Đầu óc của Tần Vũ Tinh trống rỗng. Cô hơi có chút chột dạ, dường như chỉ vài tiếng đồng hồ trước đây, cô còn ‘Baidu’ Hạ Thiên!
Cũng vẫn là tại vì Bạch Nhược Đồng…
Đột nhiên cô hiểu được vì sao Hạ Thiên lại xuất hiện ở bệnh viện, có lẽ là vì đến thăm Bạch Nhược Đồng. Chẳng lẽ Bạch Nhược Đồng đúng như những tờ tạp chí đồn nhảm đã nói, là bạn gái của anh ta? Anh ta vừa mới bước chân ra khỏi bệnh viện, Từ Trường Sinh và Bạch Nhược Đồng phát sinh tranh chấp. Đầu đuôi câu chuyện này là như thế nào?
Mang theo rất nhiều nghi vấn, Tần Vũ Tinh và Hạ Thiên đi vào một hội quán theo kiểu viện Tứ Hợp, lên là Ám Hương Tiểu Trù.
Hạ Thiên vẫn mang khăn quàng cổ và đội mũ. Anh đưa mắt nhìn Tần Vũ Tinh nói xin lỗi: “Tôi ăn mặc như thế này đi chung với em có kỳ quái lắm không?”
Tần Vũ Tinh ngẩn ra, vội vàng lắc đầu nói: “Ngài đang nói gì đấy? Lần này còn phải cảm ơn ngài, nếu không…”
“À, tôi không cần cô cảm ơn.” Hạ Thiên nói thẳng, vẫn nhìn cô chăm chăm, mang theo ý tứ không ràng.
Những lời này có hai loại ý nghĩa có thể lý giải: 1) Không cần cám ơn. 2) Tôi muốn thứ khác…
Tần Vũ Tinh không suy nghĩ nhiều. Tính cách bánh bao* của cô phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, đầu óc chủ động tiếp thư lý do 1).
*tính cách ‘bánh bao’: người TQ dùng chữ ‘bánh bao’ để diễn tả tính cách của những người không thích cãi lại, mắc cỡ khi nói ‘không’, không giỏi về lãnh vực duy trì sở thích, rất dễ bị người khác ảnh hưởng.
Hình như Hạ Thiên là khách quen của hội quán này, phục vụ dẫn họ trực tiếp đi vào căn phòng trong cùng. Phong bao chỗ này không lớn lắm, lại có thể nhìn thấy quang cảnh thành phố bên ngoài. ϸl êϸquýϸđônϸ Đột nhiên Tần Vũ Tinh phát hiện, đối diện bên kia đường chính là cửa chính của bệnh viện. Cô không khỏi ngạc nhiên nói: “Thật sự rất có phong cách riêng biệt. Tôi không biết nơi này tiềm ẩn một hội quán thanh lịch an tĩnh như thế này!”
“Ừ, tôi cũng là tình cờ phát hiện.” Hạ Thiên giải thích. Từ đầu tới cuối, ánh mắt anh ta không hề rời khỏi gương mặt của Tần Vũ Tinh.
“Ngài Hạ, ngài muốn ăn cái gì?” Không khí có vẻ ngượng ngùng, Tần Vũ Tinh mở miệng trước.
“À, tôi sao cũng được. Cô ăn cay được chứ?”
“Thích!” Tần Vũ Tinh nói thẳng.
“Ừ, ở đây có món ếch trâu ăn rất ngon.”
“Tôi sao cũng được. Xem ra đồ ăn ở đây rất đắc tiền. Lần này ngài giúp tôi, tôi nên mời khách.” Tần Vũ Tinh tùy ý nói.
Hạ Thiên trầm lặng một lát, nói: “Tôi có thẻ hội viên ở đây, sẽ được giảm giá, để tôi trả cho. Nếu cô cảm thấy ngại ngùng thì chúng ta có thể hẹn lần sau nữa.”
“Được!” Tần Vũ Tinh sảng khoái nói.
Hạ Thiên khẽ nhếch môi, phụ họa nói: “Ừ, để lần sau. Làm sao tôi có thể liên lạc được với cô? Số điện thoại di động của cô là số mấy?”
Tần Vũ Tinh ngẩn ra, lộ vẻ do dự.
Hạ Thiên bình thản viết số điện thoại của mình lên tờ giấy, đưa cho cô nói: “Cô phone tôi là được rồi…”
Σ(°△°|||)︴
Tần Vũ Tinh thấy thế, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt bấm số điện thoại. Đột nhiên cô cảm thấy mình rất keo kiệt! Hạ Thiên người ta ‘hăng hái làm việc nghĩa’, thân là đại minh tinh còn không sợ tin tức bị tiết lộ, cô lại do do dự dự. Thật kiểu cách quá đi thôi!
Tần Vũ Tinh và Hạ Thiên cùng nhau trao đổi số điện thoại.
Để cho chắc ăn, Tần Vũ Tinh lén lút tra lại tập ảnh trên Baidu, xác định người trước mặt quả thật là Hạ Thiên ~(≧▽≦)/~
Tần Vũ Tinh là dân Hồi giả, không ăn thịt heo. Sau đó lại phát hiện Hạ Thiên chỉ gọi thịt bò, nên cũng không nhiều lời. Hai người đều có vẻ đói bụng, mỗi người một mâm ăn sạch trơn. Tần Vũ Tinh dần dần tỉnh táo lại, thật ra minh tinh cũng chỉ là người bình thường, lúc ăn cơm cũng không có gì khác lạ.
Hạ Thiên nhìn cô ăn ngấu ăn nghiến, đáy mắt tươi cười nói: “Tôi gọi không ít món ngon, cô có thể từ từ ăn.”
Tần Vũ Tinh ngượng ngùng lau khóe miệng, nói: “Anh cũng thế, đánh nhau mất nhiều sức lực. Anh là nhân vật công chúng, chỉ mong sẽ không gây nhiều phiền phức cho anh.”
Hạ Thiên không lên tiếng, hỏi: “Cô là bác sĩ à? Bình thường bận rộn không?”
“Không đáng kể! Tôi mới tốt nghiệp năm nay, làm hai năm thì đổi phòng khám một lần.”
“À, vậy sao này có thể đăng ký tìm cô được không?”
Tần Vũ Tinh gật đầu nói: “Được chứ! Chỉ có điều, không phải anh là minh tinh sao? Nghe nói minh tinh nào cũng có trợ lý, có người hầu, tài xế, tại sao anh chỉ có một mình? Không lẽ đang làm việc cá nhân à? Cô rũ mắt, ra vẻ tùy ý nói.
Hạ Thiên ừ một tiếng, trực tiếp thẳng thắn: “Tôi đến thăm Bạch Nhược Đồng. Vừa rồi em có đi lầu 7, chắc biết rõ mà phải không? Hôm qua sau khi cô ấy bị treo ngược trên dây thì đột nhiên bất tỉnh.”
Sự thẳng thắn thành thật của anh khiến Tần Vũ Tinh có chút ngạc nhiên, lúng túng nói: “Dạ dạ, cô Bạch thật xinh đẹp, các người… khụ… hai người không phải là bạn trai bạn gái sao?”
“Hạ Thiên rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Không phải, tôi vẫn còn độc thân.” Anh dừng lại một hồi, có vẻ ngụ ý nói: “Về phần cô Bạch, ngược lại cô ấy lại có một bạn trai không tệ.”
Thân thể Tần Vũ Tinh cứng đờ, ánh mắt dán chặt lên mắt của Hạ Thiên, nhẹ giọng nói: “Bạn trai của cô ấy là ai? Ngài Hạ biết không ạ?” Cô không dám nhìn thẳng vào đáy mắt đen sâu thăm thẳm của Hạ Thiên. Cô thấy đối phương không nói chuyện thì cười cười đánh tan không khí: “À, hỏi như thế có chút lỗ mãng. Thật ra tôi cũng không phải tò mò lắm đâu, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của cô Bạch. Ha…”
“Không sao! Bạn trai của cô ấy không phải là người trong ngành.”
Bàn tay phải của Tần Vũ Tinh không tự chủ được mà nắm chặt đôi đũa, ừ một tiếng.
Chẳng lẽ đúng là Từ Trường Sinh?
Reng reng reng…
Điện thoại di động của Hạ Thiên vang lên, anh cầm điện thoại lên, tùy ý nhấn tắt.
Một lúc sau, di động lại vang lên.
Tần Vũ Tinh dùng khăn long lau khóe miệng, nói: “Có phải tôi có mặt ở đây bất tiện cho anh không? Không sao cả, anh cứ nghe đi.”
Hạ Thiên ngẩn người ra, cau mày nói: “À, lát nữa cô đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
“Không cần, không cần. Tôi sẽ trở lại bệnh viện. Đi thôi.”
. . . . . .
Reng reng reng. Hạ Thiên nhận điện thoại, nghe một hồi cau mày nói: "Cho nên?"
Tần Vũ Tinh phát hiện vẻ mặt của anh không tốt lắm, do dự một chút nói: “Thôi tôi về trước đây. Lần sau ngày nào anh rảnh, tôi đều ok.” Dù sao cô cũng nợ anh một ân tình.
Hạ Thiên khẽ chần chừ một lúc rồi nói: “Cẩn thận an toàn. Tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”
“Dạ.” Tần Vũ Tinh híp mắt cười cười.
“Tần Vũ Tinh!” Đột nhiên Hạ Thiên lên tiếng gọi cô lại.
Tần Vũ Tinh sửng sốt một chút, dừng lại trước cửa, quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Hạ Thiên sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì! Chỉ là muốn kêu tên của cô một chút thôi.”
“À à, vậy tôi đi đây. Hẹn gặp lại.” Tần Vũ Tinh trận trọng vẫy vẫy tay, vội vàng đi xuống lầu. Cô ôm ngực, nhịp tim có chút đập loạn. Áp lực ăn cơm với trai đẹp thật lớn, lại còn là một đại soái ca. Hạ Thiên để lại cho cô một cảm giác là lạ…
Dáng dấp của Hạ Thiện xuất chúng như vậy, nếu đã gặp qua thì tuyệt đối không thể nào quên. Anh nổi lên từ Thâm Quyến, sau này lại thi vào học viện điện ảnh Bắc Kinh. Nếu hai bên có liên quan với nhau thì anh đã không đợi tới bây giờ mới xuất hiện trước mặt cô.
Ừ, nhất định đơn giản là ngoài ý muốn. Thật sự là một người rất quái lại… Tần Vũ Tinh tự mình lẩm bẩm.
Cô lắc mạnh đầu, quyết đinh không thèm suy nghĩ tới Hạ Thiên nữa. Hạ Thiên là diễn viên, là minh tinh, là người cả đời này không có khả năng xuất hiện cùng với cô.
Việc khẩn cấp chính là chuyện của Tần Vũ Sinh. Hình như người đàn ông muốn cùng cô tiến xa hơn nữa có bí mật khác. Chưa kết hôn mà đã gặp phải bạn trai bắt cá hai tay, mới đây mà cô thật phải mất hết rồi sao…
Ám Hương Tiểu Trù, bên trong phòng bao, Hạ Thiên tắt điện thoại di động, ngồi lẳng lặng một mình rất lâu.
Ánh mắt anh không di chuyển, nhìn chằm chằm chiếc ghế Tần Vũ Tinh đã từng ngồi qua, thật lâu sau, nhẹ nhàng sờ trán một cái. Anh đứng lên, nhét tay vào túi, yên lặng đứng thẳng tắp trước cửa sổ sát đất nhìn về phía đường phố nhộn nhịp, không nhúc nhích. Ánh chiều tà sau giờ trưa xuyên qua cửa sổ kính, lướt qua tóc mai của anh, bả vai, cổ. Nhìn từ đàng xa tới, bóng lưng cao gầy có vẻ rất cô đơn.
Một lúc lâu sau, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vả, rồi một người đàn ông bước vào, đi thẳng đến bên cạnh Hạ Thiên, tay phải đặt trên bả vai của anh nói: “Đại thiếu gia à, tôi gọi điện thoại cho anh, trước thì không nhận, sau thì tắt máy, anh có ý gì hả?!”
Hạ Thiên không nói chuyện, mặt mày cũng không có cảm xúc.
Người đàn ông thở dài, nói: “Đi thôi, buổi tối còn phải đi đón anh rể tôi.”
Hạ Thiên lạnh nhạt ừ một tiếng, nhíu mày oán trách: “Vừa rồi cậu gọi điện như đòi mạng, bộ muốn chết hả?”
Người đàn ông nhíu mày nói: “Cậu có biết tôi tìm cậu làm gì không?”
“Thẩm tổng, ngài uống trà phải không ạ?” Phục vụ đi vào đúng lúc, đứng một bên cung kính lắng nghe.
Người đàn ông này chính là ông tổng của ảnh nghiệp Tinh Thần vừa mới nổi lên mấy năm nay, Thẩm Huy. Anh ta còn có một thân phận khác, là con riêng của đại luật sự nổi tiếng nhất ở Thâm Quyến. Chính xác mà nói thì anh đã được nhập tịch, được thừa nhận là con trai duy nhất của nhà họ Thẩm. Cha của anh ta dựa vào kiện tụng mà lập nghiệp, sau đó thành lập tập đoàn đầu tư Quang Diệu. Hiện nay, chị cả cùng cha khác mẹ, Thẩm Tinh, là người quản lý tập đoàn này.
Mười năm trước, anh ta vẫn là một tên côn đồ lưu lạc đầu đường xó chợ, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn…
“Thẩm Tinh vừa gọi điện thoại cho tôi, dặn dò chúng ta phải tiếp đãi anh rể tử tế. Cậu cũng biết rồi, đàn bà mà, mặc kệ đang nắm vị trí nào, đều không thể chửa khỏi tật xấu lòng dạ hẹp hòi. Tôi đoán chừng ba ngày tới phải ‘hậu hạ’ 24/24 bên người anh rể, không có một chút cơ hội ngủ lại ‘chùa’ khác.”
“Ừ.”
“Mặt khác, có người chụp được hình cậu tới thăm Bạch Nhược Đồng, đã gởi cho ông chủ cậu rồi. Tôi xem ra ông chủ cậu sẽ không vì cậu mà lo liệu giao tiếp, ý của cậu thì sao? Cần ép xuống không? Hay là thổi thêm lửa? Rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào?”
“À.”
“À cái gì? Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cậu có dự tính gì cho tương lai? Từ nhỏ chúng ta đã ra vào có nhau, chẳng lẽ ngay cả tôi, cậu cũng không muốn nói sao? Năm đó bán mình cho Thụy Hải là bất đắc dĩ, bây giờ nhìn lại bản hợp đồng thật có vấn đề, tuyệt đối không liên quan đến việc cậu tuyên bố đến kỳ không gia hạn.”
Thẩm Huy nhìn Hạ Thiên buồn bực không vui, nổi giận nói: “Tôi đã sớm bảo cậu mấy năm trước, giải ước hợp đồng với Thụy Hải đi. Nếu hai bên sớm muộn gì cũng trở mặt, cần gì phải quan tâm về vấn đề mặt mũi. Hết lần này tới lần khác, cậu muốn giữ gìn thanh danh, bây giờ xem ra Thụy Hải không muốn buông ta cái người gà đẻ trứng vàng này rồi. Chẳng lẽ cậu còn vì mặt mũi mà tiếp tục bán mình cho bọn họ sao?”
Sắc mặt Hạ Thiên ảm đạm, ánh mắt sâu thẫm u buồn, hình như tâm sự nặng nề.
Thẩm Huy nhìn chằm chằm anh vài lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng giơ tay khoác lên vai của anh nói: “Đi thôi, người anh em!”
Đầu óc của Tần Vũ Tinh trống rỗng. Cô hơi có chút chột dạ, dường như chỉ vài tiếng đồng hồ trước đây, cô còn ‘Baidu’ Hạ Thiên!
Cũng vẫn là tại vì Bạch Nhược Đồng…
Đột nhiên cô hiểu được vì sao Hạ Thiên lại xuất hiện ở bệnh viện, có lẽ là vì đến thăm Bạch Nhược Đồng. Chẳng lẽ Bạch Nhược Đồng đúng như những tờ tạp chí đồn nhảm đã nói, là bạn gái của anh ta? Anh ta vừa mới bước chân ra khỏi bệnh viện, Từ Trường Sinh và Bạch Nhược Đồng phát sinh tranh chấp. Đầu đuôi câu chuyện này là như thế nào?
Mang theo rất nhiều nghi vấn, Tần Vũ Tinh và Hạ Thiên đi vào một hội quán theo kiểu viện Tứ Hợp, lên là Ám Hương Tiểu Trù.
Hạ Thiên vẫn mang khăn quàng cổ và đội mũ. Anh đưa mắt nhìn Tần Vũ Tinh nói xin lỗi: “Tôi ăn mặc như thế này đi chung với em có kỳ quái lắm không?”
Tần Vũ Tinh ngẩn ra, vội vàng lắc đầu nói: “Ngài đang nói gì đấy? Lần này còn phải cảm ơn ngài, nếu không…”
“À, tôi không cần cô cảm ơn.” Hạ Thiên nói thẳng, vẫn nhìn cô chăm chăm, mang theo ý tứ không ràng.
Những lời này có hai loại ý nghĩa có thể lý giải: ) Không cần cám ơn. ) Tôi muốn thứ khác…
Tần Vũ Tinh không suy nghĩ nhiều. Tính cách bánh bao của cô phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, đầu óc chủ động tiếp thư lý do ).
tính cách ‘bánh bao’: người TQ dùng chữ ‘bánh bao’ để diễn tả tính cách của những người không thích cãi lại, mắc cỡ khi nói ‘không’, không giỏi về lãnh vực duy trì sở thích, rất dễ bị người khác ảnh hưởng.
Hình như Hạ Thiên là khách quen của hội quán này, phục vụ dẫn họ trực tiếp đi vào căn phòng trong cùng. Phong bao chỗ này không lớn lắm, lại có thể nhìn thấy quang cảnh thành phố bên ngoài. ϸl êϸquýϸđônϸ Đột nhiên Tần Vũ Tinh phát hiện, đối diện bên kia đường chính là cửa chính của bệnh viện. Cô không khỏi ngạc nhiên nói: “Thật sự rất có phong cách riêng biệt. Tôi không biết nơi này tiềm ẩn một hội quán thanh lịch an tĩnh như thế này!”
“Ừ, tôi cũng là tình cờ phát hiện.” Hạ Thiên giải thích. Từ đầu tới cuối, ánh mắt anh ta không hề rời khỏi gương mặt của Tần Vũ Tinh.
“Ngài Hạ, ngài muốn ăn cái gì?” Không khí có vẻ ngượng ngùng, Tần Vũ Tinh mở miệng trước.
“À, tôi sao cũng được. Cô ăn cay được chứ?”
“Thích!” Tần Vũ Tinh nói thẳng.
“Ừ, ở đây có món ếch trâu ăn rất ngon.”
“Tôi sao cũng được. Xem ra đồ ăn ở đây rất đắc tiền. Lần này ngài giúp tôi, tôi nên mời khách.” Tần Vũ Tinh tùy ý nói.
Hạ Thiên trầm lặng một lát, nói: “Tôi có thẻ hội viên ở đây, sẽ được giảm giá, để tôi trả cho. Nếu cô cảm thấy ngại ngùng thì chúng ta có thể hẹn lần sau nữa.”
“Được!” Tần Vũ Tinh sảng khoái nói.
Hạ Thiên khẽ nhếch môi, phụ họa nói: “Ừ, để lần sau. Làm sao tôi có thể liên lạc được với cô? Số điện thoại di động của cô là số mấy?”
Tần Vũ Tinh ngẩn ra, lộ vẻ do dự.
Hạ Thiên bình thản viết số điện thoại của mình lên tờ giấy, đưa cho cô nói: “Cô phone tôi là được rồi…”
Σ(°△°|||)︴
Tần Vũ Tinh thấy thế, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt bấm số điện thoại. Đột nhiên cô cảm thấy mình rất keo kiệt! Hạ Thiên người ta ‘hăng hái làm việc nghĩa’, thân là đại minh tinh còn không sợ tin tức bị tiết lộ, cô lại do do dự dự. Thật kiểu cách quá đi thôi!
Tần Vũ Tinh và Hạ Thiên cùng nhau trao đổi số điện thoại.
Để cho chắc ăn, Tần Vũ Tinh lén lút tra lại tập ảnh trên Baidu, xác định người trước mặt quả thật là Hạ Thiên ~(≧▽≦)/~
Tần Vũ Tinh là dân Hồi giả, không ăn thịt heo. Sau đó lại phát hiện Hạ Thiên chỉ gọi thịt bò, nên cũng không nhiều lời. Hai người đều có vẻ đói bụng, mỗi người một mâm ăn sạch trơn. Tần Vũ Tinh dần dần tỉnh táo lại, thật ra minh tinh cũng chỉ là người bình thường, lúc ăn cơm cũng không có gì khác lạ.
Hạ Thiên nhìn cô ăn ngấu ăn nghiến, đáy mắt tươi cười nói: “Tôi gọi không ít món ngon, cô có thể từ từ ăn.”
Tần Vũ Tinh ngượng ngùng lau khóe miệng, nói: “Anh cũng thế, đánh nhau mất nhiều sức lực. Anh là nhân vật công chúng, chỉ mong sẽ không gây nhiều phiền phức cho anh.”
Hạ Thiên không lên tiếng, hỏi: “Cô là bác sĩ à? Bình thường bận rộn không?”
“Không đáng kể! Tôi mới tốt nghiệp năm nay, làm hai năm thì đổi phòng khám một lần.”
“À, vậy sao này có thể đăng ký tìm cô được không?”
Tần Vũ Tinh gật đầu nói: “Được chứ! Chỉ có điều, không phải anh là minh tinh sao? Nghe nói minh tinh nào cũng có trợ lý, có người hầu, tài xế, tại sao anh chỉ có một mình? Không lẽ đang làm việc cá nhân à? Cô rũ mắt, ra vẻ tùy ý nói.
Hạ Thiên ừ một tiếng, trực tiếp thẳng thắn: “Tôi đến thăm Bạch Nhược Đồng. Vừa rồi em có đi lầu , chắc biết rõ mà phải không? Hôm qua sau khi cô ấy bị treo ngược trên dây thì đột nhiên bất tỉnh.”
Sự thẳng thắn thành thật của anh khiến Tần Vũ Tinh có chút ngạc nhiên, lúng túng nói: “Dạ dạ, cô Bạch thật xinh đẹp, các người… khụ… hai người không phải là bạn trai bạn gái sao?”
“Hạ Thiên rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Không phải, tôi vẫn còn độc thân.” Anh dừng lại một hồi, có vẻ ngụ ý nói: “Về phần cô Bạch, ngược lại cô ấy lại có một bạn trai không tệ.”
Thân thể Tần Vũ Tinh cứng đờ, ánh mắt dán chặt lên mắt của Hạ Thiên, nhẹ giọng nói: “Bạn trai của cô ấy là ai? Ngài Hạ biết không ạ?” Cô không dám nhìn thẳng vào đáy mắt đen sâu thăm thẳm của Hạ Thiên. Cô thấy đối phương không nói chuyện thì cười cười đánh tan không khí: “À, hỏi như thế có chút lỗ mãng. Thật ra tôi cũng không phải tò mò lắm đâu, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của cô Bạch. Ha…”
“Không sao! Bạn trai của cô ấy không phải là người trong ngành.”
Bàn tay phải của Tần Vũ Tinh không tự chủ được mà nắm chặt đôi đũa, ừ một tiếng.
Chẳng lẽ đúng là Từ Trường Sinh?
Reng reng reng…
Điện thoại di động của Hạ Thiên vang lên, anh cầm điện thoại lên, tùy ý nhấn tắt.
Một lúc sau, di động lại vang lên.
Tần Vũ Tinh dùng khăn long lau khóe miệng, nói: “Có phải tôi có mặt ở đây bất tiện cho anh không? Không sao cả, anh cứ nghe đi.”
Hạ Thiên ngẩn người ra, cau mày nói: “À, lát nữa cô đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
“Không cần, không cần. Tôi sẽ trở lại bệnh viện. Đi thôi.”
. . . . . .
Reng reng reng. Hạ Thiên nhận điện thoại, nghe một hồi cau mày nói: "Cho nên?"
Tần Vũ Tinh phát hiện vẻ mặt của anh không tốt lắm, do dự một chút nói: “Thôi tôi về trước đây. Lần sau ngày nào anh rảnh, tôi đều ok.” Dù sao cô cũng nợ anh một ân tình.
Hạ Thiên khẽ chần chừ một lúc rồi nói: “Cẩn thận an toàn. Tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”
“Dạ.” Tần Vũ Tinh híp mắt cười cười.
“Tần Vũ Tinh!” Đột nhiên Hạ Thiên lên tiếng gọi cô lại.
Tần Vũ Tinh sửng sốt một chút, dừng lại trước cửa, quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Hạ Thiên sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì! Chỉ là muốn kêu tên của cô một chút thôi.”
“À à, vậy tôi đi đây. Hẹn gặp lại.” Tần Vũ Tinh trận trọng vẫy vẫy tay, vội vàng đi xuống lầu. Cô ôm ngực, nhịp tim có chút đập loạn. Áp lực ăn cơm với trai đẹp thật lớn, lại còn là một đại soái ca. Hạ Thiên để lại cho cô một cảm giác là lạ…
Dáng dấp của Hạ Thiện xuất chúng như vậy, nếu đã gặp qua thì tuyệt đối không thể nào quên. Anh nổi lên từ Thâm Quyến, sau này lại thi vào học viện điện ảnh Bắc Kinh. Nếu hai bên có liên quan với nhau thì anh đã không đợi tới bây giờ mới xuất hiện trước mặt cô.
Ừ, nhất định đơn giản là ngoài ý muốn. Thật sự là một người rất quái lại… Tần Vũ Tinh tự mình lẩm bẩm.
Cô lắc mạnh đầu, quyết đinh không thèm suy nghĩ tới Hạ Thiên nữa. Hạ Thiên là diễn viên, là minh tinh, là người cả đời này không có khả năng xuất hiện cùng với cô.
Việc khẩn cấp chính là chuyện của Tần Vũ Sinh. Hình như người đàn ông muốn cùng cô tiến xa hơn nữa có bí mật khác. Chưa kết hôn mà đã gặp phải bạn trai bắt cá hai tay, mới đây mà cô thật phải mất hết rồi sao…
Ám Hương Tiểu Trù, bên trong phòng bao, Hạ Thiên tắt điện thoại di động, ngồi lẳng lặng một mình rất lâu.
Ánh mắt anh không di chuyển, nhìn chằm chằm chiếc ghế Tần Vũ Tinh đã từng ngồi qua, thật lâu sau, nhẹ nhàng sờ trán một cái. Anh đứng lên, nhét tay vào túi, yên lặng đứng thẳng tắp trước cửa sổ sát đất nhìn về phía đường phố nhộn nhịp, không nhúc nhích. Ánh chiều tà sau giờ trưa xuyên qua cửa sổ kính, lướt qua tóc mai của anh, bả vai, cổ. Nhìn từ đàng xa tới, bóng lưng cao gầy có vẻ rất cô đơn.
Một lúc lâu sau, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vả, rồi một người đàn ông bước vào, đi thẳng đến bên cạnh Hạ Thiên, tay phải đặt trên bả vai của anh nói: “Đại thiếu gia à, tôi gọi điện thoại cho anh, trước thì không nhận, sau thì tắt máy, anh có ý gì hả?!”
Hạ Thiên không nói chuyện, mặt mày cũng không có cảm xúc.
Người đàn ông thở dài, nói: “Đi thôi, buổi tối còn phải đi đón anh rể tôi.”
Hạ Thiên lạnh nhạt ừ một tiếng, nhíu mày oán trách: “Vừa rồi cậu gọi điện như đòi mạng, bộ muốn chết hả?”
Người đàn ông nhíu mày nói: “Cậu có biết tôi tìm cậu làm gì không?”
“Thẩm tổng, ngài uống trà phải không ạ?” Phục vụ đi vào đúng lúc, đứng một bên cung kính lắng nghe.
Người đàn ông này chính là ông tổng của ảnh nghiệp Tinh Thần vừa mới nổi lên mấy năm nay, Thẩm Huy. Anh ta còn có một thân phận khác, là con riêng của đại luật sự nổi tiếng nhất ở Thâm Quyến. Chính xác mà nói thì anh đã được nhập tịch, được thừa nhận là con trai duy nhất của nhà họ Thẩm. Cha của anh ta dựa vào kiện tụng mà lập nghiệp, sau đó thành lập tập đoàn đầu tư Quang Diệu. Hiện nay, chị cả cùng cha khác mẹ, Thẩm Tinh, là người quản lý tập đoàn này.
Mười năm trước, anh ta vẫn là một tên côn đồ lưu lạc đầu đường xó chợ, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn…
“Thẩm Tinh vừa gọi điện thoại cho tôi, dặn dò chúng ta phải tiếp đãi anh rể tử tế. Cậu cũng biết rồi, đàn bà mà, mặc kệ đang nắm vị trí nào, đều không thể chửa khỏi tật xấu lòng dạ hẹp hòi. Tôi đoán chừng ba ngày tới phải ‘hậu hạ’ / bên người anh rể, không có một chút cơ hội ngủ lại ‘chùa’ khác.”
“Ừ.”
“Mặt khác, có người chụp được hình cậu tới thăm Bạch Nhược Đồng, đã gởi cho ông chủ cậu rồi. Tôi xem ra ông chủ cậu sẽ không vì cậu mà lo liệu giao tiếp, ý của cậu thì sao? Cần ép xuống không? Hay là thổi thêm lửa? Rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào?”
“À.”
“À cái gì? Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cậu có dự tính gì cho tương lai? Từ nhỏ chúng ta đã ra vào có nhau, chẳng lẽ ngay cả tôi, cậu cũng không muốn nói sao? Năm đó bán mình cho Thụy Hải là bất đắc dĩ, bây giờ nhìn lại bản hợp đồng thật có vấn đề, tuyệt đối không liên quan đến việc cậu tuyên bố đến kỳ không gia hạn.”
Thẩm Huy nhìn Hạ Thiên buồn bực không vui, nổi giận nói: “Tôi đã sớm bảo cậu mấy năm trước, giải ước hợp đồng với Thụy Hải đi. Nếu hai bên sớm muộn gì cũng trở mặt, cần gì phải quan tâm về vấn đề mặt mũi. Hết lần này tới lần khác, cậu muốn giữ gìn thanh danh, bây giờ xem ra Thụy Hải không muốn buông ta cái người gà đẻ trứng vàng này rồi. Chẳng lẽ cậu còn vì mặt mũi mà tiếp tục bán mình cho bọn họ sao?”
Sắc mặt Hạ Thiên ảm đạm, ánh mắt sâu thẫm u buồn, hình như tâm sự nặng nề.
Thẩm Huy nhìn chằm chằm anh vài lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng giơ tay khoác lên vai của anh nói: “Đi thôi, người anh em!”