Nửa người bà Lý tựa vào sô pha, thấy Đường Mạn đến, bà vươn tay xúc động, ôm chầm lấy Đường Mạn.
Đường Mạn vô cùng xót xa, hệt như đứa trẻ áp đầu vào ngực mẹ, cô không thể kiềm nén khổ sở, bà Lý cũng xúc động, “Đứa con gái này thật sự không vâng lời, sao lại có thể bỏ đi mà không trở về như vậy.”
Thạch Băng cũng ôm Đường Mạn khóc nức nở, “Dì Mạn, con thật sự rất nhớ dì.”
Tổ tôn ba đời ôm lấy nhau, ôm thật chặt, Lý Văn Khải đứng ở một bên, không khỏi bùi ngùi.
Nhưng trong lòng anh lại thấy tức giận.
Bởi vì Trương Khải Hiên bám theo như cái bóng, tuy rằng Đường Mạn kiên trì không muốn anh đến, nhưng anh vẫn đau khổ khẩn cầu cô, cố chấp muốn cùng nhau đến: “Lúc em ở Thượng Hải nhờ có dì Thạch chăm sóc em nhiều như vậy, em là người thân của anh, chẳng lẽ anh không nên chính miệng nói cám ơn một tiếng với dì ấy sao?”
Đường Mạn biết mục đích của anh, nhưng không còn cách nào, anh chân thành, hết sức kiên trì, cô biết, anh chắc chắn sẽ đến, cho dù lúc này cô không cho anh đi cùng, nhưng anh cũng sẽ đến đúng lúc, không biết làm sao, đành phải tùy anh.
Bà Lý nhìn thấy Trương Khải Hiên, lòng bà như gương sáng, Đường Mạn nhanh chóng giới thiệu: “Dì Thạch, đây là Khải Hiên.”
Trương Khải Hiên lễ phép chào hỏi bà Lý, “Chào dì Thạch, Tiểu Mạn nhắc đến dì rất nhiều, cám ơn sự chăm sóc của dì lúc cô ấy ở Thượng Hải.”
Bà Lý thản nhiên nói, “Tiểu Mạn rất hiểu chuyện, nó mất mẹ, dì lại không có con gái, nên dì đối xử tốt với nó cũng đúng thôi.”
Trương Khải Hiên rất thông minh, anh lập tức hiểu ra một ẩn ý khác trong lời nói của bà Lý, Tiểu Mạn mất mẹ, mẹ chồng cũng không thương cô, bà ấy đối xử tốt với Tiểu Mạn, Tiểu Mạn có cảm tình với bà ấy, các người và cô ấy có cảm tình với nhau.
Bà Lý đúng là người rất khôn khéo, bà biết những ngày còn lại của mình không nhiều, cũng biết lòng dạ con trai đang ở đâu, cho nên những ngày cuối đời này, bà phải cố gắng hết sức để giúp con trai theo đuổi lại Đường Mạn, không ngờ chồng trước của Đường Mạn lại đi theo đến đây, ít nhiều gì cũng là một trở ngại, nhưng mà không sao, bà đã có cách.
Bà giữ Đường Mạn lại ăn cơm, ăn cơm xong, Thạch Băng dựa vào lòng Đường Mạn, nghe Đường Mạn và bà Lý nói chuyện phiếm.
Trương Khải Hiên và Lý Văn Khải thì trò chuyện ở thư phòng.
Trong thư phòng của Lý Văn Khải có một bàn bi da, lúc rảnh rỗi, anh sẽ rủ vài người bạn thân đến đánh vài lượt.
Anh hỏi Trương Khải Hiên: “Có hứng thú so tài không?”
Trương Khải Hiên cũng không phải hạng xoàng, anh gật đầu, “Vậy giao lưu với nhau một chút.”
Hai người bắt tay nhau, bắt đầu, Trương Khải Hiên được quyền phát bi trước, bình thường anh cũng chơi vài lượt, lúc này tự nhiên lại tập trung hơn.
Khi bắt đầu, Trương Khải Hiên rất thuận lợi, từng viên bi đủ màu chạy vào lỗ, anh có chút đắc ý, nhưng chỉ một cái lỡ tay, Lý Văn Khải nắm được cơ hội, hắn bình tĩnh tự tin, đánh toàn bộ bi vào lỗ không chừa viên nào.
Trương Khải Hiên hơi nản, lúc đầu anh cũng muốn chơi thôi, nhưng, gặp phải Lý Văn Khải, sự bình tĩnh và phong thái của hắn khiến anh không khỏi kém đi vài phần.
Bà Lý vừa ân cần vừa yêu thương hỏi Đường Mạn: “Phẫu thuật mắt rồi, bị thương có nặng không? Hiện giờ nhìn đồ vật thế nào rồi?”
“Không sao, dì xem, không phải mắt con cũng giống như trước sao?”
Bà Lý an ủi cô: “Không phải lo, thời gian 2 năm có thể tìm được người hiến tặng, chỉ cần có tâm, không phải việc khó khăn gì.”
Đường Mạn gật đầu, “Thật ra, con cũng giống dì thôi, nhìn rất rõ.”
“Tối nay ngủ lại đây đi.”
Đường Mạn hơi do dự, ở lại? Cô nghĩ đến Lý Văn Khải, không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng.
Đang nghĩ, Trương Khải Hiên và Lý Văn Khải từ trong thư phòng đi ra, cô suy nghĩ xong thì nói với Trương Khải Hiên: “Khải Hiên, tối nay em muốn ở lại đây với dì Thạch, anh về khách sạn một mình nhé.”
Trong lòng Trương Khải Hiên nghĩ, cô ở lại, không phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao, Lý Văn Khải cũng không chịu ngồi yên, một con dê bày ra trước mặt hắn như vậy, hắn có thể không vươn móng vuốt ra sao?
Thế nhưng, anh cũng không cách nào ép Đường Mạn đi, thứ nhất anh và Đường Mạn đã ly hôn, nói một cách khiêm nhường thì hiện tại hai người đang bắt đầu lại từ đầu, nói không nể nang thì chính là bạn bè, anh dựa vào cái gì quyết định chi phối Đường Mạn.
Anh nhìn Đường Mạn, trong lòng không biết làm sao, đành phải bất mãn một mình về khách sạn.
Lý Văn Khải nhủ thầm, Trương Khải Hiên, dù hắn có bản lĩnh thế nào cũng không đánh lại sự liên thủ của ba người chúng ta.
Trương Khải Hiên rất không cam lòng, anh đau đầu vô cùng, thật hy vọng có áo tàng hình để núp ở nhà họ Lý, bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát nhất cử nhất động của bên đó, anh đến khách sạn một hồi liền gọi điện thoại cho Đường Mạn, ”Em đang làm gì vậy?”
Đường Mạn đương nhiên biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cô cao giọng đáp: “Em đang nằm trên giường, có phải anh muốn nghe tiếng động dưới giường em có bao nhiêu lớn không?”
Trương Khải Hiên lúng túng.
Đường Mạn bình tĩnh nói: “Khải Hiên, bây giờ chúng ta là bạn, anh và Lý Văn Khải đều là bạn của em.”
Trương khải Hiên vô cùng sầu não, “Nếu đều là bạn, em có bằng lòng cho anh một cơ hội để tiến sâu vào không?”
Đường Mạn nhẹ nhàng thở dài: “Hiện tại, em chỉ hy vọng dì Thạch có thể giảm bớt một chút đau đớn.”
Cô gác máy.
Mới vừa gác máy, có người gõ cửa, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Cô mở cửa ra, tựa vào cạnh cửa, không mời Lý Văn Khải đi vào, chỉ dò hỏi: “Có chuyện gì không? Văn Ca?”
“Chúng ta có thể nói chuyện không?”
“Khuya rồi, ngày mai đi.”
Anh không nản, “Anh có nhiều chuyện rất muốn nói với em.”
Đường Mạn nói, “Ngày mai đi, ăn xong bữa trưa, lúc dì Thạch ngủ trưa, em có thời gian hai tiếng đồng hồ.”
Lý Văn Khải không tin vào tai mình, anh cũng hiểu được ý tứ của cô, đây là cô đang từ chối, dùng thời gian của cô để dựng nên khoảng cách.
Đường Mạn đóng cửa lại.
Anh trở về phòng, suy đi nghĩ lại, anh gửi tin nhắn cho cô.
“1, 2, 5, 13, 34,… số kế tiếp là gì?”
Đường Mạn xem, trả lời, “Anh thật nhàm chán.”
Anh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gửi tin, “Nói cho anh biết đáp án, bằng không anh không ngủ được.”
Đường Mạn không vui, trả lời, “89.”
(Cách giải bài toán này như sau: 1×2=2, 2×2+1=5, 5×2+2+1=13, 13×2+5+2+1=34, vậy 34×2+13+5+2+1=89, haha.)
Anh tiếp tục gửi: “Suy nghĩ, khao khát, chờ đợi, nhớ mong, ngủ chung, không mặc gì, quấn lấy nhau.”
Đường Mạn lại trả lời một tin nhắn, “Anh không biết xấu hổ.”
Anh tức giận, bây giờ Đường Mạn không phối hợp với anh nữa rồi.
Anh không tài nào chịu đựng nổi, đi qua gõ cửa, Đường Mạn biết anh sẽ có chiêu này, nhưng cô không muốn làm lợi cho anh, vì thế ra mở cửa.
Anh đứng ở cửa, hệt như một bính sĩ sắp lên chiến trường, cố lấy can đảm để nói chuyện.
Đường Mạn lại nói trước: “Tiết kiệm sức lực, lên giường đi ngủ.”
Anh nói: “Anh nhất định phải nói với em một chuyện.”
Đường Mạn quay đi.
Anh gằn từng tiếng một: “Đêm nay anh và em ngủ chung với nhau.”
Đường Mạn quay đầu lại, nhìn anh từ trên xuống dưới, cô thở dài, “Văn Khải, anh về ngủ đi.”
Anh chặn cửa lại, không tài nào tin được, “Sao em lại phải như vậy? Xa nhau chín tháng, em không cảm thấy em nợ anh một lời giải thích hay sao?”
Đường Mạn cảm thấy khó khăn, “Đúng vậy, xin lỗi anh, ngay lúc anh khó khăn, em lại ra đi không từ biệt, là lỗi của em. Khoảng thời gian ấy rất khó khăn, rất bế tắc, ngoài trừ làm việc, thời gian khác, em không cách nào sống yên ổn được, nhưng mà, vượt qua khoảng thời gian đó rồi, bây giờ em rất yên ổn, cũng rất mệt mỏi, không muốn quay lại nữa.”
Anh hoài nghi, “Em lại có thể vô trách nhiệm như vậy? Anh yêu em như thế, em lại không ngừng tổn thương anh, quay đầu bỏ đi, một lời giải thích cũng không có. Mà nay, anh tận tình khuyên em quay về, em lại có thể dễ dàng phủi bỏ tình cảm này không còn một chút? Tại sao em lại không nghĩ đến cảm nhận của anh? Anh là hàng hóa để em mang ra ngoài giao dịch hay sao?”
Đường Mạn lại cảm thấy khó khăn, “Đúng vậy, em từng yêu anh, nhưng hiện tại em quá mệt mỏi rồi, bất cứ sự nhiệt tình theo đuổi nào hình như cũng không vực dậy nổi hứng thú của em, em muốn sống một mình.”
Anh trừng mắt: “Em là đồ ngốc, ích kỷ, biến thái.”
Đường Mạn uể oải nói, “Đúng, anh nói đúng, em đúng là ích kỷ biến thái.”
Cô đóng cửa lại, Lý Văn Khải tức giận.
Người phụ nữ này trở mặt như lật giấy, trên đời này sao lại có người vô trách nhiệm như vậy chứ?
Anh tức giận đến hết cách, nhưng anh còn có sự nghiệp, dù sao cũng không thể canh giữ ở nhà mỗi ngày, mà anh vừa đi, người đàn ông kia sẽ thuận thế tiến vào lấy lòng.
Trương Khải Hiên rất biết giao tiếp, anh biết tình cảm của bà Lý và Đường Mạn, cho nên anh cũng giống như Đường Mạn, hết sức lấy lòng bà Lý, thậm chí đối với Thạch Băng, anh cũng tỏ ra vô cùng yêu mến.
Nhưng mà.
Bà Lý rất khôn khéo, tuy người đàn ông này mồm mép lợi hại, nhưng vẫn không thể so với con trai bà.
Còn Thạch Băng, chú này có tốt bụng cách mấy, cũng không thể so sánh với ba.
Anh rất bất đắc dĩ, lại không còn cách nào, anh chỉ hy vọng chân tình của chính mình có thể làm Đường Mạn rung động, không để cho cô dễ dàng dao động như vậy.
Đường Mạn kiên trì khuyên bà Lý tiếp nhận hóa trị, bà Lý lại mỉm cười lắc đầu, “Tiểu Mạn, con tin không, dì không đau lắm đâu, cũng không cảm thấy quá thống khổ, có thể là dì tin Phật, đau đớn thể xác cũng không là gì, dì đều có thể chịu được, dì không muốn đi làm hóa trị, tiếp nhận sự tra tấn sống lay lắt qua ngày, dì chỉ hy vọng bây giờ mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.”
Bà vô cùng cố chấp, không đi làm hóa trị, ngược lại mỗi ngày vẫn kiên trì tán gẫu cùng mấy người bạn già, tập thái cực quyền, hoặc là hát kinh kịch, nhưng mà, sức sống của bà dù sao cũng không chống lại được bệnh tật, mỗi ngày qua đi bà cũng yếu dần.
Đường Mạn và Lý Văn Khải đều vô cùng buồn bã, nhưng đối với sự kiên quyết của bà Lý, hai người không có biện pháp nào.
Lý Văn Khải buồn đến chảy nước mắt, Đường Mạn khuyên nhủ anh, anh khổ sở: “Anh phải làm sao đây? Không có mẹ thì anh phải làm sao đây?”
Lúc này Đường Mạn mới phát hiện, anh yếu đuối đến vậy, mẹ là trụ cột quan trọng trong đời anh, mà nay, trụ cột trong thế giới tinh thần ấy lại lung lay sắp đổ, anh cũng không chấp nhận nổi.
Anh xin Đường Mạn, “Em đừng rời khỏi anh, có được không?”
Đường Mạn cũng do dự, hiện giờ cô là người tự do, nhưng đối với hai người đàn ông quan trọng nhất trong đời cô, cô thật sự không cách nào lựa chọn được, cả hai đều có lỗi lầm, cả hai đều thật lòng ăn năn, hiện giờ, lụa chọn tình yêu thế nào, thật sự là một mắc xích khó tháo gỡ.
***************************
Thạch Băng thút thít trong lòng cô, nó sợ hãi khóc, “Dì Mạn, bà nội thật sự sẽ chết sao?”
Cô dỗ dành Thạch Băng, “Bà nội sẽ mãi mãi ở bên cạnh Thạch Băng.”
Ngày qua ngày, mặt trời lại mọc, sự thống khổ của Lý Văn Khải như tăng thêm một phần, bởi vì điều đó chứng tỏ sinh mạng của mẹ anh lại trôi đi một ngày, căn bản anh không thể ngăn thời gian trôi qua, chỉ trơ mắt đứng nhìn sinh mạng của mẹ trôi đi từng chút một, anh bất lực, sự thống khổ này còn khó khăn hơn là chết.
Bà Lý vẫn là người sáng suốt nhất, bà không làm hóa trị nhưng lại làm kiểm tra mắt của mình, bác sĩ khen ngợi bà, nói: “Bà Thạch, mắt của bà không có vấn đề gì, nhãn áp không cao, tinh thể cũng không bị đục.”
Bà yên tâm.
“Đường Mạn.” Bà và Đường Màn cùng nhau đi trên còn đường dẫn đến chùa Ngọc Phật, bà ôn hòa nói với cô, “Dì đi rồi, mắt của dì sẽ để lại cho con, con nhất định phải nhận.”
Đường Mạn hoảng hốt, điều này sao có thể, tuyệt đối không thể.
Bà Lý đôn hậu vuốt tóc cô, “Như vậy thì dì mới không tiếc nuối gì hết, con có thể dùng mắt của dì để tiếp tục ngắm nhìn thế giới này, dùng mắt của dì để tiếp tục dõi theo Văn Khải, quan tâm Thạch Băng.”
Đường Mạn rớt nước mắt, “Dì Thạch, con có thể tìm được người hiến tặng mà.”
Bà Lý mỉm cười, “Dì đi rồi, nhưng trái tim thì vẫn còn, vô vô minh, diệc vô vô minh tận, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận. (1)”
(1) Một câu trong Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh: Hết vô minh, cũng vẫn không. Hết già, hết chết, cũng không có gì.
Bà thật sự rất nhân từ, trong thế giới của bà là một khoảng bình yên, hiện giờ, bà đã không còn gì nuối tiếc.
Đường Mạn vùi mặt vào đầu gối của bà mà khóc, hai người ngồi trên băng ghế dài trong phật viện, nghe gió thổi bụi bay, đàn chim bay ngang qua đỉnh đầu, hót líu lo.
Bà Lý, bà Thạch Bảo Mai, bà nhìn về phía trước, ánh mắt an tường, thật lâu sau, bà hỏi Đường Mạn: “Con nhìn ở đó xem, có thấy gì không?”
Đường Mạn nương theo tầm mắt của bà nhìn lên bầu trời ở trước mặt, thật ra cô không nhìn thấy gì cả, nhưng cô biết, bà Lý đã thấy những gì.
Bà nhất định đã nhìn thấy miền Tây Phương cực lạc, nhìn thấy đức Như Lai Phật Tổ.
Đường Mạn rơi lệ, cô tựa trên đầu gối của bà, hơn hai mươi năm, vòng ôm và sự yêu thương của mẹ chỉ còn tồn tại trong ký ức và tưởng tượng của cô, hiện giờ, có người cho cô sự quan tâm như mẹ ruột, cô bị cảm động sâu sắc, vừa định hưởng thụ tình thương của mẹ không gì đổi lại được này, nhưng mà, cái hạnh phúc giản đơn ấy lại tàn nhẫn rời bỏ cô.
Cô khẽ nghẹn ngào, “Dạ, con nhìn thấy, nhìn thấy.”
Thạch Bảo Mai cười nhẹ, bà yêu mến tất cả mọi thứ nhìn thấy trước mắt, cảm thấy mỹ mãn.
Một tháng sau, bà Thạch Bảo Mai ra đi trong thanh thản.
Bởi vì lúc còn sống bà thích làm việc thiện, đối với bạn bè lại vô cùng hiền hòa, cho nên có hơn ba trăm người đến dự lễ tang của bà.
Theo nguyện vọng lúc còn sống, bà để lại giác mạc của mình cho Đường Mạn.
Lý Văn Khải buồn bã không cách nào kiên trì nổi, trong lễ tang của mẹ, anh không đứng vững nổi nữa.
Thạch Băng hiểu chuyện, không dám khóc lớn, chỉ khóc thút thít trong lòng Đường Mạn, lúc hạ táng bà Lý, con bé còn đặt con búp bê của mình vào trong mộ bà nội.
Đường Mạn khóc, cô dùng mắt của bà Lý, lẳng lặng nhìn tất cả mọi chuyện.
Trương Khải Hiên cũng đến dự lễ tang, nhìn thấy Đường Mạn trả lễ như người trong nhà, anh chỉ cảm thấy khổ sở và mất mát, giờ phút này, anh cảm thấy bản thân đã không còn hy vọng.
Lý Văn Khải thu xếp xong hậu sự của mẹ, liền không cầm cự nổi nữa, ngã nhào lên giường.
Ba ngày sau, luật sư đến công bố di chúc của bà Lý:
Tôi, Thạch Bảo Mai, khi còn sống đã lập di chúc, quyên toàn bộ tiền tích góp dưới tên tôi cho hội chữ thập đỏ, các việc cụ thể sẽ do con trai tôi tùy ý sắp xếp, Thạch Băng vẫn sống ở nhà họ Lý, cho đến khi Thạch Băng đi học, nếu bằng lòng, con bé có thể đổi thành họ Lý, nếu không muốn, vẫn giữ nguyên họ Thạch. Tôi có 20 vạn tệ để lại cho Thạch Băng, người giám hộ hợp pháp của Thạch Băng sẽ do con trai tôi Lý Văn Khải và Đường Mạn cùng nhau đảm nhiệm, về căn bất động sản hai tầng đứng tên tôi, nếu Đường Mạn kết hôn với Lý Văn Khải, sẽ tặng cho Đường Mạn.
Công khai bản di chúc xong, người hết hồn nhất chính là Đường Mạn, cô không bao giờ nghĩ, bà Lý lại có thể đối xử với cô tình thâm nghĩa trọng như vậy.
Trương Khải Hiên tìm đến cô, anh khẽ hỏi cô: “Hai chúng ta, có thể nói chuyện không?”
Đường Mạn gật đầu.
Thạch Băng nhìn thấy Đường Mạn ra ngoài cùng với Trương Khải Hiên, nó tưởng nhầm rằng Đường Mạn muốn bỏ đi, nó vừa mới mất đi bà nội, không cách nào chấp nhận mất thêm Đường Mạn, nhất thời khóc lớn, “Dì Mạn đừng đi mà.”
Đường Mạn bật khóc, ôm lấy Thạch Băng, hôn rồi lại hôn.
Lý Văn Khải từ trên lầu vội vàng chạy xuống, anh thấp giọng hỏi: “Tại sao lại muốn đi? Hài cốt mẹ anh còn chưa lạnh, em lại bỏ rơi hai cha con anh trong lúc này sao?”
Đường Mạn do dự đứng ở phòng khách, Thạch Băng đứng phía sau đột nhiên khóc lớn, nó đứng trong phòng khách, nước mắt rơi như mưa, nó gọi Đường Mạn: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”
Tất cả mọi người ngây ngẩn.
Thạch Băng vẫn ôm lấy Đường Mạn thật chặt, vẫn gọi không ngừng: “Mẹ ơi, mẹ đừng đi.”
Tim Đường Mạn đau như dao cắt, cô ôm lấy Thạch Băng, nước mắt rơi xuống.
Trong lòng Trương Khải Hiên cảm thấy thê lương, trong mắt Đường Mạn, anh nhìn thấy sự không nỡ, lòng anh cứ thế chùn xuống, anh biết, trái tim cô ở đây, ở lại bên cạnh Lý Văn Khải và cô bé kia.
Anh ngược lại bình tĩnh, cười khổ, anh bước qua, nhẹ nhàng vịn lấy bả vai Đường Mạn.
“Tiểu Mạn, chúc em hạnh phúc.”
Quay đi, anh bình tĩnh rời khỏi, một phút, một giây, anh cũng không muốn ở lại thêm nữa.
Hiện giờ, Đường Mạn đã đưa ra lựa chọn, giữ cô lại, sẽ chỉ khiến cô càng thêm thống khổ.
Anh yêu em, vì hạnh phúc của em, anh tình nguyện buông bỏ tất cả, cho dù đó là em.
Tại Thượng Hải, anh lại mất cô thêm lần nữa.
“Em vĩnh viễn sẽ không biết, ở trong lòng anh, em quan trọng bao nhiêu, em như dây leo, vĩnh viễn sinh trưởng trong trái tim anh.
Hóa ra, anh rất yêu em, yêu những ngày có em bầu bạn, em hệt như dây leo, thoạt nhìn yếu đuối, thật ra em rất kiên cường, anh cứ như vậy yêu em, nhưng nuối tiếc chính là, em ở trong lòng anh, cũng không có khả năng ở bên cạnh anh, nhắm mắt lại, em ở ngay trước mắt anh, mở mắt ra, em lại tan biến không một dấu vết.
Xin lỗi em, anh nói nhiều quá, suy nghĩ lộn xộn, nhưng mà, có một chuyện rất rõ ràng, anh yêu em.
Em ngày một khắc sâu trong ký ức của anh, mà ký ức lại thuộc về quá khứ, anh hy vọng em sẽ đạt được cuộc sống hạnh phúc về sau, anh chân thành chúc phúc em.”
Anh xoay người rời đi, không ngoảnh lại nhìn, cũng không để người khác nhận ra sự thương cảm của anh.
Còn ở sau lưng anh, cả ba người cũng buồn bã ôm chầm lấy nhau.
Lý Văn Khải xót xa nói, “Đừng đi, nếu em dám rời khỏi anh lần nữa, anh sẽ trói em lại, cả đời không cho phép em bước khỏi căn nhà này nửa bước.”
Đường Mạn chỉ khóc, cô chỉ có thể gật đầu.
Thạch Băng vui vẻ ôm ba mẹ, vùi đầu vào trong lòng ba mẹ, cả ba người lại ở cạnh bên nhau.
Đời người sẽ trải qua rất nhiều chuyện, gặp được người mình yêu, gặp được tình yêu bất ngờ, khi tình yêu đến, bạn không thể trốn tránh, mà phải tiếp nhận, cho dù tình yêu đó không có quy tắc, cũng không có chừng mực, ai trong chúng ta cũng không thể đoán trước được tình yêu này sẽ mang đến cho chúng ta những gì, có thể là ngọt ngào, cũng có thể là tổn thương, bất luận thế nào, chỉ cần bạn có tình, sẽ không cần hối hận.
Trong đời người, hạnh phúc là gì? Hạnh phúc thật ra là một định nghĩa rất đơn giản, nó không có thứ gì để so sánh, chẳng qua chỉ là cảm giác, đôi lúc nó rất giản dị, nói đơn giản hạnh phúc chính là trong cuộc sống bình thường, ôm lấy người mình yêu, cùng nhau trải qua một cuộc sống bình dị nhất.
**************************
Một năm sau đó, con trai của Lý Văn Khải, Lý Quan ra đời.
+++++++++++++++++ Toàn văn hoàn +++++++++++++++
Đường Mạn tức giận, “Anh xem đây là đánh bóng bàn sao? Đánh qua đánh lại? Khi anh quen tôi lại có thể chơi quá trớn với bạn tốt của tôi, hiện giờ có phải là thức ăn của cô ta ăn ngán rồi, lại muốn mùi vị bên này của tôi, cho nên giống như con chó Nhật ngoáy đuôi chạy về?”
Lý Đông Minh nhíu mày: “Đánh anh mắng anh đều được, cần gì phải chế giễu anh?”
Đường Mạn vô cùng tức giận, nhìn người đàn ông trước mặt này, bạn trai cũ, có khó khăn,… …
Ôi, phụ nữ hả, phụ nữ nhẹ dạ, rốt cuộc cô lại mềm lòng.
Cô ngập ngừng: “Mong là anh không gạt tôi. Tiền, tôi cho anh, còn trở lại, … …, không cần thiết.”
Lý Đông Minh mừng rỡ: “Đường Mạn, trong tất cả những người bạn của anh, em mới thật sự là người có nhân tính nhất.”
Đường Mạn thở dài, câu nịnh bợ này mặc dù tục không chịu được, nhưng lại đánh thẳng vào tử huyệt của cô.
Cô cùng hắn đi rút tiền ở trong trung tâm mua sắm, máy rút tiền phun ra một xấp tiền, Đường Mạn cầm lấy, trước tiên là nắm chặt không buông, sau đó mới đưa vào tay hắn, “Tiền tiết kiệm của tôi tổng cộng chỉ còn lại chưa đến đồng, nếu đột nhiên có một cục gạch từ trên trời rớt trúng tôi, phải nhập viện cũng không có tiền.”
Hắn cầm chặt xấp tiền, hứa hẹn chắc như đinh đóng cột: “Em yên tâm, anh sẽ mau chóng trả lại cho em.”
Đường Mạn tiu nghỉu nhìn tên đàn ông này vui vẻ cầm tiền đi mất, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy có chút điềm xấu.
Giữa ban ngày ban mặt, cô đã bị cướp bóc một nửa tài sản? Chẳng lẽ cô thật sự bị đổ thuốc mê? Cô nghĩ ra gì đó, lập gọi điện thoại cho công ty trang trí của Lý Đông Minh, “Xin hỏi, tháng này có phải Lý Đông Minh gặp phải chuyện gì hay không?… … Có phải anh ấy làm vỡ khay trà, hay là đồ dùng trong nhà khác, hay là thứ gì đó của khách hàng hay không?”
Câu trả lời của đối phương khẳng định là không.
Lại bị lừa.
Đường Mạn nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, thật đúng là ông trời có mắt mà, Lý Đông Minh cũng không ra khỏi tầm mắt của cô, hắn đi vào một gian hàng khác ở đối diện, Đường Mạn cắn răng, lập tức đi theo sau.
Hắn lại có thể đi thẳng vào một gian hàng chuyên bán túi xách nữ, Đường Mạn âm thầm theo dõi, hắn đang xem túi xách, nhưng cô tin chắc rằng, hắn tuyệt đối sẽ không có lòng tốt để mua quà trả lễ cho mình, quả nhiên, hắn gọi điện thoại: “Tiểu Đồng, sinh nhật em anh mua cho em một cái túi xách nhé, chính là cái lần trước mà chúng ta đến xem đó, được, buổi tối gặp.”
Đường Mạn cực kỳ giận dữ, cả người phát run.
Lý Đông Minh khai hóa đơn xong thì cầm đến quầy thu ngân, hắn hào phóng lấy một xấp tiền từ trong ví ra, nhân viên thu ngân còn chưa đưa tay cầm lấy tiền, đột nhiên có một bàn tay ở bên cạnh vươn đến, một phen đoạt lấy tiền lại, Lý Đông Minh vừa xoay người thì thấy, “Đường Mạn?” Hắn hít một hơi.
Đường Mạn cười lạnh, “Đây là chuyện thảm thương mà anh gặp phải khi làm việc sao? Làm vỡ đồ đạc của khách hàng, phải bồi thường cho người ta?”
“Đường Mạn… … em nghe anh giải thích.”
Đường Mạn mắng hắn: “Lý Đông Minh, anh thật sự là một chuyên gia nói dối mặt dày vô sỉ mà tôi từng thấy, mà tôi, lại chuyên đi tha thứ cho cái tên nổi tiếng nhất thế giới này, anh lại có thể mặt dày đến nỗi đến mượn tiền bạn gái cũ để mua quà cho bạn gái mới, mà tôi, có thể ngốc đến nỗi thật sự cho anh mượn tiền, quả thật trong đầu tôi thiếu dây thần kinh mà. Cũng may là ông trời còn thương xót cho cọng cỏ nhỏ bé như tôi, để tôi có thể lấy lại được tiền mồ hôi nước mắt của mình.”
Lời nói dối của Lý Đông Minh bị vạch trần, lúc này dứt khoát không phải giữ phong độ gì nữa, hắn cũng cười khẩy: “Bởi vì cô ngu, cho nên mới bị đàn ông lừa, bị xoay như chóng chóng, chỉ một lời nói dối thôi cô cũng sẽ tin là thật.” Hắn lắc đầu, trong ánh mắt là sự châm biếm trắng trợn: “Đường Mạn, cô nhất định là phải bị đàn ông lừa, biết tại sao không? Bởi vì cô quá ngu.”
Lời nói này thật là làm tổn thương người khác quá mức.
Đường Mạn tức giận đến đỏ mặt tía tai, học năm đại học, thế nhưng vào lúc này, bị hắn kích thích đến nghẹn họng, không trả lời được.
Lý Đông Minh hừ một tiếng, xoay người đi khỏi, hai giây sau, Đường Mạn phản ứng lại, cô đuổi theo phía sau, nhắm vào mông hắn mà hung hăng đạp một phát, chỉ nghe rầm một tiếng, cả người Lý Đông Minh ngã nhào về phía trước, đúng lúc rơi vào trên một đống quần áo, ngay cả quần áo và người mẫu, toàn bộ đều thuận thế ngã xuống hết.
Đường Mạn thật cảm thấy bản thân có hơi giống loại phụ nữ đanh đá, nhưng nhìn thấy Lý Đông Minh chật vật không thể tả, cô cũng không hối hận, cô nghiến răng nghiến lợi nói với hắn: “Cám ơn lời khen tặng rộng rãi của anh, tôi vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ lời nói này, hơn nữa, tôi cũng muốn chúc phúc anh, chúc anh và Lý Đồng tương thân tương ái, bách niên hảo hợp, sau khi đám cưới thì liền sinh năm đứa con, hơn nữa toàn bộ đều là con trai, để cho anh vì gánh vác sữa bột mà nợ nần chồng chất, năm như một ngày toàn làm thuê vì tiền, sinh đẻ không ngừng, cho đến khi kết thúc mạng sống.”
Đây thật sự là một lời chúc phúc thảm nhất trong thực tế.
Cô xoay đầu bước đi, sau khi vào thang máy, cô cắn chặt hàm răng, âm thầm lập thệ trong lòng: “Tôi nhất định phải tìm được một người đàn ông ưu tú hơn tên này gấp trăm lần, một người đàn ông thật tốt.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thượng Hải.
Nửa người bà Lý tựa vào sô pha, thấy Đường Mạn đến, bà vươn tay xúc động, ôm chầm lấy Đường Mạn.
Đường Mạn vô cùng xót xa, hệt như đứa trẻ áp đầu vào ngực mẹ, cô không thể kiềm nén khổ sở, bà Lý cũng xúc động, “Đứa con gái này thật sự không vâng lời, sao lại có thể bỏ đi mà không trở về như vậy.”
Thạch Băng cũng ôm Đường Mạn khóc nức nở, “Dì Mạn, con thật sự rất nhớ dì.”
Tổ tôn ba đời ôm lấy nhau, ôm thật chặt, Lý Văn Khải đứng ở một bên, không khỏi bùi ngùi.
Nhưng trong lòng anh lại thấy tức giận.
Bởi vì Trương Khải Hiên bám theo như cái bóng, tuy rằng Đường Mạn kiên trì không muốn anh đến, nhưng anh vẫn đau khổ khẩn cầu cô, cố chấp muốn cùng nhau đến: “Lúc em ở Thượng Hải nhờ có dì Thạch chăm sóc em nhiều như vậy, em là người thân của anh, chẳng lẽ anh không nên chính miệng nói cám ơn một tiếng với dì ấy sao?”
Đường Mạn biết mục đích của anh, nhưng không còn cách nào, anh chân thành, hết sức kiên trì, cô biết, anh chắc chắn sẽ đến, cho dù lúc này cô không cho anh đi cùng, nhưng anh cũng sẽ đến đúng lúc, không biết làm sao, đành phải tùy anh.
Bà Lý nhìn thấy Trương Khải Hiên, lòng bà như gương sáng, Đường Mạn nhanh chóng giới thiệu: “Dì Thạch, đây là Khải Hiên.”
Trương Khải Hiên lễ phép chào hỏi bà Lý, “Chào dì Thạch, Tiểu Mạn nhắc đến dì rất nhiều, cám ơn sự chăm sóc của dì lúc cô ấy ở Thượng Hải.”
Bà Lý thản nhiên nói, “Tiểu Mạn rất hiểu chuyện, nó mất mẹ, dì lại không có con gái, nên dì đối xử tốt với nó cũng đúng thôi.”
Trương Khải Hiên rất thông minh, anh lập tức hiểu ra một ẩn ý khác trong lời nói của bà Lý, Tiểu Mạn mất mẹ, mẹ chồng cũng không thương cô, bà ấy đối xử tốt với Tiểu Mạn, Tiểu Mạn có cảm tình với bà ấy, các người và cô ấy có cảm tình với nhau.
Bà Lý đúng là người rất khôn khéo, bà biết những ngày còn lại của mình không nhiều, cũng biết lòng dạ con trai đang ở đâu, cho nên những ngày cuối đời này, bà phải cố gắng hết sức để giúp con trai theo đuổi lại Đường Mạn, không ngờ chồng trước của Đường Mạn lại đi theo đến đây, ít nhiều gì cũng là một trở ngại, nhưng mà không sao, bà đã có cách.
Bà giữ Đường Mạn lại ăn cơm, ăn cơm xong, Thạch Băng dựa vào lòng Đường Mạn, nghe Đường Mạn và bà Lý nói chuyện phiếm.
Trương Khải Hiên và Lý Văn Khải thì trò chuyện ở thư phòng.
Trong thư phòng của Lý Văn Khải có một bàn bi da, lúc rảnh rỗi, anh sẽ rủ vài người bạn thân đến đánh vài lượt.
Anh hỏi Trương Khải Hiên: “Có hứng thú so tài không?”
Trương Khải Hiên cũng không phải hạng xoàng, anh gật đầu, “Vậy giao lưu với nhau một chút.”
Hai người bắt tay nhau, bắt đầu, Trương Khải Hiên được quyền phát bi trước, bình thường anh cũng chơi vài lượt, lúc này tự nhiên lại tập trung hơn.
Khi bắt đầu, Trương Khải Hiên rất thuận lợi, từng viên bi đủ màu chạy vào lỗ, anh có chút đắc ý, nhưng chỉ một cái lỡ tay, Lý Văn Khải nắm được cơ hội, hắn bình tĩnh tự tin, đánh toàn bộ bi vào lỗ không chừa viên nào.
Trương Khải Hiên hơi nản, lúc đầu anh cũng muốn chơi thôi, nhưng, gặp phải Lý Văn Khải, sự bình tĩnh và phong thái của hắn khiến anh không khỏi kém đi vài phần.
Bà Lý vừa ân cần vừa yêu thương hỏi Đường Mạn: “Phẫu thuật mắt rồi, bị thương có nặng không? Hiện giờ nhìn đồ vật thế nào rồi?”
“Không sao, dì xem, không phải mắt con cũng giống như trước sao?”
Bà Lý an ủi cô: “Không phải lo, thời gian 2 năm có thể tìm được người hiến tặng, chỉ cần có tâm, không phải việc khó khăn gì.”
Đường Mạn gật đầu, “Thật ra, con cũng giống dì thôi, nhìn rất rõ.”
“Tối nay ngủ lại đây đi.”
Đường Mạn hơi do dự, ở lại? Cô nghĩ đến Lý Văn Khải, không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng.
Đang nghĩ, Trương Khải Hiên và Lý Văn Khải từ trong thư phòng đi ra, cô suy nghĩ xong thì nói với Trương Khải Hiên: “Khải Hiên, tối nay em muốn ở lại đây với dì Thạch, anh về khách sạn một mình nhé.”
Trong lòng Trương Khải Hiên nghĩ, cô ở lại, không phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao, Lý Văn Khải cũng không chịu ngồi yên, một con dê bày ra trước mặt hắn như vậy, hắn có thể không vươn móng vuốt ra sao?
Thế nhưng, anh cũng không cách nào ép Đường Mạn đi, thứ nhất anh và Đường Mạn đã ly hôn, nói một cách khiêm nhường thì hiện tại hai người đang bắt đầu lại từ đầu, nói không nể nang thì chính là bạn bè, anh dựa vào cái gì quyết định chi phối Đường Mạn.
Anh nhìn Đường Mạn, trong lòng không biết làm sao, đành phải bất mãn một mình về khách sạn.
Lý Văn Khải nhủ thầm, Trương Khải Hiên, dù hắn có bản lĩnh thế nào cũng không đánh lại sự liên thủ của ba người chúng ta.
Trương Khải Hiên rất không cam lòng, anh đau đầu vô cùng, thật hy vọng có áo tàng hình để núp ở nhà họ Lý, bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát nhất cử nhất động của bên đó, anh đến khách sạn một hồi liền gọi điện thoại cho Đường Mạn, ”Em đang làm gì vậy?”
Đường Mạn đương nhiên biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cô cao giọng đáp: “Em đang nằm trên giường, có phải anh muốn nghe tiếng động dưới giường em có bao nhiêu lớn không?”
Trương Khải Hiên lúng túng.
Đường Mạn bình tĩnh nói: “Khải Hiên, bây giờ chúng ta là bạn, anh và Lý Văn Khải đều là bạn của em.”
Trương khải Hiên vô cùng sầu não, “Nếu đều là bạn, em có bằng lòng cho anh một cơ hội để tiến sâu vào không?”
Đường Mạn nhẹ nhàng thở dài: “Hiện tại, em chỉ hy vọng dì Thạch có thể giảm bớt một chút đau đớn.”
Cô gác máy.
Mới vừa gác máy, có người gõ cửa, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Cô mở cửa ra, tựa vào cạnh cửa, không mời Lý Văn Khải đi vào, chỉ dò hỏi: “Có chuyện gì không? Văn Ca?”
“Chúng ta có thể nói chuyện không?”
“Khuya rồi, ngày mai đi.”
Anh không nản, “Anh có nhiều chuyện rất muốn nói với em.”
Đường Mạn nói, “Ngày mai đi, ăn xong bữa trưa, lúc dì Thạch ngủ trưa, em có thời gian hai tiếng đồng hồ.”
Lý Văn Khải không tin vào tai mình, anh cũng hiểu được ý tứ của cô, đây là cô đang từ chối, dùng thời gian của cô để dựng nên khoảng cách.
Đường Mạn đóng cửa lại.
Anh trở về phòng, suy đi nghĩ lại, anh gửi tin nhắn cho cô.
“1, 2, 5, 13, 34,… số kế tiếp là gì?”
Đường Mạn xem, trả lời, “Anh thật nhàm chán.”
Anh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gửi tin, “Nói cho anh biết đáp án, bằng không anh không ngủ được.”
Đường Mạn không vui, trả lời, “89.”
(Cách giải bài toán này như sau: 1×2=2, 2×2+1=5, 5×2+2+1=13, 13×2+5+2+1=34, vậy 34×2+13+5+2+1=89, haha.)
Anh tiếp tục gửi: “Suy nghĩ, khao khát, chờ đợi, nhớ mong, ngủ chung, không mặc gì, quấn lấy nhau.”
Đường Mạn lại trả lời một tin nhắn, “Anh không biết xấu hổ.”
Anh tức giận, bây giờ Đường Mạn không phối hợp với anh nữa rồi.
Anh không tài nào chịu đựng nổi, đi qua gõ cửa, Đường Mạn biết anh sẽ có chiêu này, nhưng cô không muốn làm lợi cho anh, vì thế ra mở cửa.
Anh đứng ở cửa, hệt như một bính sĩ sắp lên chiến trường, cố lấy can đảm để nói chuyện.
Đường Mạn lại nói trước: “Tiết kiệm sức lực, lên giường đi ngủ.”
Anh nói: “Anh nhất định phải nói với em một chuyện.”
Đường Mạn quay đi.
Anh gằn từng tiếng một: “Đêm nay anh và em ngủ chung với nhau.”
Đường Mạn quay đầu lại, nhìn anh từ trên xuống dưới, cô thở dài, “Văn Khải, anh về ngủ đi.”
Anh chặn cửa lại, không tài nào tin được, “Sao em lại phải như vậy? Xa nhau chín tháng, em không cảm thấy em nợ anh một lời giải thích hay sao?”
Đường Mạn cảm thấy khó khăn, “Đúng vậy, xin lỗi anh, ngay lúc anh khó khăn, em lại ra đi không từ biệt, là lỗi của em. Khoảng thời gian ấy rất khó khăn, rất bế tắc, ngoài trừ làm việc, thời gian khác, em không cách nào sống yên ổn được, nhưng mà, vượt qua khoảng thời gian đó rồi, bây giờ em rất yên ổn, cũng rất mệt mỏi, không muốn quay lại nữa.”
Anh hoài nghi, “Em lại có thể vô trách nhiệm như vậy? Anh yêu em như thế, em lại không ngừng tổn thương anh, quay đầu bỏ đi, một lời giải thích cũng không có. Mà nay, anh tận tình khuyên em quay về, em lại có thể dễ dàng phủi bỏ tình cảm này không còn một chút? Tại sao em lại không nghĩ đến cảm nhận của anh? Anh là hàng hóa để em mang ra ngoài giao dịch hay sao?”
Đường Mạn lại cảm thấy khó khăn, “Đúng vậy, em từng yêu anh, nhưng hiện tại em quá mệt mỏi rồi, bất cứ sự nhiệt tình theo đuổi nào hình như cũng không vực dậy nổi hứng thú của em, em muốn sống một mình.”
Anh trừng mắt: “Em là đồ ngốc, ích kỷ, biến thái.”
Đường Mạn uể oải nói, “Đúng, anh nói đúng, em đúng là ích kỷ biến thái.”
Cô đóng cửa lại, Lý Văn Khải tức giận.
Người phụ nữ này trở mặt như lật giấy, trên đời này sao lại có người vô trách nhiệm như vậy chứ?
Anh tức giận đến hết cách, nhưng anh còn có sự nghiệp, dù sao cũng không thể canh giữ ở nhà mỗi ngày, mà anh vừa đi, người đàn ông kia sẽ thuận thế tiến vào lấy lòng.
Trương Khải Hiên rất biết giao tiếp, anh biết tình cảm của bà Lý và Đường Mạn, cho nên anh cũng giống như Đường Mạn, hết sức lấy lòng bà Lý, thậm chí đối với Thạch Băng, anh cũng tỏ ra vô cùng yêu mến.
Nhưng mà.
Bà Lý rất khôn khéo, tuy người đàn ông này mồm mép lợi hại, nhưng vẫn không thể so với con trai bà.
Còn Thạch Băng, chú này có tốt bụng cách mấy, cũng không thể so sánh với ba.
Anh rất bất đắc dĩ, lại không còn cách nào, anh chỉ hy vọng chân tình của chính mình có thể làm Đường Mạn rung động, không để cho cô dễ dàng dao động như vậy.
Đường Mạn kiên trì khuyên bà Lý tiếp nhận hóa trị, bà Lý lại mỉm cười lắc đầu, “Tiểu Mạn, con tin không, dì không đau lắm đâu, cũng không cảm thấy quá thống khổ, có thể là dì tin Phật, đau đớn thể xác cũng không là gì, dì đều có thể chịu được, dì không muốn đi làm hóa trị, tiếp nhận sự tra tấn sống lay lắt qua ngày, dì chỉ hy vọng bây giờ mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.”
Bà vô cùng cố chấp, không đi làm hóa trị, ngược lại mỗi ngày vẫn kiên trì tán gẫu cùng mấy người bạn già, tập thái cực quyền, hoặc là hát kinh kịch, nhưng mà, sức sống của bà dù sao cũng không chống lại được bệnh tật, mỗi ngày qua đi bà cũng yếu dần.
Đường Mạn và Lý Văn Khải đều vô cùng buồn bã, nhưng đối với sự kiên quyết của bà Lý, hai người không có biện pháp nào.
Lý Văn Khải buồn đến chảy nước mắt, Đường Mạn khuyên nhủ anh, anh khổ sở: “Anh phải làm sao đây? Không có mẹ thì anh phải làm sao đây?”
Lúc này Đường Mạn mới phát hiện, anh yếu đuối đến vậy, mẹ là trụ cột quan trọng trong đời anh, mà nay, trụ cột trong thế giới tinh thần ấy lại lung lay sắp đổ, anh cũng không chấp nhận nổi.
Anh xin Đường Mạn, “Em đừng rời khỏi anh, có được không?”
Đường Mạn cũng do dự, hiện giờ cô là người tự do, nhưng đối với hai người đàn ông quan trọng nhất trong đời cô, cô thật sự không cách nào lựa chọn được, cả hai đều có lỗi lầm, cả hai đều thật lòng ăn năn, hiện giờ, lụa chọn tình yêu thế nào, thật sự là một mắc xích khó tháo gỡ.
***************************
Thạch Băng thút thít trong lòng cô, nó sợ hãi khóc, “Dì Mạn, bà nội thật sự sẽ chết sao?”
Cô dỗ dành Thạch Băng, “Bà nội sẽ mãi mãi ở bên cạnh Thạch Băng.”
Ngày qua ngày, mặt trời lại mọc, sự thống khổ của Lý Văn Khải như tăng thêm một phần, bởi vì điều đó chứng tỏ sinh mạng của mẹ anh lại trôi đi một ngày, căn bản anh không thể ngăn thời gian trôi qua, chỉ trơ mắt đứng nhìn sinh mạng của mẹ trôi đi từng chút một, anh bất lực, sự thống khổ này còn khó khăn hơn là chết.
Bà Lý vẫn là người sáng suốt nhất, bà không làm hóa trị nhưng lại làm kiểm tra mắt của mình, bác sĩ khen ngợi bà, nói: “Bà Thạch, mắt của bà không có vấn đề gì, nhãn áp không cao, tinh thể cũng không bị đục.”
Bà yên tâm.
“Đường Mạn.” Bà và Đường Màn cùng nhau đi trên còn đường dẫn đến chùa Ngọc Phật, bà ôn hòa nói với cô, “Dì đi rồi, mắt của dì sẽ để lại cho con, con nhất định phải nhận.”
Đường Mạn hoảng hốt, điều này sao có thể, tuyệt đối không thể.
Bà Lý đôn hậu vuốt tóc cô, “Như vậy thì dì mới không tiếc nuối gì hết, con có thể dùng mắt của dì để tiếp tục ngắm nhìn thế giới này, dùng mắt của dì để tiếp tục dõi theo Văn Khải, quan tâm Thạch Băng.”
Đường Mạn rớt nước mắt, “Dì Thạch, con có thể tìm được người hiến tặng mà.”
Bà Lý mỉm cười, “Dì đi rồi, nhưng trái tim thì vẫn còn, vô vô minh, diệc vô vô minh tận, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận. (1)”
(1) Một câu trong Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh: Hết vô minh, cũng vẫn không. Hết già, hết chết, cũng không có gì.
Bà thật sự rất nhân từ, trong thế giới của bà là một khoảng bình yên, hiện giờ, bà đã không còn gì nuối tiếc.
Đường Mạn vùi mặt vào đầu gối của bà mà khóc, hai người ngồi trên băng ghế dài trong phật viện, nghe gió thổi bụi bay, đàn chim bay ngang qua đỉnh đầu, hót líu lo.
Bà Lý, bà Thạch Bảo Mai, bà nhìn về phía trước, ánh mắt an tường, thật lâu sau, bà hỏi Đường Mạn: “Con nhìn ở đó xem, có thấy gì không?”
Đường Mạn nương theo tầm mắt của bà nhìn lên bầu trời ở trước mặt, thật ra cô không nhìn thấy gì cả, nhưng cô biết, bà Lý đã thấy những gì.
Bà nhất định đã nhìn thấy miền Tây Phương cực lạc, nhìn thấy đức Như Lai Phật Tổ.
Đường Mạn rơi lệ, cô tựa trên đầu gối của bà, hơn hai mươi năm, vòng ôm và sự yêu thương của mẹ chỉ còn tồn tại trong ký ức và tưởng tượng của cô, hiện giờ, có người cho cô sự quan tâm như mẹ ruột, cô bị cảm động sâu sắc, vừa định hưởng thụ tình thương của mẹ không gì đổi lại được này, nhưng mà, cái hạnh phúc giản đơn ấy lại tàn nhẫn rời bỏ cô.
Cô khẽ nghẹn ngào, “Dạ, con nhìn thấy, nhìn thấy.”
Thạch Bảo Mai cười nhẹ, bà yêu mến tất cả mọi thứ nhìn thấy trước mắt, cảm thấy mỹ mãn.
Một tháng sau, bà Thạch Bảo Mai ra đi trong thanh thản.
Bởi vì lúc còn sống bà thích làm việc thiện, đối với bạn bè lại vô cùng hiền hòa, cho nên có hơn ba trăm người đến dự lễ tang của bà.
Theo nguyện vọng lúc còn sống, bà để lại giác mạc của mình cho Đường Mạn.
Lý Văn Khải buồn bã không cách nào kiên trì nổi, trong lễ tang của mẹ, anh không đứng vững nổi nữa.
Thạch Băng hiểu chuyện, không dám khóc lớn, chỉ khóc thút thít trong lòng Đường Mạn, lúc hạ táng bà Lý, con bé còn đặt con búp bê của mình vào trong mộ bà nội.
Đường Mạn khóc, cô dùng mắt của bà Lý, lẳng lặng nhìn tất cả mọi chuyện.
Trương Khải Hiên cũng đến dự lễ tang, nhìn thấy Đường Mạn trả lễ như người trong nhà, anh chỉ cảm thấy khổ sở và mất mát, giờ phút này, anh cảm thấy bản thân đã không còn hy vọng.
Lý Văn Khải thu xếp xong hậu sự của mẹ, liền không cầm cự nổi nữa, ngã nhào lên giường.
Ba ngày sau, luật sư đến công bố di chúc của bà Lý:
Tôi, Thạch Bảo Mai, khi còn sống đã lập di chúc, quyên toàn bộ tiền tích góp dưới tên tôi cho hội chữ thập đỏ, các việc cụ thể sẽ do con trai tôi tùy ý sắp xếp, Thạch Băng vẫn sống ở nhà họ Lý, cho đến khi Thạch Băng đi học, nếu bằng lòng, con bé có thể đổi thành họ Lý, nếu không muốn, vẫn giữ nguyên họ Thạch. Tôi có 20 vạn tệ để lại cho Thạch Băng, người giám hộ hợp pháp của Thạch Băng sẽ do con trai tôi Lý Văn Khải và Đường Mạn cùng nhau đảm nhiệm, về căn bất động sản hai tầng đứng tên tôi, nếu Đường Mạn kết hôn với Lý Văn Khải, sẽ tặng cho Đường Mạn.
Công khai bản di chúc xong, người hết hồn nhất chính là Đường Mạn, cô không bao giờ nghĩ, bà Lý lại có thể đối xử với cô tình thâm nghĩa trọng như vậy.
Trương Khải Hiên tìm đến cô, anh khẽ hỏi cô: “Hai chúng ta, có thể nói chuyện không?”
Đường Mạn gật đầu.
Thạch Băng nhìn thấy Đường Mạn ra ngoài cùng với Trương Khải Hiên, nó tưởng nhầm rằng Đường Mạn muốn bỏ đi, nó vừa mới mất đi bà nội, không cách nào chấp nhận mất thêm Đường Mạn, nhất thời khóc lớn, “Dì Mạn đừng đi mà.”
Đường Mạn bật khóc, ôm lấy Thạch Băng, hôn rồi lại hôn.
Lý Văn Khải từ trên lầu vội vàng chạy xuống, anh thấp giọng hỏi: “Tại sao lại muốn đi? Hài cốt mẹ anh còn chưa lạnh, em lại bỏ rơi hai cha con anh trong lúc này sao?”
Đường Mạn do dự đứng ở phòng khách, Thạch Băng đứng phía sau đột nhiên khóc lớn, nó đứng trong phòng khách, nước mắt rơi như mưa, nó gọi Đường Mạn: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”
Tất cả mọi người ngây ngẩn.
Thạch Băng vẫn ôm lấy Đường Mạn thật chặt, vẫn gọi không ngừng: “Mẹ ơi, mẹ đừng đi.”
Tim Đường Mạn đau như dao cắt, cô ôm lấy Thạch Băng, nước mắt rơi xuống.
Trong lòng Trương Khải Hiên cảm thấy thê lương, trong mắt Đường Mạn, anh nhìn thấy sự không nỡ, lòng anh cứ thế chùn xuống, anh biết, trái tim cô ở đây, ở lại bên cạnh Lý Văn Khải và cô bé kia.
Anh ngược lại bình tĩnh, cười khổ, anh bước qua, nhẹ nhàng vịn lấy bả vai Đường Mạn.
“Tiểu Mạn, chúc em hạnh phúc.”
Quay đi, anh bình tĩnh rời khỏi, một phút, một giây, anh cũng không muốn ở lại thêm nữa.
Hiện giờ, Đường Mạn đã đưa ra lựa chọn, giữ cô lại, sẽ chỉ khiến cô càng thêm thống khổ.
Anh yêu em, vì hạnh phúc của em, anh tình nguyện buông bỏ tất cả, cho dù đó là em.
Tại Thượng Hải, anh lại mất cô thêm lần nữa.
“Em vĩnh viễn sẽ không biết, ở trong lòng anh, em quan trọng bao nhiêu, em như dây leo, vĩnh viễn sinh trưởng trong trái tim anh.
Hóa ra, anh rất yêu em, yêu những ngày có em bầu bạn, em hệt như dây leo, thoạt nhìn yếu đuối, thật ra em rất kiên cường, anh cứ như vậy yêu em, nhưng nuối tiếc chính là, em ở trong lòng anh, cũng không có khả năng ở bên cạnh anh, nhắm mắt lại, em ở ngay trước mắt anh, mở mắt ra, em lại tan biến không một dấu vết.
Xin lỗi em, anh nói nhiều quá, suy nghĩ lộn xộn, nhưng mà, có một chuyện rất rõ ràng, anh yêu em.
Em ngày một khắc sâu trong ký ức của anh, mà ký ức lại thuộc về quá khứ, anh hy vọng em sẽ đạt được cuộc sống hạnh phúc về sau, anh chân thành chúc phúc em.”
Anh xoay người rời đi, không ngoảnh lại nhìn, cũng không để người khác nhận ra sự thương cảm của anh.
Còn ở sau lưng anh, cả ba người cũng buồn bã ôm chầm lấy nhau.
Lý Văn Khải xót xa nói, “Đừng đi, nếu em dám rời khỏi anh lần nữa, anh sẽ trói em lại, cả đời không cho phép em bước khỏi căn nhà này nửa bước.”
Đường Mạn chỉ khóc, cô chỉ có thể gật đầu.
Thạch Băng vui vẻ ôm ba mẹ, vùi đầu vào trong lòng ba mẹ, cả ba người lại ở cạnh bên nhau.
Đời người sẽ trải qua rất nhiều chuyện, gặp được người mình yêu, gặp được tình yêu bất ngờ, khi tình yêu đến, bạn không thể trốn tránh, mà phải tiếp nhận, cho dù tình yêu đó không có quy tắc, cũng không có chừng mực, ai trong chúng ta cũng không thể đoán trước được tình yêu này sẽ mang đến cho chúng ta những gì, có thể là ngọt ngào, cũng có thể là tổn thương, bất luận thế nào, chỉ cần bạn có tình, sẽ không cần hối hận.
Trong đời người, hạnh phúc là gì? Hạnh phúc thật ra là một định nghĩa rất đơn giản, nó không có thứ gì để so sánh, chẳng qua chỉ là cảm giác, đôi lúc nó rất giản dị, nói đơn giản hạnh phúc chính là trong cuộc sống bình thường, ôm lấy người mình yêu, cùng nhau trải qua một cuộc sống bình dị nhất.
**************************
Một năm sau đó, con trai của Lý Văn Khải, Lý Quan ra đời.