Now you can see what’s hiddenBan đêm trải qua rất dài, cả hai chúng tôi không ngừng dè chừng nhau, chốc chốc lại có tiếng xe cảnh sát lướt qua trong bóng đêm yên tĩnh. Tôi không khỏi muốn biết con người này là ai, bị sự bí ẩn của hắn làm thu hút.
[Anh ngủ đi.]
[Ừ, mày cứ nằm yên đi]
Tôi và hắn cả hai nằm yên lặng trên giường, máy lạnh vẫn chạy đều đều, nhưng không khí thật bức bối khó chịu, mong rằng ngày mai hắn ta sẽ biến mất khỏi cuộc sống của tôi, như chưa từng tồn tại. Cả hai cứ trằn trọc như thế cho đến gần sáng, mỗi người đều có một nỗi suy tư cho riêng mình, đến gần sáng thì quá mệt mỏi mà tôi đã thiếp đi. Đến lúc tỉnh dậy thì tôi nhận ra tôi đã ôm hắn chặt cứng, tôi vội vã bước xuống giường. Nhìn hắn say ngủ trông thật giống một đứa trẻ đáng yêu, không hề có chút nguy hiểm, chiếc súng vẫn nằm ngay ngắn trên đầu giường.
Tôi tự nhủ đây không phải là một giấc mơ, rằng tối hôm qua tôi đã gặp một tên tội phạm truy nã, và rồi qua đêm với hắn, trí não tôi bình thản chấp nhận mọi việc. Tôi bước xuống bếp, làm một vài món cho tôi và YoonHo. Tôi chiên trứng trong một cái chảo nhỏ, một trái cho tôi, 2 trái cho YoonHo, bỏ mấy lát bánh mì vào lò nướng, tôi loay hoay tìm lọ bơ đậu phộng và bánh ngô ăn sẵn không biết rằng tôi đã đâu rồi.
Khi tôi chuẩn bị xong thì hắn cũng đã thức dậy.
[Cứ tưởng mày định bỏ trốn chứ?]
[Anh cứ ngồi xuống ăn sáng đi!]
Tôi đẩy đĩa trứng trước mặt hắn
[Nhiêu đây đã đủ chưa, còn có bơ đậu phộng nữa đấy, nếu anh đến sớm mấy hôm thì có mứt cam nữa.]
[Mày phiền quá.]
Tôi vừa ăn thỉnh thoảng lại lén nhìn hắn. Tôi chỉ vừa ăn được một lát bánh mì thì hắn đã ăn hết sạch phần của mình.
[Mày còn gì ăn nữa không?]
[Cứ gọi tôi là JaeJoong, tôi có tên mà.]
[Aisss, mày phiền phức thật, thôi được, cậu còn gì ăn thêm nữa không?]
Hắn ta ăn nhiều thật đấy, cứ y như là gấu vậy, tôi chợt bật cười khi nghĩ đến hình ảnh so sánh này.
[Này có chuyện gì mà cười vậy?]
[Không có gì đâu, anh ăn bánh ngô nhé!]
Cuối cùng tôi cũng không ăn nữa, chỉ ngồi nhìn hắn thôi, Seung Hyun trước đây cũng giống tôi đều khảnh ăn. Hôm nay gặp một kẻ ăn mấy món tôi nấu ngon lành đến thế, cũng thấy đôi chút thú vị.
[Àh, YoonHo này anh định sau này sẽ ra sao?]
[Cứ yên tâm đi, tôi sẽ cuốn gói khỏi đây sớm, chắc cảnh sát đã chuyển sang tìm ở nơi khác rồi.]
[Hay anh cứ ở lại đây đi, dù sao thì vết thương của anh cũng chưa lành mà.]
[Này, cậu muốn ở tôi lại đây àh, không sợ tôi sao?]
Tôi khẽ lắc đầu, cũng không trả lời thêm nữa, chỉ chồng mấy chiếc đĩa trên bàn để đi rửa.
[Ừ, cũng được, tôi cũng chưa định đi trốn ở đâu, mà tôi không muốn mắc nợ ai nên coi như tôi thuê nhà đi, khi nào ra đi tôi sẽ trả tiền đầy đủ.]
[Thế cũng được, không sao.]
[Nếu cậu mà định đi báo cảnh sát, thì khẩu súng của tôi sẽ không nương tay đâu.]
[Anh cứ yên tâm.]
Từ đó cuộc đời tôi đã theo một lối khác. Tình yêu cũng như số mệnh cả, đều không thể đoán biết.
[Anh ngủ đi.]
[Ừ, mày cứ nằm yên đi]
Tôi và hắn cả hai nằm yên lặng trên giường, máy lạnh vẫn chạy đều đều, nhưng không khí thật bức bối khó chịu, mong rằng ngày mai hắn ta sẽ biến mất khỏi cuộc sống của tôi, như chưa từng tồn tại. Cả hai cứ trằn trọc như thế cho đến gần sáng, mỗi người đều có một nỗi suy tư cho riêng mình, đến gần sáng thì quá mệt mỏi mà tôi đã thiếp đi. Đến lúc tỉnh dậy thì tôi nhận ra tôi đã ôm hắn chặt cứng, tôi vội vã bước xuống giường. Nhìn hắn say ngủ trông thật giống một đứa trẻ đáng yêu, không hề có chút nguy hiểm, chiếc súng vẫn nằm ngay ngắn trên đầu giường.
Tôi tự nhủ đây không phải là một giấc mơ, rằng tối hôm qua tôi đã gặp một tên tội phạm truy nã, và rồi qua đêm với hắn, trí não tôi bình thản chấp nhận mọi việc. Tôi bước xuống bếp, làm một vài món cho tôi và YoonHo. Tôi chiên trứng trong một cái chảo nhỏ, một trái cho tôi, 2 trái cho YoonHo, bỏ mấy lát bánh mì vào lò nướng, tôi loay hoay tìm lọ bơ đậu phộng và bánh ngô ăn sẵn không biết rằng tôi đã đâu rồi.
Khi tôi chuẩn bị xong thì hắn cũng đã thức dậy.
[Cứ tưởng mày định bỏ trốn chứ?]
[Anh cứ ngồi xuống ăn sáng đi!]
Tôi đẩy đĩa trứng trước mặt hắn
[Nhiêu đây đã đủ chưa, còn có bơ đậu phộng nữa đấy, nếu anh đến sớm mấy hôm thì có mứt cam nữa.]
[Mày phiền quá.]
Tôi vừa ăn thỉnh thoảng lại lén nhìn hắn. Tôi chỉ vừa ăn được một lát bánh mì thì hắn đã ăn hết sạch phần của mình.
[Mày còn gì ăn nữa không?]
[Cứ gọi tôi là JaeJoong, tôi có tên mà.]
[Aisss, mày phiền phức thật, thôi được, cậu còn gì ăn thêm nữa không?]
Hắn ta ăn nhiều thật đấy, cứ y như là gấu vậy, tôi chợt bật cười khi nghĩ đến hình ảnh so sánh này.
[Này có chuyện gì mà cười vậy?]
[Không có gì đâu, anh ăn bánh ngô nhé!]
Cuối cùng tôi cũng không ăn nữa, chỉ ngồi nhìn hắn thôi, Seung Hyun trước đây cũng giống tôi đều khảnh ăn. Hôm nay gặp một kẻ ăn mấy món tôi nấu ngon lành đến thế, cũng thấy đôi chút thú vị.
[Àh, YoonHo này anh định sau này sẽ ra sao?]
[Cứ yên tâm đi, tôi sẽ cuốn gói khỏi đây sớm, chắc cảnh sát đã chuyển sang tìm ở nơi khác rồi.]
[Hay anh cứ ở lại đây đi, dù sao thì vết thương của anh cũng chưa lành mà.]
[Này, cậu muốn ở tôi lại đây àh, không sợ tôi sao?]
Tôi khẽ lắc đầu, cũng không trả lời thêm nữa, chỉ chồng mấy chiếc đĩa trên bàn để đi rửa.
[Ừ, cũng được, tôi cũng chưa định đi trốn ở đâu, mà tôi không muốn mắc nợ ai nên coi như tôi thuê nhà đi, khi nào ra đi tôi sẽ trả tiền đầy đủ.]
[Thế cũng được, không sao.]
[Nếu cậu mà định đi báo cảnh sát, thì khẩu súng của tôi sẽ không nương tay đâu.]
[Anh cứ yên tâm.]
Từ đó cuộc đời tôi đã theo một lối khác. Tình yêu cũng như số mệnh cả, đều không thể đoán biết.