Tần Vũ Tinh chạy một mạch trở lại bệnh viện. Gió lạnh đạp vào mặt, mồ hôi đầy đầu chảy từ huyệt Thái Dương xuống, dừng lại ở khóe môi, hòa lẫn với nước mắt, hương vị mặn mặn.
“Bác sĩ Tần!” Y tá ở quầy phục vụ nhìn cô nghi ngờ, nói: “Cô ra ngoài ăn cơm hả? Bác sĩ Từ vừa mới gọi điện thoại đến.”
Tần Vũ Tinh sợ run, nói: “Có chuyện gì sao?”
Y tá lắc đầu, nói: “Không có! Bác sĩ Từ nói chiều nay ngài ấy có cuộc họp, có lẽ sẽ không nghe điện thoại. Ngài ấy nói nếu có chuyện gì thì gởi tin nhắn.”
Tần Vũ Tinh ừ một tiếng, không để ý đến sự cảm khái của y tá nhỏ: “Bác sĩ Từ thật sự là người đàn ông tốt, làm cái gì cũng nói trước một tiếng.”
Cô vội vàng trở lại phòng nghỉ ngơi trên lầu 7, cả người nặng nề, ngã trên giường, tay phải ôm trái tim đang nhảy loạn trong lòng ngực, đầu đau như búa bổ. Cô lấy dụng cụ đo huyết áp trong góc ra đo, quả nhiên rất cao…
Đáng chết, tên khốn kiếp kia!
Tần Vũ Tih đứng dậy đi toilet, rửa môi không ngừng. Từ Trường Sinh đối đãi với cô như thế nào không quan trọng, người bảo thủ như cô không thể nào tiếp nhận nụ hôn từ một người đàn ông xa lạ. Nhưng vừa rồi… cô cắn môi dưới, nhìn chằm chằm cô gái nhếch nhác trong gương, mắng một câu *.
Reng reng reng…
Tần Vũ Tinh hít sâu vào một hơi, trở lại bên giường cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy hai chữ Từ Nam, không hiểu sao trong lòng thả lỏng một chút.
“Dạ, chị Nam.”
“Ừ, con bé khỉ gió này. Trưa nay chị gọi điện thoại tới bệnh viện không có em, gọi điện thoại di động thì không có tín hiệu.” Giọng nói giận dỗi của Từ Nam truyền đến.
Tần Vũ Tinh bình tĩnh một lát, nói: “Ngày hôm qua tranh cãi với bệnh viện, tâm tình có chút không tốt, em đi ra ngoài dạo một vòng, không mang theo điện thoại cầm tay.”
“Ừ, Chủ nhật này tập đoàn Chương thị tổ chức kỷ niệm 50 năm thành lập, em đừng quên nhé. Chị nghe nói Trường Sinh vẫn còn ở Hàng Châu.”
Tần Vũ Tinh giật mình, bật nhớ tới Chủ nhật này còn có nhiệm vụ. l€quɣɖɷɳ Ông ngoại của Từ Trường Sinh, Chương Thiên Phóng, là chủ tịch của tập đoàn Chương thị. Cho nên Từ Trường Sinh thì kế thừa truyền thống y học của nhà họ Từ, còn Từ Nam lại làm nữ cường nhân ở Chương thị.
“Ngày sinh nhật âm lịch 80 tuổi của ông ngoại cũng là tháng này. Tục ngữ có câu ‘cửu bất quá thập’, ý tứ của mấy ông cậu là vì sinh nhật không được làm lớn, cho nên tổ chức chung với lễ kỷ niệm 50 năm của Chương thị, để ông ngoại được vui.”
Tần Vũ Tinh ừ một tiếng. Với thân phận là hôn thê của Từ Trường Sinh, đương nhiên cô cũng phải tham dự.
“Trễ nhất là ngày mai Trường Sinh sẽ trở lại. Em xem chừng nào rảnh thì đi thử lễ phục đi. Chị đã chuẩn bị hết cho em rồi.” Giọng nói của Từ Nam mang theo vài phần cưng chiều, nói tiếp: “Năm nay là lần đầu tiên em ra mắt ở nhà họ Chương, nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp nhé.”
Khóe môi Tần Vũ Tinh căng lên một chút, ngượng ngùng cự tuyệt ý tốt của Từ Nam. Cha của cô và chú Từ là bạn học thân. Mẹ, bà cố Từ và dì Chương cũng là chỗ qua lại thân thiết. Nhưng bản thân nhà họ Chương là đại gia tộc, đính hôn trước, nhưng cô rất ít tiếp xúc với anh em nhà họ Chương.”
“Tan sở em đến đây được chứ hả? Trước cửa công ty tụi chị có mở một nhà hàng Tây Ban Nha, nghe nói là đồ ăn chính tông siêu cấp, chị mời cơm em nhé!”
Tần Vũ Tinh do dự một chút rồi thấp giọng trả lời: “Dạ được!”
“Nghe giọng nói ủ rũ của em như vậy, không phải là vì thằng em Trường Sinh của chị không ở Bắc Kinh nên em cảm thấy cuộc sống nhàm chán chứ hả?” Từ Nam trêu chọc cô.
Tần Vũ Tinh chột dạ, bối rối nói: “Chị Tiểu Nam…”
“Thôi được rồi! Chị không trêu ghẹo em nữa. Ban ngày làm lễ, ban đêm có vũ hội, anh họ mời không ít minh tinh, chị cũng không thể bị xem thường. Đầu năm nay, không ít nữ diễn viên thông qua những buổi vũ hội thương nghiệp này mà câu được con rể rùa vàng.” Từ Nam khinh thường trào phúng nói. Ở trong mắt bọn họ, căn bản không có khái niệm minh tinh. Người xưa có nói: kỹ nữ vô tình, đào kép vô nghĩa, vì tiền mà loại người này có thể hy sinh tất cả.
Tần Vũ Tinh vừa cúp điện thoại với Từ Nam thì nhận được tin nhắn của Hạ Lộ.
【Người đẹp yêu quý của tớ, tối hôm qua cậu biến đi đâu? Bà dì gọi điện cho tớ, tớ phải nói láo là cậu đang say, ngủ như chết trên giường.】
Tần Vũ Tinh cười khẽ, trả lời: 【 Thật thông minh, nai con.】
【Nai con cái đầu! Khai ra đàng hoàng đi!】
【Chủ nhật này tớ đi vũ hội của tập đoàn Chương thị...】 Tần Vũ Tinh khẽ nhếch môi. Hạ Lộ không phải là người trong làng giải trí, nhưng cô nàng vẫn luôn hi vọng câu được chàng rể kim quy.
【Á, nữ thần của tớ! Cậu có thiếu bạn gái đi chung không? Dẫn tớ đi với…】
Dường như Tần Vũ Tinh có thể tưởng tượng ra bộ dạng chắp tay trước ngực, mắt sáng như sao của Hạ Lộ, không khỏi lắc đầu viết rằng:【Được, nhưng không được hỏi nữa đấy!】
【Không hỏi không hỏi! Cậu muốn đi đâu thì đi đó, dù sao miệng tớ sẽ kín như bưng, cậu đã ở nhà tớ!】
Hì hì, Tần Vũ Tinh cười, trở lời: 【Tớ đi thu dọn đồ đạc đây, không nói chuyện với cậu nữa.】
【Tuân lệnh!】 Hạ Lộ nói.
Tần Vũ Tinh nhìn tin nhắn cười cười. Tâm tình kích động ban trưa hình như đã khôi phục lại, từ từ trở nên nhẹ nhõm.
Cô không nên bị ảnh hưởng bởi một người không cùng giao điểm!
Tần Vũ Tinh điều chỉnh tốt tâm tình, trở lại phòng, mới phát hiện bề ngoài là chuyển cô đi, nhưng thật ra là phân quyền cho cô. Chủ nhiệm Từ từng là học sinh của cha cô, sau khi nghe nói thiếu chút nữa là cô xảy ra chuyện, sợ rằng không còn mặt mũi ăn nói với người nhà của cô.
Lưu Duyệt được an bày thay Tần Vũ Tinh làm trong phòng khám. Tuy rằng sẽ có thêm tiền thưởng, nhưng trong lòng vẫn thầm mắng chủ nhiệm Từ thiện vị. Cô là đồng sự của Tần Vũ Tinh, một mực oán trách, nói: “Vũ Tinh, số tôi thật khổ mà. Đáng lẽ còn muốn nghỉ ngơi một chút, điểu dưỡng tốt cơ thể để lỡ bị mang thai.”
Tần Vũ Tinh ngượng ngùng nhìn cô, nói: “Tôi sẽ đi phòng khám bệnh giúp việc cho cô nhé!”
Vẻ mặt Lưu Duyệt như đưa đám, nói: “Vậy cám ơn cô!” Cô vừa mới kết hôn, đang chuẩn bị muốn có em bé. Phòng khám bệnh rất nhiều việc, thường ngày sẽ có một y tá được điểm danh phụ giúp. Có Tần Vũ Tinh ở đây, Lưu Duyệt còn có thể giải quyết công việc mau một chút. Thoáng một cái, đã là hơn hai, ba tiếng đồng hồ sau.
Tần Vũ Tinh nhìn đồng hồ, nhớ tới giờ hẹn với Từ Nam, nói: “Duyệt Duyệt, bốn giờ tôi phải đi, còn chuyện gì nữa không?”
Lưu Duyệt nhìn không thấy người nào nữa, gật đầu một cái, nói: “Cô bận thì cứ đi đi. Ngày mai mời cô ăn sáng.” Cô biết Tần Vũ Tinh có bối cảnh, chỉ là rất hiếm thấy tính tình dịu dàng như Tần Vũ Tinh, chưa bao giờ làm bộ làm tịch, cho nên cô mới có thể làm phiền đến cô ấy.
Tần Vũ Tinh ra thang máy, phát hiện bảo an của tầng 7 không còn lại bao nhiêu người, ngạc nhiên hỏi: “Không phải minh tinh có nhu cầu đặc biệt sao?”
Bảo an chỉ xuống dưới, nói: “Mới vừa xuất viện.”
… Tần Vũ Tinh ‘ồ’ một tiếng, không suy nghĩ nhiều.
Lúc Tần Vũ Tinh làm việc đã tắt điện thoại, sau khi mở máy lên, ngoài những tin nhắn không đáng chú ý, không còn tin nhắn nào khác.
Cô thở ra nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy có chút mất mát khó hiểu. Cô thu dọn đồ đạc xong thì ra bãi đậu xe lấy xe, dừng xe lại ở đầu đường cửa phía Tây. Hình như chính là ngày hôm qua, lúc cô tuyệt vọng nhất, Hạ Thiên đã đột ngột xuất hiện ở đây, giống như một chuỗi Sao Tinh sáng ngời lướt qua trước mắt trong đêm tối.
Cô lắc đầu, cau mày, tại sao tự nhiên cô lại nghĩ tới tên khốn kiếp này…
Tập đoàn Chương thị, khu vực thương mại quốc tế sang trọng nhất ở Bắc Kinh, tuy rằng mới 4 giờ chiều, nhưng người đông nghịt đổ thành từng đoàn. Tần Vũ Tinh vỗ vỗ tay lái, bấm số gọi điện thoại cho Từ Nam, nói: “Chị Tiểu Nam, em đang ở trên Tam Hoàn, xuống cầu sẽ tới ngay.”
“Ừ, ừ, em đậu xe trước đi, đến tầng 1 của cao ốc thì chị sẽ xuống.”
“Dạ!” Tần Vũ Tinh để điện thoại di động xuống, đậu xe xong, liền đi thẳng đến tầng 1 của thương mại quốc tế Tam Kỳ. Cô cúi đầu lật xem tin tức, không chú ý đụng phải một người, thiếu chút nữa ngã nhào, vội vàng ngẩng đầu lên xin lỗi: “Xin…”
Tần Vũ Tinh há hốc miệng, cổ họng không phát ra tiếng nào.
Lại là Từ Trường Sinh! Làm sao anh có thể trở về sớm như vậy? Buổi trưa cố ý điện thoại nói buổi chiều có cuộc họp…
Sắc mặt Từ Trường Sinh ôn hòa, vươn tay kéo lại bờ vai của cô, khẽ cười nói: “Đi thôi.”
Tần Vũ Tinh cứng đờ… Ở bên ngoài, Từ Trường Sinh rất ít khi có hành động thân mật đối với cô. Ít ra trước ngày hôm nay đều là như vậy.
Tần Vũ Tinh chạy một mạch trở lại bệnh viện. Gió lạnh đạp vào mặt, mồ hôi đầy đầu chảy từ huyệt Thái Dương xuống, dừng lại ở khóe môi, hòa lẫn với nước mắt, hương vị mặn mặn.
“Bác sĩ Tần!” Y tá ở quầy phục vụ nhìn cô nghi ngờ, nói: “Cô ra ngoài ăn cơm hả? Bác sĩ Từ vừa mới gọi điện thoại đến.”
Tần Vũ Tinh sợ run, nói: “Có chuyện gì sao?”
Y tá lắc đầu, nói: “Không có! Bác sĩ Từ nói chiều nay ngài ấy có cuộc họp, có lẽ sẽ không nghe điện thoại. Ngài ấy nói nếu có chuyện gì thì gởi tin nhắn.”
Tần Vũ Tinh ừ một tiếng, không để ý đến sự cảm khái của y tá nhỏ: “Bác sĩ Từ thật sự là người đàn ông tốt, làm cái gì cũng nói trước một tiếng.”
Cô vội vàng trở lại phòng nghỉ ngơi trên lầu , cả người nặng nề, ngã trên giường, tay phải ôm trái tim đang nhảy loạn trong lòng ngực, đầu đau như búa bổ. Cô lấy dụng cụ đo huyết áp trong góc ra đo, quả nhiên rất cao…
Đáng chết, tên khốn kiếp kia!
Tần Vũ Tih đứng dậy đi toilet, rửa môi không ngừng. Từ Trường Sinh đối đãi với cô như thế nào không quan trọng, người bảo thủ như cô không thể nào tiếp nhận nụ hôn từ một người đàn ông xa lạ. Nhưng vừa rồi… cô cắn môi dưới, nhìn chằm chằm cô gái nhếch nhác trong gương, mắng một câu .
Reng reng reng…
Tần Vũ Tinh hít sâu vào một hơi, trở lại bên giường cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy hai chữ Từ Nam, không hiểu sao trong lòng thả lỏng một chút.
“Dạ, chị Nam.”
“Ừ, con bé khỉ gió này. Trưa nay chị gọi điện thoại tới bệnh viện không có em, gọi điện thoại di động thì không có tín hiệu.” Giọng nói giận dỗi của Từ Nam truyền đến.
Tần Vũ Tinh bình tĩnh một lát, nói: “Ngày hôm qua tranh cãi với bệnh viện, tâm tình có chút không tốt, em đi ra ngoài dạo một vòng, không mang theo điện thoại cầm tay.”
“Ừ, Chủ nhật này tập đoàn Chương thị tổ chức kỷ niệm năm thành lập, em đừng quên nhé. Chị nghe nói Trường Sinh vẫn còn ở Hàng Châu.”
Tần Vũ Tinh giật mình, bật nhớ tới Chủ nhật này còn có nhiệm vụ. l€quɣɖɷɳ Ông ngoại của Từ Trường Sinh, Chương Thiên Phóng, là chủ tịch của tập đoàn Chương thị. Cho nên Từ Trường Sinh thì kế thừa truyền thống y học của nhà họ Từ, còn Từ Nam lại làm nữ cường nhân ở Chương thị.
“Ngày sinh nhật âm lịch tuổi của ông ngoại cũng là tháng này. Tục ngữ có câu ‘cửu bất quá thập’, ý tứ của mấy ông cậu là vì sinh nhật không được làm lớn, cho nên tổ chức chung với lễ kỷ niệm năm của Chương thị, để ông ngoại được vui.”
Tần Vũ Tinh ừ một tiếng. Với thân phận là hôn thê của Từ Trường Sinh, đương nhiên cô cũng phải tham dự.
“Trễ nhất là ngày mai Trường Sinh sẽ trở lại. Em xem chừng nào rảnh thì đi thử lễ phục đi. Chị đã chuẩn bị hết cho em rồi.” Giọng nói của Từ Nam mang theo vài phần cưng chiều, nói tiếp: “Năm nay là lần đầu tiên em ra mắt ở nhà họ Chương, nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp nhé.”
Khóe môi Tần Vũ Tinh căng lên một chút, ngượng ngùng cự tuyệt ý tốt của Từ Nam. Cha của cô và chú Từ là bạn học thân. Mẹ, bà cố Từ và dì Chương cũng là chỗ qua lại thân thiết. Nhưng bản thân nhà họ Chương là đại gia tộc, đính hôn trước, nhưng cô rất ít tiếp xúc với anh em nhà họ Chương.”
“Tan sở em đến đây được chứ hả? Trước cửa công ty tụi chị có mở một nhà hàng Tây Ban Nha, nghe nói là đồ ăn chính tông siêu cấp, chị mời cơm em nhé!”
Tần Vũ Tinh do dự một chút rồi thấp giọng trả lời: “Dạ được!”
“Nghe giọng nói ủ rũ của em như vậy, không phải là vì thằng em Trường Sinh của chị không ở Bắc Kinh nên em cảm thấy cuộc sống nhàm chán chứ hả?” Từ Nam trêu chọc cô.
Tần Vũ Tinh chột dạ, bối rối nói: “Chị Tiểu Nam…”
“Thôi được rồi! Chị không trêu ghẹo em nữa. Ban ngày làm lễ, ban đêm có vũ hội, anh họ mời không ít minh tinh, chị cũng không thể bị xem thường. Đầu năm nay, không ít nữ diễn viên thông qua những buổi vũ hội thương nghiệp này mà câu được con rể rùa vàng.” Từ Nam khinh thường trào phúng nói. Ở trong mắt bọn họ, căn bản không có khái niệm minh tinh. Người xưa có nói: kỹ nữ vô tình, đào kép vô nghĩa, vì tiền mà loại người này có thể hy sinh tất cả.
Tần Vũ Tinh vừa cúp điện thoại với Từ Nam thì nhận được tin nhắn của Hạ Lộ.
【Người đẹp yêu quý của tớ, tối hôm qua cậu biến đi đâu? Bà dì gọi điện cho tớ, tớ phải nói láo là cậu đang say, ngủ như chết trên giường.】
Tần Vũ Tinh cười khẽ, trả lời: 【 Thật thông minh, nai con.】
【Nai con cái đầu! Khai ra đàng hoàng đi!】
【Chủ nhật này tớ đi vũ hội của tập đoàn Chương thị...】 Tần Vũ Tinh khẽ nhếch môi. Hạ Lộ không phải là người trong làng giải trí, nhưng cô nàng vẫn luôn hi vọng câu được chàng rể kim quy.
【Á, nữ thần của tớ! Cậu có thiếu bạn gái đi chung không? Dẫn tớ đi với…】
Dường như Tần Vũ Tinh có thể tưởng tượng ra bộ dạng chắp tay trước ngực, mắt sáng như sao của Hạ Lộ, không khỏi lắc đầu viết rằng:【Được, nhưng không được hỏi nữa đấy!】
【Không hỏi không hỏi! Cậu muốn đi đâu thì đi đó, dù sao miệng tớ sẽ kín như bưng, cậu đã ở nhà tớ!】
Hì hì, Tần Vũ Tinh cười, trở lời: 【Tớ đi thu dọn đồ đạc đây, không nói chuyện với cậu nữa.】
【Tuân lệnh!】 Hạ Lộ nói.
Tần Vũ Tinh nhìn tin nhắn cười cười. Tâm tình kích động ban trưa hình như đã khôi phục lại, từ từ trở nên nhẹ nhõm.
Cô không nên bị ảnh hưởng bởi một người không cùng giao điểm!
Tần Vũ Tinh điều chỉnh tốt tâm tình, trở lại phòng, mới phát hiện bề ngoài là chuyển cô đi, nhưng thật ra là phân quyền cho cô. Chủ nhiệm Từ từng là học sinh của cha cô, sau khi nghe nói thiếu chút nữa là cô xảy ra chuyện, sợ rằng không còn mặt mũi ăn nói với người nhà của cô.
Lưu Duyệt được an bày thay Tần Vũ Tinh làm trong phòng khám. Tuy rằng sẽ có thêm tiền thưởng, nhưng trong lòng vẫn thầm mắng chủ nhiệm Từ thiện vị. Cô là đồng sự của Tần Vũ Tinh, một mực oán trách, nói: “Vũ Tinh, số tôi thật khổ mà. Đáng lẽ còn muốn nghỉ ngơi một chút, điểu dưỡng tốt cơ thể để lỡ bị mang thai.”
Tần Vũ Tinh ngượng ngùng nhìn cô, nói: “Tôi sẽ đi phòng khám bệnh giúp việc cho cô nhé!”
Vẻ mặt Lưu Duyệt như đưa đám, nói: “Vậy cám ơn cô!” Cô vừa mới kết hôn, đang chuẩn bị muốn có em bé. Phòng khám bệnh rất nhiều việc, thường ngày sẽ có một y tá được điểm danh phụ giúp. Có Tần Vũ Tinh ở đây, Lưu Duyệt còn có thể giải quyết công việc mau một chút. Thoáng một cái, đã là hơn hai, ba tiếng đồng hồ sau.
Tần Vũ Tinh nhìn đồng hồ, nhớ tới giờ hẹn với Từ Nam, nói: “Duyệt Duyệt, bốn giờ tôi phải đi, còn chuyện gì nữa không?”
Lưu Duyệt nhìn không thấy người nào nữa, gật đầu một cái, nói: “Cô bận thì cứ đi đi. Ngày mai mời cô ăn sáng.” Cô biết Tần Vũ Tinh có bối cảnh, chỉ là rất hiếm thấy tính tình dịu dàng như Tần Vũ Tinh, chưa bao giờ làm bộ làm tịch, cho nên cô mới có thể làm phiền đến cô ấy.
Tần Vũ Tinh ra thang máy, phát hiện bảo an của tầng không còn lại bao nhiêu người, ngạc nhiên hỏi: “Không phải minh tinh có nhu cầu đặc biệt sao?”
Bảo an chỉ xuống dưới, nói: “Mới vừa xuất viện.”
… Tần Vũ Tinh ‘ồ’ một tiếng, không suy nghĩ nhiều.
Lúc Tần Vũ Tinh làm việc đã tắt điện thoại, sau khi mở máy lên, ngoài những tin nhắn không đáng chú ý, không còn tin nhắn nào khác.
Cô thở ra nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy có chút mất mát khó hiểu. Cô thu dọn đồ đạc xong thì ra bãi đậu xe lấy xe, dừng xe lại ở đầu đường cửa phía Tây. Hình như chính là ngày hôm qua, lúc cô tuyệt vọng nhất, Hạ Thiên đã đột ngột xuất hiện ở đây, giống như một chuỗi Sao Tinh sáng ngời lướt qua trước mắt trong đêm tối.
Cô lắc đầu, cau mày, tại sao tự nhiên cô lại nghĩ tới tên khốn kiếp này…
Tập đoàn Chương thị, khu vực thương mại quốc tế sang trọng nhất ở Bắc Kinh, tuy rằng mới giờ chiều, nhưng người đông nghịt đổ thành từng đoàn. Tần Vũ Tinh vỗ vỗ tay lái, bấm số gọi điện thoại cho Từ Nam, nói: “Chị Tiểu Nam, em đang ở trên Tam Hoàn, xuống cầu sẽ tới ngay.”
“Ừ, ừ, em đậu xe trước đi, đến tầng của cao ốc thì chị sẽ xuống.”
“Dạ!” Tần Vũ Tinh để điện thoại di động xuống, đậu xe xong, liền đi thẳng đến tầng của thương mại quốc tế Tam Kỳ. Cô cúi đầu lật xem tin tức, không chú ý đụng phải một người, thiếu chút nữa ngã nhào, vội vàng ngẩng đầu lên xin lỗi: “Xin…”
Tần Vũ Tinh há hốc miệng, cổ họng không phát ra tiếng nào.
Lại là Từ Trường Sinh! Làm sao anh có thể trở về sớm như vậy? Buổi trưa cố ý điện thoại nói buổi chiều có cuộc họp…
Sắc mặt Từ Trường Sinh ôn hòa, vươn tay kéo lại bờ vai của cô, khẽ cười nói: “Đi thôi.”
Tần Vũ Tinh cứng đờ… Ở bên ngoài, Từ Trường Sinh rất ít khi có hành động thân mật đối với cô. Ít ra trước ngày hôm nay đều là như vậy.