Không biết khi còn bé mọi người có từng mơ ước thứ gì không thực tế hay không? Khi đó em gái tôi mơ ước trở thành một nàng công chúa chân chính, đương nhiên em thất bại. Trước mười tuổi tôi muốn làm siêu nhân, sau này muốn trở thành thị huyết pháp y oai phong, nhưng bây giờ, tôi tự mở công ty, thành một thương nhân.
Hôm nay ở công ty, tôi hỏi Lam Sơn ước mơ của cậu là gì, cậu suy nghĩ một chút, cho tôi một câu trả lời dở khóc đở cười.
“Thế giới hòa bình?”
“Có gì đó tương đối… bình thường hơn chút không, ước mơ càng gần hiện thực?”
Cậu lại suy nghĩ một chút: “Khi còn bé em muốn trở thành bác sĩ thú y.”
Tôi ngồi thẳng người nghe cậu nói tiếp.
“Sau đó em phát hiện loại công việc này có thể không thích hợp với em.”
“Vì bị dị ứng?” Lam Sơn đối xử với động vật vô cùng dịu dàng, còn dịu dàng hơn cả đối xử với con người, nếu như cậu trở thành bác sĩ thú y, vậy chắc chắn sẽ là tin vui cho các động vật nhỏ.
“Ngoài điểm này, còn có… những chuyện nghề nghiệp này làm được rất hữu hạn, em muốn chủ động phát hiện vấn đề, mà không phải là chờ người khác đến tìm em giải quyết vấn đề.”
“Vậy ước mơ bây giờ của em?”
Rõ ràng cậu sững lại: “… Anh và Pharaoh và Charlie Chaplin có thể khỏe mạnh hạnh phúc.”
Đây không phải là lời trong lòng cậu, ít nhất cũng không phải toàn bộ.
Tôi lại nghĩ tới tờ đơn kia, bàn tay đặt trên bàn âm thầm siết chặt, cũng sắp vì trong lòng xuất hiện ưu tư phức tạp mà ôm đầu rên rỉ.
“Tại sao đột nhiên hỏi chuyện này?”
Tôi điều chỉnh biểu cảm trên mặt: “Chính là tò mò. Em hy vọng sau khi tốt nghiệp vẫn làm việc ở công ty anh chứ? Nếu em không muốn làm trợ lý của anh, anh có thể cho em… chức vị quản lý.”
Tôi thừa nhận tôi có tư tâm, tôi mưu toan dùng chức vị quản lý cao cấp để giữ cậu lại.
Cậu không nói gì, chỉ là vẫn nhìn tôi.
Tôi căng thẳng không dám nhìn cậu: “Nếu em không muốn tiếp tục giữ chức ở công ty anh, anh cũng có thể cho em một khoản tiền để em tự gây dựng sự nghiệp.”
Hành động như vậy vô cùng hèn hạ. Tôi biết rõ ràng lý tưởng chân chính của cậu là gì, nhưng lại cho cậu hai sự lựa chọn khác, muốn dùng tình cảm hoặc một vài thứ thế tục trói buộc cậu, không để cậu rời khỏi tôi.
Lần đầu tiên, tôi có chút xem thường hành động của mình.
Lam Sơn yên lặng một lúc, rốt cuộc mở miệng, giọng lành lạnh: “Em không cần anh cho em bất cứ thứ gì.”
“Anh không phải ý đó!” Tôi vội vàng giải thích: “Em hiểu mà, anh chỉ muốn làm gì đó cho em.”
Cậu nhìn thẳng vào tôi, thấy tôi thấp thỏm mãi, đột nhiên thở dài, đứng lên đi về phía tôi.
Trong phòng làm việc của tôi có một cơ quan, chỉ cần nhấn một nút trên điều khiển từ xa, lớp thủy tinh trong suốt sát đất sẽ biến thành thủy tinh cát mài, khiến người bên ngoài không nhìn thấy người ở bên trong.
Cậu đi tới nhấn xuống một cái, sau đó đi vòng qua trước mặt tôi, dựa vào bàn làm việc: “Còn lâu mới đến lúc em tốt nghiệp, anh không cần nghĩ tới những thứ đó từ bây giờ.”
Nhưng nếu anh không nghĩ cách, em sẽ đi!
Tôi đưa tay ôm eo cậu, tựa đầu sát bụng cậu, giống như đứa trẻ tìm kiếm sự an ủi.
“Được, nhưng nếu em quyết định, cho dù thế nào anh cũng sẽ ủng hộ.” Trời mới biết nói ra lời này có bao nhiêu khó khăn.
Tôi cảm nhận được tay cậu chầm chậm vuốt ve tóc tôi, rất lâu sau, tôi nghe thấy cậu hỏi tôi: “Có phải anh đã biết gì không?”
Vấn đề của cậu khiến tôi run rẩy, tôi không ngẩng đầu, chỉ ôm cậu chặt hơn nữa.
“Tờ đơn đó, anh đã thấy.” Cậu dùng giọng khẳng định.
Tôi buồn bã gật đầu, vẫn không nói gì.
“Đó là kế hoạch rất lâu trước kia, lâu đến mức căn bản em chưa từng nghĩ sẽ nói chuyện yêu đương với một người đàn ông. Nếu anh không muốn em đi, em có thể từ bỏ…”
Giây phút nghe thấy giọng nói trầm ổn mà từ tốn của cậu, tôi bỗng nhiên ý thức được mình không thể ích kỷ như vậy, đó là ước mơ của cậu, nếu không thể đi, có lẽ cậu sẽ tiếc nuối cả đời.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu: “Anh muốn em vui vẻ. Anh nói rồi, anh tôn trọng ý kiến của em. Nếu trong lòng em thật sự muốn đi, nhưng cuối cùng vì anh mà ở lại, em sẽ không vui, em không vui thì anh cũng chẳng vui vẻ gì.”
Lúc này người do dự không quyết lại biến thành cậu.
“Có thể em sợ anh sẽ bị người khác cướp mất.” Bàn tay cậu bao phủ gò má tôi: “Nửa năm nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, nếu anh yêu người khác thì sao?”
Không ngờ cậu lại có suy nghĩ đáng yêu như vậy, khiến tôi không kịp chuẩn bị.
“Anh sẽ chờ em.” Tôi đột nhiên nghĩ thông rất nhiều chuyện, khi tôi bất an, đấu tranh thì đồng thời cậu cũng rất nhiều băn khoăn, lần lữa không thể quyết định. “Hơn nữa nói không chừng anh còn có thể dành thời gian đến gặp em, chỉ cần không phải nơi nào quá xa.”
Cậu mỉm cười: “Anh thật sự nghĩ như vậy?”
“Ừm, cơ mà…” Tôi nắm tay cậu, đổi thành tư thế mười ngón tay giao nhau: “Trước đó chúng ta phải cử hành một nghi thức.”
“Nghi thức?”
“Anh muốn đính hôn với em.”
Lam Sơn sửng sốt một lát, rất nhanh ánh mắt sáng lên, tựa như còn thật cao hứng.
“Anh muốn đính hôn với em?”
Tôi gật đầu.
“Được.”
Cậu cúi người xuống, dùng một tay giữ gáy tôi, vững vàng hôn tôi.
Cho nên bây giờ… chúng tôi sắp đính hôn!
Tôi hỏi cậu có muốn thông báo cho bạn bè thân thích của cậu hay không, cậu nói cha mẹ cậu hàng năm đều ở nước ngoài làm nghiên cứu, tạm thời không thể về nước, cậu sẽ mail thông báo cho họ. Còn bạn bè thân thích của tôi, tôi nghĩ họ sẽ rất cao hứng khi nghe thấy tin tức này ~
№1867☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-7 22:34:32
Má ơi tiến độ này, chúng tôi vỗ ngựa cũng không đuổi kịp… Cơ mà vẫn phải chúc mừng lầu chủ!
№1868☆☆☆ _(:зゝ∠)_ ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-7 22:34:43
Sớm sinh quý tử.
Sẽ không đưa tiền lì xì, tặng một cái ôm yêu thương (づ  ̄3 ̄) づ ╭? ~
№1869☆☆☆ Ha ha ha ha ha ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-7 22:34:54
Tôi cảm thấy yêu cầu đính hôn của lầu chủ vừa đúng ý Lam Sơn nha, soái bỉ hào ngay trước mặt, nam thần cũng không có cảm giác an toàn ha ha ha ha.
№1870☆☆☆ Đỉnh đỉnh đỉnh đỉnh ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-7 22:35:21
Nam thần cũng không có cảm giác an toàn +1
Chờ Lam Sơn trở lại liền kết hôn đi, đến lúc đó lại nhận nuôi hai đứa trẻ tạo thành gia đình hoàn mỹ, thật hâm mộ nha ~~~
№1871☆☆☆ Mười tám sờ (1) ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-7 22:35:43