Mỗi người con gái đều sẽ có ít nhất một cô bạn tri kỉ, Phương Tĩnh Ngôn cũng không ngoại lệ. Bạn thân hồi tiểu học, bạn thân hồi sơ trung, lại đến trung học, bên người luôn có hai ba người bạn cực kì thân thiết.
Đan Đan khác với những người bạn thân khác, cô cùng Phương Tĩnh Ngôn từ tiểu học đã quen biết nhau, kết thành bạn thân với nhau khi tham gia trại hè, lúc học sơ trung mặc dù lớn hơn một lớp so với Tĩnh Ngôn nhưng thường xuyên tán gẫu, dạo phố với nhau, mối quan hệ thân thiết không kể xiết. Ở trong lòng Phương Tĩnh Ngôn, Đan Đan so với những người bạn khác thân thiết hơn bất kì ai.
Từ nhỏ trái tim Đan Đan không tốt lắm, năm nhất trung học ( lớp 10) vì lí do cố chạy bộ mà dẫn đến phát bệnh, phải nằm trong bệnh viện một thời gian rất lâu. Chờ bệnh tình trở lại bình thường, bài vở của cô cũng bị thiếu rất nhiều, người trong nhà suy nghĩ trước sau, dứt khoát cho cô tạm nghỉ học, đợi sang năm thì học lại.
Khi Đan Đan vừa nghỉ học liền nói với Phương Tĩnh Ngôn, Tĩnh Ngôn a, nói không chừng hai chúng ta về sau có thể học trung học với nhau! Kết quả, thật sự bị cô nói trúng rồi. Cô và Phương Tĩnh Ngôn, hai người bạn tốt tương giao, thật sự được phân vào học cùng một lớp.
Khai giảng năm nhất trung học ngày đó, Phương Tĩnh Ngôn có được rất nhiều sự kinh hỉ. Trên bảng danh sách phân lớp, tên Đan Đan đã cho cô sự kinh hỉ thứ nhất, tên Diệp Tử Hàng là niềm kinh hỉ thứ hai. Xem đồng hồ, cô bĩu môi đẩy Diệp Tử Hàng người đang đứng bên cạnh kia một cái, dùng khẩu khí rất mỏng nói mát: "Sao lại được phân học chung lớp với cậu a! Thật đáng buồn!"
Diệp Tử Hàng chỉ mỉm cười nói: "Phải không? Tớ cho rằng người nên buồn bực phải là tớ mới đúng."
"Vì sao?" Phương Tĩnh Ngôn trừng mắt lạnh lùng.
"Ngày ngày tháng tháng đều phải lo cho cậu, thời thời khắc khắc phải giám sát cậu, chẳng lẽ tớ không nên buồn bực sao?"
"Tớ khi nào thì muốn cậu lo lắng rồi hả?" Phương Tĩnh Ngôn nhăn cái mũi nhỏ réo lên: "Tớ tự mình ăn cơm, tự ngủ, tự học hành, tự ngồi thơ thẩn, từ trước đến nay đều không cần ai lo lắng! Hừ!"
Diệp Tử Hàng cũng không tranh cãi với cô làm gì, chỉ cầm nước khoáng trong tay đưa tới bên miệng cô, nói: "Hôm nay quên mang nước hả? Khát không?"
"Ách ——" Phương Tĩnh Ngôn nhận lấy chai nước khoáng trước mắt, liếm lấy đôi môi khô ráo, tu ừng ực hai ngụm lớn rồi nói: "Cám ơn."
Diệp Tử Hàng không nói chuyện, Phương Tĩnh Ngôn cũng không nói nữa. Cô còn có thể nói cái gì chứ? Lời nói hùng hồn đều bị một chai nước khoáng nho nhỏ đánh tan tác rồi.
Ước chừng bản thân cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, Phương Tĩnh Ngôn làm bộ thật nghiêm túc nhìn lên bảng danh sách lớp. Một lát sau, cô bỗng nhiên kêu sợ hãi: "Ai nha! Ngô Hồng Phi! Ngô Hồng Phi cũng học cùng lớp với chúng ta!"
Ngô Hồng Phi là sự kinh hỉ thứ ba của cô.
Diệp Tử Hàng híp con mắt nhìn bảng danh sách phân lớp, chăm chú nhìn chỗ có ghi tên Ngô Hồng Phi mất hơn một phút đồng hồ.
Phương Tĩnh Ngôn lại lục vài cái tên quen thuộc, đều là bạn học bình thường, quan hệ không tính là thân, cho nên không cảm thấy rất hưng phấn.
"Có khoảng tám người bạn học cũ." Phương Tĩnh Ngôn đếm trên đầu ngón tay nói: "Có ba người bạn tốt! Coi như không tệ! Xem xong rồi, chúng ta về nhà đi!"
Diệp Tử Hàng gật đầu, xoay người hướng đi hướng về phái đường hành lang.
Phương Tĩnh Ngôn xoay người trước, cuối cùng lại đi đến trước bảng danh sách phân lớp liếc mắt một cái. Cái tên cuối cùng ở dưới danh sách rất quen thuộc, như đã nghe thấy ở nơi nào đó. Cô ngừng bước, đem cái tên đó đọc ra khỏi miệng, "Trang —— Viễn ——!"
"Trời ạ! Chẳng lẽ sẽ là cậu ta sao??" Phương Tĩnh Ngôn dùng sức day hai mắt mình, sợ là bản thân đã nhìn lầm rồi. Sau khi xác định là tên Trang Viễn này, cô đã nghĩ, nhất định là trùng tên trùng họ thôi, trên đời này làm sao có thể có chuyện sao mà trùng hợp thế được!
Có một câu châm ngôn nói rất hay, vô xảo bất thành thư ( so sánh sự việc quá ngẫu nhiên trùng hợp). Trên đời này sao mà có chuyện trùng hợp thế không biết, Trang Viễn này tức là Trang Viễn đó.
Trang Viễn và Phương Tĩnh Ngôn đụng mặt nhau ở cửa phòng học, Phương Tĩnh Ngôn há hốc miệng, Trang Viễn trừng mắt.
". . . . . . Ý! Còn. . . . . . Thật đúng là quá trùng hợp đi!" Phương Tĩnh Ngôn ê a nửa ngày, nói ra lời nói vô ý nghĩa như vậy.
Trang Viễn thì tiếp tục dùng cặp mắt to đen lúng liếng kia trừng mắt với cô, trừng đến nỗi mà Tĩnh Ngôn đổ mồ hôi lạnh, mới nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: "Cậu vì sao không gọi điện thoại cho tớ?"
"Gọi điện thoại?" Phương Tĩnh Ngôn có chút nghe không hiểu sờ lỗ tai, "Gọi điện thoại gì?"
Trong cặp mắt to của Trang Viễn tựa hồ như muốn phun ra lửa, cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, hừ một tiếng, ngửa đầu đi lướt qua người Phương Tĩnh Ngôn.
Phương Tĩnh Ngôn người mà sớm đã quên đi lời hứa hẹn lúc này mới nhớ tới Trang Viễn có viết dãy số điện thoại để lại, lại bị Tô Viên Viên dùng làm giấy nháp dùng xong là quăng luôn.
"Nè! Trang Viễn! Cậu đợi chút!" Phương Tĩnh Ngôn sau khi nghĩ lại, xoay người muốn đuổi theo, bóng dáng Trang Viễn đã sớm biến mất ở góc rẽ cuối cầu thang rồi.
Diệp Tử Hàng đang đi lên cầu thang lại đây, thấy Tĩnh Ngôn buồn rầu đứng tại chỗ dậm chân, liền hỏi: "Sao thế? Lại bị người ta đụng phải?"
"Không. . . . . . Không có chuyện gì." Phương Tĩnh Ngôn nặn ra một nụ cười khó coi, chuyển hướng đề tài, "Thời khoá biểu đã có rồi à?"
"Uhm, có rồi. Phần này cho cậu."
Phương Tĩnh Ngôn không có đem chuyện của Trang Viễn nói cho Diệp Tử Hàng biết, trong kì nghỉ hè là cảm thấy không cần thiết, hiện tại thì không biết là vì sao. Chỉ là mơ mơ hồ hồ thấy, nếu Diệp Tử Hàng biết có lẽ sẽ mất hứng.
****
Trung học Y đối bộ phận trung học phổ thông yêu cầu cực kì nghiêm khắc, vì để học sinh có nhiều thời gian hơn để học tập, trường học quy định năm cuối trung học phổ thông phải đi học tự học buổi tối.
Tự học buổi tối đối với Phương Tĩnh Ngôn mà nói chính là nỗi thống khổ, cô vô cùng chán ghét đồ ăn ở nhà ăn. Diệp Tử Hàng thì không có phản ứng gì, bởi vì mẹ Diệp vốn là không biết nấu ăn, mấy đồ chiên xào nấu ra còn không ngon bằng mấy món nhà ăn nấu. Hơn nữa cậu không có kén chọn về khoản ăn uống, cho nên không giống Phương Tĩnh Ngôn cảm thấy bởi vì chuyện ăn ở nhà ăn màchất lượng cuộc sống bị tụt dốc.
Giữa thời gian ăn xong bữa chiều và giờ tự học tối có khoảng một tiếng là thời gian tự do, hơn phân nửa nhóm nam sinh sẽ đi chơi một hồi bóng rổ hoặc sút vài trái bóng đá, nhóm con gái thì tốp năm tốp ba tụ họp lại ở thảm cỏ trước tòa nhà lớp học nghỉ ngơi tán gẫu.
Câu chuyện giữa đám con gái với nhau, trọng tâm đề tài thường thảo luận chính là những nam sinh trong lớp.
Phương Tĩnh Ngôn bởi vì bữa tối ăn không ngon, không có gì tinh thần chỉ tham gia cho có thôi, thường đều là cầm một quyển sách ngồi ở một bên với Đan Đan, hai cái lưng tựa vào nhau cùng đọc sách thư giãn.
Đầu thu lúc chạng vạng, gió vẫn có chút ấm, không khí đã có cảm giác lành lạnh nhẹ nhàng khoan khoái. Phương Tĩnh Ngôn trong tay cầm cuốn sổ tay từ vựng, ánh mắt lại thất thần nhìn về phía màu đỏ rực ở phía chân trời rất xa.
"Tĩnh Ngôn, Tĩnh Ngôn!" Đan Đan đẩy cô bạn một phen, nói: "Chung Vân sao lại khóc?"
Phương Tĩnh Ngôn a lên một tiếng phục hồi tinh thần lại, hướng phía sau thì thấy, Chung Vân ngồi ở trên cỏ khóc như kiểu rất ủy khuất, vài người bạn học đều đang an ủi cô.
Chung Vân là bạn học cùng lớp với Phương Tĩnh Ngôn ở sơ trung, quan hệ coi như không tệ, thấy cô bạn khóc thành như vậy, Phương Tĩnh Ngôn đương nhiên phải đi qua hỏi thăm tình hình một chút.
Tức thì cùng với Đan Đan dời đi trận địa, bước qua chỗ Chung Vân.
"Chung Vân, cậu sao vậy ?" Phương Tĩnh Ngôn khẽ vuốt tóc Chung Vân, thấp giọng hỏi.
Chung Vân thút tha thút thít chỉ có khóc thôi chứ không nói câu nào. Vương Huyên người bạn luôn luôn ngồi ở bên cạnh cô tức giận nói: "Cậu ấy bị người ngồi cùng bàn bắt nạt đó ! Hừ, cái tên Trang Viễn kia có gì đặc biệt hơn người, vừa kiêu ngạo lại tự đại, không hề để người khác ở trong mắt."
"Trang Viễn?" Phương Tĩnh Ngôn hít một hơi khí lạnh, "Chung Vân, Trang Viễn sao lại khi dễ cậu rồi hả ?"
"Cậu ấy. . . . . . Cậu ấy, " Chung Vân rốt cục đã nâng ánh mắt khóc sưng húp lên nói, "Tớ chỉ mượn cậu ấy có cuốn sổ ghi chép coi chút thôi, cậu ấy đã mắng tớ ngay, còn nói không cho phép tớ chạm vào đồ đạc của cậu ấy . . . . . Cậu ta thật quá đáng!"
"Cái gì? Cậu ta dám mắng người?" Trong lòng Phương Tĩnh Ngôn như đốt lên một ngọn lửa âm ỉ, Trang Viễn cái thằng nhóc này, cô trước kia sao lại không nhận ra cậu lại là một tên nam sinh xấu xa đến vậy?
Trước giờ tự học buổi tối, Phương Tĩnh Ngôn đi đến phòng nước sôi để rót nước. Trong đầu cô còn đang bận nghĩ đến chuyện Chung Vân, trong lòng căm giận, cảm thấy nam sinh khi dễ nữ sinh là chuyện trên đời này không thể tha thứ nhất. Xếp hàng rót đầy nước vào cốc rồi từ phòng nước nóng đi ra, liền đụng phải Trang Viễn.
Trang Viễn vừa chơi xong bóng rổ, tóc ướt sũng, bởi vì mới vận động xong hay sao đó, ánh mắt đen bóng càng lộ ra rõ ràng trong bóng tối.
Trang Viễn nhìn thoáng Phương Tĩnh Ngôn một cái, quay đầu đi qua luôn.
Phương Tĩnh Ngôn đứng lặng tại chỗ mất một giây, xoay người hô: "Trang Viễn!"
Trang Viễn dừng bước, ngoảnh đầu, trợn tròn mắt nói: "Làm chi? Bây giờ mới nhớ tới phải xin lỗi bồi thường cho tớ sao?"
Bồi thường xin lỗi cho cậu? Phương Tĩnh Ngôn thiếu chút liền tức hộc máu, "Tớ phải xin lỗi cậu? Cậu nên đi nói lời ấy với Chung Vân á!"
Trong nháy mắt, ánh mắt Trang Viễn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền dâng lên tức tối, "Dựa vào cái gì mà kêu tớ đi xin lỗi? Là cậu ấy. . . . . . ! Hừ, lười nói với cậu." Nói xong, Trang Viễn liền rời đi.
"Cậu ấy chỉ mượn cậu có cuốn sổ ghi chép xem thôi mà, cậu liền mắng chửi người ta, đây cũng quá quá đáng lắm rồi !" Phương Tĩnh Ngôn ở phía sau cậu lớn tiếng nói, "Tớ biết con người cậu lòng dạ hẹp hòi, lần trước tớ không cẩn thận dẫm lên chân cậu còn không buông tha không khoan dung ầm ĩ với tớ hết nửa ngày, nhưng lần này cậu đối với Chung Vân thật là quá đáng, còn không cho cậu ấy chạm vào đồ của cậu, cuốn sổ đó của cậu có gì đặc biệt hơn người, chẳng lẽ là làm bằng vàng hay sao hả?"
Trang Viễn xoay phắt người lại, ánh mắt vốn đang trừng lớn thế nhưng lại híp lại, "Phương —— Tĩnh —— Ngôn!" Cậu một chữ một rít ra.
Trong phòng lộ ra ánh sáng nhạt soi lên khuôn mặt Trang Viễn, Phương Tĩnh Ngôn nhìn ra sắc mặt kia của cậu không chỉ là tệ bình thường, trong sự trắng bạch còn lộ ra sự xám xịt.
"Người khác nghĩ tớ thế nào đều không quan trọng, nhưng là cậu! Cậu vậy mà ——" Trang Viễn nghiến răng ken két, trong sự buồn bực lại mang theo nỗi thương tâm, "Tớ coi như là đã phí tâm quen cậu rồi ! Cậu muốn nghĩ thế nào thì tùy cậu, cứ việc nghĩ đi! Muốn tớ đi xin lỗi, không có cửa đâu!"
Phương Tĩnh Ngôn ngây ngốc nhìn bóng lưng Trang Viễn xa dần, có chút thất thố. Chẳng lẽ là cô đã võ đoán? Sau lưng chuyện này có ẩn tình khác?
Đang khi thất thần, trên tay trượt xuống, cốc nước rơi trên đất, nước sôi hắt vào trên mu bàn tay, nóng quá bị phỏng.
"Oa!" Phương Tĩnh Ngôn bị đau nhất thời chảy nước mắt.
"Tĩnh Ngôn!" Diệp Tử Hàng không biết khi nào thì đã đi đến sau lưng cô, thấy cô bị nước nóng làm bị phỏng, lập tức cầm lấy tay cô chạy đến vòi nước lạnh bên cạnh rồi ấn tay cô xuống xả nước lạnh lên.
Dòng nước lạnh lẽo từ hệ thống nước máy chảy trên mu bàn tay, cảm giác đau đớn lập tức hoãn lại, nhưng lúc này trên mu bàn tay chỗ bên dưới lớp da bị phỏng và lớp da bên ngoài bị nước lạnh làm cho lạnh lẽo bị xung đột lẫn nhau, khiến cho lòng cô có loại cảm giác dày vò.
"Sao lại không cẩn thận như vậy?" Diệp Tử Hàng còn đang ấn tay cô, sợ cô lộn xộn sẽ làm da bị chà xát.
"Tay quá trơn. . . . . ." Phương Tĩnh Ngôn kiếm cớ cho mình.
Diệp Tử Hàng cúi đầu nhìn mu bàn tay cô ở trong nước bị phỏng thành màu đỏ nhạt, nhàn nhạt nói: "Cậu và Trang Viễn trước kia có quen nhau à!"
"Hả?" Phương Tĩnh Ngôn mở to hai mắt, sau một lúc lâu, hít vào một hơi mới nói: "Uhm."
"Quen khi nào?" Diệp Tử Hàng ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, cười ôn hòa, "Cũng chưa nghe cậu nhắc tới."
"Nghỉ hè, lúc tớ đi đến nhà dì ở thành phố H, ở nhà ga không cẩn thận dẫm một cái lên chân cậu ấy, cậu ấy đuổi theo cãi nhau với tớ, đuổi đến tận thành phố H, " Phương Tĩnh Ngôn nhìn nụ cười ôn hòa của Diệp Tử Hàng mà cảm thấy toàn thân đều dựng tóc gáy, "Cứ. . . . . . cứ như vậy quen biết."
"Hôm nay giờ tự học tối đừng học nữa, tay cậu phải về nhà bôi thuốc."
"Không phải chứ, thấy chủ nhiệm lớp sẽ cho nghỉ sao?"
"Tớ đi nói, đừng lo lắng."
"Nhưng tay như vậy sao đạp xe được? Gọi điện thoại kêu ba tới đón?"
"Tớ đưa cậu về."
Phương Tĩnh Ngôn không phải là lần đầu tiên ngồi sau xe Diệp Tử Hàng. Lúc học sơ trung năm hai, chiếc xe đạp màu đỏ của cô bị đinh chọc thủng xăm, Diệp Tử Hàng đã chở cô đi học vẻn vẹn một tuần. Còn có lúc học năm ba sơ trung, có hôm cậu lại chở cô đi đến nhà bà ngoại đưa đồ. Cô ôm một giỏ trúc đựng đầy đồ ăn ngồi ở trên chiếc yên xe bọc đệm, Diệp Tử Hàng cố sức đạp chiếc xe mà bánh xe sau đã gần như không đủ hơi. Sau khi về nhà, trán cậu đẫm mồ hôi, thở phì phò nói với cô: "Phương Tĩnh Ngôn, cậu phải giảm béo rồi." Cô hung hăng cắn một phát trên cánh tay cậu.
Làn gió đêm mang theo mùi hương hoa cúc quét ngang mặt, ấm áp, ngòn ngọt.
Phương Tĩnh Ngôn ngồi ở trên yên bọc đệm phía sau, nhìn bóng lưng màu lam nhạt của chiếc áo đồng phục trường mà Diệp Tử Hàng đang mặc, chợt phát hiện ra, tấm lưng của cậu tuy rằng vẫn gầy, nhưng so với lúc sơ trung thì cảm giác cao hơn rất nhiều, cảm giác gầy mà rắn chắc, là hương vị thời thanh xuân.
Diệp Tử Hàng trưởng thành rồi. Cô ở trong gió đêm thở dài suy nghĩ, bọn họ đều trưởng thành rồi.
Thời tiểu học xa xưa ấy hình ảnh cậu bé trai vẫn còn đọng lại trong trí nhớ của cô vẫn như mới ngày hôm qua, sao chỉ chớp mắt một cái, cậu bé trai ngày ấy bỗng trở thành một chàng thiếu niên tuấn tú cao hơn cô một cái đầu vậy?
Phương Tĩnh Ngôn đã quên mất vết bỏng trên tay, ngồi ở sau xe ngây ngốc mỉm cười.
Giữa cô và Diệp Tử Hàng, thật sự rất có duyên.
*****
Trước khi ngủ, Phương Tĩnh Ngôn xoa thuốc lên tay xong vết thương lại có chút đau nhức. Liền nghĩ tới ngay người khiến cô bị đau, Trang Viễn.
Trong bóng đêm bình tĩnh suy nghĩ lại, cô quả thật không nên chỉ bằng lời nói của Chung Vân mà trực tiếp nổi giận đùng đùng lên với Trang Viễn, đây làkhuyết điểm cô phạm phải hoài, gặp chuyện không bình tĩnh, dễ dàng tin tưởng lời nói một phía rồi hành động cảm tính. Trang Viễn mặc dù có khi thật chảnh, nhưng cũng không phải là kiểu người không nói đạo lí. Lúc ở thành phố H, thời gian bọn họ ở chung cũng không ngắn, cô biết, Trang Viễn dưới tình huống người ta không phạm mình, tuyệt đối sẽ không đi tìm người ta gây phiền toái. Ngoài ra, đã nhận lời liên lạc với người ta rồi, lại đánh mất số điện thoại, chuyện này, cô đúng là phải xin lỗi Trang Viễn. Nghĩ như vậy, trong lòng Phương Tĩnh Ngôn đã hạ quyết tâm là phải đi tìm Trang Viễn giải thích, đem những chuyện hiểu lầm giải thích cho rõ ràng. Dù sao cũng là hữu duyên mới có được người bạn ấy, cứ như vậy trở mặt, rất không đáng.
Ngày hôm sau, từ tiết học thứ 4 bắt đầu, Phương Tĩnh Ngôn liền nhìn chằm chằm vào Trang Viễn. Chuông tan học vừa vang lên, Trang Viễn đi ra khỏi phòng học, lại không đi về hướng căn tin, mà đi về hướng tòa lầu dạy học số 4: Phương Tĩnh Ngôn đã quyết định phải tìm cậu giải thích hiểu lầm, liền nói với Đan Đan rằng bản thân buổi trưa có chút việc, kêu cô ấy tự đi căn tin ăn cơm một mình.
Tòa lầu số 4 là lầu thí nghiệm, lúc bình thường rất ít người, phòng thí nghiệm hơn phân nửa cũng là đã bị khóa lại, nhưng trên mái nhà vẫn có cái ban công rất lớn, có thể nhìn thấy bao quát Yến viên sát bên sau trường. Yến viên là vương phủ ở thời nhà Thanh, kết cấu của lâm viên hoàng gia rất mạnh mẽ nhưng lại không mất đi sự tinh xảo, phong cảnh tú lệ vui tươi.
Phương Tĩnh Ngôn đi vào tòa lầu số 4, suy nghĩ Trang Viễn cũng không khả năng đi chỗ nào khác, liền lập tức đi thẳng lên đỉnh tòa nhà.
Đi lên thì nhìn thấy, cậu ta đang đứng trên đỉnh nóc nhà tựa nghiêng người nhìn hồ nước xanh biếc ở Yến viên, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, không biết là suy nghĩ cái gì.
"Trang Viễn!" Phương Tĩnh Ngôn dừng lại chỗ khoảng cách hai mét với cậu rồi gọi.
Trang Viễn quay đầu lại nhìn thấy cô, lập tức từ trên nóc nhà nhảy xuống, xách áo khoác lên rồi bỏ đi.
"Nè, Trang Viễn, tớ là đến nói xin lỗi với cậu !" Phương Tĩnh Ngôn sải chân thật dài vội túm lấy cái áo khoác trong tay cậu.
Trang Viễn lạnh mặt, rướn cổ nói: "Cậu không có làm gì sai, cần gì phải xin lỗi với tôi?"
"Tớ. . . . . . Tớ có sai!" Phương Tĩnh Ngôn như đã hạ quyết tâm muốn xin lỗi, sẽ không như kiểu vừa lâm trận gặp khó đã muốn rút lui, "Lúc nghỉ hè đã đồng ý gọi điện thoại cho cậu, lại không gọi, là tớ không đúng, tớ xin lỗi cậu! Tớ thật lòng xin lỗi!"
"Hừ ——" Trang Viễn vẫn gân cổ lên, nhưng sắc mặt đã hoãn một chút, "Vậy vì sao cậu không gọi điện thoại cho tôi?"
"Ách. . . . . . Bởi vì tớ đã để quên cuốn sổ ở nhà dì, chị Viên Viên đem cuốn sổ ấy đi làm cuốn nháp dùng xong rồi thì vứt đi luôn. . . . . . Tớ thật sự là không có cách nào gọi điện thoại cho cậu mà. . . . . . Xin, rất xin lỗi a!" Phương Tĩnh Ngôn dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhất để nhìn Trang Viễn, xin lỗi cậu. Nghĩ rằng, tớ cũng không tin ở trước mặt một ánh mắt lương thiện trong sáng như tớ đây, cậu còn có thể nóng giận.
Quả nhiên, sắc mặt Trang Viễn càng hòa hoãn xuống, cậu quay đầu nhìn Phương Tĩnh Ngôn nói: "Tô Viên Viên nhất định là cố ý ! Chị ấy thích nhất là đối nghịch với tớ!"
"Ha ha. . . . . . Hẳn không phải đâu. . . . . .chị ấy không có tính xấu vậy đâu."
"Hừ, Đúng vậy a, chị ta không xấu, vậy tớ mới là người lòng dạ hẹp hòi ——" Trang Viễn cố ý đem mấy âm cuối kia kéo dài, ngày hôm qua Phương Tĩnh Ngôn nói cậu lòng dạ hẹp hòi, cậu thiếu chút tức điên lên rồi.
"Được rồi, cậu cứ nhận lời xin lỗi của tớ trước đi, tớ còn có chính sự muốn nói cùng cậu đó!"
"Chuyện gì?"
"Cái đó. . . . . . Ngày hôm qua là tớ không đúng, cũng không có hỏi xem tình huống ra sao, liền một mực chắc ccậu là lỗi của cậu. Trang Viễn, cậu cùng Chung Vân rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Cái cậu tên là Chung Vân đó ——" nhắc tới chuyện này trên mặt Trang Viễn lập tức hiện ra sự bồn bực, "Cậu ta căn bản không phải chỉ muốn mượn cuốn sổ của tớ nhìn xem đơn giản như vậy!"
"Hả ? Vậy cậu ấy muốn làm gì?"
"Tớ vốn thật sự không muốn nói, " sắc mặt Trang Viễn đỏ bừng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, "Cậu biết không, cậu ta luôn thích viết mấy câu kì quái trên cuốn sổ của tớ, còn thích lấy mấy thứ đồ của tớ mang về nhà. Bởi vì cậu ấy là con gái, tớ cũng không muốn nói với cậu ấy, nhưng gần đây cậu ấy càng ngày càng kì cục, ngày hôm qua cậu ấy lại cư nhiên dán hình của cậu ấy lên sổ ghi chép của tớ! Tớ bực quá liền mắng cậu ấy, kêu cậu ta về sau đừng chạm vào đồ của tớ nữa. Chẳng lẽ còn muốn tớ phải đi xin lỗi? Nói rằng, thật ngại quá a, tớ không nên chỉ trích cậu, còn phải nói về sau xin bạn cứ tùy tiện thoải mái viết lên, dán lên sổ của tớ!"
"A? Đây. . . . . . Tại sao có thể như vậy?" Phương Tĩnh Ngôn kinh ngạc há hốc miệng, hoàn toàn bị lời nói của Trang Viễn đánh bại rồi.
Chuyện này thật sự khó xử đây. Chung Vân là con gái, sự tình nếu nói ra ngoài, sẽ tổn hại đến thanh danh của cậu ấy. Nếu không nói, Trang Viễn phải chịu oan ức gánh cái tội làm ác bá bắt nạt người ta.
Phương Tĩnh Ngôn thống khổ đứng dưới mặt trời suy đi nghĩ lại, hơn nửa ngày, cô rốt cục cũng nói cùng Trang Viễn: "Trang Viễn, chuyện này là tớ hiểu lầm cậu, cậu đừng tức giận. Nhưng tớ hi vọng cậu đừng nói với người khác, Chung Vân . . . . . . chuyện này. Dù sao cậu ấy cũng là con gái, nếu như bị người khác dùng loại chuyện này để cười nhạo cậu ấy, thật sự sẽ rất đáng thương."
Trang Viễn cười lạnh một tiếng nói: "Bởi vì là cậu tớ mới nói, người khác nghĩ như thế nào, tớ mới không cần quan tâm. Chính là cậu oan uổng tớ, tớ không chịu nổi!"
Phương Tĩnh Ngôn nghe xong lời này của cậu, trong lòng không khỏi có chút cảm động nho nhỏ, vội gật đầu nói: "Yên tâm, tớ sẽ không hiểu lầm cậu nữa đâu ! Chúng ta là bạn mà!"
Trang Viễn chớp đôi mắt to tròn nhìn cô, dần dần khóe miệng lộ ra một nét cười, chỉ là nét cười kia có chút nhìn không ra buồn vui, chậm rãi nói: "Đúng, chúng ta là bạn."
Mỗi người con gái đều sẽ có ít nhất một cô bạn tri kỉ, Phương Tĩnh Ngôn cũng không ngoại lệ. Bạn thân hồi tiểu học, bạn thân hồi sơ trung, lại đến trung học, bên người luôn có hai ba người bạn cực kì thân thiết.
Đan Đan khác với những người bạn thân khác, cô cùng Phương Tĩnh Ngôn từ tiểu học đã quen biết nhau, kết thành bạn thân với nhau khi tham gia trại hè, lúc học sơ trung mặc dù lớn hơn một lớp so với Tĩnh Ngôn nhưng thường xuyên tán gẫu, dạo phố với nhau, mối quan hệ thân thiết không kể xiết. Ở trong lòng Phương Tĩnh Ngôn, Đan Đan so với những người bạn khác thân thiết hơn bất kì ai.
Từ nhỏ trái tim Đan Đan không tốt lắm, năm nhất trung học ( lớp ) vì lí do cố chạy bộ mà dẫn đến phát bệnh, phải nằm trong bệnh viện một thời gian rất lâu. Chờ bệnh tình trở lại bình thường, bài vở của cô cũng bị thiếu rất nhiều, người trong nhà suy nghĩ trước sau, dứt khoát cho cô tạm nghỉ học, đợi sang năm thì học lại.
Khi Đan Đan vừa nghỉ học liền nói với Phương Tĩnh Ngôn, Tĩnh Ngôn a, nói không chừng hai chúng ta về sau có thể học trung học với nhau! Kết quả, thật sự bị cô nói trúng rồi. Cô và Phương Tĩnh Ngôn, hai người bạn tốt tương giao, thật sự được phân vào học cùng một lớp.
Khai giảng năm nhất trung học ngày đó, Phương Tĩnh Ngôn có được rất nhiều sự kinh hỉ. Trên bảng danh sách phân lớp, tên Đan Đan đã cho cô sự kinh hỉ thứ nhất, tên Diệp Tử Hàng là niềm kinh hỉ thứ hai. Xem đồng hồ, cô bĩu môi đẩy Diệp Tử Hàng người đang đứng bên cạnh kia một cái, dùng khẩu khí rất mỏng nói mát: "Sao lại được phân học chung lớp với cậu a! Thật đáng buồn!"
Diệp Tử Hàng chỉ mỉm cười nói: "Phải không? Tớ cho rằng người nên buồn bực phải là tớ mới đúng."
"Vì sao?" Phương Tĩnh Ngôn trừng mắt lạnh lùng.
"Ngày ngày tháng tháng đều phải lo cho cậu, thời thời khắc khắc phải giám sát cậu, chẳng lẽ tớ không nên buồn bực sao?"
"Tớ khi nào thì muốn cậu lo lắng rồi hả?" Phương Tĩnh Ngôn nhăn cái mũi nhỏ réo lên: "Tớ tự mình ăn cơm, tự ngủ, tự học hành, tự ngồi thơ thẩn, từ trước đến nay đều không cần ai lo lắng! Hừ!"
Diệp Tử Hàng cũng không tranh cãi với cô làm gì, chỉ cầm nước khoáng trong tay đưa tới bên miệng cô, nói: "Hôm nay quên mang nước hả? Khát không?"
"Ách ——" Phương Tĩnh Ngôn nhận lấy chai nước khoáng trước mắt, liếm lấy đôi môi khô ráo, tu ừng ực hai ngụm lớn rồi nói: "Cám ơn."
Diệp Tử Hàng không nói chuyện, Phương Tĩnh Ngôn cũng không nói nữa. Cô còn có thể nói cái gì chứ? Lời nói hùng hồn đều bị một chai nước khoáng nho nhỏ đánh tan tác rồi.
Ước chừng bản thân cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, Phương Tĩnh Ngôn làm bộ thật nghiêm túc nhìn lên bảng danh sách lớp. Một lát sau, cô bỗng nhiên kêu sợ hãi: "Ai nha! Ngô Hồng Phi! Ngô Hồng Phi cũng học cùng lớp với chúng ta!"
Ngô Hồng Phi là sự kinh hỉ thứ ba của cô.
Diệp Tử Hàng híp con mắt nhìn bảng danh sách phân lớp, chăm chú nhìn chỗ có ghi tên Ngô Hồng Phi mất hơn một phút đồng hồ.
Phương Tĩnh Ngôn lại lục vài cái tên quen thuộc, đều là bạn học bình thường, quan hệ không tính là thân, cho nên không cảm thấy rất hưng phấn.
"Có khoảng tám người bạn học cũ." Phương Tĩnh Ngôn đếm trên đầu ngón tay nói: "Có ba người bạn tốt! Coi như không tệ! Xem xong rồi, chúng ta về nhà đi!"
Diệp Tử Hàng gật đầu, xoay người hướng đi hướng về phái đường hành lang.
Phương Tĩnh Ngôn xoay người trước, cuối cùng lại đi đến trước bảng danh sách phân lớp liếc mắt một cái. Cái tên cuối cùng ở dưới danh sách rất quen thuộc, như đã nghe thấy ở nơi nào đó. Cô ngừng bước, đem cái tên đó đọc ra khỏi miệng, "Trang —— Viễn ——!"
"Trời ạ! Chẳng lẽ sẽ là cậu ta sao??" Phương Tĩnh Ngôn dùng sức day hai mắt mình, sợ là bản thân đã nhìn lầm rồi. Sau khi xác định là tên Trang Viễn này, cô đã nghĩ, nhất định là trùng tên trùng họ thôi, trên đời này làm sao có thể có chuyện sao mà trùng hợp thế được!
Có một câu châm ngôn nói rất hay, vô xảo bất thành thư ( so sánh sự việc quá ngẫu nhiên trùng hợp). Trên đời này sao mà có chuyện trùng hợp thế không biết, Trang Viễn này tức là Trang Viễn đó.
Trang Viễn và Phương Tĩnh Ngôn đụng mặt nhau ở cửa phòng học, Phương Tĩnh Ngôn há hốc miệng, Trang Viễn trừng mắt.
". . . . . . Ý! Còn. . . . . . Thật đúng là quá trùng hợp đi!" Phương Tĩnh Ngôn ê a nửa ngày, nói ra lời nói vô ý nghĩa như vậy.
Trang Viễn thì tiếp tục dùng cặp mắt to đen lúng liếng kia trừng mắt với cô, trừng đến nỗi mà Tĩnh Ngôn đổ mồ hôi lạnh, mới nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: "Cậu vì sao không gọi điện thoại cho tớ?"
"Gọi điện thoại?" Phương Tĩnh Ngôn có chút nghe không hiểu sờ lỗ tai, "Gọi điện thoại gì?"
Trong cặp mắt to của Trang Viễn tựa hồ như muốn phun ra lửa, cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, hừ một tiếng, ngửa đầu đi lướt qua người Phương Tĩnh Ngôn.
Phương Tĩnh Ngôn người mà sớm đã quên đi lời hứa hẹn lúc này mới nhớ tới Trang Viễn có viết dãy số điện thoại để lại, lại bị Tô Viên Viên dùng làm giấy nháp dùng xong là quăng luôn.
"Nè! Trang Viễn! Cậu đợi chút!" Phương Tĩnh Ngôn sau khi nghĩ lại, xoay người muốn đuổi theo, bóng dáng Trang Viễn đã sớm biến mất ở góc rẽ cuối cầu thang rồi.
Diệp Tử Hàng đang đi lên cầu thang lại đây, thấy Tĩnh Ngôn buồn rầu đứng tại chỗ dậm chân, liền hỏi: "Sao thế? Lại bị người ta đụng phải?"
"Không. . . . . . Không có chuyện gì." Phương Tĩnh Ngôn nặn ra một nụ cười khó coi, chuyển hướng đề tài, "Thời khoá biểu đã có rồi à?"
"Uhm, có rồi. Phần này cho cậu."
Phương Tĩnh Ngôn không có đem chuyện của Trang Viễn nói cho Diệp Tử Hàng biết, trong kì nghỉ hè là cảm thấy không cần thiết, hiện tại thì không biết là vì sao. Chỉ là mơ mơ hồ hồ thấy, nếu Diệp Tử Hàng biết có lẽ sẽ mất hứng.
Trung học Y đối bộ phận trung học phổ thông yêu cầu cực kì nghiêm khắc, vì để học sinh có nhiều thời gian hơn để học tập, trường học quy định năm cuối trung học phổ thông phải đi học tự học buổi tối.
Tự học buổi tối đối với Phương Tĩnh Ngôn mà nói chính là nỗi thống khổ, cô vô cùng chán ghét đồ ăn ở nhà ăn. Diệp Tử Hàng thì không có phản ứng gì, bởi vì mẹ Diệp vốn là không biết nấu ăn, mấy đồ chiên xào nấu ra còn không ngon bằng mấy món nhà ăn nấu. Hơn nữa cậu không có kén chọn về khoản ăn uống, cho nên không giống Phương Tĩnh Ngôn cảm thấy bởi vì chuyện ăn ở nhà ăn màchất lượng cuộc sống bị tụt dốc.
Giữa thời gian ăn xong bữa chiều và giờ tự học tối có khoảng một tiếng là thời gian tự do, hơn phân nửa nhóm nam sinh sẽ đi chơi một hồi bóng rổ hoặc sút vài trái bóng đá, nhóm con gái thì tốp năm tốp ba tụ họp lại ở thảm cỏ trước tòa nhà lớp học nghỉ ngơi tán gẫu.
Câu chuyện giữa đám con gái với nhau, trọng tâm đề tài thường thảo luận chính là những nam sinh trong lớp.
Phương Tĩnh Ngôn bởi vì bữa tối ăn không ngon, không có gì tinh thần chỉ tham gia cho có thôi, thường đều là cầm một quyển sách ngồi ở một bên với Đan Đan, hai cái lưng tựa vào nhau cùng đọc sách thư giãn.
Đầu thu lúc chạng vạng, gió vẫn có chút ấm, không khí đã có cảm giác lành lạnh nhẹ nhàng khoan khoái. Phương Tĩnh Ngôn trong tay cầm cuốn sổ tay từ vựng, ánh mắt lại thất thần nhìn về phía màu đỏ rực ở phía chân trời rất xa.
"Tĩnh Ngôn, Tĩnh Ngôn!" Đan Đan đẩy cô bạn một phen, nói: "Chung Vân sao lại khóc?"
Phương Tĩnh Ngôn a lên một tiếng phục hồi tinh thần lại, hướng phía sau thì thấy, Chung Vân ngồi ở trên cỏ khóc như kiểu rất ủy khuất, vài người bạn học đều đang an ủi cô.
Chung Vân là bạn học cùng lớp với Phương Tĩnh Ngôn ở sơ trung, quan hệ coi như không tệ, thấy cô bạn khóc thành như vậy, Phương Tĩnh Ngôn đương nhiên phải đi qua hỏi thăm tình hình một chút.
Tức thì cùng với Đan Đan dời đi trận địa, bước qua chỗ Chung Vân.
"Chung Vân, cậu sao vậy ?" Phương Tĩnh Ngôn khẽ vuốt tóc Chung Vân, thấp giọng hỏi.
Chung Vân thút tha thút thít chỉ có khóc thôi chứ không nói câu nào. Vương Huyên người bạn luôn luôn ngồi ở bên cạnh cô tức giận nói: "Cậu ấy bị người ngồi cùng bàn bắt nạt đó ! Hừ, cái tên Trang Viễn kia có gì đặc biệt hơn người, vừa kiêu ngạo lại tự đại, không hề để người khác ở trong mắt."
"Trang Viễn?" Phương Tĩnh Ngôn hít một hơi khí lạnh, "Chung Vân, Trang Viễn sao lại khi dễ cậu rồi hả ?"
"Cậu ấy. . . . . . Cậu ấy, " Chung Vân rốt cục đã nâng ánh mắt khóc sưng húp lên nói, "Tớ chỉ mượn cậu ấy có cuốn sổ ghi chép coi chút thôi, cậu ấy đã mắng tớ ngay, còn nói không cho phép tớ chạm vào đồ đạc của cậu ấy . . . . . Cậu ta thật quá đáng!"
"Cái gì? Cậu ta dám mắng người?" Trong lòng Phương Tĩnh Ngôn như đốt lên một ngọn lửa âm ỉ, Trang Viễn cái thằng nhóc này, cô trước kia sao lại không nhận ra cậu lại là một tên nam sinh xấu xa đến vậy?
Trước giờ tự học buổi tối, Phương Tĩnh Ngôn đi đến phòng nước sôi để rót nước. Trong đầu cô còn đang bận nghĩ đến chuyện Chung Vân, trong lòng căm giận, cảm thấy nam sinh khi dễ nữ sinh là chuyện trên đời này không thể tha thứ nhất. Xếp hàng rót đầy nước vào cốc rồi từ phòng nước nóng đi ra, liền đụng phải Trang Viễn.
Trang Viễn vừa chơi xong bóng rổ, tóc ướt sũng, bởi vì mới vận động xong hay sao đó, ánh mắt đen bóng càng lộ ra rõ ràng trong bóng tối.
Trang Viễn nhìn thoáng Phương Tĩnh Ngôn một cái, quay đầu đi qua luôn.
Phương Tĩnh Ngôn đứng lặng tại chỗ mất một giây, xoay người hô: "Trang Viễn!"
Trang Viễn dừng bước, ngoảnh đầu, trợn tròn mắt nói: "Làm chi? Bây giờ mới nhớ tới phải xin lỗi bồi thường cho tớ sao?"
Bồi thường xin lỗi cho cậu? Phương Tĩnh Ngôn thiếu chút liền tức hộc máu, "Tớ phải xin lỗi cậu? Cậu nên đi nói lời ấy với Chung Vân á!"
Trong nháy mắt, ánh mắt Trang Viễn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền dâng lên tức tối, "Dựa vào cái gì mà kêu tớ đi xin lỗi? Là cậu ấy. . . . . . ! Hừ, lười nói với cậu." Nói xong, Trang Viễn liền rời đi.
"Cậu ấy chỉ mượn cậu có cuốn sổ ghi chép xem thôi mà, cậu liền mắng chửi người ta, đây cũng quá quá đáng lắm rồi !" Phương Tĩnh Ngôn ở phía sau cậu lớn tiếng nói, "Tớ biết con người cậu lòng dạ hẹp hòi, lần trước tớ không cẩn thận dẫm lên chân cậu còn không buông tha không khoan dung ầm ĩ với tớ hết nửa ngày, nhưng lần này cậu đối với Chung Vân thật là quá đáng, còn không cho cậu ấy chạm vào đồ của cậu, cuốn sổ đó của cậu có gì đặc biệt hơn người, chẳng lẽ là làm bằng vàng hay sao hả?"
Trang Viễn xoay phắt người lại, ánh mắt vốn đang trừng lớn thế nhưng lại híp lại, "Phương —— Tĩnh —— Ngôn!" Cậu một chữ một rít ra.
Trong phòng lộ ra ánh sáng nhạt soi lên khuôn mặt Trang Viễn, Phương Tĩnh Ngôn nhìn ra sắc mặt kia của cậu không chỉ là tệ bình thường, trong sự trắng bạch còn lộ ra sự xám xịt.
"Người khác nghĩ tớ thế nào đều không quan trọng, nhưng là cậu! Cậu vậy mà ——" Trang Viễn nghiến răng ken két, trong sự buồn bực lại mang theo nỗi thương tâm, "Tớ coi như là đã phí tâm quen cậu rồi ! Cậu muốn nghĩ thế nào thì tùy cậu, cứ việc nghĩ đi! Muốn tớ đi xin lỗi, không có cửa đâu!"
Phương Tĩnh Ngôn ngây ngốc nhìn bóng lưng Trang Viễn xa dần, có chút thất thố. Chẳng lẽ là cô đã võ đoán? Sau lưng chuyện này có ẩn tình khác?
Đang khi thất thần, trên tay trượt xuống, cốc nước rơi trên đất, nước sôi hắt vào trên mu bàn tay, nóng quá bị phỏng.
"Oa!" Phương Tĩnh Ngôn bị đau nhất thời chảy nước mắt.
"Tĩnh Ngôn!" Diệp Tử Hàng không biết khi nào thì đã đi đến sau lưng cô, thấy cô bị nước nóng làm bị phỏng, lập tức cầm lấy tay cô chạy đến vòi nước lạnh bên cạnh rồi ấn tay cô xuống xả nước lạnh lên.
Dòng nước lạnh lẽo từ hệ thống nước máy chảy trên mu bàn tay, cảm giác đau đớn lập tức hoãn lại, nhưng lúc này trên mu bàn tay chỗ bên dưới lớp da bị phỏng và lớp da bên ngoài bị nước lạnh làm cho lạnh lẽo bị xung đột lẫn nhau, khiến cho lòng cô có loại cảm giác dày vò.
"Sao lại không cẩn thận như vậy?" Diệp Tử Hàng còn đang ấn tay cô, sợ cô lộn xộn sẽ làm da bị chà xát.
"Tay quá trơn. . . . . ." Phương Tĩnh Ngôn kiếm cớ cho mình.
Diệp Tử Hàng cúi đầu nhìn mu bàn tay cô ở trong nước bị phỏng thành màu đỏ nhạt, nhàn nhạt nói: "Cậu và Trang Viễn trước kia có quen nhau à!"
"Hả?" Phương Tĩnh Ngôn mở to hai mắt, sau một lúc lâu, hít vào một hơi mới nói: "Uhm."
"Quen khi nào?" Diệp Tử Hàng ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, cười ôn hòa, "Cũng chưa nghe cậu nhắc tới."
"Nghỉ hè, lúc tớ đi đến nhà dì ở thành phố H, ở nhà ga không cẩn thận dẫm một cái lên chân cậu ấy, cậu ấy đuổi theo cãi nhau với tớ, đuổi đến tận thành phố H, " Phương Tĩnh Ngôn nhìn nụ cười ôn hòa của Diệp Tử Hàng mà cảm thấy toàn thân đều dựng tóc gáy, "Cứ. . . . . . cứ như vậy quen biết."
"Hôm nay giờ tự học tối đừng học nữa, tay cậu phải về nhà bôi thuốc."
"Không phải chứ, thấy chủ nhiệm lớp sẽ cho nghỉ sao?"
"Tớ đi nói, đừng lo lắng."
"Nhưng tay như vậy sao đạp xe được? Gọi điện thoại kêu ba tới đón?"
"Tớ đưa cậu về."
Phương Tĩnh Ngôn không phải là lần đầu tiên ngồi sau xe Diệp Tử Hàng. Lúc học sơ trung năm hai, chiếc xe đạp màu đỏ của cô bị đinh chọc thủng xăm, Diệp Tử Hàng đã chở cô đi học vẻn vẹn một tuần. Còn có lúc học năm ba sơ trung, có hôm cậu lại chở cô đi đến nhà bà ngoại đưa đồ. Cô ôm một giỏ trúc đựng đầy đồ ăn ngồi ở trên chiếc yên xe bọc đệm, Diệp Tử Hàng cố sức đạp chiếc xe mà bánh xe sau đã gần như không đủ hơi. Sau khi về nhà, trán cậu đẫm mồ hôi, thở phì phò nói với cô: "Phương Tĩnh Ngôn, cậu phải giảm béo rồi." Cô hung hăng cắn một phát trên cánh tay cậu.
Làn gió đêm mang theo mùi hương hoa cúc quét ngang mặt, ấm áp, ngòn ngọt.
Phương Tĩnh Ngôn ngồi ở trên yên bọc đệm phía sau, nhìn bóng lưng màu lam nhạt của chiếc áo đồng phục trường mà Diệp Tử Hàng đang mặc, chợt phát hiện ra, tấm lưng của cậu tuy rằng vẫn gầy, nhưng so với lúc sơ trung thì cảm giác cao hơn rất nhiều, cảm giác gầy mà rắn chắc, là hương vị thời thanh xuân.
Diệp Tử Hàng trưởng thành rồi. Cô ở trong gió đêm thở dài suy nghĩ, bọn họ đều trưởng thành rồi.
Thời tiểu học xa xưa ấy hình ảnh cậu bé trai vẫn còn đọng lại trong trí nhớ của cô vẫn như mới ngày hôm qua, sao chỉ chớp mắt một cái, cậu bé trai ngày ấy bỗng trở thành một chàng thiếu niên tuấn tú cao hơn cô một cái đầu vậy?
Phương Tĩnh Ngôn đã quên mất vết bỏng trên tay, ngồi ở sau xe ngây ngốc mỉm cười.
Giữa cô và Diệp Tử Hàng, thật sự rất có duyên.Trước khi ngủ, Phương Tĩnh Ngôn xoa thuốc lên tay xong vết thương lại có chút đau nhức. Liền nghĩ tới ngay người khiến cô bị đau, Trang Viễn.
Trong bóng đêm bình tĩnh suy nghĩ lại, cô quả thật không nên chỉ bằng lời nói của Chung Vân mà trực tiếp nổi giận đùng đùng lên với Trang Viễn, đây làkhuyết điểm cô phạm phải hoài, gặp chuyện không bình tĩnh, dễ dàng tin tưởng lời nói một phía rồi hành động cảm tính. Trang Viễn mặc dù có khi thật chảnh, nhưng cũng không phải là kiểu người không nói đạo lí. Lúc ở thành phố H, thời gian bọn họ ở chung cũng không ngắn, cô biết, Trang Viễn dưới tình huống người ta không phạm mình, tuyệt đối sẽ không đi tìm người ta gây phiền toái. Ngoài ra, đã nhận lời liên lạc với người ta rồi, lại đánh mất số điện thoại, chuyện này, cô đúng là phải xin lỗi Trang Viễn. Nghĩ như vậy, trong lòng Phương Tĩnh Ngôn đã hạ quyết tâm là phải đi tìm Trang Viễn giải thích, đem những chuyện hiểu lầm giải thích cho rõ ràng. Dù sao cũng là hữu duyên mới có được người bạn ấy, cứ như vậy trở mặt, rất không đáng.
Ngày hôm sau, từ tiết học thứ bắt đầu, Phương Tĩnh Ngôn liền nhìn chằm chằm vào Trang Viễn. Chuông tan học vừa vang lên, Trang Viễn đi ra khỏi phòng học, lại không đi về hướng căn tin, mà đi về hướng tòa lầu dạy học số : Phương Tĩnh Ngôn đã quyết định phải tìm cậu giải thích hiểu lầm, liền nói với Đan Đan rằng bản thân buổi trưa có chút việc, kêu cô ấy tự đi căn tin ăn cơm một mình.
Tòa lầu số là lầu thí nghiệm, lúc bình thường rất ít người, phòng thí nghiệm hơn phân nửa cũng là đã bị khóa lại, nhưng trên mái nhà vẫn có cái ban công rất lớn, có thể nhìn thấy bao quát Yến viên sát bên sau trường. Yến viên là vương phủ ở thời nhà Thanh, kết cấu của lâm viên hoàng gia rất mạnh mẽ nhưng lại không mất đi sự tinh xảo, phong cảnh tú lệ vui tươi.
Phương Tĩnh Ngôn đi vào tòa lầu số , suy nghĩ Trang Viễn cũng không khả năng đi chỗ nào khác, liền lập tức đi thẳng lên đỉnh tòa nhà.
Đi lên thì nhìn thấy, cậu ta đang đứng trên đỉnh nóc nhà tựa nghiêng người nhìn hồ nước xanh biếc ở Yến viên, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, không biết là suy nghĩ cái gì.
"Trang Viễn!" Phương Tĩnh Ngôn dừng lại chỗ khoảng cách hai mét với cậu rồi gọi.
Trang Viễn quay đầu lại nhìn thấy cô, lập tức từ trên nóc nhà nhảy xuống, xách áo khoác lên rồi bỏ đi.
"Nè, Trang Viễn, tớ là đến nói xin lỗi với cậu !" Phương Tĩnh Ngôn sải chân thật dài vội túm lấy cái áo khoác trong tay cậu.
Trang Viễn lạnh mặt, rướn cổ nói: "Cậu không có làm gì sai, cần gì phải xin lỗi với tôi?"
"Tớ. . . . . . Tớ có sai!" Phương Tĩnh Ngôn như đã hạ quyết tâm muốn xin lỗi, sẽ không như kiểu vừa lâm trận gặp khó đã muốn rút lui, "Lúc nghỉ hè đã đồng ý gọi điện thoại cho cậu, lại không gọi, là tớ không đúng, tớ xin lỗi cậu! Tớ thật lòng xin lỗi!"
"Hừ ——" Trang Viễn vẫn gân cổ lên, nhưng sắc mặt đã hoãn một chút, "Vậy vì sao cậu không gọi điện thoại cho tôi?"
"Ách. . . . . . Bởi vì tớ đã để quên cuốn sổ ở nhà dì, chị Viên Viên đem cuốn sổ ấy đi làm cuốn nháp dùng xong rồi thì vứt đi luôn. . . . . . Tớ thật sự là không có cách nào gọi điện thoại cho cậu mà. . . . . . Xin, rất xin lỗi a!" Phương Tĩnh Ngôn dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhất để nhìn Trang Viễn, xin lỗi cậu. Nghĩ rằng, tớ cũng không tin ở trước mặt một ánh mắt lương thiện trong sáng như tớ đây, cậu còn có thể nóng giận.
Quả nhiên, sắc mặt Trang Viễn càng hòa hoãn xuống, cậu quay đầu nhìn Phương Tĩnh Ngôn nói: "Tô Viên Viên nhất định là cố ý ! Chị ấy thích nhất là đối nghịch với tớ!"
"Ha ha. . . . . . Hẳn không phải đâu. . . . . .chị ấy không có tính xấu vậy đâu."
"Hừ, Đúng vậy a, chị ta không xấu, vậy tớ mới là người lòng dạ hẹp hòi ——" Trang Viễn cố ý đem mấy âm cuối kia kéo dài, ngày hôm qua Phương Tĩnh Ngôn nói cậu lòng dạ hẹp hòi, cậu thiếu chút tức điên lên rồi.
"Được rồi, cậu cứ nhận lời xin lỗi của tớ trước đi, tớ còn có chính sự muốn nói cùng cậu đó!"
"Chuyện gì?"
"Cái đó. . . . . . Ngày hôm qua là tớ không đúng, cũng không có hỏi xem tình huống ra sao, liền một mực chắc ccậu là lỗi của cậu. Trang Viễn, cậu cùng Chung Vân rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Cái cậu tên là Chung Vân đó ——" nhắc tới chuyện này trên mặt Trang Viễn lập tức hiện ra sự bồn bực, "Cậu ta căn bản không phải chỉ muốn mượn cuốn sổ của tớ nhìn xem đơn giản như vậy!"
"Hả ? Vậy cậu ấy muốn làm gì?"
"Tớ vốn thật sự không muốn nói, " sắc mặt Trang Viễn đỏ bừng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, "Cậu biết không, cậu ta luôn thích viết mấy câu kì quái trên cuốn sổ của tớ, còn thích lấy mấy thứ đồ của tớ mang về nhà. Bởi vì cậu ấy là con gái, tớ cũng không muốn nói với cậu ấy, nhưng gần đây cậu ấy càng ngày càng kì cục, ngày hôm qua cậu ấy lại cư nhiên dán hình của cậu ấy lên sổ ghi chép của tớ! Tớ bực quá liền mắng cậu ấy, kêu cậu ta về sau đừng chạm vào đồ của tớ nữa. Chẳng lẽ còn muốn tớ phải đi xin lỗi? Nói rằng, thật ngại quá a, tớ không nên chỉ trích cậu, còn phải nói về sau xin bạn cứ tùy tiện thoải mái viết lên, dán lên sổ của tớ!"
"A? Đây. . . . . . Tại sao có thể như vậy?" Phương Tĩnh Ngôn kinh ngạc há hốc miệng, hoàn toàn bị lời nói của Trang Viễn đánh bại rồi.
Chuyện này thật sự khó xử đây. Chung Vân là con gái, sự tình nếu nói ra ngoài, sẽ tổn hại đến thanh danh của cậu ấy. Nếu không nói, Trang Viễn phải chịu oan ức gánh cái tội làm ác bá bắt nạt người ta.
Phương Tĩnh Ngôn thống khổ đứng dưới mặt trời suy đi nghĩ lại, hơn nửa ngày, cô rốt cục cũng nói cùng Trang Viễn: "Trang Viễn, chuyện này là tớ hiểu lầm cậu, cậu đừng tức giận. Nhưng tớ hi vọng cậu đừng nói với người khác, Chung Vân . . . . . . chuyện này. Dù sao cậu ấy cũng là con gái, nếu như bị người khác dùng loại chuyện này để cười nhạo cậu ấy, thật sự sẽ rất đáng thương."
Trang Viễn cười lạnh một tiếng nói: "Bởi vì là cậu tớ mới nói, người khác nghĩ như thế nào, tớ mới không cần quan tâm. Chính là cậu oan uổng tớ, tớ không chịu nổi!"
Phương Tĩnh Ngôn nghe xong lời này của cậu, trong lòng không khỏi có chút cảm động nho nhỏ, vội gật đầu nói: "Yên tâm, tớ sẽ không hiểu lầm cậu nữa đâu ! Chúng ta là bạn mà!"
Trang Viễn chớp đôi mắt to tròn nhìn cô, dần dần khóe miệng lộ ra một nét cười, chỉ là nét cười kia có chút nhìn không ra buồn vui, chậm rãi nói: "Đúng, chúng ta là bạn."