Sau đó, Dung Tắc như là đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Có điều ngươi yên tâm, ta đã đồng ý dạy ngươi võ công, liền sẽ không nuốt lời. Tuy rằng ta sẽ rời khỏi triều đình, nhưng tạm thời sẽ không rời vương triều. Không bằng ta cứ âm thầm dạy ngươi là được, cũng đỡ phải mắc công ngươi nghĩ cách để lấy được Mộ Duệ đồng ý."
Liễm Tiêu nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó hỏi: "Đã rời khỏi, vì sao không dứt khoát đi xa chút, hoàn toàn rời đi?"
Thoáng im lặng một hồi, Dung Tắc mới trả lời: "Làm sao nói buông là buông liền được chứ." Hơi trầm ngâm một lát, còn nói thêm, "Nếu phụ hoàng ngươi thật sự làm cái gì, nếu Lam Diên không qua được sự cố chấp trong lòng kia, thì ngươi liền nghĩ cách khuyên bọn họ đi. Kỳ thực, trong lòng Mộ Duệ cũng là có nỗi khổ. Lam Diên và Thanh Loan tuy rằng hiểu hắn, nhưng các nàng cũng là lưng đeo rất nhiều thứ quan trọng, rất nhiều lúc, ngược lại sẽ làm gánh nặng của Mộ Duệ càng trở nên quá nặng. Ba người bọn họ, từng người đều có thứ không thể buông ra. Mộ Duệ không bỏ xuống được giang sơn, Lam Diên không bỏ xuống được dòng họ Kính, Thanh Loan không bỏ xuống được giấc mộng, bọn họ luôn bức mình đến hoàn cảnh tiến lùi đều khó. Chỉ có ta, vốn đã không có cái gì, với ta mà nói, ta là đại ca của ba người bọn họ, đây là điều quan trọng nhất. Nhưng dường như trong lúc vô tình ta cũng đã đi vào tình cảnh khó cả đôi đường." Hắn lại là khẽ cười trào phúng.
"Vậy rõ ràng không nên rời đi." Liễm Tiêu khẽ rũ mắt xuống, chặn lại hết thảy ở chỗ sâu trong ánh mắt, nhẹ giọng nói một câu như thế.
"Không!" Dung Tắc lại là thực khẳng định từ chối, "Nếu ta không đi, Mộ Duệ sẽ ép ta đi, không hy vọng ta bị cuốn vào trận phân tranh này, nếu thật sự có lòng nghi kỵ cũng thế, hắn đều sẽ ép ta rời đi. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cho nên, ta nghĩ, ta chủ động rời đi sẽ tốt hơn một chút. Cả đời này của Mộ Duệ, gặp phải rất nhiều lựa chọn không thể không làm, mà lựa chọn này, luôn buộc hắn từ bỏ rất nhiều thứ hắn không muốn từ bỏ. Ta không hy vọng có một ngày, ta cũng trở thành một tác nhân buộc hắn làm ra loại lựa chọn này."
"Vậy sao?" Liễm Tiêu chỉ là từ chối cho ý kiến tùy ý đáp một câu như thế.
Đúng như lời Dung Tắc nói, bọn họ đều có thứ bọn họ không bỏ xuống được. Mà nàng, cũng có!
Cho nên... Nếu cần phải làm như vậy, nàng phải làm cho lòng mình, lạnh lẽo cứng rắn như sắt.
Nếu muốn bảo vệ một thứ gì đó, nhất định phải bỏ qua hết thảy quyết định, nếu không, đi sai một bước, có lẽ kết quả chính là thua cả ván, không còn gì cả.
Bọn họ cũng đều biết cái gì là quan trọng nhất với mình, vì thế cho dù khó cả đôi đường, vẫn có thể buông xuống được.
Chính nàng cũng rõ ràng, đối với nàng mà nói, cái người từ lúc bắt đầu sinh mệnh liền đi theo bên cạnh mình kia, là nàng tuyệt đối không có khả năng buông ra, cho nên, cho dù tương lai có lựa chọn khó khăn, nàng cũng biết đáp án của mình là gì.
. .
"Về thân thế của Cẩm Y..." Đây mới là điều Liễm Tiêu quan tâm nhất.
"Phụ nhân áo đen kia, Lam Diên gọi bà ấy là 'Ôn di nương', lúc Lam Diên còn chưa có vào cung, ta đã thấy bà ấy một lần. Lúc đó ta không biết bà ấy là ai, mãi cho đến vài năm sau, mới từ một ít lời đồn trong giang hồ dần dần đoán ra lai lịch của bà ấy. 'Mặc kiếm Ôn Lang', trước khi bà ấy thoái ẩn giang hồ, cũng là một nhân vật nổi như cồn. Sau đó Lam Diên vào cung, bà ấy cũng đi theo, nhưng vẫn là ẩn ở một nơi bí mật gần đó. Ta không biết bà ấy muốn làm cái gì, hoặc là nói dòng họ Kính muốn làm cái gì, cho nên đã nghiêm mật điều tra nghe ngóng hết thảy hành động của bà ấy. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Theo Lam Diên vào cung, đến khi sinh ra công chúa và điện hạ, bốn năm trời, bà ấy không có bất kì hành động gì khác thường. Cũng may ta vẫn không có thả lỏng giám sát, cho nên mới phát hiện chuyện các bà ấy thay trẻ con."
Nói đến đây, Dung Tắc nhìn xem Liễm Tiêu, ánh mắt giống như có chút xin lỗi, "Có điều, ta tra xét thật lâu, vẫn là tra không ra thân thế của Cẩm Y. Ta chỉ biết là, Ôn Lang cưu mang một nữ tử, cho nên đoán điện hạ là do nữ tử kia sinh ra. Nhưng hết thảy về nữ tử kia đều không có dấu vết để lại. Cũng là bởi vì như thế, ta mới hiểu được dòng họ Kính sâu không lường được, hiểu được vì sao Mộ Duệ luôn không yên lòng với bọn họ."
Trầm ngâm một lát, Liễm Tiêu mới nói tiếp: "Không có từ manh mối đôi mắt xanh này của Cẩm Y tra đi lên sao? Nghe nói, năm đó công chúa Chiến Phượng cũng có một đôi mắt xanh."
"Mắt xanh... , ta đã tra rồi. Nhưng dường như hết thảy mọi chuyện đều bị người cố ý lau đi. Căn bản ngay cả tư liệu bình thường cũng tra không ra. Năm đó tên của công chúa Chiến Phượng là do hoàng đế Thái Tổ tự mình đặt, nhưng là về công chúa Chiến Phượng, có thể tra được tin tức quá ít. Chiến dịch Mạc Bắc năm đó, giống như bởi vì Kính nguyên soái và công chúa Chiến Phượng mất mà trở thành một cái cấm kỵ."
Những gì Dung Tắc nói, Liễm Tiêu đều biết, xác thực mà nói, đó giống như một cái cấm kỵ của hoàng đế Mộ Duệ.
"Vậy vì sao ngươi nhất định cảm thấy cái nữ tử kia có liên quan tới Cẩm Y chứ?"
"Bởi vì đó là chuyện duy nhất không tầm thường lúc ấy, cho nên chỉ có thể theo cái phương hướng này đi thăm dò chứng cứ."
Liễm Tiêu đột nhiên nhìn Dung Tắc, đổi đề tài, nói: "Sau đó thì sao? Nếu lúc ấy tra ra cái gì thì Dung đại nhân định xử lý như thế nào?"
Dung Tắc thoáng ngơ ngác.
Im lặng một lát, hắn mới trả lời: "Lúc ấy dường như ta cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy chuyện này hẳn là rất quan trọng, cho nên phải đi thăm dò. Nhưng mà..." Hắn ngẩng đầu nhìn Liễm Tiêu, nói, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n "Ta chưa từng nghĩ tới sẽ nói chuyện này cho Mộ Duệ hoặc là Lam Diên biết, nói ra, sẽ liên lụy rất nhiều người. Cho nên, kỳ thực, về thân thế của điện hạ, công chúa cần gì cứ dây dưa như thế?"
"Vì sao ta cứ một mực muốn biết được điều đó, cũng giống như ngươi năm đó vì sao muốn đi thăm dò mà thôi."
Nhìn nhau, đều là mỗi người trăm mối băn khoăn riêng.
Chiến dịch Mạc Bắc năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nữ tử lúc trước Ôn Lang cưu mang, rốt cuộc là ai? Cẩm Y và công chúa Chiến Phượng có mắt xanh giống nhau, lại là kế thừa từ người nào?
Thì ra, thật sự có rất nhiều bí mật bị chôn sâu.
"Dung đại nhân." Liễm Tiêu đột nhiên hỏi, "Chẳng lẽ chưa từng hoài nghi, có lẽ Cẩm Y..." Lời thoáng dừng, nhìn nhìn Dung Tắc, "Là con của Kính Thanh Loan sao?"
Dung Tắc là thật sự bị kinh ngạc. Người gần ngay trước mắt, ngược lại thường bị dễ dàng bỏ qua.
Nhưng rất nhanh, hắn liền khôi phục vẻ như thường, sau đó nhẹ nhàng cười, khẳng định trả lời: "Không có khả năng! Mộ Duệ là người lý trí, hắn lựa chọn Lam Diên, như vậy tuyệt đối không có khả năng đi trêu chọc Thanh Loan. Khúc mắc tình yêu, rất hao phí tinh thần, lấy tính cách của hắn, sẽ không làm cho mình lâm vào khốn cảnh như vậy. Hơn nữa, Thanh Loan là một đứa trẻ kiêu ngạo, nàng cũng tuyệt đối không cho phép mình tham gia vào giữa Mộ Duệ và Lam Diên."
"Thế vì sao nhiều năm như vậy, nàng vẫn chưa từng xuất hiện? Một người là thanh mai trúc mã, một người là tỷ tỷ ruột, còn có ngươi, các ngươi đều ở trong cung này, nhưng nàng lại như đã biến mất."
Trên mặt Dung Tắc, giống như hiện lên vẻ gì đó không hiểu được, sau đó lại giống như là khẽ thở dài, mới nói: "Này đó, nếu tương lai ngươi gặp nàng, thì tự mình hỏi đi."
Liễm Tiêu nhẹ nhàng mà nhíu mày.
Quyết định không che giấu tâm trí thành thục ở trước mặt Dung Tắc nữa, đổi được tin tức còn ít hơn những gì đã đoán được từ trước.
Đã biết thân phận của phụ nhân áo đen kia, nhưng nàng chỉ biết thân phận hiện nay của bà ấy, còn thân phận trước kia, biết và phủ nhận dường như không có tác dụng gì lớn.
Đã biết chiến dịch Mạc Bắc năm đó sương mù trùng điệp, có người cố ý che dấu sự thật. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhưng về này cái, trên điện Hoàng Cực, khi nghe lén được cuộc nói chuyện của Mộ Duệ và Nguyên Thừa tướng liền đã dậy lòng nghi ngờ.
Đã biết Ôn Lang cưu mang một nữ tử có lẽ có liên quan tới thân thế của Cẩm Y. Nhưng cũng chỉ là có lẽ, không có bất kì chứng cứ gì, đây gần như là trực giác của Dung Tắc mà thôi.
Đã biết hoàng đế không biết thân thế của Cẩm Y, này ngược lại coi như là có thu hoạch, làm cho nàng an tâm chút.
Đã biết Cẩm Y không có khả năng là con của Thanh Loan, tuy rằng này cũng chỉ là từ một phía Dung Tắc, nhưng vẫn cảm thấy là có thể tin.
Đã biết chuyện cũ trước kia của bốn người bọn họ, đã biết Dung Tắc sẽ rời khỏi cung đình, lại cũng chỉ là mang đến một ít cảm thán mà thôi.
Đã biết nhà họ Kính sâu không lường được, nhưng lấy thái độ không đếm xỉa đến chuyện triều đình hiện nay của nhà họ Kính, sức mạnh này, đối với nàng mà nói chỉ là hư ảo xa xôi không thể thành. Có lẽ là cố ý muốn tạo khoảng cách mà mấy năm nay Lam Diên gần như chưa từng liên lạc với dòng họ Kính.
Liễm Tiêu không tiếng động thở dài.
Lúc này, Dung Tắc đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, sau một lát, xoay người lại nói với Liễm Tiêu: "Là điện hạ tới đây."
Liễm Tiêu thoáng sửng sốt, mới gật gật đầu.
"Thần cáo lui trước." Dung Tắc bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, lại khôi phục bộ dạng ngày thường nhìn thấy kia, cứng cỏi mà nghiêm túc. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhưng lúc này ở trong mắt Liễm Tiêu mà nói, lại từ trong ánh mắt đó thấy được rõ ràng một tia nhu hòa.
"Giờ Mùi ngày mai, thần sẽ dẫn công chúa đến chỗ này xem vài thứ. Có lẽ, đối với công chúa mà nói, những thứ đó so với chuyện biết được thân thế của điện hạ mà nói còn quan trọng hơn nhiều."
Liễm Tiêu nhịn không được lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng không đợi nàng hỏi cái gì, Dung Tắc đã nhảy từ cửa sổ bên kia ra khỏi phòng, trong giây lát đó bóng dáng liền biến mất .
.
Khi Liễm Tiêu mở cửa ra, Cẩm Y liền chạy tới.
"Sao tỷ tỷ còn chưa ngủ?" Hắn có chút khó hiểu hỏi.
"Không phải đệ cũng còn chưa ngủ đó sao." Liễm Tiêu chỉ là cười khẽ nói trả về một câu.
Cẩm Y thoáng ngơ ngác, giống như là đang suy tư, sau đó khóe miệng cong lên, không tiếp tục đề tài này nữa.
"Sao lại trở về đây? Không phải bảo đệ trở về nghỉ ngơi sao?"
"Đêm nay Cẩm Nhi muốn ngủ ở chỗ tỷ tỷ!" Giọng điệu có chút mãnh liệt đó làm cho Liễm Tiêu hơi buồn cười.
Chỉ là nhẹ liếc mắt nhìn hắn, Liễm Tiêu liền xoay người đi đến tẩm cung, giống như không định để ý tới hắn.
Đi nhanh tới trước vài bước, Cẩm Y đuổi theo Liễm Tiêu, lên tiếng gọi: "Tỷ tỷ."
"Hửm." Liễm Tiêu chỉ là tùy ý đáp lại.
"Tỷ tỷ." Sau một hồi không nói gì, hắn lại là gọi một tiếng như vậy.
"Hửm?" Liễm Tiêu thoáng có chút khó hiểu.
"Tỷ tỷ." Cẩm Y lại vẫn là gọi như vậy.
Lúc này, Liễm Tiêu nhìn hắn, mày thoáng nhíu lại. Nhưng trên mặt Cẩm Y, lại chính là tươi cười mà ngày thường đã nhìn quen, có chút giảo hoạt và sắc mặt vui vẻ.
"Tỷ tỷ tốt nhất, cho nên sẽ không đuổi đệ đi đúng không." tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Hơi nheo mắt lại, khi nói như vậy, trong nụ cười của Cẩm Y, lại lộ ra vài phần làm nũng.
"Tùy đệ." Liễm Tiêu chỉ là cười cười, cũng không khó xử hắn.
Lộ ra một nụ cười sáng lạn, Cẩm Y bỗng nhiên đưa tay kéo tay nàng, trong lòng bàn tay vốn ấm áp, lúc này truyền qua là cảm giác hơi man mát. Có lẽ là vì ban đêm rất lạnh mà Liễm Tiêu cũng không có để ý.
Nhưng dường như nắm có hơi chặt, làm cho Liễm Tiêu nhịn không được có chút khó hiểu nhìn nhìn hắn.
"Làm sao vậy?" Nhận thấy được ánh mắt của Liễm Tiêu, Cẩm Y tùy ý hỏi một câu, trên mặt vẫn là nụ cười làm cho nàng cảm thấy ấm áp đó, ở chỗ sâu trong ánh mắt trong trẻo thấu triệt, giống như không có bất kì vẻ kì lạ gì.
"Không có gì." Liễm Tiêu chỉ là lắc lắc đầu.
Hắn thật sự là không có gì chứ?
Dần dần rời xa cái nơi quỷ dị kia, nhưng Cẩm Y cũng dần dần chậm bước chân. Mãi cho đến khi đi đến gần cổng Tô Phương uyển, Cẩm Y đột nhiên ngừng lại.
Liễm Tiêu vốn đang kéo tay Cẩm Y có chút kỳ quái nhìn nhìn hắn, cũng dừng bước lại.
"Cẩm Nhi, làm sao vậy?"
Khi ngẩng đầu nhìn Liễm Tiêu, ánh mắt Cẩm Y trầm triệt mà kiên định, giống như quyết định cái gì.
"Tỷ tỷ, đệ muốn cùng người kia học võ."
"Cái gì?!" Liễm Tiêu là thật kinh sợ, nhưng lập tức gần như không chút do dự từ chối, "Không được!"
"Vì sao, tỷ tỷ, tuy rằng vừa rồi người kia có lẽ là lai lịch không rõ, nhưng thoạt nhìn cũng không có ác ý mà, hơn nữa, bà ta thật sự rất lợi hại, tỷ tỷ cũng phát hiện mà đúng không?" Cẩm Y giống như thập phần kiên trì, trong loại kiên trì này lại mang theo một ít bức thiết.
Liễm Tiêu khẽ nhíu mày.
Cái lão phu nhân kia, cũng không phải là lịch không rõ, Liễm Tiêu biết nàng là ai. Cho nên, nàng không hy vọng Cẩm Y tiếp cận người kia, như vậy làm cho nàng cảm thấy, mọi thứ đang đi đến cục diện ai cũng không thể khống chế.
"Tỷ tỷ!" Thấy vẻ mặt Liễm Tiêu hoàn toàn không có ý hoà hoãn, Cẩm Y nhịn không được lại gọi một tiếng.
"Tỷ nói không được chính là không được, bình thường đệ thích chơi đùa thế nào đều tuỳ đệ, nhưng chuyện này thì tuyệt đối không được thương lượng!" Giọng điệu của Liễm Tiêu cực kì kiên định.
Cẩm Y bỗng nhiên im lặng, nhìn Liễm Tiêu, hồi lâu sau mới mang theo một ít nghi ngờ hỏi: "Tỷ tỷ, vì sao đệ cảm thấy tỷ phản ứng mạnh như vậy?" Nói vi đốn, lại nói tiếp, "Tỷ tỷ, tỷ đang sợ cái gì sao?" Cặp mắt xanh kia thấu triệt thanh minh, sáng quắc vi mũi nhọn huỳnh lượng như tinh. Đối với tầm mắt như vậy, làm Liễm Tiêu theo bản năng né tránh.
"Tỷ tỷ?" Điều này làm cho Cẩm Y càng thêm nghi ngờ.
Liễm Tiêu không có trả lời vấn đề của hắn, chỉ là nói: "Cẩm Nhi, tham nhiều không tinh, không có lợi. Đệ có Dung Tắc làm sư phụ rồi còn chưa đủ sao?"
Nhắc tới Dung Tắc, Cẩm Y cũng là đột nhiên trầm cắt bỏ sắc mặt, nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói: "Dung Tắc? Tỷ tỷ, tỷ biết không? Trừ lúc đầu học khinh công ra, cái gì hắn cũng không chịu dạy cho đệ, những gì đệ học được đều giống như mấy thị vệ kia, hắn chưa từng dạy cho đệ võ công thật sự. Dung Tắc, hắn ngoài khinh công nhất tuyệt ra thì kiếm thuật lại đăng phong tạo cực, nhưng một chút hắn cũng chưa từng dạy cho đệ." Giống như là càng nói càng tức giận, âm lượng cũng dần dần cao lên.
Mà Liễm Tiêu là rất giật mình, chưa từng nghĩ tới lại có chuyện như vậy.
"Tỷ sẽ đến hỏi hắn." Trong lòng tuy rằng là tầng lan gấp khởi, nhưng trên mặt Liễm Tiêu lại vẫn là bình tĩnh như trước.
"Không cần!" Cẩm Y cũng là thực rõ ràng từ chối, "Nếu muốn hỏi, đệ đã sớm hỏi. Hắn đã không muốn dạy thì sẽ không dạy đâu, chẳng lẽ còn muốn đệ đi năn nỉ hắn nữa sao!"
"Cẩm Nhi." Mềm giọng, Liễm Tiêu nhẹ giọng nói, "Chuyện này, để cho tỷ tỷ xử lý được không. Nhưng đệ đừng lại đến Hổ Phách uyển tìm người kia, đừng tiếp xúc với bà ta, điểm ấy, đệ nhất định phải đồng ý tỷ."
"Được!" Cẩm Y thực rõ ràng đồng ý rồi, nhưng còn lập tức nói thêm, "Nhưng tỷ phải nói cho đệ biết lý do."
"Việc này quá mức quỷ dị, ai biết sẽ có nguy hiểm gì hay không, tỷ không hy vọng đệ xảy ra chuyện gì."
Im lặng một lát, sắc mặt Cẩm Y lộ ra hơi hơi lạnh lẽo, bình tĩnh nói: "Tỷ tỷ, tỷ gạt đệ!" Hắn thoáng lùi lại hai bước, chính là nhìn chằm chằm Liễm Tiêu, ánh mắt sâu thẳm.
Điều này làm cho Liễm Tiêu hơi có chút không thể xoay sở, nhưng trong lúc nhất thời không biết nên nói rõ ràng như thế nào.
Thở dài thật dài, mới nói tiếp: "Được! Tỷ nói cho đệ." Thoáng sắp xếp lại ý nghĩ, mới tiếp tục nói, "Người vừa rồi chúng ta gặp kia, có lẽ bà ấy không biết, nhưng tỷ là đã từng gặp bà ấy."
Cẩm Y sửng sốt, nhịn không được hỏi: "Tỷ tỷ từng gặp? Tại sao đệ không biết?"
Liễm Tiêu chỉ là khẽ cười, mới tiếp tục nói: "Kỳ thực bà ấy là người hậu thân biên. Phù Hương, Như ma ma, còn có người vừa rồi kia, đều là người đi theo mẫu hậu từ trong nhà họ Kính mà ra. Bất quá, tỷ đã thấy bà ấy là lúc còn rất nhỏ, có lẽ là đệ không nhớ rõ, tỷ cũng là mơ hồ có chút ấn tượng mà thôi. Nhưng sau đó cũng rốt cuộc không thấy nữa, hoàn toàn biến mất. Tỷ từng đi thăm dò, nhưng trong cung hoàn toàn không có ghi lại người này." Những lời này, Liễm Tiêu không có nói dối Cẩm Y, chẳng qua dùng cái gọi là tuổi mơ hồ trước đây. Trên thực tế, khi nàng gặp cái lão phụ áo đen kia là lúc nàng vẫn còn là trẻ con.
Mà người kia, đúng là một ma ma khác thay trẻ con năm đó!
Hơn nữa, chỉ sợ cũng là trên đời này, người duy nhất thật sự biết rõ ràng hết thảy chân tướng.
Kỳ thực, Liễm Tiêu cũng muốn điều tra rõ ràng thân thế của Cẩm Y, nhưng lại không xuống tay từ phía Như ma ma, bởi vì còn có bộ phần nguyên nhân là, nàng không biết Như ma ma rốt cuộc biết bao nhiêu về thân thế Cẩm Y.
Liễm Tiêu nhớ rõ, năm đó khi thay trẻ con, trong đối thoại của các nàng, Liễm Tiêu biết, Cẩm Y là do lão phụ áo đen này mang đến. Mà khi nhìn thấy đứa trẻ kia, Như ma ma là thập phần kinh ngạc về đôi mắt xanh của Cẩm Y, nhưng không có mảnh hỏi.
Sau đó, ma ma kia biến mất, làm cho Liễm Tiêu nghi ngờ là Như ma ma đã làm cái gì đó, nhưng vẫn chưa phát hiện bất kì manh mối sơ hở gì, cho nên chỉ có thể từ bỏ, sau đó cũng dần dần buông xuống phần nghi ngờ này.
Nhưng bây giờ, người vốn tưởng rằng đã biến mất, lại đột nhiên xuất hiện, thậm chí, có thể kỳ thực người kia vẫn luôn ở trong cung, chưa bao giờ rời đi.
Liễm Tiêu biết thân thế của Cẩm Y, nhưng nàng biết mình tuyệt sẽ không làm ra chuyện bất lợi gì cho Cẩm Y. Lam Diên có lẽ cũng là biết được, nhưng xem tính tình của nàng, cho dù đã biết, cũng sẽ vĩnh viễn chôn ở trong lòng. Như ma ma cũng là biết được, nhưng cái lão ma ma đã nhìn bọn họ lớn lên này, Liễm Tiêu đúng rồi giải, nàng là người thực sự trung thành cực kín miệng, cho nên không cần lo.
Nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện nhân tố không xác định này, người có lẽ biết hết thảy sự thật này, thật sự làm cho Liễm Tiêu nhịn không được phiền não, trong nháy mắt đó, nàng thật sự đã nảy lên sát ý, muốn làm cho người này hoàn toàn biến mất. Chẳng sợ, có lẽ sẽ bởi vì vậy mà mãi mãi cũng tra không ra thân thế của Cẩm Y.
"Đã là người theo mẫu hậu đi ra từ nhà họ Kính, vậy hẳn là có thể tin tưởng mà, rốt cuộc tỷ tỷ là lo lắng cái gì?" Cẩm Y hơi nhíu mày lại.
"Năm đó, bà ấy hoàn toàn biến mất, về phương diện này rốt cuộc phát sinh chuyện gì, không ai biết. Mà vì sao bà ấy vẫn còn ở trong cung, cũng không có người biết. Cẩm Nhi, dưới tình huống như vậy, đệ nói xem tỷ có khả năng cho đệ đi tiếp cận người kia sao?" Kỳ thực, Liễm Tiêu thật sự lo lắng là, nếu thật là Như ma ma xuống tay làm cho người kia biến mất, mà người kia lại thực may mắn còn sống, như vậy, bây giờ bà ấy còn ở trong cung là có mục đích gì? Thừa cơ trả thù sao? Bà ấy nói muốn dạy Cẩm Y võ công lại là có mục đích gì?
"Nhưng nếu người kia thật sự nguy hiểm như vậy, thì với võ công của bà ta, muốn lấy tính mạng của chúng ta bất kì lúc nào, cũng không phải là việc khó. Nếu tránh đi, ngược lại là tạo thành cục diện địch trong tối ta ngoài sáng, vì sao không rõ ràng tiếp cận bà ta chứ? Có lẽ ngược lại sẽ tra ra được cái gì?"
"Không được!" Liễm Tiêu rõ ràng bác bỏ. Để cho Cẩm Y tiếp cận bà ấy, vạn nhất người kia nói cho Cẩm Y biết thân thế của hắn thì làm sao bây giờ. Kỳ thực, Liễm Tiêu cũng không biết vì sao mình lại không cho Cẩm Y biết thân thế của mình, cẩn thận nghĩ lại, có lẽ, chỉ là vì... Sợ hãi không có thân phận này trói buộc, thì Cẩm Y vốn đã không thích chốn cung đình này,sẽ có lúc rời đi sao? Nếu thật sự biết được thì hắn... sẽ sao?
"Đệ đánh mất suy nghĩ này trong đầu đi, tỷ tuyệt đối không có khả năng đồng ý." Trong giọng Liễm Tiêu nói, nghe không ra đường sống cứu vãn gì. Cẩm Y rất hiểu nàng, cho nên, lúc này cũng không nói gì nữa.
Nhưng Liễm Tiêu vẫn là không quá yên tâm.
"Cẩm Nhi, nói cho tỷ biết, đệ sẽ không đi tiếp cận người kia."
Nhẹ mím môi, khóe miệng thoáng cong lên, mỉm cười, Cẩm Y trả lời: "Ừm, Cẩm Nhi đồng ý tỷ tỷ, sẽ không đi tiếp cận người kia."
Thế này mới làm cho Liễm Tiêu nhẹ nhàng thở ra.
"Cũng đã trễ thế này rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nói xong, Liễm Tiêu liền một mình xoay người rời đi, đi đến Tô Phương uyển.
Mà Cẩm Y vẫn đứng tại chỗ, trong lúc vẻ mặt biến đổi ẩn ẩn lộ ra vẻ mê hoặc, khẽ rũ mắt xuống, giống như đang suy tư cái gì, sau một lát, nâng mắt lên nhìn xem bóng dáng Liễm Tiêu, hơi hơi cười, nhưng đáy mắt lại ẩn dấu một ít sâu thẳm ai cũng xem không hiểu.
. .
Vòng quanh tường viện Tô Phương uyển, tiến vào một mảnh nhỏ rừng trúc, sau đó có thể nhìn thấy một cánh cửa nhỏ ẩn sau rừng trúc.
Vốn cánh cửa này gần như là phế khí, gài khóa, cũng chưa từng có người nào ra vào. Sau đó, cũng trở thành "Con đường bí mật" mà Liễm Tiêu và Cẩm Y âm thầm ra vào.
Chậm rãi đẩy cửa gỗ ra, phát ra một tiếng "Két ——"rất nhẹ.
Mở cửa ra, Liễm Tiêu liền đi vào, nhưng tiếng bước chân đột nhiên vang lên phía sau lại làm cho nàng nhịn không được cứng đờ.
Cả đêm bị dọa hai lần, làm cho nàng gần như muốn nguyền rủa ra tiếng.
Bỗng nhiên xoay người, cách đó không xa, bóng dáng bình lặng đứng yên, lộ ra khí thế sắc bén quen thuộc.
"Công chúa, đã trễ thế này, vẫn chưa nghỉ ngơi sao?" Là Dung Tắc!
Liễm Tiêu thật sự không nghĩ tới thế nhưng sẽ bị đãi đến, hơn nữa là bị người phiền toái như vậy đãi đến. Trong lòng trấn định như thường, nhưng quá mức bình tĩnh ngược lại sẽ dễ bị nghi ngờ, dù sao nàng vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Cho nên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau đó, Dung Tắc như là đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Có điều ngươi yên tâm, ta đã đồng ý dạy ngươi võ công, liền sẽ không nuốt lời. Tuy rằng ta sẽ rời khỏi triều đình, nhưng tạm thời sẽ không rời vương triều. Không bằng ta cứ âm thầm dạy ngươi là được, cũng đỡ phải mắc công ngươi nghĩ cách để lấy được Mộ Duệ đồng ý."
Liễm Tiêu nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó hỏi: "Đã rời khỏi, vì sao không dứt khoát đi xa chút, hoàn toàn rời đi?"
Thoáng im lặng một hồi, Dung Tắc mới trả lời: "Làm sao nói buông là buông liền được chứ." Hơi trầm ngâm một lát, còn nói thêm, "Nếu phụ hoàng ngươi thật sự làm cái gì, nếu Lam Diên không qua được sự cố chấp trong lòng kia, thì ngươi liền nghĩ cách khuyên bọn họ đi. Kỳ thực, trong lòng Mộ Duệ cũng là có nỗi khổ. Lam Diên và Thanh Loan tuy rằng hiểu hắn, nhưng các nàng cũng là lưng đeo rất nhiều thứ quan trọng, rất nhiều lúc, ngược lại sẽ làm gánh nặng của Mộ Duệ càng trở nên quá nặng. Ba người bọn họ, từng người đều có thứ không thể buông ra. Mộ Duệ không bỏ xuống được giang sơn, Lam Diên không bỏ xuống được dòng họ Kính, Thanh Loan không bỏ xuống được giấc mộng, bọn họ luôn bức mình đến hoàn cảnh tiến lùi đều khó. Chỉ có ta, vốn đã không có cái gì, với ta mà nói, ta là đại ca của ba người bọn họ, đây là điều quan trọng nhất. Nhưng dường như trong lúc vô tình ta cũng đã đi vào tình cảnh khó cả đôi đường." Hắn lại là khẽ cười trào phúng.
"Vậy rõ ràng không nên rời đi." Liễm Tiêu khẽ rũ mắt xuống, chặn lại hết thảy ở chỗ sâu trong ánh mắt, nhẹ giọng nói một câu như thế.
"Không!" Dung Tắc lại là thực khẳng định từ chối, "Nếu ta không đi, Mộ Duệ sẽ ép ta đi, không hy vọng ta bị cuốn vào trận phân tranh này, nếu thật sự có lòng nghi kỵ cũng thế, hắn đều sẽ ép ta rời đi. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cho nên, ta nghĩ, ta chủ động rời đi sẽ tốt hơn một chút. Cả đời này của Mộ Duệ, gặp phải rất nhiều lựa chọn không thể không làm, mà lựa chọn này, luôn buộc hắn từ bỏ rất nhiều thứ hắn không muốn từ bỏ. Ta không hy vọng có một ngày, ta cũng trở thành một tác nhân buộc hắn làm ra loại lựa chọn này."
"Vậy sao?" Liễm Tiêu chỉ là từ chối cho ý kiến tùy ý đáp một câu như thế.
Đúng như lời Dung Tắc nói, bọn họ đều có thứ bọn họ không bỏ xuống được. Mà nàng, cũng có!
Cho nên... Nếu cần phải làm như vậy, nàng phải làm cho lòng mình, lạnh lẽo cứng rắn như sắt.
Nếu muốn bảo vệ một thứ gì đó, nhất định phải bỏ qua hết thảy quyết định, nếu không, đi sai một bước, có lẽ kết quả chính là thua cả ván, không còn gì cả.
Bọn họ cũng đều biết cái gì là quan trọng nhất với mình, vì thế cho dù khó cả đôi đường, vẫn có thể buông xuống được.
Chính nàng cũng rõ ràng, đối với nàng mà nói, cái người từ lúc bắt đầu sinh mệnh liền đi theo bên cạnh mình kia, là nàng tuyệt đối không có khả năng buông ra, cho nên, cho dù tương lai có lựa chọn khó khăn, nàng cũng biết đáp án của mình là gì.
. .
"Về thân thế của Cẩm Y..." Đây mới là điều Liễm Tiêu quan tâm nhất.
"Phụ nhân áo đen kia, Lam Diên gọi bà ấy là 'Ôn di nương', lúc Lam Diên còn chưa có vào cung, ta đã thấy bà ấy một lần. Lúc đó ta không biết bà ấy là ai, mãi cho đến vài năm sau, mới từ một ít lời đồn trong giang hồ dần dần đoán ra lai lịch của bà ấy. 'Mặc kiếm Ôn Lang', trước khi bà ấy thoái ẩn giang hồ, cũng là một nhân vật nổi như cồn. Sau đó Lam Diên vào cung, bà ấy cũng đi theo, nhưng vẫn là ẩn ở một nơi bí mật gần đó. Ta không biết bà ấy muốn làm cái gì, hoặc là nói dòng họ Kính muốn làm cái gì, cho nên đã nghiêm mật điều tra nghe ngóng hết thảy hành động của bà ấy. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Theo Lam Diên vào cung, đến khi sinh ra công chúa và điện hạ, bốn năm trời, bà ấy không có bất kì hành động gì khác thường. Cũng may ta vẫn không có thả lỏng giám sát, cho nên mới phát hiện chuyện các bà ấy thay trẻ con."
Nói đến đây, Dung Tắc nhìn xem Liễm Tiêu, ánh mắt giống như có chút xin lỗi, "Có điều, ta tra xét thật lâu, vẫn là tra không ra thân thế của Cẩm Y. Ta chỉ biết là, Ôn Lang cưu mang một nữ tử, cho nên đoán điện hạ là do nữ tử kia sinh ra. Nhưng hết thảy về nữ tử kia đều không có dấu vết để lại. Cũng là bởi vì như thế, ta mới hiểu được dòng họ Kính sâu không lường được, hiểu được vì sao Mộ Duệ luôn không yên lòng với bọn họ."
Trầm ngâm một lát, Liễm Tiêu mới nói tiếp: "Không có từ manh mối đôi mắt xanh này của Cẩm Y tra đi lên sao? Nghe nói, năm đó công chúa Chiến Phượng cũng có một đôi mắt xanh."
"Mắt xanh... , ta đã tra rồi. Nhưng dường như hết thảy mọi chuyện đều bị người cố ý lau đi. Căn bản ngay cả tư liệu bình thường cũng tra không ra. Năm đó tên của công chúa Chiến Phượng là do hoàng đế Thái Tổ tự mình đặt, nhưng là về công chúa Chiến Phượng, có thể tra được tin tức quá ít. Chiến dịch Mạc Bắc năm đó, giống như bởi vì Kính nguyên soái và công chúa Chiến Phượng mất mà trở thành một cái cấm kỵ."
Những gì Dung Tắc nói, Liễm Tiêu đều biết, xác thực mà nói, đó giống như một cái cấm kỵ của hoàng đế Mộ Duệ.
"Vậy vì sao ngươi nhất định cảm thấy cái nữ tử kia có liên quan tới Cẩm Y chứ?"
"Bởi vì đó là chuyện duy nhất không tầm thường lúc ấy, cho nên chỉ có thể theo cái phương hướng này đi thăm dò chứng cứ."
Liễm Tiêu đột nhiên nhìn Dung Tắc, đổi đề tài, nói: "Sau đó thì sao? Nếu lúc ấy tra ra cái gì thì Dung đại nhân định xử lý như thế nào?"
Dung Tắc thoáng ngơ ngác.
Im lặng một lát, hắn mới trả lời: "Lúc ấy dường như ta cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy chuyện này hẳn là rất quan trọng, cho nên phải đi thăm dò. Nhưng mà..." Hắn ngẩng đầu nhìn Liễm Tiêu, nói, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n "Ta chưa từng nghĩ tới sẽ nói chuyện này cho Mộ Duệ hoặc là Lam Diên biết, nói ra, sẽ liên lụy rất nhiều người. Cho nên, kỳ thực, về thân thế của điện hạ, công chúa cần gì cứ dây dưa như thế?"
"Vì sao ta cứ một mực muốn biết được điều đó, cũng giống như ngươi năm đó vì sao muốn đi thăm dò mà thôi."
Nhìn nhau, đều là mỗi người trăm mối băn khoăn riêng.
Chiến dịch Mạc Bắc năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nữ tử lúc trước Ôn Lang cưu mang, rốt cuộc là ai? Cẩm Y và công chúa Chiến Phượng có mắt xanh giống nhau, lại là kế thừa từ người nào?
Thì ra, thật sự có rất nhiều bí mật bị chôn sâu.
"Dung đại nhân." Liễm Tiêu đột nhiên hỏi, "Chẳng lẽ chưa từng hoài nghi, có lẽ Cẩm Y..." Lời thoáng dừng, nhìn nhìn Dung Tắc, "Là con của Kính Thanh Loan sao?"
Dung Tắc là thật sự bị kinh ngạc. Người gần ngay trước mắt, ngược lại thường bị dễ dàng bỏ qua.
Nhưng rất nhanh, hắn liền khôi phục vẻ như thường, sau đó nhẹ nhàng cười, khẳng định trả lời: "Không có khả năng! Mộ Duệ là người lý trí, hắn lựa chọn Lam Diên, như vậy tuyệt đối không có khả năng đi trêu chọc Thanh Loan. Khúc mắc tình yêu, rất hao phí tinh thần, lấy tính cách của hắn, sẽ không làm cho mình lâm vào khốn cảnh như vậy. Hơn nữa, Thanh Loan là một đứa trẻ kiêu ngạo, nàng cũng tuyệt đối không cho phép mình tham gia vào giữa Mộ Duệ và Lam Diên."
"Thế vì sao nhiều năm như vậy, nàng vẫn chưa từng xuất hiện? Một người là thanh mai trúc mã, một người là tỷ tỷ ruột, còn có ngươi, các ngươi đều ở trong cung này, nhưng nàng lại như đã biến mất."
Trên mặt Dung Tắc, giống như hiện lên vẻ gì đó không hiểu được, sau đó lại giống như là khẽ thở dài, mới nói: "Này đó, nếu tương lai ngươi gặp nàng, thì tự mình hỏi đi."
Liễm Tiêu nhẹ nhàng mà nhíu mày.
Quyết định không che giấu tâm trí thành thục ở trước mặt Dung Tắc nữa, đổi được tin tức còn ít hơn những gì đã đoán được từ trước.
Đã biết thân phận của phụ nhân áo đen kia, nhưng nàng chỉ biết thân phận hiện nay của bà ấy, còn thân phận trước kia, biết và phủ nhận dường như không có tác dụng gì lớn.
Đã biết chiến dịch Mạc Bắc năm đó sương mù trùng điệp, có người cố ý che dấu sự thật. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhưng về này cái, trên điện Hoàng Cực, khi nghe lén được cuộc nói chuyện của Mộ Duệ và Nguyên Thừa tướng liền đã dậy lòng nghi ngờ.
Đã biết Ôn Lang cưu mang một nữ tử có lẽ có liên quan tới thân thế của Cẩm Y. Nhưng cũng chỉ là có lẽ, không có bất kì chứng cứ gì, đây gần như là trực giác của Dung Tắc mà thôi.
Đã biết hoàng đế không biết thân thế của Cẩm Y, này ngược lại coi như là có thu hoạch, làm cho nàng an tâm chút.
Đã biết Cẩm Y không có khả năng là con của Thanh Loan, tuy rằng này cũng chỉ là từ một phía Dung Tắc, nhưng vẫn cảm thấy là có thể tin.
Đã biết chuyện cũ trước kia của bốn người bọn họ, đã biết Dung Tắc sẽ rời khỏi cung đình, lại cũng chỉ là mang đến một ít cảm thán mà thôi.
Đã biết nhà họ Kính sâu không lường được, nhưng lấy thái độ không đếm xỉa đến chuyện triều đình hiện nay của nhà họ Kính, sức mạnh này, đối với nàng mà nói chỉ là hư ảo xa xôi không thể thành. Có lẽ là cố ý muốn tạo khoảng cách mà mấy năm nay Lam Diên gần như chưa từng liên lạc với dòng họ Kính.
Liễm Tiêu không tiếng động thở dài.
Lúc này, Dung Tắc đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, sau một lát, xoay người lại nói với Liễm Tiêu: "Là điện hạ tới đây."
Liễm Tiêu thoáng sửng sốt, mới gật gật đầu.
"Thần cáo lui trước." Dung Tắc bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, lại khôi phục bộ dạng ngày thường nhìn thấy kia, cứng cỏi mà nghiêm túc. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhưng lúc này ở trong mắt Liễm Tiêu mà nói, lại từ trong ánh mắt đó thấy được rõ ràng một tia nhu hòa.
"Giờ Mùi ngày mai, thần sẽ dẫn công chúa đến chỗ này xem vài thứ. Có lẽ, đối với công chúa mà nói, những thứ đó so với chuyện biết được thân thế của điện hạ mà nói còn quan trọng hơn nhiều."
Liễm Tiêu nhịn không được lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng không đợi nàng hỏi cái gì, Dung Tắc đã nhảy từ cửa sổ bên kia ra khỏi phòng, trong giây lát đó bóng dáng liền biến mất .
.
Khi Liễm Tiêu mở cửa ra, Cẩm Y liền chạy tới.
"Sao tỷ tỷ còn chưa ngủ?" Hắn có chút khó hiểu hỏi.
"Không phải đệ cũng còn chưa ngủ đó sao." Liễm Tiêu chỉ là cười khẽ nói trả về một câu.
Cẩm Y thoáng ngơ ngác, giống như là đang suy tư, sau đó khóe miệng cong lên, không tiếp tục đề tài này nữa.
"Sao lại trở về đây? Không phải bảo đệ trở về nghỉ ngơi sao?"
"Đêm nay Cẩm Nhi muốn ngủ ở chỗ tỷ tỷ!" Giọng điệu có chút mãnh liệt đó làm cho Liễm Tiêu hơi buồn cười.
Chỉ là nhẹ liếc mắt nhìn hắn, Liễm Tiêu liền xoay người đi đến tẩm cung, giống như không định để ý tới hắn.
Đi nhanh tới trước vài bước, Cẩm Y đuổi theo Liễm Tiêu, lên tiếng gọi: "Tỷ tỷ."
"Hửm." Liễm Tiêu chỉ là tùy ý đáp lại.
"Tỷ tỷ." Sau một hồi không nói gì, hắn lại là gọi một tiếng như vậy.
"Hửm?" Liễm Tiêu thoáng có chút khó hiểu.
"Tỷ tỷ." Cẩm Y lại vẫn là gọi như vậy.
Lúc này, Liễm Tiêu nhìn hắn, mày thoáng nhíu lại. Nhưng trên mặt Cẩm Y, lại chính là tươi cười mà ngày thường đã nhìn quen, có chút giảo hoạt và sắc mặt vui vẻ.
"Tỷ tỷ tốt nhất, cho nên sẽ không đuổi đệ đi đúng không." tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Hơi nheo mắt lại, khi nói như vậy, trong nụ cười của Cẩm Y, lại lộ ra vài phần làm nũng.
"Tùy đệ." Liễm Tiêu chỉ là cười cười, cũng không khó xử hắn.
Lộ ra một nụ cười sáng lạn, Cẩm Y bỗng nhiên đưa tay kéo tay nàng, trong lòng bàn tay vốn ấm áp, lúc này truyền qua là cảm giác hơi man mát. Có lẽ là vì ban đêm rất lạnh mà Liễm Tiêu cũng không có để ý.
Nhưng dường như nắm có hơi chặt, làm cho Liễm Tiêu nhịn không được có chút khó hiểu nhìn nhìn hắn.
"Làm sao vậy?" Nhận thấy được ánh mắt của Liễm Tiêu, Cẩm Y tùy ý hỏi một câu, trên mặt vẫn là nụ cười làm cho nàng cảm thấy ấm áp đó, ở chỗ sâu trong ánh mắt trong trẻo thấu triệt, giống như không có bất kì vẻ kì lạ gì.