Kể từ lần rơi xuống nước đó, cô nửa đêm liền phát sốt, bệnh tình tuy triền miên vài ngày nhưng cũng không thực sự nghiêm trọng- trừ bỏ ngẫu nhiên ho khan và uống thuốc xong có cảm giác buồn ngủ thì không có gì trở ngại.
Ngô Đồng mấy ngày nay bị xoay như chong chóng, công việc của chính mình còn chưa có làm xong lại còn phải đảm nhận thêm kế hoạch hạng mục mới.
Có được chút thời gian rảnh rỗi thoát ra khỏi đám rối mù này, Ngô Đồng ở trong lòng nghĩ: Trương Mẫn Thái giúp mình thăng chức rốt cuộc là muốn trợ cô thắng tòa hay là muốn cô ở đây mệt chết vì đống công việc này.
Tuy là bận rộn nhưng 4 giờ chiều ngày nào cô cũng đúng giờ đến đón con. Đồng Đồng bất mãn cô không dành nhiều thời gian cho nó cô cũng không có biện pháp đương nhiên cũng không thể mặc kệ đứa nhỏ. Cô cũng không muốn Lệ Trọng Mưu lấy đó làm chứng cứ nói cô không quan tâm con. Người như hắn ta có chuyện gì mà không dám làm chứ?
Cách thời hạn phiên tòa còn hai ngày, phòng nhân sự đã cho phép cô nghỉ ngày rưỡi. Vì thế ngày mai Ngô Đồng có thời gian rảnh. Cô quyết định đi tìm Hướng luật sự bàn bạc cụ thể về phiên tòa sắp tới. Trước đó không lâu cô cũng đã đưa giấy khá bệnh của mình cho Hướng Tá. Trong đó ghi rõ tâm lý của cô hiện giờ hoàn toàn ổn định. Sau khi xem nó xong , anh ta chỉ đơn giản nói hai chữ ‘có lợi’.
Ngoại trừ lần ở bữa tiệc ra, Hướng Tá cũng không một lần nào nhắc lại cái ‘thủ đoạn phi thường’ kia nữa. Chỉ nhìn qua phản ứng hôm đó của cô, hắn cũng biết đây nhất định là vết sẹo trong lòng cô – không nghĩ cứ như vậy bị người ta không thương tiếc vạch trần.
Đối với sự cảm thông của Hướng Tá- Ngô Đồng chính là rất cảm kích.
Cô cảm thấy mấy ngày hôm này mọi chuyện đều khá thuận lợi.
Nhưng là bầu trời càng quang đãng lại càng báo hiệu những cơn mưa dông sắp đến, cuốn con người ta từ yên bình vào trong phong ba bão táp.
Ngày hôm sau vừa mới đến công ty cô đã nhận được tin có một khách hàng quan trọng đột nhiên cập cảng, làm cho Ngô Đồng không thể thuận lợi nghỉ ngơi.
Công ty Ngô Đồng nổi tiếng là luôn luôn quan tâm, đặt lợi ích của khách hàng lên trên hết. Vì thế , ở Hồng Kông, rất nhiều đại gia đều chọn công ty họ để đầu tư: mức độ rủi ro thấp, lợi nhuận bảo đảm. Lý Trạch Huy này vốn là khách hàng ‘bạch kim’ của Ngô Đồng, hơn nữa lại là cổ đông trong công ty cho nên cô không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất gì.
Thư kí của Lý tổng gọi điện tới báo cho cô Lý tổng đã nhập cảng, có thời gian rảnh nửa ngày muốn nghe cô trình bày về kế hoạch đầu tư mới.
Ở đầu dây bên này, Ngô Đồng hận đến nghiến răng , nhưng là thanh âm vẫn như trước duy trì ôn hòa hỏi:
“Vậy, Lý tổng muốn bàn chuyện ở đâu ạ? ‘
” 2h30 ở sân gôn Hoàn Vũ, Ngô tiểu thư chắc là biết địa chỉ này chứ? “
Đương nhiên biết! Phải đi qua biển mới đến được chỗ đó! Nghĩ đến cảnh phải lãng phí thời gian để đi phà, Ngô Đồng cắn răng xỉ vả trong lòng, kiềm chế tức giận trả lời:
“Tôi biết, tôi nhất định đến đúng giờ”
Cuộc nói chuyện vừa chấm dứt, cô lập tức gọi điện cho Hướng Tá hủy cuộc hẹn. Hướng Tá tựa hồ rảnh rỗi, hỏi cô muốn đi đâu, hắn có thể qua đó cùng cô gặp mặt.
Ngô Đồng suy nghĩ một lát, đọc cho hắn địa chỉ.
Hướng Tá nghe xong lập tức cười kỳ quái:
“Thú vui của cô cũng thật tao nhã”
Ngô Đồng không muốn cùng anh ta tranh cãi, tính toán thời gian, cùng Lý Trạch Huy bàn chuyện một giờ chắc đủ, liền hẹn Hướng tá 3h30, sau không đợi hắn nói tiếp, trực tiếp gác điện thoại.
Diện tích sân gôn Hoàn Vũ vô cùng rộng ,chiếm hết mấy quả núi, quả thực là nơi lý tưởng cho các tay gôn đặc biệt là những người ưa thích cảm giác chinh phục. Ngô Đồng thong thả ngồi trên chiếc xe chuyện dụng, sau một lúc rốt cục nhìn thấy Lý Trạch Huy đang bị một đám người vây quanh.
Bộ dạng của Lý Trạch Huy giống như đang đợi một người khách vô cùng quan trọng, Ngô Đồng dám chắc người đó không phải là mình. Vị khách đó xem ra là trễ hẹn, nhưng Lý Trạch Huy vẫn không’quản ngại mưa gió’ chờ đợi, Ngô Đồng căn bản còn chưa đến gần Lý Trạch Huy đã bị trợ lý của hắn mới đi uống nước trái cây.
Chờ đợi….Lại đợi chờ…….
Hơn nửa giờ trôi qua, cốc nước trái cây cũng đã nhìn thấy đáy mà vẫn chưa thấy người đâu, Ngô Đồng nhàm chán ngồi trong xe hạng nhất. Dần dần có chút mệt, đầu nghiêng nghiêng, thiếu chút nữa ngủ quên. Lúc này tiếng nói của Lý Trọng Huy vang lên:
“Eric, cậu cuối cùng cũng đến!”
Eric….
Oanh, Ngô Đồng lập tức tỉnh ngủ, ba hồn bảy vía đều vì lời này của Lý Trạch Huy mà mất hết.
Người khách khoan thai đến chậm kia, không phải Lệ Trọng Mưu thì ai?
Bảy năm qua chưa một lần gặp lại, như thế nào hai tháng này lại liên tục đụng mặt? Không lẽ là ông trời cố tình trêu cợt cô?
Ngô Đồng có chút kích động, may mà cô trốn ở trong xe, với những người đó có chút khoảng cách. Ngô Đồng vốn muốn tìm một địa phương ẩn nấp kĩ càng, nhưng là đúng lúc này Lý Trạch Huy lại đột nhiên nhớ ra vị khách mà mình đã bỏ quên, sai thư kí mời cô đến gặp.
Ngô Đồng cơ hồ có thể xác định Lý Trạch Huy là cố ý, nhìn biểu tình của hắn giống như chỉ hận không thể ngay lập tức đem cô đẩy vào trong lòng Lệ Trọng Mưu cho xong chuyện.
Ngô Đồng không thể ngờ Lệ Trọng Mưu lại là người mở lời trước.
“Ngô tiểu thư, xin chào”
“Xin chào”
Sau khi giống như ân cần thăm hỏi qua, liền im lặng không nói lời nào, một người bắt đầu chơi bóng, người còn lại thì ngẩn ngơ. Ngô Đồng chậm rãi hồi tưởng, Lý Trạch Huy mượn sức Lệ Thị như vậy là muốn làm cái gì? Không lẽ công ty cô sắp tới sẽ có biến hóa lớn?
Ngô Đồng trong lòng âm thầm cầu nguyện, trăm ngàn không thể. Nếu thực sự xảy ra biến hóa, chỉ có thể có hai khả năng, hoặc là Lệ Thị hủy đi công ty bọn họ rồi mua lại – Ngô Đồng rất có khả năng trở thành người thất nghiệp, hoặc là Lệ Trọng Mưu trực tiếp gộp nó vào Lệ Thị – như vậy sau này cô chẳng khác nào là làm công cho Lệ Trọng Mưu….
Lý Trạch Huy thấy hai người lãnh đạm như thế, tựa hồ phá hỏng kế hoạch của hắn, Ngô Đồng rốt cục được thả ra. Chính như ý cô mong muốn.
Ngô Đồng ngồi trong khu nghỉ ngơi, hai tay lật giở tờ thực đơn xem đồ uống. Mắt thấy sắp 3h30 Hướng Tá còn chưa tới, cô đành điện thoại cho anh ta.
Đầu dây bên kia có tiếng mưa rơi, Hướng Tá giải thích:
” Bên này đang mưa, phà đến muộn”
Ngô Đồng nhìn xem ngoài cửa sổ, trời mưa? Cô ở bên này thời tiết vẫn tốt đẹp.
Thời tiết Hồng Kông từ xưa đến giờ đã vậy, mưa như tình.
Ngô Đồng đầu óc có chút trì độn suy nghĩ: dù gì cũng đã muộn, không vội. Lúc này điều hòa trong khu ngỉ ngơi từng trận táp qua người giống như cơn gió mát mẻ kéo theo cơn buồn ngủ chợt đến, cô ghé vào trên bàn, hai mắt bắt đầu nhắm lại.
Thời điểm Lệ Trọng Mưu đẩy cửa bước vào liền nhìn đến một nữ nhân đang buồn ngủ ngồi ở khu ngỉ ngơi. Hai tay chống cắm, thình thoảng gật gật đầu.
Xem cô túng quẫn mười phần như thế, Lệ Trọng Mưu cảm thấy không tiện quấy rầy, đường vòng đi vào, gọi một ly cà phê ngồi ở góc xa.
Đối với kế hoạch hợp tác của Lý Trạch Huy hắn không có một chút hứng thú, hơn nữa Ngô Đồng làm việc cho công ty đó, hắn cũng chướng mắt, không muốn thu mua.
********************
Ngô Đồng bị người ta lay tỉnh, cằm có chút ngứa, khó chịu cô nháy mắt mấy cái. Vừa mở mí mắt liền nhìn đến Hướng Tá tươi cười dào dạt. Thấy cô tỉnh, cũng không ngồi nghiêm chỉnh, ngón tay dừng trên cằm cô.
Cô hất tay hắn ra: “Làm cái gì?”
Hướng Tá thấy cô vẫn chưa tỉnh hẳn, thanh âm trầm xuống: “Há mồm”
Ngô Đồng phản ứng không kịp ‘Gì?’ Môi vừa hé mở, Hướng Tá đã nhanh tay nhét thứ gì đó vào mồm cô, hai ngón tay vô tình bị đôi môi mềm mại của cô mân trụ.
Bầu không khí có chút ngại ngùng, Ngô Đồng ho khan né tránh, Hướng Tá đơn giản giải thích: “Sô-cô-la mà thôi, thấy cô tinh thần không tốt mới đưa cho một mảnh”
Lại một lần nữa bị trêu đùa, Ngô Đồng tức giận trừng hắn, Hướng Tá cười tủm tỉm nhìn lại. Một tay vẫy gọi phục vụ mang một cốc nước ấm đến, một tay đưa qua vỗ lưng giúp cô thuận khí.
Người phục vụ rất nhanh đã đưa nước ấm tới, thực phần bỏng tay.
“Uống nhiều nước ấm đối với cảm mạo rất có hiệu quả”
Nghe Hướng Tá nói như vậy, Ngô Đồng có chút trố mắt, anh ta thế nhưng lại biết cô bị cảm mạo.
Hai người tầm mắt giằng co, lúc này, từ ngoài cửa Lý Trạch Huy và trợ lý của hắn đang tiến vào. Mặt Ngô Đồng đối diện với cánh cửa, tự nhiên nhìn đến, liền cùng trợ lý kia gật đầu tiếp đón.
Trợ lý đó khách khí hướng Ngô Đồng vuốt cằm, tiếp theo nhìn một vòng khắp khu nghỉ ngơi, rốt cục nhìn thấy mục tiêu, xông thẳng đến chỗ đó, lời nói ra hùng hồn đầy lý lẽ:
” Lệ tổng, cuối cùng tìm được ngài….”
Tiếng nói vừa dứt, Ngô Đồng chấn động, theo bản năng nhìn lại.
Lệ Trọng Mưu nguyên bản đang nhìn cánh tay Hướng Tá đặt trên lưng cô, lúc này, tầm mắt khinh nâng, ánh mắt Ngô Đồng liền va phải đá ngầm.
Hắn dùng ánh mắt cổ quái như vậy nhìn cô, nhìn Hướng Tá, theo dõi tình cảnh lộn xộn của họ trong lúc đó—–Ngô Đồng lúc này giống như con cá mắc cạn, trái tim ngừng nhịp, cánh tay run lên, cốc nước tức khắc nghiêng đổ.
Nước nóng hắt ở trên mu bàn tay Ngô Đồng, cô cuống quýt bỏ cốc xuống đứng lên. Thế này mới tỉnh thần lại, Ngô Đồng không dám nhìn xem thái độ của người xung quanh đối với tình cảnh của mình như thế nào, bỏ lại một câu ‘Tôi đi toilet’ lập tức chạy khỏi tầm mắt mọi người.
*****************
Ở trong Toilet hồi lâu, Ngô Đồng không cam lòng đi ra. Cửa vừa mở liền nhìn đến Hướng Tá đang dựa vào vách tường đối diện.
Anh ta vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hỏi một vấn đề riêng tư, được không?”
“…”
“Thời điểm chưa tiếp nhận vụ án này, tôi ở nước ngoài có xem qua tin tức về cô và Lệ Trọng Mưu….”
Cô lập tức lên tiếng, tựa hồ có chút co quắp bất an: “Tôi không muốn nói về vấn đề này….”
Hướng Tá đối với lời này của cô từ chối cho ý kiến, tiếp tục câu nói của chính mình, thời điểm này là Hướng luật sư chứ không phải ‘Hướng Tá lỗ mãng’:
“Đưa tin trên có rất nhiều cách nói, bất quá tôi vẫn cảm thấy, một nam nhân như Lệ Trọng Mưu không đáng để một nữ nhân đối xử tử tế. Mandy là một cô gái ngốc, có biết bao nhiêu người đàn ông tốt theo đuổi cô ấy, bất quá lại nhìn trúng Lệ Trọng Mưu vô tình”
“…”
Mới vừa rồi cô gái này cùng Lệ Trọng Mưu đối diện, mặc dù là song phương thái độ cũng không rõ ràng nhưng một khắc kia Hướng Tá giống như nhìn thấy Mandy của trước đây, mà không có lẽ là cả Mandy của bây giờ nữa.
Học muội kia của hắn đau khổ, bi thương làm cho người ta đau lòng.
Mà giờ phút này, trước mắt hắn khi thì khó tính, khi thì yếu đuối, khi lại là một cường thế nữ nhân, cô, rốt cục mặt nào mới là chân thật?
“Nói cho tôi biết, cô là loại người nào?”
“….”
“Tôi muốn cô nói thật.”
Ngô Đồng suy nghĩ thật lâu, chậm rãi nói một câu:” He is my goal”
“Hắn, là mục tiêu của cô?”
Hai chữ cuối cùng, Hướng Tá cố ý cường điệu, dừng một chút, Hướng Tá tựa hồ hiểu được ” Cho nên nói, cô là vì tiếp cận hắn nên mới…”
Cả người cô cứng ngắc: “Đúng vậy. Cho nên…tôi thuộc loại thứ hai”
Nếu, toàn thế giới đều cho là như vậy, Ngô Đồng nghĩ, kia vì sao chính mình không thể nghĩ như vậy?
Nghĩ như vậy, cho như vậy, cô phải chăng sẽ có lối thoát ?
Thật tốt……
Cách vài bước ở ngoài chỗ rẽ, Lệ Trọng Mưu dựa vào vách tường, không tiếng động lại đùa cợt cười. Thì ra là thế, cô viết lên tờ báo một câu kia, Eric is my goal, nguyên lai là ý tứ này…
Lệ Trọng Mưu đứng thẳng dậy, chậm rãi đi, tiện đà, dưới chân càng lúc càng nhanh, hắn xuyên qua hành lang, đi qua khu nghỉ ngơi, đi ngang qua thùng rác, đầu cũng không hạ thấp, cước bộ cũng không ngừng, lập tức cầm thuốc mỡ trị bỏng trong tay ném vào.
Bàn tay nắm chặt, mở di động ấn nút gửi đi đoạn video kia. Không đến nửa giây, toàn bộ đoàn luật sư của hắn sẽ biết người phụ nữ này chăm sóc con ‘tốt’ như thế nào mà để hai đứa trẻ ở trong hỏa hoạn kích động thét chói tai.
Lệ Trọng Mưu khép lại di động, lãnh khốc cười.