Sau khi thăm khám cho mẹ cô xong, bác sĩ an ủi Giản Tư vài câu, rồi quay về phòng làm việc.
Giản Tư tiễn họ, rồi quay vào lấy giấy ăn lau nước miếng chảy quanh miệng mẹ. Trực giác của mẹ đã hồi phục phần nào, bác sĩ nói hai hôm nữa mẹ có thể tỉnh dậy… Cô lo lắng nếu mẹ nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của mình, sẽ đau đớn biết chừng nào. Ngày xưa mẹ là người phụ nữ xinh đẹp, lúc gia đình còn khá giả, mẹ rất chải chuốt, mấy năm nạy ngày một xuống sắc nên bà thường xuyên nổi giận, bây giờ lại…
Tiếng gõ cửa, Giản Tư tưởng y tá có điều gì muốn dặn dò, cô khẽ lao ra cửa, bất giác sững sờ. Miêu Trình Viễn tay cầm bó hoa đang đứng trước cửa. “Em không nghe điện thoại của anh… nên anh đã hỏi Chính Lương, anh ấy nói mẹ em bị ốm.” Anh bước lên mấy bước, đặt bó hoa vào tay Giản Tư, Giản Tư nắm chặt bó hoa, tiếng lớp giấy bọc kêu sột soạt, giống như tiếng co thắt trong lòng cô…
“Tình hình mẹ em sao rồi?” Im lặng nhìn nhau một hồi, Miêu Trình Viễn cười khổ cố tìm một chủ đề, lúc này Giản Tư mới cảm thấy mình đứng như phỗng trước cửa không mời anh vào là rất bất lịch sự. Cô luống cuống dẫn anh vào thăm mẹ. Miêu Trình Viễn là bác sĩ, anh lật tấm bệnh án treo đầu giường theo thói quen, nhìn dòng chữ viết trên đó, mặt anh toát lên sự thất vọng. Giản Tư biết anh hiểu rõ hơn ai căn bệnh quái quỷ mà mẹ cô mắc phải, không có hi vọng chữa khỏi, chỉ biết nằm dài trên giường chịu đựng từng cơn hành hạ giày vò.
Ánh mắt anh dời tấm bệnh án chuyển sang quan sát căn phòng xa hoa, đương nhiên anh biết giá trị của phòng bệnh sang trọng này, Giản Tư cúi đầu, rất nhiều chuyện không cần nói nhưng ai cũng biết rõ mồn một. Miêu Trình Viễn lại chìm vào im lặng, Giản Tư cắn môi, “Ra ngoài uống nước đi.” Cô thở sâu một hơi, mấy hôm trước trong lòng cô quá hoảng loạn, tinh thần không tốt, cô đã không nhận điện thoại của anh, vì cô không biết nên nói gì với anh. Hôm nay anh có thể đến đây, thật là tốt, có lẽ, cô chẳng cần nói gì nữa, anh đều hiểu cả rồi.
Hơi nước bốc lên nghi ngút từ cốc giấy dùng một lần đặt trên bàn trước mặt Miêu Trình Viễn, nó là vật thể chuyển động duy nhất giữa hai con người đang ngồi im lặng, ánh mắt họ mông lung vô định nhìn xuyên qua đám khói trắng. “Giản Tư…” Anh mở lời, hình như rất khó khăn, sau khi gọi tên cô lại ngừng bặt.
Hai tay cô siết chặt vào nhau, đốt ngón tay có chút đau nhức.
“Giản Tư, nếu như em tin anh, anh nguyện sẽ vì em gánh vác tất cả.” Miêu Trình Viễn lấy hết cam đảm nói thẳng tâm tư mình. Anh biết, lúc này đối với Giản Tư mà nói, nếu anh nói thích cô, anh đã trúng tiếng sét ái tình ngay lần đầu gặp cô, như thế sẽ làm cô khó xử. Hiện thực có chút phũ phàng, nhưng anh hi vọng cô sẽ hiểu, cho dù hai người chưa chính thức qua lại, tình cảm giữa hai người chưa sâu đậm lắm, nhưng anh có thành ý, có quyết tâm.
Nụ cười cô cay đắng mà thanh thản, cô đã không nhìn nhầm, anh là một người tốt. Chính bởi vì anh quá tốt, nên cô không nỡ làm liên lụy đến anh, sợ rằng sau này sẽ không chịu nổi nỗi day dứt. “Trình Viễn…” Cô gọi anh thân mật mà xa lạ, cô sắp phải nói lời từ chối, nhưng cô không cách nào giữ cho giọng nói lãnh đạm.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh thân mật như vậy, tim anh rung động, nhưng đó không phải là sung sướng, mà là sự bất lực. “Tâm ý của anh, thực sự em rất cảm kích… nhưng em không thể nhận được” Cô thở dài, những chuyện khiến cô phải thở dài có quá nhiều, “nhiều cô gái vào lúc này thường nói: hi vọng sau này chúng ta vẫn là bạn, Trình Viễn, nhưng em muốn nói, chúng ta không nên làm bạn nữa, không nên liên lạc nữa, tốt nhất là anh quên hẳn em đi. Anh tốt như thế, không nên quen người như em.” Khóe mắt rất đau, nhưng nước mắt không hề chảy ra.
“Giản Tư!” Miêu Trình Viễn lộ ra vẻ mặt đau đớn, không cam lòng, “Những người bệnh như mẹ em anh đã gặp nhiều rồi, em không nên tuyệt vọng, không nên từ bỏ, không tệ như em nghĩ đâu. Nếu duy trì tốt, có khả năng sẽ không tái phát nữa! Nếu như em cam tâm tình nguyện lựa chọn…” Anh chần chừ một chút, với anh lúc nào cô cũng tốt đẹp như lần đầu gặp mặt, anh không nỡ dùng từ ngữ xúc phạm với cô, “lựa chọn cuộc sống hiện nay, thì anh không còn gì để nói, nhưng nếu em bằng lòng kiên trì đến cùng, anh… anh có thể giúp em!”
Cô cảm động trước lời nói và ánh mắt thành khẩn của anh. Đúng thế, lần này mẹ cô không phải phẫu thuật, phí trị liệu chưa nhiều đến mức khủng khiếp, nếu cô kiên trì vẫn còn có thể quay đầu lại, nhưng… cô thở một hơi thật sâu, quyết định thử một lần, “Nếu em nói với anh, năm mười tám tuổi em đã mang thai, không kết hôn, còn nạo thai, anh vẫn bằng lòng giúp đỡ em chứ?” Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, quyết không để lỡ bất cứ phản ứng gì của anh.
Miêu Trình Viễn bị chấn động trước lời nói của cô, đôi mắt trợn trừng, Giản Tư thướt tha thẹn thùng như thế, lần đầu gặp cô anh cảm thấy cô như một tiên nữ rớt xuống hạ giới, cho dù nghèo khổ, nhưng vẫn im lặng nhẫn nhịn, khí chất thanh cao như hoa lan ấy làm người ta say đắm xót thương. Nếu như một cô gái khác kể với anh một quá khứ như vậy, có lẽ anh không khó chấp nhận như thế này, nhưng Giản Tư, một cô gái khổ cực chống đỡ gia đình, ham học hỏi, chăm chỉ làm việc, lại trải qua những chuyện như thế, thật sự vượt ra ngoài sức tưởng tượng của anh.
Giản Tư nhận ra sự sợ hãi và giằng co trong đáy mắt anh, cô mỉm cười khe khẽ, chỉ một chút do dự này cũng đủ rồi. Đời người quá dài, sự biến đổi quá nhiều, lời hứa quá mong manh, tình yêu quá yếu đuối. Trước đây Hề Thánh Hạo đã từng dùng ánh mắt kiên định như ngọn núi giữa trời, thề thốt sẽ yêu cô, bảo vệ cô hết cuộc đời này, kết quả anh cũng không làm được, vẻ mặt anh ta cũng thành khẩn, lời nói chắc nịch không có chút đáng ngờ nào, cứ coi lời thề của anh hiển nhiên như thể mặt trời mọc từ hướng đông và lặn từ hướng tây, nhưng kết quả thì sao?
Huổng hồ trong đôi mắt của Miêu Trình Viễn hôm nay có một chút do dự.
“Em đã mệt mỏi quá rồi, Hề Kỷ Hằng cho em một cuộc sống đỡ khổ cực hơn.” Cô nhẹ nhàng nói, đã bước đi trên con đuờng này, thì cô không còn một tia hi vọng quay đầu nữa, vì thế cô có thể an tâm bước đển cuối con đường.
Miêu Trình Viễn nhìn cô, không biết nói gì, đúng thế, trong một khoảnh khắc không nên ngẫm nghĩ đó, anh đã không nói ra được rằng mình không bận tâm. Anh cũng không chắc mình có khả năng giúp đỡ cô đến cùng hay không. “Anh… anh về đây.” Lời từ biệt của anh có chút khổ sở, không ngờ tấm chân tình của anh lại không thắng nổi quá khứ gói gọn trong hai câu của cô, anh cũng rất thất vọng về bản thân.
Lúc mở cửa định ra về, đột nhiên anh sững lại một chút, định nói gì nhưng rốt cuộc chỉ cúi đầu lao thẳng đi.
Giản Tư thấy Hề Kỷ Hằng cười lạnh bước vào, chắc chắn anh đã nghe hết câu chuyện, nếu không theo cá tính của anh, anh sẽ không để Miêu Trình Viễn ra về như thế.
Vẻ mặt anh không vui, nhưng đôi mắt không giấu được ánh cười hả hê, bước đến bên sofa, anh lôi cô dậy, dùng giọng ông chủ biểu dương cô: “Làm tốt lắm, xứng đáng khen thưởng.” Giản Tư cụp mắt không nhìn anh, anh liền ôm cô hôn mạnh một cái lên môi cô, “Em nói đúng lắm, anh có thể giúp em không cần phải sống khổ cực nữa!” Anh đắc ý nói. Lần đầu tiên cô ngước mắt nhìn anh lúc anh ôm cô, cảm xúc dành cho anh càng lúc càng phức tạp, hồi trước cộ sợ anh chán ghét anh, còn bây giờ thì sao? Cô không ngờ mình lại gặp một đại gia dở hơi như thế! Hồi mới vào Hải Đồ, anh lạnh lùng cao ngạo. Nếu chỉ là giao dịch, thì anh là một người mua tốt, ít ra ngay đến cô còn thấy tâm tư anh dễ đoán. Sau khi vứt bỏ gánh nặng, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm khi ở bên cạnh một người như anh.
“Sao em lại nhìn anh như thế?” Anh nheo mắt nhìn cô yết hầu động đậy, “không chịu nổi.” Anh ôm cô dáo dác ngỏ nghiêng căn phòng, định tìm một góc chết mà từ ngoài cửa không nhìn vào được, điệu bộ có chút vội vàng.
Giản Tư giật mình sợ hãi, con người này thật quá tùy tiện phóng túng, không thèm để tâm đến xung quanh, “Đừng… đừng… ở đây không được!” Cô căng thẳng mặt mày trắng bệch. Từng làm trợ lý của anh, nên cô biết mức độ “tùy tiện” của anh khủng khiếp chừng nào. “Mẹ em sắp tỉnh rồi!”
Khuôn mặt hoảng loạn bất lực của cô làm anh bật cười, lúc cô căng thẳng, thì hoặc lạnh như sắt, hoặc ngọt như đường, anh làm bộ ngờ vực hỏi lại cô: “Em tưởng anh định làm gì? Anh chỉ muốn tìm một chiếc sofa đặt em xuống thôi. Có phải em có đề nghị hay ho hơn không?” Anh cười hì hì.
Cô bực bội quay mặt đi không nhìn anh nữa, đúng là tên vô lại!
Anh ngồi xuống sofa, đặt cô ngồi trên đùi mình, nghiêm túc nói: “Hôm nay em nói thẳng vào mặt Miêu Trình Viễn như thế rất tốt, anh nghĩ ông anh họ…” Anh giận dữ cau mày, “vài hôm nữa kiểu gì cũng đến, em cũng phải nói với hắn như thế, còn phải nói tàn độc hơn!” Anh nheo mắt, thích thú nhắc lại, “Chính là cái câu không cần làm bạn, không cần liên lạc nữa, quên hẳn em đi, em phải nói với hắn như thế! Còn cái câu nịnh hót phía sau thì không cần nói nữa, hắn có phải người tốt gì cho cam,” anh bất mãn trợn mắt, “cái tên họ Miêu cũng không phải!” Giản Tư không nói gì, đột nhiên suỵt một tiếng, “Anh nghe xem, có âm thanh gì đó, hình như là…”
Quả nhiên, trong phòng vọng ra giọng nói yếu ớt của Khổng Tú Dung: “Tư Tư, Tư Tư…”
Sau khi thăm khám cho mẹ cô xong, bác sĩ an ủi Giản Tư vài câu, rồi quay về phòng làm việc.
Giản Tư tiễn họ, rồi quay vào lấy giấy ăn lau nước miếng chảy quanh miệng mẹ. Trực giác của mẹ đã hồi phục phần nào, bác sĩ nói hai hôm nữa mẹ có thể tỉnh dậy… Cô lo lắng nếu mẹ nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của mình, sẽ đau đớn biết chừng nào. Ngày xưa mẹ là người phụ nữ xinh đẹp, lúc gia đình còn khá giả, mẹ rất chải chuốt, mấy năm nạy ngày một xuống sắc nên bà thường xuyên nổi giận, bây giờ lại…
Tiếng gõ cửa, Giản Tư tưởng y tá có điều gì muốn dặn dò, cô khẽ lao ra cửa, bất giác sững sờ. Miêu Trình Viễn tay cầm bó hoa đang đứng trước cửa. “Em không nghe điện thoại của anh… nên anh đã hỏi Chính Lương, anh ấy nói mẹ em bị ốm.” Anh bước lên mấy bước, đặt bó hoa vào tay Giản Tư, Giản Tư nắm chặt bó hoa, tiếng lớp giấy bọc kêu sột soạt, giống như tiếng co thắt trong lòng cô…
“Tình hình mẹ em sao rồi?” Im lặng nhìn nhau một hồi, Miêu Trình Viễn cười khổ cố tìm một chủ đề, lúc này Giản Tư mới cảm thấy mình đứng như phỗng trước cửa không mời anh vào là rất bất lịch sự. Cô luống cuống dẫn anh vào thăm mẹ. Miêu Trình Viễn là bác sĩ, anh lật tấm bệnh án treo đầu giường theo thói quen, nhìn dòng chữ viết trên đó, mặt anh toát lên sự thất vọng. Giản Tư biết anh hiểu rõ hơn ai căn bệnh quái quỷ mà mẹ cô mắc phải, không có hi vọng chữa khỏi, chỉ biết nằm dài trên giường chịu đựng từng cơn hành hạ giày vò.
Ánh mắt anh dời tấm bệnh án chuyển sang quan sát căn phòng xa hoa, đương nhiên anh biết giá trị của phòng bệnh sang trọng này, Giản Tư cúi đầu, rất nhiều chuyện không cần nói nhưng ai cũng biết rõ mồn một. Miêu Trình Viễn lại chìm vào im lặng, Giản Tư cắn môi, “Ra ngoài uống nước đi.” Cô thở sâu một hơi, mấy hôm trước trong lòng cô quá hoảng loạn, tinh thần không tốt, cô đã không nhận điện thoại của anh, vì cô không biết nên nói gì với anh. Hôm nay anh có thể đến đây, thật là tốt, có lẽ, cô chẳng cần nói gì nữa, anh đều hiểu cả rồi.
Hơi nước bốc lên nghi ngút từ cốc giấy dùng một lần đặt trên bàn trước mặt Miêu Trình Viễn, nó là vật thể chuyển động duy nhất giữa hai con người đang ngồi im lặng, ánh mắt họ mông lung vô định nhìn xuyên qua đám khói trắng. “Giản Tư…” Anh mở lời, hình như rất khó khăn, sau khi gọi tên cô lại ngừng bặt.
Hai tay cô siết chặt vào nhau, đốt ngón tay có chút đau nhức.
“Giản Tư, nếu như em tin anh, anh nguyện sẽ vì em gánh vác tất cả.” Miêu Trình Viễn lấy hết cam đảm nói thẳng tâm tư mình. Anh biết, lúc này đối với Giản Tư mà nói, nếu anh nói thích cô, anh đã trúng tiếng sét ái tình ngay lần đầu gặp cô, như thế sẽ làm cô khó xử. Hiện thực có chút phũ phàng, nhưng anh hi vọng cô sẽ hiểu, cho dù hai người chưa chính thức qua lại, tình cảm giữa hai người chưa sâu đậm lắm, nhưng anh có thành ý, có quyết tâm.
Nụ cười cô cay đắng mà thanh thản, cô đã không nhìn nhầm, anh là một người tốt. Chính bởi vì anh quá tốt, nên cô không nỡ làm liên lụy đến anh, sợ rằng sau này sẽ không chịu nổi nỗi day dứt. “Trình Viễn…” Cô gọi anh thân mật mà xa lạ, cô sắp phải nói lời từ chối, nhưng cô không cách nào giữ cho giọng nói lãnh đạm.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh thân mật như vậy, tim anh rung động, nhưng đó không phải là sung sướng, mà là sự bất lực. “Tâm ý của anh, thực sự em rất cảm kích… nhưng em không thể nhận được” Cô thở dài, những chuyện khiến cô phải thở dài có quá nhiều, “nhiều cô gái vào lúc này thường nói: hi vọng sau này chúng ta vẫn là bạn, Trình Viễn, nhưng em muốn nói, chúng ta không nên làm bạn nữa, không nên liên lạc nữa, tốt nhất là anh quên hẳn em đi. Anh tốt như thế, không nên quen người như em.” Khóe mắt rất đau, nhưng nước mắt không hề chảy ra.
“Giản Tư!” Miêu Trình Viễn lộ ra vẻ mặt đau đớn, không cam lòng, “Những người bệnh như mẹ em anh đã gặp nhiều rồi, em không nên tuyệt vọng, không nên từ bỏ, không tệ như em nghĩ đâu. Nếu duy trì tốt, có khả năng sẽ không tái phát nữa! Nếu như em cam tâm tình nguyện lựa chọn…” Anh chần chừ một chút, với anh lúc nào cô cũng tốt đẹp như lần đầu gặp mặt, anh không nỡ dùng từ ngữ xúc phạm với cô, “lựa chọn cuộc sống hiện nay, thì anh không còn gì để nói, nhưng nếu em bằng lòng kiên trì đến cùng, anh… anh có thể giúp em!”
Cô cảm động trước lời nói và ánh mắt thành khẩn của anh. Đúng thế, lần này mẹ cô không phải phẫu thuật, phí trị liệu chưa nhiều đến mức khủng khiếp, nếu cô kiên trì vẫn còn có thể quay đầu lại, nhưng… cô thở một hơi thật sâu, quyết định thử một lần, “Nếu em nói với anh, năm mười tám tuổi em đã mang thai, không kết hôn, còn nạo thai, anh vẫn bằng lòng giúp đỡ em chứ?” Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, quyết không để lỡ bất cứ phản ứng gì của anh.
Miêu Trình Viễn bị chấn động trước lời nói của cô, đôi mắt trợn trừng, Giản Tư thướt tha thẹn thùng như thế, lần đầu gặp cô anh cảm thấy cô như một tiên nữ rớt xuống hạ giới, cho dù nghèo khổ, nhưng vẫn im lặng nhẫn nhịn, khí chất thanh cao như hoa lan ấy làm người ta say đắm xót thương. Nếu như một cô gái khác kể với anh một quá khứ như vậy, có lẽ anh không khó chấp nhận như thế này, nhưng Giản Tư, một cô gái khổ cực chống đỡ gia đình, ham học hỏi, chăm chỉ làm việc, lại trải qua những chuyện như thế, thật sự vượt ra ngoài sức tưởng tượng của anh.
Giản Tư nhận ra sự sợ hãi và giằng co trong đáy mắt anh, cô mỉm cười khe khẽ, chỉ một chút do dự này cũng đủ rồi. Đời người quá dài, sự biến đổi quá nhiều, lời hứa quá mong manh, tình yêu quá yếu đuối. Trước đây Hề Thánh Hạo đã từng dùng ánh mắt kiên định như ngọn núi giữa trời, thề thốt sẽ yêu cô, bảo vệ cô hết cuộc đời này, kết quả anh cũng không làm được, vẻ mặt anh ta cũng thành khẩn, lời nói chắc nịch không có chút đáng ngờ nào, cứ coi lời thề của anh hiển nhiên như thể mặt trời mọc từ hướng đông và lặn từ hướng tây, nhưng kết quả thì sao?
Huổng hồ trong đôi mắt của Miêu Trình Viễn hôm nay có một chút do dự.
“Em đã mệt mỏi quá rồi, Hề Kỷ Hằng cho em một cuộc sống đỡ khổ cực hơn.” Cô nhẹ nhàng nói, đã bước đi trên con đuờng này, thì cô không còn một tia hi vọng quay đầu nữa, vì thế cô có thể an tâm bước đển cuối con đường.
Miêu Trình Viễn nhìn cô, không biết nói gì, đúng thế, trong một khoảnh khắc không nên ngẫm nghĩ đó, anh đã không nói ra được rằng mình không bận tâm. Anh cũng không chắc mình có khả năng giúp đỡ cô đến cùng hay không. “Anh… anh về đây.” Lời từ biệt của anh có chút khổ sở, không ngờ tấm chân tình của anh lại không thắng nổi quá khứ gói gọn trong hai câu của cô, anh cũng rất thất vọng về bản thân.
Lúc mở cửa định ra về, đột nhiên anh sững lại một chút, định nói gì nhưng rốt cuộc chỉ cúi đầu lao thẳng đi.
Giản Tư thấy Hề Kỷ Hằng cười lạnh bước vào, chắc chắn anh đã nghe hết câu chuyện, nếu không theo cá tính của anh, anh sẽ không để Miêu Trình Viễn ra về như thế.
Vẻ mặt anh không vui, nhưng đôi mắt không giấu được ánh cười hả hê, bước đến bên sofa, anh lôi cô dậy, dùng giọng ông chủ biểu dương cô: “Làm tốt lắm, xứng đáng khen thưởng.” Giản Tư cụp mắt không nhìn anh, anh liền ôm cô hôn mạnh một cái lên môi cô, “Em nói đúng lắm, anh có thể giúp em không cần phải sống khổ cực nữa!” Anh đắc ý nói. Lần đầu tiên cô ngước mắt nhìn anh lúc anh ôm cô, cảm xúc dành cho anh càng lúc càng phức tạp, hồi trước cộ sợ anh chán ghét anh, còn bây giờ thì sao? Cô không ngờ mình lại gặp một đại gia dở hơi như thế! Hồi mới vào Hải Đồ, anh lạnh lùng cao ngạo. Nếu chỉ là giao dịch, thì anh là một người mua tốt, ít ra ngay đến cô còn thấy tâm tư anh dễ đoán. Sau khi vứt bỏ gánh nặng, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm khi ở bên cạnh một người như anh.
“Sao em lại nhìn anh như thế?” Anh nheo mắt nhìn cô yết hầu động đậy, “không chịu nổi.” Anh ôm cô dáo dác ngỏ nghiêng căn phòng, định tìm một góc chết mà từ ngoài cửa không nhìn vào được, điệu bộ có chút vội vàng.
Giản Tư giật mình sợ hãi, con người này thật quá tùy tiện phóng túng, không thèm để tâm đến xung quanh, “Đừng… đừng… ở đây không được!” Cô căng thẳng mặt mày trắng bệch. Từng làm trợ lý của anh, nên cô biết mức độ “tùy tiện” của anh khủng khiếp chừng nào. “Mẹ em sắp tỉnh rồi!”
Khuôn mặt hoảng loạn bất lực của cô làm anh bật cười, lúc cô căng thẳng, thì hoặc lạnh như sắt, hoặc ngọt như đường, anh làm bộ ngờ vực hỏi lại cô: “Em tưởng anh định làm gì? Anh chỉ muốn tìm một chiếc sofa đặt em xuống thôi. Có phải em có đề nghị hay ho hơn không?” Anh cười hì hì.
Cô bực bội quay mặt đi không nhìn anh nữa, đúng là tên vô lại!
Anh ngồi xuống sofa, đặt cô ngồi trên đùi mình, nghiêm túc nói: “Hôm nay em nói thẳng vào mặt Miêu Trình Viễn như thế rất tốt, anh nghĩ ông anh họ…” Anh giận dữ cau mày, “vài hôm nữa kiểu gì cũng đến, em cũng phải nói với hắn như thế, còn phải nói tàn độc hơn!” Anh nheo mắt, thích thú nhắc lại, “Chính là cái câu không cần làm bạn, không cần liên lạc nữa, quên hẳn em đi, em phải nói với hắn như thế! Còn cái câu nịnh hót phía sau thì không cần nói nữa, hắn có phải người tốt gì cho cam,” anh bất mãn trợn mắt, “cái tên họ Miêu cũng không phải!” Giản Tư không nói gì, đột nhiên suỵt một tiếng, “Anh nghe xem, có âm thanh gì đó, hình như là…”
Quả nhiên, trong phòng vọng ra giọng nói yếu ớt của Khổng Tú Dung: “Tư Tư, Tư Tư…”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi thăm khám cho mẹ cô xong, bác sĩ an ủi Giản Tư vài câu, rồi quay về phòng làm việc.
Giản Tư tiễn họ, rồi quay vào lấy giấy ăn lau nước miếng chảy quanh miệng mẹ. Trực giác của mẹ đã hồi phục phần nào, bác sĩ nói hai hôm nữa mẹ có thể tỉnh dậy… Cô lo lắng nếu mẹ nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của mình, sẽ đau đớn biết chừng nào. Ngày xưa mẹ là người phụ nữ xinh đẹp, lúc gia đình còn khá giả, mẹ rất chải chuốt, mấy năm nạy ngày một xuống sắc nên bà thường xuyên nổi giận, bây giờ lại…
Tiếng gõ cửa, Giản Tư tưởng y tá có điều gì muốn dặn dò, cô khẽ lao ra cửa, bất giác sững sờ. Miêu Trình Viễn tay cầm bó hoa đang đứng trước cửa. “Em không nghe điện thoại của anh… nên anh đã hỏi Chính Lương, anh ấy nói mẹ em bị ốm.” Anh bước lên mấy bước, đặt bó hoa vào tay Giản Tư, Giản Tư nắm chặt bó hoa, tiếng lớp giấy bọc kêu sột soạt, giống như tiếng co thắt trong lòng cô…
“Tình hình mẹ em sao rồi?” Im lặng nhìn nhau một hồi, Miêu Trình Viễn cười khổ cố tìm một chủ đề, lúc này Giản Tư mới cảm thấy mình đứng như phỗng trước cửa không mời anh vào là rất bất lịch sự. Cô luống cuống dẫn anh vào thăm mẹ. Miêu Trình Viễn là bác sĩ, anh lật tấm bệnh án treo đầu giường theo thói quen, nhìn dòng chữ viết trên đó, mặt anh toát lên sự thất vọng. Giản Tư biết anh hiểu rõ hơn ai căn bệnh quái quỷ mà mẹ cô mắc phải, không có hi vọng chữa khỏi, chỉ biết nằm dài trên giường chịu đựng từng cơn hành hạ giày vò.
Ánh mắt anh dời tấm bệnh án chuyển sang quan sát căn phòng xa hoa, đương nhiên anh biết giá trị của phòng bệnh sang trọng này, Giản Tư cúi đầu, rất nhiều chuyện không cần nói nhưng ai cũng biết rõ mồn một. Miêu Trình Viễn lại chìm vào im lặng, Giản Tư cắn môi, “Ra ngoài uống nước đi.” Cô thở sâu một hơi, mấy hôm trước trong lòng cô quá hoảng loạn, tinh thần không tốt, cô đã không nhận điện thoại của anh, vì cô không biết nên nói gì với anh. Hôm nay anh có thể đến đây, thật là tốt, có lẽ, cô chẳng cần nói gì nữa, anh đều hiểu cả rồi.
Hơi nước bốc lên nghi ngút từ cốc giấy dùng một lần đặt trên bàn trước mặt Miêu Trình Viễn, nó là vật thể chuyển động duy nhất giữa hai con người đang ngồi im lặng, ánh mắt họ mông lung vô định nhìn xuyên qua đám khói trắng. “Giản Tư…” Anh mở lời, hình như rất khó khăn, sau khi gọi tên cô lại ngừng bặt.
Hai tay cô siết chặt vào nhau, đốt ngón tay có chút đau nhức.
“Giản Tư, nếu như em tin anh, anh nguyện sẽ vì em gánh vác tất cả.” Miêu Trình Viễn lấy hết cam đảm nói thẳng tâm tư mình. Anh biết, lúc này đối với Giản Tư mà nói, nếu anh nói thích cô, anh đã trúng tiếng sét ái tình ngay lần đầu gặp cô, như thế sẽ làm cô khó xử. Hiện thực có chút phũ phàng, nhưng anh hi vọng cô sẽ hiểu, cho dù hai người chưa chính thức qua lại, tình cảm giữa hai người chưa sâu đậm lắm, nhưng anh có thành ý, có quyết tâm.
Nụ cười cô cay đắng mà thanh thản, cô đã không nhìn nhầm, anh là một người tốt. Chính bởi vì anh quá tốt, nên cô không nỡ làm liên lụy đến anh, sợ rằng sau này sẽ không chịu nổi nỗi day dứt. “Trình Viễn…” Cô gọi anh thân mật mà xa lạ, cô sắp phải nói lời từ chối, nhưng cô không cách nào giữ cho giọng nói lãnh đạm.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh thân mật như vậy, tim anh rung động, nhưng đó không phải là sung sướng, mà là sự bất lực. “Tâm ý của anh, thực sự em rất cảm kích… nhưng em không thể nhận được” Cô thở dài, những chuyện khiến cô phải thở dài có quá nhiều, “nhiều cô gái vào lúc này thường nói: hi vọng sau này chúng ta vẫn là bạn, Trình Viễn, nhưng em muốn nói, chúng ta không nên làm bạn nữa, không nên liên lạc nữa, tốt nhất là anh quên hẳn em đi. Anh tốt như thế, không nên quen người như em.” Khóe mắt rất đau, nhưng nước mắt không hề chảy ra.
“Giản Tư!” Miêu Trình Viễn lộ ra vẻ mặt đau đớn, không cam lòng, “Những người bệnh như mẹ em anh đã gặp nhiều rồi, em không nên tuyệt vọng, không nên từ bỏ, không tệ như em nghĩ đâu. Nếu duy trì tốt, có khả năng sẽ không tái phát nữa! Nếu như em cam tâm tình nguyện lựa chọn…” Anh chần chừ một chút, với anh lúc nào cô cũng tốt đẹp như lần đầu gặp mặt, anh không nỡ dùng từ ngữ xúc phạm với cô, “lựa chọn cuộc sống hiện nay, thì anh không còn gì để nói, nhưng nếu em bằng lòng kiên trì đến cùng, anh… anh có thể giúp em!”
Cô cảm động trước lời nói và ánh mắt thành khẩn của anh. Đúng thế, lần này mẹ cô không phải phẫu thuật, phí trị liệu chưa nhiều đến mức khủng khiếp, nếu cô kiên trì vẫn còn có thể quay đầu lại, nhưng… cô thở một hơi thật sâu, quyết định thử một lần, “Nếu em nói với anh, năm mười tám tuổi em đã mang thai, không kết hôn, còn nạo thai, anh vẫn bằng lòng giúp đỡ em chứ?” Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, quyết không để lỡ bất cứ phản ứng gì của anh.
Miêu Trình Viễn bị chấn động trước lời nói của cô, đôi mắt trợn trừng, Giản Tư thướt tha thẹn thùng như thế, lần đầu gặp cô anh cảm thấy cô như một tiên nữ rớt xuống hạ giới, cho dù nghèo khổ, nhưng vẫn im lặng nhẫn nhịn, khí chất thanh cao như hoa lan ấy làm người ta say đắm xót thương. Nếu như một cô gái khác kể với anh một quá khứ như vậy, có lẽ anh không khó chấp nhận như thế này, nhưng Giản Tư, một cô gái khổ cực chống đỡ gia đình, ham học hỏi, chăm chỉ làm việc, lại trải qua những chuyện như thế, thật sự vượt ra ngoài sức tưởng tượng của anh.
Giản Tư nhận ra sự sợ hãi và giằng co trong đáy mắt anh, cô mỉm cười khe khẽ, chỉ một chút do dự này cũng đủ rồi. Đời người quá dài, sự biến đổi quá nhiều, lời hứa quá mong manh, tình yêu quá yếu đuối. Trước đây Hề Thánh Hạo đã từng dùng ánh mắt kiên định như ngọn núi giữa trời, thề thốt sẽ yêu cô, bảo vệ cô hết cuộc đời này, kết quả anh cũng không làm được, vẻ mặt anh ta cũng thành khẩn, lời nói chắc nịch không có chút đáng ngờ nào, cứ coi lời thề của anh hiển nhiên như thể mặt trời mọc từ hướng đông và lặn từ hướng tây, nhưng kết quả thì sao?
Huổng hồ trong đôi mắt của Miêu Trình Viễn hôm nay có một chút do dự.
“Em đã mệt mỏi quá rồi, Hề Kỷ Hằng cho em một cuộc sống đỡ khổ cực hơn.” Cô nhẹ nhàng nói, đã bước đi trên con đuờng này, thì cô không còn một tia hi vọng quay đầu nữa, vì thế cô có thể an tâm bước đển cuối con đường.
Miêu Trình Viễn nhìn cô, không biết nói gì, đúng thế, trong một khoảnh khắc không nên ngẫm nghĩ đó, anh đã không nói ra được rằng mình không bận tâm. Anh cũng không chắc mình có khả năng giúp đỡ cô đến cùng hay không. “Anh… anh về đây.” Lời từ biệt của anh có chút khổ sở, không ngờ tấm chân tình của anh lại không thắng nổi quá khứ gói gọn trong hai câu của cô, anh cũng rất thất vọng về bản thân.
Lúc mở cửa định ra về, đột nhiên anh sững lại một chút, định nói gì nhưng rốt cuộc chỉ cúi đầu lao thẳng đi.
Giản Tư thấy Hề Kỷ Hằng cười lạnh bước vào, chắc chắn anh đã nghe hết câu chuyện, nếu không theo cá tính của anh, anh sẽ không để Miêu Trình Viễn ra về như thế.
Vẻ mặt anh không vui, nhưng đôi mắt không giấu được ánh cười hả hê, bước đến bên sofa, anh lôi cô dậy, dùng giọng ông chủ biểu dương cô: “Làm tốt lắm, xứng đáng khen thưởng.” Giản Tư cụp mắt không nhìn anh, anh liền ôm cô hôn mạnh một cái lên môi cô, “Em nói đúng lắm, anh có thể giúp em không cần phải sống khổ cực nữa!” Anh đắc ý nói. Lần đầu tiên cô ngước mắt nhìn anh lúc anh ôm cô, cảm xúc dành cho anh càng lúc càng phức tạp, hồi trước cộ sợ anh chán ghét anh, còn bây giờ thì sao? Cô không ngờ mình lại gặp một đại gia dở hơi như thế! Hồi mới vào Hải Đồ, anh lạnh lùng cao ngạo. Nếu chỉ là giao dịch, thì anh là một người mua tốt, ít ra ngay đến cô còn thấy tâm tư anh dễ đoán. Sau khi vứt bỏ gánh nặng, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm khi ở bên cạnh một người như anh.
“Sao em lại nhìn anh như thế?” Anh nheo mắt nhìn cô yết hầu động đậy, “không chịu nổi.” Anh ôm cô dáo dác ngỏ nghiêng căn phòng, định tìm một góc chết mà từ ngoài cửa không nhìn vào được, điệu bộ có chút vội vàng.
Giản Tư giật mình sợ hãi, con người này thật quá tùy tiện phóng túng, không thèm để tâm đến xung quanh, “Đừng… đừng… ở đây không được!” Cô căng thẳng mặt mày trắng bệch. Từng làm trợ lý của anh, nên cô biết mức độ “tùy tiện” của anh khủng khiếp chừng nào. “Mẹ em sắp tỉnh rồi!”
Khuôn mặt hoảng loạn bất lực của cô làm anh bật cười, lúc cô căng thẳng, thì hoặc lạnh như sắt, hoặc ngọt như đường, anh làm bộ ngờ vực hỏi lại cô: “Em tưởng anh định làm gì? Anh chỉ muốn tìm một chiếc sofa đặt em xuống thôi. Có phải em có đề nghị hay ho hơn không?” Anh cười hì hì.
Cô bực bội quay mặt đi không nhìn anh nữa, đúng là tên vô lại!
Anh ngồi xuống sofa, đặt cô ngồi trên đùi mình, nghiêm túc nói: “Hôm nay em nói thẳng vào mặt Miêu Trình Viễn như thế rất tốt, anh nghĩ ông anh họ…” Anh giận dữ cau mày, “vài hôm nữa kiểu gì cũng đến, em cũng phải nói với hắn như thế, còn phải nói tàn độc hơn!” Anh nheo mắt, thích thú nhắc lại, “Chính là cái câu không cần làm bạn, không cần liên lạc nữa, quên hẳn em đi, em phải nói với hắn như thế! Còn cái câu nịnh hót phía sau thì không cần nói nữa, hắn có phải người tốt gì cho cam,” anh bất mãn trợn mắt, “cái tên họ Miêu cũng không phải!” Giản Tư không nói gì, đột nhiên suỵt một tiếng, “Anh nghe xem, có âm thanh gì đó, hình như là…”
Quả nhiên, trong phòng vọng ra giọng nói yếu ớt của Khổng Tú Dung: “Tư Tư, Tư Tư…”