Ánh mắt Từ Nam sắc bén, trong lời nói lộ ra sự chán ghét xuất phát từ nội tâm.
Tần Vũ Tinh sửng sốt, nghĩ lại Từ Nam đột nhiên tìm cô nói chuyện, chẳng lẽ là chị Tiểu Nam đã phát hiện ra điều gì?
“Đi thôi Vũ Tinh, chúng ta đi mua lễ phục.” Cô điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, trong nháy mắt đã hiện ra nụ cười trên môi.
Tần Vũ Tinh cũng không suy nghĩ thêm. Có lẽ là phát hiện Từ Trường Sinh có vẻ trầm lặng, Từ Nam và Tần Vũ Tinh nhanh chóng quyết định mua lễ phục nào, sau đó mỗi người chia tay tự về nhà mình.
Tần Vũ Tinh mang lễ phục vào nhà. Mẹ Tần đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, nói: “Ngày hôm qua chơi vui không? À, mẹ nghe Hạ Lộ nói con uông say như chế!”
Tần Vũ Tinh ‘a’ một tiếng, nhào vào ngực mẹ, cọ xát vài cái, nói sang chuyện khác: “Mẹ, thiếu chút nữa con bị người nhà bệnh nhân đánh chết, đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng.”
“Thất vọng cái gì?” Quả nhiên mẹ Tần quan tâm tới tâm tình của con gái nhiều nhất.
“Trong quá trình cấp cứu xảy ra chuyện tử vong là bình thường, đó cũng không phải là vấn đề của tụi con. Bản thân chính là người sắp chết, nếu cứu được thì người nhà tạ ơn vô số kể, nếu cứu không được thì người nhà lại nói xấu hãm hại tụi con. Ai cũng hi vọng mỗi một sinh mạng đều có thể được cứu sống, thế nhưng không thể nào. Bây giờ người nhà đối phương còn muốn bệnh viện bồi thường. Ngay cả tiền chi phí cấp cứu lúc trước bọn họ cũng chưa giao. Rõ ràng là cứu giúp không công, cuối cùng lại còn đụng phải chậu cứt chó…”
“Con nhỏ ngốc này!” Mẹ Tần dịu dàng vuốt tóc con gái, nói: “Mỗi ngành nghề đều sẽ gặp phải vấn đề này. Ông Nội con, các chú của con, cha con, một đời làm bác sĩ, nếu mỗi người gặp chuyện hiểu lầm như vậy đều bỏ cuộc nửa đường, chất vấn bản thân, về sau còn có ai tự nguyện làm nghề bác sĩ nữa chứ?”
"Mẹ. . . . . ."
“Không nên nói vứt bỏ một cách dễ dàng như vậy, đó là một chuyện khác. Con nên tập trung vào những lời cảm kích của bệnh nhân con, bởi vì sự tồn tại của các con mà đa số sinh mạng của người ta được kéo dài. lêqu¥ɖɷɳ Không phải chỉ có một người được cứu sống, mà là cả một gia đình.”
Tần Vũ Tinh ‘dạ’ một tiếng, khóe môi khẽ cong lên, cười nhìn mẹ mình.
“Đúng rồi, Trường Sinh đâu? Sao con không mời người ta vào nhà chơi…” Mẹ Tần nhíu mày, trách cứ.
Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống, kìm chế cảm xúc, nói: “Bọn họ không lái xe, con đưa anh ấy về trước.”
“Như thế à! Chủ Nhật này là lễ kỷ niệm tập đoàn Chương thị phải không? Lần này cả nhà họ Chương sẽ từ Thượng Hại đến, cũng là lần đầu tiên con gặp gỡ mẹ của Trường Sinh, ngàn vạn lần đừng vô lễ nhé con!”
Tần Vũ Tinh cười khổ, nói: “Dạ, con biết rồi…”
“Cái gì biết rồi!” Mẹ Tần vỗ lên trán con gái một cái, nói: “Chỉ cần con lúc nào cũng nghe theo lời mẹ thì sẽ không có việc gì xảy ra. Để cho chắc ăn, mẹ đã chuẩn bị cho con vài cuốn sách, để trên giường con đó, nhớ đọc kĩ vào!”
Tần Vũ Tinh không ngừng gật đầu, sợ mẹ càu nhàu.
“Đi nghỉ sớm đi! Ngày mai còn phải học bài, không được đi chơi nữa, trừ khi là hẹn hò với Trường Sinh!” Mẹ Tần dặn dò.
Hẹn hò cái rắm… Tần Vũ Tinh mắng thầm một câu. Mặt ngoài vẫn tươi cười nói với mẹ: “Tuân lệnh!”
Tần Vũ Tinh trở lại phòng mình, lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường.
Cô nằm vật ra giường, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên đầu, ngẩn người ra…
Đinh đinh
Cô vội vàng lấy điện thoại, đập vào mắt là tin nhắn của Từ Trường Sinh:【Về nhà rồi?】
【Đang chuẩn bị nghỉ ngơi, ngủ ngon!】 Tần Vũ Tinh linh hoạt nhắn trả lời.
【. . . . . . 】Từ Trường Sinh nhắn lại rồi im luôn. Tần Vũ Tinh đọc xong rồi tắt máy.
Một lúc sau, cô lại cầm điện thoại lên, chăm chú nhìn một hồi, không hiểu sao trong đầu lại hiện ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Hạ Thiên. Tất cả giống như anh chưa từng hôn cô bao giờ!
Đáng chết! Tần Vũ Tinh quyết định tắm rửa một chút…
Cô dùng vòi phun rửa mặt, không ngừng cọ rửa. Vẫn như cũ, trong đầu không xóa sạch cặp mắt sâu thẫm kia của Hạ Thiên. Nếu để cho mẹ biết được cô và một diễn viên dây dưa không rõ ràng, sợ rằng cô sẽ phải nghe giọng điệu giống như chị Tiểu Nam vừa rồi, tràn đầy chán ghét.
Bọn họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, Tần Vũ Tinh tự mình hạ quyết tâm.
Sẽ không còn xuất hiện cùng một lúc…
Nháy mắt đã đến Chủ Nhật.
Tập đoàn Chương thị bao cả một khách sạn xa hoa trên phố Trường An để cử hành vũ hội chúc mừng. Cả một tòa sảnh được trang trí tráng lệ.
Vì muốn làm vui lòng Lão Thái Gia nhà họ Chương, toàn bộ người dưới đều ăn mặc lễ phục sang trọng xinh đẹp.
Tần Vũ Tinh chọn một chiếc đầm dài đỏ thẫm quấn quanh ngực. Nguyên cả bộ lễ phục được may bằng vải lụa vừa dày vừa nặng, có cảm giác rất rũ. Phía trên không có bất kỳ trang sức dư thừa nào, ngoại trừ trước ngực có mười sáu viên ngọc xanh vây quanh nơi cổ thành hình bán nguyệt. Chất lượng ngọc xanh rất tốt, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn thủy tinh, tôn lên vẻ đẹp thuần khiết trên gương mặt sáng rỡ.
Tổ tiên của Tần Vũ Tinh đã từng là thái y của hoàng thượng. Giòng họ mấy đời đã cống hiến rất nhiều cho ngành y, được giới y học rất tôn trọng. Tần Vũ Tinh là con gái một, từ nhỏ đã trưởng thành trong sự bao bọc giống như một cô công chúa nhỏ, được chú bác cưng chiều.
Tay trái của mẹ Từ Trường Sinh cầm tay Tần Vũ Tinh, tay phải cầm tay Từ Nam, cha Từ và Từ Trường Sinh đi theo phía sau, đường hoàng đi vào tòa sảnh vũ hội.
Bà là con gái của Lão Thái Gia, có địa vị rất cao ở nhà họ Chương trước khi lấy chồng.
Lão Thái Gia Chương có ba trai, hai gái. Cậu hai Chương Diệc Thần chủ trì buổi tiệc tối nay.
Vợ của Chương Diệc Thần họ Vương, bà cười tủm tỉm đi về hướng mẹ Từ, nói: “Đến đông đủ rồi. Nhìn hai người đẹp bên cạnh em thật sự là khiến người ta luyến tiếc, không muốn dời mắt đi.”
Mẹ Từ tên là Chương Diệc Hoàn, xếp thứ tư trong nhà họ Chương. Bà nhìn Tần Vũ Tinh nói: “Vũ Tinh, chị dâu đã gặp qua trong tiệc đính hôn của Trường Sinh.”
“Ừ, con gái của viện trưởng Tần mà.” Chị dâu Hai nhà họ Chương với tay nắm lấy cổ tay Tần Vũ Tinh, vuốt vuốt vài cái, rồi tự tay cởi vòng Phỉ Thúy trên tay mình ra, nói: “Nè, mợ thấy tay con trống rỗng khó coi, mợ tặng con đấy.”
Tần Vũ Tinh ngẩn ra, bối rối nói: "Chuyện này. . . . . ."
“Cầm đi! Con cũng nên kêu một tiếng mợ Hai đi.” Chương Diệc Hoàn cười nói: “Anh cả của chị dâu Hai hiện giờ là ông chủ của phòng đấu giá đồ cổ ở Hongkong. Trong tay của chị ấy toàn là đồ tốt, không nên phí phạm!”
“Nhìn Hoàn Hoàn em nha, nhanh như vậy đã cưng chiều con dâu rồi!” Chị dâu Hai nhà họ Chương làm ra vẻ không thích, oán trách rồi nói: “Thôi, để bọn nhỏ tự do vui vẻ, em và chị đi chào hỏi mấy vị lão thái thái.” ‘Lão thái thái’ từ miệng của bà chính là bạn bè thân thiết của ông Ngoại Từ Trường Sinh.
Chương Diệc Hoàn ừ một tiếng, nhìn về phía con trai, nói: “Hôm nay có dịp, nhưng bác trai Tần và bác gái không thích náo nhiệt nên không tới, con phải chăm sóc kỹ lưỡng Vũ Tinh nhé!”
Từ Trường Sinh gật đầu nghiêm túc, nói: “Mẹ yên tâm ạ!”
Chương Diệc Hoàn quay đầu nhìn về phía Tần Vũ Tinh, đưa tay vuốt vuốt nếp nhăn trên eo của cô, sau đó lại vén vài sợi tóc rơi lên tai của con dâu, nói: “Thời gian thật sự qua đi trong chớp mắt, con đã biến thành một người thiếu nữ rồi. Chúng tôi đã già rồi, còn và Trường Sinh chơi cho vui nhé. Tòa sảnh vũ hội này là của chúng ta, con đối xử với ai cũng không cần quá khách sáo, lễ phép là đủ rồi, hả?”
“Biết rồi, bác gái.” Tần Vũ Tinh cười ngại ngùng. Người của nhà họ Từ đối xử với cô thật tốt.
“Hừ, trước kia còn gọi một tiếng mẹ nuôi đấy! Bây giờ đính hôn rồi thì lại trở thành ‘bác gái’ xa lạ như vậy.” Mẹ Từ giả vờ tức giận nói.
“Được rồi, nhịn thêm một năm nữa là thành mẹ ruột. Dù sao so với mẹ nuôi cũng tốt hơn.” Chị dâu Hai nhà họ Chương chế nhạo cô nhỏ Chương Diệc Hoàn.
Tần Vũ Tinh nhìn bọn họ cười khẽ. Từ Trường Sinh vươn tay, nói: “Mẹ, hai người mau đi đi. Con muốn khiêu vũ với Tần Vũ Tinh.”
“À, tốt! Thanh niên tụi con!” Mẹ Từ và cha cười mập mờ, xoay người bỏ đi. Có một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai từ xa đi tới, mời Từ Nam khiêu vũ. Trong sân trống, chỉ còn Tần Vũ Tinh và Từ Trường Sinh ở lại.
Từ Trường Sinh vươn tay ra, làm dáng thỉnh mời.
Tần Vũ Tinh do dự một chút, đưa tay, hai người nắm tay nhau. Cô cảm giác được Từ Trường Sinh dùng sức, kéo cô ngã vào ngực của anh.
Thân thể Tần Vũ Tinh cứng đờ, sau khi ổn định lại cảm xúc thì bắt đầu nhịp chân.
Tần Vũ Tinh không muốn nhìn thẳng vào mắt của Từ Trường Sinh, nhất định nhìn chằm chằm chỗ nơ của anh, không nói một lời.
Xa xa, một loạt tiếng người vọng lại. Tần Vũ Tinh thầm nghĩ, sợ là lại có minh tinh vào bàn. Thông thường mà nói, vì thể thu hút sự chú ý của giới truyền thông, có rất nhiều tập đoàn sẽ mời minh minh nổi tiếng để hổ trợ
Cô cảm giác được sự trầm lặng của Từ Trường Sinh, tự nhiên vui vẻ, không muốn lên tiếng.
Vũ khúc vừa kết thúc, đột nhiên Từ Trường Sinh mở miệng nói: “Vũ Tinh, có phải có chuyện gì đã xảy ra mà em không muốn nói cho anh biết, phải không?”
Sắc mặt Tần Vũ Tinh trầm xuống, xoay đầu nhìn về phía cửa chính, không khỏi ngẩn người ra, toàn thân cứng ngắc.
Cô mím môi, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Trường Sinh, anh xem, ai tới kìa?”
Ánh mắt Từ Nam sắc bén, trong lời nói lộ ra sự chán ghét xuất phát từ nội tâm.
Tần Vũ Tinh sửng sốt, nghĩ lại Từ Nam đột nhiên tìm cô nói chuyện, chẳng lẽ là chị Tiểu Nam đã phát hiện ra điều gì?
“Đi thôi Vũ Tinh, chúng ta đi mua lễ phục.” Cô điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, trong nháy mắt đã hiện ra nụ cười trên môi.
Tần Vũ Tinh cũng không suy nghĩ thêm. Có lẽ là phát hiện Từ Trường Sinh có vẻ trầm lặng, Từ Nam và Tần Vũ Tinh nhanh chóng quyết định mua lễ phục nào, sau đó mỗi người chia tay tự về nhà mình.
Tần Vũ Tinh mang lễ phục vào nhà. Mẹ Tần đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, nói: “Ngày hôm qua chơi vui không? À, mẹ nghe Hạ Lộ nói con uông say như chế!”
Tần Vũ Tinh ‘a’ một tiếng, nhào vào ngực mẹ, cọ xát vài cái, nói sang chuyện khác: “Mẹ, thiếu chút nữa con bị người nhà bệnh nhân đánh chết, đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng.”
“Thất vọng cái gì?” Quả nhiên mẹ Tần quan tâm tới tâm tình của con gái nhiều nhất.
“Trong quá trình cấp cứu xảy ra chuyện tử vong là bình thường, đó cũng không phải là vấn đề của tụi con. Bản thân chính là người sắp chết, nếu cứu được thì người nhà tạ ơn vô số kể, nếu cứu không được thì người nhà lại nói xấu hãm hại tụi con. Ai cũng hi vọng mỗi một sinh mạng đều có thể được cứu sống, thế nhưng không thể nào. Bây giờ người nhà đối phương còn muốn bệnh viện bồi thường. Ngay cả tiền chi phí cấp cứu lúc trước bọn họ cũng chưa giao. Rõ ràng là cứu giúp không công, cuối cùng lại còn đụng phải chậu cứt chó…”
“Con nhỏ ngốc này!” Mẹ Tần dịu dàng vuốt tóc con gái, nói: “Mỗi ngành nghề đều sẽ gặp phải vấn đề này. Ông Nội con, các chú của con, cha con, một đời làm bác sĩ, nếu mỗi người gặp chuyện hiểu lầm như vậy đều bỏ cuộc nửa đường, chất vấn bản thân, về sau còn có ai tự nguyện làm nghề bác sĩ nữa chứ?”
"Mẹ. . . . . ."
“Không nên nói vứt bỏ một cách dễ dàng như vậy, đó là một chuyện khác. Con nên tập trung vào những lời cảm kích của bệnh nhân con, bởi vì sự tồn tại của các con mà đa số sinh mạng của người ta được kéo dài. lêqu¥ɖɷɳ Không phải chỉ có một người được cứu sống, mà là cả một gia đình.”
Tần Vũ Tinh ‘dạ’ một tiếng, khóe môi khẽ cong lên, cười nhìn mẹ mình.
“Đúng rồi, Trường Sinh đâu? Sao con không mời người ta vào nhà chơi…” Mẹ Tần nhíu mày, trách cứ.
Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống, kìm chế cảm xúc, nói: “Bọn họ không lái xe, con đưa anh ấy về trước.”
“Như thế à! Chủ Nhật này là lễ kỷ niệm tập đoàn Chương thị phải không? Lần này cả nhà họ Chương sẽ từ Thượng Hại đến, cũng là lần đầu tiên con gặp gỡ mẹ của Trường Sinh, ngàn vạn lần đừng vô lễ nhé con!”
Tần Vũ Tinh cười khổ, nói: “Dạ, con biết rồi…”
“Cái gì biết rồi!” Mẹ Tần vỗ lên trán con gái một cái, nói: “Chỉ cần con lúc nào cũng nghe theo lời mẹ thì sẽ không có việc gì xảy ra. Để cho chắc ăn, mẹ đã chuẩn bị cho con vài cuốn sách, để trên giường con đó, nhớ đọc kĩ vào!”
Tần Vũ Tinh không ngừng gật đầu, sợ mẹ càu nhàu.
“Đi nghỉ sớm đi! Ngày mai còn phải học bài, không được đi chơi nữa, trừ khi là hẹn hò với Trường Sinh!” Mẹ Tần dặn dò.
Hẹn hò cái rắm… Tần Vũ Tinh mắng thầm một câu. Mặt ngoài vẫn tươi cười nói với mẹ: “Tuân lệnh!”
Tần Vũ Tinh trở lại phòng mình, lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường.
Cô nằm vật ra giường, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên đầu, ngẩn người ra…
Đinh đinh
Cô vội vàng lấy điện thoại, đập vào mắt là tin nhắn của Từ Trường Sinh:【Về nhà rồi?】
【Đang chuẩn bị nghỉ ngơi, ngủ ngon!】 Tần Vũ Tinh linh hoạt nhắn trả lời.
【. . . . . . 】Từ Trường Sinh nhắn lại rồi im luôn. Tần Vũ Tinh đọc xong rồi tắt máy.
Một lúc sau, cô lại cầm điện thoại lên, chăm chú nhìn một hồi, không hiểu sao trong đầu lại hiện ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Hạ Thiên. Tất cả giống như anh chưa từng hôn cô bao giờ!
Đáng chết! Tần Vũ Tinh quyết định tắm rửa một chút…
Cô dùng vòi phun rửa mặt, không ngừng cọ rửa. Vẫn như cũ, trong đầu không xóa sạch cặp mắt sâu thẫm kia của Hạ Thiên. Nếu để cho mẹ biết được cô và một diễn viên dây dưa không rõ ràng, sợ rằng cô sẽ phải nghe giọng điệu giống như chị Tiểu Nam vừa rồi, tràn đầy chán ghét.
Bọn họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, Tần Vũ Tinh tự mình hạ quyết tâm.
Sẽ không còn xuất hiện cùng một lúc…
Nháy mắt đã đến Chủ Nhật.
Tập đoàn Chương thị bao cả một khách sạn xa hoa trên phố Trường An để cử hành vũ hội chúc mừng. Cả một tòa sảnh được trang trí tráng lệ.
Vì muốn làm vui lòng Lão Thái Gia nhà họ Chương, toàn bộ người dưới đều ăn mặc lễ phục sang trọng xinh đẹp.
Tần Vũ Tinh chọn một chiếc đầm dài đỏ thẫm quấn quanh ngực. Nguyên cả bộ lễ phục được may bằng vải lụa vừa dày vừa nặng, có cảm giác rất rũ. Phía trên không có bất kỳ trang sức dư thừa nào, ngoại trừ trước ngực có mười sáu viên ngọc xanh vây quanh nơi cổ thành hình bán nguyệt. Chất lượng ngọc xanh rất tốt, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn thủy tinh, tôn lên vẻ đẹp thuần khiết trên gương mặt sáng rỡ.
Tổ tiên của Tần Vũ Tinh đã từng là thái y của hoàng thượng. Giòng họ mấy đời đã cống hiến rất nhiều cho ngành y, được giới y học rất tôn trọng. Tần Vũ Tinh là con gái một, từ nhỏ đã trưởng thành trong sự bao bọc giống như một cô công chúa nhỏ, được chú bác cưng chiều.
Tay trái của mẹ Từ Trường Sinh cầm tay Tần Vũ Tinh, tay phải cầm tay Từ Nam, cha Từ và Từ Trường Sinh đi theo phía sau, đường hoàng đi vào tòa sảnh vũ hội.
Bà là con gái của Lão Thái Gia, có địa vị rất cao ở nhà họ Chương trước khi lấy chồng.
Lão Thái Gia Chương có ba trai, hai gái. Cậu hai Chương Diệc Thần chủ trì buổi tiệc tối nay.
Vợ của Chương Diệc Thần họ Vương, bà cười tủm tỉm đi về hướng mẹ Từ, nói: “Đến đông đủ rồi. Nhìn hai người đẹp bên cạnh em thật sự là khiến người ta luyến tiếc, không muốn dời mắt đi.”
Mẹ Từ tên là Chương Diệc Hoàn, xếp thứ tư trong nhà họ Chương. Bà nhìn Tần Vũ Tinh nói: “Vũ Tinh, chị dâu đã gặp qua trong tiệc đính hôn của Trường Sinh.”
“Ừ, con gái của viện trưởng Tần mà.” Chị dâu Hai nhà họ Chương với tay nắm lấy cổ tay Tần Vũ Tinh, vuốt vuốt vài cái, rồi tự tay cởi vòng Phỉ Thúy trên tay mình ra, nói: “Nè, mợ thấy tay con trống rỗng khó coi, mợ tặng con đấy.”
Tần Vũ Tinh ngẩn ra, bối rối nói: "Chuyện này. . . . . ."
“Cầm đi! Con cũng nên kêu một tiếng mợ Hai đi.” Chương Diệc Hoàn cười nói: “Anh cả của chị dâu Hai hiện giờ là ông chủ của phòng đấu giá đồ cổ ở Hongkong. Trong tay của chị ấy toàn là đồ tốt, không nên phí phạm!”
“Nhìn Hoàn Hoàn em nha, nhanh như vậy đã cưng chiều con dâu rồi!” Chị dâu Hai nhà họ Chương làm ra vẻ không thích, oán trách rồi nói: “Thôi, để bọn nhỏ tự do vui vẻ, em và chị đi chào hỏi mấy vị lão thái thái.” ‘Lão thái thái’ từ miệng của bà chính là bạn bè thân thiết của ông Ngoại Từ Trường Sinh.
Chương Diệc Hoàn ừ một tiếng, nhìn về phía con trai, nói: “Hôm nay có dịp, nhưng bác trai Tần và bác gái không thích náo nhiệt nên không tới, con phải chăm sóc kỹ lưỡng Vũ Tinh nhé!”
Từ Trường Sinh gật đầu nghiêm túc, nói: “Mẹ yên tâm ạ!”
Chương Diệc Hoàn quay đầu nhìn về phía Tần Vũ Tinh, đưa tay vuốt vuốt nếp nhăn trên eo của cô, sau đó lại vén vài sợi tóc rơi lên tai của con dâu, nói: “Thời gian thật sự qua đi trong chớp mắt, con đã biến thành một người thiếu nữ rồi. Chúng tôi đã già rồi, còn và Trường Sinh chơi cho vui nhé. Tòa sảnh vũ hội này là của chúng ta, con đối xử với ai cũng không cần quá khách sáo, lễ phép là đủ rồi, hả?”
“Biết rồi, bác gái.” Tần Vũ Tinh cười ngại ngùng. Người của nhà họ Từ đối xử với cô thật tốt.
“Hừ, trước kia còn gọi một tiếng mẹ nuôi đấy! Bây giờ đính hôn rồi thì lại trở thành ‘bác gái’ xa lạ như vậy.” Mẹ Từ giả vờ tức giận nói.
“Được rồi, nhịn thêm một năm nữa là thành mẹ ruột. Dù sao so với mẹ nuôi cũng tốt hơn.” Chị dâu Hai nhà họ Chương chế nhạo cô nhỏ Chương Diệc Hoàn.
Tần Vũ Tinh nhìn bọn họ cười khẽ. Từ Trường Sinh vươn tay, nói: “Mẹ, hai người mau đi đi. Con muốn khiêu vũ với Tần Vũ Tinh.”
“À, tốt! Thanh niên tụi con!” Mẹ Từ và cha cười mập mờ, xoay người bỏ đi. Có một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai từ xa đi tới, mời Từ Nam khiêu vũ. Trong sân trống, chỉ còn Tần Vũ Tinh và Từ Trường Sinh ở lại.
Từ Trường Sinh vươn tay ra, làm dáng thỉnh mời.
Tần Vũ Tinh do dự một chút, đưa tay, hai người nắm tay nhau. Cô cảm giác được Từ Trường Sinh dùng sức, kéo cô ngã vào ngực của anh.
Thân thể Tần Vũ Tinh cứng đờ, sau khi ổn định lại cảm xúc thì bắt đầu nhịp chân.
Tần Vũ Tinh không muốn nhìn thẳng vào mắt của Từ Trường Sinh, nhất định nhìn chằm chằm chỗ nơ của anh, không nói một lời.
Xa xa, một loạt tiếng người vọng lại. Tần Vũ Tinh thầm nghĩ, sợ là lại có minh tinh vào bàn. Thông thường mà nói, vì thể thu hút sự chú ý của giới truyền thông, có rất nhiều tập đoàn sẽ mời minh minh nổi tiếng để hổ trợ
Cô cảm giác được sự trầm lặng của Từ Trường Sinh, tự nhiên vui vẻ, không muốn lên tiếng.
Vũ khúc vừa kết thúc, đột nhiên Từ Trường Sinh mở miệng nói: “Vũ Tinh, có phải có chuyện gì đã xảy ra mà em không muốn nói cho anh biết, phải không?”
Sắc mặt Tần Vũ Tinh trầm xuống, xoay đầu nhìn về phía cửa chính, không khỏi ngẩn người ra, toàn thân cứng ngắc.
Cô mím môi, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Trường Sinh, anh xem, ai tới kìa?”