Giản Tư mặc bộ quần áo mới Trương Nhu tặng, cô bồn chồn ngồi trên ghế trong phòng làm việc, trong lòng không khỏi ngại ngùng khi nghĩ tới đoạn Trương Nhu bước vào nhìn thấy mình trong trang phục này.
Trương Nhu bước vào, khuôn mặt toát lên sự kinh ngạc và tán thưởng, chị cười phóng khoáng, khẩu khí tự nhiên: “Đẹp lắm, Tư Tư.” Lời khen ngợi trực tiếp làm Giản Tư hơi xấu hổ, nhưng thái độ thẳng thắn của chị khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Quần áo được xem như quà tặng, nhưng dù sao nó cũng mang hàm ý bố thí, nếu chị vì sợ cô ngượng ngùng mà làm bộ như không có chuyện gì bước qua, chắc cô còn thấy khổ sở hơn.
Tiền Thụy Na lúc nào cũng hớt ha hớt hải bước vào công ty, lúc nhìn thấy Giản Tư, cô ta há mồm trợn mắt, rõ ràng rất bất ngờ, bị cô ta soi chằm chằm một lúc lâu, Giản Tư đành ngẩng đầu cười gượng.
Tiền Thụy Na cong môi, không chịu đi mà lại gần quan sát kỹ bộ quần áo của cô, “Ồ? Đều là hàng hiệu. Cậu…” Cô ta nheo mắt, “Có phải cậu với được đại gia rồi phải không?”
Lông mày Giản Tư nhíu lại khó chịu, chưa kịp trả lời thì nghe thấy Trương Nhu gọi cô vào. Tiền Thụy Na hậm hực nhìn theo bóng Giản Tư khuất dần sau cánh cửa.
Trương Nhu ra hiệu cho Giản Tư ngồi xuống, cô cảm thấy rất căng thẳng, không hiểu vì sao thái độ của chị lại nghiêm túc y như ngày đầu cô đến phỏng vấn, chị lật tài liệu trên tay, ngẩng đầu nhìn Giản Tư đang đứng rụt rè bên cạnh, “Giản Tư, em có biết vấn đề lớn nhất của em ở đâu không?”
Tay khẽ run rẩy, khuôn mặt trắng toát, Giản Tư lo lắng nghĩ không lẽ cô đã làm sai chuyện gì rồi sao?
“Vấn đề lớn nhất của em là không tự tin!” Trương Nhu dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, “Em là trợ lý của chị, muốn để khách hàng tin tưởng em, thì trước tiên chính em phải tự tin vào bản thân mình.”
Tự tin vào bản thân? Giản Tư cúi đầu, cô… còn có thể làm được sao?
Trương Nhu đẩy tập tài liệu đến trước mặt cô, “Tự tin cũng cần được nuôi dưỡng, không phải hôm nay chị đòi hỏi, thì ngày mai em tự tin luôn được. Đầu tiên, Giản Tư, lúc nói chuyện, nhất định em phải nhìn thẳng đối phương. Đây là yêu cầu đầu tiên của chị, nếu ngay cả chuyện này em cũng không làm được… chị chỉ còn cách tìm thư kí khác, em cũng chỉ có thể làm trợ lý mà thôi.”
Giản Tư khẽ gật đầu, cô rất cảm kích ý tốt của chị, cô biết chị đang giúp mình.
“Hôm nay chị đã hẹn với Phó giám đốc Ngụy của công ty Kì Thắng, em đi gặp anh ta để bàn kỹ nội dung dự án này.” Trương Nhu nói chắc nịch.
Giản Tư sợ hãi nhìn tập tài liệu trước mắt, nhưng cô biết, cô phải đi bước này, chẳng phải cô ghét mình của hiện tại sao? Phải thay đổi, đây chính là bước đi đầu tiên. Gặp được Trương Nhu là may mắn của đời cô.
“Em không cần lo lắng, sở dĩ chị yên tâm cử em đi, lý do thứ nhất, dự án này về cơ bản chị đã thương lượng xong qua điện thoại với Kỳ Thắng, lần này chỉ là nói rõ nội dung chi tiết, có khúc mắc nào, em ghi chép rõ ràng, về báo lại cho chị. Lý do thứ hai, Phó giám đốc Ngụy rất tốt, rất độ lượng với người mới. Vì thế, em phải nhân cơ hội này, tích lũy thêm kinh nghiệm.”
Giản Tư lại gật đầu, cầm tập tài liệu lên.
“Em xem kỹ rồi vào đây, coi như chị là khách hàng, làm thử một lượt, để khi gặp người ta em sẽ không cảm thấy căng thẳng nữa, chú ý, tuyệt đối không được cúi đầu thao thao bất tuyệt, lúc nói chuyện phải mỉm cười lịch sự với đối phương, thế mới lưu lại ấn tượng tốt cho khách hàng. Em luyện tập đi, nhớ kĩ lời chị dặn.”
Trương Nhu cảm động trước khẩu khí thành khẩn của cô, cong môi cười nói, “Không có gì, lúc mới đi làm ai chả thế.”
Trương Nhu hẹn Phó giám đốc Ngụy tại một quán cà phê sang trọng gần Công ty Kì Thắng, trước khi đi Trương Nhu còn dặn cô nhất định phải trả tiền nước, chị phá lệ ứng trước chi phí công tác cho cô. Phó giám đốc Ngụy là một người đàn ông gần năm mươi tuổi, tướng mạo đôn hậu, nói chuyện hòa nhã, thấy đối phương là một cô gái e thẹn thì càng hiền hòa hơn. Trình tự các bước và nghi thức giao tiếp Trương Nhu đã tập luyện cùng cô, nội dung cần nói cô cũng học thuộc như lòng bàn tay, vì thế lúc trình bày với khách hàng, cô không căng thẳng như tưởng tượng, Phó giám đốc Ngụy rất hài lòng, chỉ đề xuất sửa chữa vài chi tiết nhỏ, Giản Tư cẩn thận ghi lại đầy đủ.
Lúc đứng dậy tiễn Phó giám đốc Ngụy, ông ta tươi cười chào cô, Giản Tư cũng bất giác mỉm cười, thì ra tâm trạng sau khi làm tốt một nhiệm vụ lại vui vẻ đến thế, đã bao lâu rồi cô không có cảm giác này? Cô cảm thấy hài lòng… với bản thân.
Giản Tư ngồi xuống thu dọn tài liệu trên bàn, một người từ tốn ngồi xuống chiếc ghế mà Phó giám đốc Ngụy ngồi khi nãy, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bất giác sững sờ.
Hề Thành Hạo dựa lưng vào ghế, nhìn thẳng cô gái ngồi đối diện… Ngay phút đầu tiên bước vào nhà hàng, anh đã nhận ra cô, bao nhiêu năm qua, cô không thay đổi gì, mái tóc chưa từng uốn xoăn, nhìn trẻ hơn so với tuổi thật. Lúc bàn việc với khách hàng, thi thoảng cô vô ý để lộ vẻ xấu hổ cố hữu, đôi mắt giương tròn nghiêm túc lắng nghe ý kiến đối phương, lúc suy tư cô khẽ nghiêng đầu theo thói quen, đáng yêu như một chú mèo. Lúc cô ngẩng đầu mỉm cười, nụ cười dịu dàng như mặt nước mùa thu, ngày đó… anh đã bị nụ cười ấy cướp mất cả linh hồn.
Anh vẫn im lặng nhìn cô chăm chú. Nếu là ngày đó, cô rất thích, nhưng giờ đây… cô không diễn tả được cảm xúc của mình, có lẽ là chua chát, là xót xa. Cô của ngày xưa, sẽ mỉm cười, thậm chí nũng nịu bám cổ rồi hôn lên khuôn mặt điển trai của anh. Giờ cô không thể nhìn thẳng vào ánh mắt đó, cô sợ nước mắt không kìm nổi sẽ chảy ra. Không, cô không được khóc trước mặt anh, cô đã từng khóc cạn giọt nước mắt cuối cùng trước mặt anh, nhưng anh không chớp mắt lấy một cái. Nước mắt của cô… từ lâu đã không còn ý nghĩa gì với anh nữa rồi.
“Mấy năm nay, em sống tốt quá nhỉ.” Anh châm biếm cười nhạt, chuyện năm đó dường như không ảnh hưởng lắm đến cô, cô vẫn giỏi ăn diện quá, trang phục cầu kì đã làm nổi bật khí chất ngọt ngào nho nhã của cô, sau năm năm trải đời, cô không còn ngây ngô khờ khạo nữa, ánh mắt đượm nét u ám xa lạ. Năm năm trước, cô là bông hoa lan mềm mại trong nhà kính, bây giờ… bông hoa non nớt đã nhuốm sương gió, cô đã đi làm, không còn là thiếu nữ nấp trong vòng tay che chở của bố mẹ nữa.
Sống tốt quá nhỉ?
Ánh mắt đang quanh quẩn bên những giỏ hoa trang trí trong quán từ từ di chuyển về phía anh, anh đường hoàng nhìn cô, không có một chút hối lỗi, thậm chí khóe môi còn vương nụ cười chế giễu. Khoảng cách rất gần, cô quan sát anh thật kĩ, người sống tốt trong mấy năm nay là anh mới phải! Ánh mắt tự tin, nụ cười điềm tĩnh, người anh lạnh toát ra khí thế trầm tĩnh và lạnh lùng của nhà lãnh đạo, lặng lẽ nhưng rất mãnh liệt, chắc anh đã quen ngồi trên cao chỉ tay năm ngón rồi? Người con trai từng nhìn cô âu yếm cả ngày trời, khẽ gọi cô là Tư Tư, cau mày nhăn trán mỗi khi cô buồn phiền, người con trai đó đã biến mất rồi, cô cười cười, đã biến mất từ lâu rồi.
“Vâng.” Cô gật đầu, mỉm cười nói, “Tốt lắm.” Có thể cười được thật tốt, mặc dù nụ cười này như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim cô, nỗi khổ sở bao năm nay, ít ra nó giúp cô không còn ôm hi vọng gì ở anh, để hôm nay cô có thể bình thản đối diện anh.
Hề Thành Hạo cau mày, không ngờ cô lại nở một nụ cười lạnh lùng như thế? Lại nhìn anh bằng ánh mắt cứng đờ như thế? Trong quá khứ, cô luôn xấu hổ khi bị người khác nhìn chằm chằm. Cho dù là anh, nếu anh nhìn cô lâu quá, cô sẽ làm bộ nũng nịu sà vào lòng anh, né tránh ánh mắt anh, hoặc sẽ trừng mắt trách anh làm cô thẹn thùng. Lúc đó, ánh mắt của cô luôn làm tim anh se lại.
Cô đứng dậy, cô không giỏi đôi co với người khác, đặc biệt khi đối phương là anh.
Khi đối phương là anh, thì thành bại thắng thua đều không có ý nghĩa gì cả.
Cô và anh, người này là kí ức của người kia, kí ức nặng nề không thể chống đỡ nổi.
Anh để mặc cô đi lướt qua, đối với cô, anh cảm thấy… áy náy ư? Oán hận ư? Thật ra đều rất vô vị.
Nhìn cô sống tốt, anh chẳng còn lý do nào để giữ cô lại. Kỳ thực anh không biết nên xuất hiện trước mặt cô, cứ để cô sống cuộc sống bình lặng của mình, có lẽ đây là chuyện duy nhất anh có thể làm cho cô, nhưng vào khoảnh khắc đó, anh không tài nào chế ngự được bản thân, anh muốn được nghe giọng nói của cô, cho dù chỉ là một câu thôi.
Giản Tư mặc bộ quần áo mới Trương Nhu tặng, cô bồn chồn ngồi trên ghế trong phòng làm việc, trong lòng không khỏi ngại ngùng khi nghĩ tới đoạn Trương Nhu bước vào nhìn thấy mình trong trang phục này.
Trương Nhu bước vào, khuôn mặt toát lên sự kinh ngạc và tán thưởng, chị cười phóng khoáng, khẩu khí tự nhiên: “Đẹp lắm, Tư Tư.” Lời khen ngợi trực tiếp làm Giản Tư hơi xấu hổ, nhưng thái độ thẳng thắn của chị khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Quần áo được xem như quà tặng, nhưng dù sao nó cũng mang hàm ý bố thí, nếu chị vì sợ cô ngượng ngùng mà làm bộ như không có chuyện gì bước qua, chắc cô còn thấy khổ sở hơn.
Tiền Thụy Na lúc nào cũng hớt ha hớt hải bước vào công ty, lúc nhìn thấy Giản Tư, cô ta há mồm trợn mắt, rõ ràng rất bất ngờ, bị cô ta soi chằm chằm một lúc lâu, Giản Tư đành ngẩng đầu cười gượng.
Tiền Thụy Na cong môi, không chịu đi mà lại gần quan sát kỹ bộ quần áo của cô, “Ồ? Đều là hàng hiệu. Cậu…” Cô ta nheo mắt, “Có phải cậu với được đại gia rồi phải không?”
Lông mày Giản Tư nhíu lại khó chịu, chưa kịp trả lời thì nghe thấy Trương Nhu gọi cô vào. Tiền Thụy Na hậm hực nhìn theo bóng Giản Tư khuất dần sau cánh cửa.
Trương Nhu ra hiệu cho Giản Tư ngồi xuống, cô cảm thấy rất căng thẳng, không hiểu vì sao thái độ của chị lại nghiêm túc y như ngày đầu cô đến phỏng vấn, chị lật tài liệu trên tay, ngẩng đầu nhìn Giản Tư đang đứng rụt rè bên cạnh, “Giản Tư, em có biết vấn đề lớn nhất của em ở đâu không?”
Tay khẽ run rẩy, khuôn mặt trắng toát, Giản Tư lo lắng nghĩ không lẽ cô đã làm sai chuyện gì rồi sao?
“Vấn đề lớn nhất của em là không tự tin!” Trương Nhu dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, “Em là trợ lý của chị, muốn để khách hàng tin tưởng em, thì trước tiên chính em phải tự tin vào bản thân mình.”
Tự tin vào bản thân? Giản Tư cúi đầu, cô… còn có thể làm được sao?
STENT:
Trương Nhu đẩy tập tài liệu đến trước mặt cô, “Tự tin cũng cần được nuôi dưỡng, không phải hôm nay chị đòi hỏi, thì ngày mai em tự tin luôn được. Đầu tiên, Giản Tư, lúc nói chuyện, nhất định em phải nhìn thẳng đối phương. Đây là yêu cầu đầu tiên của chị, nếu ngay cả chuyện này em cũng không làm được… chị chỉ còn cách tìm thư kí khác, em cũng chỉ có thể làm trợ lý mà thôi.”
Giản Tư khẽ gật đầu, cô rất cảm kích ý tốt của chị, cô biết chị đang giúp mình.
“Hôm nay chị đã hẹn với Phó giám đốc Ngụy của công ty Kì Thắng, em đi gặp anh ta để bàn kỹ nội dung dự án này.” Trương Nhu nói chắc nịch.
Giản Tư sợ hãi nhìn tập tài liệu trước mắt, nhưng cô biết, cô phải đi bước này, chẳng phải cô ghét mình của hiện tại sao? Phải thay đổi, đây chính là bước đi đầu tiên. Gặp được Trương Nhu là may mắn của đời cô.
“Em không cần lo lắng, sở dĩ chị yên tâm cử em đi, lý do thứ nhất, dự án này về cơ bản chị đã thương lượng xong qua điện thoại với Kỳ Thắng, lần này chỉ là nói rõ nội dung chi tiết, có khúc mắc nào, em ghi chép rõ ràng, về báo lại cho chị. Lý do thứ hai, Phó giám đốc Ngụy rất tốt, rất độ lượng với người mới. Vì thế, em phải nhân cơ hội này, tích lũy thêm kinh nghiệm.”
Giản Tư lại gật đầu, cầm tập tài liệu lên.
“Em xem kỹ rồi vào đây, coi như chị là khách hàng, làm thử một lượt, để khi gặp người ta em sẽ không cảm thấy căng thẳng nữa, chú ý, tuyệt đối không được cúi đầu thao thao bất tuyệt, lúc nói chuyện phải mỉm cười lịch sự với đối phương, thế mới lưu lại ấn tượng tốt cho khách hàng. Em luyện tập đi, nhớ kĩ lời chị dặn.”
Trương Nhu cảm động trước khẩu khí thành khẩn của cô, cong môi cười nói, “Không có gì, lúc mới đi làm ai chả thế.”
Trương Nhu hẹn Phó giám đốc Ngụy tại một quán cà phê sang trọng gần Công ty Kì Thắng, trước khi đi Trương Nhu còn dặn cô nhất định phải trả tiền nước, chị phá lệ ứng trước chi phí công tác cho cô. Phó giám đốc Ngụy là một người đàn ông gần năm mươi tuổi, tướng mạo đôn hậu, nói chuyện hòa nhã, thấy đối phương là một cô gái e thẹn thì càng hiền hòa hơn. Trình tự các bước và nghi thức giao tiếp Trương Nhu đã tập luyện cùng cô, nội dung cần nói cô cũng học thuộc như lòng bàn tay, vì thế lúc trình bày với khách hàng, cô không căng thẳng như tưởng tượng, Phó giám đốc Ngụy rất hài lòng, chỉ đề xuất sửa chữa vài chi tiết nhỏ, Giản Tư cẩn thận ghi lại đầy đủ.
Lúc đứng dậy tiễn Phó giám đốc Ngụy, ông ta tươi cười chào cô, Giản Tư cũng bất giác mỉm cười, thì ra tâm trạng sau khi làm tốt một nhiệm vụ lại vui vẻ đến thế, đã bao lâu rồi cô không có cảm giác này? Cô cảm thấy hài lòng… với bản thân.
Giản Tư ngồi xuống thu dọn tài liệu trên bàn, một người từ tốn ngồi xuống chiếc ghế mà Phó giám đốc Ngụy ngồi khi nãy, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bất giác sững sờ.
Hề Thành Hạo dựa lưng vào ghế, nhìn thẳng cô gái ngồi đối diện… Ngay phút đầu tiên bước vào nhà hàng, anh đã nhận ra cô, bao nhiêu năm qua, cô không thay đổi gì, mái tóc chưa từng uốn xoăn, nhìn trẻ hơn so với tuổi thật. Lúc bàn việc với khách hàng, thi thoảng cô vô ý để lộ vẻ xấu hổ cố hữu, đôi mắt giương tròn nghiêm túc lắng nghe ý kiến đối phương, lúc suy tư cô khẽ nghiêng đầu theo thói quen, đáng yêu như một chú mèo. Lúc cô ngẩng đầu mỉm cười, nụ cười dịu dàng như mặt nước mùa thu, ngày đó… anh đã bị nụ cười ấy cướp mất cả linh hồn.
Anh vẫn im lặng nhìn cô chăm chú. Nếu là ngày đó, cô rất thích, nhưng giờ đây… cô không diễn tả được cảm xúc của mình, có lẽ là chua chát, là xót xa. Cô của ngày xưa, sẽ mỉm cười, thậm chí nũng nịu bám cổ rồi hôn lên khuôn mặt điển trai của anh. Giờ cô không thể nhìn thẳng vào ánh mắt đó, cô sợ nước mắt không kìm nổi sẽ chảy ra. Không, cô không được khóc trước mặt anh, cô đã từng khóc cạn giọt nước mắt cuối cùng trước mặt anh, nhưng anh không chớp mắt lấy một cái. Nước mắt của cô… từ lâu đã không còn ý nghĩa gì với anh nữa rồi.
“Mấy năm nay, em sống tốt quá nhỉ.” Anh châm biếm cười nhạt, chuyện năm đó dường như không ảnh hưởng lắm đến cô, cô vẫn giỏi ăn diện quá, trang phục cầu kì đã làm nổi bật khí chất ngọt ngào nho nhã của cô, sau năm năm trải đời, cô không còn ngây ngô khờ khạo nữa, ánh mắt đượm nét u ám xa lạ. Năm năm trước, cô là bông hoa lan mềm mại trong nhà kính, bây giờ… bông hoa non nớt đã nhuốm sương gió, cô đã đi làm, không còn là thiếu nữ nấp trong vòng tay che chở của bố mẹ nữa.
Sống tốt quá nhỉ?
Ánh mắt đang quanh quẩn bên những giỏ hoa trang trí trong quán từ từ di chuyển về phía anh, anh đường hoàng nhìn cô, không có một chút hối lỗi, thậm chí khóe môi còn vương nụ cười chế giễu. Khoảng cách rất gần, cô quan sát anh thật kĩ, người sống tốt trong mấy năm nay là anh mới phải! Ánh mắt tự tin, nụ cười điềm tĩnh, người anh lạnh toát ra khí thế trầm tĩnh và lạnh lùng của nhà lãnh đạo, lặng lẽ nhưng rất mãnh liệt, chắc anh đã quen ngồi trên cao chỉ tay năm ngón rồi? Người con trai từng nhìn cô âu yếm cả ngày trời, khẽ gọi cô là Tư Tư, cau mày nhăn trán mỗi khi cô buồn phiền, người con trai đó đã biến mất rồi, cô cười cười, đã biến mất từ lâu rồi.
“Vâng.” Cô gật đầu, mỉm cười nói, “Tốt lắm.” Có thể cười được thật tốt, mặc dù nụ cười này như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim cô, nỗi khổ sở bao năm nay, ít ra nó giúp cô không còn ôm hi vọng gì ở anh, để hôm nay cô có thể bình thản đối diện anh.
Hề Thành Hạo cau mày, không ngờ cô lại nở một nụ cười lạnh lùng như thế? Lại nhìn anh bằng ánh mắt cứng đờ như thế? Trong quá khứ, cô luôn xấu hổ khi bị người khác nhìn chằm chằm. Cho dù là anh, nếu anh nhìn cô lâu quá, cô sẽ làm bộ nũng nịu sà vào lòng anh, né tránh ánh mắt anh, hoặc sẽ trừng mắt trách anh làm cô thẹn thùng. Lúc đó, ánh mắt của cô luôn làm tim anh se lại.
Cô đứng dậy, cô không giỏi đôi co với người khác, đặc biệt khi đối phương là anh.
Khi đối phương là anh, thì thành bại thắng thua đều không có ý nghĩa gì cả.
Cô và anh, người này là kí ức của người kia, kí ức nặng nề không thể chống đỡ nổi.
Anh để mặc cô đi lướt qua, đối với cô, anh cảm thấy… áy náy ư? Oán hận ư? Thật ra đều rất vô vị.
Nhìn cô sống tốt, anh chẳng còn lý do nào để giữ cô lại. Kỳ thực anh không biết nên xuất hiện trước mặt cô, cứ để cô sống cuộc sống bình lặng của mình, có lẽ đây là chuyện duy nhất anh có thể làm cho cô, nhưng vào khoảnh khắc đó, anh không tài nào chế ngự được bản thân, anh muốn được nghe giọng nói của cô, cho dù chỉ là một câu thôi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Giản Tư mặc bộ quần áo mới Trương Nhu tặng, cô bồn chồn ngồi trên ghế trong phòng làm việc, trong lòng không khỏi ngại ngùng khi nghĩ tới đoạn Trương Nhu bước vào nhìn thấy mình trong trang phục này.
Trương Nhu bước vào, khuôn mặt toát lên sự kinh ngạc và tán thưởng, chị cười phóng khoáng, khẩu khí tự nhiên: “Đẹp lắm, Tư Tư.” Lời khen ngợi trực tiếp làm Giản Tư hơi xấu hổ, nhưng thái độ thẳng thắn của chị khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Quần áo được xem như quà tặng, nhưng dù sao nó cũng mang hàm ý bố thí, nếu chị vì sợ cô ngượng ngùng mà làm bộ như không có chuyện gì bước qua, chắc cô còn thấy khổ sở hơn.
Tiền Thụy Na lúc nào cũng hớt ha hớt hải bước vào công ty, lúc nhìn thấy Giản Tư, cô ta há mồm trợn mắt, rõ ràng rất bất ngờ, bị cô ta soi chằm chằm một lúc lâu, Giản Tư đành ngẩng đầu cười gượng.
Tiền Thụy Na cong môi, không chịu đi mà lại gần quan sát kỹ bộ quần áo của cô, “Ồ? Đều là hàng hiệu. Cậu…” Cô ta nheo mắt, “Có phải cậu với được đại gia rồi phải không?”
Lông mày Giản Tư nhíu lại khó chịu, chưa kịp trả lời thì nghe thấy Trương Nhu gọi cô vào. Tiền Thụy Na hậm hực nhìn theo bóng Giản Tư khuất dần sau cánh cửa.
Trương Nhu ra hiệu cho Giản Tư ngồi xuống, cô cảm thấy rất căng thẳng, không hiểu vì sao thái độ của chị lại nghiêm túc y như ngày đầu cô đến phỏng vấn, chị lật tài liệu trên tay, ngẩng đầu nhìn Giản Tư đang đứng rụt rè bên cạnh, “Giản Tư, em có biết vấn đề lớn nhất của em ở đâu không?”
Tay khẽ run rẩy, khuôn mặt trắng toát, Giản Tư lo lắng nghĩ không lẽ cô đã làm sai chuyện gì rồi sao?
“Vấn đề lớn nhất của em là không tự tin!” Trương Nhu dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, “Em là trợ lý của chị, muốn để khách hàng tin tưởng em, thì trước tiên chính em phải tự tin vào bản thân mình.”
Tự tin vào bản thân? Giản Tư cúi đầu, cô… còn có thể làm được sao?
Trương Nhu đẩy tập tài liệu đến trước mặt cô, “Tự tin cũng cần được nuôi dưỡng, không phải hôm nay chị đòi hỏi, thì ngày mai em tự tin luôn được. Đầu tiên, Giản Tư, lúc nói chuyện, nhất định em phải nhìn thẳng đối phương. Đây là yêu cầu đầu tiên của chị, nếu ngay cả chuyện này em cũng không làm được… chị chỉ còn cách tìm thư kí khác, em cũng chỉ có thể làm trợ lý mà thôi.”
Giản Tư khẽ gật đầu, cô rất cảm kích ý tốt của chị, cô biết chị đang giúp mình.
“Hôm nay chị đã hẹn với Phó giám đốc Ngụy của công ty Kì Thắng, em đi gặp anh ta để bàn kỹ nội dung dự án này.” Trương Nhu nói chắc nịch.
Giản Tư sợ hãi nhìn tập tài liệu trước mắt, nhưng cô biết, cô phải đi bước này, chẳng phải cô ghét mình của hiện tại sao? Phải thay đổi, đây chính là bước đi đầu tiên. Gặp được Trương Nhu là may mắn của đời cô.
“Em không cần lo lắng, sở dĩ chị yên tâm cử em đi, lý do thứ nhất, dự án này về cơ bản chị đã thương lượng xong qua điện thoại với Kỳ Thắng, lần này chỉ là nói rõ nội dung chi tiết, có khúc mắc nào, em ghi chép rõ ràng, về báo lại cho chị. Lý do thứ hai, Phó giám đốc Ngụy rất tốt, rất độ lượng với người mới. Vì thế, em phải nhân cơ hội này, tích lũy thêm kinh nghiệm.”
Giản Tư lại gật đầu, cầm tập tài liệu lên.
“Em xem kỹ rồi vào đây, coi như chị là khách hàng, làm thử một lượt, để khi gặp người ta em sẽ không cảm thấy căng thẳng nữa, chú ý, tuyệt đối không được cúi đầu thao thao bất tuyệt, lúc nói chuyện phải mỉm cười lịch sự với đối phương, thế mới lưu lại ấn tượng tốt cho khách hàng. Em luyện tập đi, nhớ kĩ lời chị dặn.”
Trương Nhu cảm động trước khẩu khí thành khẩn của cô, cong môi cười nói, “Không có gì, lúc mới đi làm ai chả thế.”
Trương Nhu hẹn Phó giám đốc Ngụy tại một quán cà phê sang trọng gần Công ty Kì Thắng, trước khi đi Trương Nhu còn dặn cô nhất định phải trả tiền nước, chị phá lệ ứng trước chi phí công tác cho cô. Phó giám đốc Ngụy là một người đàn ông gần năm mươi tuổi, tướng mạo đôn hậu, nói chuyện hòa nhã, thấy đối phương là một cô gái e thẹn thì càng hiền hòa hơn. Trình tự các bước và nghi thức giao tiếp Trương Nhu đã tập luyện cùng cô, nội dung cần nói cô cũng học thuộc như lòng bàn tay, vì thế lúc trình bày với khách hàng, cô không căng thẳng như tưởng tượng, Phó giám đốc Ngụy rất hài lòng, chỉ đề xuất sửa chữa vài chi tiết nhỏ, Giản Tư cẩn thận ghi lại đầy đủ.
Lúc đứng dậy tiễn Phó giám đốc Ngụy, ông ta tươi cười chào cô, Giản Tư cũng bất giác mỉm cười, thì ra tâm trạng sau khi làm tốt một nhiệm vụ lại vui vẻ đến thế, đã bao lâu rồi cô không có cảm giác này? Cô cảm thấy hài lòng… với bản thân.
Giản Tư ngồi xuống thu dọn tài liệu trên bàn, một người từ tốn ngồi xuống chiếc ghế mà Phó giám đốc Ngụy ngồi khi nãy, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bất giác sững sờ.
Hề Thành Hạo dựa lưng vào ghế, nhìn thẳng cô gái ngồi đối diện… Ngay phút đầu tiên bước vào nhà hàng, anh đã nhận ra cô, bao nhiêu năm qua, cô không thay đổi gì, mái tóc chưa từng uốn xoăn, nhìn trẻ hơn so với tuổi thật. Lúc bàn việc với khách hàng, thi thoảng cô vô ý để lộ vẻ xấu hổ cố hữu, đôi mắt giương tròn nghiêm túc lắng nghe ý kiến đối phương, lúc suy tư cô khẽ nghiêng đầu theo thói quen, đáng yêu như một chú mèo. Lúc cô ngẩng đầu mỉm cười, nụ cười dịu dàng như mặt nước mùa thu, ngày đó… anh đã bị nụ cười ấy cướp mất cả linh hồn.
Anh vẫn im lặng nhìn cô chăm chú. Nếu là ngày đó, cô rất thích, nhưng giờ đây… cô không diễn tả được cảm xúc của mình, có lẽ là chua chát, là xót xa. Cô của ngày xưa, sẽ mỉm cười, thậm chí nũng nịu bám cổ rồi hôn lên khuôn mặt điển trai của anh. Giờ cô không thể nhìn thẳng vào ánh mắt đó, cô sợ nước mắt không kìm nổi sẽ chảy ra. Không, cô không được khóc trước mặt anh, cô đã từng khóc cạn giọt nước mắt cuối cùng trước mặt anh, nhưng anh không chớp mắt lấy một cái. Nước mắt của cô… từ lâu đã không còn ý nghĩa gì với anh nữa rồi.
“Mấy năm nay, em sống tốt quá nhỉ.” Anh châm biếm cười nhạt, chuyện năm đó dường như không ảnh hưởng lắm đến cô, cô vẫn giỏi ăn diện quá, trang phục cầu kì đã làm nổi bật khí chất ngọt ngào nho nhã của cô, sau năm năm trải đời, cô không còn ngây ngô khờ khạo nữa, ánh mắt đượm nét u ám xa lạ. Năm năm trước, cô là bông hoa lan mềm mại trong nhà kính, bây giờ… bông hoa non nớt đã nhuốm sương gió, cô đã đi làm, không còn là thiếu nữ nấp trong vòng tay che chở của bố mẹ nữa.
Sống tốt quá nhỉ?
Ánh mắt đang quanh quẩn bên những giỏ hoa trang trí trong quán từ từ di chuyển về phía anh, anh đường hoàng nhìn cô, không có một chút hối lỗi, thậm chí khóe môi còn vương nụ cười chế giễu. Khoảng cách rất gần, cô quan sát anh thật kĩ, người sống tốt trong mấy năm nay là anh mới phải! Ánh mắt tự tin, nụ cười điềm tĩnh, người anh lạnh toát ra khí thế trầm tĩnh và lạnh lùng của nhà lãnh đạo, lặng lẽ nhưng rất mãnh liệt, chắc anh đã quen ngồi trên cao chỉ tay năm ngón rồi? Người con trai từng nhìn cô âu yếm cả ngày trời, khẽ gọi cô là Tư Tư, cau mày nhăn trán mỗi khi cô buồn phiền, người con trai đó đã biến mất rồi, cô cười cười, đã biến mất từ lâu rồi.
“Vâng.” Cô gật đầu, mỉm cười nói, “Tốt lắm.” Có thể cười được thật tốt, mặc dù nụ cười này như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim cô, nỗi khổ sở bao năm nay, ít ra nó giúp cô không còn ôm hi vọng gì ở anh, để hôm nay cô có thể bình thản đối diện anh.
Hề Thành Hạo cau mày, không ngờ cô lại nở một nụ cười lạnh lùng như thế? Lại nhìn anh bằng ánh mắt cứng đờ như thế? Trong quá khứ, cô luôn xấu hổ khi bị người khác nhìn chằm chằm. Cho dù là anh, nếu anh nhìn cô lâu quá, cô sẽ làm bộ nũng nịu sà vào lòng anh, né tránh ánh mắt anh, hoặc sẽ trừng mắt trách anh làm cô thẹn thùng. Lúc đó, ánh mắt của cô luôn làm tim anh se lại.
Cô đứng dậy, cô không giỏi đôi co với người khác, đặc biệt khi đối phương là anh.
Khi đối phương là anh, thì thành bại thắng thua đều không có ý nghĩa gì cả.
Cô và anh, người này là kí ức của người kia, kí ức nặng nề không thể chống đỡ nổi.
Anh để mặc cô đi lướt qua, đối với cô, anh cảm thấy… áy náy ư? Oán hận ư? Thật ra đều rất vô vị.
Nhìn cô sống tốt, anh chẳng còn lý do nào để giữ cô lại. Kỳ thực anh không biết nên xuất hiện trước mặt cô, cứ để cô sống cuộc sống bình lặng của mình, có lẽ đây là chuyện duy nhất anh có thể làm cho cô, nhưng vào khoảnh khắc đó, anh không tài nào chế ngự được bản thân, anh muốn được nghe giọng nói của cô, cho dù chỉ là một câu thôi.