Trước khi phiên tòa bắt đầu, cô ra bên ngoài ngồi, cách một hành lang là Lệ Trọng Mưu, anh ngồi vắt chéo chân, chỉ thấy mỗi sườn mặt, không thấy được biểu tình nên càng không nắm được cảm xúc anh.
Anh vẫn cao quý vương giả, Ngô Đồng lười để ý, bởi cô hiểu được, anh và cô đã chẳng còn quan hệ gì.
Cách nhau vài mét, nhưng chẳng ai muốn nhìn đến ai.
Ngô Đồng nghĩ, nếu thế thì tốt thật.
Gần đến thời gian mở phiên tòa, Ngô Đồng đứng dậy đi hướng bên trái, Lệ Trọng Mưu đi phía bên phải.
Thời gian nặng nề trôi qua.
Lệ Trọng Mưu chờ được gọi tới, phiên tòa bắt đầu, tiếng chuông từ ngoài sân vọng vào trong nhà, sóng âm rung lên cùng sóng tâm, Lệ Trọng Mưu chợt ngẩn ra.
Anh suy tư trong chốc lát, lấy điện thoại ra, đầu ngón tay nhanh chóng soạn tin nhắn: “Đoạn clip lần trước tôi gửi cho, tạm thời không cần lấy làm chứng cớ.”
Nhấn “Gửi đi”, cảm giác nghẹt thở vừa nãy trong cổ họng Lệ Trọng Mưu nhanh chóng tan rã.
Trợ lí luật sư xuất hiện trước mặt Lệ Trọng Mưu, lo lắng hỏi ý kiến của anh. Lệ Trọng Mưu cũng không biết nên giải thích nguyên nhân thế nào, có lẽ là do trực giác xui khiến anh làm như vậy. Mấy lần suýt chết chìm trong bể thương trường, đều là trực giác cứu anh cũng cứu luôn cả đế nghiệp của anh. Lệ Trọng Mưu tin chắc rằng, trực giác của mình là vô cùng chính xác.
Mà lần này, trực giác nói cho anh biết: không thể làm như thế được.
*************************
Bác sĩ tâm lý của Ngô Đồng viết chứng nhận tình trạng tinh thần của cô, Hướng Tá trình lên tòa. Kèm theo cả bản báo cáo tài chính của cô.
Tài liệu được thư kí trình lên, quan tòa cẩn thận kiểm duyệt.
Thân là luật sư bào chữa, Hướng Tá khảng khái: “Lấy tình trạng tài chính trước mắt mà nói, thân chủ của tôi hoàn toàn có năng lực tự mình nuôi con, có thể cung cấp đầy đủ mọi mặt cho con về phương diện học tập trong tương lai, từ đó thấy được, luật sư bên nguyên cáo không đủ bằng chứng tiếp tục vụ án.”
Với lời biện hộ của Hướng Tá, luật sư của Lệ Trọng Mưu không đưa được ra ý kiến phản đối nào.
Sau đó mời Lệ Trọng Mưu lên, trả lời những câu hỏi của Hướng Tá. Vấn đề của Hướng Tá khá sắc bén, khó để ứng phó. Nhưng Lệ Trọng Mưu lại khéo léo chuyển hướng cho qua.
Lúc hỏi đến bạn gái hiện tại của Lệ Trọng Mưu – Trương Mạn Địch có để ý đến việc bị một cậu bé làm xáo trộn cuộc sống hay không, Lệ Trọng Mưu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hướng Tá. Ánh mắt ấy kèm theo một loại cảm giác bức bí cùng khí thế ác liệt làm Hướng Tá lui về sau một bước.
Lệ Trọng Mưu hơi chau mày, rồi nâng mắt lên, trầm ổn nói: “Tôi cùng bạn gái tuy trước mắt chưa tính đến việc kết hôn, nhưng điều này không gây ra bất kì trở ngại nào cho tình cảm của chúng tôi và con tôi. Tôi với cô ấy đã trao đổi, việc này không phải là vấn đề.”
Hướng Tá gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, đột nhiên anh chuyển chủ đề: “Lệ tiên sinh, vậy ông sẽ không để tâm mà xem một đoạn video clip chứ?”
Hướng Tá bật đoạn video đã quay được đêm trước tại tòa án, màn hình to lớn phóng đại hình ảnh gấp mấy lần, tất cả mọi người tham dự phiên tòa đều xem được rõ ràng, cũng nghe không thiếu một chữ, trong đoạn phim, Trương Mạn Địch nói năng tràn ngập oán hận.
Hướng Tá vô cùng biết thời thế mà nhấn nút tắt, “Lệ tiên sinh, bây giờ tôi hỏi lại lần nữa, bạn gái ông thực sự đã sẵn sàng chấp nhận một người phụ nữ khác sinh con cho ông ư?”
Luật sư của Lệ Trọng Mưu rút cuộc không thể chịu thêm nữa, liền đứng dậy phản bác: “Phản đối thưa tòa, luật sư biện hộ cung cấp đoạn video này không có bằng chứng xác thực, quá trình không rõ ràng, tôi có lí do để nghi ngờ lai lịch và tính hợp pháp, mong quý tòa không chấp nhận …”
Hướng Tá không thèm để ý tới việc đó, anh cắt ngang lời: “Thưa tòa, tôi đã hỏi xong.”
Mùi thuốc súng phảng phất trong không khí, Hướng Tá nghiêng đầu, quay về bên dự thính nhướng mày với người phụ nữ.
Lòng bàn tay Ngô Đồng rịn mồ hôi. Anh sát phạt quyết đoán như thế, cô cũng hiểu được nên gắng gượng mỉm cười.
Đúng lúc Lệ Trọng Mưu quay đầu, vừa khéo bắt được cảnh hai người mờ ám. Người phụ nữ có lúm đồng tiền xinh xắn, nào có nửa phần bi thương? Cô lại còn cười với người đàn ông khác, Lệ Trọng Mưu cảm thấy vô cùng chướng mắt. Mà Ngô Đồng, biết có người nhìn mình, cô đưa mắt tìm quanh, đụng ngay phải đồng quang lạnh lẽo.
********************************
Nghỉ giữa phiên, tại phòng họp, Hướng Tá chống khuỷu tay xuống mặt bàn, ung dung nhìn Ngô Đồng phía đối diện: “Em có thể chuẩn bị rượu vang, đợi tin chiến thắng rồi đấy. Lần này thưa kiện, chúng ta thắng là cái chắc.”
Ngô Đồng miễn cưỡng cười.
Phản ứng này không giống với mong muốn của anh!
Hướng Tá sầm mặt: “Em có muốn tôi nghĩ cách kiếm thêm phí phụng dưỡng không?”
“Tôi chỉ muốn mau chóng đưa Đồng Đồng về Nam Kinh.” Cô uể oải, nói chuyện mà như thở dài.
Sự biến hóa cảm xúc trên mặt cô không thể tránh được mắt anh. Dừng một chút, anh hỏi: “Là em không muốn cho thằng bé thấy anh ta hay là bản thân em không muốn thấy anh ta?”
Một câu nói thẳng tới đích, Ngô Đồng biến sắc.
Hỏi thì làm được gì? Hướng Tá đặt tay lên ngực, không biết nữa, anh thấy mình khoảng cách của mình thật xa với cô.
Hiểu được cô khó xử, suy nghĩ của anh càng rối loạn. Nhìn đồng hồ, phiên tòa sắp tiếp tục. Anh đứng dậy mở cửa, đi trước: “Phí phụng dưỡng có thể giải quyết phiền toái của người nhà em, em nghĩ kĩ đi. Nhưng mà, vừa nãy em rơi vài giọt nước mắt đã có thể xoay vòng vòng Lệ Trọng Mưu, nếu quyết tâm, em đừng buông tay quá dễ dàng.”
Đang khen cô đấy à?
Nếu cô thật sự làm được điều đó, đối với Lệ Trọng Mưu, đối với chính cô, đều là quá nhẫn tâm rồi ——
Nhưng giá như cô làm được thì tốt quá.
Nụ cười xuất phát từ trái tim lần đầu tiên trong mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng nở ra: “Cảm ơn đã khích lệ…”
Lời còn chưa nói dứt câu, Ngô Đồng phát hiện sắc mặt Hướng Tá đột ngột trắng bệch. Cô đang định quay đầu, đã nghe âm thanh Lệ Trọng Mưu vang lên:
“Hóa ra là Lệ Trọng Mưu tôi bị cô coi như tên hề, đùa bỡn cả một ngày.”
Trước khi phiên tòa bắt đầu, cô ra bên ngoài ngồi, cách một hành lang là Lệ Trọng Mưu, anh ngồi vắt chéo chân, chỉ thấy mỗi sườn mặt, không thấy được biểu tình nên càng không nắm được cảm xúc anh.
Anh vẫn cao quý vương giả, Ngô Đồng lười để ý, bởi cô hiểu được, anh và cô đã chẳng còn quan hệ gì.
Cách nhau vài mét, nhưng chẳng ai muốn nhìn đến ai.
Ngô Đồng nghĩ, nếu thế thì tốt thật.
Gần đến thời gian mở phiên tòa, Ngô Đồng đứng dậy đi hướng bên trái, Lệ Trọng Mưu đi phía bên phải.
Thời gian nặng nề trôi qua.
Lệ Trọng Mưu chờ được gọi tới, phiên tòa bắt đầu, tiếng chuông từ ngoài sân vọng vào trong nhà, sóng âm rung lên cùng sóng tâm, Lệ Trọng Mưu chợt ngẩn ra.
Anh suy tư trong chốc lát, lấy điện thoại ra, đầu ngón tay nhanh chóng soạn tin nhắn: “Đoạn clip lần trước tôi gửi cho, tạm thời không cần lấy làm chứng cớ.”
Nhấn “Gửi đi”, cảm giác nghẹt thở vừa nãy trong cổ họng Lệ Trọng Mưu nhanh chóng tan rã.
Trợ lí luật sư xuất hiện trước mặt Lệ Trọng Mưu, lo lắng hỏi ý kiến của anh. Lệ Trọng Mưu cũng không biết nên giải thích nguyên nhân thế nào, có lẽ là do trực giác xui khiến anh làm như vậy. Mấy lần suýt chết chìm trong bể thương trường, đều là trực giác cứu anh cũng cứu luôn cả đế nghiệp của anh. Lệ Trọng Mưu tin chắc rằng, trực giác của mình là vô cùng chính xác.
Mà lần này, trực giác nói cho anh biết: không thể làm như thế được.Bác sĩ tâm lý của Ngô Đồng viết chứng nhận tình trạng tinh thần của cô, Hướng Tá trình lên tòa. Kèm theo cả bản báo cáo tài chính của cô.
Tài liệu được thư kí trình lên, quan tòa cẩn thận kiểm duyệt.
Thân là luật sư bào chữa, Hướng Tá khảng khái: “Lấy tình trạng tài chính trước mắt mà nói, thân chủ của tôi hoàn toàn có năng lực tự mình nuôi con, có thể cung cấp đầy đủ mọi mặt cho con về phương diện học tập trong tương lai, từ đó thấy được, luật sư bên nguyên cáo không đủ bằng chứng tiếp tục vụ án.”
Với lời biện hộ của Hướng Tá, luật sư của Lệ Trọng Mưu không đưa được ra ý kiến phản đối nào.
Sau đó mời Lệ Trọng Mưu lên, trả lời những câu hỏi của Hướng Tá. Vấn đề của Hướng Tá khá sắc bén, khó để ứng phó. Nhưng Lệ Trọng Mưu lại khéo léo chuyển hướng cho qua.
Lúc hỏi đến bạn gái hiện tại của Lệ Trọng Mưu – Trương Mạn Địch có để ý đến việc bị một cậu bé làm xáo trộn cuộc sống hay không, Lệ Trọng Mưu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hướng Tá. Ánh mắt ấy kèm theo một loại cảm giác bức bí cùng khí thế ác liệt làm Hướng Tá lui về sau một bước.
Lệ Trọng Mưu hơi chau mày, rồi nâng mắt lên, trầm ổn nói: “Tôi cùng bạn gái tuy trước mắt chưa tính đến việc kết hôn, nhưng điều này không gây ra bất kì trở ngại nào cho tình cảm của chúng tôi và con tôi. Tôi với cô ấy đã trao đổi, việc này không phải là vấn đề.”
Hướng Tá gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, đột nhiên anh chuyển chủ đề: “Lệ tiên sinh, vậy ông sẽ không để tâm mà xem một đoạn video clip chứ?”
Hướng Tá bật đoạn video đã quay được đêm trước tại tòa án, màn hình to lớn phóng đại hình ảnh gấp mấy lần, tất cả mọi người tham dự phiên tòa đều xem được rõ ràng, cũng nghe không thiếu một chữ, trong đoạn phim, Trương Mạn Địch nói năng tràn ngập oán hận.
Hướng Tá vô cùng biết thời thế mà nhấn nút tắt, “Lệ tiên sinh, bây giờ tôi hỏi lại lần nữa, bạn gái ông thực sự đã sẵn sàng chấp nhận một người phụ nữ khác sinh con cho ông ư?”
Luật sư của Lệ Trọng Mưu rút cuộc không thể chịu thêm nữa, liền đứng dậy phản bác: “Phản đối thưa tòa, luật sư biện hộ cung cấp đoạn video này không có bằng chứng xác thực, quá trình không rõ ràng, tôi có lí do để nghi ngờ lai lịch và tính hợp pháp, mong quý tòa không chấp nhận …”
Hướng Tá không thèm để ý tới việc đó, anh cắt ngang lời: “Thưa tòa, tôi đã hỏi xong.”
Mùi thuốc súng phảng phất trong không khí, Hướng Tá nghiêng đầu, quay về bên dự thính nhướng mày với người phụ nữ.
Lòng bàn tay Ngô Đồng rịn mồ hôi. Anh sát phạt quyết đoán như thế, cô cũng hiểu được nên gắng gượng mỉm cười.
Đúng lúc Lệ Trọng Mưu quay đầu, vừa khéo bắt được cảnh hai người mờ ám. Người phụ nữ có lúm đồng tiền xinh xắn, nào có nửa phần bi thương? Cô lại còn cười với người đàn ông khác, Lệ Trọng Mưu cảm thấy vô cùng chướng mắt. Mà Ngô Đồng, biết có người nhìn mình, cô đưa mắt tìm quanh, đụng ngay phải đồng quang lạnh lẽo.
Nghỉ giữa phiên, tại phòng họp, Hướng Tá chống khuỷu tay xuống mặt bàn, ung dung nhìn Ngô Đồng phía đối diện: “Em có thể chuẩn bị rượu vang, đợi tin chiến thắng rồi đấy. Lần này thưa kiện, chúng ta thắng là cái chắc.”
Ngô Đồng miễn cưỡng cười.
Phản ứng này không giống với mong muốn của anh!
Hướng Tá sầm mặt: “Em có muốn tôi nghĩ cách kiếm thêm phí phụng dưỡng không?”
“Tôi chỉ muốn mau chóng đưa Đồng Đồng về Nam Kinh.” Cô uể oải, nói chuyện mà như thở dài.
Sự biến hóa cảm xúc trên mặt cô không thể tránh được mắt anh. Dừng một chút, anh hỏi: “Là em không muốn cho thằng bé thấy anh ta hay là bản thân em không muốn thấy anh ta?”
Một câu nói thẳng tới đích, Ngô Đồng biến sắc.
Hỏi thì làm được gì? Hướng Tá đặt tay lên ngực, không biết nữa, anh thấy mình khoảng cách của mình thật xa với cô.
Hiểu được cô khó xử, suy nghĩ của anh càng rối loạn. Nhìn đồng hồ, phiên tòa sắp tiếp tục. Anh đứng dậy mở cửa, đi trước: “Phí phụng dưỡng có thể giải quyết phiền toái của người nhà em, em nghĩ kĩ đi. Nhưng mà, vừa nãy em rơi vài giọt nước mắt đã có thể xoay vòng vòng Lệ Trọng Mưu, nếu quyết tâm, em đừng buông tay quá dễ dàng.”
Đang khen cô đấy à?
Nếu cô thật sự làm được điều đó, đối với Lệ Trọng Mưu, đối với chính cô, đều là quá nhẫn tâm rồi ——
Nhưng giá như cô làm được thì tốt quá.
Nụ cười xuất phát từ trái tim lần đầu tiên trong mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng nở ra: “Cảm ơn đã khích lệ…”
Lời còn chưa nói dứt câu, Ngô Đồng phát hiện sắc mặt Hướng Tá đột ngột trắng bệch. Cô đang định quay đầu, đã nghe âm thanh Lệ Trọng Mưu vang lên:
“Hóa ra là Lệ Trọng Mưu tôi bị cô coi như tên hề, đùa bỡn cả một ngày.”