Mộ Dung A Kiều bưng bát thuốc, thấy Đông Phương Lang Nha đang đứng ngoài cửa phòng giáo chủ, trực giác thầm hô không ổn. Cả hai nhìn nhau, trong lòng lo tính nhưng không thể hiện ra. Hai người đi qua thủ vệ, theo lệnh gọi vào trong phòng...
Đông Phương Hùng Ưng đã tỉnh, ngồi dựa vào giường. Phục La đứng cạnh y, thái độ khẩn trương, không rõ đã đến từ lúc nào.
Phục La nhờ thê tử mới biết được thời gian Mộ Dung A Kiều làm việc và nghỉ ngơi, cũng như thời gian thay ca của thủ vệ ngoài phòng giáo chủ. Gã quan sát mấy ngày, thật vất vả tìm được cơ hội gặp mặt giáo chủ, nói cho y biết hết thảy ——
Hóa ra thê tử của y nói dối Phục La rằng y không ở trong giáo. Nguyên lai mấy tháng nay, hết thảy sự vụ đều do Lang Nha và nàng làm chủ, còn dám lừa gạt mọi người rằng y ra ngoài làm việc? Đưa Diễm nhi thay thế địa vị của y, còn Linh nhi thất tung tại Lạc Dương chưa rõ ra sao...Sự tình nghiêm trọng như vậy mà giấu không cho y biết? Đông Phương Hùng Ưng phi thường phẫn nộ!
“Giáo chủ...” Mộ Dung A Kiều và Đông Phương Lang Nha có thể cảm giác nộ khí phát ra từ Đông Phương Hùng Ưng.
Đông Phương Hùng Ưng hừ lạnh một tiếng: “Hai người các ngươi còn coi ta là giáo chủ? Khục khục khục...” Khục khục thở gấp một hồi, y ra lệnh: “Đứng dẹp sang bên này. Lát nữa ta sẽ xử trí các ngươi.”
Một lát sau, tân nhiệm tiểu giáo chủ vào phòng, người trên giường liếc Phục La, gã hiểu ý, bước ra ngoài, đóng cửa lại cho giáo chủ xử lý chuyện gia đình.
“Cha làm việc về rồi sao? Nhưng... người bị sao mà lại nằm trên giường thế này? Có phải bị bệnh hay không?” Đông Phương Diễm nhìn phụ thân sắc mặt bất hảo, lại nhìn mẫu thân và Nha thúc thúc, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đông Phương Hùng Ưng chẳng muốn giải thích nhiều.”Diễm nhi, ngươi qua đây.” Nhi tử do dự, y bực mình, ra lệnh: “Tới!”
Tiếng quát làm Đông Phương Diễm giật mình, có chút sợ hãi nhưng vẫn tới bên giường...
Đông Phương Hùng Ưng cầm chặt tay nhi tử, nhìn thẳng hai con ngươi thanh tịnh, trầm giọng nói: “Bất luận là giáo chủ hay quyền giáo chủ, ta sẽ chỉ giao cho ca ca ngươi, không phải ngươi. Không ai có thể thay đổi quyết định của ta.” Y thấy Đông Phương Diễm tỏ ra chấn kinh. Ngươi không tin?
Đông Phương Hùng Ưng nghiêm khắc nhắc lại: “Cho nên từ giờ trở đi, ngươi không thể thay thế ta. Ta không cho phép ngươi hạ bất kỳ mệnh lệnh gì cho người trong giáo. Chuyện thể diện của ngươi, ta sẽ giải quyết. Cứ như vậy đi. Không nhắc đến nữa. Ngày mai, ta sẽ dùng thân phận giáo chủ thảo luận vấn đề của ca ca ngươi với các trưởng lão. Ngươi đã hiểu chưa?”
Hỏi một hài tử 17 tuổi đã hiểu chưa nhưng thực ý muốn nàng và hắn hiểu. Mộ Dung A Kiều liếc trộm Đông Phương Lang Nha, hắn cũng đang nhìn nàng.
Ý của phụ thân là mình không làm người hài lòng, người không muốn mình làm giáo chủ mà lại giao vị trí này cho một người chết?
“Con không hiểu...” Đông Phương Diễm giận dữ lên tiếng: “Cha, con có chỗ nào không sánh bằng Linh? Con không hiểu, cha nói cho con biết!” Hắn rút tay về, hoài nghi nhìn chằm chằm phụ thân.
Đông Phương Hùng Ưng đánh giá hài tử không biết cách che giấu hỉ nộ, bực mình nói: “Bằng vào cái thái độ này của ngươi, bằng vào việc ngươi không hiểu thực lực của chúng ta. Vọng tưởng dẫn người đánh Thiếu Lâm tự? Hừ, chỉ bằng những điều này thôi, ngươi còn kém Linh xa. Ngươi không vì Hắc Ưng Giáo mà suy nghĩ. Muốn nhanh chóng đi Trung Nguyên chẳng qua là nóng ruột chứng minh năng lực của mình.Ham hư vinh, ngươi không có tư cách làm giáo chủ.”
“Con không ham hư vinh! Cha, quan điểm của chúng ta không giống nhau...” Đông Phương Diễm gầm nhẹ: ” Hắc Ưng Giáo chúng ta có rất nhiều cao thủ, sao có thể sợ những môn phái kia ở Trung Nguyên? Con muốn giúp Ô Mộc trưởng lão báo thù cho ca ca, có cái gì không đúng?”
“Câm mồm. Ranh con không hiểu chuyện!” Đông Phương Hùng Ưng chỉ mặt nhi tử, mắng to: “Ca của ngươi không chết. Ta cấm ngươi nói hươu nói vượn!”
Lời nói và việc làm của phụ thân khiến Đông Phương Diễm càng thêm căm hận Linh, hắn giận dữ lên tiếng chống đối: “Ca chết rồi. Y bị hòa thượng Thiếu Lâm giết chết. Chuyện này, tất cả mọi người biết. Cha, người đừng tự lừa gạt mình nữa...”
“Im miệng! Muốn cha ngươi sinh khí sao?” Mộ Dung A Kiều quát.
Đông Phương Hùng Ưng giận run, ngực lập tức khó chịu, nhịn không được liên tiếp thở khục khục. “Ngươi đi ra ngoài!” Y không muốn nhìn thấy Diễm, gọi người đuổi hắn đi.
“Hai người các ngươi, lưu lại.”
Nghe thấy mệnh lệnh, Đông Phương Lang Nha và Mộ Dung A Kiều không còn cách nào khác, chỉ có thể ở lại phòng giáo chủ.
Cùng lúc đó, Phục La tránh ở bên ngoài, bí mật tiếp kiến thủ hạ thân tín...
Tin tức gã chờ đợi từ lâu, tưởng như không thể chờ được nữa đột nhiên được gửi tới. Gã vội mở phong thư, lôi ra một lệnh bài khắc hình {Ưng Triển} và một tờ giấy, trên giấy viết:
“Phục tả sứ, nhanh đến!
Linh”
“Tốt quá!” Phục La nắm chặt lệnh bài và bút tích của Đông Phương Linh, cao hứng kích động: “Ta biết Thiếu chủ sẽ không chết.” Gã hỏi hạ nhân thân tín: “Thiếu chủ đã trở lại Lan Châu... Hiện tại ở nơi nào?”
“Hoàng Sa.” Kẻ được hỏi nhỏ giọng trả lời: “Phục tả sứ tinh minh (khôn khéo). Đầu tiên phái chúng ta tìm hiểu các cứ điểm, rốt cục tra được hành tung Thiếu chủ. Hiện tại, Trình lão đại là gần Thiếu chủ nhất. Hắn sẽ đi trước đón tiếp ngài, đón ngài vào trại tử của hắn nghỉ ngơi.”
“Ngươi đi thông tri Trình lão đại, bảo hắn tăng nhân thủ bảo vệ Thiếu chủ, phòng ngừa vạn nhất... Nhớ lấy, việc này không thể để lộ cho bất kỳ ai.” Phục La bàn giao, nhắn nhủ xong cũng lập tức chuẩn bị khởi hành, đi nghênh đón Thiếu chủ.
Mộ Dung A Kiều bưng bát thuốc, thấy Đông Phương Lang Nha đang đứng ngoài cửa phòng giáo chủ, trực giác thầm hô không ổn. Cả hai nhìn nhau, trong lòng lo tính nhưng không thể hiện ra. Hai người đi qua thủ vệ, theo lệnh gọi vào trong phòng...
Đông Phương Hùng Ưng đã tỉnh, ngồi dựa vào giường. Phục La đứng cạnh y, thái độ khẩn trương, không rõ đã đến từ lúc nào.
Phục La nhờ thê tử mới biết được thời gian Mộ Dung A Kiều làm việc và nghỉ ngơi, cũng như thời gian thay ca của thủ vệ ngoài phòng giáo chủ. Gã quan sát mấy ngày, thật vất vả tìm được cơ hội gặp mặt giáo chủ, nói cho y biết hết thảy ——
Hóa ra thê tử của y nói dối Phục La rằng y không ở trong giáo. Nguyên lai mấy tháng nay, hết thảy sự vụ đều do Lang Nha và nàng làm chủ, còn dám lừa gạt mọi người rằng y ra ngoài làm việc? Đưa Diễm nhi thay thế địa vị của y, còn Linh nhi thất tung tại Lạc Dương chưa rõ ra sao...Sự tình nghiêm trọng như vậy mà giấu không cho y biết? Đông Phương Hùng Ưng phi thường phẫn nộ!
“Giáo chủ...” Mộ Dung A Kiều và Đông Phương Lang Nha có thể cảm giác nộ khí phát ra từ Đông Phương Hùng Ưng.
Đông Phương Hùng Ưng hừ lạnh một tiếng: “Hai người các ngươi còn coi ta là giáo chủ? Khục khục khục...” Khục khục thở gấp một hồi, y ra lệnh: “Đứng dẹp sang bên này. Lát nữa ta sẽ xử trí các ngươi.”
Một lát sau, tân nhiệm tiểu giáo chủ vào phòng, người trên giường liếc Phục La, gã hiểu ý, bước ra ngoài, đóng cửa lại cho giáo chủ xử lý chuyện gia đình.
“Cha làm việc về rồi sao? Nhưng... người bị sao mà lại nằm trên giường thế này? Có phải bị bệnh hay không?” Đông Phương Diễm nhìn phụ thân sắc mặt bất hảo, lại nhìn mẫu thân và Nha thúc thúc, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đông Phương Hùng Ưng chẳng muốn giải thích nhiều.”Diễm nhi, ngươi qua đây.” Nhi tử do dự, y bực mình, ra lệnh: “Tới!”
Tiếng quát làm Đông Phương Diễm giật mình, có chút sợ hãi nhưng vẫn tới bên giường...
Đông Phương Hùng Ưng cầm chặt tay nhi tử, nhìn thẳng hai con ngươi thanh tịnh, trầm giọng nói: “Bất luận là giáo chủ hay quyền giáo chủ, ta sẽ chỉ giao cho ca ca ngươi, không phải ngươi. Không ai có thể thay đổi quyết định của ta.” Y thấy Đông Phương Diễm tỏ ra chấn kinh. Ngươi không tin?
Đông Phương Hùng Ưng nghiêm khắc nhắc lại: “Cho nên từ giờ trở đi, ngươi không thể thay thế ta. Ta không cho phép ngươi hạ bất kỳ mệnh lệnh gì cho người trong giáo. Chuyện thể diện của ngươi, ta sẽ giải quyết. Cứ như vậy đi. Không nhắc đến nữa. Ngày mai, ta sẽ dùng thân phận giáo chủ thảo luận vấn đề của ca ca ngươi với các trưởng lão. Ngươi đã hiểu chưa?”
Hỏi một hài tử tuổi đã hiểu chưa nhưng thực ý muốn nàng và hắn hiểu. Mộ Dung A Kiều liếc trộm Đông Phương Lang Nha, hắn cũng đang nhìn nàng.
Ý của phụ thân là mình không làm người hài lòng, người không muốn mình làm giáo chủ mà lại giao vị trí này cho một người chết?
“Con không hiểu...” Đông Phương Diễm giận dữ lên tiếng: “Cha, con có chỗ nào không sánh bằng Linh? Con không hiểu, cha nói cho con biết!” Hắn rút tay về, hoài nghi nhìn chằm chằm phụ thân.
Đông Phương Hùng Ưng đánh giá hài tử không biết cách che giấu hỉ nộ, bực mình nói: “Bằng vào cái thái độ này của ngươi, bằng vào việc ngươi không hiểu thực lực của chúng ta. Vọng tưởng dẫn người đánh Thiếu Lâm tự? Hừ, chỉ bằng những điều này thôi, ngươi còn kém Linh xa. Ngươi không vì Hắc Ưng Giáo mà suy nghĩ. Muốn nhanh chóng đi Trung Nguyên chẳng qua là nóng ruột chứng minh năng lực của mình.Ham hư vinh, ngươi không có tư cách làm giáo chủ.”
“Con không ham hư vinh! Cha, quan điểm của chúng ta không giống nhau...” Đông Phương Diễm gầm nhẹ: ” Hắc Ưng Giáo chúng ta có rất nhiều cao thủ, sao có thể sợ những môn phái kia ở Trung Nguyên? Con muốn giúp Ô Mộc trưởng lão báo thù cho ca ca, có cái gì không đúng?”
“Câm mồm. Ranh con không hiểu chuyện!” Đông Phương Hùng Ưng chỉ mặt nhi tử, mắng to: “Ca của ngươi không chết. Ta cấm ngươi nói hươu nói vượn!”
Lời nói và việc làm của phụ thân khiến Đông Phương Diễm càng thêm căm hận Linh, hắn giận dữ lên tiếng chống đối: “Ca chết rồi. Y bị hòa thượng Thiếu Lâm giết chết. Chuyện này, tất cả mọi người biết. Cha, người đừng tự lừa gạt mình nữa...”
“Im miệng! Muốn cha ngươi sinh khí sao?” Mộ Dung A Kiều quát.
Đông Phương Hùng Ưng giận run, ngực lập tức khó chịu, nhịn không được liên tiếp thở khục khục. “Ngươi đi ra ngoài!” Y không muốn nhìn thấy Diễm, gọi người đuổi hắn đi.
“Hai người các ngươi, lưu lại.”
Nghe thấy mệnh lệnh, Đông Phương Lang Nha và Mộ Dung A Kiều không còn cách nào khác, chỉ có thể ở lại phòng giáo chủ.
Cùng lúc đó, Phục La tránh ở bên ngoài, bí mật tiếp kiến thủ hạ thân tín...
Tin tức gã chờ đợi từ lâu, tưởng như không thể chờ được nữa đột nhiên được gửi tới. Gã vội mở phong thư, lôi ra một lệnh bài khắc hình {Ưng Triển} và một tờ giấy, trên giấy viết:
“Phục tả sứ, nhanh đến!
Linh”
“Tốt quá!” Phục La nắm chặt lệnh bài và bút tích của Đông Phương Linh, cao hứng kích động: “Ta biết Thiếu chủ sẽ không chết.” Gã hỏi hạ nhân thân tín: “Thiếu chủ đã trở lại Lan Châu... Hiện tại ở nơi nào?”
“Hoàng Sa.” Kẻ được hỏi nhỏ giọng trả lời: “Phục tả sứ tinh minh (khôn khéo). Đầu tiên phái chúng ta tìm hiểu các cứ điểm, rốt cục tra được hành tung Thiếu chủ. Hiện tại, Trình lão đại là gần Thiếu chủ nhất. Hắn sẽ đi trước đón tiếp ngài, đón ngài vào trại tử của hắn nghỉ ngơi.”
“Ngươi đi thông tri Trình lão đại, bảo hắn tăng nhân thủ bảo vệ Thiếu chủ, phòng ngừa vạn nhất... Nhớ lấy, việc này không thể để lộ cho bất kỳ ai.” Phục La bàn giao, nhắn nhủ xong cũng lập tức chuẩn bị khởi hành, đi nghênh đón Thiếu chủ.