gà, cứng rắn nhét vào miệng cô: “Ăn, mau ăn đi!”
“Không, em không ăn!” Cô hét lên rồi tỉnh lại, nhìn thấy gượng mặt của Bùi Thần, trong nháy mắt, cảm xúc không khống chế được, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Nước mắt rơi bất thình lình khiến Bùi Thần hoảng sợ, vội vàng đi qua ôm lấy cô, hỏi: “Làm sao vậy, mơ thấy ác mông sao? Đừng sợ, có anh ở đây.”
Tần Khai Hân ở trong lòng anh khóc một hồi, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, bỗng nhiên cô ý thức được mình vì một cơn ác mộng mà khóc thành như vậy, cũng quá ngu ngốc, vì thế lau nước mắt nói mình không có việc gì.
Kết quả, Bùi Thần ôm đầu cô, sờ soạng sờ soạng, thật sự rất thoải mái, vì thế cô dứt khoát ỷ lại, thuận tiện đặt hai bàn tay trước ngực anh, nơi này chạm một chút, nơi đó chọc một chút. Peiria diễnđànlê quýđôn
Nhìn cơ ngực này, thật rắn chắc, còn có cơ bụng phía dưới, cách một lớp áo sơ mi còn có thể thấy rõ hình dạng, một múi, hai múi, ba múi,...
“Tiểu Hân...” Bùi Thân gian nan mở miệng, giọng nói khàn khàn.
“Hả?” Tần Khai Hân ngẩng đầu.
Nét mặt anh khẽ biến, hỏi: “Không phải em nói em đói bụng sao?”
Đói! Ngăn cách lớp áo sơ mi mỏng, Tần Khai Hân cố gắng miêu tả hình dạng bắp thịt dưới tay.
“... Cơm ăn được rồi.” Anh gằn từng tiếng.
Cơm? Tần Khai Hân sáng mắt, cuối cùng buông lỏng ‘móng vuốt’, thoát ra khỏi ngực anh, vui vẻ chạy đến bàn ăn, đặt mông ngồi xuống ghế.
Trên sofa, Bùi Thần thở phào nhẹ nhõm, anh không đứng lên, liên tục điều chỉnh tư thế ngồi.
“Anh mau ra ăn đi, canh gà rất ngon nha.” Tần Khai Hân uống một ngụm canh gà, lại gắp con tôm vào miệng, nói: “Tôm non mềm, ăn rất ngon.”
“Sao anh không ra đây, Đồ ăn sắp nguội rồi.” Cô quay đầu thúc giục.
Lúc này, Bùi Thần mới chầm chậm bước tới, ngồi xuống, chính mình còn chưa ăn miếng nào đã gắp cho cô một cái đùi gà, đưa qua.
Đùi gà?!
Thứ này lại làm Tần Khai Hân nhớ đến ác mộng vừa rồi, nhất thời cả người không thoải mái, cô rụt cổ, lắc đầu: “Em không cần, anh ăn đi...”
“Không sao, anh có thể ăn thứ khác.” Anh gắp chân gà qua.
“Em đã nói không cần!” Tần Khai Hân bỗng xù lông.
Tay Bùi Thần dứng lại.
Cô lấy lại tinh thần, ý thức được chính mình luống cuống, luống cuống giải thích: “Ý của em là... Em không muốn ăn chân gà, em ăn cánh gà là được rồi, em thích cánh gà...”
“Được.” Anh cười cười, gắp một cái cánh gà cho cô.
Sau đó, bầu không khí đột nhiên trở nên trầm mặc, Tần Khai Hân gặm cánh gà trong bát, nhớ lại ác mộng lúc nãy, trong lòng không có tư vị.
“Học trưởng.” Cô gặm xong cánh gà, ngẩng đầu nói.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi.
“Vừa rồi, em nằm mơ thấy ác mộng.”
“Mơ thấy cái gì?”
“Em mơ thấy anh để cho em ăn đùi gà, nói em ăn xong rồi anh sẽ đi, không trở về nữa.” Cô nói xong, nhìn anh không rời mắt, hỏi: “Lần này trở về, anh có đi nữa không?”
Bùi Thần ngẩn người, đôi mắt híp lại, không trả lời.
Nhất thời, trong lòng Tần Khai Hân lạnh đi một nửa.
“Nếu anh đi, em sẽ đi cùng anh sao?” Bùi Thần đột ngột hỏi.
“Sẽ không.” Cô buông đũa, cực kỳ quyết đoán trả lời: “Em sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, sự nghiệp và gia đình đều ở đây, em đã nói rồi, em sẽ không vì bất cứ nguyên nhân nào mà từ bỏ cuộc sống của mình.” Cô đứng lên, chuẩn bị ra về.
“Vậy anh cũng sẽ không đi.” Anh gần như thốt lên.
Tần Khai Hân dừng bước, ngây ngốc nhìn anh.
“Anh sinh ra ở đây, cũng từng sống ở đây, đối với anh mà nói sự nghiệp ở đâu cũng giống nhau, mà gia đình...” Anh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú: “Chỉ cần em nguyện ý, bất cứ lúc nào chúng ta đều có thể tạo ra một gia đình.”
“...” Tần Khai Hân cứng ngắc hồi lâu, chậm rãi tiến thêm hai bước, sau đó bỗng quay lại, nhìn anh, xác nhận chính mình không có nghe nhầm.
Bùi Thần vẫn nhìn thẳng vào cô như cũ, chân thành, thẳng thắn.
Cô trở về chỗ ngồi, một lần nữa cầm lấy đôi đũa, ánh mắt xấu hổ đảo vài vòng, lúc này mới mím môi, yếu ớt mở miệng: “Cái kia... Em vẫn còn muốn ăn cánh gà.”