“Ngáp!” Cô đỏ mặt, lè lưỡi.
Hạ Thiên cởi áo vest ra, phủ qua đầu vai mình, nhìn cô nói: “Lại đây.”
Tần Vũ Tinh cẩn thận tiến tới một bước. Trước mặt bỗng dưng tối sầm, cảm giác sau lưng có áo vest phủ lên, đằng trước là cái nơ màu đen trước ngực của Hạ Thiên.
“Cám ơn.” Cô nói khẽ.
“Ừ.” Hạ Thiên lên tiếng trả lời, nói: “Nâng cánh tay lên.” Anh mặc áo vào cho cô, quỳ gối xuống gài nút áo lại. Mùi nước hoa thoang thoảng theo chóp mũi lan xuống dưới, hơi nóng từ khoang miệng anh đập vào mặt.
Anh thật nghiêm túc, bàn tay cài nút áo giống như trân bảo, nhẹ nhàng xuyên qua khe hở, sợ lỡ tay làm sai cái gì. Cổ họng của Tần Vũ Tinh đột nhiên khô khốc, cô cố ý ho khan một tiếng, giống như để giảm bớt sự lúng túng, tìm đề tài để nói: “Anh không lạnh sao?”
Hạ Thiên ngẩn người ra, anh khom người ngẩng đầu lên, cái trán không cẩn thận đụng phải cằm của Tần Vũ Tinh, nói: “Dầu gì trên người vẫn còn áo dài tay.”
“À, ừ” Tần Vũ Tinh quay đầu nhìn về phía đường cái, không muốn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia.
“Đi thôi.” Hạ Thiên nói xong thì nắm chặt tay trái của Tần Vũ Tình trong tay.
Tần Vũ Tinh khựng người lại trong chốc lát. Theo bản năng, cô rút tay lại, nhưng trước sau như một không có cách nào thoát khỏi bàn tay khỏe mạnh của Hạ Thiên, đành để mặc cho anh siết chặt, trong lòng lại bồn chồn thấp thõm. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với cô và Hạ Thiên thế nhỉ?
Tầm mắt của Hạ Thiên len lén liếc nhìn nét mặt của Tần Vũ Tinh mấy lần, suy nghĩ khẩn trương từ từ ổn điịnh trở lại. Cô không kháng cự…Anh ra vẻ điềm tĩnh, trên mặt bình thản không dao động kiềm chế một luồng cảm xúc vui thích.
Bình tĩnh… Ừ, bình tĩnh cái trứng!
Trong hiện trường tiệc rượu khách sạn, vừa lúc chị dâu Hai nhà họ Chương và mẹ Từ trở về, khôi phục lại yên lặng.
Trong bộ trang phục duyên dáng sang trọng, hành động cử chỉ của mẹ Từ vô cùng ưu nhã. Chị dâu Hai nhà họ Chương tìm một minh tinh điện ảnh quốc tế lên đài để cho giới truyền thông chụp ảnh, cũng nói rõ sang năm sau, nhà họ Chương chuẩn bị đầu tư vào bộ phim điện ảnh kiếm hiệp, có nhiều minh tinh điện ảnh sẽ tham gia diễn xuất.
Tin tức này đè nén chuyện xấu của Bạch Nhược Đồng và Từ Trường Sinh xuống. Dù sao tin đồn nhảm này cũng chỉ là tiêu đề giới truyền thông dùng để thu hút người đọc. Hễ là truyền thông có chút cấp bậc cũng không thể chỉ dựa vào tin đồn nhảm mà sống sót.
Từ Nam lôi em trai Từ Trường Sinh lên lầu hai. Mẹ Từ và chị dâu ứng phó một hồi rồi cũng từ từ rút tới tầng hai, sắc mặt trầm xuống, nói: “Chuyện Bạch Nhược Đồng là như thế nào?”
Từ Trường Sinh im lặng không nói.
Từ Nam há miệng nói: “Mẹ, nhân vật nhỏ mà thôi. lêȡƱɣð©ɳ Trường Sinh sẽ xử lý tốt. Người đừng lo lắng nữa.”
“Không lo lắng?” Từ Diệc Hoàn nhíu mày nhìn hai chị em bọn họ, nói: “Vũ Tinh đâu?”
". . . . . ."
"Nói chuyện đi." Rõ ràng mẹ Từ có chút tức giận.
Từ Trường Sinh ngẩng đầu lên nói: “Mẹ, con và Bạch Nhược Đồng sẽ cắt đứt quan hệ.”
Từ Diệc Hoàn bình tĩnh nhìn anh, nói: “Các người có, hay không có quan hệ không quan trọng. Quan trọng là người khác cho rằng các người có, hoặc không có. Hôm nay sau khi mẹ gặp Vũ Tinh, lại cảm thấy sắc mặc của nó không ổn. Trên đời này không có bí mật nào là vĩnh viễn, nhất là đối với một đào hát. Biểu hiện của con khiến mẹ quá thất vọng.”
Từ Trường Sinh mấp máy môi, nghiêm túc nói: “Chuyện có chút ngoài ý muốn. Bất quá con sẽ xử lý êm đẹp, sẽ không xảy ra chuyện giống ngày hôm nay nữa.”
“Mẹ, mẹ làm gì thế? Con nhất định sẽ trông chừng Trường Sinh xử lý tốt chuyện này…”
“Được, mẹ không truy cứu nữa. Hi vọng Trường Sinh con đừng để cho mẹ thất vọng nữa. Về phía cha mẹ của Vũ Tinh, ngày mai mẹ sẽ qua bên đó một chuyến.”
Từ Trường Sinh xấu hổ liếc mắt nhìn mẹ, nói: “Khiến mẹ lo lắng rồi!”
“Ừ.” Bà quay đầu nhìn về phía Từ Nam, nói: “Mẹ không muốn nhìn thấy bất cứ tin tức gì về cô Bạch gì đó, nhất là có quan hệ với Trường Sinh. Chuyện lớn như vậy mà con cũng gạt mẹ. Tiểu Nam, con làm chị người ta thế nào hả!? Hay là con nghĩ rằng Vũ Tinh không chịu để tâm, chuyện gì cũng nghe lời con nói?”
Từ Nam cúi đầu, nói: “Con đã biết, Mẹ! Hành vi cử chỉ của Bạch Nhược Đồng rất kỳ quái, tóm lại con lo lắng sau lưng có người khác…”
“Chuyện này không quan trọng.”
Mẹ Từ cắt ngang cô, có điều nhìn Trường Sinh, ngụ ý nói: “Nếu là bản thân không thẹn với lương tâm, không ai có thể hại được con. Gia đình chúng ta là hạn người gì chứ? Một con đào hát nho nhỏ… Ha ha, cho dù cô ta là đại minh tinh, nếu con muốn chơi đùa, mẹ còn sợ bẩn dùm con!
“Mẹ…” Từ Nam nhíu mày kêu lên.
“Mẹ xuống lầu trước. Nhớ kỹ, hôm nay không chỉ là lễ mừng của Chương thị, mà cũng là sinh nhật của ông Ngoại con!”
Từ Nam nhìn bóng lưng mẹ rời đi, khuỷu tay huých tay em trai mình, nói: “Em và Bạch Nhược Đồng đã xảy ra chuyện gì? Chị thật sự nghĩ không ra vì sao hai đứa lại có liên quan với nhau!”
Từ Trường Sinh nhìn thoáng qua chị mình, nói: “Cô ấy là bệnh nhân của em.”
“Cho nên? Chuyện tình bác sĩ và bệnh nhân! Cô bệnh nhân này của em quả thật không tệ…”
Từ Trường Sinh cắn khóe môi, nói: “Chị, em nói rồi, sẽ không còn lần sau.”
“Được rồi! Từ nhỏ tới lớn em làm việc gì cũng biết suy nghĩ. Ngàn vạn lần đừng để xảy ra vấn đề có liên quan tới nguyên tắc nữa! Em phải rõ ràng, hễ là chuyện tình cảm có dính líu tới giới văn nghệ, cho dù chỉ là một chút, cũng có thể bị đám chó săn phóng đại thành một bức họa. Tự giải quyết cho tốt… Huống chi, phóng viên giải trí là là người không có đạo đức nhất, cho dù thông hiểu tất cả các thủ đoạn để tạo áp lực cũng chưa chắc có thể dẫn đến hiệu quả tốt nhất!”
Từ Trường Sinh gật đầu nghiêm túc, sau đó bấm số điện thoại di động của Tần Vũ Tinh.
"Reng reng reng."
Tần Vũ Tinh cúi đầu liếc nhìn màn hình điện báo, do dự một chút rồi cúp điện thoại.
Lòng vòng dạo quanh một lúc thì cô bị Hạ Thiên kéo đến hào sâu bên cạnh.
Hạ Thiên chỉ chỉ con sông có tầng băng nổi lềnh bềnh phía dưới, nói: “Trước đây có một ông lão chết ở đây…”
Tần Vũ Tinh cúi đầu, nước trong hồ phản chiếu một vầng trăng tròn. Đèn đường mờ ảo trên Nhị Hoàn Lộ phía Nam có vẻ như chìm đắm trong không gian yên tĩnh khó diễn tả bằng lời. Phía Bắc là công viên Thiên Đàn, nhìn ra xa một chút có thể nhìn thấy điện Kỳ Niên (*còn gọi là Kỳ Niên Điện) nơi hoàng đế Thanh Triều tế thiên, lộ ra một luồng cảm giác u ám. Toàn thân cô run rẩy một hồi, trách móc: “Tối khuya mà anh lại hù người ta!”
Hì hì, Hạ Thiên cười, nói: “Em nhận không ra nơi này quen thuộc lắm sao?”
Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, nói: “Quen thuộc chứ! Trước đây tôi học tiểu học ở đây.mà. Chỉ là anh…”
“Trước đây tôi ở đường rầy Vĩnh Định Môn.”
Tần Vũ Tinh khẽ nhếch môi, không thể tin, nói: “Vậy là anh xuất thân từ khu Sùng Văn sao?”
Hạ Thiên dùng sức gật đầu, nói: “Mười bảy tuổi tôi mới đi Thâm Quyến. Ừ, mười bảy tuổi năm đó… Hạ Thiên.”
Tần Vũ Tinh không hiểu, sửng sốt một chút. Cô quay đầu lại, hình như nhớ ra cái gì, sau đó thay đổi, không muốn đối mặt.
“Hiện giờ chung quanh đường rầy đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác, mọi thứ đều không còn.”
Tần Vũ Tinh ừ một tiếng, nghịch ngợm cười nói: “Cái gọi là vật đổi sao dời, nếu anh lúc đó gặp anh bây giờ, tất nhiên sẽ cười không khép miệng, trọng tâm của mọi người chính là ngôi sao lớn nha.”
Hạ Thiên cười ngượng ngùng, nói: “Em không cần nói tôi như vậy. Cảm giác rất lạ!”
“Đêm khuya anh mang tôi tới đây mới là lạ!” Tần Vũ Tinh phản bác. Hai người nhìn nhau bật cười.
“Em đi theo tôi!” Hạ Thiên kéo tay cô chạy đến lối vào bờ sông. Nơi này dựng lên bảng hiệu, phía trên viết rằng, nước sâu, nghiêm cấm bơi vào mùa đông. Bên cạnh là cửa sắt, phía trên có một ổ khóa đồng.
Hạ Thiên nhìn trái nhìn phải một chút, chân dài nhấc lên một bước liền nhảy qua, quay người lại, giang hai tay, nói: “Sao hả?”
“Không phải anh muốn…” Cô chưa nói xong thì cảm giác trước mặt tối sầm lại, có người lấy tay kẹp bả vai cô, xách cô đứng lên.
Tần Vũ Tinh hoảng sợ kêu lên: “Ê, ê!” Phần eo của cô bị Hạ Thiên ôm ngang lại, lướt qua cửa hàng rào thấp, sau đó cẩn thận đặt cô xuống đất.
Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, mặt mày u ám trừng mắt nhìn Hạ Thiên mấy lần. Trong lòng lại có chút nóng lòng muốn thử không nói nên lời…
Một bên lý trí của cô tự nhắc nhở, Tần Vũ Tinh, cô biết cô đang làm gì không hả? Cô điên rồi à…
Một bên lại có chút luyến tiếc xoay người bỏ đi. Giờ phút này, cảm giác rất xa lạ. Đối với thói quen sinh hoạt thường ngày của Tần Vũ Tinh mà nói, hình như mỗi lần Hạ Thiên làm việc gì, đều giống như đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của cô.
Cô vừa phiền não, vừa có chút rối mù. Có đôi khi cô suy nghĩ, nhìn thử xem Hạ Thiên muốn làm gì? Dù sao cũng chỉ là một lúc thôi, sau đó lại trở về, anh lại có thể làm gì được mình. Còn nữa, Từ Trường Sinh có lỗi với cô đó, như vậy cô làm chuyện gì hơi quá đáng một chút cũng không sao chứ?
Tần Vũ Tinh lắc lắc đầu, cả người đều cảm thấy loạn cả lên. Sinh hoạt của cô vẫn luôn theo khuôn khổ, hay có thể nói là rất kiềm chế. Cho nên tất cả những thứ trước mắt mới trở nên lạ lẫm khiến người ta muốn đi tìm hiểu một chút, cho dù chỉ là chút chút thôi.
Gió Bắc giống như từng cục đá lạnh, đập vào mặt cô, nhưng lòng bàn tay ấm áp của Hạ Thiên lại khiến tất cả trở nên ấm áp. Tần Vũ Tinh chạy lúp xúp theo sau, bị anh kéo ra một vùng đất trống.
Hạ Thiên chỉ về hướng Đông, nói: “Em nhìn từ góc độ này nhé, ánh trăng ở ngay phía trên cầu Cảnh Thái. Sau đó từ chỗ này, mặc kệ lạnh lẽo cỡ nào, em đều sẽ cảm thấy giống như đang ở dưới ánh nắng của bóng chiều tà.”
Tần Vũ Tinh đứng thẳng người, tay phải giơ theo tay trái của anh, vô tình có một loại cảm giác mò trăng đáy nước, chỉ có điều, cô đưa tay ra là có thể chạm đến mặt trăng. Ánh sáng mờ nhạt của ánh chiều tà rơi rải khắp nơi, đắm chìm trên mặt của bọn họ.
“Ngáp!” Tần Vũ Tinh xấu hổ bĩu môi, nói: “Nói thât, vẫn còn lạnh quá!”
“Ha ha. . . . . . Đúng vậy!" Anh nhìn chân trời, nói: “Cho nên vì muốn tránh gió, đa số những kẻ lang thang sẽ ngủ dưới đấy cầu.”
Không hiểu sao trái tim của Tần Vũ Tinh co rút một cái, cô lẳng lặng nhìn khuôn mặt bình thản của Hạ Thiên, nhưng lại không muốn suy nghĩ nhiều hơn. Đối với nơi này, Hạ Thiên vẫn còn một số hoài niêm quen thuộc, cũng vì vậy mà chỗ này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của anh.
“Chuyện này… Lúc trước anh ở trong viện phúc lợi à? Vì sao lại chuyển đi Thâm Quyến?” Tần Vũ Tinh thấp giọng hỏi.
Nếu trước kia Hạ Thiên sinh sống ở đây, như vậy bọn họ chắc có lẽ đã từng gặp nhau.
Có đôi khi, gặp gỡ giữa hai người chỉ là cái quay đầu trong chớp mắt…
Hạ Thiên cụp mắt xuống, giống như đang suy nghĩ điều gì, anh khẽ thở dài nói: “Tôi chưa học xong tiểu học thì viện phúc lợi đã bị đập nát và dời đi chỗ khác. Chín năm giáo dục bắt buộc, tập trung lại một trường trung học lưu manh ở vùng lân cận, lên lớp câu được câu không. Còn bởi vì thuở niên thiếu, không có việc làm, yêu thầm một cô bé mà đánh lộn với người ta, cuối cùng phạm phải sai lầm, thiếu chút nữa toi mạng, sau đó thì phải bỏ đi Thâm Quyến.”
Tần Vũ Tinh kinh ngạc, hai mắt trợn to, nghẹn ngào nói: “Không thể nào , Hạ Thiên…”
“Thật mà! Trong lòng cô bé đó đã có người như ý. Có lẽ trong thế giới của cô ấy, ngoài người đó ra thì không còn ai hết. Mà tôi, cũng không hiểu vì sao lại dành phần tình cảm này cho cô ấy. Rõ ràng chúng tôi không hề qua lại, mà cô ấy lại như một cây đinh, ghim chặt vào lòng tôi, nhổ thế nào cũng nhổ không ra. Sau khi cô ấy bị người ta ăn hiếp, tôi lại phải ra mặt thay cô ấy.”
Tần Vũ Tinh lắc đầu, cười nói: “Không ngờ thời niên thiếu của nam thần lại thảm thương như vậy!”
Hai người ngồi trên bờ sông, Tần Vũ Tinh vỗ vỗ bờ vai của anh, an ủi: “Trước khi tôi cũng đã từng làm ra một chuyện ngu không thể tưởng tượng được. Bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy sốt ruột.”
Nói đến chuyện cũ, Tần Vũ Tinh có chút ngạc nhiên mình lại bình tĩnh như vậy…
Cô e dè liếc nhìn Hạ Thiên, gần như toàn thân anh, cả người đều cảm thấy rất kiên định,, rất yên tĩnh.