Bà Trương và Chu Duyệt cùng nhau chạy đến bệnh viện, thấy Đường Mạn đang ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Bà Trương vội vàng hỏi y tá: “Vết thương sau lưng con trai tôi bao lớn?”
Câu trả lời của ý tá cũng khá thấu đáo, “Dài khoảng một cây mỳ sợi.”
Bà Trương suýt chết ngất, lại nhìn Đường Mạn, cô không bị hao tổn cọng lông nào, một vết xước da, một dấu muỗi đốt cũng không có, lòng bà nhất thời nổi điên, nếu không phải cô chạy ra ngoài, con trai bà sao lại phải bị thương chứ, bà thật sự rất muốn dùng uy phong của mẹ chồng hung hăng khiển trách Đường Mạn một trận, nhưng hết cách, trên có chồng, dưới có con trai, hiện giờ bà đối xử với Đường Mạn chỉ có thể mềm mỏng chứ không thể cứng rắn được. Cho nên đành chịu thôi, bà phải nén giận.
Sau khi bác sĩ và y tá xử lý miệng vết thương cho Trương Khải Hiên xong, Đường Mạn mới bước vào, anh đang cẩn thẩn cởi chiếc áo dính máu ra, lúc thay đồ mới, bởi vì động tác hơi mạnh, làm động đến miệng vết thương, anh liền đau đến nhíu mày.
Đường Mạn không đành lòng, cô bước qua giúp anh cởi bỏ quần áo, sau đó đổi cho anh một chiếc áo sơ mi mới.
Cô khẽ hỏi anh, “Sao anh phải làm như vậy, nếu anh thật sự xảy ra chuyện, em sẽ ân hận suốt đời.”
Trương Khải Hiên im lặng thay quần áo, ánh mắt dừng lại trên cây cối ở bên ngoài, trên cây có một phiến lá lẳng lặng mọc ở đó.
Sau khi cài nút xong, anh mới nói, “Nếu em thật sự có chuyện, anh thà rằng không có cả đời này.”
Đường Mạn thở dài chua xót. Cô đi ra ngoài tìm Chu Duyệt, “Chị dâu, em muốn gọi điện thoại.”
Chu Duyệt đưa điện thoại của mình cho cô.
Đường Mạn gọi điện thoại cho Lý Văn Khải, điện thoại vừa nối, uất ức trong mấy ngày nay đồng loạt dâng lên, mũi cô cay cay.
Cô khóc: “Em rất sợ.”
Lý Văn Khải dỗ dành cô: “Anh hiểu mà. Bé cưng, đừng lo lắng, em chỉ cần nhớ một chuyện, ăn cơm đúng giờ, ngủ ngon giấc, biết chưa?”
Cô khóc, “Nếu Trương Khải Hiên vì em mà có chuyện, lương tâm của em vĩnh viễn sẽ bất an.”
Lý Văn Khải nói: “Anh hiểu, Tiểu Mạn, anh rất lo cho em, cũng rất nhớ em, nói cho anh biết, em có nhớ anh không? Em còn thương anh chứ? Em cho anh một đáp án chính xác được không?”
Cô quả quyết, “Em nhớ anh, em như một chú chó lang thang trong nỗi nhớ anh.”
“Được rồi, em không cần nghĩ gì hết, chuyện còn lại để anh đến giải quyết, ba người chúng ta chắc chắn sẽ có một người bị tổn thương, đồng ý với anh, em phải mau chóng vui lên, anh sẽ không để em trở thành người chịu tổn thương đó.”
Lời nói của Lý Văn Khải đã được định liệu từ trước, anh hệt như một người lãnh đạo quốc gia thông minh sắc sảo, khi người khác lâm vào khó khăn, anh sẽ đứng ra nói vài câu trấn an, lập tức làm yên lòng người đó. Đường Mạn liền yên tâm.
Nhưng cả ba người, sẽ có một người bị tổn thương, bất luận là ai, cô cũng không muốn.
Lý Văn Khải cúp máy, anh tựa vào đầu giường, rơi vào trầm tư.
Anh vừa mới rời khỏi Thượng Hải, Trương Khải Hiên lại cướp Đường Mạn đi ngay, gần như giam lỏng cô, hắn ngang ngược tự phụ như thế chỉ có một mục đích, muốn Đường Mạn quay về bên cạnh hắn. May thay, Đường Mạn chịu mềm không chịu cứng, Trương Khải Hiên càng ép buộc, Đường Mạn càng muốn chạy trốn, đây là cơ hội cho anh. Hiện tại, Đường Mạn không hề dao động, trong lòng cô vẫn còn nhớ anh, điều này khiến anh vừa yên tâm vừa có chủ kiến.
Không còn cách nào khác, nếu Trương Khải Hiên phiền nhiễu quá, anh cũng không thèm nói lý lẽ làm gì.
Anh gọi điện thoại cho Đào Đại Dũng, “Đại Dũng, cậu giúp mình tìm một luật sự, tốt nhất là luật sư chuyên nhận mấy vụ ly hôn, tìm được chứ?”
“Không thành vấn đề.”
Được rồi, anh nghĩ, xem ra mình phải dùng một số biện pháp của riêng mình rồi.
Cuối cùng, Đường Mạn hết cách đành quay về nhà họ Trương.
Có lẽ bởi vì trong lúc nguy cấp, Trương Khải Hiên đã liều mạng bảo vệ cô, cô không thể ăn nói lạnh nhạt với anh được, thái độ của cô đối với anh đã dịu đi rất nhiều.
Chẳng qua, cô nói với Trương Khải Hiên: “Khải Hiên, đừng giam giữ em như nhốt một con sư tử, sư tử sẽ nhịn ăn đó.”
Trương Khải Hiên đành chịu, anh cẩn thận thăm dò cô: “Vậy em có thể đừng không từ mà biệt không?”
Đường Mạn không trốn tránh được nữa, “Sẽ không, nếu em muốn đi, em sẽ để lại một lá thư cho anh.”
Trương Khải Hiên lại hơi nản lòng, mỗi người nhường một bước, cuối cùng cũng đình chiến. Đường Mạn không chế giễu anh gay gắt nữa, rốt cuộc cô cũng chịu xuống lầu ăn cơm, mọi người trong nhà đều yêu thương cô hơn, chỉ có trong lòng cô hiểu được, trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí cả, nếu không phải bản thân đã cứu Trương Khải Hiên, chỉ sợ tình cảnh bây giờ của cô ở nhà họ Trương còn xấu hổ hơn cả tháng trước.
Trương Khải Hiên không hề biết tâm sự trong lòng cô, thấy cô thỏa hiệp, anh mừng thầm, bản thân bị thương chút đỉnh đã đổi lại được sự cảm động của cô, đáng giá lắm, sao không đáng giá được chứ. Anh cẩn thận chăm sóc cô, đáp ứng hết tất cả những yêu cầu của cô, hơn nữa, anh phát hiện ra bản thân càng ngày càng bị Đường Mạn cuốn hút, thậm chí…
Ăn cơm chiều xong, Đường Mạn đồng ý cùng mọi người chơi đánh mạt chược ở dưới lầu, Trương Khải Hiên không tham gia, nhưng anh lại chăm sóc cô rất ân cần, mặt dày ngồi bên cạnh cô, hai người cùng chơi, tiền thắng được thuộc về cô, còn thua thì anh trả.
Đôi lúc, Đường Mạn cảm thấy Trương Khải Hiên giống như Phạm Tiễn không hơn không kém, phun một đống xương ra lại cảm thấy chưa ăn hết, đi nhặt lại ăn tiếp, quả thật là bất chấp lý lẽ.
Nhớ đến những uất ức trước kia mà cô phải chịu, bây giờ cô có một mối thù lớn cần phải báo.
Đồng thời cô cũng cảm thấy không thoải mái, hiện tại cô tình nguyện mỗi ngày đều cãi nhau, nổi giận với anh cũng không muốn anh nhún nhường, ngoan ngoãn như bây giờ.
Chuyện thương tâm biết bao, một người vì lấy lòng người khác lại có thể biến bản thân thành miếng kẹo cao su, dính chặt lấy người khác, nhưng trong mắt người đang bị dính lấy, anh chính là một vết dơ dư thừa khó mà xóa bỏ.
Đường Mạn biết hết, cô cũng nhìn được trong mắt anh lóe lên khát vọng muốn chiếm được cô, vấn đề là, tình cảm của hai người bây giờ cũng giống như nhấn đầu trâu đang uống nước vậy, không thể miễn cưỡng.
Mà những người khác trong nhà họ Trương lại sợ đánh mất cơ hội đến thăm hỏi cô, hy vọng có thể lót đường cho cô và Trương Khải Hiên.
Đáng tiếc, đời không như mong muốn, kết quả càng phát huy càng hỏng bét.
Cô của Khải Hiên lấy lòng nói: “Tiểu Mạn, về nhà thật tốt, con không biết mọi người nhớ con biết bao đâu.”
Đường Mạn thản nhiên nói, “Đúng vậy, lúc nào tôi cũng không dám quên tôi có thân phận gì, con người như tôi đây, hẳn là phải ở trong đồn cảnh sát phản tỉnh vài ngày.”
Cô của Khải Hiên buộc phải ngậm miệng lại.
Nói xong những lời này, Đường Mạn tự nhiên cảm thấy hả giận, nhưng cũng cảm thấy mình giống như tên lưu manh, không ngừng làm hư chuyện.
Thấy nhàm chán, cô muốn quay về công ty thăm mọi người, đã lâu không gặp, không biết họ thế nào.
Trương Khải Hiên cùng cô đến công ty, lúc lái xe anh còn lo lắng, sợ cô sẽ đụng độ với Cao Nhân Tuệ ở bộ phận kiểm tra chất lượng, nhưng mà, anh cẩn thận nhìn lén sang, phát hiện thấy vẻ mặt của cô bình thường, anh thoáng yên tâm.
Bởi vì vừa mới có cơn mưa nhỏ, mặt đường dưới chân hơi ẩm ướt, trong không khí cũng mang hơi thở tươi mát của bùn đất mới, cơn gió thổi đến, làm một vài phiến lá rơi rụng, đúng lúc rớt trên vai của Đường Mạn, Trương Khải Hiên quay đầu lại, tự nhiên lấy đi giúp cô. Đường Mạn bỗng nhớ đến mùa xuân năm ngoái, lần đầu tiên cô hẹn hò với anh, dưới táng cây hoa anh đào, anh nâng khuôn mặt cô, hôn lên môi cô, lúc ấy cô nhắm mắt lại, bị anh đoạt lấy một cách ngang ngược, anh cướp đi sự ngọt ngào của cô, giây phút ấy, bầu không khí cũng tươi mát như thế này.
Đã một năm trôi qua, cô cảm khái nhìn khu nhà xưởng, phân xưởng vẫn có hình dáng cũ, cây cối cũng vậy, hoa cũng giống trước, còn người ở đâu?
Trương Khải Hiên nói: “Em nói chuyện với mọi người đi, anh lên phòng làm việc, một lát chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều.”
Cô gật đầu. Lên văn phòng một lát, thấy mọi người, ai cũng ngạc nhiên vây quanh cô, thấy cô họ vừa vui vừa mừng, xúm lại chào hỏi.
Đường Mạn nhìn mà ngạc nhiên, hóa ra có đồng nghiệp chưa kết hôn, cũng có người kết hôn rồi, có vài đồng nghiệp nam phát tướng, có đồng nghiệp nữ mang thai tháng. À, hóa ra thời gian không giày vò được cây cối, lại có thể tra tấn được động vật, đăc biệt là động vật bậc cao.
Dạo qua một vòng, xã giao rất nhiều chuyện với mọi người, Đường mạn cảm thấy vô cùng xúc động, nếu không lấy Trương Khải Hiên gấp gáp như vậy, bây giờ, cô cũng giống như họ, ngồi ở chỗ làm việc đánh máy; nếu không vì mâu thuẫn này mà bất hòa Trương Khải Hiên, bà Trương nhỏ như cô đây ở trong mắt mọi người không chừng sẽ là chim hoàng yến khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Cô thầm nghĩ: “Khải Hiên, thật ra em cũng không hối hận khi yêu anh, cho dù giờ đây em đã không còn yêu anh nữa, nhưng mà, hiện tại em không hối hận quá khứ, tương lai em cũng không hối hận hiện tại.”
Cô đứng bên ngoài phòng làm việc của Trương Khải Hiên, dừng lại.
Trương Khải Hiên đang chuyên tâm viết gì đó, anh thật sự rất chăm chú, không chú ý đến cô đang đứng ở ngoài cửa.
Đường Mạn chú ý đến ngón tay anh, đang cầm bút viết sột soạt gì đó, tay anh, lại có thể thon dài hơn cả cô, theo cảm tính, không biết tại sao cô lại không tự chủ được nhớ đến lúc anh ôm lấy cô, hôn môi cô, tình cảnh lúc bàn tay anh du ngoạn trên cơ thể cô, nhất thời, cô đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu.
Trương Khải Hiên ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy vợ mình, lập tức để bút xuống, mở cửa ra.
Đường Mạn khách sáo hỏi, “Em làm phiền anh à?”
Anh nói: “Đâu có, anh viết một lát là xong, em chờ anh nhé.”
Đường Mạn gật đầu, cô ngồi xuống sô pha, nhìn xung quanh, tầm mắt dừng lại ở tấm ảnh đặt trên bàn.
Đây chẳng qua là một tấm ảnh bảy tấc rất bình thường, dĩ nhiên là ảnh chụp chung của hai người, bây giờ có rất ít người bày công khai ảnh vợ chồng chụp chung ở trên bàn, mà anh còn quá nặng tình như vậy, nhìn thấy khiến cô không khỏi nhíu mày, tâm trạng phức tạp.
Anh nhanh chóng giải quyết xong chuyện của mình, lấy áo khoát, “Chúng ta đi thôi, em muốn đi đâu, ăn gì?”
Đường Mạn suy nghĩ, “Có một nhà hàng Quảng Đông, nghe nói làm món cá sạo không tệ.”
Đến nhà hàng, anh đưa thực đơn cho cô, “Điểm tâm ở đây cũng được lắm, nhất định phải chừa bụng để thưởng thức nhé.”
Khi cá sạo được dọn lên, Trương Khải Hiên kiên nhẫn chọn ra xương cá, bỏ phần thịt vào trong chén của cô.
Hai người cùng nhau ăn cơm, không nhắc đến chuyện ly hôn, khách sáo, tôn trọng nhau, hệt như hai vợ chồng hòa thuận.
Một người hình như là quản lý của nhà hàng mặt tươi như hoa, bước đến nói với họ, “Nhà hàng chúng tôi đang có chương trình rút thăm trúng thưởng, hai vị ở bàn số , thật vinh hạnh, đây là phiếu ăn trị giá tệ của hôm nay.”
Trương Khải Hiên mỉm cười, “Đường Mạn, chúng ta may mắn thật.”
Quản lý lấy phiếu ăn, lễ phép trao cho Đường Mạn, “Thưa cô, giao cho cô, hy vọng lần sau cô lại đến.”
Đường Mạn vốn không có hứng thú, nhưng từ chối thì không được, cho nên nhận lấy.
Quản lý đưa một tờ giấy gì đó cho cô, “Thưa cô, chúng tôi cũng đang làm một cuộc khảo sát, nếu cô có đề nghị hay sáng kiến gì hợp lý đều có thể viết xuống đây cho chúng tôi.”
Đường Mạn nhìn xem, chỉ một một bản câu hỏi đơn giản, cô ngẩng đầu nhìn vị quản lý kia, người đó gật đầu nhìn cô cười.
Đường Mạn lại nhìn xuống câu hỏi, cô không nghĩ gì thêm, lấy cây bút của người quản lý, sau đó điền qua loa lên đó, chỉ là chút vấn đề đơn giản, đều là hỏi thực khách có cái nhìn gì đối với nhà hàng, nhưng trang thứ hai lại có một đoạn bỏ trống, có một chỗ trống ngay góc là chỗ để ký tên, cô cảm thấy hơi lạ, ngước nhìn người quản lý, người đó chỉ nhìn cô mỉm cười, nhìn qua Trương Khải Hiên, anh đang cúi đầu ăn thức ăn ở trước mặt, cũng không chú ý đến cô.
Suy nghĩ một lượt, cô ký tên của mình vào trang thứ hai, sau đó giao lại cho quản lý.
Quản lý mỉm cười, “Vô cùng cám ơn hai vị, chúc hai vị dùng cơm vui vẻ.”
Lúc này, một một giọng nữ lanh lảnh gọi họ, “Này, anh Khải Hiên.”
Đường mạn quay đầu lại, một một cô gái trẻ trung xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, dáng người cao gầy.
Trương Khải Hiên hốt hoảng, Từ Mạn?
Anh nhất thời bối rối. Đêm đó, làm “chuyện ấy” cùng Từ Mạn, cô ta hệt như một con ruồi bâu vào miếng thịt bò, dính chặt lấy anh, đập thế nào cũng không đi. Tuy rằng sau đó, anh thành khẩn giải thích với Từ Mạn, hy vọng cô ta bỏ qua cho lần say rượu thất thố đó của mình, không ngờ Từ Mạn lại nói rất tự nhiên, “Anh Khải Hiên, em rất thích anh, chuyện này không sao, cho dù anh kết hôn rồi hay chưa, em cũng thích anh như trước.”
Nhưng anh không thể có quan hệ lăng nhăng với cô được. Nếu anh muốn xoay chuyển lòng dạ của Đường Mạn, lúc này tuyệt đối không thể phạm lỗi.
Anh đành chào hỏi, “Chào em, Từ Mạn.”
Từ Mạn hỏi: “Anh đến ăn cơm với bạn à?”
Anh giới thiệu, “Đây là bà xã của anh.”
Từ Mạn ngạc nhiên, “Thì ra chị ta chính là vợ của anh sao.” Ánh mắt của cô ta lập tức rơi vào mặt của Đường Mạn, sau đó khách sáo khen ngợi như nịnh nọt, “Anh Khải Hiên, nếu chị dâu đã về rồi, vì sao anh còn không sớm dẫn chị ấy ra ngoài giới thiệu cho mọi người làm quen một chút. Vậy thì, em có thể ngồi xuống đây không?”
Đường Mạn chỉ lễ phép gật đầu chào hỏi cô ta, cô tình cờ nhìn thoáng qua Từ Mạn và Trương Khải Hiên, một người vẻ mặt ửng đỏ, người kia thì mắt sáng lên, phụ nữ đều có thị giác nhạy cảm và thần kinh nghi ngờ, cô cảm nhận được, Từ Mạn này thích Trương Khải Hiên.
Từ Mạn tự tiện ngồi xuống bên cạnh Đường Mạn, hệt như bơ và sô cô la nóng chảy hòa quyện vào nhau, cô ta tự giới thiệu, “Em tên là Từ Mạn, chị dâu, có duyên thật đó, tên của hai chúng ta giống nhau.”
Đường Mạn gật đầu, “Vâng.”
Từ Mạn nói: “Thì ra chị dâu lớn hơn em một tuổi, chi bằng em gọi chị là chị nhé?”
“Đương nhiên là được.” Thật ra Đường Mạn cũng nghe không quen xưng hô chị dâu này, cả người cô không được tự nhiên.
Từ Mạn nhìn Trương Khải Hiên, tiếp tục nói, “Chị, lúc nhỏ em và anh Khải Hiên thường chơi chung với nhau, sau khi lớn lên hiểu biết một chút, lúc anh chị kết hôn thì em đang ở nước ngoài, không thể về dự hôn lễ được, thật sự rất đáng tiếc, chẳng qua sau khi nghe anh Khải Hiên kể chuyện tình cảm của hai người, em cảm động lắm.”
Đường Mạn bỗng nhớ ra, lúc cô ở Thượng Hải có gọi điện thoại cho Trương Khải Hiên, giọng nói trong trẻo ở đầu dây bên kia, “Xin chào, là tìm Trương Khải Hiên phải không?”
Chính là cô ta.
Từ Mạn vẫn cảm khái như cũ, “Anh chị thật có duyên.”
Đường Mạn thản nhiên hỏi, “Anh Khải Hiên của em có nói cho em biết anh chị làm sao lại kết hôn hay không?”
Từ Mạn lắc đầu, “Anh Khải Hiên nói, anh ấy gặp chị một lần đã rất thích chị, là vừa gặp đã yêu.”
Đường Mạn liếc Trương Khải Hiên một cái, nhủ thầm, Trương Khải Hiên, anh đúng là người luôn nghĩ sẵn lời nói dối trong đầu, cô mỉm cười nói với Từ Mạn: “Anh Khải Hiên của em lúc nào cũng đẹp trai phóng khoáng, anh ấy còn có một ưu điểm vô cùng xuất sắc, đó chính là thích phóng đại mọi chuyện thành vô hạn, anh ấy có thể hình dung chị ra thành một quả táo đỏ xinh đẹp, thật ra chị chỉ là một trái sầu riêng thối đầy gai nhọn thôi.”
Từ Mạn cười ha ha, “Chị, chị thật sự là Gia Cát nữ trung hào kiệt.”
Đường Mạn khen ngợi cô ta rất đúng mực, “Từ Mạn, em vừa xinh đẹp vừa có khí chất như vậy, hệt như Hoàng Dung thông minh khả ái.”
Cả hai cùng cười, Trương Khải Hiên ngây ngô ở một bên, miệng há ra lại ngậm vào, vài lần muốn chen ngang, nhưng hai cô gái này cứ liếng thoắn như A Tu La trong Thiên Long Bát Bộ, vừa không cho anh cơ hội để thể hiện, cũng không cho anh không gian để phát huy.
Từ Mạn tán thưởng: “Chị, anh Khải Hiên thật sự rất xuất sắc, tuổi trẻ đã ngồi trên ghế cao, không phải nhờ quan hệ gia thế, năng lực của bản thân anh ấy không có ai bì kịp, hơn nữa, ở phương diện lựa chọn bạn gái, tiểu chuẩn của anh ấy đặc biệt cao, cô gái tầm thường sao có thể lọt vào mắt anh ấy được chứ, chị có thể gả cho anh Khải Hiên, thật sự là rất ngưỡng mộ chị đó.”
Đường Mạn thầm nghĩ, không phải cô ở nước ngoài sao, làm thế nào lại hiểu Trương Khải Hiên như lòng bàn tay vậy?
Từ Mạn than nhẹ: “Cô gái nào cũng có mơ ước, ai cũng muốn gả cho người đàn ông tốt, điều kiện của anh Khải Hiên xuất sắc như vậy, con người vừa không nhỏ mọn, vừa chuyên tâm, vừa chung thủy. Chị bỏ đi suốt tháng, em nghe anh ấy nói tối nào cũng phải ôm gối của chị mới ngủ được, đàn ông như vậy thật tốt và hiếm thấy, biết bao nhiêu đàn ông đều mang tâm lý ôm phụ nữ chơi qua đường, mới mẻ qua đi thì không còn chú ý đến nữa, anh Khải Hiên thì không phải là người như vậy, phải không anh?”
Từ Mạn nhếch lông mày lên nhìn Trương Khải Hiên một cách sâu xa, Trương Khải Hiên nghe mà như ngồi trên đống lửa, anh rất hiểu thâm ý bên trong lời nói của Từ Mạn, anh không nhỏ mọn, lại chung tình, không phải mang tâm lý ôm người khác chơi qua đường, anh đối với em là như vậy đó?
Một bữa cơm, ba người đều mang tâm sự.
Đường Mạn ăn rất thoải mái.
Trương Khải Hiên như nghẹn trong ngực.
Từ Mạn nói những câu mang hàm ý khác, ngấm ngầm hại người.
Cuối cùng anh cũng không nhịn nổi nữa, lấy khăn ăn lau tay, nói, “Tiểu Mạn.”
Cả hai cô gái đồng thanh lên tiếng trả lời, vâng?
Trương Khải Hiên đành thanh minh, ý là anh chỉ muốn gọi vợ mình, “Bà xã, không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
Từ Mạn nói sang sảng, “Vâng, chị à, hôm nào có thời gian, em hẹn chị đi dạo phố, được chứ?”
Đường Mạn qua loa xã giao một chút với cô ta.
Trương Khải Hiên ngang ngược kéo tay Đường Mạn, nắm chặt trong tay, không đợi Từ Mạn nói thêm gì nữa, anh nói tạm biệt, lập tức kéo Đường Mạn nhanh chóng rời đi.
Từ Mạn lại đuổi theo, “Chị, số điện thoại của chị là bao nhiêu, hôm nào có thời gian sẽ hẹn chị.”
Trương Khải Hiên nhíu mày, Đường Mạn đành nói: “Bây giờ chị vẫn chưa có số điện thoại ở Thanh Đảo, chờ khi có thời gian sẽ bảo Khải Hiên nói lại cho em biết.”
Trương Khải Hiên kéo cô đi.
Hai người đến bãi đỗ xe, sau khi lên xe, anh không có biểu cảm gì, xoay người giúp Đường Mạn cài dây an toàn, tiếp đó chậm rãi khởi động xe.
Chiếc xe chạy êm ru dưới ánh đèn đường, Đường Mạn đột nhiên hỏi anh: “Khải Hiên, anh và Từ Mạn từng lên giường với nhau sao?”
Trương Khải Hiên sợ đến toàn thân run rẩy, gần như không nắm chắc được vô lăng.
Đường Mạn sao lại hỏi như vậy, chẳng lẽ cô có đôi mắt X-Quang, có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra sự chột dạ trong anh.
Nhưng anh lập tức bình tĩnh lại, trả lời rất hùng hồn, “Không hề, sao lại có chuyện đó được, cô ta lắm mồm như con gà mái già, nghe phiền lắm.”
Đường Mạn à một tiếng, mỉm cười: “Trương Khải Hiên, con người anh cũng thật là, có gan làm mà không có gan nhận à, anh đúng là trời biến đất biến nhưng cái miệng không hề thay đổi, cố chấp đến cùng, chết cũng không hối cải.”
Trương Khải Hiên hết hồn, từng câu nói chua ngoa của Đường Mạn bắn trúng vào chỗ nhột của anh, nhưng anh suy đi nghĩ lại, không thể nào, không có người thứ ba biết được, cho nên anh lập tức gân cổ cãi lại, nhưng vẻ kiêu căng rõ ràng giảm đi rất nhiều, “Không là không mà, em không thể đổi trắng thay đen, tùy tiện kết tội người khác.”
Đường Mạn quay đầu đi, trên mặt cô hiện lên nụ cười như có như không, cô khẽ nói: “Cách đàn ông nhìn phụ nữ, nếu không dám nhìn thoải mái, thì hoặc là thích nên không dám nhìn thẳng, hoặc là trong lòng có mờ ám, có tật giật mình, anh thuộc loại nào?
Anh không hé răng.
“Còn có.” Đường Mạn thật sự không chịu buông tha cho anh, cô nói: “Còn có, cô gái đó dùng mũi giày cao gót cọ vào bắp chân của đàn ông ở dưới bàn, cố tình khiêu khích như vậy, người đàn ông lại có thể ngồi yên? Điều đó chứng minh được gì? Hoặc là đã lên giường, hiểu nhau không nói thành lời; hoặc là chưa lên giường, nhưng đã ngầm xã giao mờ ám, Trương Khải Hiên, anh lại thuộc loại nào đây?” Nói xong câu đó, cô lấy tay nhéo một cái thật mạnh lên chân của Trương Khải Hiên, “Anh nói xem anh thuộc loại nào?”
Trương Khải Hiên không sao ngờ được, Từ Mạn chỉ khẽ làm một cử chỉ mờ ám ở dưới bàn lại có thể bị Đường Mạn thấy được, anh quả là đổ mồ hôi đầu, lạnh cả sống lưng.
Chính xác, lúc ăn cơm, cách một lớp khăn trải bàn, Từ Mạn nhẹ nhàng dùng mũi giày cọ vào chân anh một chút, lúc ấy tay anh hơi run lên, suýt chút nữa không giữ nổi cái chén.
Nhưng ngoài miệng anh vẫn nói rất bình tĩnh, “Tiểu Mạn, em tin cũng được, không tin cũng thế thôi, trong lòng anh chỉ có em.”
Đường Mạn cười khẩy, “Màn thổ lộ này đúng là điển hình của giấu đầu lòi đuôi, làm là làm, lên giường thì đã sao, anh là người đã phạm tội nhiều lần kia mà, chỉ là em không quen nhìn vẻ mặt rõ ràng đã làm nhưng lại chột dạ không dám nhận này của anh. Trương Khải Hiên, phải nói thế nào thì anh mới khá lên được, một bên thì thổ lộ với em, bên kia lại mượn cớ tương tư để vụng trộm, anh thật sự là không quản được miệng mèo ăn vụng đồ tanh mà.”
Trương Khải Hiên nghe mấy lời giáo huấn của Đường Mạn đến tối tăm mặt mũi, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan cố, “Không có, anh rất trong sạch, cái gì anh cũng chưa làm.”
Đường Mạn cười ha ha, “Trương Khải Hiên ơi là Trương Khải Hiên, anh xem vẻ mặt của anh kìa, em còn chưa dụng hình mà, gạ gẫm một chút mà anh đã xuất ra hết chiêu, anh thật sự là quá nhu nhược.”
Anh bị dọa đến nỗi chân mềm nhũn, người vợ này thật sự là khó quản lý, khó sống chung, chống đỡ không nổi, cân nhắc không nổi.
Anh bỗng nhiên hỏi, “Tiểu Mạn, anh hỏi em, nếu anh thật sự đã lên giường với cô ta, em sẽ nghĩ anh thế nào?”
Thủy Tụ Nhân Gia: Kết hôn chỉ cần tệ, ly hôn lại là cuộc chiến trường kỳ, hôn nhân cuả Tiểu Mạn và Khải Hiên khẳng định sẽ không thuận buồm xuôi gió, như vậy tối nay sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây? Tình cảm dâng trào, tôi lại cho họ lên giường và… … chiến đấu tiếp. Mong các bạn đợi tôi ở chương sau: Tình duyên như mộng.