Edit: Fuly
Minh Uyên nắm lấy phần mềm mại, chà xát vân vê thành đủ loại hình dạng
Hô hấp của Lục Khê rối loạn, tầm mắt chẳng biết nhìn về hướng nào, chỉ có thể cam chịu nhắm lại, như vậy tốt hơn là nhìn thấy quang cảnh khiến người ta xấu hổ.
Minh Uyên cười, dùng âm thanh khàn khàn nói nhỏ bên tai nàng: "Xấu hổ?"
Lục Khê cắn môi không nói, dung nhan dần dần nhuốm màu tình dục, lông mi rung động như cánh bướm.
"Không nói lời nào, trẫm xem như nàng đang mời gọi trẫm. . . . . ."
Minh Uyên chen gối vào giữa hai chân nàng, khiến Lục Khê chỉ có thể dựa vào hắn, đồng thời cũng tách phần tư mật dưới hạ thể ra, Lục Khê khẽ thở gấp, gần như muốn buông bỏ sự kháng cự trong lòng.
Đùi hắn cọ xát đùi nàng, một đường hôn xuống, chạm đến phần mềm mại trước ngực, rồi xuống vùng bụng bằng phẳng, môi lưỡi còn ác ý vẽ vài vòng quanh rốn, mang đến từng trận tê dại.
Lục Khê đang nhắm mắt mơ màng, chợt kinh hoảng, nguyên nhân là tay Minh Uyên đột nhiên tiến vào theo làn váy, chạm đến cấm địa mẫn cảm.
"Đều ướt rồi." Hắn ngẩng đầu, hôn lên môi của nàng, đôi tay đang ở dưới thân thêm phần cuồng dã, lòng bàn tay dán vào đài hoa, ngón trỏ cùng ngón giữa chậm rãi tiến vào.
"A. . . . . ." Lục Khê không tự chủ được ôm cổ hắn, cong người càng thêm gần sát tay hắn, mặc cho hắn mở lớn chân mình, váy bị vén tới bên hông, động tác dứt khoát lưu loát, nhưng Lục Khê hoàn toàn chẳng thể để ý tới, năm giác quan ngoại trừ tri giác thì đã ngủ say toàn bộ, nàng như bị dục vọng khống chế mặc cho hắn bày bố.
Nhưng tay Minh Uyên chỉ vẽ vài vòng bên ngoài, nhẹ nhàng ma sát khiến khát vọng của nàng tràn ra ngày một nhiều hơn, Lục Khê không không kìm nén được tiếng rên rỉ, tứ chi run rẩy, không thể không mở mắt ra đáng thương nhìn hắn, dùng ánh mắt ướt át tố cáo tội trạng của hắn.
Minh Uyên cười vô tội, hôn xuống má nàng: "Là ái phi lo lắng cho hoàng nhi, trẫm chẳng dám làm gì cả."
Lục Khê thật muốn quẳng cho hắn cái tát, rõ ràng làm hết rồi, bây giờ còn dám không biết xấu hổ nói mình cái gì cũng không dám làm. . . . . .
Nàng khó chịu cực kỳ, xấu hổ đan xen phẫn nộ, trong đầu chợt nảy ra một kế, ngươi khiến ta khó chịu, ta cũng sẽ làm ngươi không thoải mái.
Nghĩ như vậy, nàng chợt nở nụ cười kiều mị, khẽ nâng người ngồi lên đùi hắn, sau đó vừa ôm cổ vừa đưa hạ thân lại sát hắn, như có như không vuốt ve phần cứng rắn, tiếp đến ghé vào lỗ tai hắn cúi đầu oán giận: "Hoàng thượng khi dễ tần thiếp. . . . . ."
Lần này đổi lại là Minh Uyên cảm thấy khó chịu, tiểu bạch thỏ thuần khiết vô tội xưa nay nếu như nóng nảy, cũng sẽ biến thân thành hồ ly tinh.
Hắn cảm thấy phần cứng rắn của mình càng thêm căng đau, dục hỏa lan tràn, quả thực là nhóm lửa tự thiêu mình.
Hắn đỡ hông Lục Khê để cho nàng đứng thẳng người, tròng mắt tối sầm lại, đưa tay kéo quần nàng xuống, không chút do dự duỗi ngón trỏ đưa thẳng vào u cốc, chạm đến một mảnh ẩm ướt.
Lục Khê kêu khẽ, không ngờ rằng hắn lại phản kích nhanh như vậy, chỉ có thể ôm chặt cổ của hắn, thân thể không ngừng run rẩy, thừa nhận chiêu đánh ác liệt.
Ngón tay của hắn ra vào nhanh chóng, vân vê vách tường, tiếp đó tăng thêm một ngón, hoa lộ tiết ra một nhiều, nhiễm đầy trên đất.
"Hoàng thượng. . . . . . Không cần. . . . . ." Nàng hét nhỏ, hô hấp rối loạn, mặt mũi đỏ bừng, cắn môi xấu hổ đến cực điểm.
Minh Uyên nhếch môi cười, "Có hài lòng với sự phục vụ của trẫm không?"
Tiếp đến, hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, vén váy nàng cao lên, nhìn chăm chú vào cấm địa ướt át.
Tầm mắt Lục Khê vẫn đang phủ sương mù, lúc nhận thấy hơi thở ấm nóng gần sát nơi tư mật của mình, nàng hoảng hốt cúi đầu, liền nhìn thấy tên hoàng đế cao cao tại thượng đang cúi người thần phục dưới thân mình, môi lưỡi thay thế tay chơi đùa hạ thể nàng.
"Hoàng thượng. . . . . ." Nàng kinh hoàng gọi, lại thấy hắn há mồm ngậm lấy viên nhụy châu, lực đạo lúc nặng lúc nhẹ gần như muốn lấy mạng nàng.
Cảm thấy nhụy châu đã sưng đỏ không chịu nổi, Minh Uyên mới rời cấm địa, Lục Khê rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhưng một khắc sau hắn đột nhiên duỗi lưỡi dò vào, hơi nóng gần như muốn đốt cháy cả người nàng.
Tay của hắn cũng không nhàn rỗi, một tay nắm chặt lấy chân nàng, một tay vân vê hoa tâm, tay cùng lưỡi hợp sức dẫn nàng đến cực hạn. Nàng chỉ có thể cảm thấy hoa lộ trong người mình tràn ra như nước vỡ đê, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là chảy vào . . . . . . hắn.
Cảm giác xấu hổ cùng lạ lẫm khi được bậc đế vương phục vụ mê hoặc nàng. Nàng chỉ có thể thả mình đắm chìm vào khối cảm giác ấy.
Rốt cuộc, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, đầu lưỡi hoạt động ngày thêm lợi hại, động tác trên tay ngày một dồn dập, thân thể Lục Khê không chịu nổi, hoa lộ tràn đầy, chân mềm nhũn, xém chút ngã nhào.
Minh Uyên kịp thời đỡ nàng, đứng dậy ôm lấy hông nàng, động tác trên tay vẫn không dừng lại, thay thế môi lưỡi lần nữa tiến vào hoa huy*t, hoàn thành lần chạy nước rút cuối cùng.
Tiểu huyệt nàng không ngừng run rẩy, tần số đóng mở khiến hạ thể hắn cũng phải co rút, mà hắn không chút do dự gia tăng tốc độ, hai ngón tay ma sát qua lại, chỉ nghe Lục Khê không tự chủ hét lên, âm thanh kiều mị lại không chói tràn đầy cả thư phòng.
Cuối cùng nhìn nàng dựa cả người mềm yếu vào ngực mình, gò má non mịn vẫn còn mang xuân ý, hai mắt mờ mịt, môi đào khẽ mở, hơi thở thơm như hoa lan.
Minh Uyên rút tay ra, cúi đầu nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: "Nàng xem, làm ướt hết người trẫm rồi. . . . . ."
Lục Khê đưa đôi mắt mù sương cúi đầu nhìn tay hắn, chân của hắn, thậm chí cả mặt thảm. . . . . . Đều là dấu vết bị sủng ái của nàng.
Cảm giác xấu hổ đánh úp vào người, nàng có chút hoảng hốt, quả nhiên thủ đoạn của người thân kinh bạch chiến như hoàng thượng khác hẳn người thường, khiến người ta bị mê hoặc như thế quả là khó có.
Nhưng. . . . . .
Nàng đột nhiên nhìn xuống hạ thân Minh Uyên, cả người sững sờ, nàng thoải mái rồi, vậy hắn thì sao?
Minh Uyên chú ý tới tầm mắt của nàng, nhếch môi cười khẽ: "Sao hả, cảm thấy có lỗi với trẫm sao? Trẫm vì hoàng nhi nhịn đến nước này, có phải ái phi rất cảm động hay không?"
Cảm động?
Hậu cung ba nghìn giai lệ, tùy ý tìm một người đến không phải là có thể dập tắt lửa sao?
Lục Khê chợt ý thức được một vấn đề hết sức nghiêm túc, hoài thai mười tháng, tất nhiên hoàng thượng sẽ không cấm dục vì nàng, như vậy sau mười tháng, nàng còn có thể là Lục Dung Hoa được sủng ái hôm nay sao?
Nghĩ như vậy, nàng chợt nhìn Minh Uyên cười khẽ: "Hoàng thượng vì tần thiếp cùng hoàng nhi mà nhịn khổ cực như vậy, tất nhiên tần thiếp không đành lòng. . . . . ."
Giọng nói khả ái, dung nhan xinh đẹp, bàn tay nhỏ nhắn của nàng dời xuống hạ thân chạm đến phần cứng rắn của hắn.
Ngươi thích quyến rũ người khác đúng không?
Ngươi thích trổ tài *“miệng lưỡi”, “tay chân” đúng không?
*Nghĩa đen thiệt đen ý nghen.
Làm phi tử, thì phải là một phi tử đặc biệt hơn người khác, đã có thể loại e thẹn thì cũng phải có thể loại bạo gan.
Nàng ung dung nhìn hắn, tròng mắt mang theo vẻ hoa đào mị hoặc, ngón tay cách lớp vải không ngừng vân vê chà xát, khiến thân thể Minh Uyên cũng phải run rẩy.
Đây là tiểu bạch thỏ của hắn sao?
Vì sao hôm nay lại biến thành tiểu hồ ly rồi?
Nàng hoạt động trên dưới, lúc nhẹ lúc nặng vuốt ve nhiệt hỏa của hắn.
Tiếp đó, nàng mở thắt lưng hắn ra, xấu hổ nhìn phần thô to lộ ra khiến người kinh hãi, nhưng vẫn trấn định cầm lấy nó, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng phát ra, bàn tay nhẹ nhàng mát xa.
Động tác của nàng có chút ngập ngừng, tuy nhiên lại nhanh chóng dựa vào tần số hô hấp của Minh Uyên mà đi vào quỹ đạo.
Tay hoạt động, môi cũng đi theo mô tả môi hắn, sau đó từng chút từng chút lướt xuống hầu kết, nhẹ nhàng ngậm lấy phần nhô ra.
Sau đó nữa… là trước ngực.
Nàng dùng răng xé mở vạt áo, há mồm ngậm lấy viên đá nâu nho nhỏ trước ngực, học phương thức của hắn xoay vòng, dải đất mẫn cảm bị trêu chọc, bàn tay cũng phối hợp với động tác của môi.
Hô hấp Minh Uyên càng thêm dồn dập, trầm giọng nói: "Mau hơn nữa đi."
Hắn đưa tay phủ lên tay nhỏ của nàng, tiết tấu nhanh mạnh, cuối cùng phóng ra khi khuôn mặt nàng đã trở nên hồng thấu.
Bàn tay dính đầy dịch thể mập mờ, ánh mắt Lục Khê chẳng biết phải nhìn về hướng nào.
Minh Uyên mỉm cười cầm lấy khăn lụa trên bàn, giúp nàng lau sạch ngón tay, lúc này nàng mới dễ chịu hơn đôi chút, mơ hồ nhìn hắn: "Hoàng thượng, tần thiếp thất lễ."
Minh Uyên cười sửa sang y phục xong, sau đó thay nàng mặc lại xiêm áo, ôm lấy nàng ngồi lên trên đùi, hôn xuống môi nàng: "Trẫm thích sự thất lễ của nàng."
Nàng thẹn thùng, cúi đầu nhìn chiếc khăn trong tay hắn, hiếu kỳ nói, "Hoàng thượng, khăn tay này. . . . . ."
Minh Uyên cũng cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy chiếc khăn lụa mình thuận tay cầm lên là do An Uyển nghi đưa lên lúc trước.
*Thấp Tang hữu, kỳ Diệp hữu a, ký kiến quân tử, kỳ nhạc như hà.
Thấp Tang hữu, kỳ diệp hữu ốc, ký kiến quân tử, vân hà bất nhạc.
Thấp Tang hữu, kỳ diệp hữu u, ký kiến quân tử, đức âm khổng giao.
Tâm đã động, xa không thể nói, giữ mãi trong tim, ngày nào quên được.
(Dịch:
Dưới cây dâu, có chiếc lá rơi, gặp được quân tử, vui vẻ khôn cùng.
Dưới cây dâu, có chiếc lá xanh rơi, gặp được quân tử, sao còn không vui.
Dưới cây dâu, có chiếc lá vàng rơi, gặp được quân tử, sao không mở lòng.)
Những chữ kia được thêu theo lối chữ nhỏ, mang theo tâm sự của một cô gái si tình.
Minh Uyên chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn không mấy thương tiếc, ngẩng đầu cười nói với người trước mặt: "Đây là An Uyển nghi đưa đến, trẫm thấy đáng yêu, nên giữ lại ở thư phòng."
Lục Khê "Ừ" một tiếng, cho dù là ai đi nữa thì sau khi hoan ái lại nghe đối phương nhắc đến tên một nữ nhân khác, cũng sẽ chẳng mấy thiết tha.
Minh Uyên để khăn lụa sang một bên, lại ôm lấy hông nàng, cười nói: "Trẫm mong nàng luôn dịu ngoan khiến người ta yêu thích như ngày hôm nay vậy, luôn ở bên cạnh, theo trẫm cả đời."
Hứa hẹn cả đời thốt ra từ miệng đế vương là khó có cỡ nào, Lục Khê vốn nên vui vẻ, tuy nhiên thâm ý của nó. . . . . . Hoàng thượng là đang nói cho nàng biết, vạn lần không được ỷ sủng mà kiêu, nếu không sẽ có ngày thành Nguyệt Dương phu nhân thứ hai.
Nàng gật đầu một cái, cảm động dùng sức chui đầu vào trong ngực hắn, nói nhỏ: "Tần thiếp cũng mong hoàng thượng vĩnh viễn nhớ tần thiếp, không chán ghét tần thiếp. . . . . ."
Thời khắc ôn tồn này, Minh Uyên ôm nàng cười khẽ, không nói gì.
Nếu quả thực nàng luôn làm hắn vui vẻ như vậy, thì sủng ái nàng cả đời cũng không sao.
Minh Uyên nắm lấy phần mềm mại, chà xát vân vê thành đủ loại hình dạng
Hô hấp của Lục Khê rối loạn, tầm mắt chẳng biết nhìn về hướng nào, chỉ có thể cam chịu nhắm lại, như vậy tốt hơn là nhìn thấy quang cảnh khiến người ta xấu hổ.
Minh Uyên cười, dùng âm thanh khàn khàn nói nhỏ bên tai nàng: "Xấu hổ?"
Lục Khê cắn môi không nói, dung nhan dần dần nhuốm màu tình dục, lông mi rung động như cánh bướm.
"Không nói lời nào, trẫm xem như nàng đang mời gọi trẫm. . . . . ."
Minh Uyên chen gối vào giữa hai chân nàng, khiến Lục Khê chỉ có thể dựa vào hắn, đồng thời cũng tách phần tư mật dưới hạ thể ra, Lục Khê khẽ thở gấp, gần như muốn buông bỏ sự kháng cự trong lòng.
Đùi hắn cọ xát đùi nàng, một đường hôn xuống, chạm đến phần mềm mại trước ngực, rồi xuống vùng bụng bằng phẳng, môi lưỡi còn ác ý vẽ vài vòng quanh rốn, mang đến từng trận tê dại.
Lục Khê đang nhắm mắt mơ màng, chợt kinh hoảng, nguyên nhân là tay Minh Uyên đột nhiên tiến vào theo làn váy, chạm đến cấm địa mẫn cảm.
"Đều ướt rồi." Hắn ngẩng đầu, hôn lên môi của nàng, đôi tay đang ở dưới thân thêm phần cuồng dã, lòng bàn tay dán vào đài hoa, ngón trỏ cùng ngón giữa chậm rãi tiến vào.
"A. . . . . ." Lục Khê không tự chủ được ôm cổ hắn, cong người càng thêm gần sát tay hắn, mặc cho hắn mở lớn chân mình, váy bị vén tới bên hông, động tác dứt khoát lưu loát, nhưng Lục Khê hoàn toàn chẳng thể để ý tới, năm giác quan ngoại trừ tri giác thì đã ngủ say toàn bộ, nàng như bị dục vọng khống chế mặc cho hắn bày bố.
Nhưng tay Minh Uyên chỉ vẽ vài vòng bên ngoài, nhẹ nhàng ma sát khiến khát vọng của nàng tràn ra ngày một nhiều hơn, Lục Khê không không kìm nén được tiếng rên rỉ, tứ chi run rẩy, không thể không mở mắt ra đáng thương nhìn hắn, dùng ánh mắt ướt át tố cáo tội trạng của hắn.
Minh Uyên cười vô tội, hôn xuống má nàng: "Là ái phi lo lắng cho hoàng nhi, trẫm chẳng dám làm gì cả."
Lục Khê thật muốn quẳng cho hắn cái tát, rõ ràng làm hết rồi, bây giờ còn dám không biết xấu hổ nói mình cái gì cũng không dám làm. . . . . .
Nàng khó chịu cực kỳ, xấu hổ đan xen phẫn nộ, trong đầu chợt nảy ra một kế, ngươi khiến ta khó chịu, ta cũng sẽ làm ngươi không thoải mái.
Nghĩ như vậy, nàng chợt nở nụ cười kiều mị, khẽ nâng người ngồi lên đùi hắn, sau đó vừa ôm cổ vừa đưa hạ thân lại sát hắn, như có như không vuốt ve phần cứng rắn, tiếp đến ghé vào lỗ tai hắn cúi đầu oán giận: "Hoàng thượng khi dễ tần thiếp. . . . . ."
Lần này đổi lại là Minh Uyên cảm thấy khó chịu, tiểu bạch thỏ thuần khiết vô tội xưa nay nếu như nóng nảy, cũng sẽ biến thân thành hồ ly tinh.
Hắn cảm thấy phần cứng rắn của mình càng thêm căng đau, dục hỏa lan tràn, quả thực là nhóm lửa tự thiêu mình.
Hắn đỡ hông Lục Khê để cho nàng đứng thẳng người, tròng mắt tối sầm lại, đưa tay kéo quần nàng xuống, không chút do dự duỗi ngón trỏ đưa thẳng vào u cốc, chạm đến một mảnh ẩm ướt.
Lục Khê kêu khẽ, không ngờ rằng hắn lại phản kích nhanh như vậy, chỉ có thể ôm chặt cổ của hắn, thân thể không ngừng run rẩy, thừa nhận chiêu đánh ác liệt.
Ngón tay của hắn ra vào nhanh chóng, vân vê vách tường, tiếp đó tăng thêm một ngón, hoa lộ tiết ra một nhiều, nhiễm đầy trên đất.
"Hoàng thượng. . . . . . Không cần. . . . . ." Nàng hét nhỏ, hô hấp rối loạn, mặt mũi đỏ bừng, cắn môi xấu hổ đến cực điểm.
Minh Uyên nhếch môi cười, "Có hài lòng với sự phục vụ của trẫm không?"
Tiếp đến, hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, vén váy nàng cao lên, nhìn chăm chú vào cấm địa ướt át.
Tầm mắt Lục Khê vẫn đang phủ sương mù, lúc nhận thấy hơi thở ấm nóng gần sát nơi tư mật của mình, nàng hoảng hốt cúi đầu, liền nhìn thấy tên hoàng đế cao cao tại thượng đang cúi người thần phục dưới thân mình, môi lưỡi thay thế tay chơi đùa hạ thể nàng.
"Hoàng thượng. . . . . ." Nàng kinh hoàng gọi, lại thấy hắn há mồm ngậm lấy viên nhụy châu, lực đạo lúc nặng lúc nhẹ gần như muốn lấy mạng nàng.
Cảm thấy nhụy châu đã sưng đỏ không chịu nổi, Minh Uyên mới rời cấm địa, Lục Khê rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhưng một khắc sau hắn đột nhiên duỗi lưỡi dò vào, hơi nóng gần như muốn đốt cháy cả người nàng.
Tay của hắn cũng không nhàn rỗi, một tay nắm chặt lấy chân nàng, một tay vân vê hoa tâm, tay cùng lưỡi hợp sức dẫn nàng đến cực hạn. Nàng chỉ có thể cảm thấy hoa lộ trong người mình tràn ra như nước vỡ đê, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là chảy vào . . . . . . hắn.
Cảm giác xấu hổ cùng lạ lẫm khi được bậc đế vương phục vụ mê hoặc nàng. Nàng chỉ có thể thả mình đắm chìm vào khối cảm giác ấy.
Rốt cuộc, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, đầu lưỡi hoạt động ngày thêm lợi hại, động tác trên tay ngày một dồn dập, thân thể Lục Khê không chịu nổi, hoa lộ tràn đầy, chân mềm nhũn, xém chút ngã nhào.
Minh Uyên kịp thời đỡ nàng, đứng dậy ôm lấy hông nàng, động tác trên tay vẫn không dừng lại, thay thế môi lưỡi lần nữa tiến vào hoa huy*t, hoàn thành lần chạy nước rút cuối cùng.
Tiểu huyệt nàng không ngừng run rẩy, tần số đóng mở khiến hạ thể hắn cũng phải co rút, mà hắn không chút do dự gia tăng tốc độ, hai ngón tay ma sát qua lại, chỉ nghe Lục Khê không tự chủ hét lên, âm thanh kiều mị lại không chói tràn đầy cả thư phòng.
Cuối cùng nhìn nàng dựa cả người mềm yếu vào ngực mình, gò má non mịn vẫn còn mang xuân ý, hai mắt mờ mịt, môi đào khẽ mở, hơi thở thơm như hoa lan.
Minh Uyên rút tay ra, cúi đầu nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: "Nàng xem, làm ướt hết người trẫm rồi. . . . . ."
Lục Khê đưa đôi mắt mù sương cúi đầu nhìn tay hắn, chân của hắn, thậm chí cả mặt thảm. . . . . . Đều là dấu vết bị sủng ái của nàng.
Cảm giác xấu hổ đánh úp vào người, nàng có chút hoảng hốt, quả nhiên thủ đoạn của người thân kinh bạch chiến như hoàng thượng khác hẳn người thường, khiến người ta bị mê hoặc như thế quả là khó có.
Nhưng. . . . . .
Nàng đột nhiên nhìn xuống hạ thân Minh Uyên, cả người sững sờ, nàng thoải mái rồi, vậy hắn thì sao?
Minh Uyên chú ý tới tầm mắt của nàng, nhếch môi cười khẽ: "Sao hả, cảm thấy có lỗi với trẫm sao? Trẫm vì hoàng nhi nhịn đến nước này, có phải ái phi rất cảm động hay không?"
Cảm động?
Hậu cung ba nghìn giai lệ, tùy ý tìm một người đến không phải là có thể dập tắt lửa sao?
Lục Khê chợt ý thức được một vấn đề hết sức nghiêm túc, hoài thai mười tháng, tất nhiên hoàng thượng sẽ không cấm dục vì nàng, như vậy sau mười tháng, nàng còn có thể là Lục Dung Hoa được sủng ái hôm nay sao?
Nghĩ như vậy, nàng chợt nhìn Minh Uyên cười khẽ: "Hoàng thượng vì tần thiếp cùng hoàng nhi mà nhịn khổ cực như vậy, tất nhiên tần thiếp không đành lòng. . . . . ."
Giọng nói khả ái, dung nhan xinh đẹp, bàn tay nhỏ nhắn của nàng dời xuống hạ thân chạm đến phần cứng rắn của hắn.
Ngươi thích quyến rũ người khác đúng không?
Ngươi thích trổ tài *“miệng lưỡi”, “tay chân” đúng không?
*Nghĩa đen thiệt đen ý nghen.
Làm phi tử, thì phải là một phi tử đặc biệt hơn người khác, đã có thể loại e thẹn thì cũng phải có thể loại bạo gan.
Nàng ung dung nhìn hắn, tròng mắt mang theo vẻ hoa đào mị hoặc, ngón tay cách lớp vải không ngừng vân vê chà xát, khiến thân thể Minh Uyên cũng phải run rẩy.
Đây là tiểu bạch thỏ của hắn sao?
Vì sao hôm nay lại biến thành tiểu hồ ly rồi?
Nàng hoạt động trên dưới, lúc nhẹ lúc nặng vuốt ve nhiệt hỏa của hắn.
Tiếp đó, nàng mở thắt lưng hắn ra, xấu hổ nhìn phần thô to lộ ra khiến người kinh hãi, nhưng vẫn trấn định cầm lấy nó, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng phát ra, bàn tay nhẹ nhàng mát xa.
Động tác của nàng có chút ngập ngừng, tuy nhiên lại nhanh chóng dựa vào tần số hô hấp của Minh Uyên mà đi vào quỹ đạo.
Tay hoạt động, môi cũng đi theo mô tả môi hắn, sau đó từng chút từng chút lướt xuống hầu kết, nhẹ nhàng ngậm lấy phần nhô ra.
Sau đó nữa… là trước ngực.
Nàng dùng răng xé mở vạt áo, há mồm ngậm lấy viên đá nâu nho nhỏ trước ngực, học phương thức của hắn xoay vòng, dải đất mẫn cảm bị trêu chọc, bàn tay cũng phối hợp với động tác của môi.
Hô hấp Minh Uyên càng thêm dồn dập, trầm giọng nói: "Mau hơn nữa đi."
Hắn đưa tay phủ lên tay nhỏ của nàng, tiết tấu nhanh mạnh, cuối cùng phóng ra khi khuôn mặt nàng đã trở nên hồng thấu.
Bàn tay dính đầy dịch thể mập mờ, ánh mắt Lục Khê chẳng biết phải nhìn về hướng nào.
Minh Uyên mỉm cười cầm lấy khăn lụa trên bàn, giúp nàng lau sạch ngón tay, lúc này nàng mới dễ chịu hơn đôi chút, mơ hồ nhìn hắn: "Hoàng thượng, tần thiếp thất lễ."
Minh Uyên cười sửa sang y phục xong, sau đó thay nàng mặc lại xiêm áo, ôm lấy nàng ngồi lên trên đùi, hôn xuống môi nàng: "Trẫm thích sự thất lễ của nàng."
Nàng thẹn thùng, cúi đầu nhìn chiếc khăn trong tay hắn, hiếu kỳ nói, "Hoàng thượng, khăn tay này. . . . . ."
Minh Uyên cũng cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy chiếc khăn lụa mình thuận tay cầm lên là do An Uyển nghi đưa lên lúc trước.
*Thấp Tang hữu, kỳ Diệp hữu a, ký kiến quân tử, kỳ nhạc như hà.
Thấp Tang hữu, kỳ diệp hữu ốc, ký kiến quân tử, vân hà bất nhạc.
Thấp Tang hữu, kỳ diệp hữu u, ký kiến quân tử, đức âm khổng giao.
Tâm đã động, xa không thể nói, giữ mãi trong tim, ngày nào quên được.
(Dịch:
Dưới cây dâu, có chiếc lá rơi, gặp được quân tử, vui vẻ khôn cùng.
Dưới cây dâu, có chiếc lá xanh rơi, gặp được quân tử, sao còn không vui.
Dưới cây dâu, có chiếc lá vàng rơi, gặp được quân tử, sao không mở lòng.)
Những chữ kia được thêu theo lối chữ nhỏ, mang theo tâm sự của một cô gái si tình.
Minh Uyên chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn không mấy thương tiếc, ngẩng đầu cười nói với người trước mặt: "Đây là An Uyển nghi đưa đến, trẫm thấy đáng yêu, nên giữ lại ở thư phòng."
Lục Khê "Ừ" một tiếng, cho dù là ai đi nữa thì sau khi hoan ái lại nghe đối phương nhắc đến tên một nữ nhân khác, cũng sẽ chẳng mấy thiết tha.
Minh Uyên để khăn lụa sang một bên, lại ôm lấy hông nàng, cười nói: "Trẫm mong nàng luôn dịu ngoan khiến người ta yêu thích như ngày hôm nay vậy, luôn ở bên cạnh, theo trẫm cả đời."
Hứa hẹn cả đời thốt ra từ miệng đế vương là khó có cỡ nào, Lục Khê vốn nên vui vẻ, tuy nhiên thâm ý của nó. . . . . . Hoàng thượng là đang nói cho nàng biết, vạn lần không được ỷ sủng mà kiêu, nếu không sẽ có ngày thành Nguyệt Dương phu nhân thứ hai.
Nàng gật đầu một cái, cảm động dùng sức chui đầu vào trong ngực hắn, nói nhỏ: "Tần thiếp cũng mong hoàng thượng vĩnh viễn nhớ tần thiếp, không chán ghét tần thiếp. . . . . ."
Thời khắc ôn tồn này, Minh Uyên ôm nàng cười khẽ, không nói gì.
Nếu quả thực nàng luôn làm hắn vui vẻ như vậy, thì sủng ái nàng cả đời cũng không sao.