Ngôi sao sáng lên, pháo hoa rơi xuống.
Trang Viễn chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Phương Tĩnh Ngôn và Diệp Tử Hàng, cuối cùng nhướng mi đưa tay chỉ vào Diệp Tử Hàng nói: "Là vì cậu ta sao?" Cậu nhìn chằm chằm Phương Tĩnh Ngôn, lại chỉ vào Diệp Tử Hàng nói: "Luôn luôn cự tuyệt tôi đều là bởi vì cậu ta sao?"
Phương Tĩnh Ngôn nhìn ánh sáng rực rỡ của pháo hoa trong mắt cậu dần dần ảm đạm, yết hầu bắt đầu thấy nghẹn ngào chua xót, "Trang Viễn. . . . . . Tớ luôn luôn thích, đều chỉ có cậu ấy mà thôi."
Trên mặt Trang Viễn xẹt qua vẻ bị thương, một lát sau cậu cười lạnh nói: "Chỉ có cậu ta? Các cậu không phải đã rời xa nhau sao? Bốn năm trước, chính cậu tự tay đẩy cậu ta ra, ngày đó ở mai cốc, chính tớ cõng cậu đi ra ngoài! Phương Tĩnh Ngôn, cậu dám nói lúc đó cậu không lựa chọn tớ?"
"Trang Viễn, " Phương Tĩnh Ngôn cắn môi nói: "Khi đó. . . . . . Là tớ hiểu lầm cậu ấy rồi. . . . . . Đều là tớ không tốt. . . . . ."
Diệp Tử Hàng đi đến bên cạnh Phương Tĩnh Ngôn, thản nhiên nói: "Tĩnh Ngôn không có sai, sai là ở tạo hóa."
Trang Viễn trừng mắt với Diệp Tử Hàng, Diệp Tử Hàng bình tĩnh nhìn thẳng vào cậu.
Xa xa lại có pháo hoa bay lên trời, bọn họ đứng nhìn lẫn nhau trong ánh mắt tràn đầy pháo hoa llaaps lánh màu sắc.
Pháo hoa sáng lên, ánh sao tối sầm lại.
Khi đóa pháo hoa kia dần dần mất đi, Trang Viễn bỗng nhiên nhắm mắt lại rồi nở nụ cười.
Cậu thở dài, lẩm bẩm nói: "Thì ra . . . . . Người nhìn không thấu là tôi . . . . . Biết rõ. . . . . ."
Mở bừng mắt ra, cậu định trốn chạy ra ngoài hướng cửa đại viện.
"Nè! Trang Viễn cậu đi đâu?" Phương Tĩnh Ngôn gấp gáp giơ tay ra tóm được tay áo của cậu.
"Tĩnh Ngôn, " Trang Viễn cúi thấp đầu nói: "Tôi sẽ không bắt ép cậu nữa, cậu không cần lại miễn cưỡng bản thân đến Trang thị làm gì."
Phương Tĩnh Ngôn lắc đầu nói: "Đó là công việc của tớ, không quan hệ đến cậu. Trang Viễn, tớ luôn luôn coi cậu là bạn tốt, quá khứ hay hiện tại cũng vậy."
Trang Viễn nghe xong lời này của Phương Tĩnh Ngôn cũng không cảm thấy an ủi, lại càng cảm thấy bản thân cực bi ai.
Ba người đều đang đứng ngại ngùng trong sân viện, Tô Viên Viên và chồng cô là Khúc Lăng ôm một hộp pháo hoa rất lớn đi ra. Thực ra Tô Viên Viên đã tránh ở trong phòng quan sát một lúc lâu, lúc này là xem xét chuẩn thời cơ mới bước ra .
"Tĩnh Ngôn, Tử Hàng! Hai em tới rồi!" Tô Viên Viên đảo tròng mắt cười có chút giả dối.
Cô cười mỉm chi đi đến bên cạnh Trang Viễn, đem pháo hoa nhét vào trong lòng cậu nói: "Trang Đại Viên, cậu ở nhà của tôi ăn xong cơm tất niên là muốn chuồn ngay hả? Nào có chuyện tiện nghi như vậy đâu! Chúng tôi muốn đi ra bờ đê đốt pháo hoa, cậu phải làm công nhân khuân vác đó!"
"Tô Viên Viên!" Phương Tĩnh Ngôn nhìn thấy Tô Viên Viên hận đến nỗi ngứa cả răng
"Tĩnh Ngôn. . . . . . Hắc hắc. . . . . . Nhìn kìa, chị đã chuẩn bị thật nhiều pháo hoa nè!" Tô Viên Viên chột dạ cười với Phương Tĩnh Ngôn nói: "Đi thôi đi thôi, chúng ta đi đốt pháo hoa thôi!"
"Hừ. . . . . ." Phương Tĩnh Ngôn đi đến bên người bà chị họ vươn tay ra véo mạnh một cái vào hông cô chị, đau đến nỗi khiến chị la oai oái: "Viện trưởng đại nhân! Mau tới cứu mạng a!"
"Còn dám kêu anh rể em hả?" Phương Tĩnh Ngôn lại nhéo cô chị một cái nữa: "Anh ấy cũng không thể nào cứu được chị đâu!"
Phương Tĩnh Ngôn trừng mắt với bà chị mình, hận không thể dùng ánh mắt giết chết chị ấy ngàn vạn lần. Tô Viên Viên người này, biết rõ Trang Viễn ở đây, còn gọi cô và Diệp Tử Hàngtới gấp rút, có ý đồ gì đây?
Anh rể! Năm nay anh chị trở về mừng năm mới a?" Trước mặt ông anh rể Khúc Lăng, Phương Tĩnh Ngôn cũng không quá mức phát tác, sau khi đã trả thù Tô Viên Viên một phen, vẫn là cố nặn ra khuôn mặt tươi cười chào hỏi với anh rể.
"Đã thỏa thuận mỗi năm ăn ở một nhà! Năm nay là ở nhà của chị!" Tô Viên Viên đắc ý hả hê dùng đầu vai đụng vào ông xã người luôn mỉm cười với cô.
Khúc Lăng lấy ra một cây pháo hoa từ trong hộp đưa cho Phương Tĩnh Ngôn, cười nói: "Đúng vậy a, năm nay ở nhà ngoại mừng năm mới."
Nói xong, cậu vừa nhìn Diệp Tử Hàng bên cạnh cô vừa cười hỏi: "Tĩnh Ngôn, vị này chính là Tử Hàng sao? Anh nghe Viên Viên nhắc đến từ lâu lắm rồi."
Diệp Tử Hàng vội đi lên phía trước chào hỏi với Khúc Lắng, Khúc Lăng cười híp mắt giơ tay vỗ vai cậu, rồi lại kéo Trang Viễn qua, nói: "Viên Viên bướng bỉnh, luôn sẽ làm ra ít chuyện chọc ghẹo người khác. Người khác nhìn thì cảm thấy nhàm chán, chính cô ấy lại cảm thấy thú vị, các cậu đừng để ở trong lòng nhé!"
Trang Viễn cùng Diệp Tử Hàng tuy rằng biết Tô Viên Viên đem hai người bọn họ ghép lại một chỗ tuyệt đối không phải là vì bướng bỉnh, nhưng KhúcmLăng nói như vậy, hai người cũng chỉ có thể đưa ra khuôn mặt tươi cười, tỏ vẻ bản thân căn bản không để ở trong lòng, hoàn toàn sẽ không để ý.
"Xời ơi, hơn chín giờ rồi đó! Chúng ta mau đi đốt pháo hoa thôi!" Tô Viên Viên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, dắt Phương Tĩnh Ngôn đi tới ngưỡng cửa, tiểu Viễn phe phẩy đuôi đi theo phía sau hai người.
Trang Viễn và Diệp Tử Hàng còn sững sờ ở tại chỗ, Khúc Lăng lắc đầu cười than một tiếng, mỗi tay dắt một người nói: "Đi thôi! Hôm nay là giao thừa, ân oán nào cũng không thể suy nghĩ vào hôm nay. Đêm nay chỉ cần xem pháo hoa, chỉ cần cười vui như vậy là đủ rồi!"
Hai cậu thanh niên nhìn nhau, lặng lẽ không lên tiếng đi theo Khúc Lăng ra cửa.
Người cực kỳ có tâm tình đốt pháo hoa chính là Tô Viên Viên. Cô đốt hết cây này đến cây khác, hết bao này đến bao khác, hoàn toàn thích thú.
Công việc của Khúc Lăng là cung cấp cho cô bật lửa, rồi sau khi cô châm pháo hoa xong, bịt lấy lỗ tai, thét chói tai chạy quay về, anh liền ôm lấy cô che chở ở trong ngực.
Tô Viên Viên chui ở trong lòng Khúc Lăng hướng nhìn lên ngắm từng bông từng bông pháo hoa nở rộ trên nền trời xanh thẳm, cười khanh khách, vừa vang vừa ngọt.
Khúc Lăng cũng ngắm pháo hoa, nhưng ngắm vợ yêu thì nhiều hơn.
Phương Tĩnh Ngôn ôm tiểu Viễn đứng ở bên cạnh bờ đê ở nơi xa hơn chút. Diệp Tử Hàng và Trang Viễn một người đứng ở bên trái cô, một người bên phải cô.
Ba người đều không nói chuyện, chỉ nhìn cặp vợ chồng hạnh phúc trên bờ đê kia.
Không khí quỷ dị vô cùng.
"Nè! Mấy đứa sững sờ cái gì hả! Mau tới đốt pháo hoa đi! Tự tay đốt mới thú vị nhá!" Tô Viên Viên hướng bọn họ vẫy tay kêu lên.
"Chúng ta cũng đi đi!" Diệp Tử Hàng bế tiểu Viễn ra khỏi lòng Phương Tĩnh Ngôn, dắt nó đi về phía trước, "Trang Viễn, Tĩnh Ngôn! Còn thất thần làm gì hả? Tô Viên Viên sắp đốt hết pháo hoa rồi kìa!"
Trang Viễn và Phương Tĩnh Ngôn có thế mới tỉnh táo lại, đồng loạt đi theo, đi đến chỗ hộp pháo hoa chọn cây pháo hoa.
Lúc đốt pháo hoa cũng có chuyện thú vị xảy ra.
Có một loại pháo hoa là một đôi, nếu hai người đồng thời đốt, sẽ xuất hiện ở không trung hình ảnh hai trái tim xen kẽ vào nhau.
Ba người đều có tư tâm cầm pháo hoa, lòng tràn đầy mong mỏi khi châm ngòi, ngửa đầu nhìn ánh hào quang nhảy múa trong đêm tối.
Trang Viễn nghĩ thầm, nếu cây pháo hoa mình cầm và cây của Tĩnh Ngôn cầm là một đôi, mình đây sẽ không buông tha cho cô ấy, mình còn muốn thử lại một lần.
Diệp Tử Hàng thầm nghĩ, dựa vào duyên phận mầu nhiệm nhiều năm giữa mình và Tĩnh Ngôn như vậy, cặp cây pháo hoa của bọn họ nhất định sẽ là một đôi.
Phương Tĩnh Ngôn. . . . . . Cô cái gì cũng không nghĩ, chỉ sờ soạng tìm hiểu làm cách nào sử dụng được cái bật lửa cao cấp của anh rể.
Chờ pháo hoa thật sự nở rộ trong trời đêm, Trang Viễn và Diệp Tử Hàng đều choáng váng.
Trong bọn họ ai cũng không kết thành một đôi với Phương Tĩnh Ngôn, nhưng trong trời đêm vẫn cứ có hai trái tim màu vàng vĩnh kết đồng tâm lóe ra.
Pháo hoa của hai người họ là một đôi.
Trang Viễn nhìn Diệp Tử Hàng, Diệp Tử Hàng cũng nhìn cậu, hai người nhịn không được nhìn pháo hoa trên trời dần dần tản ra cười ha hả.
Phương Tĩnh Ngôn hoàn toàn không rõ ràng tình huống ra sao, chỉ là cảm thán ngửa đầu nói: "A! Pháo hoa thật kỳ diệu a! Thế nhưng có thể phóng ra hình trái tim đẹp như vậy! Thực lãng mạn!"
Trang Viễn cùng Diệp Tử Hàng hai người đang cười nhất thời như bị mắc nghẹn, hai người lại nhìn nhau, im lặng, hắc tuyến lặng lẽ lan tràn.
****
Đoàn người đốt pháo hoa xong, đêm đã khuya.
Tô Viên Viên hỏi Phương Tĩnh Ngôn muốn ngủ ở nhà cô hay không, Phương Tĩnh Ngôn bảo sáng sớm ngày mai muốn cùng ba mẹ ăn bánh trôi, nên phải trở về. Kéo Diệp Tử Hàng đang định đi, lại nhớ tới Trang Viễn.
Phương Tĩnh Ngôn đi đến bên cạnh Trang Viễn nói: "Trang Viễn, cậu tối hôm nay nghỉ ở nhà chị Viên Viên đi! Dù sao nhà chị ấy cậu cũng ở quen rồi ."
Trang Viễn không đáp lời, chỉ giơ tay chỉ vào Diệp Tử Hàng hỏi: "Vậy cậu ta ở đâu?"
"Cậu ấy?" Phương Tĩnh Ngôn chớp mắt nói: "Cậu ấy. . . . . . Cậu ấy ở nhà tớ."
"À. . . . . . Tớ cũng muốn ở nhà cậu." Trang Viễn hùng hồn nói, "Cậu đã nói tớ là bạn tốt đúng không, bạn tốt sẽ không có thể nặng bên này nhẹ bên kia!"
Phương Tĩnh Ngôn nghẹn lời, ngó Diệp Tử Hàng không biết nên làm sao bây giờ, ai biết Diệp Tử Hàng cũng chỉ nhìn cô chăm chú, ánh mắt thật sâu, hoàn toàn là đang chờ cô lựa chọn và phản ứng.
Nói Diệp Tử Hàng hoàn toàn không đem Trang Viễn để vào mắt, đó là lời nói dối! Năm đó Phương Tĩnh Ngôn dùng Trang Viễn làm cớ để gây tổn thương cho cậu, bốn năm nay, Trang Viễn cái tên này đối với cậu mà nói cơ hồ luôn trở thành một loại chướng ngại tâm lý. Nhưng cậu chung quy vẫn là Diệp Tử Hàng, Diệp Tử Hàng nhìn thấy ánh mắt bất lực của Phương Tĩnh Ngôn sẽ đau lòng. Dùng ngữ khí ôn nhu, nói với Phương Tĩnh Ngôn: "Không bằng đều ngủ ở nơi này đi! Đêm cũng khuya rồi, trở về ngược lại sẽ quấy rầy ba mẹ cậu."
"Cũng tốt. . . . . . Vậy chúng ta sẽ ở lại nhà chị Viên Viên đi!" Phương Tĩnh Ngôn như trút được gánh nặng.
Nhà Tô Viên Viên có hai gian phòng khách. Trước kia Tô Viên Viên chưa kết hôn, Phương Tĩnh Ngôn đều ở cùng một phòng với chị, hiện tại người ta đã kết hôn, có chồng yêu ở bên cạnh, cô đương nhiên phải đi ngủ ở phòng khách.
Phương Tĩnh Ngôn chiếm một gian, Diệp Tử Hàng và Trang Viễn hai người họ cũng chỉ thể chen chúc ở một gian.
Trong phòng khách chỉ có một cái giường.
Diệp Tử Hàng và Trang Viễn đưa lưng về phía nhau nằm ở trên giường.
Trong bóng tối không biết qua bao lâu, Trang Viễn bỗng nhiên thấp giọng nói: "Diệp Tử Hàng, tôi chẳng phải bị thua bởi cậu!"
"Hửm?" Diệp Tử Hàng cũng chưa ngủ, nằm phía sau là Trang Viễn, muốn ngủ chẳng phải chuyện dễ dàng. Khép mắt lại, hình ảnh khi trung học hai người họ đạp xe đưa Phương Tĩnh Ngôn đi bệnh viện sẽ xuất hiện ngay trước mắt. Ngày đó, là đường phân cách năm tháng niên thiếu giữa bọn họ.
"Tôi là thua bởi một đoạn thời gian cùng một tòa lầu." Trang Viễn đem mặt nửa vùi vào trong chăn, giọng nói mơ hồ mà trầm thấp.
Diệp Tử Hàng lại nghe rõ ràng.
Một đoạn thời gian cùng một tòa lầu.
Thời gian Sơ trung ba năm, còn có tòa lầu đã chứng kiến tất cả năm tháng thanh xuân giữa cậu và Phương Tĩnh Ngôn.
Cậu hơn Trang Viễn, chính là điều này.
Nếu, Trang Viễn khi ở Sơ trung sẽ đến bên cạnh Tĩnh Ngôn, nếu, ở nhà hàng xóm của Phương Tĩnh Ngôn không phải là cậu mà là Trang Viễn. . . . . .
Kết cục thật sự sẽ không giống sao?
Nghi vấn này, khiến trái tim vốn bình thản của cậu bắt đầu từng chút một đau lên.
Phương Tĩnh Ngôn sẽ yêu người khác, nắm tay người khác, ở trong lòng người khác ôm Tú Cầu làm nũng. . . . . .
Diệp Tử Hàng ngồi mạnh dậy từ trên giường, Trang Viễn bị cậu làm cả kinh, cũng ngồi dậy.
Diệp Tử Hàng lẳng lặng ngồi suy nghĩ hồi lâu, quay đầu nhìn Trang Viễn, bỗng nhiên cười nói: "Cậu rốt cục đã nhận thua phải không?"
Trang Viễn ồ lên một tiếng, lập tức nhảy lên nói: "Ai nhận thua rồi hả ? Nói cho cậu biết! Tôi còn chưa bỏ cuộc với cô ấy đâu!"
Diệp Tử Hàng lại nằm xuống, khóe môi nhếch lên, hơi cười nói: "Mặc kệ cậu có thừa nhận hay không. . . . . . Đoạn thời gian và tòa lầu đó, chúng nó đều là của tôi. Thời gian sẽ không đảo ngược, mọi chuyện đã phát sinh, chính là duy nhất, không có nếu."
Trang Viễn bị chọc tức, cắn răng hít vào luồng khí lạnh, hận không thể hung hăng cắn Diệp Tử Hàng một cái. Nhưng dù sao mọi người đều là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi, không thể giống như khi thiếu niên có thể cố tình làm bậy, chỉ đành nghiến răng ken két, uất ức nằm trở lại chỗ cũ.
Diệp Tử Hàng do đã nghĩ thông suốt khúc mắc ở trong lòng, không lâu sau liền ngủ thật say. Trang Viễn kẻ bị uất nghẹn vốn nên lăn qua lộn lại thức trắng đêm khó ngủ mới đúng, ai ngờ mới nằm nghiêng trên gối tức tối còn không đến ba phút, thế nhưng cũng bị Chu công vẫy gọi đi Tây Thiên du ngoạn rồi.