Tần Vũ Tinh có chút sợ hãi, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể diễn tả. Một luồng hơi thở xa lạ của đàn ông quanh quẩn trên chóp mũi, cổ họng cô nóng lên, cảm giác khó chịu không tên bùng nổ.
Cô há miệng muốn dạy dỗ Hạ Thiên vài câu, nhưng lại phát hiện ngay cả hơi sức và âm thanh đều không có.
Một loại cảm giác kỳ lạ chưa bao giờ có lan tràn toàn thân. Một nơi nào đó trong cơ thể cô run rẩy…
Loại cảm giác mê mang không biết đường nào tiến, đường nào lui rất đáng sợ.
Cô không giãy dụa nữa, ngẩng đầu, dùng ánh sáng của mặt trăng quan sát cẩn thận người đàn ông trước mặt.
Khuôn mặt anh đẹp trai, bởi vì sắc mặt trầm xuống mà trông có vẻ lạnh lùng. Lông mày anh gọn gàng lại dài, đáy mắt trong suốt dường như đang kiềm chế cái gì. Tuy rằng nguyên cả khuốn mặt kích động, giận dữ, nhưng lại lộ ra chút do dự, chút phóng đãng khó có thể kiềm chế được.
Mũi anh thẳng tắp, môi rất mỏng, hóa trang trên mặt còn chưa được rửa sạch, nhìn rất trong suốt dưới ánh trăng vàng óng ánh.
Làn da anh rất tốt, trắng lại mịn màn, có lẽ là dựa vào mặt mũi kiếm cơm, cho nên được bảo dưỡng giống như thiếu niên mười sáu.
Anh rất gầy, bởi vì chiều cao, trông anh có vẻ rất mảnh mai. Nhưng không có người nào giống như cô, biết được cơ thể cao gầy kia ẩn chứa bao nhiêu sực mạnh kinh người. Cô nhìn anh chăm chú, gương mặt dần dần ửng đỏ dưới ánh mắt nghiêm túc của Hạ Thiên.
Cô luôn biết Hạ Thiên tuấn tú đẹp trai, nhưng chưa bao giờ nghiêm túc ngắm nhìn anh.
Đối với Tần Vũ Tinh mà nói, có lẽ cô chưa bao giờ để ý tới Hạ Thiên một cách nghiêm túc. Từ đầu tới cuối, cô chỉ coi anh như một người đàn ông qua đường bất cần đời.
Có lẽ bởi vì bọn họ gặp nhau trong lúc Bạch Nhược Đồng nằm viện, lại còn anh hùng cứu mỹ nhân ngoài ý muốn mà xảy ra quan hệ. Cho đến khi vị hôn phu của cô và bạn gái xì căng đan của anh lên trang đầu… ép bức bọn họ ở chung cùng một chỗ. Ít nhất người bên ngoài nhìn vào, bọn họ là người cùng chung cảnh ngộ.
Nhưng vì sao, trong cuộc sống của cô lại đột nhiên xuất hiện một Hạ Thiên.
Anh đã từng nói, mỗi người lúc chào đời đều không liên quan đến nhau, nhưng tao ngộ khác biệt, sẽ xảy ra quan hệ, giống như bọn họ gặp nhau, diễɳðàɳl€quɣđϕn lại giống như bọn họ có thể ở chung một chỗ.
Đây là những lời Hạ Thiên đã nói với cô trong buổi dạ vũ ở nhà họ Chương. Có phải anh đã sớm biết mối quan hệ giữa Bạch Nhược Đồng và Từ Trường Sinh? Vì vậy mới xảy ra một loạt sự cố ngoài ý muốn lúc ban đầu kia?
Nghĩ đến đây, toàn thân Tần Vu Tinh lạnh lẽo, lý trí dần dần khôi phục.
Thiếu chút nữa là trong nháy mắt, cô đã cho rằng Hạ Thiên thật sự thích cô, không phải là vì Từ Trường Sinh, lại càng không phải là vì Bạch Nhược Đồng, mà đơn giản chỉ là vì cô là Tần Vũ Tinh.
Sau một hồi, bởi vì Tần Vũ Tinh quá lạnh nhạt, Hạ Thiên từ từ giảm đi sức lực.
Tần Vũ Tinh khẽ thở phào, cuối cùng chuyện không nên xảy ra đã không xảy ra.
Một lúc sau, Hạ Thiên kéo mạnh cái ót của Tần Vũ Tinh một cái, ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.
Tần Vũ Tinh phát hoảng, không thốt ra lời. Một lát sau, cô nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, Hạ Thiên. Chuyện của tôi và Từ Trường Sinh không nên dính dấp đến anh… Anh không hề có lỗi với chúng tôi, anh cũng chỉ là người bị hại.”
“Đừng nói nữa.” Hạ Thiên lạnh nhạt, hình như anh đang nè nén cảm xúc nào đó xuống, buồn bực nói: “Cái người ngu ngốc này!”
“Cái gì?” Tần Vũ Tinh cố gắng ngửa đầu lên, nhưng trước sau vẫn không nhấc lên được bàn tay khỏe mạnh ở sau ót. Chóp mũi của cô cọ lên cô áo của Hạ Thiên, mùi thơm tươi mát xen lẫn với mủi rượu xông vào mũi cô. Hạ Thiên nhất định là một người đàn ông thích sạch sẽ, cô im lặng thầm nghĩ.
“Tôi đưa em về!” Hạ Thiên nới tay, tay phải của anh cầm lấy tay trái của cô, đi nhanh về phía trước.
Tần Vũ Tinh nhìn chằm chằm bàn tay hai người đang nắm lấy, do dự nửa ngày cuối cùng cũng lựa chọn im lặng đi theo anh, không giựt tay lại.
Cô không muốn làm Hạ Thiên nổi giận, nếu không không biết sẽ gặp phải bộ dạng nào để mà chọn lựa nữa.
Hai bên đường phố có vài tiệm ăn nhỏ đóng cửa rất sớm. Toàn bộ thế giới cũng có vẻ rất an tĩnh.
Hạ Thiên mở miệng hỏi: “Em và Từ Trường Sinh có thường hẹn họ nhau không?”
Tần Vũ Tinh cúi đầu, ừ một tiếng.
“Ở đâu?” Sức tay Hạ Thiên tăng thêm một chút.
“Ở trường học. Tôi đa số ở trường học, sau hai năm thì ở bệnh viện. Trước kia đều là Từ Trường Sinh đến trường học tìm tôi. Chuyên môn của chúng tôi giống nhau, quả thật anh ấy là thầy giáo thứ hai của tôi. Mỗi khóa thực tập, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ đi ăn cơm chung, đi xem phim.” Nói đến chuyện lúc còn đi học, toàn thân Tần Vũ Tinh thoải mái mấy phần.
“Hả, anh ta chỉ dẫn cô đi dạo trong sân trường à?” Hạ Thiên nói trắng ra.
“À, cũng không hẳn. Trường Sinh là đàn anh của tôi. Anh ấy rất nổi tiếng, chúng tôi phải kín đáo, kín đáo, anh biết không?”
Hạ Thiên nới lỏng bàn tay, ừ một tiếng, khóe môi không nhịn được, cong lên một chút.
“Còn chưa hôn nhau. Tôi đang nghĩ có phải anh ta chán ghét em lắm không?” Anh chế nhạo Tần Vũ Tinh, tâm tình không hiểu sao trở nên rất tốt.
Tần Vũ Tinh ngẩn người ra. Hình như Hạ Thiên nói không phải là không có lý. Phương diện kinh nghiệm tình cảm của cô rất ít, nhưng cũng không chịu được mà giải thích: “Bản thân Từ Trường Sinh là một người rất có lý trí và đứng đắn. Đương nhiên sẽ không giống như anh, gặp người là động tay động chân.”
"Hừ." Hạ Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu tôi gặp người là động tay động chân thì nhất định không chỉ có một bạn gái xì căng đan đâu, phải không? Còn có cả quan hệ anh em cùng chung công ty đấy!”
“À, nói như vậy thì anh thật sự có tình ý với Bạch Nhược Đồng rồi, quả nhiên vì cô ta mà hi sinh nhan sắc.” Tần Vũ Tinh lên tiếng phản ứng.
Hạ Thiên bị chận họng, không biết nói gì, quay đầu trừng mắt nhìn Tần Vũ Tinh, nói: “Ý của tôi là tình cảm của Từ Trường Sinh đối với em chỉ là anh trai đối với em gái thôi, hoàn toàn không có sắc tâm.”
Gương mặt Tần Vũ Tinh nóng lên, nói: “Cái gì gọi là sắc tâm?”
. . . . . . Hạ Thiên quyết định ngậm miệng.
"Hạ Thiên, có đôi khi tôi cảm thấy anh là một người rất có lòng, không giống như Baidu đã diễn tả.” Tần Vũ Tinh nghiêm túc nói: “Tôi còn nghe Tiểu Lý nói cậu ấy bị một diễn viên nhỏ khi dễ, phải tạm thời rời khỏi cương vị công tác, chính anh là người giữ cậu ấy lại.”
Hạ Thiên nhíu mày, hỏi: “Ai là Tiểu Lý?”
Tần Vũ Tinh không nói gì, nói: “Anh thật có lòng nha, người ta là trợ lý của anh đó.”
Hạ Thiên ngớ ra, nói: “Ồ, là em nói thật.”
"Ừ, cậu ấy nói anh là người rất tốt, tôi cũng cảm thấy như vậy, không sai lệch bao nhiêu, không khó hầu hạ cho lắm.”
Vẻ mặt Hạ Thiên kỳ lạ, ồ một tiếng rồi nói: “Ha ha, rõ ràng em không hiểu chút nào về tôi. Về phần cậu ta, tôi đã bắt cậu ta cuốn xéo rồi…”
“Vì sao?” Tần Vũ Tinh há hốc miệng, nói: “Cậu ấy rất bênh vực anh.”
“Nhưng tôi không cần một người trợ lý làm trái ý tôi…”
“Anh tránh chuyện tôi bỏ đi sao? Thật sự có rất nhiều phóng viên ở xung quanh, cậu ấy nói không sai.”
“Cậu ta không cần phải quyết định thay tôi.” Hạ Thiên cố chấp nói: “Nhất là những chuyện có liên quan tới em.” Anh đột nhiên xoay người lại, Tần Vũ Tinh nhất định sẽ đâm sầm vào anh nếu cô không dừng lại kịp thời.
Cô thụt lùi lại phía sau hai bước, lúng túng nói: “Dừng lại cũng kêu người ta một tiếng chứ!”
Hạ Thiên khoanh tay lại, hất cằm về phía sau nói: “Tới khách sạn em rồi.”
“Ồ, ra vậy.” Phía sau có hai đèn đường, hơn nữa, chỗ phố Tứ Phương có người khiêu vũ, bỗng chốc bốn phía sáng lên. Đột nhiên Tần Vũ Tinh cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa, xem ra bọn họ đã nắm tay nhau đi nguyên cả con đường.
Hạ Thiên nhìn bộ dạng ngây ngô của cô, híp mắt nói: “Tần Vũ Tinh, thật ra tôi không hề sợ bị chụp.”
“À.” Tần Vũ Tinh ngẩng đầu, nhìn cặp mắt tràn đầy ý trêu chọc của anh, bĩu môi cười nói: “Cũng đúng thôi, có như vậy thì mới đả kích Bạch Nhược Đồng có hiệu quả chứ.”
. . . . . .
"Vậy tôi về trước đây. Cám ơn anh đã mời tôi uống rượu.” Tần Vũ Tinh khách sao nói, vẫy tay một cái rồi chạy về cửa chính của khách sạnh.
"Tần Vũ Tinh!" Đột nhiên Hạ Thiên gọi to.
Tần Vũ Tinh ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn anh. Đây là đoạn đường lên dốc, Hạ Thiên trong tầm mắt của cô đang đứng trên đường lát đá, cằm hất cao, chăm chú nhìn cô, nhìn một hồi lâu.
Cổ họng Tần Vũ Tinh khô khốc, lắp bắp nói: “Chuyện… gì?”
“Em là heo sao?” Hạ Thiên tức giận nói.
“Hả?”
“Đi nhanh đi!” Hạ Thiên vẫy vẫy tay, ý bảo cô có thể đi.
Thần kinh… Tần Vũ Tinh nghĩ thầm trong bụng, ngoài mặt thì không dám biểu hiện cảm xúc gì. Cô vội vàng chạy về khách sạn, trở về phòng, té nhào trên giường, ngẩn người một hồi, trong đầu toàn là hình ảnh của Hạ Thiên.
Vì sao lại nghĩ tới Hạ Thiên vậy cà?!
Tần Vũ Tinh đi toilet rửa mặt, lắc lắc đầu, nhìn vào gương lầm bầm: “Đừng bao giờ giả đò ngớ ngẩn, diễn viên vô tình. Trên đời này làm gì có chuyện mới gặp đã yêu dành cho mình chứ. Nhất định phải tỉnh táo!” Tự nhắc nhở mình xong, cô bắt đầu đánh răng, sau đó tự thôi miên mình ở trong gương một lần nữa. Nếu mẹ biết được cô chẳng những đi quán bar, mà còn uống rượu nắm tay với diễn viên, bà nhất định sẽ chém giò cô…
Có lẽ cô sẽ không trở lại với Từ Trường Sinh, nhưng so với chuyện chia tay với Từ Trường Sinh, người nhà của cô càng không thể chấp nhận chuyện yêu đương với diễn viên.
Ôi… Đoán chừng Hạ Thiên cũng không phải nghiêm túc gì. Tám phần là bị chuyện của Bạch Nhược Đồng kích thích rồi.
Đàn ông mà, so với tính mạng, mặt mũi còn quan trọng hơn. Anh có thể không cần Bạch Nhược Đồng, nhưng cũng không thể mang tiếng bị đội nón xanh, mất mặt lắm!
Tần Vũ Tinh uống chút rượu nên mệt mỏi, nằm trên giường chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Cả một đêm cô không hề nằm mơ. Lệ Giang quả nhiên là nơi giải buồn rất tuyệt. Sáng sớm, cô đẩy cửa sổ ra, chiếu vào mắt là mảnh trời xanh thẳm, vài đám mây trắng. Xa xa trên núi, tầng tầng lớp lớp những ngôi nhà nhỏ xen vào nhau. Vẻ yên tĩnh đặc biệt của thị trấn nhỏ khiến tâm tình con người thật tốt.
Cô vươn vai, ngước mặt lên, hít vào thở ra một cách tự nhiên.
Thùng thùng thùng…
“Giáo sư Tần dậy chưa?”
Tần Vũ Tinh mở cửa, nói: “Tiểu Vương? Đến sớm vậy!”
Tiểu Vương dạ một tiếng, nói: “À, không phải chị bảo em tới sớm sao?”
Tần Vũ Tinh sửng sốt hỏi: “Chị có nói sao?”
Tiểu Vương vẫy vẫy tay, nói: “Không phải chị. Là bạn của chị đưa tin cho em tối hôm qua, nói hôm nay muốn đi Ngọc Long Tuyết Sơn. Anh ấy đang ở đại sảnh khách sạn đợi chị đó. Chẳng lẽ không phải là ý của giáo sư Tần à? Tối hôm qua anh ấy nói chị và anh ấy uống rượu, ở chung với nhau mà.”
. . . . . .
"Em đã chuẩn bị xong chưa?” Tần Vũ Tinh nhíu mày.
“Dạ rồi. Xe đang đợi ngoài cửa khách sạn, vé vào cửa đã mua rồi. Độ cao của Ngọc Long Tuyết Sơn là 5596 thước, chúng ta phải ngồi xe cáp đi lên. Nếu có gió cấp 7 trở lên thì xe cáp phải đóng cửa. Hôm nay khí trời rất tốt, nghe nói xe cáp mở cửa, đúng là ngày tốt để đi xem tuyết.” Tiểu Vương nói rất nhanh, có chút hi vọng được ca ngợi.
Tần Vũ Tinh có chút sợ hãi, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể diễn tả. Một luồng hơi thở xa lạ của đàn ông quanh quẩn trên chóp mũi, cổ họng cô nóng lên, cảm giác khó chịu không tên bùng nổ.
Cô há miệng muốn dạy dỗ Hạ Thiên vài câu, nhưng lại phát hiện ngay cả hơi sức và âm thanh đều không có.
Một loại cảm giác kỳ lạ chưa bao giờ có lan tràn toàn thân. Một nơi nào đó trong cơ thể cô run rẩy…
Loại cảm giác mê mang không biết đường nào tiến, đường nào lui rất đáng sợ.
Cô không giãy dụa nữa, ngẩng đầu, dùng ánh sáng của mặt trăng quan sát cẩn thận người đàn ông trước mặt.
Khuôn mặt anh đẹp trai, bởi vì sắc mặt trầm xuống mà trông có vẻ lạnh lùng. Lông mày anh gọn gàng lại dài, đáy mắt trong suốt dường như đang kiềm chế cái gì. Tuy rằng nguyên cả khuốn mặt kích động, giận dữ, nhưng lại lộ ra chút do dự, chút phóng đãng khó có thể kiềm chế được.
Mũi anh thẳng tắp, môi rất mỏng, hóa trang trên mặt còn chưa được rửa sạch, nhìn rất trong suốt dưới ánh trăng vàng óng ánh.
Làn da anh rất tốt, trắng lại mịn màn, có lẽ là dựa vào mặt mũi kiếm cơm, cho nên được bảo dưỡng giống như thiếu niên mười sáu.
Anh rất gầy, bởi vì chiều cao, trông anh có vẻ rất mảnh mai. Nhưng không có người nào giống như cô, biết được cơ thể cao gầy kia ẩn chứa bao nhiêu sực mạnh kinh người. Cô nhìn anh chăm chú, gương mặt dần dần ửng đỏ dưới ánh mắt nghiêm túc của Hạ Thiên.
Cô luôn biết Hạ Thiên tuấn tú đẹp trai, nhưng chưa bao giờ nghiêm túc ngắm nhìn anh.
Đối với Tần Vũ Tinh mà nói, có lẽ cô chưa bao giờ để ý tới Hạ Thiên một cách nghiêm túc. Từ đầu tới cuối, cô chỉ coi anh như một người đàn ông qua đường bất cần đời.
Có lẽ bởi vì bọn họ gặp nhau trong lúc Bạch Nhược Đồng nằm viện, lại còn anh hùng cứu mỹ nhân ngoài ý muốn mà xảy ra quan hệ. Cho đến khi vị hôn phu của cô và bạn gái xì căng đan của anh lên trang đầu… ép bức bọn họ ở chung cùng một chỗ. Ít nhất người bên ngoài nhìn vào, bọn họ là người cùng chung cảnh ngộ.
Nhưng vì sao, trong cuộc sống của cô lại đột nhiên xuất hiện một Hạ Thiên.
Anh đã từng nói, mỗi người lúc chào đời đều không liên quan đến nhau, nhưng tao ngộ khác biệt, sẽ xảy ra quan hệ, giống như bọn họ gặp nhau, diễɳðàɳl€quɣđϕn lại giống như bọn họ có thể ở chung một chỗ.
Đây là những lời Hạ Thiên đã nói với cô trong buổi dạ vũ ở nhà họ Chương. Có phải anh đã sớm biết mối quan hệ giữa Bạch Nhược Đồng và Từ Trường Sinh? Vì vậy mới xảy ra một loạt sự cố ngoài ý muốn lúc ban đầu kia?
Nghĩ đến đây, toàn thân Tần Vu Tinh lạnh lẽo, lý trí dần dần khôi phục.
Thiếu chút nữa là trong nháy mắt, cô đã cho rằng Hạ Thiên thật sự thích cô, không phải là vì Từ Trường Sinh, lại càng không phải là vì Bạch Nhược Đồng, mà đơn giản chỉ là vì cô là Tần Vũ Tinh.
Sau một hồi, bởi vì Tần Vũ Tinh quá lạnh nhạt, Hạ Thiên từ từ giảm đi sức lực.
Tần Vũ Tinh khẽ thở phào, cuối cùng chuyện không nên xảy ra đã không xảy ra.
Một lúc sau, Hạ Thiên kéo mạnh cái ót của Tần Vũ Tinh một cái, ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.
Tần Vũ Tinh phát hoảng, không thốt ra lời. Một lát sau, cô nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, Hạ Thiên. Chuyện của tôi và Từ Trường Sinh không nên dính dấp đến anh… Anh không hề có lỗi với chúng tôi, anh cũng chỉ là người bị hại.”
“Đừng nói nữa.” Hạ Thiên lạnh nhạt, hình như anh đang nè nén cảm xúc nào đó xuống, buồn bực nói: “Cái người ngu ngốc này!”
“Cái gì?” Tần Vũ Tinh cố gắng ngửa đầu lên, nhưng trước sau vẫn không nhấc lên được bàn tay khỏe mạnh ở sau ót. Chóp mũi của cô cọ lên cô áo của Hạ Thiên, mùi thơm tươi mát xen lẫn với mủi rượu xông vào mũi cô. Hạ Thiên nhất định là một người đàn ông thích sạch sẽ, cô im lặng thầm nghĩ.
“Tôi đưa em về!” Hạ Thiên nới tay, tay phải của anh cầm lấy tay trái của cô, đi nhanh về phía trước.
Tần Vũ Tinh nhìn chằm chằm bàn tay hai người đang nắm lấy, do dự nửa ngày cuối cùng cũng lựa chọn im lặng đi theo anh, không giựt tay lại.
Cô không muốn làm Hạ Thiên nổi giận, nếu không không biết sẽ gặp phải bộ dạng nào để mà chọn lựa nữa.
Hai bên đường phố có vài tiệm ăn nhỏ đóng cửa rất sớm. Toàn bộ thế giới cũng có vẻ rất an tĩnh.
Hạ Thiên mở miệng hỏi: “Em và Từ Trường Sinh có thường hẹn họ nhau không?”
Tần Vũ Tinh cúi đầu, ừ một tiếng.
“Ở đâu?” Sức tay Hạ Thiên tăng thêm một chút.
“Ở trường học. Tôi đa số ở trường học, sau hai năm thì ở bệnh viện. Trước kia đều là Từ Trường Sinh đến trường học tìm tôi. Chuyên môn của chúng tôi giống nhau, quả thật anh ấy là thầy giáo thứ hai của tôi. Mỗi khóa thực tập, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ đi ăn cơm chung, đi xem phim.” Nói đến chuyện lúc còn đi học, toàn thân Tần Vũ Tinh thoải mái mấy phần.
“Hả, anh ta chỉ dẫn cô đi dạo trong sân trường à?” Hạ Thiên nói trắng ra.
“À, cũng không hẳn. Trường Sinh là đàn anh của tôi. Anh ấy rất nổi tiếng, chúng tôi phải kín đáo, kín đáo, anh biết không?”
Hạ Thiên nới lỏng bàn tay, ừ một tiếng, khóe môi không nhịn được, cong lên một chút.
“Còn chưa hôn nhau. Tôi đang nghĩ có phải anh ta chán ghét em lắm không?” Anh chế nhạo Tần Vũ Tinh, tâm tình không hiểu sao trở nên rất tốt.
Tần Vũ Tinh ngẩn người ra. Hình như Hạ Thiên nói không phải là không có lý. Phương diện kinh nghiệm tình cảm của cô rất ít, nhưng cũng không chịu được mà giải thích: “Bản thân Từ Trường Sinh là một người rất có lý trí và đứng đắn. Đương nhiên sẽ không giống như anh, gặp người là động tay động chân.”
"Hừ." Hạ Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu tôi gặp người là động tay động chân thì nhất định không chỉ có một bạn gái xì căng đan đâu, phải không? Còn có cả quan hệ anh em cùng chung công ty đấy!”
“À, nói như vậy thì anh thật sự có tình ý với Bạch Nhược Đồng rồi, quả nhiên vì cô ta mà hi sinh nhan sắc.” Tần Vũ Tinh lên tiếng phản ứng.
Hạ Thiên bị chận họng, không biết nói gì, quay đầu trừng mắt nhìn Tần Vũ Tinh, nói: “Ý của tôi là tình cảm của Từ Trường Sinh đối với em chỉ là anh trai đối với em gái thôi, hoàn toàn không có sắc tâm.”
Gương mặt Tần Vũ Tinh nóng lên, nói: “Cái gì gọi là sắc tâm?”
. . . . . . Hạ Thiên quyết định ngậm miệng.
"Hạ Thiên, có đôi khi tôi cảm thấy anh là một người rất có lòng, không giống như Baidu đã diễn tả.” Tần Vũ Tinh nghiêm túc nói: “Tôi còn nghe Tiểu Lý nói cậu ấy bị một diễn viên nhỏ khi dễ, phải tạm thời rời khỏi cương vị công tác, chính anh là người giữ cậu ấy lại.”
Hạ Thiên nhíu mày, hỏi: “Ai là Tiểu Lý?”
Tần Vũ Tinh không nói gì, nói: “Anh thật có lòng nha, người ta là trợ lý của anh đó.”
Hạ Thiên ngớ ra, nói: “Ồ, là em nói thật.”
"Ừ, cậu ấy nói anh là người rất tốt, tôi cũng cảm thấy như vậy, không sai lệch bao nhiêu, không khó hầu hạ cho lắm.”
Vẻ mặt Hạ Thiên kỳ lạ, ồ một tiếng rồi nói: “Ha ha, rõ ràng em không hiểu chút nào về tôi. Về phần cậu ta, tôi đã bắt cậu ta cuốn xéo rồi…”
“Vì sao?” Tần Vũ Tinh há hốc miệng, nói: “Cậu ấy rất bênh vực anh.”
“Nhưng tôi không cần một người trợ lý làm trái ý tôi…”
“Anh tránh chuyện tôi bỏ đi sao? Thật sự có rất nhiều phóng viên ở xung quanh, cậu ấy nói không sai.”
“Cậu ta không cần phải quyết định thay tôi.” Hạ Thiên cố chấp nói: “Nhất là những chuyện có liên quan tới em.” Anh đột nhiên xoay người lại, Tần Vũ Tinh nhất định sẽ đâm sầm vào anh nếu cô không dừng lại kịp thời.
Cô thụt lùi lại phía sau hai bước, lúng túng nói: “Dừng lại cũng kêu người ta một tiếng chứ!”
Hạ Thiên khoanh tay lại, hất cằm về phía sau nói: “Tới khách sạn em rồi.”
“Ồ, ra vậy.” Phía sau có hai đèn đường, hơn nữa, chỗ phố Tứ Phương có người khiêu vũ, bỗng chốc bốn phía sáng lên. Đột nhiên Tần Vũ Tinh cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa, xem ra bọn họ đã nắm tay nhau đi nguyên cả con đường.
Hạ Thiên nhìn bộ dạng ngây ngô của cô, híp mắt nói: “Tần Vũ Tinh, thật ra tôi không hề sợ bị chụp.”
“À.” Tần Vũ Tinh ngẩng đầu, nhìn cặp mắt tràn đầy ý trêu chọc của anh, bĩu môi cười nói: “Cũng đúng thôi, có như vậy thì mới đả kích Bạch Nhược Đồng có hiệu quả chứ.”
. . . . . .
"Vậy tôi về trước đây. Cám ơn anh đã mời tôi uống rượu.” Tần Vũ Tinh khách sao nói, vẫy tay một cái rồi chạy về cửa chính của khách sạnh.
"Tần Vũ Tinh!" Đột nhiên Hạ Thiên gọi to.
Tần Vũ Tinh ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn anh. Đây là đoạn đường lên dốc, Hạ Thiên trong tầm mắt của cô đang đứng trên đường lát đá, cằm hất cao, chăm chú nhìn cô, nhìn một hồi lâu.
Cổ họng Tần Vũ Tinh khô khốc, lắp bắp nói: “Chuyện… gì?”
“Em là heo sao?” Hạ Thiên tức giận nói.
“Hả?”
“Đi nhanh đi!” Hạ Thiên vẫy vẫy tay, ý bảo cô có thể đi.
Thần kinh… Tần Vũ Tinh nghĩ thầm trong bụng, ngoài mặt thì không dám biểu hiện cảm xúc gì. Cô vội vàng chạy về khách sạn, trở về phòng, té nhào trên giường, ngẩn người một hồi, trong đầu toàn là hình ảnh của Hạ Thiên.
Vì sao lại nghĩ tới Hạ Thiên vậy cà?!
Tần Vũ Tinh đi toilet rửa mặt, lắc lắc đầu, nhìn vào gương lầm bầm: “Đừng bao giờ giả đò ngớ ngẩn, diễn viên vô tình. Trên đời này làm gì có chuyện mới gặp đã yêu dành cho mình chứ. Nhất định phải tỉnh táo!” Tự nhắc nhở mình xong, cô bắt đầu đánh răng, sau đó tự thôi miên mình ở trong gương một lần nữa. Nếu mẹ biết được cô chẳng những đi quán bar, mà còn uống rượu nắm tay với diễn viên, bà nhất định sẽ chém giò cô…
Có lẽ cô sẽ không trở lại với Từ Trường Sinh, nhưng so với chuyện chia tay với Từ Trường Sinh, người nhà của cô càng không thể chấp nhận chuyện yêu đương với diễn viên.
Ôi… Đoán chừng Hạ Thiên cũng không phải nghiêm túc gì. Tám phần là bị chuyện của Bạch Nhược Đồng kích thích rồi.
Đàn ông mà, so với tính mạng, mặt mũi còn quan trọng hơn. Anh có thể không cần Bạch Nhược Đồng, nhưng cũng không thể mang tiếng bị đội nón xanh, mất mặt lắm!
Tần Vũ Tinh uống chút rượu nên mệt mỏi, nằm trên giường chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Cả một đêm cô không hề nằm mơ. Lệ Giang quả nhiên là nơi giải buồn rất tuyệt. Sáng sớm, cô đẩy cửa sổ ra, chiếu vào mắt là mảnh trời xanh thẳm, vài đám mây trắng. Xa xa trên núi, tầng tầng lớp lớp những ngôi nhà nhỏ xen vào nhau. Vẻ yên tĩnh đặc biệt của thị trấn nhỏ khiến tâm tình con người thật tốt.
Cô vươn vai, ngước mặt lên, hít vào thở ra một cách tự nhiên.
Thùng thùng thùng…
“Giáo sư Tần dậy chưa?”
Tần Vũ Tinh mở cửa, nói: “Tiểu Vương? Đến sớm vậy!”
Tiểu Vương dạ một tiếng, nói: “À, không phải chị bảo em tới sớm sao?”
Tần Vũ Tinh sửng sốt hỏi: “Chị có nói sao?”
Tiểu Vương vẫy vẫy tay, nói: “Không phải chị. Là bạn của chị đưa tin cho em tối hôm qua, nói hôm nay muốn đi Ngọc Long Tuyết Sơn. Anh ấy đang ở đại sảnh khách sạn đợi chị đó. Chẳng lẽ không phải là ý của giáo sư Tần à? Tối hôm qua anh ấy nói chị và anh ấy uống rượu, ở chung với nhau mà.”
. . . . . .
"Em đã chuẩn bị xong chưa?” Tần Vũ Tinh nhíu mày.
“Dạ rồi. Xe đang đợi ngoài cửa khách sạn, vé vào cửa đã mua rồi. Độ cao của Ngọc Long Tuyết Sơn là thước, chúng ta phải ngồi xe cáp đi lên. Nếu có gió cấp trở lên thì xe cáp phải đóng cửa. Hôm nay khí trời rất tốt, nghe nói xe cáp mở cửa, đúng là ngày tốt để đi xem tuyết.” Tiểu Vương nói rất nhanh, có chút hi vọng được ca ngợi.