Lần mà Văn Ý lén đi quán bar đó, là Thẩm Dịch Chi trợ giúp cô.
Lúc Bạch Tiêu đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một đứa trẻ giống hệt như sếp Thẩm nhà mình đang ngồi trên sofa, nghiêm túc đọc sách. Ngoài ra, phiên bản lớn đang xem tài liệu.
Một lớn một nhỏ, bầu không khí rất ấm áp.
Bạch Tiêu: “Sếp Thẩm, đến giờ họp rồi.”
Thẩm Ôn Đình đóng tài liệu lại, anh nhìn Thẩm Dịch Chi, “Ba đi họp, con đừng chạy lung tung.”
“Dạ.” Thẩm Dịch Chi trả lời.
Đợi đến sau khi Thẩm Ôn Đình đi, cậu nhóc mới lén lấy điện thoại di động ra báo tin cho mẹ, “Mẹ yên tâm đi, ba đi họp rồi, vẫn chưa về nhà.”
“Ừ ừ, mẹ biết rồi. Chờ ba tan làm mẹ rủ ba đi ăn lẩu.”
Điện thoại vừa cúp, cửa đã bị Thẩm Ôn Đình đẩy từ bên ngoài vào.
Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Ôn Đình hơi trầm xuống, Thẩm Dịch Chi rụt đầu lại, cậu hơi sợ.
Thẩm Dịch Chi không học được bất kỳ ưu điểm nào của Văn Ý, duy chỉ có một điểm là rất giống Văn Ý. Đó là khi Thẩm Ôn Đình xụ mặt xuống, cậu nhóc sẽ bắt đầu sợ hãi.
“Ba.” Thẩm Dịch Chi mỉm cười nhìn Thẩm Ôn Đình.
“Mẹ con đi đâu?” Thẩm Ôn Đình không để ý đến nụ cười xán lạn của Thẩm Dịch Chi, anh lạnh lùng hỏi.
Thẩm Dịch Chi vô tội lắc đầu, “Mẹ chắc là đang ở studio. Ba, chẳng phải ba đi họp sao?”
“Hoãn lại rồi.” Thẩm Ôn Đình bình tĩnh đi đến bên cạnh Thẩm Dịch Chi, “Đồng phạm với chủ mưu cùng nhau bị xử tội.”
Thẩm Dịch Chi: “…” Hu hu hu, mẹ, ba đáng sợ quá.
Buổi tối ở khu Thanh Hà, Văn Ý và Thẩm Dịch Chi ngoan ngoãn ngồi trước mặt Thẩm Ôn Đình, thái độ nhận lỗi rất tốt.
Trước khi Thẩm Ôn Đình lên tiếng, Văn Ý ngay lập tức nhận sai, “Em sai rồi, em không nên ở sau lưng anh đi tìm những chàng trai trẻ đẹp.”
Động tác uống trà của Thẩm Ôn Đình dừng lại, Thẩm Dịch Chi ở bên cạnh ngay lập tức bước lên trước, rót đầy trà.
“Em đến quán bar?”
Văn Ý không đánh mà khai: “…”
“Còn tìm chàng trai trẻ đẹp?” Giọng nói càng ngày càng lạnh, Thẩm Ôn Đình cũng không còn tâm trạng uống trà nữa.
Văn Ý bĩu môi, cô nhỏ giọng giải thích, “Thật ra thì thì studio của em gần đây muốn tìm một người mẫu nam cho học sinh luyện tập. Vợ của Phó Thừa Ảnh đang mang thai, cậu ấy đang bận.”
Hai giáo viên còn lại là nữ, cũng không thể để bọn họ đi tìm được.
Sắc mặt Thẩm Ôn Đình dịu đi, anh nhìn Thẩm Dịch Chi đang im lặng ở bên cạnh, “Con cùng với mẹ lừa ba?”
Thẩm Dịch Chi: “Ba con sai rồi!”
Thẩm Ôn Đình rất đau đầu, một lớn một nhỏ ngoan ngoãn ngồi trước mặt anh nhận sai, hai đôi mắt giống nhau đang ấm ức nhìn anh.
“Chồng.” Văn Ý lặng lẽ tiến lên, ôm lấy cánh tay của Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Dịch Chi thấy vậy, cũng vội vàng ôm lấy tay còn lại của Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình thở dài một tiếng, hai tên quỷ nhỏ gây chuyện.
“Em đói rồi.” Văn Ý nhìn sắc mặt anh, cô nói nhỏ.
Thẩm Ôn Đình: “Đưa thẻ ngân hàng cho anh, vô hiệu hóa thanh toán trực tuyến.”
Văn Ý: “Tại sao!”
Thẩm Ôn Đình: “Quả nhiên phụ nữ có tiền thì sẽ hư hỏng, em không nhìn em xem, còn đi làm loạn.”
Văn Ý: “…”
—
Thẩm Dịch Chi vẫn cảm thấy ba mình là kiểu vô cùng nghiêm túc, cho dù đang vui vẻ, cũng chỉ hơi cong môi mà thôi.
Ba rất chiều chuộng mẹ, nhưng ba cũng có nguyên tắc của mình.
Cho đến một ngày nào đó, Thẩm Dịch Chi chạy đến cửa phòng làm việc, còn chưa đi vào, đã nghe thấy âm thanh ở bên trong vang lên.
“Văn Ý, em không thể thiên vị được.”
Giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng là Thẩm Dịch Chi vẫn nghe ra một chút tủi thân.
Tủi thân?
Ba cậu biết tuổi thân?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Thẩm Dịch Chi mạnh dạn bác bỏ. Hít một hơi thật sâu, Thẩm Dịch Chi đẩy cửa ra, cậu đã nhìn thấy mẹ tiên nữ đang được ba ôm vào lòng, tay của ba còn đang giữ mặt mẹ.
Nhìn thấy Thẩm Dịch Chi, Thẩm Ôn Đình bình tĩnh buông tay ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thẩm Dịch Chi đang ở cửa, “Sao vậy?”
“Con làm xong bài tập rồi.” Thẩm Dịch Chi đưa bài tập đưa cho Thẩm Ôn Đình.
Văn Ý đẩy bàn tay đang ôm eo mình ra, cô hôn Thẩm Ôn Đình một cái, “Vậy anh kiếm tra bài tập cho Tiểu Thập đi, bọn em đi chơi trước.”
Gần đây Văn Ý bắt đầu mê chơi trò chơi điện tử, nhưng Thẩm Ôn Đình lại không thích chơi trò chơi, vì thế Văn Ý kéo Thẩm Dịch Chi chơi cùng, cũng xem như là thời gian của hai mẹ con.
“Ừ.”
Thẩm Dịch Chi không nhịn được mà nhìn ba mình.
Sao cậu cảm thấy ánh mắt ba mình có hơi ai oán nhỉ.
Đó là một ngày cuối tuần, Thẩm Ôn Đình uống một chút rượu xã giao, anh không uống quá nhiều, nhưng mà cũng ngà ngà say.
Thẩm Dịch Chi vẫn còn đang xem phim với Văn Ý, ngoài cửa có tiếng động, hai cái đầu nhỏ cùng lúc nhìn sang.
Văn Ý: “Uống rượu à? Mau đi tắm đi.”
Thẩm Dịch Chi cũng gật đầu theo, cậu cầm đồ ăn vặt lên, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc hơn một chút. Cậu quay đầu nhìn lại, thấy ba mình đang ôm mẹ từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên mặt mẹ, “Sao không đi cùng anh?”
Văn Ý vuốt tóc Thẩm Ôn Đình, nhẹ nhàng dỗ dành anh, “Nếu như em đi với anh, Tiểu Thập phải ở nhà một mình rồi.”
Hơn nữa, so với việc đi gặp mặt một đống người không quen biết, Văn Ý càng thích ở nhà xem phim với cục cưng của mình hơn.
Thẩm Ôn Đình im lặng.
Thẩm Dịch Chi thậm chí còn không chớp mắt, ngay khi cậu cho rằng Thẩm Ôn Đình đã khôi phục lại tráng thái bình thường, nhưng lại nghe được giọng nói tủi thân của ba, “Tiểu Thập lớn rồi, không cần em ở cùng nữa.”
Thẩm Dịch Chi: “…” Ba đang làm nũng!
Không đúng, cậu còn nhỏ, vẫn cần mẹ ở cùng.
Văn Ý không nói gì, chuyện người này ghen cũng không phải một ngày hai. Nhưng mà những lúc bình thường anh vô cùng đứng đắn. Một khi anh uống say, hoặc là khi anh bị bệnh, anh sẽ tủi thân.
“Anh lớn hơn Tiểu Thập.”
Bàn tay của Thẩm Ôn Đình dừng lại, vẻ mặt anh hơi căng thẳng, sau đó bình tĩnh thu tay về, đi về phòng.
Thẩm Dịch Chi ngây người một lúc, cậu xích tới bên cạnh Văn Ý, nhẹ nhàng nói, “Ba giận hả mẹ?”
“Không phải, chỉ làm mình làm mẩy thôi.” Văn Ý vừa mở miệng, Thẩm Dịch Chi ngay lập tức đút một miếng khoai tây chiên vào miệng Văn Ý.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mẹ, Thẩm Dịch Chi nghĩ đến ba đang lẻ loi ở trong phòng, “Mẹ, mẹ không đi dỗ ba thật à?”
Văn Ý không muốn để ý đến, “Không dỗ.”
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Dịch Chi nghiêm túc suy nghĩ, “Nhưng mà thẻ ngân hàng của chúng ta vẫn nằm trong tay ba.”
Văn Ý: “…”
Có vài người đàn ông có vẻ rất cao thượng, nhưng trong một vài chuyện họ lại rất so đo. Ví dụ, trong trường hợp này, Thẩm Ôn Đình nắm giữ mạch kinh tế của cô hơn một tháng, vẫn không chịu trả lại cho cô.
Văn Ý cứng đầu cứng cổ, cô nói, “Mẹ là kiểu người vì năm đấu gạo mà khom lưng à!”
Thẩm Dịch Chi phản bác, “Đó cũng không phải là năm đấu, đó là thẻ ngân hàng không có hạn mức.”
Văn Ý: “…” Chết rồi, cô bắt đầu động lòng rồi.
Thẩm Dịch Chi tiếp tục dụ dỗ, “Ở đường Bắc Dương vừa mới mở một quán lẩu, còn có tiệm đồ ngọt.”
Văn Ý: “…” Cô không ăn, cô có thể nhịn được, cô muốn giảm cân!
Thẩm Dịch Chi nói nhiều đến nỗi cậu cũng thèm ăn rồi, cậu kéo tay Văn Ý làm nũng, “Mẹ, mặt mũi thật ra cũng không đáng tiền đâu. Còn có bức tranh mà trước đây mẹ nhìn trúng, hình như bắt đầu đấu giá rồi.”
Văn Ý thành thật nói, “Mẹ biết. Vì tình yêu và hòa mình, mẹ có thể hy sinh một chút.”
Thẩm Dịch Chi: “Mẹ cố lên.”
Nhìn Văn Ý đi vào phòng, Thẩm Dịch Chi thoải mái nằm trên sofa thấy điện thoại ra, cậu vui vẻ nhận bao lì xì.
Lần trước giúp mẹ, lần này giúp ba, cậu không thiên vị ai cả.
Cậu nhanh trí thật.
Thẩm Ôn Đình cũng không say lắm, sau khi tắm xong, anh ở trên giường đọc sách.
Thấy Văn Ý đi vào, anh lặng lẽ xoay người lại, đưa lưng về phía Văn Ý.
Văn Ý: “…” Anh là trẻ con đấy à! Chiêu trò cấp thấp như vậy mà cũng dùng được.
Cô cởi dép leo lên giường, Văn Ý ở phía sau chọc chọc lên lưng Thẩm Ôn Đình, “Thẩm Ôn Đình, anh lớn vậy rồi, còn ghen với con trai à?”
Giọng của Thẩm Ôn Đình rất nhạt, “Không có.”
“Không ghen thì anh xoay lại đi.” Văn Ý nói, “Em lạnh, anh xoay lại ôm em đi.”
Nghe thấy Văn Ý nói lạnh, Thẩm Ôn Đình đặt quyển sách trong tay xuống, anh xoay lại về phía cô, ôm cô vào lòng.
Văn Ý hài lòng, cô hơi ngẩng đầu lên, hôn lên cằm người đàn ông
Một lúc lâu, lúc Văn Ý sắp ngủ rồi, nghe thấy Thẩm Ôn Đình nói, “Văn Ý, có phải em cảm thấy anh già rồi không?”
Đúng là anh không còn trẻ nữa, còn Văn Ý được chăm sóc rất tốt, nói cô vừa mới tốt nghiệp đại học cũng có người tin nữa.
Văn Ý đang buồn ngủ, hai tay cô nâng mặt Thẩm Ôn Đình lên, cẩn thận xem xét.
Đàn ông hơn ba mươi tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời. Mặc dù cô không có ở trong công ty, nhưng mà cô biết, mấy cô gái nhỏ ở trong công ty mến mộ Thẩm Ôn Đình cũng không ít.
Một người đàn ông xuất sắc như vậy, lại không tự tin ở trước mặt cô.
“Không già, đẹp trai lắm.” Văn Ý cười hì hì rồi hôn một cái, giọng nói rất dịu dàng, “Chồng em đẹp trai nhất rồi.”
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình có vài phần vui vẻ, chỉ là được một lúc rồi lại bị đ è xuống, “Vậy sao em còn ra ngoài tìm mấy anh chàng trẻ đẹp?”
Văn Ý: “…” Chuyện này anh nhất quyết không tha phải không?
“Thể lực của bọn họ tốt hơn anh?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Ý đỏ lên, cô tức giận trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Có một câu nói thế nào nhỉ, tuổi tác càng lớn, da mặt càng dày.
Cô rất sợ Thẩm Ôn Đình chứng minh rằng thể lực của anh không tệ, Văn Ý vội vàng chuyển sang đề tài khác, “Đi ngủ đi ngủ thôi, không còn sớm nữa, lớn tuổi rồi phải chú ý dưỡng sinh.”
Thẩm Ôn Đình không định bỏ qua cho Văn Ý, anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, anh nói, “Không gấp, em vẫn còn trẻ.”
Cuối cùng, Thẩm Ôn Đình vẫn là dùng thực lực để chứng minh bản thân. Đàn ông hơn ba mươi tuổi, so với những người hơn hai mươi tuổi mà nói, nhiều kỹ năng hơn. Hành hạ Văn Ý một trận, cuối cùng cô chỉ có thể ở dưới người anh cầu xin tha thứ.
—
Năm đó, là năm đáng sợ nhất trong ký ức của Thẩm Dịch Chi.
Cậu nhìn thấy ba mình, người luôn bảo vệ gia đình, cũng sẽ có biểu cảm không biết phải làm thế nào, thậm chí cánh tay ôm mẹ cũng run lên.
“Đừng sợ, chỉ là sốt nhẹ thôi, không nhất định sẽ nhiễm bệnh.” Văn Ý chọc chọc lên cánh tay của Thẩm Ôn Đình, cô đẩy Thẩm Ôn Đình ra, “Cách xa em một chút.”
Nếu như cô thật sự nhiễm bệnh, Văn Ý cũng không hy vọng Thẩm Ôn Đình sẽ bị lây.
Thẩm Dịch Chi đeo khẩu trang, bị bỏ lại ở nhà. Tuy cậu còn nhỏ tuổi, nhưng cũng biết thế nào là sống chết.
“Mẹ.” Thẩm Dịch Chi đứng ở trong phòng khách, nhìn mẹ được ba ôm vào lòng, “Con muốn ăn cháo bí đỏ mẹ nấu.”
Văn Ý đẩy Thẩm Ôn Đình ra, cô bật cười, “Được, chờ mẹ về sẽ làm cho con.”
Thẩm Dịch Chi nặng nề gật đầu.
Cậu sẽ chờ, cho nên mẹ phải về nhé.
Chiếc xe từ từ chạy ra ngoài, con đường vắng vẻ như chưa từng có. Người đi đường đều đeo khẩu trang, vội vàng qua lại.
Trời mưa mấy ngày liên tiếp, tiếng mưa đập lên cửa thủy tinh, tí tách.
Văn Ý ngồi vào ghế phó lái, trong lòng cô rất hoảng. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, nhìn thấy cánh tay anh hơi run lên.
Văn Ý ép mình nhìn đi chỗ khác, cô nhìn những tòa nhà bên ngoài không ngừng chạy ngược về sau, “Thẩm Ôn Đình, anh đừng sợ.”
Thẩm Ôn Đình im lặng, anh dừng xe ở đúng nơi quy định, anh cởi dây an toàn, hơi cúi người về phía Văn Ý, anh nhìn Văn Ý, “Hôn anh.”
Văn Ý đeo khẩu trang, cô tức giận liếc nhìn Thẩm Ôn Đình, “Anh đừng có đùa giỡn lưu manh, lái xe nhanh lên.”
Thẩm Ôn Đình chỉ tháo khẩu trang ra, “Không muốn anh sợ, vậy em hôn anh đi.”
Vẻ mặt anh vừa nghiêm túc vừa cố chấp, Văn Ý biết, nếu như cô không làm theo, hôm nay không xong đâu.
Văn Ý do dự vài giây, cách một lớp khẩu trang, cô hôn lên khuôn mặt anh, “Được chưa…”
Trên mặt bỗng nhiên lành lạnh, khẩu trang của cô bị anh kéo xuống. Văn Ý còn chưa kịp kêu lên, đôi môi mỏng của Thẩm Ôn Đình đã tấn công tới.
Lúc cô đang ngây người, đầu lưỡi anh cạy hàm răng của cô ra, tùy tiện li3m. Như muốn lấy đi hết hơi thở của Văn Ý, nụ hôn không có trật tự tí nào.
“Anh điên rồi?!” Văn Ý tức giận đẩy Thẩm Ôn Đình ra, cô rút khăn giấy ở bên cạnh ra giúp anh lau miệng, “Lỡ như em bị bệnh thì làm sao đây!”
“Vậy anh sẽ đi theo em.” Thẩm Ôn Đình ôm chặt Văn Ý vào trong lòng, “Một mình em nhất định sẽ rất sợ.”
Mũi Văn Ý cay cay.
Cô sợ, sống chết ở trước mặt, chẳng có mấy người là không sợ. Nhưng cô cũng sợ Thẩm Ôn Đình lo lắng, cho nên chỉ có thể nhịn xuống.
“Vậy Tiểu Thập phải làm sao?” Văn Ý cọ cọ lên vai Thẩm Ôn Đình, giọng nói rất nhẹ.
Thẩm Ôn Đình véo mặt cô, “Cũng không phải là không trị được.”
Văn Ý trừng mắt nhìn Thẩm Ôn Đình, “Đừng đến gần em, mau lái xe đi.”
“Ừ.”
Tình huống ở bệnh viện còn nghiêm trọng hơn những gì mà Văn Ý tưởng tượng, có rất nhiều người ở đây. Thẩm Ôn Đình bảo vệ cô ở trong lòng mình, cố gắng giảm bớt tiếp xúc giữa cô với người khác.
Quá trình xếp hàng rất cực hình, họ đến từ sáng nhưng đến tận chiều tối mới kiểm tra xong.
Cũng may mọi thứ đều ổn.
Sau khi lấy được thông báo, Thẩm Ôn Đình nhanh chóng kéo Văn Ý vào trong xe, anh đè cô lên cửa xe rồi mạnh mẽ hôn xuống.
“Đừng sợ đừng sợ.” Văn Ý nhẹ nhàng vỗ lên lưng Thẩm Ôn Đình, “Em đang bị cảm đấy, đừng hôn.”
Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, đôi môi mỏng vẫn còn hôn lên khuôn mặt Văn Ý, “Xem ra tiền tiêu vặt vẫn phải có hạn mức, để em khỏi ra ngoài chạy lung tung.”
Văn Ý: “??”
Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, ngồi trên ghế sofa nhà mình, Văn Ý ôm Thẩm Dịch Chi ở bên cạnh, “Con trai, dọa chết mẹ rồi.”
Thẩm Dịch Chi ngửi mùi nước khử trùng trên người Văn Ý, cậu nói, “Ba còn sợ hơn cả mẹ.”
Từ trước đến giờ ba luôn tỉnh táo, lần đầu tiên nhìn thấy ba hoảng sợ cuống cuống như vậy.
Thẩm Dịch Chi dường như đã hiểu ra, tại sao dì Ngải lại nói ba yêu mẹ đến tận xương tủy rồi.
Cho dù sống hay chết, ba đều ở bên mẹ.
(*) Ngoại truyện này tác giả viết vào đầu năm 2020, nên mình đoán là tác giả đang nhắc đến dịch COVID.
—
Đầu tháng hai, là sinh nhật âm lịch của bạn nhỏ Thẩm Dịch Chi.
Không dám đặt bánh kem, Văn Ý đeo khẩu trang lên chuẩn bị ra ngoài mua vài món đồ, nhưng cô lại nhìn thấy Thẩm Ôn Đình lấy trong ngăn kéo ra một chiếc áo mưa khoác lên người Văn Ý. Vành nón kéo xuống rất thấp, đeo khẩu trang lên, trên tay còn đeo bao tay dùng một lần.
Văn Ý im lặng một lúc lâu, cô nghiêm túc nhìn Thẩm Ôn Đình, “Nếu không anh mua cho em một bộ đồ riêng của phi hành gia luôn đi.”
Thẩm Ôn Đình hơi suy nghĩ, “Được.”
Văn Ý: “…” Cô chỉ tùy tiện nói thôi mà
Thẩm Ôn Đình nghiêm túc nhìn Văn Ý, “Không thể khinh thường được.”
“Được.” Văn Ý gật đầu, cô hôn lên mặt Thẩm Ôn Đình, “Vậy anh cũng mặc giống em.”
Thẩm Ôn Đình ghét bỏ nhìn cái áo mưa trên người Văn Ý, anh im lặng một lúc lâu, vẫn là khoác lên.
Dạy trẻ phải lấy mình làm mẫu.
Chiếc bánh kem đơn giản, Văn Ý mày mò làm cả một buổi chiều.
Năm nay vô cùng vắng vẻ, mặc dù Thẩm Dịch Chi còn nhỏ, nhưng cậu cũng biết được tình hình nghiêm trọng.
Thẩm Dịch Chi nhớ lại buổi sáng hôm đó, ngón tay của ba run lên, còn có khuôn mặt nóng bừng của mẹ. Khoảnh khắc đó, giống như là trời sắp sập xuống vậy.
“Con hy vọng thế giới hòa bình.” Cậu nói.
Văn Ý mỉm cười, cô lấy một ít bánh ngọt quét lên mặt Thẩm Dịch Chi, “Nguyện vọng lớn quá không dễ thực hiện.”
Thẩm Dịch Chi suy nghĩ một chút, “Vậy con hy vọng ba mẹ bình an.”
Mỗi năm gặp nhiều niềm vui, năm nào cũng được bình an.
Mong mọi sự đau khổ đều sẽ qua đi.
Anh bị trap rồi!
Cố Phương Nguyên tung hoành ngang dọc tình trường nhiều năm, có làm thế nào anh cũng không ngờ rằng, có một anh anh sẽ bị phụ nữ trap.
Giờ phút này, Cố Phương Nguyên cầm cốc cà phê của mình, tức giận nhìn chằm chằm vào Lục Y Y đang đứng cách đó không xa tán tỉnh người khác.
Hiếm khi Phương Dịch có thời gian đi ra ngoài uống cà phê với anh, đang nói lảm nhảm, “Cậu nói xem Ngải Tư Ngôn này có phải là thèm muốn sắc đẹp của tôi không? Ngày hôm qua tôi… Cậu đang nhìn cái gì vậy?”
“Phụ nữ!” Cố Phương Nguyên nói, “Cậu nói tiếp đi.”
Phương Dịch không nói gì, chỉ nghĩ là tật xấu lăng nhăng của cậu ta lại nổi lên. Cũng mất hứng nói nữa, “Tôi nói cậu cũng nên thôi đi, mấy ngày trước dì Cố đã nói như vậy rồi, đang trong lúc thử lòng mới người kia, không thể làm loạn lên được. Nếu không sẽ hủy luôn quán bar của cậu.”
Anh không làm loạn, anh đã đồng ý là sẽ diễn trò với Lục Y Y trong vòng một tháng, sau đó sẽ tự nói với người lớn trong nhà, bọn họ không hợp nhau, chia tay trong hòa bình, có cuộc sống của riêng mình.
Nhưng mà chưa đến một tuần, người phụ nữ này đã chạy đi tán tỉnh người đàn ông khác.
Anh bỗng nhiên uống hết cà phê trước mặt, khuôn mặt Cố Phương Nguyên nhăn lại, “Sao lại đắng như vậy?”
Phương Dịch không nói gì, “Hôm nay cậu uống lộn thuốc à?”
Cố Phương Nguyên rất bực bội. Có lẽ là do anh là đàn ông, anh không nhìn nổi Lục Y Y trap anh. Đã nói là hết một tháng, người phụ này còn không nhịn nổi?
Sau khi tạm biệt Phương Dịch, Cố Phương Nguyên đứng ở cửa chờ Lục Y Y.
Hôm nay Lục Y Y mặc một chiếc váy ngắn trẻ trung xinh đẹp, vốn dĩ cô cũng còn nhỏ, khiến không ít người liên tục quay lại nhìn cô.
“Được.” Lục Y Y chào tạm biệt với người đàn ông, cô quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt đen ngòm của Cố Phương Nguyên, bình tĩnh hỏi anh, “Anh đang đợi em à?”
Nói nhảm!
Không thì anh ở đây hóng gió à!
“Người đàn ông kia là ai?” Vừa nói ra khỏi miệng, Cố Phương Nguyên ngây người. Sao nghe giống như bạn gái cũ lúc trước hỏi anh vậy?
“À… Chuẩn bị là bạn trai của em rồi.” Lục Y Y nghiêng đầu, cô nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn Cố Phương Nguyên, “Bây giờ chắc đang là đối tượng mập mờ.”
Cố Phương Nguyên: “… Không phải em đã đồng ý với anh sao? Ở bên nhau một tháng!”
“Nhưng chúng ta ở bên nhau một tháng, không phải bạn trai cũng không phải bạn gái, xem như em độc thân đi.” Lục Y Y cẩn thận phân tích cho anh, “Em độc thân, có thể tìm bạn trai, có gì không đúng à?”
Cố Phương Nguyên: “…” Đm, anh lại không phản bác lại được!
Hít một hơi thật sâu, Cố Phương Nguyên nhìn Lục Y Y, “Em nói vậy không đúng, chúng ta bây giờ là bạn trai bạn gái, ít nhất cũng phải giả bộ, qua một tháng này, tùy em.”
“Được thôi, được thôi.” Lục Y Y rất miễn cưỡng.
Cố Phương Nguyên: “…”
–
Mẹ anh rất hài lòng với Lục Y Y, sau khi ăn cơm xong, bà còn vui vẻ đẩy hai người ra sân đi dạo.
Mẹ Cố: “Đừng có ở trong nhà mãi như vậy, người trẻ tuổi các con nên đi ra ngoài nhiều một chút.”
Cố Phương Nguyên nghiêng đầu nhìn quả cầu trên đỉnh đầu Lục Y Y. Anh vẫn luôn thích kiểu nóng bỏng, mái tóc đen dài xoăn sóng. Kiểu người trẻ tuổi đầy sức sống như Lục Y Y, đây là lần đầu tiên.
Anh đoán không ra cô gái này thích gì, Cố Phương Nguyên ho nhẹ một tiếng, “Muốn đi xem phim không?”
Lục Y Y ghét bỏ, “Đây là chiêu trò tán gái bao nhiêu năm nay của anh đó hả?”
Cố Phương Nguyên: “…” Anh hoàn toàn không cần tác gái, từ trước đến giờ đều là phụ nữ liên tục đi theo anh.
Anh nhịn lại một chút, Cố Phương Nguyên mỉm cười, “Vậy em muốn đi đâu?”
“Chơi chút gì đó kch thích!”
Một tiếng sau, Cố Phương Nguyên xuống tàu lượn siêu tốc, bước chân có chút xiêu vẹo. Anh ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh, ánh mắt đờ đẫn.
Lục Y Y vội vàng mua trà sữa đến, nhẹ nhàng hỏi anh, “Anh không chơi được mấy thứ này à?”
Cố Phương Nguyên cảm thấy mất mặt, anh buồn buồn không vui mà “ừ” một tiếng.
“Xin lỗi nhé.” Lục Y Y nói xin lỗi.
Cố Phương Nguyên nhìn cô, da của cô gái này rất trắng, cũng không thích trang điểm, nền da lại rất tốt. Lúc cô ngoan ngoãn nhìn anh, thực sự khiến anh muốn thương hại cô.
Anh ho nhẹ một tiếng, Cố Phương Nguyên nhận lấy ly trà sữa trong tay Lục Y Y, “Không sao.”
Lục Y Y nhìn vẻ mặt tái nhợt của Cố Phương Nguyê, cô thở dài, “Em giúp anh xoa bóp.”
Cố Phương Nguyên nghẹn lại, anh cảm thấy khó chịu, xoa bóp có tác dụng gì?
Lời đến miệng rồi, Cố Phương Nguyên lại nuốt lại, anh nói, “Được.”
Bàn tay yếu ớt không xương nhẹ nhàng đè lên vai Cố Phương Nguyên, Lục Y Y hơi cúi đầu, đến gần mặt Cố Phương Nguyên, nhẹ nhàng hỏi anh, “Đỡ hơn chút nào không?”
Cố Phương Nguyên chỉ cần hơi ngước mắt lên là đã có thể nhìn được khuôn mặt của cô gái nhỏ. Còn có đôi môi đỏ mọng đang gần trong gang tấc, khiến người khác phải nghĩ lung tung.
“Tạm được.”
“Ờ.” Lục Y Y lại giúp anh xoa bóp thêm một cái, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh anh, cô thân thiện nói, “Vậy chúng ta nói chuyện một lúc rồi về.”
Cố Phương Nguyên: “Em muốn nói chuyện gì?”
“Đều được. Trước tiên em tự giới thiệu mình một chút, hai mươi mốt tuổi, chuyên ngành máy tính, ước mơ là đi vòng quanh thế giới. Mấy người bạn trai trước của em có…” Lục Y Y nghiêm túc đưa ngón tay ra đếm, cuối cùng cô từ bỏ, “Không nhớ rõ, dù sao thì cũng rất nhiều.”
Khóe miệng Cố Phương Nguyên nhếch lên, “Hai mươi bảy, mở quán bar, không có công việc gì đàng hoàng. Cũng không nhớ rõ số bạn gái.”
“Công việc của anh là mở quán bar à?” Lục Y Y có chút tò mò.
Cố Phương Nguyên do dự vài giây, gật đầu, “Ừ.”
“Tốt thật đấy.” Ánh mắt Lục Y Y sáng lên, cô vô cùng hứng thú hỏi anh, “Quán bar của anh ở đâu? Sau này em đến quán bar của anh tán trai, anh có thể giảm giá cho em không?”
Cố Phương Nguyên: “…” Anh xem em là bạn gái, em lại muốn trap anh!
Bực nhất chính là, Lục Y Y không cảm thấy mình rất cặn bã. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, nghiêm túc thương lượng với anh.
“Không được.” Cố Phương Nguyên nghiến răng nghiến lợi trả lời cô. Mỗi lần cô ấy đến đây đều là lừa người, sao có thể giảm giá được chứ.
Không gian trá thì không phải kinh doanh.
“Ờ.” Lục Y Y cũng không thất vọng lắm, cô lấy một viên kẹo ở trong túi ra ăn.
Cố Phương Nguyên không nhịn được mà nhìn cô, “Em không cảm thấy mở quán bar là một công việc không đàng hoàng à?”
Trước đây mẹ anh đã tìm cho anh rất nhiều đối tượng xem mắt, chỉ là ở tầng lớp của bọn họ, luôn cảm thấy mở quán bar là điều đáng hổ thẹn. Vì thế vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ, cuối cùng cũng tìm được một cô gái có mạch não không bình thường sẵn sàng đi xem mắt với anh.
“Tại sao?” Lục Y Y có chút khó hiểu, sau khi cẩn thận suy nghĩ, cô nhìn Cố Phương Nguyênvới vẻ mặt khó hiểu, “Anh không làm chuyện phạm pháp là tốt rồi, còn có thể gặp được trai xinh gái đẹp mỗi ngày, tốt biết mấy.”
Cố Phương Nguyên hơi ngẩn người ra.
Là rất tốt.
Những người khác vừa nghe đến hai chữ quán bar, sẽ cảm thấy đây là một nơi để tiêu tiền. Nhưng mà đối với Cố Phương Nguyên mà nói, quán bar giống như một nơi ẩn náu của nhiều người.
Bọn họ có thể có thể trút bỏ tất cả những cảm xúc tồi tệ của mình ở nơi nhỏ bé này mà không hề đắn đo.
Lục Y Y vỗ lên vai Cố Phương Nguyên, “Nếu như em mở quán bar, một tuần em có thể đổi một người bạn trai. Thật tốt, hâm mộ anh thật đấy.”
Cố Phương Nguyên: “…” Em cặn bã quá vậy!
–
Lục Y Y cũng giữ lời hứa, mỗi tuần cô sẽ cùng Cố Phương Nguyên về nhà anh, mỗi ngày sẽ cùng anh hẹn hò.
Theo lời mà Lục Y Y nói, bây giờ cô thông thể yêu đương, cô xem Cố Phương Nguyên như bạn trai trên danh nghĩa, cần phải hẹn hò với cô.
Vừa đúng năm giờ, Cố Phương Nguyên cầm áo khoác đi ra ngoài, anh đụng phải bạn mình, nhìn thấy vẻ mặt vội vàng của anh, tò mò hỏi, “Cậu đi đâu vậy?”
“Ở cùng Lục Y Y.” Cố Phương Nguyên nói.
Anh bạn trợn tròn mắt, “Lần đầu tiên tôi thấy cậu nghiêm túc như vậy đấy, chẳng phải chỉ là diễn thôi sao? Nửa tháng nay ngày nào cậu cũng đến đúng giờ, cái này không giống cậu.”
Cố Phương Nguyên: “Nói nhảm, bọn tôi bây giờ vẫn còn đang yêu đương.”
Anh bạn: “Chậc chậc chậc, trước đây cậu yêu đương, cũng không thấy cậu chăm chỉ như vậy.” Anh bạn chớp mắt nhìn Cố Phương Nguyên, mỉm cười nham hiểm, “Không phải cậu vừa ý em gái người ta đấy chứ?”
Vừa ý Lục Y Y? Cố Phương Nguyên khịt mũi coi thường, anh vẫn luôn thích kiểu nóng bỏng, không có hứng thú gì với cô gái nhỏ ngốc nghếch đáng yêu như vậy.
“Thôi nhé, tôi đi trước.”
Lục Y Y khá nổi tiếng ở trường, lúc anh đợi ở sân bóng rổ, anh nhìn thấy nhìn thấy cô gái nhỏ mặc váy dài màu be, buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng, hai bên trái phải còn có hai tên con trai.
Cố Phương Nguyên tức giận đến ngứa cả răng, vừa đến đã nghe thấy cậu kia nói, “Chị Lục, em nghe nói chị thích ăn đồ ngọt, nhà em có một cửa hàng đồ ngọt, nếu như chị không chê, thứ sáu tuần này…”
“Thứ sáu tuần này cô ấy có hẹn rồi.” Cố Phương Nguyên bước đến, kéo Lục Y Y vào lòng.
Cho đến khi ra khỏi cổng trường, Cố Phương Nguyên vẫn nhăn nhó, nhìn anh không mấy vui vẻ. Lục Y Y nhìn anh, cô nghiêng đầu hỏi anh, “Anh đang tức giận à?”
“Không có.” Rõ ràng như vậy mà em không nhìn ra à?
“Ồ.” Lục Y Y ngoan ngoãn gật đầu.
Trái tim Cố Phương Nguyên giống như bị một chú mèo nhỏ gãi vậy, hơi ngứa. Nhưng mà Lục Y Y lại là một cô gái không tim không phổi, đợi một lúc lâu, cô gái này không lên tiếng nói chuyện, Cố Phương Nguyên đành chủ động hỏi, “Hai cậu vừa rồi là ai vậy?”
“Đàn em của ngành bọn em.” Lục Y Y nắm lấy cánh tay anh, ánh mắt ươn ướt nhìn Cố Phương Nguyên.
Phải nói là, đây là lần đầu tiên Cố Phương Nguyên tiếp xúc với một cô gái giống như chú mèo nhỏ vậy, mềm mại, chỉ cần nhìn vào mắt cô ấy là sẽ mềm lòng.
Cố Phương Nguyên không khống chế được, anh vuốt đầu cô. Đầu ngón tay ấm áp vừa mới chạm đến đỉnh đầu cô, anh nghe thấy cô gái này nghiêm túc nói với anh, “Ngoại hình cũng không tệ đúng không? Đợi đến khi chúng ta kết thúc, em sẽ yêu đương với cậu ấy.”
Cố Phương Nguyên: “…” Đm!
Còn chưa chia tay, cô ấy đã tìm xong người tiếp theo rồi!
Quá cặn bã, còn cặn bã hơn cả anh!
Anh lạnh mặt xuống, Cố Phương Nguyên nói, “Cậu ta không đẹp trai lắm.”
“Không đẹp à?” Lục Y Y cúi đầu suy nghĩ, cô ngây thơ nói, “Nhưng những người đẹp hơn cậu ta ở trường em đều yêu đương hết rồi, phải làm sao đây?”
Cố Phương Nguyên: “…” Lên đại học chẳng phải để học tập sao! Em cả ngày yêu đương làm gì! Bây giờ cô gái nhỏ suốt ngày không chịu làm việc đàng hoàng à!
Hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên Cố Phương Nguyên lo lắng cho màu sắc trên đỉnh đầu mình. Nhìn thấy Lục Y Y bối rối, cô hoàn toàn không thấy mình sai, anh nghiêm túc dạy dỗ cô, “Làm người không thể cặn bã như vậy được.”
“Em không có cặn bã!” Lục Y Y tức giận nhìn anh, “Em là người có nguyên tắc, một lúc chỉ yêu đương với một người. Cái này gọi là ăn chơi, không phải cặn bã!”
Cũng rất có nguyên tắc, ít nhất không bắt cá hai tay. Nhưng mà em nói với anh, người tiếp theo cũng tìm được rồi, không cặn bã thì là cái gì!
Lần đầu tiên Cố Phương Nguyên cảm thấy bất lực như vậy, trái tim anh hơi ê ẩm. Từng yêu đương nhiều như vậy, làm gì có người phụ nữ nào không thích anh chứ, cũng chỉ có một mình Lục Y Y, hận không thể trap anh sớm một chút.
Anh ho nhẹ một tiếng, Cố Phương Nguyên nói, “Mẹ anh rất thích em.”
Lục Y Y nháy mắt, “Em cũng rất thích dì.”
“Vậy nên lúc trước nói được một tháng thì chia tay, có thể sẽ phải kéo dài rồi.” Cố Phương Nguyên giữ lấy vai Lục Y Y, “Em xem mấy người đẹp trai ở trường em đều yêu qua rồi, tìm một người xấu chẳng phải là khiến mình chịu ấm ức sao?”
“Ngoại hình của anh cũng được, đẹp hơn mấy người mà em tìm, chúng ta cứ yêu đương vậy đi.”
“Không được!” Lục Y Y xụ mặt, cô không vui, “Em chưa bao giờ yêu ai quá một tháng.”
Cố Phương Nguyên: “…”!
–
Không đến một tháng, Cố Phương Nguyên càng ngày càng thích ở bên Lục Y Y. Mặc dù có những lúc anh bị cô chọc tức đến nỗi hộc máu, nhưng anh lại thấy cô rất đáng yêu.
Kỳ hạn một tháng sắp đến, Cố Phương Nguyên có hơi vội.
Lục Y Y ở phòng khách ăn trái cây, nhìn Cố Phương Nguyên đang không yên lòng, “Em yêu đương với anh, chỉ yêu một tháng. Anh thích em cũng vô ích, nhân lúc còn sớm thì buông bỏ đi.”
“Em nghĩ nhiều rồi, anh không có thích em.” Cố Phương Nguyên tức giận trả lời, anh nhìn cô, “Không có phép tắc.”
“Như vậy là tốt nhất.” Lục Y Y vui vẻ ăn kem.
Cố Phương Nguyên quả thực rất bực bội, anh lấy một chai rượu ra, còn chưa kịp uống thì đã bị bàn tay bên cạnh giành mất, “Rượu này uống ngon không?”
Ngoại trừ hơi cặn bã ra, cô gái này hoàn toàn là một em gái ngọt ngào. Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ghé sát mặt anh, da không tỳ vết.
“Ừ.”
Lục Y Y mím môi, cô uống một hớp. Cô lim lim môi mình, bực mình nói, “Uống không ngon, quá cay.”
Cố Phương Nguyên do dự, cô gái này là một tay lão luyện, đến quán bar không ít lần, vậy mà không biết uống rượu?
Anh vội vàng đoạt lấy ly rượu từ trong tay Lục Y Y, Cố Phương Nguyên cất rượu đi, “Uống không ngon thì đừng uống.”
“Vậy sao anh lại thích uống?” Lục Y Y ôm gối ôm, nhẹ nhàng hỏi anh, “Khó uống như vậy mà nhiều người thích.”
“Vì anh thấy uống rất ngon.” Cố Phương Nguyên không biết nên giải thích thế nào với cô. Trước kia mỗi khi anh bực bội mới uống, sau đó dần dần thành thói quen. Các nhiều loại rượu khác nhau, mùi vị cũng khác nhau.
“Ồ.” Lục Y Y không hỏi nữa, cô tiếp tục xem phim thần tượng.
Cố Phương Nguyên vào phòng nghe điện thoại, lúc đi ra anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lục Y Y, mỉm cười ngốc nghếch với anh, “Anh về rồi?”
Đây là uống say à?
Cố Phương Nguyên hơi nhức đầu, anh hơi cúi người xuống, “Anh đưa em về nhà.”
“Không muốn.”
Vừa dứt lời, cơ thể mềm mại của Lục Y Y bò tới. Đôi môi mang theo mùi rượu hôn lên môi anh, “Khó chịu…”
Cô nằm trên vai Cố Phương Nguyên, ngón tay không chịu yên phận mà sờ sạng lung tung.
Ánh mắt Cố Phương Nguyên tối sầm lại, anh cố kìm nén dc vọng, “Lục Y Y, đừng lộn xộn.”
“Anh là bạn trai của em à?” Lục Y Y hỏi anh.
Cố Phương Nguyên không cách nào phản bác, “Ừ.”
“Vậy chúng ta ngủ chung đi.” Lục Y Y dịu dàng nói, “Nếu không thì chia tay.”
Cố Phương Nguyên nghiến răng, anh ôm Lục Y Y đi vào phòng, anh nói, “Lục Y Y, đây là em tự tìm đấy!”
–
Một đêm xuân.
Cố Phương Nguyên vẫn nhớ những gì Lục Y Y đã nói tối qua, kết quả ngàu hôm sau cô gái này tỉnh lại đã đá anh.
Lục Y Y ăn mặc chỉnh tề, cô cầm túi xách nhỏ của mình lên, vẫy tay với Cố Phương Nguyên, “Bye bye.”
“Lục Y Y!” Cố Phương Nguyên nghiến răng nghiến lợi, “Em nói lại lần nữa!”
“Em nói chia tay đấy.” Lục Y Y bình tĩnh nhìn anh, có chút không hiểu, “Hôm nay không phải vừa tròn một tháng sao?”
Cố Phương Nguyên sắp bị vẻ thản nhiên của Lục Y Y chọc cười, “Tối hôm qua em ngủ với anh.”
Lục Y Y: “Tối hôm qua chúng ta là bạn trai bạn gái.”
Cố Phương Nguyên: “… Em không thấy mình nên chịu trách nhiệm với anh sao?”
“Em không nghĩ như vậy.” Lục Y Y thở dài, cô còn đi an ủi Cố Phương Nguyên,“Cẩn thận một chút, suy nghĩ kỹ, thật ra thì chuyện này anh cũng không thua thiệt đúng không?”
Cố Phương Nguyên: “…”
Lục Y Y rời đi, vô cũng thản nhiên, vòng bạn bè của cô ngày nào cũng tràn ngập những bức ảnh tiệc tùng.
Cố Phương Nguyên cảm thấy mình rất đau, lần đầu tiên bị trap, anh không cam lòng.
Sau khi được Văn Ý làm cho thức tỉnh, Cố Phương Nguyên quyết định, anh muốn thay dân trừ hại, tiếp nhận cô nhóc cặn bã này.
Lục Y Y nhìn Cố Phương Nguyên, cô nói, “Có sao nói vậy, chúng ta chia tay, ai cũng có cuộc sống của mình.”
Cố Phương Nguyên nhăn mặt, “Anh thích em.”
Lục Y Y không ngạc nhiên chút nào, cô chỉ “Ừ” một tiếng, “Nhưng em không thích anh.”
“Dù sao thì trap boy trap girl yêu nhau cũng không quan tâm thích hay không.” Cố Phương Nguyên nói, “Anh xem hình trên vòng bạn bè của em, không có người đàn ông nào đẹp trai hơn anh, em vẫn là ở bên anh đi.”
“Không muốn!” Lục Y Y xụ mặt nhìn anh, “Em không ở bên bạn trai cũ!”
Cố Phương Nguyên tức giận, trực tiếp bế ngang người cô lên, không để ý Lục Y Y đang giãy giụa, “Anh có chỗ nào không tốt?”
Lục Y Y suy nghĩ một lát, “Chị Văn Ý nói bạn gái của anh rất nhiều, là một tên cặn bã!”
Cố Phương Nguyên: “…” Em là trap queen còn không biết xấu hổ mà nói anh?
Bỗng nhiên anh cảm thấy bất lực, Cố Phương Nguyên hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Lục Y Y, “Không sao, anh có thể theo đuổi em.”
–
Sống hơn hai mươi năm, Cố Phương Nguyên chưa từng nghiêm túc theo đuổi con gái. Vì để lấy lòng “Cặn Bã Lục”, Cố Phương Nguyên đành phải giở trò.
Chẳng qua là Lục Y Y này, kinh nghiệm cũng lão luyện, có thủ đoạn gì mà cô chưa từng thấy qua. Cố Phương Nguyên theo đuổi một thời gian dài, chịu rất nhiều thất bại.
Anh cầm hoa, vẻ mặt ai oán nhìn Lục Y Y, “Lục Y Y, em không có trái tim!”
Sao làm loạn giống trẻ con vậy?
Lục Y Y nhịn cười, cô chọc chọc lên mặt Cố Phương Nguyên. Người đàn ông rất bất mãn, quay mặt đichỗ khác.
“Ngoan.” Lục Y Y nhìn Cố Phương Nguyên, “Bất ngờ ngày hôm nay em rất thích.”
Cố Phương Nguyên hỏi: “Không thưởng à?”
“Không có.” Lục Y Y mỉm cười.
Cố Phương Nguyên không thể hiểu nổi sinh vật là phụ nữ, dáng vẻ ngoan ngoãn của Lục Y Y là một trap girl, người vô tư như Ngải Tư Ngôn thì tính tình nóng nảy, chứ đừng nói đến Văn Ý, không được bình thường nhất trong những thứ không được bình thường.
Cố Phương Nguyên cũng không ép buộc nữa. Ít nhất trong khoảng thời gian này, Lục Y Y độc thân. Chủ yếu vẫn là anh trông quá kỹ, không người đàn ông nào dám tiến lên.
“Được rồi, như vậy cũng tốt.” Cố Phương Nguyên ôm người vào trong lòng, nhìn thấy Lục Y Y tức giận trừng mắt nhìn anh, “Buông ra, tên háo sắc!”
Nhanh chóng hôn lên môi Lục Y Y, Cố Phương Nguyên có chút phiền não, “Anh cảm thấy trước đây anh cặn bã quá, cho nên ông trời phái em xuống để trừng phạt anh.”
Lục Y Y ghét bỏ, “Anh không cảm thấy em là một phần thưởng à?”
Cố Phương Nguyên cười, “Ừ, em nói đúng.”
–
Vào đêm Lục Y Y xảy ra chuyện, Cố Phương Nguyên đưa cô bị dọa sợ về nhà. Anh vẫn luôn đi theo sau, cô không sao, nhưng mà lần đầu tiên gặp phải chuyện này, có lẽ là đã bị dọa sợ.
“Đừng sợ.” Cố Phương Nguyên nhẹ nhàng dỗ dành Lục Y Y, anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng Lục Y Y.
Người ta thường nói đi đêm có ngày gặp ma. Bạn trai cũ của Lục Y Y là người có tính chiếm hữu rất cao, tối nay đi theo Lục Y Y, muốn ra tay, bị Cố Phương Nguyên ngăn lại.
Lục Y Y bình tĩnh lại, vẫn còn có chút sợ hãi, “Anh ta sẽ trở lại tìm em sao?”
“Anh đảm bảo sẽ không.” Anh lăn lộn lâu như vậy, quen nhiều bạn như vậy, Cố Phương Nguyên vẫn có một số mánh khóe.
Lục Y Y gật đầu, cô đột nhiên ôm lấy Cố Phương Nguyên, giọng nói có chút run rẩy, “Cảm ơn anh.”
Nếu như tối nay không có Cố Phương Nguyên, Lục Y Y thật sự không biết mình nên làm gì nữa.
Cố Phương Nguyên ôm lấy cô gái nhỏ trong lòng mình, không nỡ nói nặng lời, chỉ nhẹ nhàng an ủi cô, “Sau này anh đưa em về.”
“Được.” Lục Y Y cọ cọ lên ngực Cố Phương Nguyên.
Cô cũng không phải là không tim không phổi gì, Cố Phương Nguyên tốt với cô, cô vẫn luôn nhớ. Cô ở trong lòng Cố Phương Nguyên, Lục Y Y ngẩng đầu lên hỏi anh, “Anh định đến khi nào thì không theo đuổi em nữa?”
Sắc mặt Cố Phương Nguyên tối sầm xuống, anh tức giận nói, “Kiếp sau đi!”
“Ồ.” Lục Y Y cúi đầu xuống, ở góc độ mà Cố Phương Nguyên không thấy được, cô mỉm cười rạng rỡ.
–
Lục Y Y vẫn là không từ bỏ, cô cố chấp muốn là một tên cặn bã, còn nghiêm túc dạy dỗ Cố Phương Nguyên, “Mẹ em nói, trên thế giới này có rất nhiều người, không thử thì làm sao biết ai hợp với mình nhất.”
Cố Phương Nguyên: “…” Chẳng phải mẹ em với mẹ anh muốn tác hợp hai người chúng ta sao?
Anh tự hỏi sao mẹ Lục Y Y vừa nhìn thấy anh đã rất dịu dàng, sao lại có chuyện như vậy!
Cố Phương Nguyên giữ lấy cằm Lục Y Y, anh nói, “Nhưng mà sau khi gặp được em, anh không muốn thử thêm ai nữa.”
Lục Y Y ngẩn người ra, cô có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nhăn mặt nói, “Lỡ như thì sao?”
“Không có lỡ như.” Cố Phương Nguyên hỏi cô, “Bỏ lỡ anh, em đi đâu tìm được người đàn ông tốt với em hơn anh?”
Lục Y Y phản bác, “Anh tốt chỗ nào?”
Cố Phương Nguyên đếm cho cô, “Anh sẽ nấu cơm cho em, đưa em về nhà, xoa bóp cho em, cùng em đi học, dẫn em đi chơi. Những thứ em muốn, có cái nào anh không làm được?”
Đúng thật, Cố Phương Nguyên tốt hơn tất cả những người bạn trai trước đây của cô cộng lại.
Lục Y Y có hơi phân vân, “Nhưng mà…”
“Còn nữa, không phải em sợ gặp bin thái sao?” Cố Phương Nguyên nhắc nhở cô.
Nhớ đến chuyện ngày hôm đó, Lục Y Y rùng mình một cái.
Cố Phương Nguyên tranh thủ chớp lấy cơ hội, “Nếu như em không đồng ý, sau này người đưa đón em miễn phí cũng không còn.”
Lục Y Y: “…”
“Nghe nói gần đây khu nhà của em an ninh không tốt. Em lại thích chơi, đêm hôm về nhà, cũng không biết có an toàn không…”
Lục Y Y: “Em em em đồng ý!”
Cố Phương Nguyên ngây người, anh nhìn chằm chằm Lục Y Y, “Lặp lại lần nữa.”
Lục Y Y nhìn anh cười, ngoan ngoãn nói, “Vừa rồi em nghiêm túc suy nghĩ một chút, em nên chịu trách nhiệm với anh. Vậy nên anh Cố, anh làm bạn trai em nhé?”
Cố Phương Nguyên đè khóe miệng xuống, anh giả vờ nghiêm túc nhìn Lục Y Y, “Em lặp lại lần nữa, anh phải ghi âm. Còn nữa, thêm một câu, không có sự cho phép của anh, không được đơn phương chia tay.”
Lục Y Y: “Sao anh ngây thơ vậy?”
“Em có nói không?”
Lục Y Y không có cách nào, “Nói thì nói.”
Rất lâu sau này, Cố Phương Nguyên lại nhớ tới chuyện này, “Em chỉ muốn anh làm vệ sĩ miễn phí cho em phải không?”
Lục Y Y ăn kẹo thỏ trắng, cô phản bác, “Không phải.”
Cố Phương Nguyên: “?”
Lục Y Y bóc một viên kẹo đưa cho Cố Phương Nguyên, cô ghét bỏ, “Ôi này, thật ra thì người đàn ông đó là do mẹ em tìm đến, anh ngốc thật đấy, mẹ em suýt chút nữa vì chuyện này mà không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó mẹ em cảm thấy, người đàn ông ngốc nghếch chỉ biết bảo vệ em, dường như như cũng không tệ.”
Hoàn thành.