“Dì Thạch từng nói với em, mấy ngày vợ trước của của anh “đến tháng”, anh đều nấu nước đường đỏ cho chị ấy, chăm sóc che chở chị ấy.” Đường Mạn có hơi ghen tuông, lộ vẻ giận dỗi.
Lý Văn Khải bẹo mũi cô, “Dường như anh ngửi được mùi dấm chua rất nặng nha, chẳng lẽ trong nhà bếp có con chuột làm nghiêng bình dấm sao?”
Đường Mạn không vui, “Đương nhiên là ghen tỵ rồi, ghen tỵ rất nhiều đó.”
Anh nằm bên cạnh cô, ánh mắt cười như không cười, “Bây giờ hẳn là cô ấy phải ghen tỵ với em mới đúng, có rất nhiều phụ nữ muốn nằm bên cạnh anh, nhưng anh lại không cho các cô ấy cơ hội, bây giờ anh dâng chính mình đến tận cửa, em nhất thiết phải dẫn binh mai phục sao.”
Hai người cùng nằm trên một cái giường, đắp một cái chăn, khoảng cách mờ ám như vậy, nhưng lại không có làm “chuyện ấy”.
Đường Mạn cụp mắt xuống, “Em, tối nay em đã gọi điện cho chị dâu.”
Anh không lên tiếng.
Đường Mạn gối tay bên tai mình, từ từ thở dài: “Từ đầu đến cuối, em đều có cảm giác tội lỗi rất sâu.” Cô quay đầu, “Em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Em hỏi đi.”
“Anh và vợ trước đó, lúc hai người ly hôn, là chia tay thế nào vậy? Ai nói trước? Có cãi nhau không? Hay là, ném đồ đac, ném quần áo của đối phương, vẩy mực lên giấy chứng nhận kết hôn không?”
Anh suy nghĩ một lát, gối tay lên sau đầu, tựa vào đầu giường.
Đường Mạn cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi anh, em không nên hỏi chuyện này.”
Anh trả lời, “Không sao, thật ra cái gì cũng không có, thời gian đó hai người vô cùng căng thẳng, nghĩ đến đối phương liền nhíu mày khó chịu, hai người gần như là cùng nghĩ đến chuyện ly hôn, cho nên không phí lời nào liền có chung nhận thức, trên vấn đề hôn nhân, hai người đã từng bàn bạc rất sôi nổi, chấm dứt hay sống chung, hay là cưới thử, không ngờ khi ly hôn, lại có thể không hẹn mà cùng quyết định, nghe có phải lạ lắm hay không?”
Đường Mạn cũng nắm cổ tay, thở dài.
Cô than nhẹ, “Trước đây, em cho rằng ly hôn là một chuyện như vậy, nhưng không ngờ có một ngày, em cũng sẽ đi đến bước này. Lần đầu tiên khi em nhìn thấy Khải Hiên và người yêu cũ bước vào căn hộ của họ, sự sợ hãi của em không thua gì bị động đất cấp , cả người như bị cắt ra, cảnh tượng đó gây tổn thương em sâu sắc hơn bất cứ sự lừa dối nào. Nhưng mà,” Trong lòng cô lại xót xa, “Lúc biết được người hiến tủy cho anh ấy chính là em, trái tim em lại như cây lao cắm trên đất, không ngờ giữa em và anh ấy lại có mối liên hệ chặt chẽ như vậy, cho nên em gọi điện thoại cho chị dâu. Lúc biết được anh ấy đã hồi phục sức khỏe, em bỗng muốn khóc lắm, Văn Khải, em vô cùng lo lắng, lúc nào cũng có một nỗi buồn giấu kín, em cảm thấy chuyện của em và Khải Hiên không thể giải quyết dễ dàng như vậy được, thậm chí em rất sợ, sẽ liên lụy đến anh.”
Anh đưa tay, kéo đầu cô đặt trên cánh tay mình, để cho cô gối đầu lên đó, “Không cần lo lắng, tất cả đã có anh, em đợi anh từ Mỹ quay về, làm xong chuyện của anh, anh sẽ cùng em quay về Thanh Đảo.”
Đầu tiên, Đường Mạn xúc động, sau đó lại vô cùng ngạc nhiên, “Anh muốn đi Mỹ sao?”
Anh cụp mắt xuống.
Đường Mạn vừa mừng vừa sợ, “Có phải là đã xác định ra người được chọn cho vị trí tổng giám đốc?”
Anh gật đầu, “Đúng vậy, quyết định nội bộ, khổ cực tranh giành mấy tháng, cuối cùng anh cũng đánh bại những đối thủ khác, giành được vị trí kế nhiệm tổng giám đốc khu vực Trung Quốc.”
Đường Mạn lập tức vui mừng, “Đây thật sự là một tin tức khiến người ta phấn chấn nhất trong năm nay mà em được nghe. Anh Lý Văn Khải, xin hỏi anh có cảm tưởng gì khi là người kế nhiệm chức vụ tổng giám đốc CVS khu vực Trung Quốc, xin anh hãy nói một chút về việc sẽ cải cách ở những phương diện nào sau khi đảm nhiệm chức vụ?”
Anh cười ha ha, nháy mắt gian xảo, “Trước tiên sẽ chọn vài nữ trợ lý xinh đẹp, cùng nhau bổ khuyết đề tài, nộp đầy đủ thì giữ lại, không đủ thì loại.”
Đường Mạn bĩu môi, “Kẻ lười người bận rộn, con lừa lười thì ị nhiều, phân người cũng gây thối đó nha!”
Anh vui vẻ nhìn cô từ trên xuống dưới, “Đường Mạn, bộ dạng tức giận của em hệt như cái bánh bao thịt vậy.”
Đường Mạn giận đến nỗi rất muốn đánh anh.
Anh vùi đầu vào tóc cô, hít một hơi thật sâu, “Nhớ mùi hương của em, không thể chờ đợi được.”
Đường Mạn đành chịu, “Xin lỗi, cho dù không phải nguyên nhân sức khỏe, em cũng không có dũng khí tiến thêm một bước.”
Anh vén vài sợi tóc ở trên trán cô, “Đợi anh từ Mỹ về, anh sẽ cùng em đối mặt với Trương Khải Hiên, nếu anh ta mất lý trí, anh sẽ dùng cách của đàn ông để mặt đối mặt đàm phán với anh ta, hãy tin anh, anh muốn em được hạnh phúc.”
Đường Mạn hoàn toàn tin tưởng anh, trái tim đã giao cho anh, sẽ hoàn toàn tín nhiệm anh.
Lần đầu tiên, cô có cảm giác vô cùng bình yên thế này, tình yêu đã qua, như pháo hoa xinh đẹp, dù chỉ là thoáng qua. Nhưng bây giờ tình yêu lại đến lần nữa, trong lòng cô thấp thỏm, chỉ hy vọng lần này không phải là một giấc mộng. So với anh, có lẽ cô cũng không phải là một đóa hoa nở rộ nhất, cũng không mới mẻ, xinh đẹp, nhưng mà anh lại thích cô, trân trọng cô.
Lý Văn Khải nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nghiêng người lại, môi anh không chút do dự ấn vào môi cô, đoạt lấy hơi thở ở giữa môi cô… …
Đúng vậy, cô cũng thích nụ hôn của anh, nụ hôn dài và thật sâu, hôn đến chính mình mê muội, hai má nóng lên, tim đập tăng tốc.
Anh thổi hơi bên tai cô, giọng nói trầm thấp, “Anh yêu em.”
Đường Mạn ôm chặt thắt lưng anh, nhắm mắt lại, trong lòng thỏa mãn, “Em cũng yêu anh.”
Yêu là cái gì chứ? Yêu là có thể cùng người mình yêu sống dưới một mái nhà, tối tối đều có thể ôm anh đi vào giấc ngủ, nhìn lông mi anh khép lại, lắng nghe tiếng tim đập đều đều của anh.
Ngày hôm sau, Lý Văn Khải nghỉ một ngày, ngày mốt anh sẽ đi Mỹ, cho nên hôm nay anh không tiếc giao tất cả thời gian của mình cho ba người phụ nữ quan trọng nhất đời anh. Anh cho Đường Mạn và Thạch Băng đồ bảo hộ đầu gối và khuỷu tay, đội mũ bảo hiểm lên đầu, dẫn hai người đi trượt patin. Hai phụ nữ một lớn một nhỏ trượt rất cẩn thận, anh ở phía sau giúp đỡ và bảo vệ.
Sau khi chơi đùa cảm thấy mỹ mãn, anh lại đưa hai người đến thế giới đáy biển, Thạch Băng ngồi trên vai anh, nhìn con cá vền có hàm răng trắng đang bơi trên đỉnh đầu, còn có con cá mập xám há to miệng lướt qua như âm hồn, nó cười vui vẻ vỗ tay, đứa trẻ hưởng thụ sự yêu thương của người lớn một cách không kiêng dè, Đường Mạn và Lý Văn Khải thì thoải mái hưởng thụ thời gian hai người ở bên nhau. Tất cả mọi người đều nghĩ họ là một gia đình thật sự. Ba người còn chụp hình sticker, sau khi lao vào chụp, Thạch Băng còn dán ảnh chụp của mình ở trước ngực, chỉ vào tấm hình ba người ở trước ngực, nói “Xem nè, con giống công chúa hay không?”
Thạch Băng ngọt ngào nịnh nọt người lớn, “Ba thật điển trai, còn dì Mạn rất xinh đẹp.”
Lý Văn Khải cười ha ha, “Đường Mạn, em nói xem không phải là em rất đáng ghét sao? Vẻ mặt chín chắn như vậy, dụ dỗ anh còn chưa tính, ngay cả con nít cũng bị em mê hoặc.”
Trong lòng Đường Mạn cảm động, gia đình vui vẻ thế này chính là cái cô cần.
Đúng vậy, cô vô cùng thích người đàn ông này, anh chín chắn thận trọng, khiêm tốn đáng tin cậy, đối xử tốt với cô, anh bù đắp mọi chỗ thiết hụt trong thế giới của cô. Đặc biệt, anh có tình yêu thương trẻ con như vậy, tuy rằng Thạch Băng chỉ là con gái của anh họ, nhưng mà anh lại vô tư bỏ ra tình thương của người cha với nó. Đường Mạn đi sau anh, nhìn thấy Lý Văn Khải đẹp trai đang cõng cô bé đáng yêu, cảm giác này thật sự rất rung động.
Cô thật sự yêu anh, nếu có thể, cô bằng lòng vì anh sinh đứa con, mỗi đứa đều có ưu điểm giống anh.
Nhưng mà.
Đàn ông đều là kẻ được voi đòi tiên, làm gì có đàn ông không háo sắc, không vô lại chứ?
Sau khi Thạch Băng mệt mỏi được tài xế đưa về nhà, anh lại cùng Đường Mạn đi mua sắm, vô cùng nhẫn nại, không cảm thấy mệt. Sau đó, anh lại khăng khăng bảo Đường Mạn đến quầy bán đồ lót.
Tiếp đó thì thế nào?
Trên mặt anh tràn đầy vẻ tươi cười trơ tráo, sau khi Đường Mạn vào phòng thử đồ, anh lại có thể cầm - cái yếm bước vào, “Nào, em thử cho anh xem.”
Đường Mạn tức giận không còn lời nào để nói, “Cho dù em muốn thử, anh cũng không thể đứng trong này.”
Anh vẫn mặt dày, trên mặt sáng lên vẻ mong mỏi, lại không biết xấu hổ mà nói, “Cục cưng, em thử đi, em mặc, còn anh xem.”
Mặt Đường Mạn lúc đỏ lúc trắng, bất luận thế nào, cô cũng không thể tự nhiên cởi quần áo ở trước mặt anh được.
Anh thật sự không nhịn nổi, ôm cô, hôn vào môi cô không chút nể nang, “Em đó em đó, chờ mà xem, chờ anh từ Mỹ quay về, anh tuyệt đối phải ăn em hệt như ăn miếng thạch hoa quả đông lạnh mới được.”
Đường Mạn bị anh hôn đến nổi sao đầy trời, cuối cùng không thể không khổ sở ép buộc, đuổi anh ra khỏi phòng thay đồ.
Chọn xong đồ lót, anh lại dẫn Đường Mạn đi chọn túi xách, khi Đường Mạn nhìn một chiếc túi xách kiểu dáng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng lại in nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, giá cả đến con số theo sau, cô chỉ cảm thấy không đáng. Lý Văn Khải lại mua cho cô mà không chút đau lòng, Đường Mạn tiếc đến nỗi tay run lên, “Giá một cái túi xách tương đương với nửa năm tiền lương của em.”
Anh lại dỗ dành cô: “Không sao mà, em thích là được rồi.” Dừng một lát, anh nói tiếp, “Tối mai anh có một buổi tiệc họp mặt, mua vài bộ đồ cho em, tối mai trang điểm một chút, đi dự tiệc với anh.”
Đường Mạn hiểu ra, thì ra là có tiệc từ thiện, cô lắc đầu, “Em không muốn đi, chẳng qua là một nơi để đám mặt dày gian thương và tham quan tụ tập với nhau.”
Anh vỗ vỗ tay cô, “Em nói rất đúng, nhưng trên đời này, em muốn bò lên, vĩnh viễn không thể rời khỏi gian thương và tham quan.”
Đành chịu, Đường Mạn đành tuân theo nguyện vọng của anh, đến cửa hàng độc quyền của Chanel, lần đầu tiên đến một nơi xa xỉ như vậy, cô căng thẳng đến nỗi suýt vấp ngã trên tấm thảm lông dê trước cửa ra vào.
Tất nhiên, giá cả của mỗi bộ đồ đều rất xa xỉ, Đường Mạn cảm thấy mâu thuẫn và tiếc rẻ, thậm chí cô còn có cảm giác vô cùng xót xa, một bên có rất nhiều người rày đây mai đó, còn bên kia, vô số đồ đạc dán mác xa xỉ được người khác uể oải lười biếng nhét vào trong lòng, không biết là có cơ hội được thể hiện hay không.
Cuối cùng, cô đành chọn một bộ váy trắng đen xen kẽ, bởi vì màu trắng đen vĩnh viễn không lỗi thời, khi đứng trước gương soi, Đường Mạn không ngừng lắc đầu, thật sự không hiểu nổi, thứ mỏng tanh như vậy, dựa vào cái gì lại có giá con số chứ.
Lý Văn Khải đứng ở bên cạnh cô, ngắm nhìn cô trong gương, anh thầm khen bên tai cô, “Đường Mạn, em thật sự rất xinh đẹp, phấn son tầm thường đều là giả, chỉ có em mới là thật.”
Đường Mạn nhất thời nhớ đến khi rút tế bào tạo máu, đây chính là lời khen ngợi máy móc của anh dành cho cô, chỉ cảm thấy hỏng mất, “Anh còn có thể nhớ những lời này.”
Anh cười, “Mãi mãi không bao giờ quên.” Rồi sau đó, anh lại đùa, “Hình như anh đã thành công khi rèn luyện em thành một thục nữ, tiếp theo anh chỉ hy vọng một điều, anh có rất nhiều thời gian, sẽ kiên nhẫn rèn luyện em thành một người…” Anh thấp giọng, thổi hơi bên tai cô, “…phụ nữ trên giường.”
Đường Mạn đỏ mặt, người đàn ông này.
Lúc đi ra, Đường Mạn vô cùng cảm khái, “Đi dạo trong những cửa hàng nhãn hiệu nổi tiếng này thật sự quá áp lực, ánh mắt mấy cô phục vụ thật giống như tia X-quang soi vào thân phận của mình. Nếu phát hiện ra mình không có tiền, lập tức sẽ bày ra vẻ mặt lạnh lùng, như các cô ấy không phải là người bán hàng, mà chỉ là người kiểm duyệt để khắc bạc mình. Cho nên, chúng ra hẳn là nên ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi vào phòng tiếp khách, đặt mông ngồi lên sô pha, vắt chân, lười biếng giơ tay chỉ này nọ với các cô ấy, các cô ấy sẽ vui vẻ khoa tay múa chân. Đương nhiên, cho dù mình có chọn gì, phải nhớ kỹ một chuyện, tuyệt đối không được hỏi giá, lúc tính tiền, cũng không cần hỏi, trực tiếp lấy thẻ ra, chậm rãi ký tên xong, sau đó dùng hai ngón tay mang theo chiến lợi phẩm, ngoáy mông đi ra ngoài là được.”
Lý Văn Khải cười, “Tuy rằng đây là lần đầu tiên em đến đây, nhưng giống như là đã quen thuộc.” Anh lại chọc cô, “Không biết khi nào em mới bằng lòng cho anh một sự ngạc nhiên vui mừng khác nhỉ.”
Đường Mạn không biết làm sao, “Anh thật là không có lúc nào mà không đá sang với chuyện đó, đúng là một con khỉ leo cây không hơn không kém.”
Hai người cùng cười, tuy rằng chỉ đùa, nhưng vẫn nắm chặt tay nhau.
Đến tối, sau khi cả nhà cùng nhau ra ngoài ăn cơm, lại vui vẻ đi hát karaoke, người gây sốc nhất chính là Thạch Băng: “Con phải hát 《Cô gái nhanh nhẹn》 của ông Phí Tường (). “
() Một ca sĩ-diễn viên nổi tiếng, sinh năm ở Đài Loan và lớn lên ở Mỹ. Tên tiếng Trung là Phí Tường, tên tiếng Anh là Christian Rand Phillips.
Trời đất, đứa trẻ này lại có thể hát bài hát lớn tuổi hơn nó rất nhiều.
Còn bà Lý thì chọn bài: “Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân.”
Lý Văn Khải cũng hát với Đường Mạn, “Cô gái má lúm đồng tiền, lông mi cong vút.” Đương nhiên, âm vực của anh tuyệt đối không giống với tiếng nói trầm mạnh của anh, nếu có thể chấm điểm, Đường Mạn sẽ chấm - điểm mà không chút khách sáo.
Vui vẻ sao? Cuộc sống vui vẻ chính là đơn giản như vậy, không có nhiều gánh nặng, khi mình mở mắt dậy, nhìn thấy ánh nắng sáng sớm vô cùng trong lành, đầu óc mình liền tỉnh táo, à, mình có một người đàn ông thật tốt theo mình lên giường, có một đứa trẻ tùy hứng đáng yêu, có một người mẹ thấu tình đạt lý, ừ, mình không có nhà trả góp, không thất nghiệp, không có bệnh ung thư, đây chính là cuộc sống hạnh phúc.
Cô vô cùng hạnh phúc, nếu bây giờ dùng tỷ lệ phần trăm để tính toán, cô đã hưởng thụ sự thỏa mãn trước nay chưa từng có, ngoại trừ việc cô vẫn còn là vợ của người khác, hết thảy đều hoàn hảo.
Ngày hôm sau, Đường Mạn tốn cả một buổi chiều để tút tát chính mình. Trước tiên là đến thẩm mỹ viện để chăm sóc da, sau đó để nhân viên trang điểm dự tiệc tối cho cô một cách tỉ mỉ tinh xảo, hai tay khéo léo của nhân viên trang điểm tô vẽ thành thục trên mặt cô, rất nhanh vẽ mặt cô hệt như người đẹp hình bìa tiểu thuyết trên internet, nhìn mình trong gương, cô cũng cảm thấy rất ngượng.
Sau đó, cô thay bộ váy Chanel cao cấp kia, phối hợp với dây chuyền trân châu Mikimoto, khi cô đứng trước cửa thẩm mỹ viện, tay cầm túi xách LV, hệt như một cô nàng đứng giữa đống sắt thép xám lạnh trong tấm áp phích của bộ phim chiến tranh, hết thảy bối cảnh sau lưng đều là phông nền mờ nhạt, chỉ có cô mới là cạnh đẹp có thật, nhảy vào giữa tầm mắt của anh, Lý Văn Khải ngắm nhìn cũng không khỏi có cảm xúc thật mạnh.
Đường Mạn, lúc anh ở trước cửa bệnh viện thấy nước mắt vương trên mi cô, một cô gái nhỏ tan nát cõi lòng và lung lay sắp đổ, bây giờ cuối cùng cũng thoát khỏi bóng ma ấy, cô biến thành nhã nhặn đoan trang, xinh đẹp động lòng người.
Anh bước xuống xe, tiến đến cầm lấy tay cô, khen ngợi tự đáy lòng: “Đường Mạn, hiện tại cuối cùng anh cũng hiểu, tại sao ví phụ nữ như hoa. Em rất đẹp.”
Anh đứng bên đường, nâng cằm cô lên, tầm mắt giao hòa với cô, trong mắt là sự yêu thương nồng đậm. Đường Mạn cũng nhìn anh chân thành tha thiết, nhìn thấy sự chờ đợi trong mắt cô, anh không kiềm được khẽ nghiêng đầu hôn lấy môi cô, Đường Mạn nhắm mắt lại.
Đôi tình nhân - tuổi ngồi trên băng ghế dài ven đường đang nhìn họ một cách hâm mộ, cô gái nói với chàng trai, “Đến khi em tuổi, tuổi, tuổi, anh còn có thể trao cho em nụ hôn tha thiết như thế kia không?”
Chàng trai nắm lấy tay cô gái, chỉ hứa hẹn rất chân thành, “Sẽ như vậy, khi tuổi, anh cũng vẫn yêu thương em.”
Đúng, tình yêu với anh, tình yêu với cô, có hơi trễ, nhưng mà trễ thì sao, ai nói đó sẽ không phải tình yêu chân chính chứ?
Mà song song lúc đó, họ không hề hay biết, đi theo sau họ còn có một người, Trương Khải Hiên.
Trong chiếc xe thương vụ màu đen ma quái của nhà họ Trương đỗ rất xa ở ven đường, Trương Khải Hiên ngồi trong đó, thu hết nhất cử nhất động của Đường Mạn và Lý Văn Khải vào trong mắt.
Thám thử tư theo dõi Đường Mạn rất làm tròn phận sự, báo tất cả hành tung của Đường Mạn cho anh biết, sáng sớm anh liền xuất phát từ Thanh Đảo, buổi tối đã đến, cuối cùng anh cũng thấy được Đường Mạn- người vợ xa cách suốt tháng.
Vừa thấy Đường Mạn, anh có cảm giác như trái tim mình bị xé rách đau đớn.
Mà cảm giác đau đớn đó càng sâu thêm gấp mấy trăm lần, chính là Đường Mạn trang điểm vô cùng xinh đẹp, nhưng mà cô trang điểm như thế cũng vì người đàn ông kia.
Trương Khải Hiên ngồi trong xe, Đường Mạn đi ra từ trong thẩm mỹ viện, bóng lưng của cô khiến toàn thân anh run lên, cô thay đổi rồi, cô xinh đẹp, đoan trang, thận trọng, động lòng người hơn năm trước rất nhiều. Nhìn thấy cô, anh vui sướng đến nỗi hận không thể lập tức chạy qua đó kéo tay cô lại, hôn lên bàn tay cô và nói, “Anh đến rồi, vợ yêu, chúng ta về nhà thôi.”
Nhưng anh chưa kịp xuống xe, đã thấy người đàn ông đó.
Lý Văn Khải.
Trực giác đầu tiên, Lý Văn Khải không phải là một người làm kinh doanh không sạch sẽ, dáng người hắn cao to, một thân đồ vest khéo léo trang nhã, là một người thượng lưu thành đạt khác hẳn trong tưởng tượng của anh, Lý Văn Khải rất có khí chất, thậm chí mỗi động tác của hắn còn có khí chất hơn cả anh.
Anh nhìn thấy Lý Văn Khải đang nắm tay của Đường Mạn, thì thầm to nhỏ vào tai cô, nhìn thấy nụ cười ấm áp trên mặt cô, anh lại nhìn thấy Lý Văn Khải ôm cô vào lòng, thậm chí hắn có thể công khai hôn môi cô.
Anh cực kỳ phẫn hận, vợ anh hôn người đàn ông khác sau lưng anh? Đây quả thật là chém đứt tự tôn của người đàn ông như anh.
“Đê tiện.” Anh không khỏi mắng, “ tháng không gặp, cô lại có thể không nhịn được đói khát mà đi tìm đàn ông rồi.”
Thấy họ lên xe, anh cắn răng, bảo tài xế, “Đuổi theo họ, cướp người về.” Bên Lý Văn Khải chỉ hai người là hắn và tài xế, mà bên đây, ngoại trừ chính mình còn có một thám tử, hai vệ sĩ, anh không tin với nhiều người như vậy, anh lại có thể không đoạt được Đường Mạn trở về.
Thám tử tư kia nhắc nhở anh, “Anh Trương, tuyệt đối đừng làm vậy, đây là Thượng Hải.”
Trương Khải Hiên nắm chặt tay, nhìn ra bên ngoài, móng tay anh cắm vào trong thịt nhưng không cảm thấy đau chút nào, chỉ cảm thấy tất cả nhiệt tình trong lòng đều sụt giảm nghiêm trọng, tình yêu tràn đầy giờ phút này biến thành băng lạnh như ở Nam Cực.
Cuối cùng, anh kiềm chế lửa giận, tạm thời buông tha cho họ.
“Đừng mong phản bội tôi.” Anh cắn răng tự nói với mình, “Tôi sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy đâu.”
Đường Mạn đang ở sau phòng bếp để kiểm kê thức ăn, có đồng nghiệp đến gọi cô: “Quản lý Đường, bên ngoài có một vị khách tìm chị.”
Cô ừ một tiếng, đặt bản ghi chép xuống liền đi ra ngoài.
Sau khi đi ra, theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, cô nhìn thấy một vị khách ngồi tựa vào cửa sổ, cô rất nghi ngờ, người đó đang đọc báo, tờ báo mở thật to gần như che hết cả người, không nhìn thấy được khuôn mặt, nhưng nhìn thấy bàn tay đang cầm tờ báo đó, trái tim Đường Mạn bỗng nảy lên vài nhịp thật mạnh.
Chẳng lẽ mình nhìn lầm, cô cảm thấy bàn tay ấy vô cùng quen thuộc.
Lúc sáng, cô chia tay Lý Văn Khải, anh cũng không để cô tiễn anh đến sân bay, anh chỉ tạm biệt ba người ở trước cửa nhà.
Ở trong phòng anh, anh ôm cô, hết hôn rồi lại hôn, lưu luyến không rời, hệt như con đà điểu cúi đầu kiếm ăn vậy.
“Anh phải đi tháng, thật buồn, bây giờ anh như một đứa trẻ còn bú mẹ vậy.”
Đường Mạn hậm hực chế nhạo anh: “Khi đứa trẻ muốn bú sữa, không có ti mẹ còn có bình sữa, anh đi Mỹ, ở nơi phồn hoa đó có biết bao nhiêu là núm vú cao su đang chờ anh chứ?”
Anh cười ha ha, “Anh đi Mỹ để chuẩn bị nhậm chức, nếu như anh bị chộp điểm yếu ngay lúc này, em nói xem anh còn ngồi yên trên vị trí của mình không? Huống hồ…” Anh khẽ nói, “Phụ nữ khêu gợi cách mấy anh cũng không thèm, anh chỉ muốn em thôi.”
Phụ nữ đều là động vật yêu bằng tai, mặc kệ anh nói thật hay giả, cô vẫn cảm thấy rất hài lòng khi nghe nó.
Bây giờ, người đàn ông này?
Cô đi đến bên cạnh anh, hạ tay xuống, khép hai tay lại, làm động tác chuyên nghiệp, tay cô khoát lên trước bụng mình, chờ người đó lên tiếng.
Vị khách kia đặt tờ báo xuống, lộ ra khuôn mặt của mình, ngẩng đầu, ánh mắt như nghênh đón.
Trái tim Đường Mạn bị đâm thật mạnh, thời gian ngưng trệ, vạn vật xung quanh không còn tồn tại nữa. trái tim cô liền bị buột chặt lại.
“Khải Hiên.” Cô thốt lên, thật ra khi cô nhìn thấy bàn tay cầm báo của anh, cô đã biết đó chính là anh.
Trương Khải Hiên.
Tầm mắt hai người giao nhau, trong mắt Đường Mạn là sự ngạc nhiên và mơ màng, trong mắt anh là sự xúc động và phiền muộn.
Trong lòng anh thật sự vừa đau đớn vừa chua xót, đã tháng không thấy cô, không ngờ khi gặp nhau lại có cảm giác mãnh liệt đến thế, trái tim như bị rơi vào con mưa chua xót, ăn mòn thần kinh, gợn lên từng hồi quặn thắt, như nước gợn xô nhau.
Anh mở lời trước, “Có khỏe không?”