Trong cuộc họp nội bộ, ngài chủ tịch già đang mắc bệnh Hề Đồng Tiên đột ngột tăng huyết áp, ngất xỉu phải đưa vào viện, đây chính là cơ hội tuyệt vời để Hề phu nhân khuyên con trai về tiếp quản Gia Thiên. Giản Tư nghe tin này chỉ mỉm cười, sau cuộc viếng thăm lần trước của Hề Kỷ Hằng, điện thoại bàn trong nhà và di động của Hề Thành Hạo trở lại hoạt động bình thường, hình như mọi người đều đang đợi ngài chủ tịch phát bệnh, ai cũng có cái cớ để xuống nước.
Sau khi Hề Thành Hạo nhận được cú điện thoại “khẩn cấp” theo đúng dự tính, anh ngồi xuống sofa im lặng rất lâu, lúc Giản Tư đi ngang qua anh, anh đứng dậy ôm cô từ phía sau, “Tư Tư, lần này… em nhất định phải tin anh!” Giản Tư cố tình giương tròn đôi mắt, quay người áp chặt vào lòng anh, ngờ vực hỏi nhỏ: “Tin cái gì cơ?”
Dáng vẻ này của cô luôn dễ dàng khuấy động chỗ yếu mềm nhất trong tim anh, anh hôn lên đôi môi nhỏ xinh mịn màng của cô, lời hứa và hơi thở phả lên môi cô nóng hổi: “Tin rằng tất cả những gì anh làm đều vì muốn chúng ta được ở bên nhau mãi mãi. Em… đừng giống như ngày xưa, nghi ngờ anh, khăng khăng giữ lấy suy nghĩ sai lầm của mình.”
Cô dựa hẳn vào anh, ánh mắt biến thành dòng nước mềm mượt, cả cơ thể cũng thế, cô trao cho anh một cái nhìn sâu thẳm say đắm, thì thầm “vâng” một tiếng.
“Anh phải về Gia Thiên làm việc.” Lời nói của anh thấm đượm sự áy náy, hồi đó anh nói với cô kiên quyết như thế, nhưng một khi sự việc dính dáng đến chuyện tình cảm, thì rất phức tạp lằng nhằng, không thể phân chia rạch ròi đúng sai. Trong cơn tức giận, anh nghĩ cả đời bỏ mặc bố mẹ thì đã sao, họ có tiền có thế, tự cho mình là thủ lĩnh của tất cả mọi người xung quanh, hoàn toàn không cần anh phải lo lắng. Nhưng cái hôm bố ngã bệnh, anh vẫn ý thức được rằng, bố mẹ mình cũng chỉ là những người già bình thường.
Chỉ cần anh vẫn một lòng một dạ với Tư Tư, lại vừa có thể khiến bố mẹ an hưởng tuổi già, cho dù hai bên không qua lại với nhau, thì đó cũng là “lưỡng toàn” mà anh hi vọng.
“Thành Hạo…” Dường như cô sinh ra chỉ để nằm trong vòng tay anh không phải chịu mưa gió cuộc đời, tiếng gọi khẽ khàng mang lại sự xúc động hơn bất cứ câu trả lời nào.
Ngày đầu tiên Hề Thành Hạo trở lại Gia Thiên làm việc, Giản Tư dậy từ sớm tinh mơ, chu đáo nấu bữa sáng cho anh, nhưng chính cô thì không nuốt nổi một miếng, chỉ ngồi lặng thinh nhìn anh ăn, điều đó làm anh đau lòng khôn xiết. Anh không kìm được đứng dậy ôm cô vào lòng an ủi. Lúc này nụ cười của cô làm anh xót xa khó chịu hơn cả nước mắt, anh thậm chí có chút dao động, nghĩ không về Gia Thiên cũng chẳng sao, chỉ cần cô đừng có biểu cảm như thế này nữa.
Nhưng cô gái trong lòng anh nói, “Thành Hạo, em bằng lòng để anh trở về với công việc mà anh yêu thích… nhưng,” cô nhắm mắt, những giọt lệ bị đè nén trong thời gian dài cuối cùng cũng tìm được lối ra, “Trong tim anh nhất định phải luôn có hình bóng của em.”
Tim anh đau thắt lại, anh khẽ lau nước mắt hộ cô, không biết phải an ủi cô thế nào mới đúng, cho dù bây giờ cô bảo anh phải hái sao trên trời xuống cho cô, anh cũng không do dự nửa giây. Nếu như cô kéo anh lại, bảo anh đừng về Gia Thiên nữa, anh nhất định sẽ gật đầu đồng ý.
Nhưng cô không làm thế, cô đã hiểu anh, rộng lượng với anh như thế, Tư Tư của anh từ trước đến nay luôn là một cô gái dịu dàng tốt bụng. Trong giờ khắc này, sự cảm kích và thương mến anh dành cho cô còn lớn hơn cả tình yêu, cuối cùng ông trời đã không bắt anh phải đánh mất cô, đó là ân huệ lớn nhất kiếp này của anh! Hề Thành Hạo đi rồi, Giản Tư vào phòng tắm rửa mặt, đứng trước gương bôi một lớp kem chống nắng, chọn một ba lô du lịch xinh đẹp, nhét mấy quả táo đã rửa sạch và hai chai nước giải khát vào đó.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, người đến là Hề Kỷ Hằng. Anh ta nhìn cô khoác ba lô trên vai thì giật mình, “Cô định đi đâu thế?”
Nụ cười của Giản Tư rất ngọt ngào nhưng không hiểu sao lại khiến người đối diện đau lòng, cô đứng ở đầu cầu thang, đầu cúi xuống, trông như một đứa trẻ đứng bên cạnh Hề Kỷ Hằng. Ánh mắt cô lơ đãng bám lấy một điểm hư vô, “Tôi chỉ định ra ngoài chơi thôi, không muốn ngồi nhà một mình.” Cô nói, ngữ khí nhàn nhạt làm anh xốn xang. Hề Thành Hạo chịu quay về Gia Thiên, vốn dĩ anh định đến đây nói vài lời châm chọc, dù hồi trước cô có ưu thế như thế nào, một khi Hề Thành Hạo chịu về Gia Thiên, cô xem như đã thất bại hơn một nửa. Nhưng nhìn bộ dạng lạc lõng của cô lúc này… anh còn có thể nói được gì chứ?
“Đồ con gái ngốc nghếch!” Anh cau mày trách mắng, sớm đã bảo cô không phải là đối thủ của bác gái, nhưng cô lại cứng đầu không tin! “Cô định đi đâu?” Anh bực bội hỏi.
Con ngươi đen tuyền lay động, hình như cô đang cố sức suy nghĩ. “Tôi muốn đi Công viên trò chơi.”
Anh thất thần, “Cô còn bé lắm hả? Công viên trò chơi cơ đấy?!”
Cô sửa lại dây đeo ba lô, “Hồi trước… Hề Thành Hạo đã hứa sẽ đưa tôi đến Công viên trò chơi, nhưng sau đó tôi có thai nên không đi được, sau này thì không có tiền không có thời gian. Hôm nay… tôi muốn đi.” Hơi nước phảng phất trên đôi mắt cô, anh lặng nhìn, nước mắt long lanh dường như muốn ngập lụt trái tim anh.
“Tôi đi… tôi đưa cô đi.” Giọng anh hùng hồn, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cô, tự anh cũng thấy khổ sở, hất hàm làm bộ tự nhiên, “Hề Thành Hạo trở về Gia Thiên cũng coi như công lao của tôi, đưa… đưa cô đi chơi một ngày, coi như một chút bù đắp vậy.”
Cô sung sướng tròn mắt, không ngờ nước mắt lại rơi xuống đôi môi tươi cười, anh giơ tay lau, cô thuận đà nắm lấy cánh tay anh, tràng cười không che giấu nổi tiếng nghẹn ngào. “Được thôi, xem như là anh bù đắp cho tôi.” Cô lôi anh đi, giọng nói nhẹ bẫng, nhưng anh vẫn nghe rõ, “Đi một mình… thì bi thảm quá.”
Hề Kỷ Hằng mặc áo sơ mi mở hai cúc đầu, cà-vạt lả lơi, một vai đeo ba lô con gái, ngạo mạn liếc nhìn chiếc ghế nhào lộn trên không, hừ nhạt khinh khỉnh, “Chán ngắt!” Từng tốp con gái đi ngang qua đều thộn mặt ngắm anh, mặc dù bộ dạng lôi thôi của anh khá buồn cười, nhưng khuôn mặt đẹp trai vẫn dễ dàng hút hồn nữ giới.
“Nhưng tôi muốn chơi.” Giản Tư cong môi nói.
Hề Kỷ Hằng lườm cô, sau khi gả cho Hề Thành Hạo, cô bị nuông chiều quá nên sinh ra rất nhiều tật xấu, động một tí là nhõng nhẽo. Giản Tư giương mắt nài nỉ anh, anh né tránh ánh mắt đó, nhìn lung tung bốn phía, bất ngờ phát hiện đám thiếu nữ khờ khạo đang lén lút dùng di động chụp mình, liền trưng ra bộ mặt lạnh lùng cao ngạo thầm phối hợp với bọn chúng. Giản Tư suýt nữa thì không nhịn được cười, “Không phải anh sợ đấy chứ?”
“Tôi sợ?!” Anh thấy như vừa nghe được câu chuyện hài hước nhất trên đời, “Đi, mua vé ngay!” Giản Tư thấy cổ họng mình khàn đặc, những phản ứng sinh lý nguyên thủy nhất như nỗi sợ hãi và sự thót tim khi lên cao xuống thấp đã đánh tan cơn phẫn nộ và tính toán giấu kín trong lòng, vứt bỏ hết phiền não và u sầu, lúc chiếc ghế dần dần dừng lại, cô cười khanh khách như một đứa trẻ.
Hề Kỷ Hằng mặt mày trắng toát, hai tay bám lấy đai bảo hiểm, cười nhạt nhìn cô, “Cười cái gì? Cô có phải là đứa con gái bình thường không hả? Không sợ à? Có cần tôi bế cô ra khỏi đây không?”
Giản Tư tự gỡ đai bảo hiểm, cười híp mắt, Hề Kỷ Hằng đứng dậy loạng choạng ngã xuống đất ở bước thứ hai, thì ra anh mới là người yếu tim. Những người xung quanh đều nhìn anh cười, thực ra đó cũng là phản ứng bình thường sau khi chơi trò nhào lộn trên không, có người sợ quá còn khóc thành tiếng.
Giản Tư nghiêng đầu nhìn anh: “Giám đốc Hề, có cần tôi đỡ ngài không…”
Hề Kỷ Hằng sắc mặt xanh lét, tự thấy mất mặt, đang định nổi trận lôi đình thì cô đã cúi người, khoát tay anh qua vai mình. Anh căn bản không nỡ để cô phải gánh chịu một phần trọng lượng cơ thể mình, nhưng lại sợ đánh mất cơ hội thân mật này nếu cô nhận ra anh không cần cô giúp đỡ. Anh tựa vào vai cô, cố tình nói xấu Hề Thành Hạo: “Bây giờ cô đã biết tại sao Thành Hạo không chịu đưa cô đến Công viên trò chơi rồi chứ? Hề Thành Hạo còn tệ hơn tôi nhiều, nhìn anh ấy uy phong lẫm liệt thế thôi, nhưng lại mắc chứng sợ độ cao.” Giản Tư dìu anh ngồi xuống một chiếc ghế đá dưới gốc cây, không thèm để ý đến lời anh nói, “Có uống nước không?” Cô ngồi xuống bên cạnh kéo khóa ba lô.
Hề Kỷ Hằng trưng ra vẻ mặt “cô nợ tôi”, oán trách nói: “Không uống! Bây giờ tôi chỉ muốn nôn ọe thôi!” Giản Tư nghe thế cười ha ha, “Không phải anh có rồi đấy chứ?” Hôm nay tâm trạng thật là tốt, cô không kiềm được câu nói đùa.
Anh “chậc” một tiếng, châm biếm nói: “Từ bao giờ cô trở nên “hài hước” thế này hả? Cái bánh bao ỉu đi mua đồ ăn sáng mỗi ngày cho tôi biến đâu mất rồi? Tôi thích cô ngốc Giản Tư đó!” Cánh tay Giản Tư bỗng khựng lại, khuôn mặt tươi cười dần trở nên trầm uất.
Hề Kỷ Hằng cau mày, “Thật ra bộ dạng hiện nay của cô tốt hơn hồi trước nhiều, dễ thương hơn nhiều… có điều, tôi lại không thích nổi.”
“Uống ngụm nước, ăn quả táo nhé?” Cô mò đi mò lại trong ba lô, mặc dù túi đựng táo nằm ngay tầm tay.
“Này! Tôi nhìn thấy có nho Mỹ.”
Anh ngồi ăn chùm nho Mỹ mà cô đưa cho, hình như nghe thấy âm thanh gì đó: “Tiếng gì nhỉ?” Nhờ anh nhắc nhở Giản Tư mới nhớ ra đó là tiếng chuông di động phát ra từ ba lô của cô, cô vẫn chưa quen tiếng chuông đó, hơn nữa tiếng chuông bị tiếng loa phát thanh và âm nhạc hỗn độn nơi này lấn át, cô hoàn toàn không nghe thấy gì.
“Ông xã hả?” Hề Kỷ Hằng cười mỉa, lạnh lùng nhìn gương mặt toát lên nét bi thương sau khi nhận cuộc gọi của cô, người đàn ông cô chọn chỉ toàn đem đến tổn thương và mất mát cho cô, nhưng cô cứ nhất mực lao tới.
“Vâng, em ở bên ngoài…” Giản Tư cụp mắt, hàng mi dài khẽ lay động, “Vâng, đi cùng Hề Kỷ Hằng.”
Trong cuộc họp nội bộ, ngài chủ tịch già đang mắc bệnh Hề Đồng Tiên đột ngột tăng huyết áp, ngất xỉu phải đưa vào viện, đây chính là cơ hội tuyệt vời để Hề phu nhân khuyên con trai về tiếp quản Gia Thiên. Giản Tư nghe tin này chỉ mỉm cười, sau cuộc viếng thăm lần trước của Hề Kỷ Hằng, điện thoại bàn trong nhà và di động của Hề Thành Hạo trở lại hoạt động bình thường, hình như mọi người đều đang đợi ngài chủ tịch phát bệnh, ai cũng có cái cớ để xuống nước.
Sau khi Hề Thành Hạo nhận được cú điện thoại “khẩn cấp” theo đúng dự tính, anh ngồi xuống sofa im lặng rất lâu, lúc Giản Tư đi ngang qua anh, anh đứng dậy ôm cô từ phía sau, “Tư Tư, lần này… em nhất định phải tin anh!” Giản Tư cố tình giương tròn đôi mắt, quay người áp chặt vào lòng anh, ngờ vực hỏi nhỏ: “Tin cái gì cơ?”
Dáng vẻ này của cô luôn dễ dàng khuấy động chỗ yếu mềm nhất trong tim anh, anh hôn lên đôi môi nhỏ xinh mịn màng của cô, lời hứa và hơi thở phả lên môi cô nóng hổi: “Tin rằng tất cả những gì anh làm đều vì muốn chúng ta được ở bên nhau mãi mãi. Em… đừng giống như ngày xưa, nghi ngờ anh, khăng khăng giữ lấy suy nghĩ sai lầm của mình.”
Cô dựa hẳn vào anh, ánh mắt biến thành dòng nước mềm mượt, cả cơ thể cũng thế, cô trao cho anh một cái nhìn sâu thẳm say đắm, thì thầm “vâng” một tiếng.
“Anh phải về Gia Thiên làm việc.” Lời nói của anh thấm đượm sự áy náy, hồi đó anh nói với cô kiên quyết như thế, nhưng một khi sự việc dính dáng đến chuyện tình cảm, thì rất phức tạp lằng nhằng, không thể phân chia rạch ròi đúng sai. Trong cơn tức giận, anh nghĩ cả đời bỏ mặc bố mẹ thì đã sao, họ có tiền có thế, tự cho mình là thủ lĩnh của tất cả mọi người xung quanh, hoàn toàn không cần anh phải lo lắng. Nhưng cái hôm bố ngã bệnh, anh vẫn ý thức được rằng, bố mẹ mình cũng chỉ là những người già bình thường.
Chỉ cần anh vẫn một lòng một dạ với Tư Tư, lại vừa có thể khiến bố mẹ an hưởng tuổi già, cho dù hai bên không qua lại với nhau, thì đó cũng là “lưỡng toàn” mà anh hi vọng.
“Thành Hạo…” Dường như cô sinh ra chỉ để nằm trong vòng tay anh không phải chịu mưa gió cuộc đời, tiếng gọi khẽ khàng mang lại sự xúc động hơn bất cứ câu trả lời nào.
Ngày đầu tiên Hề Thành Hạo trở lại Gia Thiên làm việc, Giản Tư dậy từ sớm tinh mơ, chu đáo nấu bữa sáng cho anh, nhưng chính cô thì không nuốt nổi một miếng, chỉ ngồi lặng thinh nhìn anh ăn, điều đó làm anh đau lòng khôn xiết. Anh không kìm được đứng dậy ôm cô vào lòng an ủi. Lúc này nụ cười của cô làm anh xót xa khó chịu hơn cả nước mắt, anh thậm chí có chút dao động, nghĩ không về Gia Thiên cũng chẳng sao, chỉ cần cô đừng có biểu cảm như thế này nữa.
Nhưng cô gái trong lòng anh nói, “Thành Hạo, em bằng lòng để anh trở về với công việc mà anh yêu thích… nhưng,” cô nhắm mắt, những giọt lệ bị đè nén trong thời gian dài cuối cùng cũng tìm được lối ra, “Trong tim anh nhất định phải luôn có hình bóng của em.”
Tim anh đau thắt lại, anh khẽ lau nước mắt hộ cô, không biết phải an ủi cô thế nào mới đúng, cho dù bây giờ cô bảo anh phải hái sao trên trời xuống cho cô, anh cũng không do dự nửa giây. Nếu như cô kéo anh lại, bảo anh đừng về Gia Thiên nữa, anh nhất định sẽ gật đầu đồng ý.
Nhưng cô không làm thế, cô đã hiểu anh, rộng lượng với anh như thế, Tư Tư của anh từ trước đến nay luôn là một cô gái dịu dàng tốt bụng. Trong giờ khắc này, sự cảm kích và thương mến anh dành cho cô còn lớn hơn cả tình yêu, cuối cùng ông trời đã không bắt anh phải đánh mất cô, đó là ân huệ lớn nhất kiếp này của anh! Hề Thành Hạo đi rồi, Giản Tư vào phòng tắm rửa mặt, đứng trước gương bôi một lớp kem chống nắng, chọn một ba lô du lịch xinh đẹp, nhét mấy quả táo đã rửa sạch và hai chai nước giải khát vào đó.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, người đến là Hề Kỷ Hằng. Anh ta nhìn cô khoác ba lô trên vai thì giật mình, “Cô định đi đâu thế?”
Nụ cười của Giản Tư rất ngọt ngào nhưng không hiểu sao lại khiến người đối diện đau lòng, cô đứng ở đầu cầu thang, đầu cúi xuống, trông như một đứa trẻ đứng bên cạnh Hề Kỷ Hằng. Ánh mắt cô lơ đãng bám lấy một điểm hư vô, “Tôi chỉ định ra ngoài chơi thôi, không muốn ngồi nhà một mình.” Cô nói, ngữ khí nhàn nhạt làm anh xốn xang. Hề Thành Hạo chịu quay về Gia Thiên, vốn dĩ anh định đến đây nói vài lời châm chọc, dù hồi trước cô có ưu thế như thế nào, một khi Hề Thành Hạo chịu về Gia Thiên, cô xem như đã thất bại hơn một nửa. Nhưng nhìn bộ dạng lạc lõng của cô lúc này… anh còn có thể nói được gì chứ?
“Đồ con gái ngốc nghếch!” Anh cau mày trách mắng, sớm đã bảo cô không phải là đối thủ của bác gái, nhưng cô lại cứng đầu không tin! “Cô định đi đâu?” Anh bực bội hỏi.
Con ngươi đen tuyền lay động, hình như cô đang cố sức suy nghĩ. “Tôi muốn đi Công viên trò chơi.”
Anh thất thần, “Cô còn bé lắm hả? Công viên trò chơi cơ đấy?!”
Cô sửa lại dây đeo ba lô, “Hồi trước… Hề Thành Hạo đã hứa sẽ đưa tôi đến Công viên trò chơi, nhưng sau đó tôi có thai nên không đi được, sau này thì không có tiền không có thời gian. Hôm nay… tôi muốn đi.” Hơi nước phảng phất trên đôi mắt cô, anh lặng nhìn, nước mắt long lanh dường như muốn ngập lụt trái tim anh.
“Tôi đi… tôi đưa cô đi.” Giọng anh hùng hồn, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cô, tự anh cũng thấy khổ sở, hất hàm làm bộ tự nhiên, “Hề Thành Hạo trở về Gia Thiên cũng coi như công lao của tôi, đưa… đưa cô đi chơi một ngày, coi như một chút bù đắp vậy.”
Cô sung sướng tròn mắt, không ngờ nước mắt lại rơi xuống đôi môi tươi cười, anh giơ tay lau, cô thuận đà nắm lấy cánh tay anh, tràng cười không che giấu nổi tiếng nghẹn ngào. “Được thôi, xem như là anh bù đắp cho tôi.” Cô lôi anh đi, giọng nói nhẹ bẫng, nhưng anh vẫn nghe rõ, “Đi một mình… thì bi thảm quá.”
Hề Kỷ Hằng mặc áo sơ mi mở hai cúc đầu, cà-vạt lả lơi, một vai đeo ba lô con gái, ngạo mạn liếc nhìn chiếc ghế nhào lộn trên không, hừ nhạt khinh khỉnh, “Chán ngắt!” Từng tốp con gái đi ngang qua đều thộn mặt ngắm anh, mặc dù bộ dạng lôi thôi của anh khá buồn cười, nhưng khuôn mặt đẹp trai vẫn dễ dàng hút hồn nữ giới.
“Nhưng tôi muốn chơi.” Giản Tư cong môi nói.
Hề Kỷ Hằng lườm cô, sau khi gả cho Hề Thành Hạo, cô bị nuông chiều quá nên sinh ra rất nhiều tật xấu, động một tí là nhõng nhẽo. Giản Tư giương mắt nài nỉ anh, anh né tránh ánh mắt đó, nhìn lung tung bốn phía, bất ngờ phát hiện đám thiếu nữ khờ khạo đang lén lút dùng di động chụp mình, liền trưng ra bộ mặt lạnh lùng cao ngạo thầm phối hợp với bọn chúng. Giản Tư suýt nữa thì không nhịn được cười, “Không phải anh sợ đấy chứ?”
“Tôi sợ?!” Anh thấy như vừa nghe được câu chuyện hài hước nhất trên đời, “Đi, mua vé ngay!” Giản Tư thấy cổ họng mình khàn đặc, những phản ứng sinh lý nguyên thủy nhất như nỗi sợ hãi và sự thót tim khi lên cao xuống thấp đã đánh tan cơn phẫn nộ và tính toán giấu kín trong lòng, vứt bỏ hết phiền não và u sầu, lúc chiếc ghế dần dần dừng lại, cô cười khanh khách như một đứa trẻ.
Hề Kỷ Hằng mặt mày trắng toát, hai tay bám lấy đai bảo hiểm, cười nhạt nhìn cô, “Cười cái gì? Cô có phải là đứa con gái bình thường không hả? Không sợ à? Có cần tôi bế cô ra khỏi đây không?”
Giản Tư tự gỡ đai bảo hiểm, cười híp mắt, Hề Kỷ Hằng đứng dậy loạng choạng ngã xuống đất ở bước thứ hai, thì ra anh mới là người yếu tim. Những người xung quanh đều nhìn anh cười, thực ra đó cũng là phản ứng bình thường sau khi chơi trò nhào lộn trên không, có người sợ quá còn khóc thành tiếng.
Giản Tư nghiêng đầu nhìn anh: “Giám đốc Hề, có cần tôi đỡ ngài không…”
Hề Kỷ Hằng sắc mặt xanh lét, tự thấy mất mặt, đang định nổi trận lôi đình thì cô đã cúi người, khoát tay anh qua vai mình. Anh căn bản không nỡ để cô phải gánh chịu một phần trọng lượng cơ thể mình, nhưng lại sợ đánh mất cơ hội thân mật này nếu cô nhận ra anh không cần cô giúp đỡ. Anh tựa vào vai cô, cố tình nói xấu Hề Thành Hạo: “Bây giờ cô đã biết tại sao Thành Hạo không chịu đưa cô đến Công viên trò chơi rồi chứ? Hề Thành Hạo còn tệ hơn tôi nhiều, nhìn anh ấy uy phong lẫm liệt thế thôi, nhưng lại mắc chứng sợ độ cao.” Giản Tư dìu anh ngồi xuống một chiếc ghế đá dưới gốc cây, không thèm để ý đến lời anh nói, “Có uống nước không?” Cô ngồi xuống bên cạnh kéo khóa ba lô.
Hề Kỷ Hằng trưng ra vẻ mặt “cô nợ tôi”, oán trách nói: “Không uống! Bây giờ tôi chỉ muốn nôn ọe thôi!” Giản Tư nghe thế cười ha ha, “Không phải anh có rồi đấy chứ?” Hôm nay tâm trạng thật là tốt, cô không kiềm được câu nói đùa.
Anh “chậc” một tiếng, châm biếm nói: “Từ bao giờ cô trở nên “hài hước” thế này hả? Cái bánh bao ỉu đi mua đồ ăn sáng mỗi ngày cho tôi biến đâu mất rồi? Tôi thích cô ngốc Giản Tư đó!” Cánh tay Giản Tư bỗng khựng lại, khuôn mặt tươi cười dần trở nên trầm uất.
Hề Kỷ Hằng cau mày, “Thật ra bộ dạng hiện nay của cô tốt hơn hồi trước nhiều, dễ thương hơn nhiều… có điều, tôi lại không thích nổi.”
“Uống ngụm nước, ăn quả táo nhé?” Cô mò đi mò lại trong ba lô, mặc dù túi đựng táo nằm ngay tầm tay.
“Này! Tôi nhìn thấy có nho Mỹ.”
Anh ngồi ăn chùm nho Mỹ mà cô đưa cho, hình như nghe thấy âm thanh gì đó: “Tiếng gì nhỉ?” Nhờ anh nhắc nhở Giản Tư mới nhớ ra đó là tiếng chuông di động phát ra từ ba lô của cô, cô vẫn chưa quen tiếng chuông đó, hơn nữa tiếng chuông bị tiếng loa phát thanh và âm nhạc hỗn độn nơi này lấn át, cô hoàn toàn không nghe thấy gì.
“Ông xã hả?” Hề Kỷ Hằng cười mỉa, lạnh lùng nhìn gương mặt toát lên nét bi thương sau khi nhận cuộc gọi của cô, người đàn ông cô chọn chỉ toàn đem đến tổn thương và mất mát cho cô, nhưng cô cứ nhất mực lao tới.
“Vâng, em ở bên ngoài…” Giản Tư cụp mắt, hàng mi dài khẽ lay động, “Vâng, đi cùng Hề Kỷ Hằng.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong cuộc họp nội bộ, ngài chủ tịch già đang mắc bệnh Hề Đồng Tiên đột ngột tăng huyết áp, ngất xỉu phải đưa vào viện, đây chính là cơ hội tuyệt vời để Hề phu nhân khuyên con trai về tiếp quản Gia Thiên. Giản Tư nghe tin này chỉ mỉm cười, sau cuộc viếng thăm lần trước của Hề Kỷ Hằng, điện thoại bàn trong nhà và di động của Hề Thành Hạo trở lại hoạt động bình thường, hình như mọi người đều đang đợi ngài chủ tịch phát bệnh, ai cũng có cái cớ để xuống nước.
Sau khi Hề Thành Hạo nhận được cú điện thoại “khẩn cấp” theo đúng dự tính, anh ngồi xuống sofa im lặng rất lâu, lúc Giản Tư đi ngang qua anh, anh đứng dậy ôm cô từ phía sau, “Tư Tư, lần này… em nhất định phải tin anh!” Giản Tư cố tình giương tròn đôi mắt, quay người áp chặt vào lòng anh, ngờ vực hỏi nhỏ: “Tin cái gì cơ?”
Dáng vẻ này của cô luôn dễ dàng khuấy động chỗ yếu mềm nhất trong tim anh, anh hôn lên đôi môi nhỏ xinh mịn màng của cô, lời hứa và hơi thở phả lên môi cô nóng hổi: “Tin rằng tất cả những gì anh làm đều vì muốn chúng ta được ở bên nhau mãi mãi. Em… đừng giống như ngày xưa, nghi ngờ anh, khăng khăng giữ lấy suy nghĩ sai lầm của mình.”
Cô dựa hẳn vào anh, ánh mắt biến thành dòng nước mềm mượt, cả cơ thể cũng thế, cô trao cho anh một cái nhìn sâu thẳm say đắm, thì thầm “vâng” một tiếng.
“Anh phải về Gia Thiên làm việc.” Lời nói của anh thấm đượm sự áy náy, hồi đó anh nói với cô kiên quyết như thế, nhưng một khi sự việc dính dáng đến chuyện tình cảm, thì rất phức tạp lằng nhằng, không thể phân chia rạch ròi đúng sai. Trong cơn tức giận, anh nghĩ cả đời bỏ mặc bố mẹ thì đã sao, họ có tiền có thế, tự cho mình là thủ lĩnh của tất cả mọi người xung quanh, hoàn toàn không cần anh phải lo lắng. Nhưng cái hôm bố ngã bệnh, anh vẫn ý thức được rằng, bố mẹ mình cũng chỉ là những người già bình thường.
Chỉ cần anh vẫn một lòng một dạ với Tư Tư, lại vừa có thể khiến bố mẹ an hưởng tuổi già, cho dù hai bên không qua lại với nhau, thì đó cũng là “lưỡng toàn” mà anh hi vọng.
“Thành Hạo…” Dường như cô sinh ra chỉ để nằm trong vòng tay anh không phải chịu mưa gió cuộc đời, tiếng gọi khẽ khàng mang lại sự xúc động hơn bất cứ câu trả lời nào.
Ngày đầu tiên Hề Thành Hạo trở lại Gia Thiên làm việc, Giản Tư dậy từ sớm tinh mơ, chu đáo nấu bữa sáng cho anh, nhưng chính cô thì không nuốt nổi một miếng, chỉ ngồi lặng thinh nhìn anh ăn, điều đó làm anh đau lòng khôn xiết. Anh không kìm được đứng dậy ôm cô vào lòng an ủi. Lúc này nụ cười của cô làm anh xót xa khó chịu hơn cả nước mắt, anh thậm chí có chút dao động, nghĩ không về Gia Thiên cũng chẳng sao, chỉ cần cô đừng có biểu cảm như thế này nữa.
Nhưng cô gái trong lòng anh nói, “Thành Hạo, em bằng lòng để anh trở về với công việc mà anh yêu thích… nhưng,” cô nhắm mắt, những giọt lệ bị đè nén trong thời gian dài cuối cùng cũng tìm được lối ra, “Trong tim anh nhất định phải luôn có hình bóng của em.”
Tim anh đau thắt lại, anh khẽ lau nước mắt hộ cô, không biết phải an ủi cô thế nào mới đúng, cho dù bây giờ cô bảo anh phải hái sao trên trời xuống cho cô, anh cũng không do dự nửa giây. Nếu như cô kéo anh lại, bảo anh đừng về Gia Thiên nữa, anh nhất định sẽ gật đầu đồng ý.
Nhưng cô không làm thế, cô đã hiểu anh, rộng lượng với anh như thế, Tư Tư của anh từ trước đến nay luôn là một cô gái dịu dàng tốt bụng. Trong giờ khắc này, sự cảm kích và thương mến anh dành cho cô còn lớn hơn cả tình yêu, cuối cùng ông trời đã không bắt anh phải đánh mất cô, đó là ân huệ lớn nhất kiếp này của anh! Hề Thành Hạo đi rồi, Giản Tư vào phòng tắm rửa mặt, đứng trước gương bôi một lớp kem chống nắng, chọn một ba lô du lịch xinh đẹp, nhét mấy quả táo đã rửa sạch và hai chai nước giải khát vào đó.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, người đến là Hề Kỷ Hằng. Anh ta nhìn cô khoác ba lô trên vai thì giật mình, “Cô định đi đâu thế?”
Nụ cười của Giản Tư rất ngọt ngào nhưng không hiểu sao lại khiến người đối diện đau lòng, cô đứng ở đầu cầu thang, đầu cúi xuống, trông như một đứa trẻ đứng bên cạnh Hề Kỷ Hằng. Ánh mắt cô lơ đãng bám lấy một điểm hư vô, “Tôi chỉ định ra ngoài chơi thôi, không muốn ngồi nhà một mình.” Cô nói, ngữ khí nhàn nhạt làm anh xốn xang. Hề Thành Hạo chịu quay về Gia Thiên, vốn dĩ anh định đến đây nói vài lời châm chọc, dù hồi trước cô có ưu thế như thế nào, một khi Hề Thành Hạo chịu về Gia Thiên, cô xem như đã thất bại hơn một nửa. Nhưng nhìn bộ dạng lạc lõng của cô lúc này… anh còn có thể nói được gì chứ?
“Đồ con gái ngốc nghếch!” Anh cau mày trách mắng, sớm đã bảo cô không phải là đối thủ của bác gái, nhưng cô lại cứng đầu không tin! “Cô định đi đâu?” Anh bực bội hỏi.
Con ngươi đen tuyền lay động, hình như cô đang cố sức suy nghĩ. “Tôi muốn đi Công viên trò chơi.”
Anh thất thần, “Cô còn bé lắm hả? Công viên trò chơi cơ đấy?!”
Cô sửa lại dây đeo ba lô, “Hồi trước… Hề Thành Hạo đã hứa sẽ đưa tôi đến Công viên trò chơi, nhưng sau đó tôi có thai nên không đi được, sau này thì không có tiền không có thời gian. Hôm nay… tôi muốn đi.” Hơi nước phảng phất trên đôi mắt cô, anh lặng nhìn, nước mắt long lanh dường như muốn ngập lụt trái tim anh.
“Tôi đi… tôi đưa cô đi.” Giọng anh hùng hồn, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cô, tự anh cũng thấy khổ sở, hất hàm làm bộ tự nhiên, “Hề Thành Hạo trở về Gia Thiên cũng coi như công lao của tôi, đưa… đưa cô đi chơi một ngày, coi như một chút bù đắp vậy.”
Cô sung sướng tròn mắt, không ngờ nước mắt lại rơi xuống đôi môi tươi cười, anh giơ tay lau, cô thuận đà nắm lấy cánh tay anh, tràng cười không che giấu nổi tiếng nghẹn ngào. “Được thôi, xem như là anh bù đắp cho tôi.” Cô lôi anh đi, giọng nói nhẹ bẫng, nhưng anh vẫn nghe rõ, “Đi một mình… thì bi thảm quá.”
Hề Kỷ Hằng mặc áo sơ mi mở hai cúc đầu, cà-vạt lả lơi, một vai đeo ba lô con gái, ngạo mạn liếc nhìn chiếc ghế nhào lộn trên không, hừ nhạt khinh khỉnh, “Chán ngắt!” Từng tốp con gái đi ngang qua đều thộn mặt ngắm anh, mặc dù bộ dạng lôi thôi của anh khá buồn cười, nhưng khuôn mặt đẹp trai vẫn dễ dàng hút hồn nữ giới.
“Nhưng tôi muốn chơi.” Giản Tư cong môi nói.
Hề Kỷ Hằng lườm cô, sau khi gả cho Hề Thành Hạo, cô bị nuông chiều quá nên sinh ra rất nhiều tật xấu, động một tí là nhõng nhẽo. Giản Tư giương mắt nài nỉ anh, anh né tránh ánh mắt đó, nhìn lung tung bốn phía, bất ngờ phát hiện đám thiếu nữ khờ khạo đang lén lút dùng di động chụp mình, liền trưng ra bộ mặt lạnh lùng cao ngạo thầm phối hợp với bọn chúng. Giản Tư suýt nữa thì không nhịn được cười, “Không phải anh sợ đấy chứ?”
“Tôi sợ?!” Anh thấy như vừa nghe được câu chuyện hài hước nhất trên đời, “Đi, mua vé ngay!” Giản Tư thấy cổ họng mình khàn đặc, những phản ứng sinh lý nguyên thủy nhất như nỗi sợ hãi và sự thót tim khi lên cao xuống thấp đã đánh tan cơn phẫn nộ và tính toán giấu kín trong lòng, vứt bỏ hết phiền não và u sầu, lúc chiếc ghế dần dần dừng lại, cô cười khanh khách như một đứa trẻ.
Hề Kỷ Hằng mặt mày trắng toát, hai tay bám lấy đai bảo hiểm, cười nhạt nhìn cô, “Cười cái gì? Cô có phải là đứa con gái bình thường không hả? Không sợ à? Có cần tôi bế cô ra khỏi đây không?”
Giản Tư tự gỡ đai bảo hiểm, cười híp mắt, Hề Kỷ Hằng đứng dậy loạng choạng ngã xuống đất ở bước thứ hai, thì ra anh mới là người yếu tim. Những người xung quanh đều nhìn anh cười, thực ra đó cũng là phản ứng bình thường sau khi chơi trò nhào lộn trên không, có người sợ quá còn khóc thành tiếng.
Giản Tư nghiêng đầu nhìn anh: “Giám đốc Hề, có cần tôi đỡ ngài không…”
Hề Kỷ Hằng sắc mặt xanh lét, tự thấy mất mặt, đang định nổi trận lôi đình thì cô đã cúi người, khoát tay anh qua vai mình. Anh căn bản không nỡ để cô phải gánh chịu một phần trọng lượng cơ thể mình, nhưng lại sợ đánh mất cơ hội thân mật này nếu cô nhận ra anh không cần cô giúp đỡ. Anh tựa vào vai cô, cố tình nói xấu Hề Thành Hạo: “Bây giờ cô đã biết tại sao Thành Hạo không chịu đưa cô đến Công viên trò chơi rồi chứ? Hề Thành Hạo còn tệ hơn tôi nhiều, nhìn anh ấy uy phong lẫm liệt thế thôi, nhưng lại mắc chứng sợ độ cao.” Giản Tư dìu anh ngồi xuống một chiếc ghế đá dưới gốc cây, không thèm để ý đến lời anh nói, “Có uống nước không?” Cô ngồi xuống bên cạnh kéo khóa ba lô.
Hề Kỷ Hằng trưng ra vẻ mặt “cô nợ tôi”, oán trách nói: “Không uống! Bây giờ tôi chỉ muốn nôn ọe thôi!” Giản Tư nghe thế cười ha ha, “Không phải anh có rồi đấy chứ?” Hôm nay tâm trạng thật là tốt, cô không kiềm được câu nói đùa.
Anh “chậc” một tiếng, châm biếm nói: “Từ bao giờ cô trở nên “hài hước” thế này hả? Cái bánh bao ỉu đi mua đồ ăn sáng mỗi ngày cho tôi biến đâu mất rồi? Tôi thích cô ngốc Giản Tư đó!” Cánh tay Giản Tư bỗng khựng lại, khuôn mặt tươi cười dần trở nên trầm uất.
Hề Kỷ Hằng cau mày, “Thật ra bộ dạng hiện nay của cô tốt hơn hồi trước nhiều, dễ thương hơn nhiều… có điều, tôi lại không thích nổi.”
“Uống ngụm nước, ăn quả táo nhé?” Cô mò đi mò lại trong ba lô, mặc dù túi đựng táo nằm ngay tầm tay.
“Này! Tôi nhìn thấy có nho Mỹ.”
Anh ngồi ăn chùm nho Mỹ mà cô đưa cho, hình như nghe thấy âm thanh gì đó: “Tiếng gì nhỉ?” Nhờ anh nhắc nhở Giản Tư mới nhớ ra đó là tiếng chuông di động phát ra từ ba lô của cô, cô vẫn chưa quen tiếng chuông đó, hơn nữa tiếng chuông bị tiếng loa phát thanh và âm nhạc hỗn độn nơi này lấn át, cô hoàn toàn không nghe thấy gì.
“Ông xã hả?” Hề Kỷ Hằng cười mỉa, lạnh lùng nhìn gương mặt toát lên nét bi thương sau khi nhận cuộc gọi của cô, người đàn ông cô chọn chỉ toàn đem đến tổn thương và mất mát cho cô, nhưng cô cứ nhất mực lao tới.
“Vâng, em ở bên ngoài…” Giản Tư cụp mắt, hàng mi dài khẽ lay động, “Vâng, đi cùng Hề Kỷ Hằng.”