Giản Tư ngồi trên xe, chần chừ mãi vẫn chưa bước xuống. Cô không ngờ Hề Kỉ Hằng lại đưa mình đến đây.
Hề Kỉ Hằng đứng gần hàng rào cây xanh bên cạnh xe, ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ duy nhất sáng đèn trong tòa nhà u tối này, không có vẻ gì là muốn giục Giản Tư. Qua kính xe, Giản Tư cũng nhìn thấy ánh đèn… đó vốn dĩ là phòng ngủ của cô và Hề Thành Hạo.
Cô không ngờ rằng, sau khi đã cương quyết rời đi… anh lại dọn về đây sống.
Hề Kỉ Hằng nhìn một hồi, rồi đột nhiên bước nhanh về phía bậc thang, ra sức gõ cửa. Giản Tư nhìn ánh đèn bật sáng từ trên tầng xuống dưới nhà, tự dưng rất muốn co chân chạy trốn. Nhưng cô chẳng thể nhấc nổi chân, chỉ có thể ngồi cứng đờ trên xe, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Hề Thành Hạo nhìn thấy Hề Kỉ Hằng thì không hề ngạc nhiên, trừ cậu em họ này ra, không ai lại đến gõ cửa nhà anh vào lúc nửa đêm như thế này: “Vào đi.” Anh liếc Hề Kỉ Hằng một cái, cho rằng cậu ta đã uống say. Vì đã khuya nên anh không chú ý tới một người nữa vẫn đang ngồi trong xe.
Hề Kỉ Hằng cũng không nói gì, quay người bước về phía xe, hơi thô bạo kéo Giản Tư xuống, lôi cô đến trước mặt Hề Thành Hạo.
“Hôm nay hai người bắt buộc phải nói cho rõ ràng! Em sẽ ở đây tận mắt chứng kiến!” Hề Kỉ Hằng đẩy Hề Thành Hạo lúc này đang cau mày nhăn trán sang một bên, lôi cô gái có vẻ mặt hoảng loạn vào trong nhà, ném xuống sô-pha.
Hề Thành Hạo sững sờ một lúc, sau đó vẻ mặt lãnh đạm trở lại. Anh bước vào phòng bếp pha một ấm cà phê.
Hề Kỉ Hằng đứng cạnh bàn trà, quan sát hai người ngồi trầm lặng trên sô-pha: “Em cũng chẳng hỏi nhiều. Anh, anh nói đi, anh có còn yêu Giản Tư không? Những thứ khác không quan trọng, anh chỉ cần trả lời câu hỏi này thôi.”
Giản Tư không ngờ Hề Kỉ Hằng lại vào thẳng vấn đề bằng một câu hỏi thế này, cô lúng túng đan hai bàn tay vào nhau. Không ngờ sau ba năm sống yên bình, cô lại rơi vào tình thế khó xử như thế này.
Hề Thành Hạo không trả lời, anh uống một ngụm cà phê, mặt không biểu cảm nhìn làn khói mỏng đang vờn miệng cốc: “Bừa bãi quá.” Mắt anh cụp xuống, hàng mi dài che lấp biểu cảm trào dâng nơi đáy mắt. Nếu như yêu và không yêu có thể quyết định mọi thứ, thì anh và Giản Tư hà tất phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ như thế?
Cuộc sống và hôn nhân tuyệt đối không thể bị thay đổi chỉ vì yêu hoặc không yêu.
Lại nữa rồi! Hề Kỉ Hằng nghiến răng ken két. Anh hiểu Hề Thành Hạo hi vọng Giản Tư có một cuộc sống an bình giản đơn, nhưng thực sự anh ấy có thể dứt bỏ cánh tay của mình ư?! Nếu anh ấy có thể, thì Hề Kỉ Hằng anh đâu cần đóng vai kẻ tiểu nhân thế này. Làm như anh đang cố sống cố chết kéo Giản Tư xuống vạc dầu không bằng!
“Cứ cho là em làm bừa cũng được! Hôm nay em bắt anh phải dứt khoát nói ra một câu, rốt cuộc anh có còn yêu người con gái này không!” Hề Kỉ Hằng phẫn nộ chỉ tay vào Giản Tư đang mím môi ngồi trên sô-pha. Nếu đã không thể buông tay, thì chi bằng níu nó lại bằng mọi cách!
“Thôi đi!” Giản Tư nãy giờ im lìm cuối cùng cũng cất tiếng. Thực ra giữa cô và Hề Thành Hạo đã luôn tồn tại một sự thấu hiểu gần như đáng sợ, đặc biệt vào lúc bị người ngoài như Hề Kỉ Hằng thô lỗ can thiệp. Đã bao nhiêu năm nay… Họ đã chia tay hai lần. Nếu nói cô hoài nghi tình yêu của hai người, tức là chính cô đã sỉ nhục bản thân.
Ba năm qua, chứng kiến tình yêu bị kiềm chế mà anh dành cho Hiểu Hiểu, thực ra Giản Tư… đã hiểu tất cả.
Anh không nhẫn tâm cướp lấy Hiểu Hiểu từ bàn tay cô, không nỡ quấy nhiễu cuộc sống yên bình của cô. Anh cũng giống như cô, muốn giải phóng cho đối phương được tự do. Hai người vì muốn giải thoát cho nhau đã trả giá rất nhiều, thực sự quá nhiều. Cả hai đều không muốn công sức bao lâu nay đổ xuống sông xuống biển. Cho dù cô và anh thừa nhận tình yêu vẫn còn, nhưng điều đó có thể thay đổi được gì chứ? Bố mẹ của cô, bố mẹ của anh, quá khứ đã qua… hết thảy đều bị tình yêu đánh bại sao?
Nếu như tình yêu có thể đánh bại hết thảy… thì cô và anh đã không rơi vào tình thế của ngày hôm nay. Giản Tư không cần ngồi đây, Hề Thành Hạo không cần tỏ ra lạnh lùng và Hề Kỉ Hằng không cần phải lớn tiếng hỏi cả hai về tình yêu giữa họ.
Giản Tư lãnh đạm cười nhẹ: “Những thứ này… đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Quả thực đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Đã đến nước này, cô và anh không thể quay đầu lại được nữa.
Hề Kỉ Hằng lườm Giản Tư một cái. Mặt Hề Thành Hạo đanh lại. Nếu như lúc nãy anh vẫn còn một chút dao động và hi vọng, thì lúc này đây tất cả đã bị lý trí đè chặt.
“Được, được lắm!” Hề Kỉ Hằng thở hồng hộc, rõ ràng anh đang tức điên: “Nếu như các người đã quyết định ai đi đường nấy, thì đừng có lôi thôi nhập nhằng mãi! Cô…”
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên một cách từ tốn, người ấn chuông cửa đã cố tỏ ra lịch sự. Hề Kỉ Hằng nhanh chân lao đến mở cửa, quả nhiên là Khương Băng đang hoảng hốt lao vào nhà. Cô vội vàng chạy đến đây, vừa vào cửa đã đứng sững lại, mặt mày trắng bệch, ngơ ngác nhìn Hề Thành Hạo.
“Chị đến đúng lúc lắm!” Hề Kỉ Hằng đang tức phát điên: “Hai người này hôm nay coi như đã nói chuyện dứt khoát. Khương Băng, ngày mai chị hãy kết hôn với Hề Thành Hạo đi, anh ấy đồng ý rồi!”
Khương Băng mặt mày trắng nhợt lùi về sau một bước, chân mềm nhũn. Niềm hạnh phúc cô khát khao suốt hai năm qua đến quá bất ngờ, nhưng cô chẳng thấy vui chút nào.
Giản Tư chậm rãi đứng dậy. Đây là lần đầu tiên cô gặp Khương Băng. Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, một vẻ đẹp hiện đại và cao quý. Dù vội vàng đến đâu, nhưng vẻ ngoài của cô ấy vẫn toát lên nét thanh nhã. So với Giản Tư, bộ trang phục thể thao của cô ấy nhìn thật trẻ trung và đáng yêu. Giản Tư chua xót chế giễu sự so sánh trong vô thức của mình. Cô và Khương Băng không có gì để so sánh cả. Vào phút giây đầu tiên nhìn thấy Khương Băng, trong lòng cô thậm chí dấy lên nỗi oán hận sầu não của một chính thất phu nhân đã hao mòn tuổi xuân khi đối mặt với người thứ ba kiều diễm trẻ trung trên đường đời chật hẹp. Thật quá đỗi nực cười.
“Mọi người nói chuyện đi.” Giản Tư lịch sự mỉm cười: “Tôi đi trước đây.” Chứ chẳng lẽ cô ở lại để nghe bọn họ thảo luận về chi tiết hôn lễ sao?
Hề Thành Hạo cắn chặt môi, răng nghiến chặt đến mức huyệt thái dương đau nhức, thì ra điều khó nhất không phải là bản thân phủi tay bỏ đi, mà là nhìn Giản Tư đơn độc biến mất khỏi tầm mắt mình! Trong một khoảnh khắc, anh muốn gọi giật cô lại, muốn lao đến túm lấy cô. Thậm chí cánh tay anh đã định nhấc lên. Nhưng cuối cùng… anh không thể.
Anh gọi Giản Tư, giữ cô lại… Sau đó thì sao?
Khương Băng bước lên một bước, chắn ngang ánh mắt lạc vào đêm tối hun hút của anh: “Anh muốn kết hôn với em sao?” Cô hỏi, giọng điệu cương quyết, giống như dồn hết sức lực đánh một trận sống mái.
Hề Thành Hạo hơi đờ người. Anh lãnh đạm di chuyển ánh mắt về phía Khương Băng như thể bây giờ mới nhìn thấy.
“Có phải là anh muốn kết hôn với em không?!” Khương Băng chậm rãi chất vấn, cô cảm thấy vừa rồi anh không hề nghe thấy cô nói gì! Hai năm nay, trong tim anh, trong mắt anh, chưa bao giờ có cô! Có phải thế không? Không phải Hề Kỉ Hằng nói anh và vợ cũ của anh đã nói chuyện dứt khoát rồi sao? Vậy thì hôm nay, cô cũng nhất định phải có một đáp án rõ ràng!
Ánh mắt lạnh lẽo chìm trong cô đơn u sầu, Hề Thành Hạo nhìn Khương Băng, mặt không biểu cảm “Ừ” một tiếng.
Giản Tư ngồi trên xe, chần chừ mãi vẫn chưa bước xuống. Cô không ngờ Hề Kỉ Hằng lại đưa mình đến đây.
Hề Kỉ Hằng đứng gần hàng rào cây xanh bên cạnh xe, ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ duy nhất sáng đèn trong tòa nhà u tối này, không có vẻ gì là muốn giục Giản Tư. Qua kính xe, Giản Tư cũng nhìn thấy ánh đèn… đó vốn dĩ là phòng ngủ của cô và Hề Thành Hạo.
Cô không ngờ rằng, sau khi đã cương quyết rời đi… anh lại dọn về đây sống.
Hề Kỉ Hằng nhìn một hồi, rồi đột nhiên bước nhanh về phía bậc thang, ra sức gõ cửa. Giản Tư nhìn ánh đèn bật sáng từ trên tầng xuống dưới nhà, tự dưng rất muốn co chân chạy trốn. Nhưng cô chẳng thể nhấc nổi chân, chỉ có thể ngồi cứng đờ trên xe, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Hề Thành Hạo nhìn thấy Hề Kỉ Hằng thì không hề ngạc nhiên, trừ cậu em họ này ra, không ai lại đến gõ cửa nhà anh vào lúc nửa đêm như thế này: “Vào đi.” Anh liếc Hề Kỉ Hằng một cái, cho rằng cậu ta đã uống say. Vì đã khuya nên anh không chú ý tới một người nữa vẫn đang ngồi trong xe.
Hề Kỉ Hằng cũng không nói gì, quay người bước về phía xe, hơi thô bạo kéo Giản Tư xuống, lôi cô đến trước mặt Hề Thành Hạo.
“Hôm nay hai người bắt buộc phải nói cho rõ ràng! Em sẽ ở đây tận mắt chứng kiến!” Hề Kỉ Hằng đẩy Hề Thành Hạo lúc này đang cau mày nhăn trán sang một bên, lôi cô gái có vẻ mặt hoảng loạn vào trong nhà, ném xuống sô-pha.
Hề Thành Hạo sững sờ một lúc, sau đó vẻ mặt lãnh đạm trở lại. Anh bước vào phòng bếp pha một ấm cà phê.
Hề Kỉ Hằng đứng cạnh bàn trà, quan sát hai người ngồi trầm lặng trên sô-pha: “Em cũng chẳng hỏi nhiều. Anh, anh nói đi, anh có còn yêu Giản Tư không? Những thứ khác không quan trọng, anh chỉ cần trả lời câu hỏi này thôi.”
Giản Tư không ngờ Hề Kỉ Hằng lại vào thẳng vấn đề bằng một câu hỏi thế này, cô lúng túng đan hai bàn tay vào nhau. Không ngờ sau ba năm sống yên bình, cô lại rơi vào tình thế khó xử như thế này.
Hề Thành Hạo không trả lời, anh uống một ngụm cà phê, mặt không biểu cảm nhìn làn khói mỏng đang vờn miệng cốc: “Bừa bãi quá.” Mắt anh cụp xuống, hàng mi dài che lấp biểu cảm trào dâng nơi đáy mắt. Nếu như yêu và không yêu có thể quyết định mọi thứ, thì anh và Giản Tư hà tất phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ như thế?
Cuộc sống và hôn nhân tuyệt đối không thể bị thay đổi chỉ vì yêu hoặc không yêu.
Lại nữa rồi! Hề Kỉ Hằng nghiến răng ken két. Anh hiểu Hề Thành Hạo hi vọng Giản Tư có một cuộc sống an bình giản đơn, nhưng thực sự anh ấy có thể dứt bỏ cánh tay của mình ư?! Nếu anh ấy có thể, thì Hề Kỉ Hằng anh đâu cần đóng vai kẻ tiểu nhân thế này. Làm như anh đang cố sống cố chết kéo Giản Tư xuống vạc dầu không bằng!
“Cứ cho là em làm bừa cũng được! Hôm nay em bắt anh phải dứt khoát nói ra một câu, rốt cuộc anh có còn yêu người con gái này không!” Hề Kỉ Hằng phẫn nộ chỉ tay vào Giản Tư đang mím môi ngồi trên sô-pha. Nếu đã không thể buông tay, thì chi bằng níu nó lại bằng mọi cách!
“Thôi đi!” Giản Tư nãy giờ im lìm cuối cùng cũng cất tiếng. Thực ra giữa cô và Hề Thành Hạo đã luôn tồn tại một sự thấu hiểu gần như đáng sợ, đặc biệt vào lúc bị người ngoài như Hề Kỉ Hằng thô lỗ can thiệp. Đã bao nhiêu năm nay… Họ đã chia tay hai lần. Nếu nói cô hoài nghi tình yêu của hai người, tức là chính cô đã sỉ nhục bản thân.
Ba năm qua, chứng kiến tình yêu bị kiềm chế mà anh dành cho Hiểu Hiểu, thực ra Giản Tư… đã hiểu tất cả.
Anh không nhẫn tâm cướp lấy Hiểu Hiểu từ bàn tay cô, không nỡ quấy nhiễu cuộc sống yên bình của cô. Anh cũng giống như cô, muốn giải phóng cho đối phương được tự do. Hai người vì muốn giải thoát cho nhau đã trả giá rất nhiều, thực sự quá nhiều. Cả hai đều không muốn công sức bao lâu nay đổ xuống sông xuống biển. Cho dù cô và anh thừa nhận tình yêu vẫn còn, nhưng điều đó có thể thay đổi được gì chứ? Bố mẹ của cô, bố mẹ của anh, quá khứ đã qua… hết thảy đều bị tình yêu đánh bại sao?
Nếu như tình yêu có thể đánh bại hết thảy… thì cô và anh đã không rơi vào tình thế của ngày hôm nay. Giản Tư không cần ngồi đây, Hề Thành Hạo không cần tỏ ra lạnh lùng và Hề Kỉ Hằng không cần phải lớn tiếng hỏi cả hai về tình yêu giữa họ.
Giản Tư lãnh đạm cười nhẹ: “Những thứ này… đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Quả thực đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Đã đến nước này, cô và anh không thể quay đầu lại được nữa.
Hề Kỉ Hằng lườm Giản Tư một cái. Mặt Hề Thành Hạo đanh lại. Nếu như lúc nãy anh vẫn còn một chút dao động và hi vọng, thì lúc này đây tất cả đã bị lý trí đè chặt.
“Được, được lắm!” Hề Kỉ Hằng thở hồng hộc, rõ ràng anh đang tức điên: “Nếu như các người đã quyết định ai đi đường nấy, thì đừng có lôi thôi nhập nhằng mãi! Cô…”
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên một cách từ tốn, người ấn chuông cửa đã cố tỏ ra lịch sự. Hề Kỉ Hằng nhanh chân lao đến mở cửa, quả nhiên là Khương Băng đang hoảng hốt lao vào nhà. Cô vội vàng chạy đến đây, vừa vào cửa đã đứng sững lại, mặt mày trắng bệch, ngơ ngác nhìn Hề Thành Hạo.
“Chị đến đúng lúc lắm!” Hề Kỉ Hằng đang tức phát điên: “Hai người này hôm nay coi như đã nói chuyện dứt khoát. Khương Băng, ngày mai chị hãy kết hôn với Hề Thành Hạo đi, anh ấy đồng ý rồi!”
Khương Băng mặt mày trắng nhợt lùi về sau một bước, chân mềm nhũn. Niềm hạnh phúc cô khát khao suốt hai năm qua đến quá bất ngờ, nhưng cô chẳng thấy vui chút nào.
Giản Tư chậm rãi đứng dậy. Đây là lần đầu tiên cô gặp Khương Băng. Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, một vẻ đẹp hiện đại và cao quý. Dù vội vàng đến đâu, nhưng vẻ ngoài của cô ấy vẫn toát lên nét thanh nhã. So với Giản Tư, bộ trang phục thể thao của cô ấy nhìn thật trẻ trung và đáng yêu. Giản Tư chua xót chế giễu sự so sánh trong vô thức của mình. Cô và Khương Băng không có gì để so sánh cả. Vào phút giây đầu tiên nhìn thấy Khương Băng, trong lòng cô thậm chí dấy lên nỗi oán hận sầu não của một chính thất phu nhân đã hao mòn tuổi xuân khi đối mặt với người thứ ba kiều diễm trẻ trung trên đường đời chật hẹp. Thật quá đỗi nực cười.
“Mọi người nói chuyện đi.” Giản Tư lịch sự mỉm cười: “Tôi đi trước đây.” Chứ chẳng lẽ cô ở lại để nghe bọn họ thảo luận về chi tiết hôn lễ sao?
Hề Thành Hạo cắn chặt môi, răng nghiến chặt đến mức huyệt thái dương đau nhức, thì ra điều khó nhất không phải là bản thân phủi tay bỏ đi, mà là nhìn Giản Tư đơn độc biến mất khỏi tầm mắt mình! Trong một khoảnh khắc, anh muốn gọi giật cô lại, muốn lao đến túm lấy cô. Thậm chí cánh tay anh đã định nhấc lên. Nhưng cuối cùng… anh không thể.
Anh gọi Giản Tư, giữ cô lại… Sau đó thì sao?
Khương Băng bước lên một bước, chắn ngang ánh mắt lạc vào đêm tối hun hút của anh: “Anh muốn kết hôn với em sao?” Cô hỏi, giọng điệu cương quyết, giống như dồn hết sức lực đánh một trận sống mái.
Hề Thành Hạo hơi đờ người. Anh lãnh đạm di chuyển ánh mắt về phía Khương Băng như thể bây giờ mới nhìn thấy.
“Có phải là anh muốn kết hôn với em không?!” Khương Băng chậm rãi chất vấn, cô cảm thấy vừa rồi anh không hề nghe thấy cô nói gì! Hai năm nay, trong tim anh, trong mắt anh, chưa bao giờ có cô! Có phải thế không? Không phải Hề Kỉ Hằng nói anh và vợ cũ của anh đã nói chuyện dứt khoát rồi sao? Vậy thì hôm nay, cô cũng nhất định phải có một đáp án rõ ràng!
Ánh mắt lạnh lẽo chìm trong cô đơn u sầu, Hề Thành Hạo nhìn Khương Băng, mặt không biểu cảm “Ừ” một tiếng.