Now you can see what’s hidden
Làm sao giữ được một người một đời trọn vẹn
Làm sao giữ được một người
Làm sao giữ được
Làm sao
..
…
Tôi ngồi bó gối trên salon, những kênh truyền hình vô vị trôi đi trước mắt, những bộ phim nhạc nhẽo, những ca khúc mờ nhạc, tôi chợt dừng chuyển kênh. Bản tin thời sự đang chiếu cảnh YoonHo bị bắt giữ, góc phải màn hình là hình của anh bên dưới là cảnh YoonHo bị còng tay áp giải đi. YoonHo là người tổ chức kế hoạch đánh cướp ngân hàng Seoul, làm cảnh sát choáng váng, còn bắn chết đến hai người. “Tên khủng bố máu lạnh đã bị bắt”, đối với tôi đều là vô nghĩa, YoonHo chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Tôi ngồi lì trong căn phòng tràn ngập bóng tối, những kỉ niệm về YoonHo không ngừng gặm nhấm trái tim tôi. Tôi hoàn toàn mất đi cảm giác, cuộn mình nằm trong chăn những mong sẽ còn chút hơi ấm của anh sót lại, những vệt dịch thể in dấu loang lổ trong tấm nệm.
Nước mắt tôi đã cạn kiệt, như một nhánh cây khô héo, tôi chờ đợi ngày ra đi. Những miếng thịt vẫn còn nguyên trong bếp đã bốc đầu thối rữa, khi vứt chúng đi thì mùi xộc lên, làm tôi nôn thốc nôn tháo, cổ họng đau rát như bị bỏng.
Tôi loạng choạng bước ra, khi thấy lọ nước hoa Marc Jacob, tôi đã hoảng loạn ném nó vào tường. Lọ nước hoa vỡ nát, những mảnh thủy tinh văng tung tóe, mùi hương nồng nàn lan ra. Mùi hương đánh thức tôi khỏi cơn mê sảng, tôi bật khóc vì nhận ra cuối cùng tôi đã mất YoonHo.
Tình yêu của tôi thật đẹp mà cũng quá đau thương, tôi tự hỏi liệu nước mắt của mình có nhớ đến anh không, tất cả đã quá muộn rồi, không thể quay lại. Tôi lục tung tủ quần áo của mình lên, những bộ quần áo nằm hỗn độn dưới chân.
[Bộ này không phải, cũng không phải…]
Tôi chạm tay vào chiếc áo lần đầu tôi mua cho YoonHo, tim tôi đột ngột nhói lên, chỉ còn biết ôm lấy chiếc áo, đau đớn khóc than. Trên chiếc áo vẫn còn vương lại mùi hương của YoonHo, linh hồn tôi đau đớn rã rời. Tôi ước gì mình có thể vì bị tai nạn mà mất đi trí nhớ, nước mắt không ngừng chảy ra, tôi sợ rằng kí ức về YoonHo sẽ trôi đi mất.
Tôi chạy vội vào phòng tắm, không ngừng rửa tay, chỉ muốn xóa sạch mùi hương này, ngây thơ tin rằng kí ức về YoonHo cũng sẽ biến mất theo, tôi xát xà bông rồi lại rửa, rửa rồi lại xát, cứ không ngừng như thế, bàn tay đáng thương của tôi đã đỏ ửng lên vì rát.
Mùi hương ấy vẫn còn không thể xóa đi được, tôi phải làm sao bây giờ. Khi bước ra ngoài, nhìn thấy những mảnh thủy tinh của lọ nước hoa, tôi cúi xuống định nhặt lên thì những ngón tay run rẩy của mình đã bị mảnh thủy tinh sắt nhọn cứa đứt. Ngón tay tôi trông giống như một bông hoa mới nở, rồi nó cứ nở to dần. Tôi khóc như một đứa trẻ, cả thân thể như chìm trong biển nước mắt. Máu loang ra ướt đẫm, tôi nâng đống thủy tinh đẫm máu như nâng niu trái tim đau đớn của mình, tuyệt vọng trút tất cả vào thùng rác
Tôi vẫn không hề cảm thấy đau đớn. Hoá ra cái chết cũng chả đau đớn gì cả. Tôi liền dùng con dao nhỏ mà khắc lên tay mình chữ Jung YoonHo, đau thương này làm trái tim tôi nhẹ nhõm, tôi không biết khắc tên anh lên da thịt thì sẽ khiến mình không quên anh phải không, hay là cần khắc lên trái tim chăng?
Tôi nghĩ đến cái chết, tôi đau đớn quá rồi không muốn sống nữa, không có YoonHo tôi cũng không thể sống. Tôi lấy lọ thuốc ngủ trong tủ thuốc ra, tôi nhìn những viên nang trong chiếc lọ trong suốt, mệt mỏi quá rồi, muốn kết thúc tất cả. Tôi đổ một nắm thuốc ra tay rồi uống trọn tất cả. Nỗi tuyệt vọng vô bờ bến đã cuốn phăng trái tim tôi, tôi nằm gục trên ghế salon mà thiếp đi chờ đợi cơ thể mình rơi vào cõi vĩnh hằng.
Tôi bị đánh thức bởi cảm giác nhộn nhạo trong cơ thể, cơn buồn nôn trào lên dữ dội. Tôi cố đi vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo vào bồn rửa mặt, thứ dung dịch đùng đục nhợt nhợt màu hồng của máu, mùi bốc lên thật kinh tởm, tôi xối nước thật mạnh, cố rửa trôi hết dư vị của thứ chất lỏng ấy trong cổ họng.
Tôi bước ra khỏi, khắp người đau đớn dữ dội như trái tim tôi đang rên la thê thảm. Tôi đập phá tất cả, chẳng còn thứ gì đáng được tồn tại cả. Mọi thứ đều bị tôi ném vỡ, xé rách tan nát, gương mặt tôi đầm đìa nước mắt. Tôi chợt mỉm cười, quỳ xuống lượm những viên thuốc đã bị mình đánh rơi mà trút tất cả vào miệng.
Thân thể tôi đổ gục xuống….
Làm sao giữ được một người một đời trọn vẹn
Làm sao giữ được một người
Làm sao giữ được
Làm sao
..
…
Tôi ngồi bó gối trên salon, những kênh truyền hình vô vị trôi đi trước mắt, những bộ phim nhạc nhẽo, những ca khúc mờ nhạc, tôi chợt dừng chuyển kênh. Bản tin thời sự đang chiếu cảnh YoonHo bị bắt giữ, góc phải màn hình là hình của anh bên dưới là cảnh YoonHo bị còng tay áp giải đi. YoonHo là người tổ chức kế hoạch đánh cướp ngân hàng Seoul, làm cảnh sát choáng váng, còn bắn chết đến hai người. “Tên khủng bố máu lạnh đã bị bắt”, đối với tôi đều là vô nghĩa, YoonHo chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Tôi ngồi lì trong căn phòng tràn ngập bóng tối, những kỉ niệm về YoonHo không ngừng gặm nhấm trái tim tôi. Tôi hoàn toàn mất đi cảm giác, cuộn mình nằm trong chăn những mong sẽ còn chút hơi ấm của anh sót lại, những vệt dịch thể in dấu loang lổ trong tấm nệm.
Nước mắt tôi đã cạn kiệt, như một nhánh cây khô héo, tôi chờ đợi ngày ra đi. Những miếng thịt vẫn còn nguyên trong bếp đã bốc đầu thối rữa, khi vứt chúng đi thì mùi xộc lên, làm tôi nôn thốc nôn tháo, cổ họng đau rát như bị bỏng.
Tôi loạng choạng bước ra, khi thấy lọ nước hoa Marc Jacob, tôi đã hoảng loạn ném nó vào tường. Lọ nước hoa vỡ nát, những mảnh thủy tinh văng tung tóe, mùi hương nồng nàn lan ra. Mùi hương đánh thức tôi khỏi cơn mê sảng, tôi bật khóc vì nhận ra cuối cùng tôi đã mất YoonHo.
Tình yêu của tôi thật đẹp mà cũng quá đau thương, tôi tự hỏi liệu nước mắt của mình có nhớ đến anh không, tất cả đã quá muộn rồi, không thể quay lại. Tôi lục tung tủ quần áo của mình lên, những bộ quần áo nằm hỗn độn dưới chân.
[Bộ này không phải, cũng không phải…]
Tôi chạm tay vào chiếc áo lần đầu tôi mua cho YoonHo, tim tôi đột ngột nhói lên, chỉ còn biết ôm lấy chiếc áo, đau đớn khóc than. Trên chiếc áo vẫn còn vương lại mùi hương của YoonHo, linh hồn tôi đau đớn rã rời. Tôi ước gì mình có thể vì bị tai nạn mà mất đi trí nhớ, nước mắt không ngừng chảy ra, tôi sợ rằng kí ức về YoonHo sẽ trôi đi mất.
Tôi chạy vội vào phòng tắm, không ngừng rửa tay, chỉ muốn xóa sạch mùi hương này, ngây thơ tin rằng kí ức về YoonHo cũng sẽ biến mất theo, tôi xát xà bông rồi lại rửa, rửa rồi lại xát, cứ không ngừng như thế, bàn tay đáng thương của tôi đã đỏ ửng lên vì rát.
Mùi hương ấy vẫn còn không thể xóa đi được, tôi phải làm sao bây giờ. Khi bước ra ngoài, nhìn thấy những mảnh thủy tinh của lọ nước hoa, tôi cúi xuống định nhặt lên thì những ngón tay run rẩy của mình đã bị mảnh thủy tinh sắt nhọn cứa đứt. Ngón tay tôi trông giống như một bông hoa mới nở, rồi nó cứ nở to dần. Tôi khóc như một đứa trẻ, cả thân thể như chìm trong biển nước mắt. Máu loang ra ướt đẫm, tôi nâng đống thủy tinh đẫm máu như nâng niu trái tim đau đớn của mình, tuyệt vọng trút tất cả vào thùng rác
Tôi vẫn không hề cảm thấy đau đớn. Hoá ra cái chết cũng chả đau đớn gì cả. Tôi liền dùng con dao nhỏ mà khắc lên tay mình chữ Jung YoonHo, đau thương này làm trái tim tôi nhẹ nhõm, tôi không biết khắc tên anh lên da thịt thì sẽ khiến mình không quên anh phải không, hay là cần khắc lên trái tim chăng?
Tôi nghĩ đến cái chết, tôi đau đớn quá rồi không muốn sống nữa, không có YoonHo tôi cũng không thể sống. Tôi lấy lọ thuốc ngủ trong tủ thuốc ra, tôi nhìn những viên nang trong chiếc lọ trong suốt, mệt mỏi quá rồi, muốn kết thúc tất cả. Tôi đổ một nắm thuốc ra tay rồi uống trọn tất cả. Nỗi tuyệt vọng vô bờ bến đã cuốn phăng trái tim tôi, tôi nằm gục trên ghế salon mà thiếp đi chờ đợi cơ thể mình rơi vào cõi vĩnh hằng.
Tôi bị đánh thức bởi cảm giác nhộn nhạo trong cơ thể, cơn buồn nôn trào lên dữ dội. Tôi cố đi vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo vào bồn rửa mặt, thứ dung dịch đùng đục nhợt nhợt màu hồng của máu, mùi bốc lên thật kinh tởm, tôi xối nước thật mạnh, cố rửa trôi hết dư vị của thứ chất lỏng ấy trong cổ họng.
Tôi bước ra khỏi, khắp người đau đớn dữ dội như trái tim tôi đang rên la thê thảm. Tôi đập phá tất cả, chẳng còn thứ gì đáng được tồn tại cả. Mọi thứ đều bị tôi ném vỡ, xé rách tan nát, gương mặt tôi đầm đìa nước mắt. Tôi chợt mỉm cười, quỳ xuống lượm những viên thuốc đã bị mình đánh rơi mà trút tất cả vào miệng.
Thân thể tôi đổ gục xuống….