tiếng sau, Lý Văn Khải xuất hiện trong tầm mắt của cô, khi cửa phòng thẩm vấn lạnh băng mở ra, thân hình cao lớn của anh xuất hiện ngay cửa, Đường Mạn bỗng chốc thất thần, cô không thể tin, chỉ khẽ nói một câu: “Là thiên sứ đến đây phải không?”
Nước mắt lưng tròng, cô nhìn anh, không đứng dậy nổi, chỉ có thể đưa tay về phía anh.
Lý Văn Khải sải bước tiến vào, nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của cô, anh đau lòng cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, chỉ có thể than nhẹ: “Đường Mạn đáng thương.”
Đường Mạn ngơ ngác nói, “Đường Mạn đáng thương.”
Cô khóc: “Em khát nước.”
“Chẳng lẽ bọn họ không cho em uống nước sao?”
“Không biết nữa, tại em không muốn.”
Anh ngồi xuống, đỡ lấy vai cô, “Nói cho anh biết, em đã nói gì với cảnh sát rồi?”
Nhận được điện thoại của Đường Mạn, anh rơi vào hoang mang, không suy nghĩ nhiều, anh lập tức liên lạc với người bạn ở Tế Nam, gần như cùng lúc, bạn anh liền hỏi luật sư, sau đó cùng với luật sư đợi anh, anh đặt xong vé máy bay liền bay đến đây.
Ánh mắt của Đường Mạn trống rỗng, giọng nói nghẹn ngào, “Em cũng không biết phải nói gì.”
“Tiểu Mạn, nếu em tin anh, em nói với anh nguyên nhân và quá trình xảy ra chuyện này, anh sẽ nghĩ cách giúp em.”
Nguyên nhân sao, nói từ đâu đây? Cô chỉ rớt nước mắt, sau khi bình tĩnh lại, cô cười khổ, kể ngắn gọng với anh về ân oán với họ nhà Trương và tình cảm của Trương Khải Hiên.
Anh nghe đến nhíu mày.
Có người gõ cửa, là cảnh sát và bạn của Lý Văn Khải, bạn anh nói: “Mình vừa mới hỏi rồi, thật ra vụ án của cô ấy không nghiêm trọng lắm, người bị thương ở bệnh viện cũng đã tỉnh lại, người đó chỉ bị đánh bể đầu, trật mắt cá chân, nhưng người nhà lại quá kích động, nhất định muốn kiện cô ấy.”
Đường Mạn cười khổ, “Thật ra không phải tôi cố tình muốn giết cô ta, nhưng tôi hận cô ta.”
Bạn của Lý Văn Khải nhún vai không hề gì, “Cô phải đánh trúng mặt cô ta, dù sao cũng bị kiện rồi, đánh trúng mặt, ha ha chỉ một dao biến bắp cải thành phù dung máu, sảng khoái biết bao.”
Đường Mạn lẩm bẩm: “Nói cũng đúng, tôi nên chuẩn bị dao sẵn.”
Bạn của Lý Văn Khải nói đùa cùng anh: “Cậu không muốn để cô ấy qua đêm ở đồn cảnh sát chứ? Để mình đi nộp tiền bảo lãnh cô ấy ra ngoài nhé?”
Đường Mạn giơ cặp mắt vô tội lên, ngơ ngẩn nhìn tất cả, đúng rồi, chẳng lẽ cô phải qua đêm ở đồn cảnh sát?
Lý Văn Khải suy nghĩ một chút, anh ngăn bạn lại, “Không cần làm vậy.”
Anh quay đầu lại nói với Đường Mạn: “Em gái, không phải anh không muốn bảo lãnh em, anh phải phân tích chuyện này rõ ràng với em, bây giờ em vẫn còn là con dâu của họ Trương, lẽ ra phải do người họ Trương ra mặt bảo lãnh em, nếu anh tùy tiện ra tay, tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà quan hệ giữa anh và em, có lẽ sẽ biến thành không trong sáng, anh là đàn ông thì không sao, nhưng anh không muốn tự nhiên em lại bị gán cho tiếng xấu.”
Anh nói với bạn, “Cậu gọi luật sư vào đi, chuyện này, tháo chuông phải cần người buộc chuông, hiện giờ chúng ta phải làm hai việc.” Anh bình tĩnh nói với bạn, “Cậu giúp mình mua một chút thức ăn, cả ngày nay cô ấy chưa ăn gì cả, cậu thấy cô ấy còn chút sức lực nào đâu, còn nữa, mình sẽ bảo luật sư đến tìm người nhà của Cao Nhân Tuệ. Em gái, em cứ yên tâm, anh sẽ dốc hết sức mình, sẽ không để em qua đêm ở trong này.”
Bạn của anh cười ha ha, lập tức gọi luật sư vào.
Đường Mạn chỉ cảm thấy anh ở đây có vài phút đồng hồ lại truyền cho mình rất nhiều sức mạnh.
Cô ấp úng nói một câu: “Cám ơn anh, Văn ca.”
Năng lực làm việc của Lý Văn Khải và bạn thân của anh phối hợp chặt chẽ, xử lý chuyện này vô cùng nhanh chóng, một tiếng sau, cuối cùng Đường Mạn cũng được phép rời khỏi đồn cảnh sát.
Cô vô cùng ngạc nhiên: “Cảnh sát sẽ không truy cứu trách nhiệm của em nữa sao?”
“Cô ngốc ạ, em đã không sao rồi, Cao Nhân Tuệ cũng sẽ không kiện em, yên tâm đi.”
Cô nghi ngờ: “Thật sự là dễ dàng như vậy sao. Anh dùng cách gì vậy?”
“Cách gì cũng không dùng, chẳng qua chỉ phân nặng nhẹ nói rõ với cô ta, anh chỉ để luật sư nói một câu với cô ta thôi, nếu cô muốn kiện tụng, chúng tôi đành phải đi hầu, nhưng mà, luật sư của tôi nhất định phải giải thích rõ nguyên nhân hậu quả của chuyện này, hơn nữa, luật sư sẽ bắt đầu hỏi từ nguyên nhân cô và Trương Khải Hiên chia tay.”
Đường Mạn khó hiểu: “Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện Trương Khải Hiên và cô ta chia tay chứ?”
“Cô ngốc ạ, em và Khải Hiên đã kết hôn rồi, đột nhiên chia tay, Trương Khải Hiên lại lấy em chớp nhoáng như vậy, bên trong lại xảy ra nhiều chuyện rắc rối phức tạp, em cảm thấy với thân phận và địa vị của người nhà họ Cao, bọn họ dễ dàng nói rõ sự thật chuyện này trước mặt người khác hay sao?”
“Cô ta hoàn toàn có thể nói do tình cảm không hợp nên chia tay, dường như chuyện này và chuyện em đánh cô ta không ăn nhập gì với nhau, cứ hỏi như vậy chẳng phải cũng giống như vạch lá tìm sâu hay sao.”
Anh thản nhiên nói: “Nếu thật sự phải lên tòa, luật sư nhất định phải chuẩn bị đầy đủ năng lực để tìm sâu, chuyện càng dơ bẩn thì càng có giá trị.”
Hai người đi ra khỏi đồn cảnh sát, chiếc Porsche của bạn Lý Văn Khải đã sớm đỗ ở cửa.
Đường Mạn bỗng nhớ tới chuyện gì đó, cô cười khổ, “Từ đầu đến cuối, cả ba mẹ chồng em cũng không có ai đến hỏi han em.”
Anh quay sang, nói rất nhẹ: “Bởi vì đối với họ, em đã không còn giá trị.”
Bên ngoài cửa kính, cảnh đêm quỷ dị lui dần về sau, Đường Mạn chua xót, “Văn ca, em và anh như bèo nước gặp nhau, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy.”
Anh cũng đã từng rơi vào nghi hoặc, “Anh cũng luôn luôn tự hỏi vấn đề này.”
Mới chỉ hơn phút, xe dừng lại trước cổng bệnh viện, nhìn cổng lớn bệnh viện, trong lòng Đường Mạn dâng lên sợ hãi, cảm xúc lẫn lộn.
Lý Văn Khải khuyên cô: “Đường Mạn, em vẫn là vợ của Trương Khải Hiên, không ai có thể ép buộc em rời xa anh ấy, em phải dũng cảm hơn, mặc kệ nhà họ Trương đối xử với em ra sao, bây giờ em phải về, cho dù Trương Khải Hiên có ly hôn với em, em cũng phải mỉm cười mà đối mặt, chuyện đó cũng không phải là tận thế.”
Đường Mạn buồn bã khóc. Không nói được câu nào.
Lý Văn Khải nói: “Anh, sẽ ở lại Tế Nam ngày, nếu em có chuyện gì, nhớ phải gọi điện thoại cho anh.”
Anh không bước xuống xe, Đường Mạn cũng không cần anh khách sáo xuống xe để đến an ủi mình, chuyện anh làm đã khiến cô cảm động đến rớt nước mắt, cái gọi là mang ơn người khác phải trả lại gấp đôi, nếu ở thời xưa, cô sẽ bán mình làm nô, làm trâu làm ngựa cho anh.
Nhưng ở thời này, cô xót xa suy nghĩ, nếu có một ngày anh cần cô, cô lấy cái gì để báo đáp cho anh đây?
Trở lại bệnh viện thì đã khuya, mọi người họ Trương đều ngủ hết, lúc này cô mới nghĩ đến, hóa ra bản thân không có chỗ để nghỉ ngơi.
Cô tập tễnh đi đến trước phòng bệnh của Trương Khải Hiên, cám ơn sự nhân từ của họ Trương, họ cũng không có bố trí người đến ngăn cản cô.
Y tá nói với cô: “Bệnh nhân vừa mới ngủ, chị là vợ của anh ấy đúng không? Anh ấy có hỏi chị.”
Cô nhìn vào phòng bệnh, Trương Khải Hiên thật sự đang ngủ trong sự bao vây của một đống máy móc, gương mặt tái nhợt không có chút máu, hệt như bị đạn bắn, trên mặt anh còn có vẻ điềm tĩnh của trẻ con, hoàn toàn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Cô nằm bên ngoài phòng vô trùng, nhìn Trương Khải Hiên không chớp mắt, nhìn cho đến khi cảm thấy nhứt mắt, mê man trên băng ghế dài, y tá đến đánh thức cô, vô cùng thông cảm với cô: “Chị quay về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
“Chỗ chị còn trống phòng nào không?”
Y tá lắc đầu.
Đường Mạn không biết làm sao, trước mắt chỉ có thể chịu đựng một đêm, đến băng ghế dài ở đại sảnh ngủ một lúc, không sao, người rơi vào hoàn cảnh thê lương như vậy chỗ nào cũng có, cô chưa phải là khổ nhất, Lý Văn Khải nói rất đúng, đây không phải là ngày tận thế.
Cô cởi áo khoát ngoài ra, cuộn mình trên ghế, vô cùng may mắn, bên cạnh ghế dài có hệ thống sưởi, cũng không đến mức để cô chết cóng trong đêm dài đẳng đẳng mà không ai biết, nhưng mà, sự khổ sở trong lòng lại khuấy động cô, khiến cô ngủ không ngon giấc, đêm nay, người có thể ngủ say thì đã ngủ hết rồi, còn cô, người vợ hợp pháp của Trương Khải Hiện, lại cô độc thành cái dạng này, thật sự không thể không làm cô rơi lệ.
Cuối cùng cũng đến tờ mờ sáng, Trương Thụy Hằng phát hiện ra cô, lúc này ông mới nhớ đến đứa con dâu bị mọi người sơ suất, có hơi áy náy.
Ông giải thích với Đường Mạn, “Giữa lúc đó Khải Hiên tỉnh lại, tất cả mọi người đều vội vàng đến xem Khải Hiên, kết quả đã quên con.”
Đường Mạn rất mệt, cô khẽ nói: “Xin lỗi, ba, con quá nóng nảy, mang đến rắc rối cho ba rồi.”
Trương Thụy Hằng thở dài, bởi vì hôm nay có đoàn thanh tra chính phủ đến nhà máy, ông không thể không nhanh chóng quay về.
Ông nhớ đến một chuyện, “Đường Mạn, nếu con ở trong bệnh biện không tiện lắm, ra ngoài khách sạn ở đi con.”
Đường Mạn hiểu.
Lê đôi chân sưng vù quay lại bên ngoài phòng vô trùng để xem Khải Hiên, cuối cùng thấy Trương Khải Hiên đã tỉnh lại. Thấy Đường Mạn, anh mỉm cười yếu ớt.
Đường Mạn chảy nước mắt.
Từ trong chăn, Trương Khải Hiên chật vật giơ một tay lên, hướng về phía cô, ra hiệu một ngón, hai ngón, dựng thẳng hai ngón tay lên.
Đường Mạn chỉ khóc, một, hai, hai ngón tay, em và anh, hai người, trước kia, cô và anh, buổi tối nằm cùng nhau, từng chơi một trò chơi nhỏ, ngéo đầu ngón tay, hệt như hai đứa trẻ hồn nhiên, hai người.
Cách lớp cửa kính, cô giơ ngón tay dán lên kính, một, hai, cô giơ hai ngón tay ra.
Khóe môi anh nhếch lên, hiện ra một nụ cười.
Đường Mạn tin, anh yêu cô, cho dù chỉ là một chút xúc động như thế, cô cũng tin rằng, anh có yêu cô.
Cô nói với anh: “Khải Hiên, còn nhớ không? Em đã nói, khi mùa xuân đến, anh và em sẽ cùng đi ngắm hoa đào, hái hoa hòe, em dẫn anh về quê, thổ nhưỡng nơi đó ấm áp, bùn đất ẩm ướt, trong không khí ngập tràn mùi hoa tươi, chúng ta cùng đi tản bộ, sau khi rửa chân ở khe suối, chúng ta sẽ nằm dài trên tảng đá lớn để phơi nắng ấm.” Mặt cô hơi đỏ, khẽ nói, “Lúc không ai chú ý đến chúng ra, chúng ta nằm dưới ánh mắt trời, ngoại trừ hôn nhau vẫn là hôn.”
Trên mặt của Khải Hiên cũng ửng hồng một mảnh.
Đường Mạn thoáng đùa anh: “Ông xã, em đang nhớ đền cảm giác ba chấm cùng anh. Anh đúng là một tên khốn đáng ghét.”
Ánh mắt hai người giao nhau, cuối cùng Đường Mạn cũng không nhịn được nữa, quay mặt qua chỗ khác, cô lặng lẽ lau đi nước mắt.
Y tá đến khuyên cô: “Để bệnh nhân nghỉ ngơi một lát đi.”
Đường Mạn biết bà Trương không thích mình, những người khác ở họ Trương cũng như vậy, vì để cố gắng giảm thiểu hết mức mâu thuẫn xảy ra khi chạm mặt nhau với người nhà họ Trương, Đường Mạn đặt phòng khách sạn gần bệnh viện nhất, hơn nữa để cố gắng không gặp họ, đợi đến khi họ đi rồi cô mới đến gặp Trương Khải Hiên.
Bác sĩ nói với cô: “Khi kiểm tra triệu chứng bệnh thì mạng sống của cậu ấy đã ổn định, trước mắt không có phản ứng bài xích gì, đang càng ngày càng hồi phục. Tin tức này thật sự khiến cho người khác phấn chấn.”
Đường Mạn cũng vui đến nỗi bật khóc, bác sĩ còn nói thêm: “Nếu không có gì bất thường, không cần đến tháng, cậu ta có thể ra khỏi phòng vô trùng.”
Thật vậy sao, nếu sự thật là vậy, chưa đến một tháng, là cô có thể chạm vào anh, có thể ôm lấy anh, nghĩ đến chuyện này, cô hưng phấn đến nỗi dây thần kinh toàn thân đều nhạy cảm hơn.
Cho đến khi nhận được điện thoại của Lý Văn Khải, cô mới cảm thấy ray rứt, hai ngày qua, cô lại quên gọi điện thoại cho anh.
Anh nói: “Tiểu Mạn, anh phải về Thượng Hải, có vài người bạn từ Mỹ đến, anh phải quay về.”
Tim Đường Mạn nhói lên, anh phải đi? Anh thật sự phải đi rồi. Lòng cô như nước triều dâng lên, anh hệt như một vị thần cứu nguy cho cô, không cần báo đáp gì cả, phóng khoáng muốn rời đi.
“Anh đang đứng trước cửa khách sạn em đang ở, em có thể xuống đây một lát không?”
Đường Mạn lập tức hơi căng thẳng, cúp máy, cô hệt như một cô gái lần đầu tiên hẹn hò, vội vàng rửa mặt, đánh phấn, cảm thấy không thể trang điểm đậm được nên xóa hết, cho nên chỉ chải tóc, cột lại, sau đó bôi một ít son môi cho mình, sau khi nhìn thấy mình không còn thiếu sức sống và mỏi mệt nữa, cô mới đi xuống lầu.
Lý Văn Khải ngồi trong chiếc xe Porsche của bạn, nhìn thấy Đường Mạn từ trong khách sạn chạy ra, tim anh đột nhiên đập chậm mất ba nhịp.
Vội vàng cúi đầu, trong hỗn loạn tê dại mơ hồ, chỉ có đứt đoạn.
Đường Mạn đi tới, thấy anh, có chút mất hồn.
Cuối cùng Lý Văn Khải cũng bước xuống xe, đứng ở trước mặt cô.
Anh vẫn không nhúc nhích, cô không nói lời nào.
Anh nói: “Anh phải về đây, em hãy bảo trọng, có việc gì thì gọi điện cho anh.”
Cô kiềm nước mắt, lại không nhịn được trào ra một tầng hơi nước, chỉ gật đầu.
Lý Văn Khải khẽ thở dài, vịn vai cô, “Tiểu Mạn.”
Rốt cuộc Đường Mạn cũng không kiềm được nước mắt, cô nhào vào trong lòng anh, “Anh trai.”
Có một người anh trai như vậy, cuộc đời này của cô đủ hạnh phúc rồi.
Hai người ôm chặt lấy nhau. Trong lòng Đường Mạn tràn đầy ấm áp, Lý Văn Khải thì buồn bã vô cùng.
Ở trong xe, người bạn của Lý Văn Khải bĩu môi hết cách, “Lý Tam Phong đáng thương.”
Cho dù là ấm áp cũng chỉ ngừng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh buông Đường Mạn ra.
Lau nước mắt cho cô, anh nói: “Nhớ kỹ lời của anh, có chuyện, nhất định phải gọi điện thoại cho anh.”
Đường Mạn cầm tay anh, buồn bã nói không nên lời.
Anh thở dài, cuối cùng không đè nén được nữa, cúi đầu xuống, đan tay cô vào tay anh, khẽ hôn lên ngón tay của cô. Sau đó đột ngột xoay người mở cửa bước lên xe.
Mãi đến khi lên xe, anh không hề quay đầu lại lần nào nữa.
Nhìn anh đi khỏi, trong lòng Đường Mạn đột ngột như mất đi điểm tựa, anh hệt như một hiệp sĩ trong tiểu thuyết võ hiệp, múa kiếm hỏi tình, khi kiếm tra vào vỏ, bóng dáng thoáng chốc biến mất, chỉ để lại không gian hoang vu và tĩnh mịch.
Ngồi trong xe, bạn của Lý Văn Khải thông cảm nói với anh: “Văn Khải, cậu thật đáng thương, thật ra, nếu cậu chủ động chút nữa, cũng không phải là không có hy vọng.”
Anh chỉ thở dài. Chính xác, mặc dù đóa hoa hồng này có gai, nhưng mà thơm ngát, dịu đàng đáng yêu, anh không thể không bước đến, rồi ôm cô vào lòng, lúc nãy ôm cô, suýt chút nữa đã mất tự chủ, muốn nghiêng đầu qua, hôn lên môi cô, nếm một chút cảm giác của cô. Nhưng nếu thật sự làm như vậy, anh có khác gì với kẻ dâm tà chứ, hoàn toàn mất đi cô.
Anh không có cách nào, chỉ có phiền muộn.
Trở về phòng, Đường Mạn khóc suốt cả buổi sáng. Đến trưa, cô mới đến bệnh viện.
Trạng thái của Trương Khải Hiên đã ổn định, thậm chí anh còn có thể ngồi dậy, chờ Đường Mạn đến, anh cầm điện thoại, “Anh chờ em suốt, sao sáng nay em không đến?”
Đường Mạn nói: “Mấy hôm nay hơi mệt, nên sáng ngủ nhiều một chút.”
Anh lưu luyến nói: “Anh thật muốn ôm em một cái.”
Đây là lời thật lòng của anh, anh thấy Đường Mạn hốc hác, gầy gò, chưa từng nhận ra, cô xinh đẹp như vậy.
Mà cô gầy đi, vẻ đẹp yếu ớt này khiến anh đau lòng theo.
Anh tự nói với mình: “Anh sẽ yêu em thật tốt, chỉ cần anh có thể bình an vượt qua giai đoạn nguy hiểm.”
Đường Mạn cảm thấy hài lòng, nói đùa với anh, “Khải Hiên, anh nhất định phải mau khỏe lại, đợi anh khỏe rồi, chúng ta dọn ra ngoài sống nhé, mỗi buổi sáng em sẽ làm món ăn anh thích, buổi tối sẽ làm ấm chăn cho anh, hoàn toàn khiến anh sa đọa luôn.”
Cách lớp kính thủy tinh, hai người mỉm cười, kéo dài cuộc nói chuyện đến bất tận.
Kéo dài hồi lâu, y tá đến bảo Trương Khải Hiên nghỉ ngơi đi. Đường Mạn đành gác điện thoại.
Điều làm cô bất ngờ chính là, bà Trương gọi cô vào trong phòng nghỉ.
Cô vô cùng nghi ngờ, mấy ngày nay cô luôn tránh gặp bà Trương, cố gắng ngăn chặn hết mức giao chiến trực diện với bà, nhưng dù sao bà cũng là mẹ chồng của cô, không thể không đến. Sau khi vào phòng nghỉ, phát hiện thấy cô của Trương Khải Hiên cũng ở đây, thấy cô đến, bà Trương nói thẳng: “Đường Mạn, tôi có chuyện hỏi cô, người đàn ông cô ôm trước khách sạn lúc sáng sớm hôm nay là ai?”
“Là bạn của con.”
Bà Trương chua ngoa nói: “Bạn bè thế nào, mà cô lại ôm chặt lấy hắn như vậy?”
Đường Mạn biết giải thích cũng không có kết quả gì, bởi vậy chỉ có thể bình tĩnh nói: “Thật sự là bạn của con.”
Bà Trương lớn tiếng mắng: “Người đưa cô ra khỏi đồn cảnh sát với hắn ta là cùng một người à? Thật sự là nhìn không ra nha, cô mới gả cho Khải Hiên có tháng, đã không chịu nổi cô đơn, có người khác ở bên ngoài.”
Đường Mạn bị bà công kích gần như không kiềm chế được, “Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ con không thể có bạn bè của mình hay sao? Đúng là chúng con có ôm nhau, bởi vì anh ấy phải đi, chẳng lẽ con không được làm lễ tiết cáo biệt của bè bạn với anh ấy hay sao? Đúng, anh ấy là người cứu con ra khỏi đồn cảnh sát, chẳng qua anh ấy là bạn của con nên mới làm đến mức này, còn người nhà họ Trương thì sao? Khi con bị bắt đến đồn cảnh sát, có người nào của họ Trương hỏi thăm con câu nào hay không?”
Cô của Trương Khải Hiên cười lạnh nói: “Cô phá hoại thể diện nhà họ Trương còn ít sao? Đúng là thành công thì ít mà thất bại thì nhiều, hiện giờ lại còn muốn họ Trương cứu cô sao, tôi thấy cô nên ở trong đồn cảnh sát để cảnh tỉnh mấy ngày.”
Đúng là một đôi điên phụ điển hình mà.
Bà Trương mắng: “Cái loại bạn bè gì mà phải đến ôm cô, còn hôn tay cô? Ở nơi công cộng mà các người còn ôm ôm ấp ấp thế kia, vậy thì ở sau lưng, ở trong phòng, các người còn làm cái gì nữa?”
Đường Mạn giận đến nỗi toàn thân run rẩy, “Mẹ, mẹ có thể không tin con, nhưng mẹ không thể sỉ nhục sự trong sạch của con.”
Bà Trương xỉa vào cô mà mắng, “Cô chính là điềm xấu, tuổi đã khắc chết mẹ cô, lúc tuổi, lại sém làm em trai té chết, bây giờ cô còn đánh Nhân Tuệ bị thương, phụ nữ như cô chính là sao chổi.”
Đường Mạn nghe xong đờ người, đây là đang nói cái gì vậy? Bà Trương cũng được xem là một quý bà, nhưng lại có thể nói ra những lời như những bà đanh đá thế kia? tuổi khắc mẹ? Nước mắt Đường Mạn trào ra, đúng, đúng là lúc cô tuổi thì mẹ cô mất, nhưng đây là lỗi của cô sao? Lúc tuổi, cô vô cùng thích thú chạy về nhà thăm em trai, kết quả lại không cẩn thận để em bị ngã xuống đất, suýt chút nữa đã bị thương, đây là cô cố ý sao?”
Cô nghe đến ngây người, trước mắt đều là màu đen, không thể tưởng tượng nổi.
Bà Trương còn nói: “Đường Mạn, cô chia tay với Khải Hiên đi! Cô và nó vốn không hợp nhau, cho dù Khải Hiên hết bệnh, cô cũng không thể sống chung với nó nữa, vẫn nên tách ra đi!”
Đường Mạn ngờ vực khó hiểu: “Mẹ, mẹ có ý gì? Còn và Khải Hiên mới vừa hòa hợp lại, bây giờ anh ấy đang ở giữa ranh giới sống và chết, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, mẹ lại muốn tách chúng con ra?”
Bà Trương mắng cô: “Cô không giữ phụ đạo, khi ở Thanh Đảo thì cô đã cám dỗ người đàn ông đó rồi, hiện tại đến Tế Nam, chồng cô còn đang trong giai đoạn nguy hiểm, cô lại lén lút vụng trộm sau lưng nó, cô không xứng ở chung với Khải Hiên.”
Đường Mạn cố gắng giữ bình tĩnh, “Con là vợ hợp pháp của Khải Hiên, mẹ không có quyền gì tách con ra khỏi anh ấy.” Cô vô cùng hoài nghi, “Mẹ, có một chuyện con vô cùng không hiểu, tại sao mẹ nhất định phải khẩn cấp tách con khỏi Khải Hiên chứ? Cuối cùng con đã làm chuyện xấu xa độc ác tày trời gì khiến mẹ đau lòng, mẹ nhất định ép buộc con phải bỏ đi mới được chứ?”
“Không có bất cứ nguyên nhân nào cả, tóm lại là tôi không thể để cô sống chung với Khải Hiên nữa, cô và nó vốn không cùng đường, cô phải rời khỏi nó.”
“Được, cho dù con và Khải Hiên không còn duyên phận làm vợ chồng với nhau nữa, cho dù ly hôn cũng được, con chờ anh ấy xuất viện sẽ bàn bạc chuyện này, gần đây con và Khải Hiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, chúng con cũng cần làm sáng tỏ, con sẽ không bao giờ để mập mờ như vậy mà rời khỏi anh ấy.”
“Không được, cô đi ngay bây giờ đi.” Bà Trương lấy một tấm chi phiếu từ trong túi ra, “Chỗ này có vạn tệ, cô lấy và cút đi đi, sau này đợi Khải Hiên khỏe lại tôi sẽ thông báo cho cô trở về để ly hôn với nó!”
Đường Mạn buồn cười, “Mẹ lại có thể chịu chi ra cho con vậy sao? Bây giờ Khải Hiên còn nằm trong phòng bệnh, bác sĩ nói ít nhất phải ngày nữa mới có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm, con thật sự không hiểu, cuối cùng là vì nguyên nhân gì mà mẹ phải làm như vậy? Nếu mẹ không nói rõ với con, con sẽ không đi đâu cả.”
“Đường Mạn, nếu cô không chịu đi, tôi sẽ dùng biện pháp mạnh, không cho cô đến gần Khải Hiên, hành vi của cô bất thường, căn bản là tâm lý của cô có vấn đề, cô cố ý đánh người khác bị thương, căn cứ vào hành vi của cô, người bình thường hẳn là không thể làm như vậy, vì con trai tôi, tôi tuyệt đối sẽ không giữ cô ở lại bên cạnh nó.”
Đường Mạn cười lạnh: “Tôi là vợ của Trương Khải Hiên, bất cứ ai cũng không có quyền ngăn cản tôi gặp chồng mình.” Cô đứng dậy, không muốn quan tâm đến hai mụ điên này nữa, đúng lúc này, cửa mở ra, dượng của Khải Hiên bước vào, ông ta còn dẫn theo một bác sĩ, chỉ nghe ông ta nói: “Chính là nó, tâm lý của nó có vấn đề, cho nên nhờ bác sĩ đến khám bệnh và cố vấn tâm lý cho nó.”
Bọn họ lại có thể đối xử với cô như vậy? Bác sĩ nhìn cô, có thể cũng cảm thấy được cô không phải là người có bệnh tâm thần nặng, vì thế bác sĩ ôn hòa nói: “Cô Đường, trước tiên cô đừng nên kích động, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát được không?”
Đường Mạn hét lên: “Ông ra ngoài cho tôi! Ông mới có bệnh tâm thần đó, tôi không cần đến ông đâu.”
Bác sĩ hoảng hốt, suy nghĩ một lát, “Cô Đường, xem ra tinh thần của cô thật sự phải điều trị một chút, không có vần đề gì đâu, chúng ta có thể làm theo trình tự mà.”
Đường Mạn quay đầu nhìn bà Trương, “Được lắm, bà Trương, bà rắp tâm muốn tôi suy sụp, muốn hành hạ tôi, tột cùng là nguyên nhân gì khiến bà phải đối xử với tôi như vậy? Tại sao bà lại hận tôi như vậy?”
Bà Trương chỉ lạnh lùng nhìn cô, không nói gì cả.
Dượng của Khải Hiên nói vào tai của bác sĩ: “Nó còn liên quan đến một vụ cố ý gây thương tích nữa, không nên nhìn bề ngoài bình thường của nó.”
Đường Mạn tức giận không nói nên lời: “Một đám điên khùng.” Từ giữa mấy người đó, cô muốn tìm đường ra ngoài. Lúc này lại có hai người từ bên ngoài đi vào, là vệ sĩ của họ Trương?
Đường Mạn kinh sợ, “Rốt cuộc các người muốn làm gì?”
Bà Trương nói: “Đường Mạn, căn cứ vào tình trạng tinh thần của cô, tôi đã yêu cầu phía bệnh viện, tạm thời không cho cô nói chuyện với Khải Hiên, để tránh cô quấy rầy đến nó, mặt khác, vì sức khỏe của cô, tôi đã liên hệ xong với bác sĩ, cô cần phải tiếp nhận trị liệu và cố vấn tâm lý từ bác sĩ, yên tâm đi, đương nhiên chúng tôi sẽ không xem cô là bệnh nhân tâm thần, nhưng mà, cô không thể muốn làm gì thì làm, tiếp cận người nhà họ Trương nữa.” Bà ấy ra hiệu cho hai người kia, “Mang cô ta ra ngoài.”
Đường Mạn sửng sốt, cô hét lên, “Các người muốn làm gì? Các người thật sự là một đám điên khùng biến thái, tôi là người bình thường, các người không thể tách tôi khỏi Khải Hiên.” Cô khóc, “Mẹ ơi, con van mẹ.” Cô liều mạng tránh khỏi sự lôi kéo của hai người kia, cô nhào vào bên cạnh bà Trương: “Mẹ hận con phải không? Mẹ hận con, mẹ xem con không vừa mắt, con không sao hết, mẹ đừng tách con khỏi Khải Hiên mà, hiện giờ anh ấy đã thành ra thế này, anh ấy… … anh ấy… …” Đường Mạn chỉ biết khóc, “Anh ấy cần có con, con cũng không muốn rời xa anh ấy. Mẹ hận con không sinh cháu nội cho mẹ phải không? Vâng, cho dù là lỗi của con, nhưng hiện tại Khải Hiên đã thành ra như thế rồi, con thật sự không thể đi như vậy được, cho dù chúng con phải chia tay nhau, cũng xin mẹ để cho con được thăm anh ấy, nhìn anh ấy bình an vượt qua tháng này thôi rồi đuổi con đi, cũng không được sao mẹ?”
Bà Trương tàn nhẫn không thể nào tả nỗi, bà lắc đầu dứt khoát: “Không được.”
Đường Mạn không hiểu, bởi vì Trương Thụy Hằng có chuyện gấp phải về Thanh Đảo, vì sao bà Trương lại ở sau lưng dứt khoát ép cô không được gặp Khải Hiên? Cô không hiểu, dứt khoát bằng bất cứ giá nào, cô trả lời như đinh đóng cột, “Con sẽ không rời khỏi Khải Hiên, con muốn nhìn anh ấy khỏe mạnh vượt qua khỏi giải đoạn này, bất cứ ai cũng đừng nghĩ tách con ra khỏi anh ấy.”
Bà Trương ra hiệu cho người bên ngoài: “Mang nó ra ngoài.”
Đường Mạn bất ngờ, bọn họ lại có thể ép buộc cô đi giữa ban ngày ban mặt thế này sao? Đây quả thật là chuyện bất chấp đạo lý, không thể nào, cô không để tùy họ được.
Cô lui về phía sau, lui đến cạnh bàn, trên bàn có đăt một bình hoa thủy tinh lớn, tay Đường Mạn vừa sờ đến thì cầm nó trong tay, cô nhanh chóng ôm lấy, đập chiếc bình lên tường một cái, chiếc bình vỡ tan tành, cô siết chặt phần bình còn lại trong tay, cắn răng nói: “Các người đừng đến gần tôi!” Cô cầm mảnh vỡ đặt lên cổ của mình, nước mắt rơi xuống: “Nếu ai dám bước lên trước một bước nữa, tôi lập tức chết ở chỗ này, để tôi xem các người, ai dám bức chết tôi?”