Đêm ba mươi, Văn Ý nhìn chằm chằm vào điện thoại, mấy phong bao lì xì mà cô giật toàn là những bao ít nhất.
Bao lì xì hai trăm tệ, cô cũng chỉ giành được mười tệ.
Mọi người trong nhóm đều trêu chọc cô, Văn Ý bực bội ném điện thoại sang bên cạnh, cô đâm đâm Thẩm Ôn Đình đang ở bên cạnh đọc sách, "Ba mươi tết rồi, anh cũng gửi bao lì xì cho em đi."
"Được." Thẩm Ôn Đình đặt sách xuống, anh mở nhóm WeChat.
Anh xem lịch sử trò chuyện, mấy bao lì xì mà người khác giành được cũng rất nhiều, con số của Văn Ý lại vô cùng nổi bật.
Đối diện với ánh mắt của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý ưỡn ngực nói, "Trước đó đều là ngoài ý muốn, anh gửi một lần, em đảm bảo sẽ là vua may mắn."
Thẩm Ôn Đình làm theo, anh gửi liên tiếp năm bao lì xì.
Văn Ý hưng phấn mở từng cái ra, sau đó cô giận tối mắt tối mũi.
Ba bao kia không cướp được, hai bao tám hào.
Tám hào!!
(*) 1 tệ = 10 hào
Cố Phương Nguyên: Tổng giám đốc Thẩm oai phong!
Ngải Tư Ngôn: Ha ha ha ha cục cưng, sao cậu chỉ có tám hào vậy, cười chết tớ rồi.
Phương Dịch: Chậc chậc chậc, bà Thẩm quả nhiên là xem thường chút tiền lì xì này.
Lục Y Y: Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm, cảm ơn bà Thẩm!
Văn Ý: "..." Cút giùm!
Cô không để ý đến mấy lời trêu chọc ở trong nhóm, Văn Ý ném điện thoại sang một bên, cô nằm xuống, cô trợn mắt nhìn trần nhà, cô tức giận nói, "Em nghĩ là WeChat cho em vào danh sách đen rồi."
Thẩm Ôn Đình sửa lại lời nói nhảm của cô, "Đây là chuyện liên quan đến may mắn."
Văn Ý tức giận trừng mắt nhìn anh, "Ý anh là em xui à?"
Thẩm Ôn Đình im lặng hai giây, "Số lượng tiền là xác suất ngẫu nhiên, em lấy mấy lần, tỉ lệ cao hơn một chút."
Văn Ý nghiêng đầu nhìn anh, "Vậy anh gửi thêm mấy bao đi?"
Thẩm Ôn Đình còn chưa kịp nói chuyện, Văn Ý lại nói, "Thôi khỏi đi, đừng gửi nữa, dù sao thì em cũng xui mà."
Không còn sớm nữa, Thẩm Ôn Đình nằm xuống, Văn Ý chui vào trong lòng anh, giọng nói trong trẻo, "Thật ra thì em vẫn may mắn lắm đấy, gặp được anh rồi."
Cả đời may mắn một lần là đủ rồi.
Thẩm Ôn Đình nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Văn Ý, trái tim anh cảm thấy ấm áp, anh hôn nhẹ lên trán cô, "Ngủ thôi."
Đầu năm, khi cô tỉnh lại, chuyện đầu tiên mà Văn Ý làm là xem WeChat.
Tối hôm qua cô không đón giao thừa, sáng dậy tin nhắn chúc mừng cũng sắp 99+ rồi.
Đầu tiên là tin nhắn của Thẩm Ôn Đình, anh gửi đến hai mươi tin nhắn chuyển tiền.
Văn Ý nghi ngờ rằng, nếu WeChat không hạn chế số tiền được chuyển đi, có lẽ là tin nhắn của Thẩm Ôn Đình phải tràn màn hình.
Cô nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh, đúng lúc người đàn ông quay lại nhìn cô, ánh mắt anh cực kỳ dịu dàng, "Văn Ý, năm mới vui vẻ."
"Chồng yêu năm mới vui vẻ." Tâm trạng của Văn Ý rất tốt, cô chụp màn hình cuộc trò chuyện với Thẩm Ôn Đình, "Em muốn đăng lên vòng bạn bè! Hừ, ai bảo tối qua bọn họ trêu em."
Văn Ý: Năm mới lại đến, mong là anh Thẩm quan tâm nhiều hơn.
【Ảnh đi kèm:Lịch sử chuyển tiền。】
Ngải Tư Ngôn: Đm!
Phương Dịch: Đm!
Cố Phương Nguyên: Đm!
Lục Y Y: A...!Phá đội hình một chút, chị Văn Ý, nhà chị còn cần bảo mẫu không?
Bát cơm cho chó đầu tiên của năm, ăn no lắm rồi.
- -
Đêm mùng một, Cố Phương Nguyên vẫn bao phòng như thường lệ, Văn Ý dẫn theo cậu nhóc mập mạp nhà mình đến chơi mạt chược.
Thẩm Dịch Chi gần một tuổi, sắp đi được rồi, nhưng vẫn chưa vững lắm, vẫn còn cần Văn Ý ở bên cạnh đỡ cho.
Bây giờ cậu nhóc ngoan ngoan ngồi trên đùi Văn Ý, thỉnh thoảng lại giật tóc cô.
Ngải Tư Ngôn đánh ra một quân Tam Điều, ánh mắt cô nhìn chằm chằm cậu nhóc mũm mĩm trong lòng Văn Ý, "Cục cưng, ăn Tết có bận gì không?"
(*) Mình hoàn toàn không biết gì về các quân bài mạt chược, cũng không biết chơi luôn, tên quân bài hoàn toàn là phiên âm Hán - Việt.
Văn Ý: "Không bận, rảnh lắm."
Ngải Tư Ngôn vừa mới nghĩ xong sẽ đánh quân gì, cô trầm tư vài giây, cô nghiêm túc nhìn Văn Ý, "Tớ cảm thấy cậu và Thẩm Ôn Đình có thể mượn cơ hội này để sống thế giới của hai người."
Bạn nhỏ Thẩm Dịch Chi càng lớn càng đáng yêu, mỗi lần Ngải Tư Ngôn đều nhìn chằm chằm vào cậu nhóc, cô hận không thể trộm mang về.
Văn Ý không còn lạ gì nữa, cô nhẹ nhàng kéo tóc mình từ trong tay Thẩm Dịch Chi ra, "Muốn con trai, tự mình sinh một đứa đi."
Ngải Tư Ngôn: "..."
Thẩm Dịch Chi tiếp tục hành hạ mái tóc của Văn Ý mà không biết mệt, Văn Ý không còn cách nào, đành phải xoay người thằng bé lại.
Cô xoay người Thẩm Dịch Chi lại, để thằng bé ngồi đối diện với bàn mạt chược, cô nghiêm túc dạy dỗ cậu nhóc, "Chơi mạt chược, đừng nghịch tóc mẹ nữa."
"A a..." Lần đầu tiên nhìn thấy mạt chược, Thẩm Dịch Chi rất hiếu kỳ, đưa tay ra dựng quân Ngũ Đồng lên.
"Lạch cạch."
Quân Nhất Đồng bị thằng bé đẩy ra ngoài, ánh mắt Cố Phương Nguyên sáng lên, anh vội vàng đoạt lấy, "Chạm!"
(*) Chạm: Nếu đối thủ đánh bài, nếu trong tay bạn có hai quân bài giống nhau, bạn có thể đánh.
Ví dụ, trên tay có hai quân Ngũ Vạn, đối phương đánh tiếp một quân khác, bạn có thể chạm, sau khi chạm một quân bài thì sẽ đánh một quân bài (vào và ra).
[Baidu nó ghi vậy á chứ tui cũng không hiểu -.-]
"Vừa rồi là do Tiểu Thập quấy rối, không tính." Văn Ý tức giận, bài của cô đang rất tốt, kết quả lại bị Thẩm Dịch Chi phá rối, tất cả tan thành mây khói.
Cố Phương Nguyên không quan tâm, tiền bạc trước mặt không có bạn bè.
Anh bảo vệ bài của mình thật tốtt, "Tôi cũng mặc kệ."
Văn Ý: "..." Thôi vậy, còn có thể xoay chuyển tình thế.
Thẩm Dịch Chi giống như đã tìm ra được món đồ chơi mới vậy, bị Văn Ý giữ tay lại, cậu nhóc sẽ dùng chân đá, lần nào cũng là quân bài mà Cố Phương Nguyên còn thiếu.
Ném hết tất cả nguyên liệu vào, Phương Dịch đóng nắm lại, tiếp tục chuẩn bị món ăn tiếp theo.
Anh liếc nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh đang nghiêm túc làm thức anh, anh cười nói, "Lại làm đồ ăn tốt cho sức khỏe à?"
Văn Ý đang trong thời gian cho con bú, Thẩm Ôn Đình đã học rất nhiều món ăn tốt cho sức khỏe.
Vì để hợp khẩu vị của Văn Ý, anh đã nghiên cứu rất lâu.
"Một công đôi chuyện." Lại nói đến, Thẩm Ôn Đình cũng đã ba mươi rồi.
Một người đàn ông ở tuổi ba mươi, thời gian không để lại quá nhiều dấu vết trên người anh, nhưng lại khiến anh càng thêm trưởng thành chững chạc.
"Thẩm Dịch Chi!" Bên ngoài vang lên giọng nói tức giận của Văn Ý.
Động tác của Thẩm Ôn Đình hơi dừng lại, Phương Dịch xua tay, "Đi xem một chút đi."
Thẩm Ôn Đình vừa mới rửa tay xong đi ra ngoài, Văn Ý đã nhào vào trong lòng anh, rất là uất ức, "Con trai anh là gián điệp của Cố Phương Nguyên!"
Thẩm Ôn Đình nhướng mày, tên đầu sỏ lúc này đang ngồi trong lòng Ngải Tư Ngôn, mỉm cười vui vẻ.
"Thua bao nhiêu?" Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý.
Văn Ý nhỏ giọng nói cho anh một con số, cô tức giận nói, "Tiểu Thập ra bài lung tung."
Cũng không nhiều lắm, so với năm trước, năm nay cũng xem như là tiến bộ rồi.
Chỉ là vừa mới chơi một lát đã thua nhiều như vậy, còn chơi nữa, sẽ thua sạch cho coi.
"Tiểu Thập còn nhỏ, thích chơi cũng là bình thường." Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng dỗ dành cô, "Thằng bé đang nhìn em kìa, qua ôm thằng bé đi."
Văn Ý do dự vài giây, cô lại nhìn con trai nhà mình hai lần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt đen láy to trò, đang vô tội nhìn cô.
Rốt cuộc cũng là con mình mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, Văn Ý ngay lập tức đi qua đó.
Ai ngờ Văn Ý vừa đến gần một chút, Thẩm Dịch Chi lập tức vòng tay ôm lấy cô Ngải Tư Ngôn, ôm chặt không chịu buông.
Sắc mặt Văn Ý đen lại, cô nghiến răng nghiến lợi nói, "Thẩm Dịch Chi, con đi theo dì Ngải của con luôn đi!"
"Đừng giận." Thẩm Ôn Đình dỗ dành cô vợ nhỏ của anh, "Tiểu Thập bám Ngải Tư Ngôn, để nó qua đó mấy ngày Tết đi."
- -
Giải quyết xong "đứa con ghẻ", ngày hôm sau Văn Ý bị Thẩm Ôn Đình bắt cóc lên máy bay.
Máy bay bay được một lúc, trước khi Văn Ý mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cô nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh, "Thẩm Ôn Đình, có phải anh mưu tính trước rồi không?"
"Ừ." Thẩm Ôn Đình thản nhiên thừa nhận.
Ôi...!Người đàn ông này.
Cô tỉnh lại thấy máy bay đã hạ xuống Thái Lan, tinh thần Văn Ý vô cùng phấn chấn, cô ôm lấy Thẩm Ôn Đình hôn một cái.
Ở trong nước đang là mùa đông, ở Thái Lan, Văn Ý hưởng thụ ánh mặt trời, vô cùng thích thú.
Ban ngày lang thang trên phố, gặp được những con người mới, cô còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Thẩm Ôn Đình kéo đi rồi.
Vẻ mặt anh đen lại, Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nhìn Văn Ý, "Hứng thú lắm à?"
"Chưa từng thấy bao giờ mà." Văn Ý làm nũng với anh, cô ôm lấy cánh tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ, "Hiếm khi mới gặp được một lần, chẳng lẽ anh kỳ thị bọn họ à?"
"Không kỳ thị." Thẩm Ôn Đình tôn trọng sự lựa chọn cá nhân của mỗi người, anh nhìn chằm chằm Văn Ý trước mặt mình, "Chẳng qua là tâm tư của em không đơn thuần, đừng làm chậm trễ người ta kiếm tiền."
Văn Ý: "..."
Không có gì thú vị, Văn Ý đành bị Thẩm Ôn Đình kéo vào bể bơi tư nhân.
Ngâm mình trong suối nước nóng, Văn Ý ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ lên nhìn bầu trời, cô nói một cách đầy thương cảm, "Em nghe nói, người đàn ông thích biển cả, tương đối cặn bã."
Thẩm Ôn Đình, người vừa đưa cô đến bể bơi, nhắc nhở cô, "Đây là bể bơi."
Văn Ý: "..."
"Còn nữa, người thích biển là em."
Văn Ý: "...!Không có, em thật sự yêu thiên nhiên mà."
Thẩm Ôn Đình liếc nhìn cô một cái, anh cởi khăn tắm ra.
Cả người chỉ mặc độc một chiếc quần bơi, thân hình cường tráng hoàn toàn để lộ ra trước mắt Văn Ý.
Dáng người của người đàn ông này rất đẹp, nhất là vào lúc này.
Suối nước nóng cao không đến ngực anh, ánh mặt trời chiếu xuống, khiến làn da anh càng thêm trắng trẻo mê người.
Trên xương quai xanh có vài giọt nước, khuôn mặt lạnh lùng nào đó đang nghiêm nghị nhìn cô.
Văn Ý bị sắc đẹp quyến rũ, ngón tay cô vuốt v e lên ngực Thẩm Ôn Đình.
Cô còn chưa sờ được mấy lần, bàn tay không chịu an phận của cô đã bị Thẩm Ôn Đình bắt được, "Thu phí thế nào đây?"
Văn Ý: "??"
"Thế nào, người ở bên ngoài đều thu phí, giá trị con người anh còn không bằng bọn họ à?" Dừng lại một chút, ánh mắt Thẩm Ôn Đình như mang theo ý cười, giọng nói trầm trầm, có chút quyến rũ, "Muốn chơi free à?"
Văn Ý bị dụ dỗ, cô nuốt nước bọt, trả lời lại, "Quan hệ của chúng ta còn phải thu phí à?"
Thẩm Ôn Đình: "Anh cảm thấy cần phải tính toán rõ ràng."
Tên đàn ông chó này!
Văn Ý tức giận nói, "Vậy em không sờ nữa!"
Cô quay lưng lại, Văn Ý nằm trên bể bơi, vòng tay ấm áp của người đàn ông ôm lấy eo cô.
Văn Ý tức giận đẩy ra, "Trả tiền."
Thẩm Ôn Đình khẽ cười, "Văn Ý, anh muốn chơi free."
Văn Ý: "...??" Anh không biết xấu hổ à!!!
- -
Ở nước ngoài một tuần, Thẩm Ôn Đình vẫn chưa có ý định đón Thẩm Dịch Chi về.
Sau khi "cuộc vận động ban đêm" kết thúc, Văn Ý nằm trong lòng Thẩm Ôn Đình, cô thở hổn hển nói, "Anh nói xem Tiểu Thập có nhớ chúng ta không?"
Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng hôn Văn Ý, " Không biết, Tiểu Thập còn không có lương tâm hơn cả em."
Lần trước đến nhà Ngải Tư Ngôn, thằng bé chơi rất vui, cuối cùng lúc bọn họ đến đón, thằng bé bám lấy ông quần Ngải Tư Ngôn không chịu đi.
Văn Ý trừng mắt nhìn anh, nói thằng bé thì cứ nói đi, vô duyên vô cớ còn lôi cô vào làm gì.
"Em thấy là, ngày mai chúng ta đến đón thằng bé về đi." Văn Ý tránh đi nụ hôn của Thẩm Ôn Đình, ánh mắt quyến rũ nhìn anh.
Đôi môi mỏng của Thẩm Ôn Đình mím chặt lại, anh từ từ nói với cô, "Văn Ý, trong cuộc sống em sẽ có rất nhiều vai trò, sẽ không có vai trò nào chiếm hết toàn bộ cuộc sống của em."
Văn Ý chớp mắt nhìn anh, cô nhìn Thẩm Ôn Đình một cách khó hiểu.
Đang yên đang lành sao thầy Thẩm lại bắt đầu giảng đạo lý rồi?
"Mấy tháng nữa, cho Tiểu Thập đi mẫu giáo đi."
Bây giờ Văn Ý hiểu rồi, gần đây cô quên mất Thẩm Ôn Đình, người đàn ông này có chút bất mãn.
"Thẩm Ôn Đình, anh còn ghen với con trai nữa à?" Văn Ý ghét bỏ, cô chọc chọc lên mặt Thẩm Ôn Đình, cô nhìn vành tai đang ửng đỏ của anh, cô hôn lên đó một cái, nghe thấy hơi thở nặng nề của anh.
Thẩm Ôn Đình xoay người đè lên cô, ánh mắt nóng rực, phản chiếu hình ảnh nho nhỏ của Văn Ý, "Chẳng qua là anh hy vọng em có cuộc sống của riêng mình." Không bị đứa nhỏ và gia đình trói buộc.
Từ sau khi sinh con, thậm chí Văn Ý rất ít khi tụ tập với hội chị em, rất ít khi đi ra cửa.
"Nhưng là hai người chính là cuộc sống của em." Văn Ý tiến về phía trước, cô tùy tiện hôn lên khóe miệng anh, "Biết tại sao em lại đặt biệt danh cho thằng bé là Tiểu Thập không?"
Thẩm Ôn Đình: "Chẳng phải là do con số này dễ đọc sao?"
"Đương nhiên không phải rồi." Văn Ý lẽn bẽn nói, khuôn mặt cô vẫn còn ửng đỏ, ánh mắt sáng lấp lánh, "Đương nhiên là để kỷ niệm mười năm anh theo đuổi em rồi."
Thẩm Ôn Đình đợi cô mười năm, Văn Ý sẽ tặng anh cả đời.
Nhìn Thẩm Ôn Đình, Văn Ý mỉm cười với anh, "Còn không đón thằng bé về, cậu nhóc không có lương tâm sẽ quên chúng ta mất."
Quan trọng nhất là, Phương Dịch đã ám chỉ với cô rằng, anh định tháng này sẽ cố gắng tạo người.
Tiểu Thập ở bên đó, rất không tiện.
Thẩm Ôn Đình: "Được."
Vừa dứt lời, đầu ngón tay nóng bỏng lại không chịu yên.
"Ơ...!Thẩm Ôn Đình anh..." Văn Ý rất mệt, cô đẩy Thẩm Ôn Đình trên người mình ra, người đàn ông bất động như núi.
Thẩm Ôn Đình khàn giọng nói, "Ngày mai bóng đèn nhỏ về rồi, tối nay đền cho anh."
Văn Ý: "...".
Triển lãm nghệ thuật mùa thu, Văn Ý đưa Phó Thừa Ảnh ra nước ngoài một tuần để trao đổi học tập.
Trong hành lang dài yên tĩnh, Phó Thừa Ảnh đi sau lưng Văn Ý, "Chị yên tâm để một mình tổng giám đốc Thẩm ở trong nước à? Em nhớ là dạo gần đây có một ngôi sao nhỏ nào đó đang dòm ngó tổng giám đốc Thẩm."
Văn Ý tức giận trừng mắt nhìn Phó Thừa Ảnh, người này hết chuyện hay để nói rồi à.
Gần đây Thẩm thị có hợp tác với một bộ phim truyền hình, người diễn vai nữ chính không biết uống nhầm thuốc gì, biết là Thẩm Ôn Đình đã có vợ con, vẫn nhất định chen vào.
Vì thế, Văn Ý đã than phiền với Phó Thừa Ảnh rất nhiều lần.
Phó Thừa Ảnh cũng không biết phải làm thế nào, hai người này kết hôn rồi nhưng hoa đào vẫn không ngừng đâm chồi.
Không ngừng ghen tuông, không ngừng ngọt ngào.
"Chị không sợ, ngược lại là em đấy, vừa mới kết hôn đã ra nước ngoài." Văn Ý nhắm hai mắt lại hưởng thụ làn gió nhẹ, giọng cô nhẹ nhàng chậm rãi, "Lạnh nhạt như vậy, không sợ vợ cậu bất mãn à."
Phó Thừa Ảnh bật cười, nét mặt vô cùng dịu dàng, "Cô ấy chỉ mong em đi thôi, bảo là em quản cô ấy nghiêm quá."
Văn Ý nhún vai, đừng xem mấy tên đàn ông có vẻ ngoài là người nhưng trong lòng lại hành xử như một chú chó, tính chiếm hữu làm của riêng vô cùng đáng sợ.
Hơ, dù sao thì ở trong nước cô cũng có người giúp đỡ, không sợ.
Trong nước, Thẩm Ôn Đình nhìn cậu nhóc đang ngồi trên sofa, "Tiểu Thập, đói không?"
"Con không đói." Thẩm Dịch Chi ôm điện thoại chơi.
Đôi mắt của Thẩm Dịch Chi rất giống với Văn Ý, bây giờ lớn hơn rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, rất khiến người khác yêu thích.
Thẩm Ôn Đình nhìn đi nhìn lại mấy lần, lúc này anh mới cầm áo khoác đứng dậy, "Ba đi họp đây, họp xong chúng ta cùng đi ăn cơm."
"Ba con cũng đi!" Thẩm Dịch Chi vội vàng cầm điện thoại chạy tạch tạch đến.
Thẩm Ôn Đình cúi đầu nhìn đứa nhỏ bên cạnh mình, anh có chút không biết phải làm sao, "Bình thường sao ba không thấy con bám ba như vậy?"
Mọi người đều nói con trai thân với mẹ, từ khi còn nhỏ, Thẩm Dịch Chi đã rất thân với Văn Ý.
"Mẹ bảo con trông ba." Thẩm Dịch Chi ngẩng đầu lên, khuôn mặt bánh bao vô cùng nghiêm túc, "Con không muốn đổi mẹ."
Sắc mặt Thẩm Ôn Đình tối sầm lại, không biết Văn Ý đã dạy con trai cái gì nữa.
Anh ngồi xổm xuống, Thẩm Ôn Đình ôm Thẩm Dịch Chi vào trong lòng, "Con đừng nghe mẹ nói nhảm."
Đêm khuya, Văn Ý vừa hát vừa chọn quần áo.
Tối hôm qua Ngải Tư Ngôn cũng đến đây, hai người phụ nữ đã kết hôn, đã rất lâu rồi không đến quán bar, định đến quán bar vui vẻ một chút.
Vừa mới thay quần áo xong, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, còn kèm theo giọng nói non nớt của bạn nhỏ Thẩm Dịch Chi, "Mẹ."
Văn Ý: "..." Kế hoạch nửa đường đổ bể.
Cô vội vàng đi mở cửa, đối mặt với ánh mắt sâu thẳm trong veo lạnh lùng của Thẩm Ôn Đình, cô chột dạ đến nỗi tim đập loạn lên, "Chồng!"
Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đang ăn mặc quyến rũ, ánh mắt anh tối sầm lại, trong lòng anh có lẽ đã đoán ra được rồi, "Nửa đêm rồi, em muốn ra ngoài à?"
"Không, không có." Văn Ý chột dạ liếc nhìn xung quanh, cô vội vàng tránh người ra để bọn họ đi vào, cô nhìn Thẩm Ôn Đình bằng một ánh mắt quyến rũ, giọng nói vô cùng mê hoặc, "Em có linh cảm là anh sẽ đến, vì thế em mới đặc biệt ăn mặc xinh đẹp chờ anh."
Vừa dứt lời, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa một lần nữa, "Cục cưng, nhanh lên, đừng mò nữa, trễ chút nữa quán bar không còn chỗ trống đâu."
Văn Ý: "..."
Ngải Tư Ngôn đợi ở ngoài cửa một lúc, đợi một lát vẫn không thấy Văn Ý, cô lại nhìn thấy Thẩm Dịch Chi đáng yêu ra mở cửa, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn cô, "Dì Ngải, ba nói tối nay con đến ở với dì."
Thôi rồi, nhìn thấy cậu nhóc này, Ngải Tư Ngôn hiểu ra ngay.
Cô thở dài thay cho Văn Ý đang ở bên trong, Ngải Tư Ngôn dắt tay Thẩm Dịch Chi, "Được."
Cục cưng, bảo trọng.
Có đánh chết Văn Ý cũng không ngờ rằng, mình xui xẻo như ho nhẹ một tiếng, Văn Ý mở TV, "Thật ra thì em định ngày mai về."
Thẩm Ôn Đình: "Không vội, chơi thêm mấy ngày nữa cũng được.
Chưa đến quán bar mà đã về nước, anh sợ em tiếc."
Văn Ý lập tức thú nhận, cô hôn lên mặt anh vài cái, "Ông xã, em sai rồi."
"Em để Tiểu Thập ở trong nước giám sát anh, còn mình ra nước ngoài chơi?" Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nhìn Văn Ý đang làm nũng.
Văn Ý ngượng ngùng mỉm cười, "Em đây là vì công việc."
"Ừ, em từ trước đến nay luôn lấy chuyện công để làm việc tư."
Văn Ý: "..." Người đàn ông này một khi tức giận, nói chuyện nghe khó chịu thật đấy.
Thẩm Ôn Đình im lặng nhìn Văn Ý vài giây, cuối cùng anh không biết phải làm sao, anh kéo người vào trong lòng mình rồi cúi đầu hôn cô, "Cô nhóc không có lương tâm."
Anh ở trong nước lo lắng cho cô, kết quả cô ra nước ngoài chơi rất đã.
Phải phạt.
-
Trong một khoảng thời gian rất dài, bạn nhỏ Thẩm Dịch Chi cũng không hiểu về thứ tự sắp xếp địa vị trong nhà.
Trong lòng cậu nhóc, ba xếp vị trí thứ nhất.
Mỗi lần chỉ cần ba lạnh mặt xuống, mẹ sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Cho đến năm cậu lên sáu, ba mẹ cãi nhau.
Đây là lần ba mẹ cãi nhau lớn nhất từ khi cậu có ký ức đến giờ.
Cậu nhóc không hiểu là vì lý do gì, dù sao thì đêm đó mẹ bỏ đi, mấy ngày cũng không về.
Buổi sáng thứ bảy yên tĩnh, Thẩm Dịch Chi nhìn ba mình đang ăn cơm, cậu n hỏ giọng lên tiếng, "Ba, khi nào mẹ về?"
Thẩm Ôn Đình đang ăn cơm thì hơi dừng lại, anh thấp giọng nói, "Không biết, nhớ mẹ à?"
"Thật ra thì con không sao, mỗi ngày mẹ đều đón con tan học, còn dẫn con đi ăn chút gì đó." Thẩm Dịch Chi chớp mắt nhìn, cậu cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút.
Thẩm Ôn Đình đã ba ngày chưa từng gặp Văn Ý: "...!Ừ."
Thẩm Dịch Chi xới cơm, không nói thêm gì nữa.
Ăn cơm xong, Thẩm Dịch Chi vọt vào phòng thay quần áo.
Lúc cậu đi ra đúng lúc nghe thấy Thẩm Ôn Đình đang đưa lưng về phía cậu gọi điện thoại.
"Văn Ý."
Thẩm Dịch Chi nghe thấy ba gọi tên mẹ, ngay lập tức cậu bước nhẹ lại, tránh sang một bên để nghe lén.
"Tiểu Thập nhớ em, tối hôm qua còn khóc nhè đấy."
Thẩm Dịch Chi: "..." Con không có! Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể vì chuyện này mà khóc nhè được chứ!
Cậu bực mình phồng má lên, Thẩm Dịch Chi nghe thấy ba cậu mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối với mẹ ở đầu bên kia điện thoại, "Sáng nay còn làm loạn không chịu ăn cơm.
Văn Ý, anh và em giận dỗi nhau được, nhưng không thể không quan tâm đ ến Tiểu Thập.
Em ngoan một chút, bọn anh đến đón em."
Thẩm Dịch Chi: "..." Ba là người xấu!
Đến khi Thẩm Ôn Đình gọi điện thoại xong, anh xoay người lại thì nhìn thấy Thẩm Dịch Chi đang ngồi ở trên thảm, nhìn anh với vẻ mặt tức giận, rõ ràng là đã nghe được mấy lời anh vừa nói rồi.
Thẩm Ôn Đình rất bình tĩnh, anh không hề tỏ ra hốt hoảng chút nào, anh nhìn cậu nhóc mập mạp nhà mình, anh nói, "Lát nữa gặp mẹ con nhớ giả vờ khóc."
Thẩm Dịch Chi vô cùng nghiêm túc, "Không được, con không thể lừa mẹ được!"
Thẩm Ôn Đình bình tĩnh dụ dỗ tiếp, "Nghe nói con muốn ra biển chơi."
Ba mẹ yêu thương nhau, Thẩm Dịch Chi là đứa nhỏ ngoài ý muốn, từ nhỏ đã không được Thẩm Ôn Đình và Văn Ý đưa đi chơi cùng.
Mỗi lần hai người đi du lịch, còn mình sẽ được gửi sang nhà dì Ngải.
Bây giờ cũng đã lên tiểu học rồi, cậu nhóc vẫn chưa được ra ngoài chơi.
Rốt cuộc vẫn còn là trẻ con, vui chơi là quan trọng nhất.
Thẩm Dịch Chi do dự hai giây, sau đó sảng khoái đồng ý.
Dựa vào kỹ năng diễn xuất hoàn hảo của Thẩm Dịch Chi, Thẩm Ôn Đình cuối cùng cũng ôm được người đẹp về.
Lúc về nhà, Thẩm Dịch Chi còn lén nhìn thấy ba đang hôn mẹ, dịu dàng dỗ dành, "Anh sai rồi, đừng giận nữa được không..."
Văn Ý chớp mắt nhìn Thẩm Ôn Đình ở trước mặt mình, cô tự tin làm mình làm mẩy, "Vốn dĩ là anh sai!"
Lại là một nụ hôn thật dài, bạn nhỏ Thẩm Dịch Chi lịch sự quay lưng lại, không muốn xem cảnh tượng xấu hổ này.
Chỉ là...
Ở nhà người được xếp thứ nhất hình như là mẹ nhỉ.
_
Ngày đầu tiên đến trường tiểu học, các bạn nhỏ lần lượt tự giới thiệu mình.
Tiết học đầu tiên, nói về người mẹ vĩ đại.
Có rất nhiều bạn nhỏ đều nói rằng mẹ mình ở nhà sẽ nấu cơm, dọn vệ sinh, tắm cho mình.
Nhưng khi đến lượt Thẩm Dịch Chi, cậu nhóc nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói, "Nhà mình đều là ba mình nấu cơm, lau nhà."
Bạn cùng bàn của cậu nhóc tò mò, "Vậy mẹ cậu thì sao?"
"Mẹ mình sẽ chơi cùng mình." Thẩm Dịch Chi lại bổ sung thêm một câu, "Còn đi ăn KFC với mình."
Bạn ngồi cùng bàn: "Nhưng mà ba mình nói mẹ mình sẽ nấu cơm làm việc nhà.
Có phải mẹ cậu không biết làm không?"
Thẩm Dịch Chi nghiêm túc nhìn cậu bạn, "Ba mình rất yêu mẹ mình, mẹ mình vẫn là một đứa trẻ, cần được cưng chiều."
Cô giáo bật cười, sờ lên cái đầu nhỏ của Thẩm Dịch Chi, "Được rồi, cảm ơn chia sẻ của Thẩm Dịch Chi."
Sau giờ học, bạn cùng bàn vẫn bám lấy chủ đề này không buông, "Thẩm Dịch Chi, vậy cậu có thích mẹ mình không?"
"Mẹ của bọn tớ rất tốt, biết nấu rất nhiều món ăn!" Bạn học ở bên cạnh cũng xông tới, nhìn Thẩm Dịch Chi một cái đồng tình, "Thẩm Dịch Chi, mẹ không không biết làm gì nhỉ."
Thẩm Dịch Chi bực bội, mẹ cậu biết nhiều thứ lắm nhé! Hừ một tiếng, cậu cúi đầu xuống đọc sách, không muốn để ý đến những người này.
Lúc Văn Ý đến đón Thẩm Dịch Chi đích thời điểm, khuôn mặt cậu nhóc vẫn còn đang hờn dỗi.
Sau khi đưa người lên xe, Văn Ý chọc chọc lên gò má cậu nhóc, cô cười khẽ, "Bạn học chọc con không vui à?"
"Có một chút." Thẩm Dịch Chi tức giận nói, "Các bạn đều rất ngốc!"
"Tiểu Thập nhà chúng ta thông minh nhất.
Các bạn cũng không cố ý, con đừng giận nữa nhé." Văn Ý hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, "Đợi lát nữa chúng ta đi ăn lẫu, đừng giận nữa."
Thẩm Dịch Chi vô thức nhìn Thẩm Ôn Đình đang ở phía trước, "Ba cũng đi sao?"
"Đương nhiên!"
Thẩm Dịch Chi: "Được ạ!"
Tối hôm đó, Thẩm Dịch Chi nhìn Văn Ý đang ngồi ở mép giường kể chuyện cho cậu nhóc, cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ Văn Ý, vô cùng nghiêm túc nhìn Văn Ý, "Mẹ con yêu mẹ."
"Mặc dù mẹ không giống như những người mẹ khác, sẽ nấu cơm cho con, sẽ tắm cho con, nhưng com vẫn yêu mẹ."
Mẹ của cậu rất xuất sắc, ba nói, khi sinh cậu ra mẹ đã chịu khổ rất nhiều.
Vì thế mẹ giỏi nhất nhà.
Trong lòng Văn Ý vô cùng cảm động, cô ôm Thẩm Dịch Chi rồi hôn một cái, "Mẹ cũng yêu con."
Vài giây sau, Văn Ý mới phản ứng lại, "Không phải mẹ nấu cháo cho con sao? Không phải mẹ nhắc con mặc quần áo rồi dẫn con đi ăn KFC và thịt nướng sau lưng ba sao?
Thẩm Dịch Chi: "..."
Văn Ý tức giận nói: "Không có lương tâm!"
Thẩm Dịch Chi: "..."
-
Văn Ý cũng không ngờ rằng, đến khu vui chơi sẽ gặp được Tô Vũ Kiều.
Tô Vũ Kiều khi đó, mặc một chiếc áo len màu đen đơn giản, đeo một chiếc khẩu trang đơn giản, hàng lông mày của cậu ấy vẫn rất dịu dàng.
Cậu ấy dắt tay một cô bé khoảng chừng bốn năm tuổi, đôi mắt to tròn, cột hai bím tóc đuôi ngựa, đường nét trên khuôn mặt khá giống với Văn Ý.
"Vừa mới về à?" Văn Ý gọi cho cậu một ly cacao nóng, cô cười nói.
Cách đó không xa có một khu vui chơi dành cho trẻ em, Ngải Tư Ngôn một mình dẫn theo ba đứa trẻ, vô cùng bận rộn.
"Ừ, dẫn con bé về thăm mẹ một chút." Tô Vũ Kiều nhìn Văn Ý trước mặt mình, cô vẫn giống hệt như trước đây, chỉ là trưởng thành hơn nhiều.
Văn Ý vừa liếc nhìn cô nhóc, vừa khuấy cà phê trong ly, cô cho thêm một chút đường, "Con gái à?"
Năm Tô Vũ Kiều ba mươi tuổi, cậu ấy rút khỏi giới giải trí, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.
Lần cuối cùng mà Văn Ý gặp cậu ấy, vẫn là trong bữa tiệc đầy tháng của Thẩm Dịch Chi.
Mới đó mà đã vài năm rồi, Văn Ý thậm chí còn không biết bây giờ cậu ấy đã kết hôn chưa, sống có tốt không.
"Ừ." Tô Vũ Kiều gật đầu, vẻ mặt vô cùng dịu dàng ấm áp, cậu nhìn vài cục mụn trên mặt Văn Ý, cậu hỏi, "Hơi nóng trong người à, có phải gần đây chị ăn nhiều lẩu không?"
Văn Ý hơi giật mình, cô nói, "Không phải chị ăn, là Tiểu Thập làm loạn đòi đi ăn, chị mới bất đắc dĩ đi cùng nó."
Tô Vũ Kiều bật cười, đã qua nhiều năm như vậy, tính cách của cô vẫn không hề thay đổi, một câu không hợp thì sẽ để người khác đội nồi thay.
Cô xua tay, Văn Ý nói, "Không nói đến chị nữa, sau khi rút khỏi giới giải trí em làm gì?"
"Em tiết kiệm được một ít tiền, đi ngắm phong cảnh nhiều nơi.
Hai năm trước em thuê một căn nhà ở Bắc Hà, bây giờ mở một cái nhà nghỉ, cũng khá nhàn nhã."
Bắc Hà là một thị trấn du lịch nhỏ, sông nước vùng Giang Nam, rất yên tĩnh.
Văn Ý đã từng đến đó một lần, con người ở đó cũng thật thà chất phác, là một nơi không tệ.
"Cuộc sống cũng rất tốt." Văn Ý nhấp một ngụm cà phê.
Cô cho thêm rất nhiều đường, nhưng vẫn đắng như vậy, vẫn không thể thay đổi một sự thật rằng đây là cà phê.
"Trước đây bận quá, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe." Tô Vũ Kiều nói, "Xem vòng bạn bè của chị, mấy năm nay chị cũng sống rất tốt."
Văn Ý "Ừ" một tiếng, "Cũng tạm được, làm bà Thẩm cũng rất thoải mái."
Tô Vũ Kiều sửng sốt một chút, cậu bật cười.
Đúng là, có Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh cô, làm sao cô có thể sống không tốt được.
Buổi tối, Văn Ý xem thông tin nhà nghỉ mà Tô Vũ Kiều gửi đến, cô xem một lần rồi thoát ra ngoài.
Tô Vũ Kiều không còn mặt mũi nào liên lạc với cô, cô đương nhiên biết.
Bây giờ bọn họ đều có hạnh phúc của riêng mình, có thể biết được đối phương đang sống rất tốt, đã là chuyện tốt nhất rồi.
Ngải Tư Ngôn: Cái đó, hôm nay tớ đã định nói từ lâu rồi...
Ngải Tư Ngôn ở đầu bên kia gửi tin nhắn WeChat đến, cô chần chừ do dự, còn gửi thêm mấy meme tới.
Văn Ý là người nóng tính, cô nói thẳng: Nói mau!
Ngải Tư Ngôn: Cậu không thấy cô bé kia có ngoại hình rất giống cậu à? Có phải cậu lén sinh thêm một đứa con gái sau lưng tớ không?
Văn Ý:...!Phụ nữ mang thai một lần ngốc ba năm, câu này đúng với cậu lắm đấy.
Cô sinh kiểu gì? Từ sau khi sinh Thẩm Dịch Chi, Thẩm Ôn Đình không muốn cô chịu khổ thêm lần nào nữa, anh bắt đầu uống thuốc ngừa thai dành cho nam giới, cô có chọc thủng bao cao su cũng vô dụng.
Ngải Tư Ngôn: Nói thật, giống lắm.
Vừa rồi tớ còn tìm lại hình lúc nhỏ của chúng ta, giống như là cùng một khuôn đúc ra vậy.
Văn Ý cầm điện thoại, rất lâu sau cô không trả lời lại.
Mãi cho đến khi mép giường lún xuống, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của đàn ông sau khi tắm xong xông vào chóp mũi cô, cô mới ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ôn Đình, "Hôm nay em gặp Tô Vũ Kiều rồi."
Anh ôm Văn Ý mềm mại vào trong lòng mình, Thẩm Ôn Đình để cô tựa lên ngực mình, anh cúi đầu hôn lên trán cô, "Cậu ấy sống thế nào?"
"Tốt lắm, kết hôn rồi, còn có một cô con gái rất đáng yêu." Văn Ý nằm trong lòng Thẩm Ôn Đình, giọng nói của cô mềm nhũn, "Con bé đáng yêu lắm, thích lắm, nhìn xong em cũng muốn có một cô con gái."
"Văn Ý." Thẩm Ôn Đình xụ mặt dạy dỗ cô, "Em không thể trọng nữ khinh nam, con trai con gái đều tốt như nhau."
Văn Ý: "..." Ai trọng nữ khinh nam vậy!
"Ngủ thôi, đừng nghĩ đến người đàn ông khác." Thẩm Ôn Đình nhéo mặt cô.
Văn Ý gật đầu, "Biết cậu ấy sống tốt, em yên tâm rồi."
Có những lúc là như vậy, những người rất lâu rồi không liên lạc.
Mặc dù trong lòng bạn mong nhớ, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Theo thời gian, sự lạnh nhạt càng ngày càng được khắc sâu, cuối cùng tạo thành một khoảng trống rộng ngăn trước mặt hai người.
Trong lòng có tiếng hít thở đều đều, Thẩm Ôn Đình dịu dàng nhìn quả cầu nhỏ đáng yêu trong vòng tay mình.
Anh cũng rất hài lòng cô vợ nhỏ nhà mình.
"Ngủ ngon, Văn Ý.".