Một hồi lâm triều phong ba tuy đã bị Dương Thu không đánh mà trấn áp được, nhưng dù sao cũng là lần đầu bị công kích trước mặt mọi người, ngay cả Ứng Lâm còn phẫn uất không thôi, nhưng kẻ đứng giữa cơn lốc là Ứng Sùng Ưu thì lại có vẻ quá mức bình tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy bất ổn, không đoán được lòng y nghĩ gì. Vì thế khi vừa mới bãi triều, Dương Thù đã lập tức lệnh cho Cao Thành canh giữ ở ngọ môn, chờ Ứng thiếu bảo ra điện liền thỉnh y đến Kỳ Lân Các. Chẳng ngờ Ứng Sùng Ưu không chút do dự, xã giao vài câu với các đồng nghiệp quen thân rồi ung dung thản nhiên trở về đông điện.
Từ lúc đó trở đi, Ứng Sùng Ưu không hề nhắc tới chuyện ầm ĩ ban sáng, cả ngày thoải mái bầu bạn với Dương Thù, cùng hắn xử lý công vụ, chơi cờ, đọc sách, ngắm hoa, câu cá… Buổi tối, khi Dương Thù thỉnh an thái hậu thì Sùng Ưu ở lại Kỳ Lân Các phân loại chỉnh lý những tấu chương đã phê duyệt xong để hôm sau trả về các bộ. Đến đêm Dương Thù muốn triền miên, Sùng Ưu tuy còn xấu hổ thẹn thùng nhưng vẫn uyển chuyển chiều theo, chưa từng cự tuyệt. Nếu không phải lời nói ban sáng của Ứng Lâm vẫn nặng trĩu trong lòng, Dương Thù quả thật cảm thấy những ngày này còn khoát hoạt hơn làm thần tiên.
Ba ngày sau là tiết thu phân, quan viên được miễn triều ở nhà tế lễ. Dương Thù thừa dịp nằm ườn trên giường mãi không chịu dậy, ôm chặt Ứng Sùng Ưu trong lòng hôn hít lung tung, tay chân lại nơi nơi lộn xộn.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa!” Ứng Sùng Ưu mới đầu còn chịu đựng, về sau thấy Dương Thù càng lúc càng kỳ cục bèn đẩy vai hắn ra.
Dương Thù xoay người áp lên người kia, ôm mặt y thì thầm: “Sùng Ưu, ta thích ngươi vô cùng, ngươi có biết không?”
“… Biết…”
“Từ trong ra ngoài, từ ngọn tóc đến đầu ngón chân của ngươi ta đều thích. Cho dù sau này chúng ta già đi, tóc bạc da mồi, mắt mờ răng rụng, ta vẫn thích ngươi y như hiện giờ vậy, ngươi có tin không?”
Ứng Sùng Ưu hơi nghiêng mặt tránh đi tầm mắt của hắn: “… Tin!”
Dương Thù chau mày, kéo hai tay Sùng Ưu dằn lên gối: “Ngươi gạt ta!”
Ứng Sùng Ưu dịu dàng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không gạt ngài… Ta thật sự tin tưởng!”
“Vậy hứa với ta” Dương Thù lập tức nói: “Bất kể sau này có ai nói gì với ngươi, thái phó cũng vậy, thái hậu cũng vậy; tóm lại, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi cũng phải ở lại bên cạnh ta, vĩnh viễn không chia lìa!”
Ứng Sùng Ưu kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “Thái hậu cũng biết?”
“Đừng bận tâm đến thái hậu!” Dương Thù mất hứng: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy!”
“Dương Thù!” Ứng Sùng Ưu nâng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má Dương Thù, thì thào: “Tại sao lại chọn một nam nhân lớn hơn mình năm tuổi kia chứ? Ngài rõ ràng sở hữu mọi sắc đẹp trong thiên hạ, dễ dàng có được bất cứ nữ tử nào mình ưa thích, cớ gì nhất định phải đem toàn bộ nhiệt tình của mình lãng phí lên người một nam nhân cứng ngắt không chút thú vị như thế này? Nếu vì ta giả trang hoàng hậu của ngài gây cho ngươi ảo giác, vậy hiện tại đã có được ta rồi, hẳn là ngài có thể thanh tĩnh, có thể thỏa mãn rồi!”
“Nói tới nói lui ngươi không tin tưởng ta!” Dương Thù phẫn nộ gạt tay Sùng Ưu ra: “Chẳng lẽ từ đầu đến cuối đều chỉ xem ta như một đứa trẻ hay sao? Bởi vì ta muốn nên ngươi liền cho ta, sau đó lại nói với ta: ‘Được rồi, đã có thứ ngươi muốn, giờ đi chỗ khác chơi đi, đừng làm phiền ta nữa’. Ý ngươi là vậy có phải không?”
Ứng Sùng Ưu khổ sở nhắm mắt lại, ngón tay túm chặt góc chăn.
Dương Thù nghe lòng mềm nhũn, không dám làm quá, đành thở dài ôm lấy y, cúi đầu nói: “Là ta không tốt, ta không nên hỏi ngươi vấn đề khó xử như vậy! Ngươi cũng không nên nói mấy lời đó nữa. Như bây giờ không phải rất tốt hay sao? Ta rất vui vẻ, ngươi hẳn là cũng có cảm giác khoái hoạt, vậy cứ giữ như thế này hai ba chục năm, chờ khi chúng ta chính chắn hơn một chút, lúc đó hãy thảo luận đến mấy vấn đề linh tinh như ‘tại sao lại lựa chọn như thế’, có được không?”
Tuy Dương Thù đã chịu xuống nước, nhưng Ứng Sùng Ưu nghĩ đến chuyện hôm nay sẽ rời xa hắn trong lòng lại thấy khổ sở, không đành lòng cùng hắn đôi co, bèn đứng dậy khoác áo, đến trước cửa sổ hít thở, cố trấn áp tâm tình bất ổn của mình.
Dương Thù cũng nhảy xuống giường, đang muốn bước tới ôm lấy y thì thoáng thấy Cao Thành thập thò trước cửa, bèn cau mày quát: “Tên nô tài nhà ngươi, có chuyện gì mau vào nói!”
“Dạ!” Cao Thành khom người tiến vào, cười nói: “Nô tài cả gan nhắc nhở Bệ hạ, thái hậu nương nương còn đang đợi ngài đến cùng dùng tiệc chay Quan Âm!”
“Phải rồi!” Ứng Sùng Ưu lập tức xoay lại nói: “Đây là lễ tiết quan trọng, Bệ hạ mau thay quần áo qua đó đi!”
“Ta đi thì ngươi làm sao bây giờ? Đi với ta nha!”
“Lại nói bậy rồi!” Ứng Sùng Ưu mặt nhăn mày nhíu: “Thần làm sao đi được chứ! Sắp trễ giờ rồi, đừng trì hoãn nữa, thay thường phục đi!”
Dương Thù không còn cách nào, đành phải nói: “Ta đi thực hiện nghĩa vụ xong sẽ về ngay, ngươi đừng ra ngoài nha!”
“Ừm” Ứng Sùng Ưu cúi đầu đáp lời, giúp hắn thay bộ trường bào màu trắng ngà thêu chỉ vàng, tiễn chân đến cửa điện, dõi theo hắn cho đến khi ngự xa đi khuất.
Vừa ra khỏi đại môn Kỳ Lân Các, Dương Thù lập tức triệu thống lĩnh của Vũ Lâm vệ đội Tiếu Hùng Phong đến bảo: “Lúc trẫm không có đây, nếu Ứng thiếu bảo muốn ra ngoài phải cho người theo sau hầu hạ, còn phải lập tức thông báo với trẫm, hiểu chưa?”
“Dạ!” Tiếu Hùng Phong khom người lãnh lệnh, hùng hổ đến nỗi khiến hoàng đế hoảng sợ, vội vàng quay lại nhìn quanh quất rồi mới hạ giọng nói: “Nhỏ tiếng một chút, đừng làm cho Ứng thiếu bảo nghe thấy!”
“Dạ!” Tiếu Hùng Phong rụt cổ, nhỏ nhẹ tuân lệnh.
Biết Tiếu Hùng Phong luôn chỉ nghe lệnh hoàng đế không dám sơ suất nên Dương Thù rất yên tâm, hạ lệnh khởi giá, qua Kim thủy kiều vào nội cung.
Tháu hậu vẫn ở tại cung Vĩnh Yên từng bị hỏa hoạn trước đây. Tiệc chay Quan Âm đã được dọn sẵn, sáng sớm Ngụy phi đã dẫn hoàng tử đến thỉnh an. Tiểu hoàng tử nay đã gần ba tuổi, rất đáng yêu, thích nhất bỏ nắm tay bụ bẫm vào miệng cắn đến nước miếng chảy lem nhem. Thái hậu rất yêu quý đứa cháu này, ôm vào lòng trêu đùa không thôi, mãi đến khi thái giám cao giọng báo “Hoàng thượng giá lâm” mới thoáng buông tay, tươi cười nâng con trai đang cúi người hành lễ dậy.
“Mẫu hậu tối qua ngủ có ngon giấc không?” Dương Thù vừa hỏi vừa cúi xuống bế tiểu hoàng tử đang dùng đôi tay bé xíu không ngừng giật giật tay áo của phụ hoàng lên: “Hoa nhi lại béo lên nhiều! Đợi thêm hai năm nữa, trẫm sẽ tìm cho con một đế sư tốt nhất trên đời, được không?”
Tiểu hoàng tử tuy rằng nghe không hiểu, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười khanh khách.
Thái hậu thừa dịp nói: “Hoàng nhi, nếu đại sự trong triều đã an bài thỏa đáng, vậy cũng nên tiến hành đại điển lập hậu cho rồi!”
“Dạ” Dương Thù vô tình đáp: “Cứ bảo Lễ bộ chọn ngày là được! Chỉ là hiện tại quốc lực chưa hồi phục, lễ nghi đều giản lược, Ngụy phi chắc sẽ không thấy thiệt thòi đâu nhỉ?”
Ngụy phi vội nói: “Nô tì không dám! Nô tì tạ ơn hoàng thượng long ân!”
“Hoàng nhi, nếu đã lập hậu, vậy có nên tuyển thêm vài tú nữ hiền thục, sách lập làm phi tử hay không?”
Dương Thù cảnh giác nhìn Thái hậu: “Trẫm không có tâm tư này, mẫu hậu không cần phải quá lao tâm!”
“Hoàng nhi, năm đó khi con còn chưa tự mình chấp chính, hậu cung cũng đã có một hoàng hậu, ba phi tử và năm vị mỹ nhân. Mà nay gian thần đã trừ, ngược lại cung thất trống không, ít người hầu hạ, truyền ra ngoài còn gì là mặt mũi của hoàng nhi chứ?”
Dương Thù cười ha hả: “Lời này của mẫu hậu nghe không hữu lý! Từ xưa đến nay, phán xét một quân vương có tài đức anh minh hay không đều là nhìn vào công trạng cai trị giang san, ai lại so sánh hậu cung nhiều ít? Trẫm ít tuyển phi tử, chỉ sợ dân gian còn thấy yên ổn vui mừng nữa là!”
“Nhưng ít nhất hoàng nhi cũng nên thường xuyên quay về hậu cung, đừng có lúc nào cũng ở lại Kỳ Lân Các. Quân thần các con đều còn trẻ tuổi, nên có chừng mực một chút mới phải!”
Dương Thù thấy thái hậu rốt cuộc cũng nói đến vấn đề chính, bèn đem tiểu hoàng tử trả lại cho Ngụy phi, ra hiệu cho nàng ra ngoài, rồi đối mặt mẫu thân nghiêm trang nói: “Trẫm với Sùng Ưu không chỉ là quân thần, mà còn đồng tâm đồng thể, tình thâm ý trọng. Trẫm muốn làm một đế vương lưu danh muôn đời được vạn dân kính ngưỡng, cũng muốn làm một tình nhân chung thủy, cùng người mình yêu bên nhau mãi mãi không rời. Hôm nay nói rõ cùng mẫu hậu, mong được người tác hợp!”
“Hoàng nhi…” Thái hậu vốn đã không tự tin có thể thuyết phục được con trai, giờ gặp Dương Thù thẳng thắn quyết liệt, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài: “Mẫu hậu chỉ muốn tốt cho con mà thôi!”
“Mẫu hậu nếu thật sự là nghĩ cho trẫm, xin đừng quấy rầy Sùng Ưu, cũng xin đừng ở sau lưng trẫm nói những lời khó nghe gì đó!” Dương Thù lễ phép khuyên nhủ: “Nếu mẫu hậu ép buộc Sùng Ưu bỏ đi, đời này của trẫm sẽ không còn niềm vui nữa. Người luôn từ ái, nhất định sẽ không đối xử với con như vậy, có phải không?”
Thái hậu bị hắn điểm trúng tim đen, không khỏi ngượng ngùng nói: “Đương nhiên là không! Mẫu hậu luôn hy vọng con bình an vui vẻ, hoàng nhi cũng biết mà!”
Dương Thù thấy mẫu thân nhượng bộ, vừa lòng cười nói: “Sùng Ưu là người rất dễ mến, sau này mẫu hậu tiếp xúc nhiều sẽ biết ngay. Tiếc là hôm nay y không chịu theo trẫm đến đây. Cũng không còn sớm, chúng ta khai yến đi thôi!”
Thái hậu vội đứng dậy, bảo cung nhân mời Ngụy phi và hoàng tử trở vào, rồi đến đình nghỉ mát trong cung dùng Quan Âm trai. Ăn xong, Dương Thù ngồi lại một chút, lại thấy nhớ Ứng Sùng Ưu nên bảo Ngụy phi ở lại trò chuyện với thái hậu còn mình thì đứng dậy cáo từ trước.
Ngự giá vừa ra Kim thủy kiều, chợt có một thái giám ngoại điện vội vàng chạy tới nói nhỏ vào tai Cao Thành mấy câu. Viên Ngự tiền đại tổng quản này lập tức đến bên cửa sổ hoàng liễn thấp giọng bẩm: “Hoàng thượng, đã tìm được người kia, hiện đang ở Long Khánh điện hầu giá!”
“Vậy à?” Dương Thù vui vẻ, liền phán: “Bãi giá Long Khánh điện!”
“Dạ!”
Xe liễn đổi sang hướng tây, qua ngự viên đến Long Khánh điện.
Phó soái Diễm Linh quân Ứng Lâm đứng hầu ngoài điện, thấy thánh giá đến vội quỳ xuống hành lễ.
“Tìm được y ở đâu?” Dương Thù vén rèm cửa sổ lên, hỏi.
“Bẩm, Trịnh Đại tướng quân đích thân thỉnh người về kinh thành. Thần đã bảo chờ trong điện, Bệ hạ muốn gặp bây giờ ạ?”
“Đương nhiên!” Dương Thù cười nhẹ: “Y chính là nhân vật mấu chốt, trẫm còn rất nhiều chuyện cần đến sự giúp đỡ của y. Khanh ở ngoài chờ lệnh, mình trẫm vào là được rồi!”
“Tuân chỉ!”
Hoàng liễn dừng trước cửa điện, Dương Thù vịn tay Cao Thành bước xuống xe, một mình bước lên bậc thang, đẩy của điện bước vào trong.
Long Khánh điện thiết kế theo kiểu hiên cao cửa sổ lớn nên bên trong ngập tràn ánh sáng. Trong điện có một người mặc tố y đang đứng đưa lưng về phía đại môn, hơi ngửa đầu chăm chú thưởng thức tác phẩm Cửu long bàn hải khắc trên trụ chính, làm như không phát hiện ra có người vừa vào, còn thoải mái gật gù tán thưởng vài câu.
Dương Thù ho nhẹ một tiếng, cố ý nhắc nhở. Tố y nhân nghe thấy quay lại, đôi mắt tinh minh chạm phải ánh mắt của hoàng đế, đôi bên đánh giá lẫn nhau.
“Thảo dân Ân Chân, tham kiến Bệ hạ!” Trên dưới nhìn rõ ràng rồi, Ân Chân mới cười nhạt, thong thả chắp tay phất áo thi lễ.
“Ân tiên sinh bình thân!” Dương Thù đưa tay nâng dậy, khách sáo nói: “Tiên sinh là dã hạc nhàn vân, trẫm hữu duyên được gặp đúng là may mắn!”
Ân Chân cười cười, ngữ điệu có chút châm biếm: “Phù Sơn chúng tôi cho dù có lánh đời tránh tục thì rốt cuộc cũng là thần dân của Bệ hạ, Diễm Linh Đại tướng quân lại đích thân đến mời, thảo dân sao dám không đến, mà cũng có thể nào không đến?”
Dương Thù hơi nhướng mày, khóe miệng giật giật. Người trước mặt là cao nhân thế ngoại, tuy khóe mắt điểm vài nếp nhăn nhưng mặt vẫn sáng như ngọc, phong thái phiêu phiêu, đôi mắt sắc sảo như có thể nhìn thấu lòng người, quả nhiên không phải là người dễ đối phó. Khó tránh mỗi lần Ứng Sùng Ưu nhắc tới đều tỏ vẻ tôn kính.
“Chẳng lẽ khi Trịnh Lân đến thỉnh tiên sinh đã có gì thất lễ hay chăng?”
“Nào có!” Ân Chân cười ha hả: “Mấy trăm tinh binh vây xung quanh, Đại tướng quân chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu là được, cần gì phải thất lễ!”
“Tiên sinh nói đùa rồi!” Dương Thù vờ như không hiểu, nhấc tay ra hiệu: “Mời ngồi xuống đàm đạo!”
“Đa tạ bệ hạ!” Ân Chân cũng không khách sáo, đáp lễ xong liền ngồi xuống, nói: “Bệ hạ muốn gặp sơn dã thảo dân này không biết có gì sai khiến?”
“Từ Tĩnh Sơn tiên sinh phò tá Thái tổ gia khai quốc đến nay, nhân tài các triều đại phần lớn đều là Phù Sơn môn hạ. Ngay cả tiên sinh năm đó cũng từng vì tiên đế bày mưu tính kế ngăn chặn Hiết tộc xâm lấn, được phong Đình Sơn Hầu, sao có thể xem là thảo dân cho được?”
Ân Chân lắc đầu thở dài: “Thảo dân và sư huynh năm đó tuy từng ra sức vì triều đình, nhưng chỉ là đóng góp nhỏ nhoi, không công tế thế, mà sau khi bình định cũng chẳng đủ tài an bang, nên mới lại quy ẩn núi rừng, lấy dạy dỗ đệ tử làm vui. Trải qua mươi năm, tước phong ngày cũ sớm tan thành mây khói, không đáng nhắc tới, khó cho Bệ hạ vẫn còn nhớ rõ!”
Dương Thù hơi nhướng đuôi mày, cười nói: “Phù Sơn tuân theo di huấn của Tĩnh Sơn tiên sinh, thường cho môn hạ tinh anh ra sức cho hoàng thất Đại Uyên ta, tình nghĩa này lịch đại quân vương đều cảm kích vô cùng. Trẫm cũng đã chịu ân trọng này, dễ nào dám quên!”
Lời này của Dương Thù tuy có vài phần khách sáo nhưng cũng không sai sự thật mấy. Điều kiện thu nhận đồ đệ của Phù Sơn cực nghiêm, nên có thể xuất sư đều thuộc loại tinh anh, phần lớn danh môn thế gia xem việc con cháu nhà mình vào được cửa Phù Sơn là rất quang vinh, nên Ân Chân cũng không nhiều lời khiêm tốn, chỉ chắp tay cười không đáp.
“Nghe Sùng Ưu nói, Đại tiên sinh nhiều năm gần đây thường xuyên nhập quan tĩnh tu, đệ tử của ông phần nhiều là được tiên sinh dạy dỗ. Trẫm ngày đêm mong mỏi, hôm nay được gặp, phong thái của tiên sinh quả nhiên không khác gì với lời của Sùng Ưu đã kể!” Dương Thù cười cười tán dương thêm một câu.
Ân Chân trợn mắt, xích lại gần hạ giọng hỏi: “Tiểu Ưu ngày thường nói gì về ta?”
“Y nói tiên sinh tài hoa hơn người, học thức uyên bác, tâm địa hiền hòa nhưng dạy dỗ thì rất nghiêm khắc, chúng đệ tử đều hết lòng kính nể, tâm phục khẩu phục…” nhưng đặc biệt thích nghe người ta nịnh nọt tán dương, mỗi lần như thế đều lâng lâng nửa ngày không chạm đất. Đương nhiên, mấy câu sau này không thể nói ra được.
“Vẫn là Tiểu Ưu ngoan nhất hiểu ta nhất…” Ân Chân quả nhiên vui đến mặt mày hớn hở: “Không dám dấu Bệ hạ, trong đám trẻ nhà ta, nó là ngoan ngoãn đáng yêu nhất, không như lão Nhị kia, người cứ như lang sói, nhìn không vừa mắt chút nào!”
Dương Thù nhớ đến những sự tích của Nhị sư huynh mà Sùng Ưu đã kể, suýt chút nữa bật cười, vội dằn xuống, nghiêm mặt nói: “Cũng bởi vì biết Ân tiên sinh luôn bảo vệ Sùng Ưu nên trẫm mới cố ý thỉnh tiên sinh đến, ý là muốn giải thích một chuyện!”
Ân Chân hơi chuyển mắt: “Bệ hạ muốn nhắc đến chuyện giam giữ cách đây không lâu có phải? Lần đó là Tiểu Thất và Dương Thần lỗ mãng, Tiểu Ưu hành sự cũng thiếu chu đáo, đứng trên lập truờng của Bệ hạ thì không có gì sai. Thảo dân còn muốn đa tạ ngài khoan dung độ lượng, đã ân xá giảm tội cho bọn chúng!”
“Trẫm không định gạt ai. Cuối cùng ân xá cho bọn họ không phải vì trẫm khoan dung, mà phần lớn là vì tình cảm với Sùng Ưu.” Dương Thù bình tĩnh đáp lời, ánh mắt vững vàng quan sát phản ứng của Ân Chân: “Tiên sinh chắc còn chưa biết: Trẫm và Sùng Ưu không phải mới quen biết nhau ba năm từ lúc mới rời cung!”
“Biết chứ!”
“Biết?” Dương Thù kinh ngạc: “Nhưng Sùng Ưu nói chỉ có…”
“Bảo Tiểu Ưu tiến cung dạy dỗ Bệ hạ không phải chỉ là chủ ý của thái phó, nói đúng hơn là quyết định của ba lão già chúng tôi!”
“Một khi đã như vậy, tiên sinh nhất định hiểu được chúng tôi là hoạn nạn xuất chân tình, tuyệt không phải là nhất thời mê luyến?”
Ân Chân gật đầu.
“Vậy tiên sinh…”
“Ta cũng không phản đối!”
Dương Thù không ngờ lại thuận lợi như thế, vui mừng nói: “Nếu đã như vậy, về phía lão thái phó, có thể nhờ tiên sinh…”
“Xin Bệ hạ đừng nóng vội!” Ân Chân cúi người: “Thảo dân có vài lời tâm huyết, nói ra chỉ sợ khiến long nhan nổi giận, Bệ hạ có muốn nghe hay không?”
Dương Thù giật mình: “Tiên sinh, mời cứ nói!”
“Đối với quan hệ của Bệ hạ và Tiểu Ưu, ta chỉ là không phản đối, không nói sẽ ủng hộ. Thái phó cũng không phải người cổ hủ, chúng tôi sở dĩ không đồng ý trợ giúp Bệ hạ, không phải vì sợ miệng lưỡi thế gian mà chỉ vì yêu thương Sùng Ưu đấy thôi!”
“Nhưng trẫm cũng…”
“Từ xưa động tâm dễ dàng giữ tình mới khó, Tiểu Ưu lại là đứa trẻ không biết suy nghĩ cho bản thân, chúng tôi làm trưởng bối, khó tránh phải lo lắng thay cho nó!”
“Các người nhất định không chịu tin trẫm thật lòng đối với Sùng Ưu, trẫm còn cách nào chứ?” Dương Thù không khỏi có chút nóng nảy: “Chẳng lẽ bắt trẫm chờ hai, ba chục năm rồi mới chứng minh được tình ý không thay đổi hay sao?”
“Vậy thì không cần! Theo ý của thảo dân, Bệ hạ chỉ cần buông tay một chút, có lẽ có thể tránh được cục diện bế tắc trước mắt!”
“Vậy là có ý gì?”
“Cứ theo ý của thái phó: Hai người tạm chia lìa một đoạn thời gian. Nếu Tiểu Ưu đối với Bệ hạ là tình thâm ý trọng, vậy khi rời xa Bệ hạ, nhất định sẽ ngày ngày buồn bực không vui, không hân hoan bắt đầu cuộc sống mới như thái phó hy vọng; vị thái phó thương con kia tự nhiên sẽ phải nhượng bộ, so với việc ngay lúc này cố gắng khuyên can ông ta càng hay hơn nhiều!”
Dương Thù trợn mắt nhìn cái người đang cười tủm tỉm trước mặt mình, nhất thời chán nản. Nói ra thì mất mặt, vị hoàng đế bệ hạ chí tôn vô thượng này chỉ biết nếu không có Ứng Sùng Ưu, bản thân nhất định sẽ không còn ngày bình yên; nhưng còn việc Ứng Sùng Ưu rời khỏi mình có khổ sở hay không thì hoàn toàn không thể nắm chắc.
“Hơn nữa, làm như thế, Tiểu Ưu cũng có thời gian không bị người quấy nhiễu, tự mình ra quyết định. Một khi nó thật sự muốn trở về bên cạnh Bệ hạ, ý chí tất nhiên sẽ càng thêm kiên quyết; dù cho có gặp thêm phong ba gì khác, ngài cũng không cần lúc nào cũng lo lắng nó lại bỏ ngài mà đi!” Ân Chân cười bồi thêm một câu: “Bệ hạ nghĩ như thế nào?”
“Không được!” Dương Thù quả quyết phủ nhận: “Bất kể các người hoa ngôn xảo ngữ thế nào, trẫm cũng quyết không để cho Sùng Ưu đi. Ân tiên sinh nếu không chịu đứng về phía trẫm, trẫm cũng không cưỡng cầu nữa. Chỉ với một mình trẫm cũng có thể giữ chân được Sùng Ưu!”
“Bệ hạ tự tin như thế là tốt!” Ân Thực cười nham hiểm: “Chỉ là bản lĩnh của Tiểu Ưu Bệ hạ rõ hơn ai hết. Nếu nó đã hứa với thái phó sẽ đi, Bệ hạ nghĩ hoàng cung này có thể ngăn được nó hay sao?”
Dương Thù cười lạnh: “Trẫm đã sớm phòng bị, chỉ cần y ra khỏi đại môn Kỳ Lân Các, lập tức sẽ có người…” Nói đến đây, trong đầu Dương Thù bỗng dưng lóe lên một tia sáng, không khỏi thất thanh kêu lên, ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài.
Ân Chân bị bỏ lại trong điện nhìn theo bóng dáng hoàng đế, nhún vai cười ha hả.
Ứng Lâm đang canh giữ ngoài điện đột nhiên trông thấy hoàng đế lao ra, hoảng sợ định đuổi theo, sực nhớ trong điện vẫn còn một người, bèn quay vào trong, chắp tay hỏi Ân Chân: “Ân tiên sinh rốt cuộc đã đã nói gì với Bệ hạ mà người lại vội vàng đến thế?”
“Cậu có biết vì sao Tiểu Ưu chần chừ không muốn tiếp nhận tình cảm của Hoàng thượng hay không?” Ân Chân không đáp mà hỏi lại một câu.
Ứng Lâm suy nghĩ rồi đáp: “Tiểu Ưu là người của Ứng gia, từ nhỏ gia giáo cực nghiêm, đương nhiên khó tránh quá mức khuôn phép!”
“Vậy mà cũng xưng là đường huynh của người ta, sai rồi! Kỳ thật Tiểu Ưu không phải là một người quá nghiêm khắc lễ giáo!” Ân Chân lắc đầu thở dài: “Ta đại khái có thể hiểu được cảm thụ của nó. Nó không giống như chúng ta, nó là người từng bước dìu dắt hoàng thượng trưởng thành. Cũng giống như một khối ngọc quý tự tay mình đẽo gọt, mắt thấy tác phẩm ngày càng hoàn chỉnh, lại bị chính tay mình để lại một dao không cân xứng, lưu lại tỳ vết cho thế nhân lên án. Khó trách nó lại do dự như thế!”
“Mài người ngọc[1]?” Ứng Lâm giật mình: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ Tiểu Ưu đúng là…”
“Ứng gia các cậu không phải là đế sư thế gia hay sao, tránh sao cho khỏi số mệnh? Nói chung là tại vận khí Tiểu Ưu không tốt, dạy một tiểu hoàng đế trong hoàn cảnh khác thường. Nếu như mấy đời trước nghiêm chỉnh ngồi trong ngự thư phòng giảng bài, nói không chừng không sinh nhiều chuyện như vậy…”
Ứng Lâm gãy đầu bối rối.
“Vừa là quân thần lại là sư sinh, đủ để thế nhân giật mình rồi chứ?” Ân Chân vỗ vỗ vai Ứng Lâm, cười nói: “Vì vậy, Tiểu Ưu đã xem việc dạy dỗ Hoàng thượng thành một vị quân chủ thập toàn thập mỹ là trách nhiệm của mình. Giờ hoàng thượng lại si mê một nam nhân, nó đương nhiên nghĩ rằng tại mình giáo dục không tốt, nên khi đối mặt thái phó và thái hậu luôn có cảm giác áy náy. Kỳ thật, thằng bé này thật khờ, những chuyện như vậy đâu phải chuyện con người có thể khống chế được. Ví như Trịnh đại tướng quân kia, đâu phải nó dạy mà cũng thích nam nhân đó thôi!”
Ứng Lâm không muốn nói sau lưng thủ trưởng kiêm bạn tốt, bèn ho khan một tiếng, lảng sang chuyện khác: “Ân tiên sinh hiểu lòng người như thế, đuơng nhiên sẽ có cách khuyên giải. Theo vãn bối thấy, Tiểu Ưu đối với hoàng thượng không phải là không chút động tình, tiên sinh sao lại không tác hợp cho bọn họ?” �
“Nếu ta đã theo cậu tiến cung gặp hoàng thượng, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn!” Ân Chân trở lại ghế ngồi xuống, xòe quạt phe phẩy: “Trăm nghe không bằng một thấy. Có một số việc, gặp hoàng thượng rồi mới phán đoán vẫn tốt hơn!”
“Vậy phán đoán của tiên sinh là…”
“Bọn họ đích thật hữu tình, cũng đích thật chân tình!” Ân Chân hơi ngước mắt, nụ cười như có như không, vẻ mặt có chút thần bí: “Nhưng có duyên phận ràng buộc nhau cả đời hay không, ta cũng không biết được…”
Trong lúc Ứng Lâm và Ân Chân đang nói chuyện với nhau thì Dương Thù hối hả chạy như điên về Kỳ Lân Các. Đến nơi thì cung thất không còn một bóng người, cửa sổ chạm khắc hoa văn tứ phía đều mở toang, gió hiu hiu thổi làm rèm lụa phất phơ lãng đãng càng toát thêm vẻ cô tịch. Quan phục của Ứng Sùng Ưu đặt tề chỉnh trên ghế dài, quyển sách tối qua y xem còn mở ra trên bàn ngọc, mọi thứ vẫn y hệt như lúc mới rời đi, chỉ thiếu mỗi một bóng hình đã khắc sâu vào tâm khảm.
Tiếu Hùng Phong lo sợ quỳ gối trước cửa điện, nơm nớp biện hộ: “Thần quả thật không nhìn thấy Ứng thiếu bảo bước ra, chỉ có vài cung nữ ra vào cung, thần đều có kiểm tra kĩ càng…”
“Bỏ đi!” Dương Thù cắn răng phất tay: “Thuật dịch dung của y làm sao ngươi nhìn thấu được. Nhưng mà dù cho y có đi đến chân trời góc biển, trẫm cũng phải nhất định tìm cho ra!”
“Bệ hạ, ngài xem này…” Cao thành đột nhiên chỉ vào chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ: “Hồi sáng không thấy mấy thứ này nha!”
Dương Thù bước nhanh tới trước, nhìn kỹ thì thấy trên bàn có mấy cái chén nhỏ chứa vài loại hồ nhão màu sắc khác nhau, sờ thử thấy vẫn còn mềm mịn, rõ ràng là sử dụng xong chưa kịp cất đi.
“Hóa ra ngươi vẫn còn do dự một lúc…” Dương Thù hơi tươi tắn lại, gọi một tiếng: “Hùng Phong!”
“Có thần!”
“Cung nữ cuối cùng ra khỏi cung là lúc nào?”
“Hồi hoàng thượng, độ một nén nhang trước đây!”
“Truyền chỉ: Lập tức phong tỏa bốn cửa cung, một con chim cũng không cho bay qua!”
“Tuân chỉ!”
“Cao Thành!”
“Có nô tài!”
“Theo tính cách của y nhất định sẽ không trà trộn vào nội cung, ngươi triệu tập tất cả cung nữ trong ngoại điện đến đây, trẫm phải kiểm tra từng người một!”
“Tuân chỉ!”
Hoàng đế hạ lệnh một tiếng, lập tức trong cung ngoài thành đều náo động cả lên. Những binh sĩ Vũ Lâm cấp thấp không biết ngọn nguồn, khi nhận lệnh trên còn tưởng là do mình phòng giữ không nghiêm để thích khách trà trộn vào, ai nấy đều cảm thấy mất mặt, vội vàng trang bị kỹ càng, đóng chặt bốn cửa cung, đem hoàng cung vây kín đến nước cũng không qua lọt. Cùng lúc đó, Cao Thành cùng đại thái giám của các điện lớn theo danh sách đem tất cả cung nữ ra xếp hàng đợi hoàng đế đích thân đến từng cung thẩm tra, bận rộn suốt hai canh giờ cũng không tra được chút manh mối nào.
“Bệ hạ, có khi nào đã…” Cao Thành thấy sắc mặt Dương Thù ngày càng sa sầm bèn cả gan nói một câu
“Không thể nào! Trẫm quen nhìn chất liệu dịch dung của y rồi, theo độ mềm này thì cùng lắm chỉ đi được độ một khắc mà thôi. Y lại không thể thi triển kinh công ở trong cung, nên nhanh lắm cũng không kịp ra ngoài. Có phải các ngươi đã triệu tất cả đến đây rồi không?”
“Hồi bệ hạ, tất cả đều có mặt. Nhưng ngoại điện trên dưới cũng có hơn một trăm gian phòng, ba khu vườn lớn, vô số nơi có thể ẩn nấp, chúng nô tài cũng không thể đảm bảo chính xác…”
“Vậy thì đi tìm cho trẫm! Tìm từng tấc đất một, cho dù phải san bằng núi giả, lấp cạn hồ sen cũng phải tìm cho bằng được!”
“Tuân chỉ!”
Lại thêm hai canh giờ long trời lở đất, vẫn không có thêm chút tin tức tốt lành nào. Sắc mặt của Dương Thù đã đen hơn cả đáy nồi, thái giám dâng bữa xế lên cũng chẳng buồn liếc mắt.
“Bệ hạ, ít nhiều gì ngài cũng ăn một chút đi mà, sức khỏe quan trọng hơn…”
“Cút ngay!” Dương Thù phiền toái vỗ bàn một cái, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức bật dậy: “Y đi vội vàng như vậy, nhất định không mang theo thức ăn, nói không chừng cả bữa trưa cũng không có ăn… Trốn trong vườn như vậy, chẳng phải đói bụng lắm hay sao?”
“Vậy… Có cần bọn nô tài bày chút thức ăn ở những nơi dễ thấy như đình nghỉ mát, ô cửa, góc hành lang… để Ứng thiếu bảo có thể ra ăn một chút không ạ?” Cao Thành tìm cách lấy lòng.
“Ngu ngốc, ngươi nghĩ Ứng thiểu bảo là ai? Y đang muốn trốn, cả đám các ngươi chạy tới chạy lui khắp vườn, y còn dám ra ăn sao?”
“Nô tài đáng chết!”
“Ngươi truyền chỉ xuống: Mỗi gian đình thủy các đều phải bày vài loại thức ăn, sau đó ngoại trừ thị vệ canh giữ bốn cửa cung, tất cả mọi người rút hết đi cho trẫm, một người cũng không được phép lén lưu lại. Đến giờ lên đèn hãy trở lại xem!”
“Tuân chỉ!”
Cao Thành cuống quít chạy ra ngoài an bài. Không bao lâu sau, cả ngoại điện đều yên tĩnh lại, không một tiếng người, chỉ có gió lộng tứ bề, cỏ reo xào xạc, không khí cực kỳ ngưng đọng. Đến giờ lên đèn, bọn nội thị lại một lần nữa ra khỏi điện đến các nơi xem xét, lát sau về bẩm lại: “Bệ hạ, tất cả thức ăn nước uống đều không có dấu vết bị động qua!”
Dương Thù nghe xong lo lắng đến bật dậy, giẫm chân nói: “Sùng Ưu ngốc nghếch này, không có ai rình xem, sao lại không chịu ra ăn một chút? Y rốt cuộc là muốn bỏ đói mình hay là muốn bỏ đói trẫm đây chứ?”
“Bệ hạ, vậy có cần tra xét nữa không?”
“Xét! Xét cẩn thận cho trẫm! Y không chịu tự mình ra ăn thì trẫm sẽ bắt y đến ăn!”
Cao Thành không dám nhiều lời, tận lực khom lưng rời khỏi điện. Dương Thù ở bên trong đi tới đi lui mấy chục vòng rồi mới chịu ngồi xuống, cầm chén trà hớp mấy ngụm, hơi trấn tĩnh tâm thần.
Đúng lúc này, hắn vô tình nhìn vào cuộn sách đang mở trên bàn. Đó là một quyển tạp sử bút ký rất bình thường, đêm qua Dương Thù thấy Ứng Sùng Ưu đem quyển sách này vào điện còn thấy kỳ quái: Không biết vị phu tử học phú ngũ xa của mình tự nhiên sao lại muốn xem một quyển sách đơn giản đến như vậy. Lúc này thấy quyển sách được cố ý đặt ở nơi dễ thấy nhất trên án thư, Dương Thù không khỏi nghe lòng chợt động như ngộ ra điều gì, vội vàng cầm cuộn sách lên xem, đọc đúng trang sách được mở sẵn. Liếc qua một cái, Dương Thù đã kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Trang này ghi lại một chuyện xưa: “Tấn công tử Tiểu Bạch gặp nạn trốn đi, Giới Tử Thôi vẫn trung tâm theo phò. Sau Tiểu Bạch về nước kế vị, muốn Giới Tử Thôi ra làm quan, Tử Thôi cự tuyệt vẫn cho người cường thỉnh. Giới Tử Thôi cõng mẹ già trốn trong thâm sơn, Tiểu Bạch đốt núi ép ra, cuối cùng lại thiêu chết mẹ con họ trong núi…”
Sách là do Ứng Sùng Ưu đem đến, cũng chính y trước lúc ra đi mở đúng trang này bày trên án thư, bất luận là vô tình hay cố ý ám chỉ cũng khiến cho Dương Thù như bị dội một thùng nước đá vào đầu, rùng mình lạnh toát.
“Sùng Ưu, Sùng Ưu… Giờ phút này còn lưu lại chuyện xưa này cho ta, nhẫn tâm chi lắm vậy?”
Dương Thù chậm chạp đan tay vào tóc, siết chặt lấy đầu, trán tựa vào mặt án thư lạnh như băng mong trấn tĩnh lại, nhưng trong lòng càng lúc càng trống rỗng chua chát, tràn ngập một cảm giác thất bại não nề. Phu tử này, vừa đáng yêu vừa đáng giận, dễ thương lại dễ oán, quả thật là hắn không đấu lại y.
Đêm khuya gió mát, đại điện sầm u giữa hè nóng nực, lại ngay lúc nước sôi lửa bỏng mà đông cứng lại.
“Cao Thành…”
“Có nô tài!”
“Bảo với Tiếu Hùng Phong: Triệt bỏ giới nghiêm bốn cổng, khôi phục canh gác thường ngày…”
“Bệ hạ” Cao Thành rưng rưng nói: “Ngay ở ngoại điện mà tìm người còn gian nan như thế, nếu để Ứng thiếu bảo rời khỏi cung thành, sợ rằng ngài thật sự sẽ…”
“Trẫm biết!” Dương Thù đờ đẫn ngẩng đầu lên, tầm mắt mông lung không có tiêu cự: “Nhưng trẫm… rốt cuộc cũng không thể tạo một phòng giam để giam y lại được… Đi truyền chỉ đi…”
“Dạ…” Cao Thành run giọng đáp lời, rời khỏi đại điện.
Hai khắc sau, bốn cửa cung cấm triệt hạ trọng binh, ánh đèn thấp thoáng trong các khu vườn ngoại điện cũng lần lượt tắt. Dương Thù thậm chí không cho thắp một tia sáng nào trong Kỳ Lân Các, một mình chìm đắm trong bóng tối. Các cung nghe tin cũng không dám thắp đèn, dần dần ngay cả hậu cung cũng chìm trong u ám. Đứng trên nóc của Long Khánh điện cao nhất hoàng cung nhìn xuống bên dưới: Nơi phồn thịnh phú quý nhất thiên hạ chỉ trong một đêm biến thành tĩnh mịch.
Tố y nhân đứng trong gió lộng phe phẩy quạt thở dài một tiếng, chuyển mắt nhìn về kẻ đứng cạnh mình: “Ưu nhi, rốt cuộc con vẫn muốn đi hay sao?”
Một lúc lâu sau mới có thanh âm nhẹ như không đáp lời: “… Đi…..”
“Còn nhớ năm đó trước khi con xuống núi, sư phụ con từng tính số mệnh cho con không?”
“… Sa vào hồng trần, chuyên tâm tận lực, chớ nên động tình!”
“Ừ, trong quẻ hiện lên điềm vô ơn bạc nghĩa, bọn ta đều thấy lo lắng cho con nên mới dặn dò như thế!” Ân Chân cảm thán: “Không ngờ mệnh cách vô thường, không phải hắn phụ con, mà là con phụ hắn…”
Trời có gợn mây, ánh trăng ảm đạm, khuôn mặt của Ứng Sùng Ưu chìm trong bóng đêm u ám mơ hồ khó nhận ra, chỉ cảm thấy được dưới lớp biểu tình bình tĩnh, cảm giác bi thương đã xuyên thấu qua da.
Mùa thu năm Trọng Hy thứ 18, Kiểm giáo thiếu bảo Ứng Sùng Ưu – người từng phò tá hoàng đế nam chinh, công lao hiển hách – đột nhiên biến mất không tăm tích. Y ra đi, cũng đồng thời mang theo nụ cười của vị đế vương trẻ tuổi. Và cả một trái tim cháy bỏng yêu thương.
[1] Nguyên tác “琢玉人 – trác ngọc nhân”: Ngọc và các dụng cụ bằng ngọc được sử dụng ở Trung Quốc từ thời cổ đại, ban đầu là phục vụ cho tế lễ tôn giáo.
Thời Thương – Chu, ngành chế tác ngọc bắt đầu được coi trọng, thành lập hẳn “Ngọc phủ” chuyên chế tác ngọc, còn quy định rõ loại ngọc cho từng cấp bậc quý tộc; lúc này ngọc chủ yếu chỉ được dùng làm dụng cụ trang trí, hoa văn đơn giản.
Thời Xuân Thu – Chiến quốc, chế tác ngọc tiến lên một tầm cao mới, bắt đầu xuất hiện những món trang sức, chủ yếu là ngọc lễ và ngọc bội, điêu khắc cực kỳ tinh xảo, nổi bậc nhất là hình long phụng.
Từ thời Hán, việc chế tác ngọc phát triển mạnh mẽ, thể loại và ứng dụng vô cùng phong phú, dưới ảnh hưởng của Nho giáo còn mang ý nghĩa tinh thần là đào tạo người tài.
Một hồi lâm triều phong ba tuy đã bị Dương Thu không đánh mà trấn áp được, nhưng dù sao cũng là lần đầu bị công kích trước mặt mọi người, ngay cả Ứng Lâm còn phẫn uất không thôi, nhưng kẻ đứng giữa cơn lốc là Ứng Sùng Ưu thì lại có vẻ quá mức bình tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy bất ổn, không đoán được lòng y nghĩ gì. Vì thế khi vừa mới bãi triều, Dương Thù đã lập tức lệnh cho Cao Thành canh giữ ở ngọ môn, chờ Ứng thiếu bảo ra điện liền thỉnh y đến Kỳ Lân Các. Chẳng ngờ Ứng Sùng Ưu không chút do dự, xã giao vài câu với các đồng nghiệp quen thân rồi ung dung thản nhiên trở về đông điện.
Từ lúc đó trở đi, Ứng Sùng Ưu không hề nhắc tới chuyện ầm ĩ ban sáng, cả ngày thoải mái bầu bạn với Dương Thù, cùng hắn xử lý công vụ, chơi cờ, đọc sách, ngắm hoa, câu cá… Buổi tối, khi Dương Thù thỉnh an thái hậu thì Sùng Ưu ở lại Kỳ Lân Các phân loại chỉnh lý những tấu chương đã phê duyệt xong để hôm sau trả về các bộ. Đến đêm Dương Thù muốn triền miên, Sùng Ưu tuy còn xấu hổ thẹn thùng nhưng vẫn uyển chuyển chiều theo, chưa từng cự tuyệt. Nếu không phải lời nói ban sáng của Ứng Lâm vẫn nặng trĩu trong lòng, Dương Thù quả thật cảm thấy những ngày này còn khoát hoạt hơn làm thần tiên.
Ba ngày sau là tiết thu phân, quan viên được miễn triều ở nhà tế lễ. Dương Thù thừa dịp nằm ườn trên giường mãi không chịu dậy, ôm chặt Ứng Sùng Ưu trong lòng hôn hít lung tung, tay chân lại nơi nơi lộn xộn.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa!” Ứng Sùng Ưu mới đầu còn chịu đựng, về sau thấy Dương Thù càng lúc càng kỳ cục bèn đẩy vai hắn ra.
Dương Thù xoay người áp lên người kia, ôm mặt y thì thầm: “Sùng Ưu, ta thích ngươi vô cùng, ngươi có biết không?”
“… Biết…”
“Từ trong ra ngoài, từ ngọn tóc đến đầu ngón chân của ngươi ta đều thích. Cho dù sau này chúng ta già đi, tóc bạc da mồi, mắt mờ răng rụng, ta vẫn thích ngươi y như hiện giờ vậy, ngươi có tin không?”
Ứng Sùng Ưu hơi nghiêng mặt tránh đi tầm mắt của hắn: “… Tin!”
Dương Thù chau mày, kéo hai tay Sùng Ưu dằn lên gối: “Ngươi gạt ta!”
Ứng Sùng Ưu dịu dàng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không gạt ngài… Ta thật sự tin tưởng!”
“Vậy hứa với ta” Dương Thù lập tức nói: “Bất kể sau này có ai nói gì với ngươi, thái phó cũng vậy, thái hậu cũng vậy; tóm lại, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi cũng phải ở lại bên cạnh ta, vĩnh viễn không chia lìa!”
Ứng Sùng Ưu kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “Thái hậu cũng biết?”
“Đừng bận tâm đến thái hậu!” Dương Thù mất hứng: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy!”
“Dương Thù!” Ứng Sùng Ưu nâng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má Dương Thù, thì thào: “Tại sao lại chọn một nam nhân lớn hơn mình năm tuổi kia chứ? Ngài rõ ràng sở hữu mọi sắc đẹp trong thiên hạ, dễ dàng có được bất cứ nữ tử nào mình ưa thích, cớ gì nhất định phải đem toàn bộ nhiệt tình của mình lãng phí lên người một nam nhân cứng ngắt không chút thú vị như thế này? Nếu vì ta giả trang hoàng hậu của ngài gây cho ngươi ảo giác, vậy hiện tại đã có được ta rồi, hẳn là ngài có thể thanh tĩnh, có thể thỏa mãn rồi!”
“Nói tới nói lui ngươi không tin tưởng ta!” Dương Thù phẫn nộ gạt tay Sùng Ưu ra: “Chẳng lẽ từ đầu đến cuối đều chỉ xem ta như một đứa trẻ hay sao? Bởi vì ta muốn nên ngươi liền cho ta, sau đó lại nói với ta: ‘Được rồi, đã có thứ ngươi muốn, giờ đi chỗ khác chơi đi, đừng làm phiền ta nữa’. Ý ngươi là vậy có phải không?”
Ứng Sùng Ưu khổ sở nhắm mắt lại, ngón tay túm chặt góc chăn.
Dương Thù nghe lòng mềm nhũn, không dám làm quá, đành thở dài ôm lấy y, cúi đầu nói: “Là ta không tốt, ta không nên hỏi ngươi vấn đề khó xử như vậy! Ngươi cũng không nên nói mấy lời đó nữa. Như bây giờ không phải rất tốt hay sao? Ta rất vui vẻ, ngươi hẳn là cũng có cảm giác khoái hoạt, vậy cứ giữ như thế này hai ba chục năm, chờ khi chúng ta chính chắn hơn một chút, lúc đó hãy thảo luận đến mấy vấn đề linh tinh như ‘tại sao lại lựa chọn như thế’, có được không?”
Tuy Dương Thù đã chịu xuống nước, nhưng Ứng Sùng Ưu nghĩ đến chuyện hôm nay sẽ rời xa hắn trong lòng lại thấy khổ sở, không đành lòng cùng hắn đôi co, bèn đứng dậy khoác áo, đến trước cửa sổ hít thở, cố trấn áp tâm tình bất ổn của mình.
Dương Thù cũng nhảy xuống giường, đang muốn bước tới ôm lấy y thì thoáng thấy Cao Thành thập thò trước cửa, bèn cau mày quát: “Tên nô tài nhà ngươi, có chuyện gì mau vào nói!”
“Dạ!” Cao Thành khom người tiến vào, cười nói: “Nô tài cả gan nhắc nhở Bệ hạ, thái hậu nương nương còn đang đợi ngài đến cùng dùng tiệc chay Quan Âm!”
“Phải rồi!” Ứng Sùng Ưu lập tức xoay lại nói: “Đây là lễ tiết quan trọng, Bệ hạ mau thay quần áo qua đó đi!”
“Ta đi thì ngươi làm sao bây giờ? Đi với ta nha!”
“Lại nói bậy rồi!” Ứng Sùng Ưu mặt nhăn mày nhíu: “Thần làm sao đi được chứ! Sắp trễ giờ rồi, đừng trì hoãn nữa, thay thường phục đi!”
Dương Thù không còn cách nào, đành phải nói: “Ta đi thực hiện nghĩa vụ xong sẽ về ngay, ngươi đừng ra ngoài nha!”
“Ừm” Ứng Sùng Ưu cúi đầu đáp lời, giúp hắn thay bộ trường bào màu trắng ngà thêu chỉ vàng, tiễn chân đến cửa điện, dõi theo hắn cho đến khi ngự xa đi khuất.
Vừa ra khỏi đại môn Kỳ Lân Các, Dương Thù lập tức triệu thống lĩnh của Vũ Lâm vệ đội Tiếu Hùng Phong đến bảo: “Lúc trẫm không có đây, nếu Ứng thiếu bảo muốn ra ngoài phải cho người theo sau hầu hạ, còn phải lập tức thông báo với trẫm, hiểu chưa?”
“Dạ!” Tiếu Hùng Phong khom người lãnh lệnh, hùng hổ đến nỗi khiến hoàng đế hoảng sợ, vội vàng quay lại nhìn quanh quất rồi mới hạ giọng nói: “Nhỏ tiếng một chút, đừng làm cho Ứng thiếu bảo nghe thấy!”
“Dạ!” Tiếu Hùng Phong rụt cổ, nhỏ nhẹ tuân lệnh.
Biết Tiếu Hùng Phong luôn chỉ nghe lệnh hoàng đế không dám sơ suất nên Dương Thù rất yên tâm, hạ lệnh khởi giá, qua Kim thủy kiều vào nội cung.
Tháu hậu vẫn ở tại cung Vĩnh Yên từng bị hỏa hoạn trước đây. Tiệc chay Quan Âm đã được dọn sẵn, sáng sớm Ngụy phi đã dẫn hoàng tử đến thỉnh an. Tiểu hoàng tử nay đã gần ba tuổi, rất đáng yêu, thích nhất bỏ nắm tay bụ bẫm vào miệng cắn đến nước miếng chảy lem nhem. Thái hậu rất yêu quý đứa cháu này, ôm vào lòng trêu đùa không thôi, mãi đến khi thái giám cao giọng báo “Hoàng thượng giá lâm” mới thoáng buông tay, tươi cười nâng con trai đang cúi người hành lễ dậy.
“Mẫu hậu tối qua ngủ có ngon giấc không?” Dương Thù vừa hỏi vừa cúi xuống bế tiểu hoàng tử đang dùng đôi tay bé xíu không ngừng giật giật tay áo của phụ hoàng lên: “Hoa nhi lại béo lên nhiều! Đợi thêm hai năm nữa, trẫm sẽ tìm cho con một đế sư tốt nhất trên đời, được không?”
Tiểu hoàng tử tuy rằng nghe không hiểu, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười khanh khách.
Thái hậu thừa dịp nói: “Hoàng nhi, nếu đại sự trong triều đã an bài thỏa đáng, vậy cũng nên tiến hành đại điển lập hậu cho rồi!”
“Dạ” Dương Thù vô tình đáp: “Cứ bảo Lễ bộ chọn ngày là được! Chỉ là hiện tại quốc lực chưa hồi phục, lễ nghi đều giản lược, Ngụy phi chắc sẽ không thấy thiệt thòi đâu nhỉ?”
Ngụy phi vội nói: “Nô tì không dám! Nô tì tạ ơn hoàng thượng long ân!”
“Hoàng nhi, nếu đã lập hậu, vậy có nên tuyển thêm vài tú nữ hiền thục, sách lập làm phi tử hay không?”
Dương Thù cảnh giác nhìn Thái hậu: “Trẫm không có tâm tư này, mẫu hậu không cần phải quá lao tâm!”
“Hoàng nhi, năm đó khi con còn chưa tự mình chấp chính, hậu cung cũng đã có một hoàng hậu, ba phi tử và năm vị mỹ nhân. Mà nay gian thần đã trừ, ngược lại cung thất trống không, ít người hầu hạ, truyền ra ngoài còn gì là mặt mũi của hoàng nhi chứ?”
Dương Thù cười ha hả: “Lời này của mẫu hậu nghe không hữu lý! Từ xưa đến nay, phán xét một quân vương có tài đức anh minh hay không đều là nhìn vào công trạng cai trị giang san, ai lại so sánh hậu cung nhiều ít? Trẫm ít tuyển phi tử, chỉ sợ dân gian còn thấy yên ổn vui mừng nữa là!”
“Nhưng ít nhất hoàng nhi cũng nên thường xuyên quay về hậu cung, đừng có lúc nào cũng ở lại Kỳ Lân Các. Quân thần các con đều còn trẻ tuổi, nên có chừng mực một chút mới phải!”
Dương Thù thấy thái hậu rốt cuộc cũng nói đến vấn đề chính, bèn đem tiểu hoàng tử trả lại cho Ngụy phi, ra hiệu cho nàng ra ngoài, rồi đối mặt mẫu thân nghiêm trang nói: “Trẫm với Sùng Ưu không chỉ là quân thần, mà còn đồng tâm đồng thể, tình thâm ý trọng. Trẫm muốn làm một đế vương lưu danh muôn đời được vạn dân kính ngưỡng, cũng muốn làm một tình nhân chung thủy, cùng người mình yêu bên nhau mãi mãi không rời. Hôm nay nói rõ cùng mẫu hậu, mong được người tác hợp!”
“Hoàng nhi…” Thái hậu vốn đã không tự tin có thể thuyết phục được con trai, giờ gặp Dương Thù thẳng thắn quyết liệt, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài: “Mẫu hậu chỉ muốn tốt cho con mà thôi!”
“Mẫu hậu nếu thật sự là nghĩ cho trẫm, xin đừng quấy rầy Sùng Ưu, cũng xin đừng ở sau lưng trẫm nói những lời khó nghe gì đó!” Dương Thù lễ phép khuyên nhủ: “Nếu mẫu hậu ép buộc Sùng Ưu bỏ đi, đời này của trẫm sẽ không còn niềm vui nữa. Người luôn từ ái, nhất định sẽ không đối xử với con như vậy, có phải không?”
Thái hậu bị hắn điểm trúng tim đen, không khỏi ngượng ngùng nói: “Đương nhiên là không! Mẫu hậu luôn hy vọng con bình an vui vẻ, hoàng nhi cũng biết mà!”
Dương Thù thấy mẫu thân nhượng bộ, vừa lòng cười nói: “Sùng Ưu là người rất dễ mến, sau này mẫu hậu tiếp xúc nhiều sẽ biết ngay. Tiếc là hôm nay y không chịu theo trẫm đến đây. Cũng không còn sớm, chúng ta khai yến đi thôi!”
Thái hậu vội đứng dậy, bảo cung nhân mời Ngụy phi và hoàng tử trở vào, rồi đến đình nghỉ mát trong cung dùng Quan Âm trai. Ăn xong, Dương Thù ngồi lại một chút, lại thấy nhớ Ứng Sùng Ưu nên bảo Ngụy phi ở lại trò chuyện với thái hậu còn mình thì đứng dậy cáo từ trước.
Ngự giá vừa ra Kim thủy kiều, chợt có một thái giám ngoại điện vội vàng chạy tới nói nhỏ vào tai Cao Thành mấy câu. Viên Ngự tiền đại tổng quản này lập tức đến bên cửa sổ hoàng liễn thấp giọng bẩm: “Hoàng thượng, đã tìm được người kia, hiện đang ở Long Khánh điện hầu giá!”
“Vậy à?” Dương Thù vui vẻ, liền phán: “Bãi giá Long Khánh điện!”
“Dạ!”
Xe liễn đổi sang hướng tây, qua ngự viên đến Long Khánh điện.
Phó soái Diễm Linh quân Ứng Lâm đứng hầu ngoài điện, thấy thánh giá đến vội quỳ xuống hành lễ.
“Tìm được y ở đâu?” Dương Thù vén rèm cửa sổ lên, hỏi.
“Bẩm, Trịnh Đại tướng quân đích thân thỉnh người về kinh thành. Thần đã bảo chờ trong điện, Bệ hạ muốn gặp bây giờ ạ?”
“Đương nhiên!” Dương Thù cười nhẹ: “Y chính là nhân vật mấu chốt, trẫm còn rất nhiều chuyện cần đến sự giúp đỡ của y. Khanh ở ngoài chờ lệnh, mình trẫm vào là được rồi!”
“Tuân chỉ!”
Hoàng liễn dừng trước cửa điện, Dương Thù vịn tay Cao Thành bước xuống xe, một mình bước lên bậc thang, đẩy của điện bước vào trong.
Long Khánh điện thiết kế theo kiểu hiên cao cửa sổ lớn nên bên trong ngập tràn ánh sáng. Trong điện có một người mặc tố y đang đứng đưa lưng về phía đại môn, hơi ngửa đầu chăm chú thưởng thức tác phẩm Cửu long bàn hải khắc trên trụ chính, làm như không phát hiện ra có người vừa vào, còn thoải mái gật gù tán thưởng vài câu.
Dương Thù ho nhẹ một tiếng, cố ý nhắc nhở. Tố y nhân nghe thấy quay lại, đôi mắt tinh minh chạm phải ánh mắt của hoàng đế, đôi bên đánh giá lẫn nhau.
“Thảo dân Ân Chân, tham kiến Bệ hạ!” Trên dưới nhìn rõ ràng rồi, Ân Chân mới cười nhạt, thong thả chắp tay phất áo thi lễ.
“Ân tiên sinh bình thân!” Dương Thù đưa tay nâng dậy, khách sáo nói: “Tiên sinh là dã hạc nhàn vân, trẫm hữu duyên được gặp đúng là may mắn!”
Ân Chân cười cười, ngữ điệu có chút châm biếm: “Phù Sơn chúng tôi cho dù có lánh đời tránh tục thì rốt cuộc cũng là thần dân của Bệ hạ, Diễm Linh Đại tướng quân lại đích thân đến mời, thảo dân sao dám không đến, mà cũng có thể nào không đến?”
Dương Thù hơi nhướng mày, khóe miệng giật giật. Người trước mặt là cao nhân thế ngoại, tuy khóe mắt điểm vài nếp nhăn nhưng mặt vẫn sáng như ngọc, phong thái phiêu phiêu, đôi mắt sắc sảo như có thể nhìn thấu lòng người, quả nhiên không phải là người dễ đối phó. Khó tránh mỗi lần Ứng Sùng Ưu nhắc tới đều tỏ vẻ tôn kính.
“Chẳng lẽ khi Trịnh Lân đến thỉnh tiên sinh đã có gì thất lễ hay chăng?”
“Nào có!” Ân Chân cười ha hả: “Mấy trăm tinh binh vây xung quanh, Đại tướng quân chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu là được, cần gì phải thất lễ!”
“Tiên sinh nói đùa rồi!” Dương Thù vờ như không hiểu, nhấc tay ra hiệu: “Mời ngồi xuống đàm đạo!”
“Đa tạ bệ hạ!” Ân Chân cũng không khách sáo, đáp lễ xong liền ngồi xuống, nói: “Bệ hạ muốn gặp sơn dã thảo dân này không biết có gì sai khiến?”
“Từ Tĩnh Sơn tiên sinh phò tá Thái tổ gia khai quốc đến nay, nhân tài các triều đại phần lớn đều là Phù Sơn môn hạ. Ngay cả tiên sinh năm đó cũng từng vì tiên đế bày mưu tính kế ngăn chặn Hiết tộc xâm lấn, được phong Đình Sơn Hầu, sao có thể xem là thảo dân cho được?”
Ân Chân lắc đầu thở dài: “Thảo dân và sư huynh năm đó tuy từng ra sức vì triều đình, nhưng chỉ là đóng góp nhỏ nhoi, không công tế thế, mà sau khi bình định cũng chẳng đủ tài an bang, nên mới lại quy ẩn núi rừng, lấy dạy dỗ đệ tử làm vui. Trải qua mươi năm, tước phong ngày cũ sớm tan thành mây khói, không đáng nhắc tới, khó cho Bệ hạ vẫn còn nhớ rõ!”
Dương Thù hơi nhướng đuôi mày, cười nói: “Phù Sơn tuân theo di huấn của Tĩnh Sơn tiên sinh, thường cho môn hạ tinh anh ra sức cho hoàng thất Đại Uyên ta, tình nghĩa này lịch đại quân vương đều cảm kích vô cùng. Trẫm cũng đã chịu ân trọng này, dễ nào dám quên!”
Lời này của Dương Thù tuy có vài phần khách sáo nhưng cũng không sai sự thật mấy. Điều kiện thu nhận đồ đệ của Phù Sơn cực nghiêm, nên có thể xuất sư đều thuộc loại tinh anh, phần lớn danh môn thế gia xem việc con cháu nhà mình vào được cửa Phù Sơn là rất quang vinh, nên Ân Chân cũng không nhiều lời khiêm tốn, chỉ chắp tay cười không đáp.
“Nghe Sùng Ưu nói, Đại tiên sinh nhiều năm gần đây thường xuyên nhập quan tĩnh tu, đệ tử của ông phần nhiều là được tiên sinh dạy dỗ. Trẫm ngày đêm mong mỏi, hôm nay được gặp, phong thái của tiên sinh quả nhiên không khác gì với lời của Sùng Ưu đã kể!” Dương Thù cười cười tán dương thêm một câu.
Ân Chân trợn mắt, xích lại gần hạ giọng hỏi: “Tiểu Ưu ngày thường nói gì về ta?”
“Y nói tiên sinh tài hoa hơn người, học thức uyên bác, tâm địa hiền hòa nhưng dạy dỗ thì rất nghiêm khắc, chúng đệ tử đều hết lòng kính nể, tâm phục khẩu phục…” nhưng đặc biệt thích nghe người ta nịnh nọt tán dương, mỗi lần như thế đều lâng lâng nửa ngày không chạm đất. Đương nhiên, mấy câu sau này không thể nói ra được.
“Vẫn là Tiểu Ưu ngoan nhất hiểu ta nhất…” Ân Chân quả nhiên vui đến mặt mày hớn hở: “Không dám dấu Bệ hạ, trong đám trẻ nhà ta, nó là ngoan ngoãn đáng yêu nhất, không như lão Nhị kia, người cứ như lang sói, nhìn không vừa mắt chút nào!”
Dương Thù nhớ đến những sự tích của Nhị sư huynh mà Sùng Ưu đã kể, suýt chút nữa bật cười, vội dằn xuống, nghiêm mặt nói: “Cũng bởi vì biết Ân tiên sinh luôn bảo vệ Sùng Ưu nên trẫm mới cố ý thỉnh tiên sinh đến, ý là muốn giải thích một chuyện!”
Ân Chân hơi chuyển mắt: “Bệ hạ muốn nhắc đến chuyện giam giữ cách đây không lâu có phải? Lần đó là Tiểu Thất và Dương Thần lỗ mãng, Tiểu Ưu hành sự cũng thiếu chu đáo, đứng trên lập truờng của Bệ hạ thì không có gì sai. Thảo dân còn muốn đa tạ ngài khoan dung độ lượng, đã ân xá giảm tội cho bọn chúng!”
“Trẫm không định gạt ai. Cuối cùng ân xá cho bọn họ không phải vì trẫm khoan dung, mà phần lớn là vì tình cảm với Sùng Ưu.” Dương Thù bình tĩnh đáp lời, ánh mắt vững vàng quan sát phản ứng của Ân Chân: “Tiên sinh chắc còn chưa biết: Trẫm và Sùng Ưu không phải mới quen biết nhau ba năm từ lúc mới rời cung!”
“Biết chứ!”
“Biết?” Dương Thù kinh ngạc: “Nhưng Sùng Ưu nói chỉ có…”
“Bảo Tiểu Ưu tiến cung dạy dỗ Bệ hạ không phải chỉ là chủ ý của thái phó, nói đúng hơn là quyết định của ba lão già chúng tôi!”
“Một khi đã như vậy, tiên sinh nhất định hiểu được chúng tôi là hoạn nạn xuất chân tình, tuyệt không phải là nhất thời mê luyến?”
Ân Chân gật đầu.
“Vậy tiên sinh…”
“Ta cũng không phản đối!”
Dương Thù không ngờ lại thuận lợi như thế, vui mừng nói: “Nếu đã như vậy, về phía lão thái phó, có thể nhờ tiên sinh…”
“Xin Bệ hạ đừng nóng vội!” Ân Chân cúi người: “Thảo dân có vài lời tâm huyết, nói ra chỉ sợ khiến long nhan nổi giận, Bệ hạ có muốn nghe hay không?”
Dương Thù giật mình: “Tiên sinh, mời cứ nói!”
“Đối với quan hệ của Bệ hạ và Tiểu Ưu, ta chỉ là không phản đối, không nói sẽ ủng hộ. Thái phó cũng không phải người cổ hủ, chúng tôi sở dĩ không đồng ý trợ giúp Bệ hạ, không phải vì sợ miệng lưỡi thế gian mà chỉ vì yêu thương Sùng Ưu đấy thôi!”
“Nhưng trẫm cũng…”
“Từ xưa động tâm dễ dàng giữ tình mới khó, Tiểu Ưu lại là đứa trẻ không biết suy nghĩ cho bản thân, chúng tôi làm trưởng bối, khó tránh phải lo lắng thay cho nó!”
“Các người nhất định không chịu tin trẫm thật lòng đối với Sùng Ưu, trẫm còn cách nào chứ?” Dương Thù không khỏi có chút nóng nảy: “Chẳng lẽ bắt trẫm chờ hai, ba chục năm rồi mới chứng minh được tình ý không thay đổi hay sao?”
“Vậy thì không cần! Theo ý của thảo dân, Bệ hạ chỉ cần buông tay một chút, có lẽ có thể tránh được cục diện bế tắc trước mắt!”
“Vậy là có ý gì?”
“Cứ theo ý của thái phó: Hai người tạm chia lìa một đoạn thời gian. Nếu Tiểu Ưu đối với Bệ hạ là tình thâm ý trọng, vậy khi rời xa Bệ hạ, nhất định sẽ ngày ngày buồn bực không vui, không hân hoan bắt đầu cuộc sống mới như thái phó hy vọng; vị thái phó thương con kia tự nhiên sẽ phải nhượng bộ, so với việc ngay lúc này cố gắng khuyên can ông ta càng hay hơn nhiều!”
Dương Thù trợn mắt nhìn cái người đang cười tủm tỉm trước mặt mình, nhất thời chán nản. Nói ra thì mất mặt, vị hoàng đế bệ hạ chí tôn vô thượng này chỉ biết nếu không có Ứng Sùng Ưu, bản thân nhất định sẽ không còn ngày bình yên; nhưng còn việc Ứng Sùng Ưu rời khỏi mình có khổ sở hay không thì hoàn toàn không thể nắm chắc.
“Hơn nữa, làm như thế, Tiểu Ưu cũng có thời gian không bị người quấy nhiễu, tự mình ra quyết định. Một khi nó thật sự muốn trở về bên cạnh Bệ hạ, ý chí tất nhiên sẽ càng thêm kiên quyết; dù cho có gặp thêm phong ba gì khác, ngài cũng không cần lúc nào cũng lo lắng nó lại bỏ ngài mà đi!” Ân Chân cười bồi thêm một câu: “Bệ hạ nghĩ như thế nào?”
“Không được!” Dương Thù quả quyết phủ nhận: “Bất kể các người hoa ngôn xảo ngữ thế nào, trẫm cũng quyết không để cho Sùng Ưu đi. Ân tiên sinh nếu không chịu đứng về phía trẫm, trẫm cũng không cưỡng cầu nữa. Chỉ với một mình trẫm cũng có thể giữ chân được Sùng Ưu!”
“Bệ hạ tự tin như thế là tốt!” Ân Thực cười nham hiểm: “Chỉ là bản lĩnh của Tiểu Ưu Bệ hạ rõ hơn ai hết. Nếu nó đã hứa với thái phó sẽ đi, Bệ hạ nghĩ hoàng cung này có thể ngăn được nó hay sao?”
Dương Thù cười lạnh: “Trẫm đã sớm phòng bị, chỉ cần y ra khỏi đại môn Kỳ Lân Các, lập tức sẽ có người…” Nói đến đây, trong đầu Dương Thù bỗng dưng lóe lên một tia sáng, không khỏi thất thanh kêu lên, ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài.
Ân Chân bị bỏ lại trong điện nhìn theo bóng dáng hoàng đế, nhún vai cười ha hả.
Ứng Lâm đang canh giữ ngoài điện đột nhiên trông thấy hoàng đế lao ra, hoảng sợ định đuổi theo, sực nhớ trong điện vẫn còn một người, bèn quay vào trong, chắp tay hỏi Ân Chân: “Ân tiên sinh rốt cuộc đã đã nói gì với Bệ hạ mà người lại vội vàng đến thế?”
“Cậu có biết vì sao Tiểu Ưu chần chừ không muốn tiếp nhận tình cảm của Hoàng thượng hay không?” Ân Chân không đáp mà hỏi lại một câu.
Ứng Lâm suy nghĩ rồi đáp: “Tiểu Ưu là người của Ứng gia, từ nhỏ gia giáo cực nghiêm, đương nhiên khó tránh quá mức khuôn phép!”
“Vậy mà cũng xưng là đường huynh của người ta, sai rồi! Kỳ thật Tiểu Ưu không phải là một người quá nghiêm khắc lễ giáo!” Ân Chân lắc đầu thở dài: “Ta đại khái có thể hiểu được cảm thụ của nó. Nó không giống như chúng ta, nó là người từng bước dìu dắt hoàng thượng trưởng thành. Cũng giống như một khối ngọc quý tự tay mình đẽo gọt, mắt thấy tác phẩm ngày càng hoàn chỉnh, lại bị chính tay mình để lại một dao không cân xứng, lưu lại tỳ vết cho thế nhân lên án. Khó trách nó lại do dự như thế!”
“Mài người ngọc[]?” Ứng Lâm giật mình: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ Tiểu Ưu đúng là…”
“Ứng gia các cậu không phải là đế sư thế gia hay sao, tránh sao cho khỏi số mệnh? Nói chung là tại vận khí Tiểu Ưu không tốt, dạy một tiểu hoàng đế trong hoàn cảnh khác thường. Nếu như mấy đời trước nghiêm chỉnh ngồi trong ngự thư phòng giảng bài, nói không chừng không sinh nhiều chuyện như vậy…”
Ứng Lâm gãy đầu bối rối.
“Vừa là quân thần lại là sư sinh, đủ để thế nhân giật mình rồi chứ?” Ân Chân vỗ vỗ vai Ứng Lâm, cười nói: “Vì vậy, Tiểu Ưu đã xem việc dạy dỗ Hoàng thượng thành một vị quân chủ thập toàn thập mỹ là trách nhiệm của mình. Giờ hoàng thượng lại si mê một nam nhân, nó đương nhiên nghĩ rằng tại mình giáo dục không tốt, nên khi đối mặt thái phó và thái hậu luôn có cảm giác áy náy. Kỳ thật, thằng bé này thật khờ, những chuyện như vậy đâu phải chuyện con người có thể khống chế được. Ví như Trịnh đại tướng quân kia, đâu phải nó dạy mà cũng thích nam nhân đó thôi!”
Ứng Lâm không muốn nói sau lưng thủ trưởng kiêm bạn tốt, bèn ho khan một tiếng, lảng sang chuyện khác: “Ân tiên sinh hiểu lòng người như thế, đuơng nhiên sẽ có cách khuyên giải. Theo vãn bối thấy, Tiểu Ưu đối với hoàng thượng không phải là không chút động tình, tiên sinh sao lại không tác hợp cho bọn họ?” �
“Nếu ta đã theo cậu tiến cung gặp hoàng thượng, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn!” Ân Chân trở lại ghế ngồi xuống, xòe quạt phe phẩy: “Trăm nghe không bằng một thấy. Có một số việc, gặp hoàng thượng rồi mới phán đoán vẫn tốt hơn!”
“Vậy phán đoán của tiên sinh là…”
“Bọn họ đích thật hữu tình, cũng đích thật chân tình!” Ân Chân hơi ngước mắt, nụ cười như có như không, vẻ mặt có chút thần bí: “Nhưng có duyên phận ràng buộc nhau cả đời hay không, ta cũng không biết được…”
Trong lúc Ứng Lâm và Ân Chân đang nói chuyện với nhau thì Dương Thù hối hả chạy như điên về Kỳ Lân Các. Đến nơi thì cung thất không còn một bóng người, cửa sổ chạm khắc hoa văn tứ phía đều mở toang, gió hiu hiu thổi làm rèm lụa phất phơ lãng đãng càng toát thêm vẻ cô tịch. Quan phục của Ứng Sùng Ưu đặt tề chỉnh trên ghế dài, quyển sách tối qua y xem còn mở ra trên bàn ngọc, mọi thứ vẫn y hệt như lúc mới rời đi, chỉ thiếu mỗi một bóng hình đã khắc sâu vào tâm khảm.
Tiếu Hùng Phong lo sợ quỳ gối trước cửa điện, nơm nớp biện hộ: “Thần quả thật không nhìn thấy Ứng thiếu bảo bước ra, chỉ có vài cung nữ ra vào cung, thần đều có kiểm tra kĩ càng…”
“Bỏ đi!” Dương Thù cắn răng phất tay: “Thuật dịch dung của y làm sao ngươi nhìn thấu được. Nhưng mà dù cho y có đi đến chân trời góc biển, trẫm cũng phải nhất định tìm cho ra!”
“Bệ hạ, ngài xem này…” Cao thành đột nhiên chỉ vào chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ: “Hồi sáng không thấy mấy thứ này nha!”
Dương Thù bước nhanh tới trước, nhìn kỹ thì thấy trên bàn có mấy cái chén nhỏ chứa vài loại hồ nhão màu sắc khác nhau, sờ thử thấy vẫn còn mềm mịn, rõ ràng là sử dụng xong chưa kịp cất đi.
“Hóa ra ngươi vẫn còn do dự một lúc…” Dương Thù hơi tươi tắn lại, gọi một tiếng: “Hùng Phong!”
“Có thần!”
“Cung nữ cuối cùng ra khỏi cung là lúc nào?”
“Hồi hoàng thượng, độ một nén nhang trước đây!”
“Truyền chỉ: Lập tức phong tỏa bốn cửa cung, một con chim cũng không cho bay qua!”
“Tuân chỉ!”
“Cao Thành!”
“Có nô tài!”
“Theo tính cách của y nhất định sẽ không trà trộn vào nội cung, ngươi triệu tập tất cả cung nữ trong ngoại điện đến đây, trẫm phải kiểm tra từng người một!”
“Tuân chỉ!”
Hoàng đế hạ lệnh một tiếng, lập tức trong cung ngoài thành đều náo động cả lên. Những binh sĩ Vũ Lâm cấp thấp không biết ngọn nguồn, khi nhận lệnh trên còn tưởng là do mình phòng giữ không nghiêm để thích khách trà trộn vào, ai nấy đều cảm thấy mất mặt, vội vàng trang bị kỹ càng, đóng chặt bốn cửa cung, đem hoàng cung vây kín đến nước cũng không qua lọt. Cùng lúc đó, Cao Thành cùng đại thái giám của các điện lớn theo danh sách đem tất cả cung nữ ra xếp hàng đợi hoàng đế đích thân đến từng cung thẩm tra, bận rộn suốt hai canh giờ cũng không tra được chút manh mối nào.
“Bệ hạ, có khi nào đã…” Cao Thành thấy sắc mặt Dương Thù ngày càng sa sầm bèn cả gan nói một câu
“Không thể nào! Trẫm quen nhìn chất liệu dịch dung của y rồi, theo độ mềm này thì cùng lắm chỉ đi được độ một khắc mà thôi. Y lại không thể thi triển kinh công ở trong cung, nên nhanh lắm cũng không kịp ra ngoài. Có phải các ngươi đã triệu tất cả đến đây rồi không?”
“Hồi bệ hạ, tất cả đều có mặt. Nhưng ngoại điện trên dưới cũng có hơn một trăm gian phòng, ba khu vườn lớn, vô số nơi có thể ẩn nấp, chúng nô tài cũng không thể đảm bảo chính xác…”
“Vậy thì đi tìm cho trẫm! Tìm từng tấc đất một, cho dù phải san bằng núi giả, lấp cạn hồ sen cũng phải tìm cho bằng được!”
“Tuân chỉ!”
Lại thêm hai canh giờ long trời lở đất, vẫn không có thêm chút tin tức tốt lành nào. Sắc mặt của Dương Thù đã đen hơn cả đáy nồi, thái giám dâng bữa xế lên cũng chẳng buồn liếc mắt.
“Bệ hạ, ít nhiều gì ngài cũng ăn một chút đi mà, sức khỏe quan trọng hơn…”
“Cút ngay!” Dương Thù phiền toái vỗ bàn một cái, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức bật dậy: “Y đi vội vàng như vậy, nhất định không mang theo thức ăn, nói không chừng cả bữa trưa cũng không có ăn… Trốn trong vườn như vậy, chẳng phải đói bụng lắm hay sao?”
“Vậy… Có cần bọn nô tài bày chút thức ăn ở những nơi dễ thấy như đình nghỉ mát, ô cửa, góc hành lang… để Ứng thiếu bảo có thể ra ăn một chút không ạ?” Cao Thành tìm cách lấy lòng.
“Ngu ngốc, ngươi nghĩ Ứng thiểu bảo là ai? Y đang muốn trốn, cả đám các ngươi chạy tới chạy lui khắp vườn, y còn dám ra ăn sao?”
“Nô tài đáng chết!”
“Ngươi truyền chỉ xuống: Mỗi gian đình thủy các đều phải bày vài loại thức ăn, sau đó ngoại trừ thị vệ canh giữ bốn cửa cung, tất cả mọi người rút hết đi cho trẫm, một người cũng không được phép lén lưu lại. Đến giờ lên đèn hãy trở lại xem!”
“Tuân chỉ!”
Cao Thành cuống quít chạy ra ngoài an bài. Không bao lâu sau, cả ngoại điện đều yên tĩnh lại, không một tiếng người, chỉ có gió lộng tứ bề, cỏ reo xào xạc, không khí cực kỳ ngưng đọng. Đến giờ lên đèn, bọn nội thị lại một lần nữa ra khỏi điện đến các nơi xem xét, lát sau về bẩm lại: “Bệ hạ, tất cả thức ăn nước uống đều không có dấu vết bị động qua!”
Dương Thù nghe xong lo lắng đến bật dậy, giẫm chân nói: “Sùng Ưu ngốc nghếch này, không có ai rình xem, sao lại không chịu ra ăn một chút? Y rốt cuộc là muốn bỏ đói mình hay là muốn bỏ đói trẫm đây chứ?”
“Bệ hạ, vậy có cần tra xét nữa không?”
“Xét! Xét cẩn thận cho trẫm! Y không chịu tự mình ra ăn thì trẫm sẽ bắt y đến ăn!”
Cao Thành không dám nhiều lời, tận lực khom lưng rời khỏi điện. Dương Thù ở bên trong đi tới đi lui mấy chục vòng rồi mới chịu ngồi xuống, cầm chén trà hớp mấy ngụm, hơi trấn tĩnh tâm thần.
Đúng lúc này, hắn vô tình nhìn vào cuộn sách đang mở trên bàn. Đó là một quyển tạp sử bút ký rất bình thường, đêm qua Dương Thù thấy Ứng Sùng Ưu đem quyển sách này vào điện còn thấy kỳ quái: Không biết vị phu tử học phú ngũ xa của mình tự nhiên sao lại muốn xem một quyển sách đơn giản đến như vậy. Lúc này thấy quyển sách được cố ý đặt ở nơi dễ thấy nhất trên án thư, Dương Thù không khỏi nghe lòng chợt động như ngộ ra điều gì, vội vàng cầm cuộn sách lên xem, đọc đúng trang sách được mở sẵn. Liếc qua một cái, Dương Thù đã kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Trang này ghi lại một chuyện xưa: “Tấn công tử Tiểu Bạch gặp nạn trốn đi, Giới Tử Thôi vẫn trung tâm theo phò. Sau Tiểu Bạch về nước kế vị, muốn Giới Tử Thôi ra làm quan, Tử Thôi cự tuyệt vẫn cho người cường thỉnh. Giới Tử Thôi cõng mẹ già trốn trong thâm sơn, Tiểu Bạch đốt núi ép ra, cuối cùng lại thiêu chết mẹ con họ trong núi…”
Sách là do Ứng Sùng Ưu đem đến, cũng chính y trước lúc ra đi mở đúng trang này bày trên án thư, bất luận là vô tình hay cố ý ám chỉ cũng khiến cho Dương Thù như bị dội một thùng nước đá vào đầu, rùng mình lạnh toát.
“Sùng Ưu, Sùng Ưu… Giờ phút này còn lưu lại chuyện xưa này cho ta, nhẫn tâm chi lắm vậy?”
Dương Thù chậm chạp đan tay vào tóc, siết chặt lấy đầu, trán tựa vào mặt án thư lạnh như băng mong trấn tĩnh lại, nhưng trong lòng càng lúc càng trống rỗng chua chát, tràn ngập một cảm giác thất bại não nề. Phu tử này, vừa đáng yêu vừa đáng giận, dễ thương lại dễ oán, quả thật là hắn không đấu lại y.
Đêm khuya gió mát, đại điện sầm u giữa hè nóng nực, lại ngay lúc nước sôi lửa bỏng mà đông cứng lại.
“Cao Thành…”
“Có nô tài!”
“Bảo với Tiếu Hùng Phong: Triệt bỏ giới nghiêm bốn cổng, khôi phục canh gác thường ngày…”
“Bệ hạ” Cao Thành rưng rưng nói: “Ngay ở ngoại điện mà tìm người còn gian nan như thế, nếu để Ứng thiếu bảo rời khỏi cung thành, sợ rằng ngài thật sự sẽ…”
“Trẫm biết!” Dương Thù đờ đẫn ngẩng đầu lên, tầm mắt mông lung không có tiêu cự: “Nhưng trẫm… rốt cuộc cũng không thể tạo một phòng giam để giam y lại được… Đi truyền chỉ đi…”
“Dạ…” Cao Thành run giọng đáp lời, rời khỏi đại điện.
Hai khắc sau, bốn cửa cung cấm triệt hạ trọng binh, ánh đèn thấp thoáng trong các khu vườn ngoại điện cũng lần lượt tắt. Dương Thù thậm chí không cho thắp một tia sáng nào trong Kỳ Lân Các, một mình chìm đắm trong bóng tối. Các cung nghe tin cũng không dám thắp đèn, dần dần ngay cả hậu cung cũng chìm trong u ám. Đứng trên nóc của Long Khánh điện cao nhất hoàng cung nhìn xuống bên dưới: Nơi phồn thịnh phú quý nhất thiên hạ chỉ trong một đêm biến thành tĩnh mịch.
Tố y nhân đứng trong gió lộng phe phẩy quạt thở dài một tiếng, chuyển mắt nhìn về kẻ đứng cạnh mình: “Ưu nhi, rốt cuộc con vẫn muốn đi hay sao?”
Một lúc lâu sau mới có thanh âm nhẹ như không đáp lời: “… Đi…..”
“Còn nhớ năm đó trước khi con xuống núi, sư phụ con từng tính số mệnh cho con không?”
“… Sa vào hồng trần, chuyên tâm tận lực, chớ nên động tình!”
“Ừ, trong quẻ hiện lên điềm vô ơn bạc nghĩa, bọn ta đều thấy lo lắng cho con nên mới dặn dò như thế!” Ân Chân cảm thán: “Không ngờ mệnh cách vô thường, không phải hắn phụ con, mà là con phụ hắn…”
Trời có gợn mây, ánh trăng ảm đạm, khuôn mặt của Ứng Sùng Ưu chìm trong bóng đêm u ám mơ hồ khó nhận ra, chỉ cảm thấy được dưới lớp biểu tình bình tĩnh, cảm giác bi thương đã xuyên thấu qua da.
Mùa thu năm Trọng Hy thứ , Kiểm giáo thiếu bảo Ứng Sùng Ưu – người từng phò tá hoàng đế nam chinh, công lao hiển hách – đột nhiên biến mất không tăm tích. Y ra đi, cũng đồng thời mang theo nụ cười của vị đế vương trẻ tuổi. Và cả một trái tim cháy bỏng yêu thương.
[] Nguyên tác “琢玉人 – trác ngọc nhân”: Ngọc và các dụng cụ bằng ngọc được sử dụng ở Trung Quốc từ thời cổ đại, ban đầu là phục vụ cho tế lễ tôn giáo.
Thời Thương – Chu, ngành chế tác ngọc bắt đầu được coi trọng, thành lập hẳn “Ngọc phủ” chuyên chế tác ngọc, còn quy định rõ loại ngọc cho từng cấp bậc quý tộc; lúc này ngọc chủ yếu chỉ được dùng làm dụng cụ trang trí, hoa văn đơn giản.
Thời Xuân Thu – Chiến quốc, chế tác ngọc tiến lên một tầm cao mới, bắt đầu xuất hiện những món trang sức, chủ yếu là ngọc lễ và ngọc bội, điêu khắc cực kỳ tinh xảo, nổi bậc nhất là hình long phụng.
Từ thời Hán, việc chế tác ngọc phát triển mạnh mẽ, thể loại và ứng dụng vô cùng phong phú, dưới ảnh hưởng của Nho giáo còn mang ý nghĩa tinh thần là đào tạo người tài.