Liễm Tiêu không nghĩ tới Dung Tắc sẽ đánh giá cao Cẩm Y đến như vậy, nhịn không được hơi sửng sốt.
Dung Tắc lại nói tiếp: "Điện hạ có thiên phú cực cao, bất kể dạy cái gì, cũng gần như là một thoáng liền hiểu, cho nên, thần không dám dạy ngài ấy."
Liễm Tiêu khẽ nhíu mày, rồi sau đó ánh mắt dần dần trầm xuống, nàng mơ hồ đoán được lý do của Dung Tắc.
"Thần sợ võ công của điện hạ dần dần cao lên, hoàng cung này sẽ không thể nhốt được suy nghĩ của ngài ấy. Ngài ấy là chắc chắn không thể có được tự do, thậm chí ngay cả hương vị tự do cũng chỉ có thể thưởng thức lướt qua, nếu không, một khi lòng bay ra khỏi tường cung này, thì mọi thứ ở đây, sẽ dần dần khó có thể đứng vững được nữa. Nhưng công chúa hẳn là cũng rõ ràng rồi chứ, đó đã định trước là vận mệnh của ngài ấy, trốn không thoát đâu, ngài ấy nhất định phải là hoàng đế tương lai."
Liễm Tiêu chỉ là im lặng không nói.
Nàng đều biết cả.
Từ giây phút được sinh ra, Cẩm Y đã trốn không thoát rồi. Nếu có một ngày, thân phận thật sự bị vạch trần, thì chỉ có một con đường chết. Nếu vẫn tiếp tục giấu giếm thì hắn vẫn là phải leo lên vị trí tối cao kia, nếu không, vẫn là chỉ còn có con đường chết.
Đây cũng là lý do Liễm Tiêu luôn không muốn Cẩm Y biết thân thế của mình, đã biết rõ trốn không thoát thì tội gì phải tăng thêm sự không cam lòng cho hắn chứ.
Hồi lâu sau, Liễm Tiêu mới nhẹ nhàng mà đáp một tiếng: "Được." Sau đó lại là một hồi lặng im.
Dung Tắc cũng không nói gì, chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn Liễm Tiêu.
Nhẹ nhàng mà thở dài, Liễm Tiêu mới ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định, ánh mắt bình tĩnh. Đây là chuyện nàng đã sớm xem hiểu được, cần gì cho tới bây giờ mới hối hận chứ?
Quay đầu nhìn về phía Dung Tắc, thong thả mà kiên định mở miệng nói: "Dung đại nhân, như vậy, về sau, xin hãy dạy võ công cho ta." Ánh mắt ngưng tụ thành một màu, nhìn thẳng Dung Tắc, trong ánh mắt đó rõ ràng là kiên nghị ngạo nghễ.
Im lặng một lát, giống như xác định nàng rất chắc chắn, Dung Tắc mới trả lời: "Chỉ sợ, cửa ải Hoàng Thượng không dễ qua."
Liễm Tiêu cũng là nhợt nhạt cười, giọng điệu chắc chắc, nói: "Chuyện mà ta đã mở miệng xin, có khi nào phụ hoàng nỡ từ chối chứ?"
"Đó là bởi vì cho tới bây giờ người chưa từng yêu cầu thứ gì không nên muốn, đây cũng là lý do hoàng thượng chịu cưng chiều người như vậy. Cho tới bây giờ người đều biết chừng mực của hắn."
Nụ cười nhẹ nơi khóe miệng vẫn chưa thu lại, Liễm Tiêu cũng chưa đáp lại lời này, chỉ là không chút để ý nói: "Phía phụ hoàng, ta sẽ thuyết phục, Dung đại nhân không cần lo lắng."
"Được." Lúc này, Dung Tắc ngược lại không từ chối gì nữa.
Sau đó, hắn đột nhiên nói thêm: "Lúc còn rất nhỏ, người đã là một đứa nhỏ biết nghe lời đoán ý."
Liễm Tiêu không rõ vì sao hắn lại nhắc tới điều này, chỉ là im lặng nhìn nhìn Dung Tắc, trong ánh mắt cố ý truyền ra vài phần khó hiểu.
Mà câu tiếp theo của hắn, gần như làm cho Liễm Tiêu theo phản xạ đứng dậy.
"Kỳ thực, vừa rồi thần vẫn luôn đi theo hai vị điện hạ."
Trong lòng thất kinh, nhưng Liễm Tiêu cũng biết, giả bộ ra cái loại vẻ mặt khó hiểu hay là kinh hoảng gì cũng đã không còn ý nghĩa nữa.
Cặp mắt kia, sắc bén mà thấu triệt, thật sự cái gì hắn cũng biết sao?
" Kỳ thực công chúa không cần đề phòng thần."
Lời này làm cho Liễm Tiêu nhịn không được nhìn xem hắn, lại vẫn là không nói gì thêm.
"Thần vẫn luôn đợi, đợi công chúa lớn lên đến mức thần cho rằng công chúa đã có thể biết được những chuyện nên biết. Kỳ thực, vài năm trước thần đã có cảm giác như vậy, nhưng vẫn có chút mờ mịt hỗn độn. Nhưng xem công chúa hiện nay, thật là hoàn toàn không giống một đứa nhỏ bình thường."
"Dung đại nhân đến đây để nói cái gì?" Trên mặt Liễm Tiêu đã không tỏ vẻ gì nữa. Có cần phòng bị hắn hay không, không phải do hắn quyết định.
"Bí mật của công chúa, thần sẽ không đi tìm tòi nghiên cứu, có điều, thần có thể nói cho công chúa những điều thần biết, hy vọng có thể giúp được gì đó." Giọng điệu của Dung Tắc vẫn là thường thường thản nhiên như trước, nhưng lời này nghe vào trong tai Liễm Tiêu, lại làm nàng gần như muốn kêu ra tiếng, nàng gần như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình nhảy lên kịch liệt.
Khẩn cấp muốn biết được mọi thứ, rốt cục có thể vạch trần được đáp án rồi sao?
Tối hôm đó, Liễm Tiêu vẫn không cách nào bình yên đi vào giấc ngủ. Đêm đã khuya, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, ý thức lại là cực kì thanh tỉnh. Những băn khoăn mà ban ngày nghĩ đến cứ lòng vòng trong đầu, làm sao cũng không gạt đi được. Lần đầu tiên, nàng bức thiết muốn có được lực lượng của riêng mình như thế, đủ để chống lại lực lượng của những người đó. Mà trước mắt, quan trọng nhất là làm rõ ràng thân thế của Cẩm Y.
Đột nhiên, Liễm Tiêu nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, sau đó là tiếng bước chân rất nhẹ, thoáng sửng sốt.
Mọi người hầu hạ bên cạnh Liễm Tiêu rất rõ ràng, nàng cực kì không thích ai chưa được cho phép đã bước vào phòng của nàng.
Như vậy, là thích khách? Hay kẻ trộm?
Làm sao có thể?!
Bản lĩnh của Dung Tắc nàng rất rõ ràng, làm sao có ai có thể không một tiếng động xuyên qua tầng tầng quan trạm tiến vào trong viện hoàng cung này được chứ, huống chi, cho dù có thích khách hoặc kẻ trộm, thì cũng không có khả năng đến chăm sóc nơi này của nàng. Nếu là thích khách, đương nhiên phải đi tìm hoàng đế. Nếu là kẻ trộm, dù không có mắt thưởng thức cũng phải nhìn ra được, uyển Tô Phương này của nàng là cực kỳ mộc mạc.
Kỳ thực, có lẽ trong lòng Liễm Tiêu đã đoán ra được là ai rồi.
Khẽ vén màn lên, mơ hồ nhìn thấy một bóng người nho nhỏ rón ra rón rén đi tới.
"Đêm hôm khuya khoắc, chạy loạn làm gì!"
"A!" Một tiếng thét kinh hãi, nhưng mới lên tiếng liền bị cắt đứt, chỉ nghe thấy hắn rên một tiếng, hẳn là hắn phản ứng rất nhanh bịt kín miệng. Kỳ thực giọng của Liễm Tiêu thật sự rất nhẹ, nhưng ở đây vốn là ban đêm yên ắng, cộng thêm lọt vào tai người nào đó vốn có tật giật mình kia nghe thấy thì lại là như sấm nổ ngang tai.
Sau đó liền thấy bóng người nọ thoáng chạy đến bên giường, mặt nhăn nhó, buồn bực oán giận gọi: "Tỷ tỷ!"
Liễm Tiêu không để ý tới hắn. Dù sao, không có chuyện gì hắn sẽ không lên điện tam bảo, nửa đêm chạy tới, trời mới biết hắn lại muốn quậy cái gì, tóm lại là chuyện không tốt.
Thấy Liễm Tiêu không để ý tới hắn, Cẩm Y lại mềm giọng gọi: "Tỷ tỷ..."
Liễm Tiêu chỉ là liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Lên đây trước đi, thời tiết lạnh như vậy, thật là có hứng thú chạy tới chạy lui."
Cẩm Y chỉ là cong khóe miệng lên, cười sáng lạn, thoắt cái liền chui vào ổ chăn.
Kỳ thực, đến năm tuổi, sau khi hai người có viện riêng của mình thì liền rất ít khi ngủ với nhau như vậy. Có điều lúc vừa bắt đầu, Cẩm Y vẫn sẽ mỗi ngày chạy tới chỗ nàng, nhưng sau đó là Liễm Tiêu không cho hắn ngủ lại ở trong này. Nàng không hy vọng Cẩm Y quá mức ỷ lại vào mình, huống chi, tuổi tác dần dần lớn, luôn phải tránh hiềm nghi.
Đương nhiên, Liễm Tiêu là không có khả năng có ý nghĩ gì đặc biệt trong đầu, theo tâm lý mà nói, Cẩm Y ở trong mắt nàng, từ đầu đến cuối chỉ là một đứa nhỏ mà thôi. Tuy rằng, rất nhiều lúc, đứa nhỏ này, trưởng thành sớm đến mức làm người đau lòng.
"Tỷ tỷ." Thấy Liễm Tiêu không nói gì, tính tình Cẩm Y không kiên nhẫn liền lên tiếng gọi.
"Hửm?" Liễm Tiêu chỉ là miễn cưỡng đáp lại. Lúc nãy là bởi vì nghĩ chuyện này chuyện kia nên vẫn không ngủ được, Cẩm Y xuất hiện, làm cho nàng tạm thời buông phiền não này ra, cho nên ý thức cũng dần dần chìm xuống.
Nhưng đột nhiên, trên lông mi truyền đến xúc cảm khác thường làm cho Liễm Tiêu thoáng mở mắt, sau đó nhịn không được trừng mắt nhìn Cẩm Y.
Đối diện mà nằm, khuôn mặt gần trong gang tấc, mang theo vài phần cười trộm thực hiện được kế xấu.
Liễm Tiêu chưa từng đi nghiên cứu xem người khác là như thế nào, nhưng với nàng, chỉ cần ngón tay mơn trớn lông mi sẽ cảm thấy thực ngứa, cho dù là tay của mình cũng vậy. Mà này cũng là chiêu mà Cẩm Y thường xuyên dùng để đánh thức nàng, làm cho nàng vừa hận vừa bất đắc dĩ.
Kỳ thực, Liễm Tiêu là thích Cẩm Y ở bên cạnh mình như vậy. Sẽ cảm thấy bỗng nhiên lòng mềm lại, cả người ấm áp, tất cả vẻ mặt đều dịu dàng xuống, bình tĩnh mà yên tâm. Nàng thường nghĩ, có thể đi đến thế giới này, có thể gặp được Cẩm Y, thật sự đã không còn gì hối tiếc. Cuộc đời này nàng không đòi hỏi gì, chỉ mong cùng hắn sống hết quãng đời còn lại. Mặc kệ là dưới loại thân phận gì...
Vốn tưởng rằng Liễm Tiêu sẽ có chút phản ứng tức giận, nhưng khi thấy nàng bình tĩnh ngoài dự đoán như vậy, Cẩm Y nhịn không được có chút khó hiểu hỏi: "Tỷ tỷ đang suy nghĩ gì vậy?"
Liễm Tiêu cũng không có lập tức trả lời, mà là im lặng thật lâu.
Chỉ cần biết Cẩm Y ở trong này thì nàng khẳng định là cũng bị hắn đánh thức, cho nên quyết khoát tỉnh ngủ, sau đó nhịn không được lại nghĩ tới những thắc mắc hần đây.
"Cẩm Nhi, tỷ và phụ hoàng mẫu hậu có giống nhau không?" Kính Lam Diên ngẫu nhiên sẽ nói đến người muội muội kia của nàng, trong lời của nàng nói biết được, Kính Thanh Loan tính tình như gió, là một nữ tử vô cùng có sức quyến rũ. Không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, cho nên, cho tới nay, Liễm Tiêu nghĩ bởi vì nàng giống cái Kính Thanh Loan kia mới được Mộ Duệ sủng ái như thế. Nhưng lời Dung Tắc nói, lại hoàn toàn phủ định suy đoán của nàng.
Có lẽ không nghĩ tới Liễm Tiêu lại đột nhiên hỏi loại vấn đề này, nên Cẩm Y sửng sốt một hồi mới trả lời: "Bộ dạng của tỷ tỷ và phụ hoàng cũng không phải rất giống nhau, nhưng lại rất giống rất giống mẫu hậu, đặc biệt là khi không có những người khác, tỷ tỷ và mẫu hậu ở cùng một chỗ, ngay cả vẻ mặt cũng rất giống, cười rộ lên càng giống."
Lời Cẩm Y nói, làm cho Liễm Tiêu bỗng nhiên tâm Tư Minh trong đến.
Nàng biết mình và Kính Lam Diên lớn lên giống nhau, nhưng Kính Lam Diên và Kính Thanh Loan vốn là là tỷ muội, cho nên nàng cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng lúc này, Liễm Tiêu cũng là bỗng nhiên hiểu được, Mộ Duệ, hắn nhớ nhung, có lẽ là những kỉ niệm về Kính Lam Diên.
Vào cung đình này, cho dù Kính Lam Diên lại ôn hòa nhân hậu như thế nào, nếu muốn bảo vệ cho vị trí Hoàng Hậu này, bảo vệ cho vị trí cách Mộ Duệ gần nhất này, là tuyệt đối không có khả năng quá mức thiện lương đơn giản. Nhưng Kính Lam Diên cũng đủ trí tuệ mà kiên cường, cho nên nàng có thể lập ra phòng tuyến cuối cùng, bảo vệ cho lòng của mình.
Mà hết thảy này, Mộ Duệ không có khả năng nhìn không ra. Hắn hẳn là có chút áy náy đi, mang nàng bước vào tràng tu la này. Bởi vì chút áy náy này, hắn mới dồn tất cả sủng ái cho nữ nhi là nàng đây, cũng bởi vậy kiên quyết muốn lập Cẩm Y làm thái tử, hắn hẳn là hy vọng khi mình sau trăm tuổi, Cẩm Y sẽ có đủ lực lượng bảo vệ Kính Lam Diên.
Vừa nghĩ như vậy, Liễm Tiêu liền cũng mở ra này lượn lờ kết.
Mộ Duệ là người lý trí như thế nào, cùng Lam Diên, Thanh Loan lớn lên, làm sao có thể không biết tính tình của các nàng, lại làm sao có thể không biết, nữ tử như Thanh Loan, chỉ có thể vọng, mà Lam Diên là người có thể gần nhau. Có lẽ, ngay từ đầu, lựa chọn của hắn đã là Lam Diên. Tạm thời mặc kệ hắn có tình cảm gì với Thanh Loan hay không, ít nhất, Lam Diên ở trong lòng hắn nhất định là chiếm tới trọng phân lượng.
Nếu lập Cẩm Y làm thái tử thì Mộ Duệ là khẳng định sẽ xuống tay với nhà họ Kính, khẳng định sẽ suy yếu lực lượng của bọn họ. Liễm Tiêu mơ hồ là biết tâm tính của Lam Diên, nàng là hy vọng Mộ Duệ sẽ bận tâm đến cảm nhận của nàng, có thể thủ hạ lưu tình với nhà họ Kính. Nhưng nay xem ra, vì vị trí thái tử của Cẩm Y, cũng vì Lam Diên, Mộ Duệ chỉ sợ ngược lại là sẽ hoàn toàn đoạt đi hết thảy của nhà họ Kính!
Nghĩ vậy, Liễm Tiêu nhịn không được lòng cả kinh.
Nhưng Mộ Duệ cũng không có khả năng để cho Cẩm Y không có nơi nương tựa, chỉ sợ hắn đã âm thầm nuôi trồng lực lượng, tương lai có thể giao phó cho Cẩm Y. Như vậy, cái lực lượng này, là ai? Mộ Đạm? Dung Tắc? Nguyên Thừa tướng? Lạc Hầu gia?
"Kỳ thực, đệ cũng không giống phụ hoàng, đổi lại có vài phần tương tự với mẫu hậu." Cẩm Y đột nhiên nói.
Liễm Tiêu nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, trong khuôn mặt đó, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Lam Diên. Chỉ sợ đúng là như thế, tuy rằng bộ dạng của đôi song sinh bọn họ này không phải rất giống nhau, những người đó nhưng không có chuyện cũ thực chân tướng cái kia phương hướng suy nghĩ. Mặc cho ai nhìn thấy Cẩm Y và Lam Diên, đều sẽ nhận thức giữa bọn họ chắc chắn là có quan hệ huyết thống.
Liễm Tiêu đột nhiên nảy ra một cái ý nghĩ trong đầu, có lẽ... Có lẽ người thật sự lớn lên giống Kính Thanh Loan, là Cẩm Y!
Chẳng lẽ... Cẩm Y là đứa nhỏ của Kính Thanh Loan? Mà Lam Diên đã nhận ra, cho nên thái độ đối với Cẩm Y mới kỳ quái như vậy?!
Không đúng, nếu Cẩm Y lớn lên giống Kính Thanh Loan, vậy Mộ Duệ không có khả năng không phát hiện ra, cũng không có khả năng không có lòng nghi ngờ. Cũng hoặc là, hắn kỳ thực là rõ ràng biết hết thảy sự thật? Bởi vì Cẩm Y là đứa nhỏ của Kính Thanh Loan, cho nên Mộ Duệ mới muốn lập hắn làm thái tử, hắn rốt cục vẫn là yêu Thanh Loan? Nhưng này cũng không đúng á, cái này mâu thuẫn với suy đoán lúc nãy. Mộ Duệ làm tất cả những chuyện này, không đồng nhất thẳng đều vì Lam Diên sao?
Ý nghĩ dần dần rối rắm, Liễm Tiêu cũng gắt gao nhíu mày lại.
"Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Cẩm Y thấy sắc mặt Liễm Tiêu dần dần không quá thích hợp, nhịn không được có chút lo lắng hỏi.
Nhắm mắt lại, thở phào một hơi, tạm thời quăng hết những suy nghĩ lung tung ra sau đầu, quay đầu hỏi Cẩm Y: "Cẩm Nhi, ở trong cung đệ có từng nhìn thấy muội muội của mẫu hậu, bức họa của Kính Thanh Loan không?"
Cẩm Y lắc lắc đầu, có chút khó hiểu nhìn Liễm Tiêu.
"Cẩm Nhi có cách nào có được không?" Liễm Tiêu thoáng im lặng xuống, đột nhiên hỏi.
Sau đó liền nghe được một tiếng cười khẽ của Cẩm Y, thanh tuyến sung sướng trả lời: "Không phải là bức họa giống sao? Hơn nữa cũng không phải nhân vật thần bí gì, có gì khó chứ. Tỷ tỷ muốn, Cẩm Nhi nghĩ cách làm ra là được."
Liễm Tiêu cũng cười, nhưng trong lòng vẫn là vòng quanh tầng tầng sầu lo.
Kỳ thực, một bức họa giống cũng không thể giải quyết được vấn đề gì, giống lại như thế nào, không giống lại như thế nào, điều đó cũng không thể chắc chắn là đứa nhỏ của ai. Bất quá, có lẽ có thể thoáng mở ra một chút khúc mắc đi. Dù sao hiện tại về thân thế của Cẩm Y, một chút manh mối cũng không có.
Trên thực tế, có lẽ xuống tay từ bên Như ma ma kia là trực tiếp nhất, dù sao nàng là người thay trẻ con năm đó. Nhưng ma ma còn lại đã biến mất, làm cho Liễm Tiêu thoáng có chút cố kỵ. Huống chi, Như ma ma là loại người cẩn thận, hơn nữa mắt nhìn thật sự lợi hại, dò đường từ chỗ nàng, có lẽ ngược lại lộ sơ hở.
Bỗng nhiên, Liễm Tiêu thở dài. Thật sự không thích cuộc sống như vậy, có thể mệt chết người á.
Khi phát giác Cẩm Y vẫn kỳ quái nhìn nàng, Liễm Tiêu nhịn không được lại là cười, sau đó hỏi: "Được rồi, trước tiên đệ mau nói, trễ như vậy chạy tới, rốt cuộc lại có kế hoạch gì?"
Liễm Tiêu vừa hỏi như vậy, Cẩm Y một chút cả cười, hơn nữa là cười đến thực quỷ dị.
Điều này làm cho Liễm Tiêu lại muốn thở dài.
"Tỷ tỷ biết Hổ Phách uyển sao?" Cẩm Y giống như một chút đến đây hưng trí, vẻ mặt hưng phấn.
"Hổ Phách uyển?" Hoàng cung lớn như vậy, Liễm Tiêu là người lười đi nhớ tên này nọ, cũng chưa từng nghe qua cái sân nào có tên này.
"Chính là nơi có truyền thuyết chuyện ma quái kia!" Cẩm Y là vẻ mặt chờ đợi, có lẽ là hy vọng khiến cho Liễm Tiêu hứng thú.
Mà Cẩm Y vừa nói như vậy, Liễm Tiêu cũng nghĩ tới. Ở trong hoàng cung, cái gọi là lãnh cung, cũng không phải thực sự cái địa phương kêu lãnh cung như vậy, mà giống Hổ Phách uyển như vậy hoang phế sân, kỳ thực cho dù là. Bất quá, nghe nói nơi đó cũng không có người ở. Nhưng ở trong cung này, nhiều năm như vậy, cái gì chỗ trong viện không mấy cái mạng người cất giấu. Hơn phân nửa là nghe nhầm đồn bậy, dần dần liền truyền ra chuyện ma quái cách nói đến.
Liễm Tiêu đương nhiên là không tin chuyện ma quái, nhưng thấy Cẩm Y như thế, có lẽ nàng đã đoán ra được hắn muốn làm gì rồi.
"Muốn đến đó nhìn xem sao?"
Cẩm Y thật nhanh gật đầu.
Liễm Tiêu liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: "Đệ điên rồi à, đã trễ thế này, bên ngoài lạnh như vậy mà còn muốn chạy ra đó. Hơn nữa, nếu thật sự để cho ai thấy được, không gặp quỷ cũng bị người nháo thành quỷ. Đến lúc đó sự tình nháo lớn, xem đệ thu xếp thế nào."
"Tỷ tỷ ~~~" Thấy Liễm Tiêu không chịu đồng ý, Cẩm Y lại bắt đầu tưởng náo loạn, đoán chừng không đồng ý hắn, Liễm Tiêu là đừng mong được ngủ.
Lời mở đầu bác bỏ! Khẽ xoa thái dương, Liễm Tiêu là thật không biết mình đã tạo cái nghiệt gì, mà gặp phải cái tên như vậy..
Khi đứng trước cái sân hoang phế kia, Liễm Tiêu ngoài việc ai thán ba tiếng ra thì thật sự không biết còn có thể làm sao bây giờ. Khi gió lạnh thổi tới, theo bản năng run lên.
Mà bên kia, trên cửa xích khóa, khẽ đẩy liền có thể xuất hiện một khe hở không nhỏ, Cẩm Y ghé người trên cửa viện nhìn vào trong. Liễm Tiêu đứng cách đó không xa cũng có thể xuyên qua khe cửa này nhìn vào trong viện. Nhưng kỳ thực, đêm hôm nay có vẻ tối, trong viện cũng là tối đen một mảnh, cái gì cũng không thấy rõ lắm, cũng bởi vì như thế mà càng cảm thấy âm trầm.
Nhưng bộ dạng của Cẩm Y lại giống thập phần hưng thú dạt dào, miệng còn không biết than thở cái gì. Liễm Tiêu nhịn không được thấp giọng thì thào tự nói một câu: "Thật không biết tính tình này rốt cuộc giống ai."
Đi tới phía trước vài bước, Liễm Tiêu muốn kéo Cẩm Y đi trở về. Dù sao cửa khóa không vào được, còn không bằng sớm một chút tiết trời ấm lại cùng ổ chăn, đó bao nhiêu thoải mái nha.
Nhưng khi đi đến bên cạnh hắn thì đột nhiên nghe "Rắc" một tiếng, rất giống như tiếng phát ra khi có người giẫm lên nhánh cây.
Gần đây có người? ! Nghĩ vậy, Liễm Tiêu nhịn không được động tác cứng đờ.
Lúc này Cẩm Y cũng là đột nhiên thần bí đưa lỗ lại đây nói: "Tỷ tỷ nghe được không? Dường như bên trong có người nha!" Vẻ mặt hưng phấn.
Nếu có thể, lúc này Liễm Tiêu thật sự rất muốn bóp cổ hắn, rõ ràng giết chết quách đi. Kỳ thực nàng cũng không biết có phải là thật sự sợ hay không mà cứ cảm thấy lòng có chút hoảng loạn. Cũng không biết Cẩm Y là tài cao mật lớn hay có bị thần kinh gì không.
Liễm Tiêu đột nhiên nghĩ đến, lấy khinh công của Cẩm Y, muốn vượt qua bức tường này, cũng không phải chuyện gì khó, vậy mà hắn lại ở đây nhìn trộm cái gì?
"Cẩm Nhi, đệ có thể phóng qua bức tường này đúng không?"
"Ừm!" Cẩm Y thực rõ ràng gật gật đầu.
"Vậy đệ đang làm gì ở đây?"
"Như vậy mới thú vị nha, trực tiếp trèo tường qua không có gì vui cả!"
Liễm Tiêu nhịn không được trợn mắt, một phen túm lấy cánh tay hắn liền xoay người đi về.
"Tỷ tỷ? Làm gì vậy, vừa phát hiện thứ chơi vui như vậy, đệ muốn vào xem một chút! Tỷ tỷ!" Cẩm Y dám không chịu đi.
Liễm Tiêu quay đầu lại, có chút tức giận nhìn hắn.