Căn cứ vào trạng thái sức khỏe của Giản Tư và tình hình của thai nhi, sau khi bàn bạc với cô gái xinh đẹp nghiễm nhiên trở thành người phát ngôn của Giản Tư – Kỉ Hiểu Tịnh, bác sĩ quyết định dùng phương pháp mổ đẻ. Họ cùng nhau đưa ra phương án cụ thể, ngày mổ cũng được định sẵn, Giản Tư không căng thẳng như khoảng thời gian chờ sinh trước đó. Trong tivi, những đứa bé đa số được sinh ra trong tình huống vội vàng, làm cho mọi người trở tay không kịp, cô cũng thấy lo lắng vô cùng. Mặc dù sự sắp đặt này làm giảm đi sự mong ngóng mừng rỡ của việc sinh đẻ tự nhiên, nhưng Giản Tư lại thấy rất an tâm.
Kể từ lúc Nguyễn Đình Kiên giới thiệu Giản Tư với Mai Thi và Kỉ Hiểu Tịnh, hai người họ hết lòng chăm sóc cô, Mai Thi không đi làm, nên cứ cách vài ba hôm lại đến nhà cô, nếu không đem tới những món đồ mới lạ thì sẽ mua cho Giản Tư những món ngon mà Mai Thi vừa phát hiện ra.
So với Mai Thi thì công việc của Kỉ Hiểu Tịnh tương đối bận rộn, nhưng nếu là buổi kiểm tra quan trọng, cô nhất định sẽ đi cùng Giản Tư. Kỉ Hiểu Tịnh học ngành y nên Giản Tư học hỏi được khá nhiều kinh nghiệm chăm sóc thai nhi. Lúc đầu hai bên có chút ngượng ngùng, Giản Tư không khỏi cảm thấy phiền muộn vì nghĩ rằng họ đang thương hại cô, nhưng thực tế thì cảm xúc của Mai Thi không được tinh tế như thế, Mai Thi nói rằng cô ấy thích Giản Tư, ngay từ lần đầu tiên gặp đã cảm thấy rất hợp nhau. Dù cảm thấy lý do này quá đỗi miễn cưỡng, nhưng Giản Tư cũng không phản bác.
Trước giờ Giản Tư chưa từng gặp người nào sống vô tư thoải mái như Mai Thi, cách sống của Mai Thi làm cô vô cùng bất ngờ, có nhiều chuyện cô cảm thấy khó mà thản nhiên bỏ qua được, nhưng Mai Thi lại chẳng thèm để ý. Lúc đầu Giản Tư cảm thấy dây thần kinh của Mai Thi có vấn đề, nhưng ở bên nhau lâu rồi, cô dần nhận ra niềm vui bất tận của Mai Thi đến từ sự thoải mái khoáng đạt từ bên trong tâm hồn. Đó cũng là điều đáng để Giản Tư học theo.
Mai Thi có một câu danh ngôn: Con người phải học cách lãng quên.
Lúc mới nghe Giản Tư cảm thấy không thực tế, chẳng phải người xưa đã dạy “Đi một ngày đàng học một sàng khôn” sao, học cách lãng quên để ngã nhiều lần xuống một cái hố sao ? Mai Thi lải nhải suốt ngày, hiếm khi chịu ngồi yên, Giản Tư ở bên cô lâu dần, tự nhiên cũng nói nhiều hơn trước, về vấn đề này cô muốn tranh luận với Mai Thi một chút.
Mai Thi rất đắc ý, gật gù nói: “Thấy chưa, cậu không hiểu nổi tư duy của một triết gia như tớ mà. Có ai bắt cậu không được “học một sàng khôn” đâu? Tớ chỉ muốn cậu quên đi nỗi khổ của việc “đi một ngày đàng” thôi, nếu cả đời cứ nhớ mãi những thiệt thòi hay đau khổ từng gặp, thì còn có thể vui được không? Tích lũy bài học, quên đi buồn đau, như thế không tốt sao?”
Giản Tư lặng lẽ ngẫm nghĩ câu nói này rất lâu, vì muốn giải thoát cho Hề Thành Hạo nên cô để anh ra đi, nhưng nếu vì thế mà cô thấy đau khổ thì thật ngu ngốc quá. Giống như Mai Thi đã nói, cứ đau khổ dằn vặt mãi vì đã “đi một ngày đàng”, thì bài học “chỉ bằng cách giải thoát đối phương mới giải thoát được bản thân” của Giản Tư sẽ mất đi giá trị. Giản Tư mỉm cười chua chát, dằn vặt bản thân là một khuyết điểm lớn của cô, vì thế cuộc sống của cô mới không được thoải mái tự do, lúc nào cũng âu sầu buồn khổ.
Giản Tư nhập viện để hai ngày sau tiếp nhận ca mổ, Hề Thành Hạo với tư cách là bố đứa bé chỉ cần kí tên trên tờ giấy cam kết với bệnh viện. Mặc dù đã quyết định sẽ cởi mở hơn với cuộc đời… nhưng dù sao cô cũng không phải là Mai Thi, vẫn cảm thấy khó xử nếu phải liên lạc hoặc đối mặt với Hề Thành Hạo để nói chuyện này.
Kỉ Hiểu Tịnh là một cô gái tâm lý tinh tế, đã chủ động lên tiếng giúp Giản Tư liên lạc với Hề Thành Hạo, lúc gọi điện cho anh còn tế nhị bước ra ngoài phòng bệnh, sợ Giản Tư nghe được cuộc nói chuyện sẽ đau lòng. Giản Tư lặng lẽ ngồi trên giường bệnh, cô không biết tại sao Kỉ Hiểu Tịnh lại có số điện thoại của Hề Thành Hạo. Nhưng nghĩ kĩ thì cũng không có gì lạ, chắc là Nguyễn Đình Kiên cho. Cô rất cảm kích Kỉ Hiểu Tịnh đã giúp cô lần này, để cô không phải ngượng ngùng đối mặt với Hề Thành Hạo, nhưng trong lòng… dường như lại có chút tiếc nuối.
Giản Tư sửa lại vài sợi tóc rối gần má, mỉm cười tự chế giễu, trải qua bao chuyện, không phải cô sớm đã nhận ra sự thay đổi của mình ư? Cô đã làm nhiều chuyện mà ngay bản thân cô cũng không dám nghĩ đến. Nếu đã thay đổi… thì tại sao cô không tiếp tục cố gắng, học cách buông tay, học cách lãng quên? Biết đâu lại không khó khăn như tưởng tượng.
Giản Tư không biết Hề Thành Hạo đến bệnh viện kí tên lúc nào, chỉ đến khi Mai Thi và Kỉ Hiểu Tịnh bảo cô thủ tục đã hoàn thành êm xuôi, cô mới đoán ra anh đã đến đây rồi.
Ca phẫu thuật tiến hành vô cùng thuận lợi, lúc đứa bé cất tiếng khóc chào đời trong phòng phẫu thuật, Giản Tư rơi lệ. Y tá bế đứa bé cho cô nhìn, bác sĩ vẫn đang làm công việc cuối cùng của ca phẫu thuật, giọng nói phát ra sau tấm khẩu trang tựa như vọng lại từ một nơi xa xôi: “Đã làm mẹ rồi thì phải kiên cường, sao lại khóc chứ?”
Giản Tư khịt mũi, cong môi cười. Đúng thế, cô phải trở thành một bà mẹ kiên cường, người mẹ của cô đã không đủ kiên cường, sau khi ngã xuống thì không bao giờ đứng lên được nữa, với thân phận một đứa con, cô biết rõ nỗi đau đó khủng khiếp nhường nào. Cô không muốn con gái mình phải trải nghiệm điều đó. Cô sẽ đem đến cho con sự vỗ về ấm áp dù trong bất kì nghịch cảnh nào.
Ca phẫu thuật chỉ diễn ra trong hơn một tiếng đồng hồ, lúc được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, nắng chiều ngày thu đang tỏa chiếu, rạng rỡ và ấm áp. Giản Tư nheo mắt, cô được đẩy đi trong vùng ánh sáng trong lành, trong lòng đột nhiên đầy ắp niềm vui và mãn nguyện. Cô nằm trên giường đẩy, nhìn thấy lá cây xanh biếc buổi đầu thu ngoài cửa sổ rì rào trong làn gió nhẹ, màu xanh của cây cối, của bầu trời lồng lộng ngoài kia làm cô cảm thấy vô cùng thư thái, toàn thân nhẹ bẫng và muốn cười thật to. Những chi tiết nhỏ nhặt gần như bị mọi người phớt lờ này, không biết tại sao lúc này đây lại đem đến cho cô niềm vui và xúc cảm mạnh mẽ đến thế. Cô cảm thấy sự ra đời của đứa con đã trở thành sức sống mới của mình. Ít nhất cô đã nhìn thấy hi vọng, cảm thấy tương lai lấp lánh hào quang, không còn ảm đạm mù mịt như trước nữa.
Bạn bè đang đợi ở phòng bệnh, những bó hoa tươi rực rỡ đủ màu sắc làm Giản Tư càng vui hơn, niềm vui đã khiến cơn đau từ vết dao trên người như hoàn toàn tan biến.
Mai Thi lao đến bên giường nhỏ của đứa bé, luôn mồm trách cứ đứa bé sao không chịu nể mặt cô, rõ ràng cô đã dự đoán nó là con trai, sao lại thành ra một tiểu cô nương cơ chứ! Nguyễn Đình Kiên không bước đến gần em bé, vẫn bộ dạng lạnh lùng cao ngạo, anh đứng từ xa nhìn một lát, sau đó hỏi Giản Tư: “Cô đã định đặt tên là gì chưa?”
Giản Tư lắc đầu, thật ra cô cũng đã nghĩ sẵn vài cái tên cho cả con trai lẫn con gái, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy con mình, cô lại cảm thấy những cái tên đó đều không thích hợp.
Nguyễn Đình Kiên chau mày, trở nên hơi gượng gạo: “Gọi là Hề Hiểu có được không?”
Giản Tư ngẫm nghĩ, Nguyễn Đình Kiên không đưa ra vài cái tên để cô lựa chọn. Trong khi đó, cái tên này không giống như được anh bất chợt nghĩ ra dựa vào linh cảm, hơn nữa từ thái độ hơi gượng gạo ấp úng của anh, cô hiểu rằng cái tên này do Hề Thành Hạo đặt.
“Ừm, được đấy, vậy sẽ gọi là Hề Hiểu, tôi rất thích cái tên này.” Giản Tư cười cười. Lòng được thanh thản thì cơ thể liền cảm thấy mệt mỏi tột cùng. Cơn buồn ngủ không khống chế nổi nhanh chóng bủa vây lấy cô.
©STENT
Giản Tư không biết mình đã ngủ trong bao lâu, lúc mở mắt ra, bên ngoài vẫn là nền trời chiều xanh biêng biếc, vẫn là thứ ánh mắt vàng lịm như rải mật. Giản Tư mơ màng một lát, không định hình được sự biến đổi của thời gian. Nhìn sang, chiếc giường trẻ con bên cạnh rỗng không, cô nhất thời sững người.
Dì Lý phát hiện cô tỉnh rồi, vội vàng giải thích y tá bế Hề Hiểu đi tắm, bảo cô không cần lo lắng.
Y tá chưa bế Hề Hiểu về trả cô, Trương Nhu và Chính Lương đã đột ngột đến thăm. Giản Tư nhìn hai người, trong lòng rối bời không biết xử sự ra sao. Đặc biệt là bộ dạng thành tâm vui mừng của Chính Lương làm cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Mỗi lời chúc phúc của anh đều làm tăng thêm mối day dứt trong lòng cô, cô cảm thấy khó lắm mới nở được một nụ cười lịch sự cảm ơn.
Trương Nhu chợt nắm lấy tay Giản Tư, sự an ủi khích lệ mà bàn tay Trương Nhu đem đến đã giúp trái tim càng lúc càng nặng nề của Giản Tư đột nhiên tìm được một bến đỗ vững chãi. Giản Tư ngước đầu nhìn Trương Nhu đang cười vui vẻ, ánh mắt chất chứa sự thấu hiểu độ lượng. Thời gian vừa qua, Trương Nhu đã thấu cảm nỗi day dứt khủng khiếp từ sự vị tha của Chính Lương đem lại. Cô dùng cánh tay kia vỗ nhẹ Giản Tư, khẽ nói: “Chuyện đã qua thì cho qua đi… Bây giờ có thể hạnh phúc là tốt rồi.”
Giản Tư nhìn Trương Nhu, chỉ một câu nói giản dị nhưng lại bao hàm rất nhiều chua xót dày vò, giữa hai người có một sự thấu hiểu lẫn nhau về nỗi đau mỗi người đang mang, điều này làm Giản Tư cảm thấy Trương Nhu vẫn gần gũi như ngày nào, hai người vẫn là bạn bè sẵn sàng giúp đỡ nhau khi cần thiết.
Y tá bế Hề Hiểu về phòng, Chính Lương và Trương Nhu vây quanh đứa bé, cười nói tranh luận liên hồi. Hai người đưa mắt nhìn nhau bật cười, khung cảnh đó làm Giản Tư cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc vào giây phút đó của họ.
Trương Nhu và Chính Lương đi rồi, Giản Tư mỉm cười nhìn chị Tề bôi phấn rôm thay tã cho Hề Hiểu. Đúng lúc đó, Hề Kỉ Hằng cầm một bó hoa bước vào. Giản Tư quay đầu nhìn thấy anh, nhất thời sững sờ.
Hề Kỉ Hằng thì vô cùng tự nhiên, tiện tay đặt bó hoa xuống, chen đến bên cạnh chị Tề chăm chú quan sát Hề Hiểu, còn dùng một ngón tay chọc khẽ vào bụng Hề Hiểu, rồi lắc đầu chậc chậc: “Đây là cháu gái của tôi sao? Trông xấu thật.”
Giản Tư ngao ngán nhìn anh ta.
Chị Tề nghe thế thì không vừa lòng: “Trẻ con đứa nào sinh ra mà chẳng thế, Hề Hiểu của chúng ta thế này là xinh lắm rồi, nhìn khe mắt dài chưa kìa, lớn lên chắc chắn có một đôi mắt to tròn.”
Hề Kỉ Hằng nghe thế cũng chăm chú nhìn bộ dạng ngơ ngác không hiểu lắm. Anh rút di động trong túi áo ra, định chụp ảnh Hề Hiểu. Giản Tư biết có lẽ anh định cho Hề phu nhân xem, trong lòng bất giác dấy lên một chút khó chịu. Cô cau mày, quả nhiên để quên được đau đớn là chuyện không dễ dàng, nhưng cô sẽ bắt đầu bằng việc nhỏ nhặt này vậy. Dù sao Hề phu nhân cũng là bà nội của đứa bé, thế mà đã phải dùng cách này mới được nhìn thấy cháu, đúng là cô không nên tính toán so đo quá nhiều.
“Á!” Cô hét lên một tiếng với Hề Kỉ Hằng.
Cánh tay Hề Kỉ Hằng cứng đờ, anh thật sự lo lắng Giản Tư sẽ không để anh chụp.
“Tuyệt đối không được dùng đèn flash.” Giản Tư mỉm cười: “Mắt của em bé không chịu nổi.” Hề Kỉ Hằng ngước nhìn Giản Tư, cô hơi dựa vào đầu giường, mặt mũi tươi cười, rộng lượng và xinh đẹp. Anh cảm thấy hơi choáng ngợp, anh rất thích nụ cười rạng rỡ như này của cô, giống như thứ ánh sáng được rửa sạch bởi loại nước suối tinh khiết nhất, làm người ta bỗng nhiên thấy ấm áp. Anh không còn cảm thấy hãi hùng lạnh lẽo khi đối diện với cô nữa.
Đây mới là nụ cười thuộc về Giản Tư.
Hề Kỉ Hằng cũng bất giác mỉm cười với cô, mặc dù tình yêu đã tan biến, nhưng anh vẫn hi vọng cô sẽ sống thật tốt, không còn lạc lối trong mê cung thù hận nữa. Hình như… Giản Tư đã làm điều anh mong muốn rất tốt. Sau khi trải qua nghịch cảnh nguy khốn, cô dường như đã lại tìm thấy nụ cười chân thành của mình. Vốn dĩ anh căm hận những chuyện cô đã làm, nhưng nhìn vào đôi mắt trong trẻo phảng phất nét cười của cô, anh thậm chí nghĩ rằng nhờ có trải nghiệm đó, cô giống như phượng hoàng trầm mình trong biển lửa để tái sinh vậy. Bây giờ cô không còn là một Giản Tư ôm đầy oán hận như trước, cũng không tự tin dằn vặt bản thân như hồi đầu anh mới quen cô.
Cuối cùng, trên người cô gái Giản Tư xinh đẹp đã được bao phủ bởi hào quang của sự bình yên và nhẹ nhõm.
Căn cứ vào trạng thái sức khỏe của Giản Tư và tình hình của thai nhi, sau khi bàn bạc với cô gái xinh đẹp nghiễm nhiên trở thành người phát ngôn của Giản Tư – Kỉ Hiểu Tịnh, bác sĩ quyết định dùng phương pháp mổ đẻ. Họ cùng nhau đưa ra phương án cụ thể, ngày mổ cũng được định sẵn, Giản Tư không căng thẳng như khoảng thời gian chờ sinh trước đó. Trong tivi, những đứa bé đa số được sinh ra trong tình huống vội vàng, làm cho mọi người trở tay không kịp, cô cũng thấy lo lắng vô cùng. Mặc dù sự sắp đặt này làm giảm đi sự mong ngóng mừng rỡ của việc sinh đẻ tự nhiên, nhưng Giản Tư lại thấy rất an tâm.
Kể từ lúc Nguyễn Đình Kiên giới thiệu Giản Tư với Mai Thi và Kỉ Hiểu Tịnh, hai người họ hết lòng chăm sóc cô, Mai Thi không đi làm, nên cứ cách vài ba hôm lại đến nhà cô, nếu không đem tới những món đồ mới lạ thì sẽ mua cho Giản Tư những món ngon mà Mai Thi vừa phát hiện ra.
So với Mai Thi thì công việc của Kỉ Hiểu Tịnh tương đối bận rộn, nhưng nếu là buổi kiểm tra quan trọng, cô nhất định sẽ đi cùng Giản Tư. Kỉ Hiểu Tịnh học ngành y nên Giản Tư học hỏi được khá nhiều kinh nghiệm chăm sóc thai nhi. Lúc đầu hai bên có chút ngượng ngùng, Giản Tư không khỏi cảm thấy phiền muộn vì nghĩ rằng họ đang thương hại cô, nhưng thực tế thì cảm xúc của Mai Thi không được tinh tế như thế, Mai Thi nói rằng cô ấy thích Giản Tư, ngay từ lần đầu tiên gặp đã cảm thấy rất hợp nhau. Dù cảm thấy lý do này quá đỗi miễn cưỡng, nhưng Giản Tư cũng không phản bác.
Trước giờ Giản Tư chưa từng gặp người nào sống vô tư thoải mái như Mai Thi, cách sống của Mai Thi làm cô vô cùng bất ngờ, có nhiều chuyện cô cảm thấy khó mà thản nhiên bỏ qua được, nhưng Mai Thi lại chẳng thèm để ý. Lúc đầu Giản Tư cảm thấy dây thần kinh của Mai Thi có vấn đề, nhưng ở bên nhau lâu rồi, cô dần nhận ra niềm vui bất tận của Mai Thi đến từ sự thoải mái khoáng đạt từ bên trong tâm hồn. Đó cũng là điều đáng để Giản Tư học theo.
Mai Thi có một câu danh ngôn: Con người phải học cách lãng quên.
Lúc mới nghe Giản Tư cảm thấy không thực tế, chẳng phải người xưa đã dạy “Đi một ngày đàng học một sàng khôn” sao, học cách lãng quên để ngã nhiều lần xuống một cái hố sao ? Mai Thi lải nhải suốt ngày, hiếm khi chịu ngồi yên, Giản Tư ở bên cô lâu dần, tự nhiên cũng nói nhiều hơn trước, về vấn đề này cô muốn tranh luận với Mai Thi một chút.
Mai Thi rất đắc ý, gật gù nói: “Thấy chưa, cậu không hiểu nổi tư duy của một triết gia như tớ mà. Có ai bắt cậu không được “học một sàng khôn” đâu? Tớ chỉ muốn cậu quên đi nỗi khổ của việc “đi một ngày đàng” thôi, nếu cả đời cứ nhớ mãi những thiệt thòi hay đau khổ từng gặp, thì còn có thể vui được không? Tích lũy bài học, quên đi buồn đau, như thế không tốt sao?”
Giản Tư lặng lẽ ngẫm nghĩ câu nói này rất lâu, vì muốn giải thoát cho Hề Thành Hạo nên cô để anh ra đi, nhưng nếu vì thế mà cô thấy đau khổ thì thật ngu ngốc quá. Giống như Mai Thi đã nói, cứ đau khổ dằn vặt mãi vì đã “đi một ngày đàng”, thì bài học “chỉ bằng cách giải thoát đối phương mới giải thoát được bản thân” của Giản Tư sẽ mất đi giá trị. Giản Tư mỉm cười chua chát, dằn vặt bản thân là một khuyết điểm lớn của cô, vì thế cuộc sống của cô mới không được thoải mái tự do, lúc nào cũng âu sầu buồn khổ.
Giản Tư nhập viện để hai ngày sau tiếp nhận ca mổ, Hề Thành Hạo với tư cách là bố đứa bé chỉ cần kí tên trên tờ giấy cam kết với bệnh viện. Mặc dù đã quyết định sẽ cởi mở hơn với cuộc đời… nhưng dù sao cô cũng không phải là Mai Thi, vẫn cảm thấy khó xử nếu phải liên lạc hoặc đối mặt với Hề Thành Hạo để nói chuyện này.
Kỉ Hiểu Tịnh là một cô gái tâm lý tinh tế, đã chủ động lên tiếng giúp Giản Tư liên lạc với Hề Thành Hạo, lúc gọi điện cho anh còn tế nhị bước ra ngoài phòng bệnh, sợ Giản Tư nghe được cuộc nói chuyện sẽ đau lòng. Giản Tư lặng lẽ ngồi trên giường bệnh, cô không biết tại sao Kỉ Hiểu Tịnh lại có số điện thoại của Hề Thành Hạo. Nhưng nghĩ kĩ thì cũng không có gì lạ, chắc là Nguyễn Đình Kiên cho. Cô rất cảm kích Kỉ Hiểu Tịnh đã giúp cô lần này, để cô không phải ngượng ngùng đối mặt với Hề Thành Hạo, nhưng trong lòng… dường như lại có chút tiếc nuối.
Giản Tư sửa lại vài sợi tóc rối gần má, mỉm cười tự chế giễu, trải qua bao chuyện, không phải cô sớm đã nhận ra sự thay đổi của mình ư? Cô đã làm nhiều chuyện mà ngay bản thân cô cũng không dám nghĩ đến. Nếu đã thay đổi… thì tại sao cô không tiếp tục cố gắng, học cách buông tay, học cách lãng quên? Biết đâu lại không khó khăn như tưởng tượng.
Giản Tư không biết Hề Thành Hạo đến bệnh viện kí tên lúc nào, chỉ đến khi Mai Thi và Kỉ Hiểu Tịnh bảo cô thủ tục đã hoàn thành êm xuôi, cô mới đoán ra anh đã đến đây rồi.
Ca phẫu thuật tiến hành vô cùng thuận lợi, lúc đứa bé cất tiếng khóc chào đời trong phòng phẫu thuật, Giản Tư rơi lệ. Y tá bế đứa bé cho cô nhìn, bác sĩ vẫn đang làm công việc cuối cùng của ca phẫu thuật, giọng nói phát ra sau tấm khẩu trang tựa như vọng lại từ một nơi xa xôi: “Đã làm mẹ rồi thì phải kiên cường, sao lại khóc chứ?”
Giản Tư khịt mũi, cong môi cười. Đúng thế, cô phải trở thành một bà mẹ kiên cường, người mẹ của cô đã không đủ kiên cường, sau khi ngã xuống thì không bao giờ đứng lên được nữa, với thân phận một đứa con, cô biết rõ nỗi đau đó khủng khiếp nhường nào. Cô không muốn con gái mình phải trải nghiệm điều đó. Cô sẽ đem đến cho con sự vỗ về ấm áp dù trong bất kì nghịch cảnh nào.
Ca phẫu thuật chỉ diễn ra trong hơn một tiếng đồng hồ, lúc được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, nắng chiều ngày thu đang tỏa chiếu, rạng rỡ và ấm áp. Giản Tư nheo mắt, cô được đẩy đi trong vùng ánh sáng trong lành, trong lòng đột nhiên đầy ắp niềm vui và mãn nguyện. Cô nằm trên giường đẩy, nhìn thấy lá cây xanh biếc buổi đầu thu ngoài cửa sổ rì rào trong làn gió nhẹ, màu xanh của cây cối, của bầu trời lồng lộng ngoài kia làm cô cảm thấy vô cùng thư thái, toàn thân nhẹ bẫng và muốn cười thật to. Những chi tiết nhỏ nhặt gần như bị mọi người phớt lờ này, không biết tại sao lúc này đây lại đem đến cho cô niềm vui và xúc cảm mạnh mẽ đến thế. Cô cảm thấy sự ra đời của đứa con đã trở thành sức sống mới của mình. Ít nhất cô đã nhìn thấy hi vọng, cảm thấy tương lai lấp lánh hào quang, không còn ảm đạm mù mịt như trước nữa.
Bạn bè đang đợi ở phòng bệnh, những bó hoa tươi rực rỡ đủ màu sắc làm Giản Tư càng vui hơn, niềm vui đã khiến cơn đau từ vết dao trên người như hoàn toàn tan biến.
Mai Thi lao đến bên giường nhỏ của đứa bé, luôn mồm trách cứ đứa bé sao không chịu nể mặt cô, rõ ràng cô đã dự đoán nó là con trai, sao lại thành ra một tiểu cô nương cơ chứ! Nguyễn Đình Kiên không bước đến gần em bé, vẫn bộ dạng lạnh lùng cao ngạo, anh đứng từ xa nhìn một lát, sau đó hỏi Giản Tư: “Cô đã định đặt tên là gì chưa?”
Giản Tư lắc đầu, thật ra cô cũng đã nghĩ sẵn vài cái tên cho cả con trai lẫn con gái, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy con mình, cô lại cảm thấy những cái tên đó đều không thích hợp.
Nguyễn Đình Kiên chau mày, trở nên hơi gượng gạo: “Gọi là Hề Hiểu có được không?”
Giản Tư ngẫm nghĩ, Nguyễn Đình Kiên không đưa ra vài cái tên để cô lựa chọn. Trong khi đó, cái tên này không giống như được anh bất chợt nghĩ ra dựa vào linh cảm, hơn nữa từ thái độ hơi gượng gạo ấp úng của anh, cô hiểu rằng cái tên này do Hề Thành Hạo đặt.
“Ừm, được đấy, vậy sẽ gọi là Hề Hiểu, tôi rất thích cái tên này.” Giản Tư cười cười. Lòng được thanh thản thì cơ thể liền cảm thấy mệt mỏi tột cùng. Cơn buồn ngủ không khống chế nổi nhanh chóng bủa vây lấy cô.
STENT
Giản Tư không biết mình đã ngủ trong bao lâu, lúc mở mắt ra, bên ngoài vẫn là nền trời chiều xanh biêng biếc, vẫn là thứ ánh mắt vàng lịm như rải mật. Giản Tư mơ màng một lát, không định hình được sự biến đổi của thời gian. Nhìn sang, chiếc giường trẻ con bên cạnh rỗng không, cô nhất thời sững người.
Dì Lý phát hiện cô tỉnh rồi, vội vàng giải thích y tá bế Hề Hiểu đi tắm, bảo cô không cần lo lắng.
Y tá chưa bế Hề Hiểu về trả cô, Trương Nhu và Chính Lương đã đột ngột đến thăm. Giản Tư nhìn hai người, trong lòng rối bời không biết xử sự ra sao. Đặc biệt là bộ dạng thành tâm vui mừng của Chính Lương làm cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Mỗi lời chúc phúc của anh đều làm tăng thêm mối day dứt trong lòng cô, cô cảm thấy khó lắm mới nở được một nụ cười lịch sự cảm ơn.
Trương Nhu chợt nắm lấy tay Giản Tư, sự an ủi khích lệ mà bàn tay Trương Nhu đem đến đã giúp trái tim càng lúc càng nặng nề của Giản Tư đột nhiên tìm được một bến đỗ vững chãi. Giản Tư ngước đầu nhìn Trương Nhu đang cười vui vẻ, ánh mắt chất chứa sự thấu hiểu độ lượng. Thời gian vừa qua, Trương Nhu đã thấu cảm nỗi day dứt khủng khiếp từ sự vị tha của Chính Lương đem lại. Cô dùng cánh tay kia vỗ nhẹ Giản Tư, khẽ nói: “Chuyện đã qua thì cho qua đi… Bây giờ có thể hạnh phúc là tốt rồi.”
Giản Tư nhìn Trương Nhu, chỉ một câu nói giản dị nhưng lại bao hàm rất nhiều chua xót dày vò, giữa hai người có một sự thấu hiểu lẫn nhau về nỗi đau mỗi người đang mang, điều này làm Giản Tư cảm thấy Trương Nhu vẫn gần gũi như ngày nào, hai người vẫn là bạn bè sẵn sàng giúp đỡ nhau khi cần thiết.
Y tá bế Hề Hiểu về phòng, Chính Lương và Trương Nhu vây quanh đứa bé, cười nói tranh luận liên hồi. Hai người đưa mắt nhìn nhau bật cười, khung cảnh đó làm Giản Tư cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc vào giây phút đó của họ.
Trương Nhu và Chính Lương đi rồi, Giản Tư mỉm cười nhìn chị Tề bôi phấn rôm thay tã cho Hề Hiểu. Đúng lúc đó, Hề Kỉ Hằng cầm một bó hoa bước vào. Giản Tư quay đầu nhìn thấy anh, nhất thời sững sờ.
Hề Kỉ Hằng thì vô cùng tự nhiên, tiện tay đặt bó hoa xuống, chen đến bên cạnh chị Tề chăm chú quan sát Hề Hiểu, còn dùng một ngón tay chọc khẽ vào bụng Hề Hiểu, rồi lắc đầu chậc chậc: “Đây là cháu gái của tôi sao? Trông xấu thật.”
Giản Tư ngao ngán nhìn anh ta.
Chị Tề nghe thế thì không vừa lòng: “Trẻ con đứa nào sinh ra mà chẳng thế, Hề Hiểu của chúng ta thế này là xinh lắm rồi, nhìn khe mắt dài chưa kìa, lớn lên chắc chắn có một đôi mắt to tròn.”
Hề Kỉ Hằng nghe thế cũng chăm chú nhìn bộ dạng ngơ ngác không hiểu lắm. Anh rút di động trong túi áo ra, định chụp ảnh Hề Hiểu. Giản Tư biết có lẽ anh định cho Hề phu nhân xem, trong lòng bất giác dấy lên một chút khó chịu. Cô cau mày, quả nhiên để quên được đau đớn là chuyện không dễ dàng, nhưng cô sẽ bắt đầu bằng việc nhỏ nhặt này vậy. Dù sao Hề phu nhân cũng là bà nội của đứa bé, thế mà đã phải dùng cách này mới được nhìn thấy cháu, đúng là cô không nên tính toán so đo quá nhiều.
“Á!” Cô hét lên một tiếng với Hề Kỉ Hằng.
Cánh tay Hề Kỉ Hằng cứng đờ, anh thật sự lo lắng Giản Tư sẽ không để anh chụp.
“Tuyệt đối không được dùng đèn flash.” Giản Tư mỉm cười: “Mắt của em bé không chịu nổi.” Hề Kỉ Hằng ngước nhìn Giản Tư, cô hơi dựa vào đầu giường, mặt mũi tươi cười, rộng lượng và xinh đẹp. Anh cảm thấy hơi choáng ngợp, anh rất thích nụ cười rạng rỡ như này của cô, giống như thứ ánh sáng được rửa sạch bởi loại nước suối tinh khiết nhất, làm người ta bỗng nhiên thấy ấm áp. Anh không còn cảm thấy hãi hùng lạnh lẽo khi đối diện với cô nữa.
Đây mới là nụ cười thuộc về Giản Tư.
Hề Kỉ Hằng cũng bất giác mỉm cười với cô, mặc dù tình yêu đã tan biến, nhưng anh vẫn hi vọng cô sẽ sống thật tốt, không còn lạc lối trong mê cung thù hận nữa. Hình như… Giản Tư đã làm điều anh mong muốn rất tốt. Sau khi trải qua nghịch cảnh nguy khốn, cô dường như đã lại tìm thấy nụ cười chân thành của mình. Vốn dĩ anh căm hận những chuyện cô đã làm, nhưng nhìn vào đôi mắt trong trẻo phảng phất nét cười của cô, anh thậm chí nghĩ rằng nhờ có trải nghiệm đó, cô giống như phượng hoàng trầm mình trong biển lửa để tái sinh vậy. Bây giờ cô không còn là một Giản Tư ôm đầy oán hận như trước, cũng không tự tin dằn vặt bản thân như hồi đầu anh mới quen cô.
Cuối cùng, trên người cô gái Giản Tư xinh đẹp đã được bao phủ bởi hào quang của sự bình yên và nhẹ nhõm.