Nam nhân nói xong liền phi ngựa rời khỏi trường huấn luyện, Đông Phương Diễm vội vàng đuổi theo…
Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời ấm áp, soi sáng thảo nguyên mêng mông…
Đông Phương Diễm lần đầu ra khỏi cung, không khỏi dứt bỏ ưu phiền, hít thở mùi hương thơm ngát. A La Tư nhận ra Đông Phương Diễm vui vẻ, tận lực khống chế tốc độ, để đối phương đi bên cạnh.
Hai con ngựa phi mãi trên thảo nguyên cho đến khi Đông Phương Diễm trông thấy một mảng lớn cỏ cao nửa thân người, xanh sọc trắng mềm như lụa, lúc có gió thổi qua, một chút bông trắng bay lên không trung tựa tiên nữ đang khiêu vũ, đẹp không sao tả xiết.
Thấy người bên cạnh luôn cảnh giác cũng lộ ra vẻ thư giãn nhu hòa, tâm tình A La Tư vui hẳn lên, mỉm cười hỏi:”Nơi này rất đẹp, đúng không?”
Đâu chỉ đẹp. Đông Phương Diễm mở lớn hai mắt, tham lam muốn thu hết mỹ cảnh vào trí nhớ. A La Tư xuống ngựa, y cũng nhảy xuống theo, cùng hắn đi vào miền cỏ xanh tươi tuyết trắng, nhịn không được đưa hai tay khẽ vuốt đám lông mao trắng trên cỏ, cảm giác rất mềm mại. Không để ý, va đầu vào người đi phía trước đột ngột dừng lại.
A La Tư xoay người, thấy đối phương chạy trối chết vội lui về phía sau vài bước, nhịn không được bật cười.
Hai người ngươi xem ta, ta xem ngươi, không ai lên tiếng.
Một bên là con ngựa cúi đầu ăn cỏ.
Gió xuân thổi qua bãi cỏ xanh ngời, phát ra tiếng sột soạt…
Sau một hồi, A La Tư rốt cục mở miệng trước:”Được rồi, ngươi nói đi, tại sao tới tìm ta?”
Đông Phương Diễm bị hỏi đến sửng sốt. Vội bịa ra một vở kịch… Đúng vậy, ngày hôm nay, mãi y mới gom đủ dũng khí tới gặp hắn. “Ta…” y vừa mở miệng, phát hiện đôi mắt nâu quan sát mình, ấp a ấp úng cả buổi không nói nên lời.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì với ta?” Nói mau lên, ta không phải người kiên nhẫn đâu.” A La Tư giục. Hắn đợi y một tháng đã là phá kỉ lục rồi.
“Ta–” lời ra đến miệng lại nuốt vào. Đông Phương Diễm nhìn chằm chằm người kia khoanh tay trước ngực, rảnh rỗi đứng đó, rồi lại nghĩ đến lời Liên tỷ tỷ nói…, để báo thù, y phải nhịn nhịn, nhẫn nại, nhẫn nại nữa. Hít sâu một hơi, y né tránh ánh mắt sắc bén, hai tay nắm chặt, buồn bực thốt:”Ta… Nguyện ý…theo ý ngươi…. Trở thành người của ngươi.”
Rốt cục cũng đợi được câu này, A La Tư mặt mày rạng rỡ:” Tại sao?”
Cái tên trời đánh này, đã biết đáp án còn cố ý hỏi. Đông Phương Diễm không nhìn hắn, nổi giận đùng đùng quát:”Đã biết rồi còn hỏi làm gì.”
A La Tư minh bạch vì sao đối phương nói như vậy nhưng vẫn hi vọng tiểu tử cao ngạo quật cường này tự thừa nhận khuất phục trước mình…Y tức giận đến đỏ cả mặt, giống như muốn nổ bung. Hắn không đùa với y, trái lại ra lệnh:” Lại đây.”
Hắn nhìn y do dự giãy dụa, bèn quay về với chính nghĩa ra vẻ ta không có gấp như ngươi.
Rơi vào tình trạng này, Đông Phương Diễm nếu không nguyện ý cũng chỉ có thể nhẫn nại. Một lúc lâu, y mới thỏa hiệp, theo lệnh đi qua…
Lòng bàn chân y ghim kim hay sao mà chậm quá vậy? A La Tư tính tình giỏi nín nhịn cũng không đợi nổi, chờ Đông Phương Diễm tới gần bèn giơ tay kéo y lại.
Bị nam nhân ôm lấy, cơn ác mộng đêm đó lập tức hiện lên trong óc khiến Đông Phương Diễm cả người sợ run.
A La Tư cảm giác người trong lòng cứng ngắc, nâng cằm y, trầm giọng nói: “Ngươi muốn trở thành người của ta phải cam tâm tình nguyện chứng minh cho ta xem.”
“Muốn ta chứng minh như thế nào?” Cố nén sợ hãi, Đông Phương Diễm gắng gượng chống lại ánh mắt của hắn.
“Hé miệng ra.”
Mệnh lệnh nhẹ nhàng lại làm cho Đông Phương Diễm sợ run từ đầu đến chân. Mắt thấy chấp nhất, không thể phản kháng giãy dụa, cuối cùng là môi son hé mở…
A La Tư hôn cặp môi thơm, tận lực thong thả, đầu lưỡi thiêu liếm cánh môi run rẩy, hàm răng ngọc ngà, đưa vào trong đó.
Đầu lưỡi không có chỗ trốn, bị ngọn lửa đuổi theo, quấn lên, liếm ngoạn, khiêu khích… Đông Phương Diễm cảm thụ nụ hôn lần này khác xa lần trước, nổi lên mê hoặc. Chỉ chốc lát, cái hôn phớt nhẹ chuyển thành nhiệt liệt, môi bị mãnh liệt chiếm cứ, y bị nam tính của hắn hút vào, hốt hoảng rên rỉ “ưm ưm”, xoay mình, nam nhân buông y ra, một sợi tơ trong suốt giăng giữa môi hai người.
A La Tư nhìn y thở dốc, khuôn mặt đỏ rực như ráng mây, sóng mắt sương mù, lau vết nước trên môi y, cười nói:”Kích thích như vậy, có lẽ ngươi không quá chán ghét ta?”
Đông Phương Diễm mờ mịt, chưa kịp hoàn hồn sau nụ hôn, lẩm bẩm, không hiểu nam nhân với nam nhân sao lại có thể làm như vậy:”Gì cơ?”
Y vô pháp phản ứng A La Tư vẫn đang ôm chặt mình, hôn lên môi, chóp mũi, mi tâm, gương mặt, chiếm thành đoạt đất, lần ra sau gáy, khẽ cắn một cái: “A.” Lời lẽ của nam nhân khiến cho y nhột nhạt, né tránh nhưng bàn tay to lớn phía sau cổ làm y không thể nhúc nhích. Tay kia của hắn luồn qua vạt áo, xoa nắn lồng ngực y, ngón tay cố sức chuyển động nắm lộng đầu v*. “Ân……a…” y không khỏi rên rỉ, xoay mình nhớ lại đây là đâu, vội ngăn cản:” Đừng… Sẽ bị người khác thấy.”
“Ai dám sang đây xem? ” thanh âm trầm thấp khàn khàn, môi tay bận bịu thưởng thức mỹ nhân, ôm lấy thân thể đang cố giãy dụa giật lại quần áo, cúi đầu sát bộ ngực thơm hương, hôn tới tấp lên môi, há miệng ngậm lấy quả lạp phấn hồng khả ái.
“A! ” Đông Phương Diễm thở dốc, cảm thấy nam nhân đùa bỡn ngực mình, cái lưỡi liếm quầng vú, răng cắn nụ hoa hồng phấn nổi lên. Một trận tê dại hoan lạc làm y mất đi ý chí phản kháng.
A La Tư liên tục duy trì động tác, cười nhìn thân hình yêu kiều trong lòng. Chân y mềm nhũn, hắn vội ôm lấy, đỡ y nằm lên thảm cỏ mềm mại, vừa cởi xiêm y của mình vừa sấn tới đối phương đang mờ mịt, hôn khắp bộ ngực.
“Yên, để cho ta liếm, đầu v* của ngươi đứng lên rồi, hồng đỏ, thật mẫn cảm nha.”
“Đừng nói nữa.” Đông Phương Diễm đỏ mặt, cảm thấy thẹn muốn chết, nhận ra mình đang quỳ xuống dưới ngực nam nhân. Y toan muốn đứng dậy đào tẩu lại bị tóm lại, một tay đối phương nắm hạ thể của y qua lớp quần, bắt đầu ma sát.
“A, ân a, a a....”
Tiếng kêu ngượng ngùng làm dục niệm A La Tư tăng vọt, năm ngón tay càng thêm đùa bỡn bộ vị non mềm.
Đông Phương Diễm ngửa đầu thở gấp, mái tóc đen dài xõa xuống, vô pháp chống cự kích thích, hai tay không tự giác khoác lên vai nam nhân, quỳ đối mặt với hắn, đến khi quần bị tụt xuống phân nửa, bàn tay to cầm lấy hạ thể, y mới kinh hô “Đừng” nhưng không kịp ngăn cản lòng bàn tay ấm áp sát lộng lấy hạ thân mình, các ngón tay vuốt ve khiêu khích càng lúc càng nhanh.
.”Y... A, a! ” Y liên tục thở gấp, khủng hoảng kỳ quái từng trải qua lại muốn dậy sóng.
A La Tư thấy người kia khả ái không nói nên lời, run rẩy chịu không nổi đùa bỡn, bất giác đầu gối lên vai mình, ngón tay thon mảnh nắm bả vai, không khỏi hôn lên khuôn mặt đỏ ửng, cười nhẹ:”Ngươi thật đáng yêu... ”
Thấy đối phương đã cứng lên, hắn đột nhiên thu tay lại, nhìn y thần tình mê man.
“Ngươi muốn thoải mái hơn thì phải vuốt ta giống như ta làm với ngươi.”
Nghe lời nói vô sỉ hạ lưu…, Đông Phương Diễm trống mắt líu lưỡi. Muốn y sờ…sờ chỗ đó… nam nhân. Đối phương cởi quần, cả người y căng thẳng, vừa tức vừa khốn cùng.
A La Tư lại hôn đôi môi hồng nhuận, nhân lúc đối phương không chống đối, hai cánh tay ôm chặt y. Cả hai quần áo xốc xếch, ngực áp ngực, chỗ nào đó hạ thể cũng sát vào nhau. Hắn quờ quạng bờ mông mỹ lệ, chậm rãi nhiết, cảm nhận của mình dần trở nên thô to.
Nam tính bị kích thích đứng lên, Đông Phương Diễm cảm thấy nhục nhã nhưng khí lực không bằng người, chỉ có thể chịu giam trong vòng tay cường tráng.
“Buông ra! Ngươi không thể như vậy…” Tiếng mắng duy trì không bao lâu đã biến thành rên rỉ:”A... Ân a... ”
Vật giữa hai chân bị đối phương ma sát tới khô nóng, cả người mềm yếu.
“Ngươi cũng cứng lên rồi, vì sao không thể như vậy?”
“Vì chúng ta đều là nam nhân…”
“Thế thì sao?”
“Rất biến thái!”
“Biến thái? Hiện tại ngươi cảm thấy khó chịu sao?”
“...”
“Ngươi đáp không được, lại thừa nhận không khó chịu, vậy là ngươi đang sảng khoái.”
“Không phải...”
“Không phải ư? Nam nhân cùng nam nhân rất sảng khoái. Nhờ ngươi mà ta cũng mới hiểu ra.”
A La Tư đùa người trong lòng.
“Đừng nói nữa.”
“Đừng…” Đông Phương Diễm uất hận nhưng không chống cự được hoan lạc.
“Rất thoải mái đúng không?” A La Tư phả một hơi vào vành tai nóng rực, kề sát thân thể thon dài, tiếp tục ma sát bộ lộng…Sau đó, hắn chậm rãi xáp lại gần, sử dụng kỹ xảo nắm ngoạn khiến người kia thiếu nước thở dốc, kéo tay y chạm vào của mình, vừa ma sát đối phương vừa dẫn dắt năm ngón tay thon âu yếm nam tính đang trướng đại.
“Ân a... A... ” Đông Phương Diễm trầm luân trong lạc thú, đầu óc hỗn đọn, chỉ chuyên tâm tận hưởng vui vẻ căn bản không phát hiện tay mình đặt trên hạ thể A La Tư, sát lộng càng lúc càng nhanh.
, “A, a, a a... ” tiếng kêu vút lên “Đừng động nữa… Ta… Ta sắp…” tay ôm lấy eo nam nhân, chống đỡ thân thể của mình, ma sát mãnh liệt ép y sắp phát điên.
“A, a, ” A La Tư cũng nhịn không được nữa gầm nhẹ:” Ta muốn muốn chúng ta cùng nhau bắn!” Dục hỏa trướng lớn chịu không nổi sát lộng, đạt cao trào, rốt cục bắn ra–
Nhiệt dịch phun lên người, nghe đối phương liên tục thở dốc, sau khi phát tiết, cả hai ngã nhào lên cỏ.
Đông Phương Diễm da thịt ửng đỏ, mị thái mê người, A La Tư trong lòng ngứa ngáy, dục niệm lại dâng lên: “Diễm…” Hắn phà một hơi bên tai y:
“Ta muốn ngươi! ”
Vừa hôn khuôn mặt ửng đỏ vừa kéo quần đối phương xuống, nâng cặp đùi thon…
Vội vàng ngăn chăn hạ thân nam nhân lại vừa cứng lên, Đông Phương Diễm khẩn trương:”Đừng! Buông ra…” y rút chân lại nhưng không được. Bị ép tách hai chân ra, nam nhận to dài nổi gân xanh đẩy vào khe mông.
“Buông.” Quá sợ hãi, y giãy dụa điên cuồng, vất vả mãi mới thoát được một chân, đạp thẳng vào bụng A La Tư.
“Ai da…” A La Tư bị đá đau đến lăn lộn, trong bụng bốc lên một trận quằn quại tiêu tan luôn dục niệm. Hắn trừng mắt nhìn người kia hoảng hốn trốn tránh, giận dữ rống to: “Ngươi dám đá ta?”
Lấy cỏ cao che lấp thân thể trần truồng, Đông Phương Diễm khốn cùng thầm nghĩ…thôi quên đi. Run run mặc quần vào, hai tay y cầm chặt quần áo, sợ đến thở gấp gáp: “Ta đã nói dừng lại, ngươi còn…”
“Ngươi làm trò gì vậy? Đã đáp ứng trở thành người của ta, tiếp thu ta, giờ lại cự tuyệt.”
Bị tiếng hô cắt lời, Đông Phương Diễm máu nóng bốc lên:”Ta đáp ứng trở thành người của ngươi nhưng không đáp ứng phương thức tiếp thụ thô bạo như vậy.”
“Ngươi vừa thích muốn chết, còn dám nói ta thô bạo?”
“Ta nói dừng lại, ngươi còn định đem cái kia…của ngươi… Như thế mà còn không gọi là thô bạo?”
Bụng đỡ đau, A La Tư bắn người lên, nắm tay đối phương mắng: “Hỗn xược. Ta là quốc vương Cáp Tạp Hạ, mọi người ở đây bất kể nam hay nữ đều phải phục tùng ta, nghe mệnh lệnh của ta, không ai dám cãi lời. Chỉ có ngươi là không biết nặng nhẹ.” Chỉ có y được hắn thích mà 3 lần đánh hắn, giờ còn dám chửi mắng, không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Đông Phương Diễm há hốc mồm, bị đối phương chỉ trích, tức giận: “Ta không phải là thần dân của ngươi, cũng không phải binh sĩ của ngươi, lại càng không phải nữ nhân phải lấy lòng ngươi. Ngươi không cần lấy mệnh lệnh tới dọa ta, vô dụng thôi. Chuyện ta không thích, tuyệt đối sẽ không làm.”
Y liếc nhìn nam nhân nộ khí trùng thiên, hai tay ôm eo, quần áo mở rộng lộ ra cơ ngực và bụng rắn chắc, tính khí giữa hai chân sưng to còn chưa hoàn toàn xìu xuống…Y quay mặt đi, xấu hổ đỏ mặt.
A La Tư kinh ngạc thấy y lên giọng hóa ra là đang thất kinh, chỉ tỏ vẻ ta đây mà thôi. Phút chốc, nỗi tức giận gần như bay mất, nghĩ mọi chuyện rất tốt đẹp, cười phì ra, “Ha ha ha! ”
“A La Tư, ngươi cười cái gì?” Phản ứng kỳ quái của nam nhân làm cho Đông Phương Diễm thấp thỏm bất an. Chửi đã mồm rồi mới nhớ ra mình muốn lấy lòng hắn, tại sao lại nhịn không được mà chọc hắn tức giận.
“Ha… Ta cười ngươi rõ ràng là sợ ta còn giả bộ can đảm.” thấy đối phương xấu hổ không nhìn mình, A La Tư không nhịn được cười. Cười chán rồi hắn mới xoa bụng, mặc lại quần áo, ai thán lần đầu tiên có người dám gọi thẳng tên mình ra chửi mắng, nam tính hùng phong cư nhiên không có đất dụng võ.
Hắn nhìn Đông Phương Diễm cũng chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, giữ khoảng cách như tránh tà, không khỏi cười nhẹ: “Ngươi nha, người cũng như tên.” – tựa một ngọn lửa, người ngoài chạm vào sẽ bị bỏng.
“Diễm, ta thích ngươi.”
Nghe nam nhân thân mật gọi tên mình tỏ tình, tay chân Đông Phương Diễm chẳng biết để đâu, khốn quẫn muốn chết, mặt đỏ như muốn đun sôi dầu.
Trong mắt A La Tư, gương mặt mỹ nhân đỏ tươi như lửa đẹp tựa bông hồng, cao ngạo sinh trưởng trên vách Huyền Nhai, muốn hái về, khó tránh khỏi bị thương… Điều này kích thích bản tính ham chinh phục của hắn, nghĩ vậy, hắn phấn khởi hăng hái bừng bừng:”Được rồi, ngươi đã không thích, ta sẽ không làm thế nữa. Nhưng ngươi nghe cho rõ đây. Ta nhất định phải làm cho ngươi thích ta, yêu ta, cam tâm tình nguyện trở thành người của ta.”
Đối mặt với tuyên bố thẳng thắn trực tiếp như vậy, Đông Phương Diễm đầu tiên là vui, sau đó là lo, sợ mình làm không tốt sẽ rước họa vào thân. Vì để sớm trở lại Lan Châu, y kiên trì gạt hắn. Nghĩ thế, y ra vẻ mặt ôn hoà với quốc vương: “Muốn ta thích ngươi thì không nên ép buộc, ra lệnh cho ta. Ngươi hẳn là hiểu ta cần gì.” Thấy hắn tới gần, y khẩn trương nhưng tự nhủ không thể trốn tránh.
A La Tư ngưng mắt nhìn khuôn mặt trái xoan đỏ ửng, hỏi “Diễm, ngươi cần gì?” Đột nhiên nghĩ ra “Ngươi muốn ta ngay bây giờ cho ngươi quay về Trung Nguyên.”
Đông Phương Diễm nổi giận: “Ta biết ngươi sẽ không tha cho ta đi…”
Hắn thực sự có thể làm được như Liên tỷ tỷ nói sao? Y nhíu mày, không nghĩ nữa, chỉ chuyên tâm ứng phó với nam nhân toan ôm lấy mình, dò hỏi: “Nếu như ta cần cái khác, ngươi sẽ cho ta sao?”
“Còn phải xem ngươi muốn cái gì.” A La Tư mỉm cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt bối rối ửng hồng, nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi môi thơm run rẩy.
Nghe A La Tư miêu tả qua tình huống của phạm nhân, Hầu Tiểu Liên xác định tư tưởng, xách giỏ trúc mang thịt bò hun tự tay làm, trà bơ thơm mùi sữa và vài món điểm tâm tới nhà lao.
Cáp Tạp Hạ gần vào đông, đêm xuống khá lạnh.
Ngục tốt đang trực đốt lửa sưởi ấm, ngày nào cũng cùng tội phạm hung dữ ở chung đã thành quen. Khi cả bọn thấy Hầu Tiểu Liên cầm lệnh bài của Đại vương đến liền trợn mắt há mồm, tự tát mình mấy cái cho tỉnh, bộ dáng cực kỳ kinh ngạc.
” Nhìn cái gì? Muốn đòn phải không?” Tra Phổ đánh đuổi mấy tên hám sắc. Chẳng mấy khi được gặp mỹ nữ, gã và một tên khác trái một bên phải một bên, bu lấy nàng, ngửi hương thơm trên người nàng, không khỏi huyễn tưởng được làm Đại vương, cùng nàng thân mật, còn có thể có thêm vài tân phi trong hậu cung nữa nha.
Hầu Tiểu Liên nhăn mày, cảm thấy mùi lao ngục khó ngửi, vừa xuống thang, vừa thầm nghĩ mau mau gặp được người. Nền đất ở đây còn lạnh hơn tầng trên, tù phạm có thể sống ở nơi này sao? Tâm tình nàng bực bội.
Đi hết cầu thang, một dãy phòng giam đập vào mắt. Nàng đi theo ngục tốt tới một góc âm u, qua song sắt, phát hiện Đông Phương Diễm nằm trên mặt đất, thân thể thon gầy suy yếu nằm sát xó tường dơ bẩn, cuộn mình run rẩy, tay chân bị xích sắt khóa lại, thân thể xích lõa chỉ đắp một tấm chăn mỏng, không nhịn được mà tức giận: “Ban đêm nơi này lạnh như thế, sao ngươi không cho y hỏa bồn và chăn?”
Nàng kinh ngạc thấy Tra Phổ cho rằng không cần thiết, nơi này là chỗ giam tội phạm, đâu phải chỗ cho bọn chúng hưởng sướng.
Nhưng dù sao nàng cũng là do Đại vương phái tới, phải để cho nàng mặt mũi, gã viện lý do: “Không có biện pháp, tên kia không cho chúng ta tới gần, huống hồ hỏa bồn quá nguy hiểm, ai biết y có gây ra chuyện gì không? Ta còn muốn giữ cái mạng nhỏ này của bản thân và thủ hạ.”
“Phu nhân, phu nhân đừng trách chúng ta không để cho y mặc quần áo bởi vì y mặc vào sẽ rất khó cởi. Bọn ta không có cách nào tắm cho y được nên mới cho y một cái thảm để đắp, đối với y như vậy đã coi là không tệ.” Người Trung Nguyên phiền phức, gã không muốn trêu chọc, bình thường vệ sinh cho ăn gã đều ném cho thủ hạ làm.
Nói nhiều cũng không giải quyết vấn đề gì, Hầu Tiểu Liên thở dài. Không lấy được hỏa bồn, nàng đành bảo Tra Phổ mang đến mấy tấm chăn.
Bệnh đến đầu óc mơ hồ, Đông Phương Diễm gắng gượng lắng nghe người bên ngoài nói chuyện với nhau. Y không hiểu bọn họ nói gì…, chỉ thấy người nọ mang chăn vào nhưng không thèm lấy, vẫn nằm yên tại chỗ. Đến khi nữ nhân tóc đen cầm đuốc đặt lên giá cắm, xoay người đến gần nhìn y, y mới chú ý đến nàng….
Tóc đen mắt đen, khuôn mặt xinh đẹp, dưới áo choàng là xiêm y Cáp Tạp Hạ màu tím, mặc dù không mang trang sức châu bảo, vẻ ưu nhã thoát tục của nàng vẫn không hề giảm chút nào, dưới ánh trăng như hoa tinh bé nhỏ, toát lên có một loại cảm giác ôn nhu. Bỗng y nhớ tới mẫu thân, xúc động muốn khóc mà cố nhịn xuống.
“Leng keng.” Cơ thể vừa động, tiếng xích sắt liền vang lên, y càng nép sát vào tường, giữ khoảng cách với người lạ.
Người bệnh một thân thương tích khiến Hầu Tiểu Liên sinh đồng cảm: “Ngươi là Đông Phương Diễm? Nghe được ta nói không?”
Đối phương không đáp, nắm chặt thảm mỏng, núp ở chỗ tối, đôi mắt màu hổ phách nhìn nàng trừng trừng, như một con dã thú bị thương đề phòng kẻ thù. Nàng coi như không để ý, lại nói với y:” Ta nghe nói, ngươi cũng tới từ Đại Đường, là người Lan Châu? Ta từ Trường An tới, tên là Hầu Tiểu Liên. Ta không có ác ý, tới đây giúp ngươi cùng người Cáp Tạp Hạ câu thông, không cần phòng bị ta.”
Hầu Tiểu Liên? Thanh âm nhu hòa khiến Đông Phương Diễm giảm cảnh giác, nghe nàng tiếp tục nói, cũng không trả lời.
“Ngục tốt phải giúp ngươi tẩy sạch thân thể, trị thương cho ngươi. Sao nngươi không tiếp thụ, không cho bọn họ tiếp cận, còn làm họ bị thương?”
Y nghe nói đến đó, rốt cục nhịn không được nói: ” Ta không làm họ bị thương. Bọn họ muốn bắt ta, ta mới phản kích. Kẻ nào xui xẻo thì bị ta giết chết. Hơn nữa ta nghe không hiểu những người đó, đương nhiên không dám để bọn họ tùy tiện tới gần ta.”
Lâu không nói chuyện mới phát hiện cổ họng đau đớn, môi khô nứt.
“Vậy hiện tại? Ngươi hiểu ta nói …vậy ta có thể đến gần ngươi chứ?” Nàng thấy Đông Phương Diễm lộ vẻ hoang mang, tựa hồ không cự tuyệt, muốn Tra Phổ mở cửa lao nhưng gã không đáp ứng. Nàng nói vạn nhất xảy ra chuyện, nàng sẽ phụ trách, không liên luỵ gã, gã mới miễn cưỡng đồng ý, mở cửa phòng giam cho nàng vào.
Hai người trong lao, bầu không khí khẩn trương.
Tra Phổ càng khẩn trương, không hiểu nàng vào đó làm gì? Cùng phạm nhân nói gì?
Dưới sự giám thị của ngục tốt, Hầu Tiểu Liên đặt giỏ trúc xuống, lấy tấm thảm sạch sẽ sắp lên mặt đất, kêu Đông Phương Diễm qua.
Đông Phương Diễm cảnh giác nhưng nhìn nàng ôn hòa nên do dự. Một hồi sau, nhu cầu thân thể chiến thắng tự tôn cao ngạo, y dịch người, ngồi lên thảm. Chân và mông không phải tiếp xúc với nền đất lạnh cứng nữa mà là thảm vừa êm vừa ấm. Y thở dài.
Hầu Tiểu Liên lấy tấm thảm cuối cùng đắp lên người y, nhìn y giật mình nhưng yên lặng tiếp nhận đồ vật của nàng.
Thấy một màn đó, Tra Phổ trống mắt líu lưỡi, không ngờ phạm nhân này lại thoải hiệp với một nữ tử yếu nhược.
Hầu Tiểu Liên mừng rỡ có thể tới gần Đông Phương Diễm, ngồi bên cạnh thảm: “Ngươi có biết đây là đâu không?”
Thấy y không rõ, nàng bèn giải thích:
Đây là cung điện của Cáp Tạp Hạ quốc vương. Ngươi đang ở trong đại lao chuyên nhốt trọng phạm.
Trọng phạm? Y ở Hắc Ưng Giáo cũng bị giam như trọng phạm, bị kết án tử hình, không ngờ ra dị quốc vẫn không thoát cảnh lao ngục.
Đông Phương Diễm bĩu môi châm chọc, liếc nhìn nữ nhân bên cạnh, kinh ngạc thấy nàng không sợ bẩn mà cùng mình ngồi trong lao.
Hầu Tiểu Liên vẫn tự nhủ không phải sợ nhưng vừa thấy con chuột to tướng chạy qua mặt, Đông Phương Diễm lập tức lấy xích tóm nó, ném ra ngoài nàng liền sợ đến mức thét lên chói tai, chỉ muốn rời khỏi cái nơi bẩn thỉu này.
Nàng nhìn Đông Phương Diễm run rẩy, không ngừng thở dốc như thể hành động vừa rồi cố sức quá độ. Nàng lại ngồi xuống, lấy từ trong giỏ trúc ra một ít thức ăn, “Bọn họ chưa cho ngươi ăn đúng không?”
“Đây là thịt hun ta tự làm. Tranh thủ lúc còn nóng mà ăn đi, để nguội không ngon. Ngươi muốn ăn đồ Trung Nguyên sao? Đáng tiếc chúng ta ở Cáp Tạp Hạ, chỉ có thể dùng nguyên liệu nấu ăn ở đây thôi…”
Nàng đến đây, mang thảm cho mình, còn nấu cho mình ăn? Đông Phương Diễm nhận đũa trên tay nàng. Lâu không nhìn thấy đũa trúc, trông còn rất mới, bèn hỏi: “Đũa này là phu nhân làm?”
“”Đúng vậy. Người ở đây không dùng đũa mà dùng dao nĩa ta không quen, trước đây làm một đôi cho mình dùng. Ta nghĩ ngươi hẳn là giống ta nên làm một đôi khác cho ngươi.” Hầu Tiểu Liên mỉm cười nói.
Nghe vậy, Đông Phương Diễm trong lòng ấm áp, hai tay nắm chặt đũa trúc. Ở trong lao, thức ăn được đưa đến làm gì có dao nĩa. Tất cả mọi người đều dùng bàn tay dơ bẩn bốc ăn. Y nhìn mà ớn, huống chi đồ ăn ở đây thường lạnh lẽo, thiu thối, y căn bản không muốn rờ đến.
Hiện giờ, thịt bò nướng thơm phức để trước mặt, còn có mấy món điểm tâm nhìn rất ngon mắt. Dù y thân thể rất không thoải mái nhưng không nhịn được mà cầm đũa gắp….
Hầu Tiểu Liên nhìn Đông Phương Diễm run tay, cầm đũa chưa chắc nhưng vẫn kiên trì gắp miếng thịt lên.
Thể lực suy nhược nên mỗi khi khẽ động đều đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Y gắng chống đỡ, nuốt thịt xuống, ăn hết miếng này tới miếng khác, đến món bánh, nuốt vội suýt nghẹn. “Khụ” Y ho khan, thân thể đau nhức, viền mắt đỏ lên, nước mắt chẳng biết tại sao rơi xuống. Y vội lấy tay gạt lệ.
“Ăn từ từ. Đừng vội.”
Hầu Tiểu Liên rót chén trà bơ đưa cho Đông Phương Diễm, thấy hai tay y run run, bèn giúp y cầm bát. Chờ y uống xong, nàng chạm vào tay y phát giác người y nóng rực. Lúc này mới nhìn thấy vết thươnng sâu hoắm trên cổ tay, da thịt chưa lành bầy nhầy máu khiến người ta kinh hãi.
Chân cũng có vết thương rất sâu. Nàng xót xa: “Ngươi ở nơi này hơn một tháng… Nhất định rất khổ cực.”
Ngón tay ngọc thon thả động vào vết thương nơi cổ tay khiến Đông Phương Diễm cả người chấn động, né tránh, duy trì cự ly với nàng. Y khôi phục lý trí, nghi ngờ tại sao nàng quá tốt với mình: “Phu nhân là do A La Tư phái tới…. Phu nhân đối với ta như vậy là có mục đích gì?”
Đối phương lại cảnh giới như trước, Hầu Tiểu Liên không khỏi thở dài:” Ta không có mục đích gì. Đại vương muốn ta tới là hy vọng có thể cùng ngươi câu thông, khuyên ngươi an phận…” Đoạn nói chuyện tàn nhẫn kia của A La Tư, nàng không muốn nói cho Đông Phương Diễm. Giải thích xong lý do mình đến đây, nàng thật lòng nói với y:”Ngươi bị giam ở đây nhiều ngày như vậy nhất định rất không thoải mái, rất muốn rời khỏi đây đúng không? Nếu ngươi muốn rời nhà lao, ăn no ngủ ngon, có đại phu chữa bệnh hảo hảo xử lý vết thương trên người của ngươi không khiến chúng chuyển biến xấu thì ta khuyên ngươi tốt nhất đừng gây phiền hà đám ngục tốt nữa.”
Đông Phương Diễm nhìn nàng, suy ngnhĩ.
“Phu nhân vừa nói…. là ý của A La Tư?”
Hầu Tiểu Liên lắc đầu ” Đây là ý của ta.” Nàng nói nhỏ: ” Ngươi là người thông minh, phải biết vì bản thân.”
Nghe nàng nói dịu dàng, y nhíu mày. Cô độc bị giam ở dị quốc chịu khổ, hoàn toàn không có hy vọng… Hiện tại, người trước mặt này không hề quen biết, đối xử với y rất tốt, mỹ lệ ôn nhu như mẹ vậy.
Đông Phương Diễm hít sâu một hơi, hỏi nàng: “Vì sao A La Tư không giết ta?”
“Không biết” Hầu Tiểu Liên nhỏ giọng nói: ” Hình như …. Đại vương chưa dám chắc ngươi là đệ đệ của Đông Phương Linh. Nếu ngươi đúng là đệ đệ người kia, ngài sẽ bắt ngươi trao đổi Đông Phương Linh.”
“Lấy ta đi trao đổi với tên trời đánh thánh vật kia? Ha, không có khả năng.”
Đông Phương Diễm buồn cười, bảo cho nàng biết: “Phu nhân nói với A La Tư, hắn không cần hoài nghi nữa. Không sai, ta chính là đệ đệ của Đông Phương Linh – Đông Phương Diễm. Đáng tiếc, ta và Đông Phương Linh có thâm cừu đại hận. A La Tư muốn lấy ta áp chế hắn? Vô dụng thôi.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nam nhân nói xong liền phi ngựa rời khỏi trường huấn luyện, Đông Phương Diễm vội vàng đuổi theo…
Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời ấm áp, soi sáng thảo nguyên mêng mông…
Đông Phương Diễm lần đầu ra khỏi cung, không khỏi dứt bỏ ưu phiền, hít thở mùi hương thơm ngát. A La Tư nhận ra Đông Phương Diễm vui vẻ, tận lực khống chế tốc độ, để đối phương đi bên cạnh.
Hai con ngựa phi mãi trên thảo nguyên cho đến khi Đông Phương Diễm trông thấy một mảng lớn cỏ cao nửa thân người, xanh sọc trắng mềm như lụa, lúc có gió thổi qua, một chút bông trắng bay lên không trung tựa tiên nữ đang khiêu vũ, đẹp không sao tả xiết.
Thấy người bên cạnh luôn cảnh giác cũng lộ ra vẻ thư giãn nhu hòa, tâm tình A La Tư vui hẳn lên, mỉm cười hỏi:”Nơi này rất đẹp, đúng không?”
Đâu chỉ đẹp. Đông Phương Diễm mở lớn hai mắt, tham lam muốn thu hết mỹ cảnh vào trí nhớ. A La Tư xuống ngựa, y cũng nhảy xuống theo, cùng hắn đi vào miền cỏ xanh tươi tuyết trắng, nhịn không được đưa hai tay khẽ vuốt đám lông mao trắng trên cỏ, cảm giác rất mềm mại. Không để ý, va đầu vào người đi phía trước đột ngột dừng lại.
A La Tư xoay người, thấy đối phương chạy trối chết vội lui về phía sau vài bước, nhịn không được bật cười.
Hai người ngươi xem ta, ta xem ngươi, không ai lên tiếng.
Một bên là con ngựa cúi đầu ăn cỏ.
Gió xuân thổi qua bãi cỏ xanh ngời, phát ra tiếng sột soạt…
Sau một hồi, A La Tư rốt cục mở miệng trước:”Được rồi, ngươi nói đi, tại sao tới tìm ta?”
Đông Phương Diễm bị hỏi đến sửng sốt. Vội bịa ra một vở kịch… Đúng vậy, ngày hôm nay, mãi y mới gom đủ dũng khí tới gặp hắn. “Ta…” y vừa mở miệng, phát hiện đôi mắt nâu quan sát mình, ấp a ấp úng cả buổi không nói nên lời.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì với ta?” Nói mau lên, ta không phải người kiên nhẫn đâu.” A La Tư giục. Hắn đợi y một tháng đã là phá kỉ lục rồi.
“Ta–” lời ra đến miệng lại nuốt vào. Đông Phương Diễm nhìn chằm chằm người kia khoanh tay trước ngực, rảnh rỗi đứng đó, rồi lại nghĩ đến lời Liên tỷ tỷ nói…, để báo thù, y phải nhịn nhịn, nhẫn nại, nhẫn nại nữa. Hít sâu một hơi, y né tránh ánh mắt sắc bén, hai tay nắm chặt, buồn bực thốt:”Ta… Nguyện ý…theo ý ngươi…. Trở thành người của ngươi.”
Rốt cục cũng đợi được câu này, A La Tư mặt mày rạng rỡ:” Tại sao?”
Cái tên trời đánh này, đã biết đáp án còn cố ý hỏi. Đông Phương Diễm không nhìn hắn, nổi giận đùng đùng quát:”Đã biết rồi còn hỏi làm gì.”
A La Tư minh bạch vì sao đối phương nói như vậy nhưng vẫn hi vọng tiểu tử cao ngạo quật cường này tự thừa nhận khuất phục trước mình…Y tức giận đến đỏ cả mặt, giống như muốn nổ bung. Hắn không đùa với y, trái lại ra lệnh:” Lại đây.”
Hắn nhìn y do dự giãy dụa, bèn quay về với chính nghĩa ra vẻ ta không có gấp như ngươi.
Rơi vào tình trạng này, Đông Phương Diễm nếu không nguyện ý cũng chỉ có thể nhẫn nại. Một lúc lâu, y mới thỏa hiệp, theo lệnh đi qua…
Lòng bàn chân y ghim kim hay sao mà chậm quá vậy? A La Tư tính tình giỏi nín nhịn cũng không đợi nổi, chờ Đông Phương Diễm tới gần bèn giơ tay kéo y lại.
Bị nam nhân ôm lấy, cơn ác mộng đêm đó lập tức hiện lên trong óc khiến Đông Phương Diễm cả người sợ run.
A La Tư cảm giác người trong lòng cứng ngắc, nâng cằm y, trầm giọng nói: “Ngươi muốn trở thành người của ta phải cam tâm tình nguyện chứng minh cho ta xem.”
“Muốn ta chứng minh như thế nào?” Cố nén sợ hãi, Đông Phương Diễm gắng gượng chống lại ánh mắt của hắn.
“Hé miệng ra.”
Mệnh lệnh nhẹ nhàng lại làm cho Đông Phương Diễm sợ run từ đầu đến chân. Mắt thấy chấp nhất, không thể phản kháng giãy dụa, cuối cùng là môi son hé mở…
A La Tư hôn cặp môi thơm, tận lực thong thả, đầu lưỡi thiêu liếm cánh môi run rẩy, hàm răng ngọc ngà, đưa vào trong đó.
Đầu lưỡi không có chỗ trốn, bị ngọn lửa đuổi theo, quấn lên, liếm ngoạn, khiêu khích… Đông Phương Diễm cảm thụ nụ hôn lần này khác xa lần trước, nổi lên mê hoặc. Chỉ chốc lát, cái hôn phớt nhẹ chuyển thành nhiệt liệt, môi bị mãnh liệt chiếm cứ, y bị nam tính của hắn hút vào, hốt hoảng rên rỉ “ưm ưm”, xoay mình, nam nhân buông y ra, một sợi tơ trong suốt giăng giữa môi hai người.
A La Tư nhìn y thở dốc, khuôn mặt đỏ rực như ráng mây, sóng mắt sương mù, lau vết nước trên môi y, cười nói:”Kích thích như vậy, có lẽ ngươi không quá chán ghét ta?”
Đông Phương Diễm mờ mịt, chưa kịp hoàn hồn sau nụ hôn, lẩm bẩm, không hiểu nam nhân với nam nhân sao lại có thể làm như vậy:”Gì cơ?”
Y vô pháp phản ứng A La Tư vẫn đang ôm chặt mình, hôn lên môi, chóp mũi, mi tâm, gương mặt, chiếm thành đoạt đất, lần ra sau gáy, khẽ cắn một cái: “A.” Lời lẽ của nam nhân khiến cho y nhột nhạt, né tránh nhưng bàn tay to lớn phía sau cổ làm y không thể nhúc nhích. Tay kia của hắn luồn qua vạt áo, xoa nắn lồng ngực y, ngón tay cố sức chuyển động nắm lộng đầu v*. “Ân……a…” y không khỏi rên rỉ, xoay mình nhớ lại đây là đâu, vội ngăn cản:” Đừng… Sẽ bị người khác thấy.”
“Ai dám sang đây xem? ” thanh âm trầm thấp khàn khàn, môi tay bận bịu thưởng thức mỹ nhân, ôm lấy thân thể đang cố giãy dụa giật lại quần áo, cúi đầu sát bộ ngực thơm hương, hôn tới tấp lên môi, há miệng ngậm lấy quả lạp phấn hồng khả ái.
“A! ” Đông Phương Diễm thở dốc, cảm thấy nam nhân đùa bỡn ngực mình, cái lưỡi liếm quầng vú, răng cắn nụ hoa hồng phấn nổi lên. Một trận tê dại hoan lạc làm y mất đi ý chí phản kháng.
A La Tư liên tục duy trì động tác, cười nhìn thân hình yêu kiều trong lòng. Chân y mềm nhũn, hắn vội ôm lấy, đỡ y nằm lên thảm cỏ mềm mại, vừa cởi xiêm y của mình vừa sấn tới đối phương đang mờ mịt, hôn khắp bộ ngực.
“Yên, để cho ta liếm, đầu v* của ngươi đứng lên rồi, hồng đỏ, thật mẫn cảm nha.”
“Đừng nói nữa.” Đông Phương Diễm đỏ mặt, cảm thấy thẹn muốn chết, nhận ra mình đang quỳ xuống dưới ngực nam nhân. Y toan muốn đứng dậy đào tẩu lại bị tóm lại, một tay đối phương nắm hạ thể của y qua lớp quần, bắt đầu ma sát.
“A, ân a, a a....”
Tiếng kêu ngượng ngùng làm dục niệm A La Tư tăng vọt, năm ngón tay càng thêm đùa bỡn bộ vị non mềm.
Đông Phương Diễm ngửa đầu thở gấp, mái tóc đen dài xõa xuống, vô pháp chống cự kích thích, hai tay không tự giác khoác lên vai nam nhân, quỳ đối mặt với hắn, đến khi quần bị tụt xuống phân nửa, bàn tay to cầm lấy hạ thể, y mới kinh hô “Đừng” nhưng không kịp ngăn cản lòng bàn tay ấm áp sát lộng lấy hạ thân mình, các ngón tay vuốt ve khiêu khích càng lúc càng nhanh.
.”Y... A, a! ” Y liên tục thở gấp, khủng hoảng kỳ quái từng trải qua lại muốn dậy sóng.
A La Tư thấy người kia khả ái không nói nên lời, run rẩy chịu không nổi đùa bỡn, bất giác đầu gối lên vai mình, ngón tay thon mảnh nắm bả vai, không khỏi hôn lên khuôn mặt đỏ ửng, cười nhẹ:”Ngươi thật đáng yêu... ”
Thấy đối phương đã cứng lên, hắn đột nhiên thu tay lại, nhìn y thần tình mê man.
“Ngươi muốn thoải mái hơn thì phải vuốt ta giống như ta làm với ngươi.”
Nghe lời nói vô sỉ hạ lưu…, Đông Phương Diễm trống mắt líu lưỡi. Muốn y sờ…sờ chỗ đó… nam nhân. Đối phương cởi quần, cả người y căng thẳng, vừa tức vừa khốn cùng.
A La Tư lại hôn đôi môi hồng nhuận, nhân lúc đối phương không chống đối, hai cánh tay ôm chặt y. Cả hai quần áo xốc xếch, ngực áp ngực, chỗ nào đó hạ thể cũng sát vào nhau. Hắn quờ quạng bờ mông mỹ lệ, chậm rãi nhiết, cảm nhận của mình dần trở nên thô to.
Nam tính bị kích thích đứng lên, Đông Phương Diễm cảm thấy nhục nhã nhưng khí lực không bằng người, chỉ có thể chịu giam trong vòng tay cường tráng.
“Buông ra! Ngươi không thể như vậy…” Tiếng mắng duy trì không bao lâu đã biến thành rên rỉ:”A... Ân a... ”
Vật giữa hai chân bị đối phương ma sát tới khô nóng, cả người mềm yếu.
“Ngươi cũng cứng lên rồi, vì sao không thể như vậy?”
“Vì chúng ta đều là nam nhân…”
“Thế thì sao?”
“Rất biến thái!”
“Biến thái? Hiện tại ngươi cảm thấy khó chịu sao?”
“...”
“Ngươi đáp không được, lại thừa nhận không khó chịu, vậy là ngươi đang sảng khoái.”
“Không phải...”
“Không phải ư? Nam nhân cùng nam nhân rất sảng khoái. Nhờ ngươi mà ta cũng mới hiểu ra.”
A La Tư đùa người trong lòng.
“Đừng nói nữa.”
“Đừng…” Đông Phương Diễm uất hận nhưng không chống cự được hoan lạc.
“Rất thoải mái đúng không?” A La Tư phả một hơi vào vành tai nóng rực, kề sát thân thể thon dài, tiếp tục ma sát bộ lộng…Sau đó, hắn chậm rãi xáp lại gần, sử dụng kỹ xảo nắm ngoạn khiến người kia thiếu nước thở dốc, kéo tay y chạm vào của mình, vừa ma sát đối phương vừa dẫn dắt năm ngón tay thon âu yếm nam tính đang trướng đại.
“Ân a... A... ” Đông Phương Diễm trầm luân trong lạc thú, đầu óc hỗn đọn, chỉ chuyên tâm tận hưởng vui vẻ căn bản không phát hiện tay mình đặt trên hạ thể A La Tư, sát lộng càng lúc càng nhanh.
, “A, a, a a... ” tiếng kêu vút lên “Đừng động nữa… Ta… Ta sắp…” tay ôm lấy eo nam nhân, chống đỡ thân thể của mình, ma sát mãnh liệt ép y sắp phát điên.
“A, a, ” A La Tư cũng nhịn không được nữa gầm nhẹ:” Ta muốn muốn chúng ta cùng nhau bắn!” Dục hỏa trướng lớn chịu không nổi sát lộng, đạt cao trào, rốt cục bắn ra–
Nhiệt dịch phun lên người, nghe đối phương liên tục thở dốc, sau khi phát tiết, cả hai ngã nhào lên cỏ.
Đông Phương Diễm da thịt ửng đỏ, mị thái mê người, A La Tư trong lòng ngứa ngáy, dục niệm lại dâng lên: “Diễm…” Hắn phà một hơi bên tai y:
“Ta muốn ngươi! ”
Vừa hôn khuôn mặt ửng đỏ vừa kéo quần đối phương xuống, nâng cặp đùi thon…
Vội vàng ngăn chăn hạ thân nam nhân lại vừa cứng lên, Đông Phương Diễm khẩn trương:”Đừng! Buông ra…” y rút chân lại nhưng không được. Bị ép tách hai chân ra, nam nhận to dài nổi gân xanh đẩy vào khe mông.
“Buông.” Quá sợ hãi, y giãy dụa điên cuồng, vất vả mãi mới thoát được một chân, đạp thẳng vào bụng A La Tư.
“Ai da…” A La Tư bị đá đau đến lăn lộn, trong bụng bốc lên một trận quằn quại tiêu tan luôn dục niệm. Hắn trừng mắt nhìn người kia hoảng hốn trốn tránh, giận dữ rống to: “Ngươi dám đá ta?”
Lấy cỏ cao che lấp thân thể trần truồng, Đông Phương Diễm khốn cùng thầm nghĩ…thôi quên đi. Run run mặc quần vào, hai tay y cầm chặt quần áo, sợ đến thở gấp gáp: “Ta đã nói dừng lại, ngươi còn…”
“Ngươi làm trò gì vậy? Đã đáp ứng trở thành người của ta, tiếp thu ta, giờ lại cự tuyệt.”
Bị tiếng hô cắt lời, Đông Phương Diễm máu nóng bốc lên:”Ta đáp ứng trở thành người của ngươi nhưng không đáp ứng phương thức tiếp thụ thô bạo như vậy.”
“Ngươi vừa thích muốn chết, còn dám nói ta thô bạo?”
“Ta nói dừng lại, ngươi còn định đem cái kia…của ngươi… Như thế mà còn không gọi là thô bạo?”
Bụng đỡ đau, A La Tư bắn người lên, nắm tay đối phương mắng: “Hỗn xược. Ta là quốc vương Cáp Tạp Hạ, mọi người ở đây bất kể nam hay nữ đều phải phục tùng ta, nghe mệnh lệnh của ta, không ai dám cãi lời. Chỉ có ngươi là không biết nặng nhẹ.” Chỉ có y được hắn thích mà 3 lần đánh hắn, giờ còn dám chửi mắng, không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Đông Phương Diễm há hốc mồm, bị đối phương chỉ trích, tức giận: “Ta không phải là thần dân của ngươi, cũng không phải binh sĩ của ngươi, lại càng không phải nữ nhân phải lấy lòng ngươi. Ngươi không cần lấy mệnh lệnh tới dọa ta, vô dụng thôi. Chuyện ta không thích, tuyệt đối sẽ không làm.”
Y liếc nhìn nam nhân nộ khí trùng thiên, hai tay ôm eo, quần áo mở rộng lộ ra cơ ngực và bụng rắn chắc, tính khí giữa hai chân sưng to còn chưa hoàn toàn xìu xuống…Y quay mặt đi, xấu hổ đỏ mặt.
A La Tư kinh ngạc thấy y lên giọng hóa ra là đang thất kinh, chỉ tỏ vẻ ta đây mà thôi. Phút chốc, nỗi tức giận gần như bay mất, nghĩ mọi chuyện rất tốt đẹp, cười phì ra, “Ha ha ha! ”
“A La Tư, ngươi cười cái gì?” Phản ứng kỳ quái của nam nhân làm cho Đông Phương Diễm thấp thỏm bất an. Chửi đã mồm rồi mới nhớ ra mình muốn lấy lòng hắn, tại sao lại nhịn không được mà chọc hắn tức giận.
“Ha… Ta cười ngươi rõ ràng là sợ ta còn giả bộ can đảm.” thấy đối phương xấu hổ không nhìn mình, A La Tư không nhịn được cười. Cười chán rồi hắn mới xoa bụng, mặc lại quần áo, ai thán lần đầu tiên có người dám gọi thẳng tên mình ra chửi mắng, nam tính hùng phong cư nhiên không có đất dụng võ.
Hắn nhìn Đông Phương Diễm cũng chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, giữ khoảng cách như tránh tà, không khỏi cười nhẹ: “Ngươi nha, người cũng như tên.” – tựa một ngọn lửa, người ngoài chạm vào sẽ bị bỏng.
“Diễm, ta thích ngươi.”
Nghe nam nhân thân mật gọi tên mình tỏ tình, tay chân Đông Phương Diễm chẳng biết để đâu, khốn quẫn muốn chết, mặt đỏ như muốn đun sôi dầu.
Trong mắt A La Tư, gương mặt mỹ nhân đỏ tươi như lửa đẹp tựa bông hồng, cao ngạo sinh trưởng trên vách Huyền Nhai, muốn hái về, khó tránh khỏi bị thương… Điều này kích thích bản tính ham chinh phục của hắn, nghĩ vậy, hắn phấn khởi hăng hái bừng bừng:”Được rồi, ngươi đã không thích, ta sẽ không làm thế nữa. Nhưng ngươi nghe cho rõ đây. Ta nhất định phải làm cho ngươi thích ta, yêu ta, cam tâm tình nguyện trở thành người của ta.”
Đối mặt với tuyên bố thẳng thắn trực tiếp như vậy, Đông Phương Diễm đầu tiên là vui, sau đó là lo, sợ mình làm không tốt sẽ rước họa vào thân. Vì để sớm trở lại Lan Châu, y kiên trì gạt hắn. Nghĩ thế, y ra vẻ mặt ôn hoà với quốc vương: “Muốn ta thích ngươi thì không nên ép buộc, ra lệnh cho ta. Ngươi hẳn là hiểu ta cần gì.” Thấy hắn tới gần, y khẩn trương nhưng tự nhủ không thể trốn tránh.
A La Tư ngưng mắt nhìn khuôn mặt trái xoan đỏ ửng, hỏi “Diễm, ngươi cần gì?” Đột nhiên nghĩ ra “Ngươi muốn ta ngay bây giờ cho ngươi quay về Trung Nguyên.”
Đông Phương Diễm nổi giận: “Ta biết ngươi sẽ không tha cho ta đi…”
Hắn thực sự có thể làm được như Liên tỷ tỷ nói sao? Y nhíu mày, không nghĩ nữa, chỉ chuyên tâm ứng phó với nam nhân toan ôm lấy mình, dò hỏi: “Nếu như ta cần cái khác, ngươi sẽ cho ta sao?”
“Còn phải xem ngươi muốn cái gì.” A La Tư mỉm cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt bối rối ửng hồng, nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi môi thơm run rẩy.