Liễm Tiêu không nhớ rõ lúc mình chín tuổi là như thế nào. Có lẽ là thật sự hồn nhiên không hiểu việc đời, mỗi ngày không buồn không lo.
Nhưng vì sao chỉ mới chín tuổi, Cẩm Y lại thiết kế như thế nào mà chuồn ra được ngoài hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt này, hơn nữa, kế hoạch dần dần thành hình, cẩn thận. Một đứa trẻ chín tuổi, nhưng tâm tư lại là kín đáo như thế, đúng là thiên tài đáng sợ.
Chuồn ra ngoài cung đi chơi là ý nghĩ luẩn quẩn đã lâu trong đầu Cẩm Y. Chẳng qua Liễm Tiêu vẫn không chịu đồng ý mà thôi.
Hai cái hài tử nhỏ như vậy, vẻ ngoài lại đáng chú ý như thế, ra ngoài cung, không biết sẽ rướt lấy cái phiền toái gì đây, ít nhất là trước khi có được năng lực tự bảo vệ mình.
Đây cũng là do lúc trước Dung Tắc dạy Cẩm Y khinh công. Chẳng qua Cẩm Y là hy vọng Liễm Tiêu không kiên trì nữa, chịu đồng ý đi ra ngoài cung chơi mà thôi. Giống như, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ một mình chuồn đi.
Mà nay, kỳ thực Liễm Tiêu vẫn là không muốn đồng ý. Bọn họ cứ đi ra ngoài như vậy sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, trong lòng nàng rất rõ ràng.
Trong cung ngoài cung này, có bao nhiêu người đang tìm cơ hội trừ bỏ Cẩm Y -hoàng tử tương lai có cơ hội kế thừa đại nghiệp thống nhất đất nước này chứ. Tuy rằng hoàng đế còn chưa lập thái tử, nhưng lấy sự cưng chiều của hắn đối với đôi song sinh này của Hoàng Hậu mà nói thì đó gần như là lựa chọn không thể nghi ngờ.
Cẩm Y là hoàng trưởng tử, mà vài vị hoàng tử khác đều còn nhỏ, có lẽ còn không có tự giác tranh quyền đấu thế, nhưng cục diện tương lai, gần như là có thể đoán được, nay cái quyền lực vô thượng kia là gần trong gang tấc, giống như chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới, như vậy có thể có mấy người không động tâm? Cho dù thoạt nhìn các hoàng tử khác trừ Cẩm Y ra đã sớm không có cơ hội, nhưng dù sao cũng sẽ không cam lòng.
Như vậy, cho dù nay bọn họ còn chưa có phần tâm tư này thì người xung quanh đã sớm bắt đầu lót đường cho tương lai của bọn họ.
Trên thực tế, trong triều đình, cho dù là không có liên quan tới ích lợi thì cũng không hẳn đều hy vọng tương lai Cẩm Y đi lên vị trí cực cao đó. Hoàng hậu Kính Lam Diên cả đời vinh sủng, dòng họ Kính mấy đời tay cầm trọng binh, nếu Cẩm Y đi lên vị trí đó thì đã có thể tưởng tượng được, dòng họ Kính chính là quyền thế ngập trời như thế nào. Họ ngoại, mãi mãi là tai hoạ ngầm đối với triều đình. Cho dù nay xem ra, dòng họ Kính là bo bo giữ mình, giống như sẽ không tham gia vào trong vòng xoáy quyền thế này, nhưng ai có thể cam đoan tương lai sẽ không, đặc biệt là sau khi Cẩm Y đăng cơ. Quyền thế, mãi mãi là thứ dụ hoặc người nhất.
Này đó, hoàng đế Mộ Duệ hẳn là cũng rất rõ ràng.
Mà này cũng là điều Liễm Tiêu lo lắng nhất.
Chỉ là, đối với này đó, Liễm Tiêu không biết Cẩm Y có hiểu được hay không. Đôi khi, nàng sẽ bỗng nhiên cảm thấy mình nhìn không hiểu đứa nhỏ chín tuổi này. Luôn thích đùa thích vui, luôn nói nói cười cười, nhưng tâm tư dưới nụ cười đó lại dần dần không còn rõ ràng thông suốt như trước nữa.
Có điều, nếu Liễm Tiêu mở miệng hỏi thì chắc chắn Cẩm Y sẽ trả lời chi tiết. Nhưng vì tính tình có chút lười, làm cho nàng có đôi khi không muốn đi tìm tòi nghiên cứu. Hơn nữa, mặc kệ như thế nào, Cẩm Y cũng sẽ không làm bất kì chuyện gì tổn hại đến nàng. Chỉ cần xác định điểm này, cái khác, đã là râu ria..
Đứa nhỏ chín tuổi, nếu muốn trốn ra ngoài cung thì so với những người khác càng thêm khó khăn.
Vóc dáng nổi bật như vậy, cực kì gây chú ý. Huống chi, với khuôn mặt của bọn họ, ở trong hoàng cung sắc đẹp như mây này, cũng là vô cùng gây chú ý rồi.
Nhưng nếu muốn tránh thị vệ chuồn êm ra ngoài thì sau khi bọn họ hiểu được võ công của Dung Tắc sâu không lường được, liền biết đó là chuyện không thể. Bởi vì, những thị vệ bảo vệ cái cổng thành quan trọng kia, đều là Dung Tắc tự tay dạy dỗ, căn bản không có kẽ hở nào có thể chui ra.
Cẩm Y tốn rất nhiều thời giờ đi quan sát, mới dần dần phát hiện bảo vệ mỏng và yếu nhất là ở cửa hông cổng Kiền Vân ở phía Tây. Từ đó đi ra ngoài là thông tới chùa Huyền Thiên, ngoại trừ gặp phải ngày hiến tế ra thì cửa chính đều là đóng chặt. Chỉ là cửa hông sẽ mở ra, bảo vệ đương nhiên là vẫn có, nhưng bởi vì ngày thường vốn không người ra vào nên tâm lý chắc chắn lơi lỏng hơn rất nhiều.
Cẩm Y cũng từng lo lắng vào lúc đông đúc nhất sẽ thừa dịp loạn hỗn đi ra ngoài. Nhưng sau khi phát hiện thị vệ ở đây cho dù dưới dạng tình huống kia vẫn như trước đâu vào đấy, bình tĩnh như thường liền đành từ bỏ.
Nhưng muốn thu phục được thị vệ ở cửa hông cổng Kiền Vân này thì cũng không phải là chuyện đơn giản.
Chẳng qua Cẩm Y cũng nghĩ được một cách rất đơn giản, bỏ thuốc. Nhưng không phải là thuốc mê linh tinh gì đó. Trong lúc vô tình nghe được, mấy thị vệ này bình thường đều có dung một lượng thuốc nhất định, cho nên dần dần có miễn dịch, thuốc mê bình thường đối bọn họ hoàn toàn không có hiệu quả.
Cho nên, thứ Cẩm Y chọn, là ba đậu.
Không mong có thể đẩy ngã bọn họ, chỉ cần có thể làm cho bọn họ lơi lỏng phòng vệ, liền có thể tìm được cơ hội chuồn ra.
Chỉ là, ba đậu có vị đắng rất rõ, bỏ vào trong thức ăn bình thường rất dễ bị phát hiện, cho nên lựa chọn bỏ vào trong rượu. Vào mùa đông, mấy thị vệ này đều sẽ uống hai ba ngụm, sẽ không say, mà chỉ để ấm người, thuận tiện thỏa mãn thèm miệng.
Sau đó, vào một ngày trời đông giá rét, lúc Liễm Tiêu và Cẩm Y đứng ở ngoài cửa cung, Cẩm Y thì vô cùng vui vẻ phấn chấn, Liễm Tiêu lại là có chút nghi ngờ.
Dung Tắc không phát hiện bọn họ chạy tới đây sao?
Nàng không nhịn được hoài nghi, tất cả những chuyện này, có khi nào là Dung Tắc sắp đặt, dùng để huấn luyện Cẩm Y mà thôi?
Chẳng qua, suy đoán này vẫn là đừng để cho Cẩm Y biết được tốt hơn, bằng không hắn sẽ không thể vui vẻ nổi nữa.
Thế giới ngoài hoàng cung, với hắn mà nói là tươi mới thú vị như vậy. Tuy rằng Liễm Tiêu đến từ hiện đại đối với này đó cũng không cảm thấy quá mới lạ, nhưng thấy Cẩm Y vui vẻ như thế, cũng dần dần buông nghi ngờ này ra. Mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng đã ra ngoài, dù sao, Cẩm Y chơi vui vẻ là tốt rồi, cái khác, tạm thời không để ý tới.
Chỉ là, đi trên ngã tư đường ồn ào phồn hoa này, trong lúc nhất thời, thật không biết nên đi đâu? Vì thế, hai người liền tùy ý một đường đi dạo nhìn xem như vậy.
Hiện tại quần áo mặc trên người bọn họ, đương nhiên không phải quần áo bình thường mặc ở trong cung. Hai bộ quần áo này, là Liễm Tiêu lệnh cho thị nữ bên người dùng quần áo của bọn họ cải chế lại. Người hầu, đương nhiên sẽ không hỏi nguyên do của loại việc nhỏ này, hơn nữa cũng không dám hỏi.
Liễm Tiêu là một bộ áo xanh, còn Cẩm Y là xanh nhạt. Không phải phục sức quá xa hoa, lại vẫn lộ ra quý khí rõ ràng.
Sợ ăn mặc quá "Bần cùng", ngược lại đưa tới phiền toái không cần thiết, ví dụ như những người buôn lậu linh tinh gì đó. Ít nhất, trang phục như vậy, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra được bọn họ là ra từ nhà phú quý, như vậy, trước khi những người đó ra tay, tất nhiên sẽ phải suy nghĩ suy nghĩ lại năng lực của mình.
Có điều, Liễm Tiêu thật sự thật sự rất muốn thở dài. Hai đứa trẻ nhỏ một mình dạo chơi, lại là có bề ngoài như thế, dù thế nào cũng là gây chú ý.
Vốn, Liễm Tiêu là muốn che giấu khuôn mặt, nhưng Cẩm Y thế nào cũng không chịu vẽ vẽ trét trét gì trên mặt, nên nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Đi không bao lâu, Cẩm Y bỗng nhiên ngừng lại. Trước mặt bọn họ là một quán trà, tên gọi lầu Hồng Trần, Cẩm Y dường như sinh ra hứng thú với nó, không nói không rằng liền kéo Liễm Tiêu chạy đi qua. Liễm Tiêu chỉ là bất đắc dĩ mặc hắn kéo, chỉ là, nàng lại muốn thở dài ...
Tiểu nhị đón khách ở cửa, theo phản xạ đưa khuôn mặt tươi cười lên, nhưng khi nhìn thấy bọn họ chỉ là hai đứa trẻ thì liền thoáng sửng sốt.
Mà trong khi còn đang sửng sốt, Cẩm Y đã kéo Liễm Tiêu đi vào, ngồi xuống một bên bàn. So với trong cung thì quán trà này thật sự quá mức đơn sơ, đối với điều này, Cẩm Y ngược lại không có ghét bỏ gì, vô cùng tự nhiên chấp nhận hoàn cảnh xung quanh. Chẳng qua, dựa theo bình thường mà nói thì quán trà này đã được cho là vô cùng tinh xảo, chỉ dành cho giới thượng lưu.
"Nhóc con, uống trà là phải trả tiền đó nha." Có lẽ là thấy bọn họ mặc quần áo phú quý nên tiểu nhị nói chuyện cũng coi như khách khí.
Chỉ là, lời này cũng là làm cho Cẩm Y giật mình một hồi.
Mặc dù lớn lên ở trong thâm cung, nhưng Cẩm Y được nuôi dưỡng với thân phận người thừa kế ngôi vị hoàng đế, cho dù có chút không biết việc đời, nhưng còn không đến mức không biết đạo lý mua đồ là phải trả tiền ở ngoài cung này.
Nhưng hắn thật sự đã quên. Chưa từng có thói quen mang theo tiền, nhất thời sơ suất, liền hai tay trống trơn cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Nhưng vì một thoáng hắn ngẩn ra này, lại làm cho sắc mặt của tiểu nhị kia trầm xuống.
"Nhóc con, muốn quậy thì về nhà mà quậy đi nha!" Trong lời nói lộ ra sự không kiên nhẫn rõ ràng.
Cẩm Y làm sao có thể để người khác tùy tiện tỏ thái độ với mình chứ, lời tiểu nhị nói, làm cho hắn lạnh mặt, nhẹ nhàng liếc mắt một cái, vẻ mặt cao ngạo, tự nhiên toát ra sự nghiêm nghị không giận tự uy.
Tiểu nhị đó nuốt lại những lời sắp nói ra miệng, chỉ là sững sờ nhìn Cẩm Y, gần như là theo bản năng cúi thấp đầu xuống.
Sau đó là khẽ "Cạch" một tiếng, là Liễm Tiêu đặt một thỏi bạc lên bàn.
Bên kia Cẩm Y cũng nở nụ cười: "Vẫn là tỷ tỷ cẩn thận."
Nhưng tiểu nhị đó lại là nghi ngờ nhìn nhìn thỏi bạc này, giống như không phản ứng lại được.
"Thế nào? Không biết bạc sao? Hay là sợ bạc này là trộm được hoặc cướp được?" Liễm Tiêu chỉ là lạnh lùng liếc mắt một cái, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, làm cho tiểu nhị đó nhịn không được run lên.
Có điều, làm nghề này, ít nhiều cũng có vài phần biết nhìn người, khi phản ứng lại được thì lập tức trưng lên khuôn mặt tươi cười, cười nịnh lấy bạc, nói: "Là mắt tiểu nhân vụng về, tiểu nhân hầu thiếu gia và tiểu thư không tốt."
Cẩm Y chỉ là khoát tay áo, mặc kệ hắn.
Tiểu nhị liền lại hỏi: "Thiếu gia và tiểu thư muốn uống gì?"
"Đặc biệt một chút." Cẩm Y trả lời.
"Đặc biệt một chút?" Tiểu nhị giống như có chút không rõ, lập lại câu.
"Đúng!" Trong cung ăn toàn sơn hào hải vị, đi ra ngoài, Cẩm Y đương nhiên là muốn ăn chút tươi mới, bất quá lại không biết bên ngoài có cái gì.
"Lấy thứ tốt nhất trong tiệm các ngươi đi." Vẫn là lời Liễm Tiêu nói có vẻ đơn giản dễ hiểu hơn.
"Dạ được, hai vị chờ một lát." Đáp một tiếng, tiểu nhị liền lui xuống.
Cẩm Y lại là nhìn bóng dáng tiểu nhị kia, bỗng nhiên nói: "Nếu là ở trong cung, sợ là hắn đã sớm bị tha ra ngoài rồi."
Nghe vậy, Liễm Tiêu chỉ là nhướng mày một cái, hỏi: "Thế nào, mới ra ngoài một chút đã muốn trở về rồi sao?"
Lắc lắc đầu, hắn cong khóe miệng lên, cười sáng lạn nói: "Không, như thế này chơi rất vui!".
Quán trà là nơi ngư long hỗn tạp, ít nhất, trong mấy câu chuyện kể đều là như vậy. Lấy quán trà là sân khấu, trình các dạng biểu diễn.
Đối với nơi như vậy, Cẩm Y cảm thấy vô cùng tươi mới, tò mò nhìn xung quanh.
Liễm Tiêu đương nhiên sẽ không cảm thấy tươi mới, hơn nữa là tính tình thích yên lặng, cho nên chỉ là chậm rì rì cẩn thận nhấm nháp trà bánh. Tuy rằng không làm được tinh xảo bằng trong cung, nhưng cảm giác bớt phần tạo hình ngự thiện kia đi thì cũng là có một phen hương vị khác. Đặc biệt bánh mơ này, ngọt mà không ngấy, hơi chua, hơn nữa có chút mùi hương thoang thoảng, rất hợp khẩu vị của nàng. Vì thế, một tay bưng tách trà, một tay cầm bánh mơ, cười đến sóng mắt long lanh. Kỳ thực tính tình của nàng vẫn luôn vô cùng đơn giản, một phần đồ ăn vừa lòng liền có thể tìm được niềm vui.
Bất quá, nếu không có một thanh đao lớn từ trên trời rơi xuống, đập ở trên bàn thì mọi thứ đều đã thực tốt đẹp.
Cái bàn này cũng không yếu ớt như trong phim, một đao rơi xuống liền gẫy nát.
Mà "Loảng xoảng" một tiếng, bốn cái chân vẫn còn tốt, chỉ là trên mặt bàn thì chắc chắc có hư hại.
Nhưng mấy vấn đề này Liễm Tiêu không có hứng thú nghiên cứu, bởi vì mấu chốt trước nhất chính là hiển nhiên cái đĩa này không có cứng rắn như cái bàn, một bàn trà bánh, toàn bộ bị hủy.
Chỉ trừ một đĩa bánh mơ.
Khi đao đó rơi xuống, liền thấy thân hình Cẩm Y nhoáng lên một cái, khói nhạt tung bay, kéo Liễm Tiêu lui lại vài bước. Mà đĩa bánh mơ duy nhất hoàn hảo kia, lại đang nằm trên tay hắn.
Một ít mảnh vỡ của đĩa văng tung tóe ra ngoài, nhưng không có mảnh nào là rơi ở trên người bọn họ.
Liễm Tiêu chỉ là cúi đầu nhìn nhìn một mảnh vỡ nhỏ vừa vặn rơi bên chân nàng, phía trên có thể nhìn thấy được đóa hoa nhỏ dài màu xanh tím. Nàng thực thích cái đĩa này. Cái đĩa màu xanh thẵm, quanh mép là những đóa hoa cúc tây trung màu xanh tím. Nhưng lại bị vỡ, thật là đáng tiếc...
Khi ngẩng đầu lên, liền thấy Cẩm Y chuyển đĩa bánh mơ đó tới trước mặt nàng, đưa tay lấy một khối, lại phát hiện trà đã không còn, nhịn không được nhíu mày một cái.
Lập tức liền nghe thấy giọng nói có chút non nớt như trước giờ của Cẩm Y, nhưng giọng điệu lại trầm ổn gọi: "Tiểu nhị, trà!".
Liễm Tiêu và Cẩm Y là ngồi ở trong đại sảnh, từ lúc bước vào tới nay, liền vẫn rước lấy không ít ánh nhìn chăm chú.
Lúc này một đao rơi xuống, lại đưa tới ánh mắt mọi người.
Chẳng qua, bọn họ nhìn thấy, chỉ là mắt hoa lên một cái, Liễm Tiêu và Cẩm Y đã rời khỏi cái bàn, sau đó là Cẩm Y gọi một tiếng. Đương nhiên, cũng có người có vài phần tinh mắt, nhìn thấy Cẩm Y còn nhỏ tuổi, liền có khinh công tuyệt diệu như thế, liền nhịn không được khen ngợi. Có lẽ, sẽ đoán rằng bọn họ xuất thân từ một võ lâm thế gia nào đó.
Có điều, nếu là người có mắt thưởng thức thật sự thì chú ý tới, hẳn là phần trấn tĩnh gặp nguy không loạn của bọn họ.
Lúc này Liễm Tiêu lại muốn thở dài.
Nàng không lo lắng đây là nhắm đến bọn họ.
Đao là từ trên lầu rơi xuống, có lẽ là trên kia có tranh chấp gì đó, mà đao rơi ở trên bàn bọn họ, hẳn chỉ là trùng hợp.
Nếu những người đó muốn ra tay với bọn họ thì cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn vụng về mà buồn cười như thế.
"Đứng đực ra đó làm gì! Mang trà ra đây!" Thấy tiểu nhị đó giống như không có phản ứng, Cẩm Y có chút không kiên nhẫn nhắc lại một câu. Ở trong cung, không có ai dám không nghe mệnh lệnh của hắn như thế.
"Còn không mau đi dọn dẹp một chút, đừng chậm trễ khách hàng." Một giọng nói đột nhiên xuất hiện, hơi mang theo ý cười, lại lộ ra một chút mị sắc.
Liễm Tiêu theo tiếng nói nhìn qua, cửa cầu thang lầu hai, nam tử dựa tay vịn, mặc một bộ áo tím hoặc đậm hoặc nhạt, nhuộm thành một vệt màu sắc cuối cùng của hoàng hôn. Mắt phượng nhẹ hếch, miệng cười yêu dị, ánh mắt khói sóng mông lung, ở chỗ sâu trong đó, cũng là lạnh lẽo.
Mà Liễm Tiêu nhìn ánh mắt của hắn, cũng là lộ ra rét lạnh.
Nếu nàng không nhìn lầm thì nam tử áo tím này, vừa rồi đã đứng gần ở vị trí đao rơi xuống kia.
Lúc này Cẩm Y cũng đã ngồi xuống trước một bên bàn trống. Hơi híp mắt, trên mặt là nụ cười nhạt như có như không.
Cái vẻ mặt này của Cẩm Y, cũng không bình thường. Khi Cẩm Y ở trước mặt Liễm Tiêu, cho tới bây giờ đều chỉ là một đứa nhỏ ngây thơ đơn giản, thích đùa thích vui. Nhưng Liễm Tiêu biết, đó cũng không phải là toàn bộ của hắn, ví dụ như Cẩm Y vào giờ phút này, là có chút nguy hiểm..
Bỗng nhiên, trên lầu truyền đến tiếng tranh chấp, xem ra, hẳn là lý do vì sao trước đó một đao bay tới. Trong quán trà mấy người và chuyện hỗn loạn này, chẳng qua chỉ là chuyện thường ngày, hôm nay, cũng chỉ là bởi vì liên lụy đến hai đứa nhỏ quá gây chú ý này, nên mới khiến cho mọi người chú ý mà thôi.
Còn nam tử áo tím dựa bên tay vịn trên lầu hai kia, theo giọng điệu vừa rồi, cùng với thái độ của tiểu nhị, đã mơ hồ có thể thấy được, có lẽ hắn chính là chủ hoặc quản lý của quán trà này. Nhưng hắn hoàn toàn không hề liếc mắt đến chỗ phát ra âm thanh kia một cái, giống như cũng không thèm để ý. Chỉ là từ xa xa nhìn Liễm Tiêu và Cẩm Y, cười nhàn nhạt, có chút khách sáo, lại cũng không có vẻ quá mức mới lạ, chỉ là vừa vặn nở nụ cười như vậy, sau đó liền chậm rãi bước xuống cầu thang, đi lại như gió.
Không đợi hắn đi đến dưới lầu, tiếng tranh chấp bên kia lại đột nhiên không còn tiếng động nữa. Sau đó liền thấy một đại hán mặc áo ngắn gật đầu với nam tử áo tím, rất nhanh lại không tiếng động lui xuống.
Hiệu suất thật sự là không tệ, nhanh như vậy đã xử lý xong chuyện.
Trực giác nói cho Liễm Tiêu biết, quán trà này không đơn giản. Sau đó, liền nhịn không được thắc mắc, Cẩm Y thật sự chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy quán trà này mà vào sao?
Lúc này, Liễm Tiêu và Cẩm Y đã ngồi xuống trước bàn khác.
Tiểu nhị cũng đã dâng trà mới lên, cộng thêm tiếng xin lỗi, sau đó, rất nhanh lại có người dọn dẹp sạch sẽ cái bàn trước đó.
Khi nam tử áo tím đi đến trước mặt bọn họ thì rối loạn trước đó đã không còn chút dấu vết, mà này cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.
Sau đó, hắn chính là tùy ý đứng trước mặt bọn họ, nam tử cười rộ lên có vài phần yêu vài phần mị này, làm cho người ta cảm giác cũng có chút ý lạnh, như một thanh kiếm dính máu được rút ra khỏi vỏ. Hắn liền chậm rãi đưa một tay lên làm tư thế mời, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, nói: "Mời hai vị lên lầu trên ngồi, tiền trà này hôm nay cũng miễn phí, coi như là bày tỏ xin lỗi vì chuyện vừa rồi."
Liễm Tiêu không nói gì, cũng không nhìn hắn.
Cẩm Y lại là bỗng nhiên tay vừa lật, liền thấy trên tay hắn nhiều thêm một hạt cườm màu xanh.
"Ngươi làm rơi đồ nè." Sau đó đưa tới trước mặt nam tử áo tím kia, ngửa đầu cười, dưới nụ cười sáng lạn, là sự đùa cợt mơ hồ có thể thấy được.
Lúc này Liễm Tiêu mới nhìn xem Cẩm Y, lại liếc mắt nhìn hạt cườm đó, dư quang khóe mắt lại thoáng thấy hạt cườm cũng màu xanh trên ống tay áo nam tử áo tím kia. Chẳng qua, tay áo phải có hai hạt, mà tay áo trái, lại chỉ có một hạt.
"Cảm ơn." Vẻ mặt của nam tử đó bất động, chỉ là khẽ gật đầu một cái, mơ hồ nở nụ cười.
Cẩm Y cũng không nói tiếp nữa. Sau đó, quay đầu nhìn Liễm Tiêu, nói: "Tỷ tỷ, chúng ta lên lầu đi, ở đây ồn ào quá." Khi nhìn sang Liễm Tiêu thì nụ cười đó vẫn là sáng lạn như trước, rõ ràng thuần khiết.
Đối với cái này, Liễm Tiêu đương nhiên là không có ý kiến gì. Huống chi, có lẽ nàng cũng nhìn ra được, quán trà này tuyệt đối không đơn giản. Nếu Cẩm Y đã có lòng vào đây một lần, vậy nàng cũng cùng chơi đùa đi. Hơn nữa, từ trước tới giờ Cẩm Y luôn biết chừng mực, nếu hắn đã vui vẻ đồng ý thì đương nhiên là có chút nắm chắc. Liễm Tiêu biết, Cẩm Y tuyệt đối sẽ không để nàng vào nơi nguy hiểm.
Liễm Tiêu và Cẩm Y theo Kính Lam Diên rời khỏi cung Ngọc Lan của Du phi.
Đi không bao xa, Lam Diên liền quay đầu nhìn xem Liễm Tiêu, khóe miệng mang theo ý cười.
"Con cho Phù Hương đến gọi viện binh." Phù Hương là thị nữ được lòng nhất bên người Lam Diên, "Con rõ ràng là tới tìm ta xem trò vui có phải không. Con bé này nha..." Giống như có chút buồn cười, cười khẽ một tiếng. Giọng điệu có vài phần bất đắc dĩ vài phần sủng nịch, khẽ lắc lắc đầu.
Nhưng Liễm Tiêu lại là thoáng ngẩn ra, trả lời: "Con không cho ai đi tìm mẫu hậu cả, đây cũng không phải là chuyện gì ghê gớm."
Hơi trầm ngâm, Lam Diên chỉ là cười nhợt nhạt, không nói thêm gì nữa.
Mà Liễm Tiêu lại là bỗng nhiên hiểu ra, người làm cho Phù Hương đi tìm Hoàng Hậu, hẳn là Dung Tắc. Liễm Tiêu không biết vì sao hắn lại làm như vậy, ví dụ như để mặc cho bọn họ tùy ý đi lại trong cung, ví dụ như khi nhận thấy được có khả năng sẽ có phiền toái thì đi tìm người thông báo Lam Diên để phòng ngừa vạn nhất.
Bất quá, hiển nhiên, Lam Diên là vô cùng rõ ràng nguyên nhân. Nhưng Liễm Tiêu cũng không thể hỏi, bởi vì, nàng vẫn còn là một đứa nhỏ.
Nhưng kỳ thực, cho tới nay, khi Kính Lam Diên nói chuyện với Liễm Tiêu, giống như cũng không xem nàng như đứa nhỏ. Thái độ đương nhiên như vậy, làm cho Liễm Tiêu vẫn cảm thấy có phải nàng đã phát hiện cái gì rồi không, nhưng cho tới bây giờ Lam Diên cũng không hỏi hoặc thử cái gì, cho nên Liễm Tiêu hoàn toàn không có cách nào tìm ra dấu vết gì từ trong hành động lời nói của nàng để xác định đáp án. Nhưng bởi vì nàng không hỏi, làm cho Liễm Tiêu vẫn vô cùng yên tâm.
Đối với người mẫu thân này, nữ tử trí tuệ bình yên này, Liễm Tiêu là thật cực kì thích. Tuy rằng tính cách không quá giống nhau, nhưng Lam Diên làm cho nàng nhớ tới người mẹ kiếp trước, hai bà có một chút là giống nhau, đều là thật lòng trân trọng đứa con gái là nàng đây.
Trên thực tế, có đôi khi, Liễm Tiêu sẽ cảm thấy kỳ thực cái gì Lam Diên cũng biết, chỉ là cái gì cũng không nói ra mà thôi, vẫn bình thản chịu đựng gian khổ như thế.
Thậm chí, có đôi khi nàng sẽ cảm thấy, có lẽ Lam Diên cũng biết Cẩm Y không phải là đứa nhỏ của nàng. Bởi vì, tuy rằng Lam Diên đối với Cẩm Y cũng là vô cùng tốt, nhưng ánh mắt của nàng khi nhìn hắn quá mức bình tĩnh, tìm không thấy cái loại tình cảm mà mẫu thân vốn nên có. Trên thực tế, Cẩm Y trời sinh tính hoạt bát và Kính Lam Diên thích im lặng cũng không thế nào gần gũi, ít nhất ngay cả Liễm Tiêu là người có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy cũng không bằng. Mà Cẩm Y là người mẫn cảm, không biết có phải đã cảm giác được cái gì hay không mà ở trước mặt Lam Diên, rất nhiều lúc, hắn sẽ im lặng lại, ít lời kiệm chữ.
Người ngoài nhìn vào thì chỉ nghĩ là vì hoàng đế quản giáo Cẩm Y nghiêm khắc, cho nên cho tới bây giờ hắn đều cẩn trọng lễ nghĩa, nhưng Liễm Tiêu lại cảm thấy, dường như, từ sâu thẳm bên trong có cái gì đó ngăn cách bọn họ..
Khi đoàn người đi đến cửa uyển Tử Tịnh thì ngừng lại.
Khi vừa tròn bảy tuổi, Cẩm Y liền một mình chuyển vào uyển Tử Tịnh. Đây là quy củ của hoàng tộc, vì không để cho hoàng tử dưỡng thành tính tình ỷ lại. Mà Liễm Tiêu làm công chúa, vẫn có thể ở cùng với Hoàng Hậu như trước, nhưng nàng thực thích uyển Tử Tịnh hơn uyển Tô Phương, cho nên, dưới sự nhõng nhẽo cứng rắn, rốt cục cũng có chỗ ở của riêng mình.
"Cẩm Y, lần sau không được quậy như vậy nữa." Dịu dàng dặn dò một câu, Kính Lam Diên liền nhìn về phía Liễm Tiêu, ý bảo nàng theo mình cùng nhau rời đi.
"Mẫu hậu về trước đi, con đi vào đó cùng Cẩm Nhi." Không biết vì sao, Liễm Tiêu cảm thấy có chút không yên lòng.
Lam Diên chỉ là tùy ý cười cười, nói: "Cũng được. Lát nữa sư phụ An sẽ lại đây dạy học, đừng để cho Cẩm Y lại chạy loạn, con nhớ trông chừng thằng bé một chút."
Liễm Tiêu nhịn không được cũng cười, nhìn nhìn sang Cẩm Y.
Nhận thấy được ánh mắt của nàng, Cẩm Y cũng quay đầu nhìn lại, hơi nhíu mày, làm mặt quỷ với nàng, Liễm Tiêu chỉ coi như không thấy.
Mà sau khi Hoàng Hậu rời khỏi, quả nhiên không ngoài dự đoán, vẻ mặt Cẩm Y tươi cười sáng lạn nói: "Tỷ tỷ, chúng ta..."
"Dừng!" Khoát tay, Liễm Tiêu cắt ngang lời tiếp theo của hắn, "Ngoan ngoãn đi học đi, cẩn thận sư phụ An lại phạt đệ chép sách đó!"
Vẻ mặt bất mãn mím môi, Cẩm Y oán giận nói: "Vì sao tỷ tỷ không phải đi học chứ." Bất quá, miệng thì oán giận, nhưng bước chân lại vẫn là đi vào trong viện. Liễm Tiêu đã nói chắc chắn như vậy rồi, đương nhiên đã tỏ rõ không có đường để thương lượng.
Còn sư phụ An mà bọn họ nói, chính là lão học giả nổi tiếng trong triều đình và dân gian. Hắn vốn đã ẩn cư nhiều năm, là hoàng đế mời riêng đến cho Cẩm Y. Nhân vật như vậy hơn phân nửa là tính tình có chút cứng rắn, cho nên, hắn vốn không muốn rời núi, nhưng sau đó gặp qua Cẩm Y, lại kiểm tra hắn một hồi rồi dường như hơi thích tiểu tử kia, cho nên liền vui vẻ đồng ý, thu cái đệ tử này. Bất quá từ chối nhận bất kì quan chức gì, cho nên, mọi người đều gọi hắn là sư phụ An.
Đôi khi, Liễm Tiêu cũng sẽ theo Cẩm Y cùng nghe sư phụ An giảng bài. Bất quá, hắn dạy phần lớn là kinh sử tử tập (cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập), Liễm Tiêu thật sự không có hứng thú lớn. Huống chi, tuy rằng thời không bất đồng, nhưng mấy thứ này căn bản giống nhau, cái gì nên đọc, nàng đã sớm đều đọc qua ở kiếp trước, chỉ là về phương diện lịch sử có không quen một chút mà thôi..
Dọc theo đường nhỏ lót đá trắng, đi vào trong viện. Đi không được bao lâu, Liễm Tiêu liền ra hiệu tất cả thị nữ đi theo đều lui xuống, sau đó kéo Cẩm Y lại.
Có chút khó hiểu nhìn Liễm Tiêu, Cẩm Y không rõ vì sao nàng đột nhiên giữ mình lại.
"Đang suy nghĩ gì đó?" Liễm Tiêu lại đột nhiên hỏi như thế.
Cẩm Y thoáng ngẩn ra, khẽ cười, lắc lắc đầu, nói: "Không nghĩ gì cả." Xoay người lại muốn tiếp tục đi đến phía trước.
Lần này, Liễm Tiêu không giữ hắn nữa, cũng không nói chuyện. Bất quá, Cẩm Y đi không được vài bước, liền ngừng lại, quay đầu nhìn Liễm Tiêu.
Liễm Tiêu biết Cẩm Y sẽ dừng lại, Cẩm Y cũng biết, Liễm Tiêu hiểu hắn, cho nên không ngăn cản mà là đợi hắn tự dừng lại.
Hắn có chút ảo não mím môi, nhẹ gọi: "Tỷ tỷ!" Trong giọng nói mang theo vài phần thầm oán. Cẩm Y kỳ thực là hy vọng nàng sẽ giữ mình lại.
Nhưng Liễm Tiêu chỉ là liếc mắt nhìn hắn, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, hỏi: "Thế nào, không đi nữa à?"
Cẩm Y bĩu bĩu môi, mang theo vài phần giận dỗi, quay đầu đi chỗ khác.
Liễm Tiêu nhịn không được khẽ thở dài.
Thời gian ở chung với Cẩm Y, nàng có nhiều hơn ai khác, cũng hiểu được tâm tư trong từng ánh mắt mỗi vẻ mặt của hắn hơn ai khác.
Từ lúc bước vào khuê phòng Thanh Mặc tới giờ, hắn liền vẫn không mấy vui vẻ, tuy rằng hắn che giấu rất tốt, nhưng Liễm Tiêu vẫn là nhìn ra được một chút manh mối.
Cho nên, nàng cũng biết, hắn bướng bỉnh không chịu nói cái gì, chỉ là hy vọng nàng sẽ hò hét hắn mà thôi.
Dù sao vẫn chỉ là một đứa nhỏ, tuổi còn nhỏ, dù cho giả vờ được kiên cường mà ổn trọng ở trước mặt mọi người thì cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, muốn có nơi có thể bày ra tất cả cảm xúc thật của mình.
Liễm Tiêu rất muốn cứng rắn không để ý tới hắn, nàng không hy vọng Cẩm Y có một mặt yếu đuối như vậy, nhưng vẻ mặt có chút uất ức đó, lại làm cho nàng hơi đau lòng.
Vì có thân phận hoàng tử, cho nên nhất định kể từ lúc hắn ra đời trở đi, liền bị đặt lên vị trí mọi người chú ý. Từ bé, phụ hoàng quản giáo hắn nghiêm khắc, mẫu hậu đối với hắn lại luôn thờ ơ, các đại thần trong triều đình này thì luôn giờ giờ phút phút nhìn mỗi lời nói hành động của hắn, mà người hầu hạ xung quanh lại đều là một bộ gương mặt kính cẩn, còn các phi tần và hoàng tử công chúa khác thì từ lúc thoáng hiểu biết một chút, liền bắt đầu xa lánh hắn, nhìn chung, chỉ là hài hòa ngoài mặt.
Đế hậu đối Liễm Tiêu đều là cưng chiều vô song, mà Cẩm Y, trên thực tế, chưa từng có ai dùng loại cưng chiều thật sự đúng cách để đối xử với hắn.
Liễm Tiêu nhớ tới kiếp trước, lúc mười tuổi mình bị buộc phải lớn lên (về tâm trí) trong một đêm. Cho nên nàng có thể hiểu được tất cả cảm giác của Cẩm Y, hiểu được cái loại cảm giác tự bắt buộc mình phải quên khóc quên đi sự yếu đuối này. Chính nàng mang theo trí nhớ kiếp trước sinh ra, nhưng lại dường như quên mất một điều, đó là dù sao hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ bảy tuổi, có trí tuệ trưởng thành sớm như thế nào thì vẫn chỉ là một đứa nhỏ.
Muốn nhớ lại lần gần nhất hắn khóc là khi nào thì lại phát hiện thật sự không nhớ gì cả, giống như đã là chuyện thật lâu thật lâu trước kia. Những cảm xúc giấu giếm đó, rốt cuộc hắn đã ẩn nhẫn bao lâu?
Vì thế, trái tim bỗng nhiên mềm xuống.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má hắn, mỉm cười, dịu dàng hỏi: "Cẩm Nhi, làm sao vậy?"
Giọng điệu như vậy, làm cho Cẩm Y thoắt cái cởi bỏ ngụy trang kiên định, nhìn Liễm Tiêu, vẫn mím môi như trước, trong hốc mắt bỗng nhiên ứa nước, lại vẫn là bướng bỉnh không chịu khóc ra. Cho dù mãi đến khi đôi mắt chỉ khẽ nháy một cái, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, thì cũng vẫn là cắn răng không chịu kêu ra một tiếng.
Nhìn hắn như vậy, lòng Liễm Tiêu chợt đau, rất khó chịu rất khó chịu.
"Tỷ tỷ..." Nhẹ nhàng gọi, hắn lại không nói thêm gì nữa, giống như không biết rốt cuộc nên nói cái gì, cũng hoặc là có quá nhiều lời muốn nói mà không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Cẩm Nhi không cần phải nói gì cả, tỷ tỷ đều hiểu được."
Đúng vậy, nàng đều hiểu được. Hiểu được tất cả những uất ức của hắn, cũng hiểu được trong lòng hắn ẩn dấu rất nhiều câu hỏi vì sao. Khẽ quay đầu qua chỗ khác, nàng bỗng nhiên cảm thấy ngay cả mình cũng muốn khóc.
Thấy nàng như thế, Cẩm Y lại liền luống cuống.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Cẩm Nhi không sao. Tỷ tỷ đừng khổ sở, tỷ tỷ như vậy càng làm cho Cẩm Nhi thêm khổ sở."
Thoáng làm dịu lại tâm trạng, đè nén những cảm giác buồn bã kia xuống đáy lòng, Liễm Tiêu nhìn Cẩm Y, mỉm cười nói: "Cẩm Nhi, nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ tương lai sẽ gặp cái gì, tỷ tỷ vẫn sẽ luôn ở bên cạnh Cẩm Nhi."
"Mãi mãi sao?" Đôi mắt màu băng lam, óng ánh đủ loại màu sắc.
Lòng hơi cứng lại, cái từ mãi mãi này, quá mức tốt đẹp, cũng quá mức hư ảo.
Nhưng Liễm Tiêu vẫn là đáp: "Mãi mãi." Thẳng đến khi bên cạnh hắn có một nữ tử khác cùng sóng vai đứng thẳng với hắn. Đó chính là lúc nàng nên bước ra khỏi cuộc đời hắn.
"Được, Cẩm Nhi và tỷ tỷ sẽ mãi mãi ở cùng một chỗ."
Nàng nghĩ, có lẽ bất kể bao nhiêu năm trôi qua, nàng cũng sẽ nhớ rõ, đã từng có một người như vậy, hắn từng dùng giọng nói non nớt kiên định đó nói, đời này, bọn họ sẽ mãi mãi ở cùng một chỗ. Có lẽ, lúc đó hắn còn chưa hoàn toàn hiểu được mãi mãi ở cùng một chỗ rốt cuộc là câu nói sâu nặng mà bất đắc dĩ như thế nào, lời thề quá mức tốt đẹp như vậy thường thường đều là không ngăn nổi sóng gió vận mệnh. Nhưng đến sau này, rất nhiều năm tháng trôi qua, hắn quả thật vẫn chưa từng quên lời thề lúc nhỏ đó..
Cẩm Y vốn là tính tình trong sáng, lại còn chỉ là một đứa nhỏ, cảm xúc tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Lời Liễm Tiêu nói, làm cho những ưu buồn của hắn trở thành hư không.
"Được rồi, trước tiên đi rửa cái mặt. Mắt hồng hồng, một hồi sư phụ An nhìn thấy, không chừng sẽ chê cười đệ đó." Liễm Tiêu kéo Cẩm Y qua, liền đi đến tẩm cung (phòng ngủ) uyển Tử Tịnh.
Cẩm Y chỉ là miễn cưỡng đi theo, không sao cả trả lời: "Cứ nói thức đêm chép sách là được."
Liễm Tiêu nghe xong, nhịn không được cười lên tiếng.
Cẩm Y thật sự không phải là một học sinh nghe lời, nhưng lại thật sự rất thông minh, cho nên, sư phụ An thường không làm khó được hắn.
Trò lại làm thế này thế kia liền phạt trò chép sách! Này đã trở thành câu cửa miệng của sư phụ An.
Bởi vì biện pháp duy nhất để trị hắn, chính là chép sách, đặc biệt là chép cuốn sách đã sớm học thuộc lòng. Cẩm Y ghét nhất là loại chuyện tẻ nhạt này.
"Nhưng ngày hôm qua sư phụ An phạt đệ, đệ còn chưa có chép hết đúng không." Liễm Tiêu thật trực tiếp nhắc nhở hiển nhiên đã đả kích đến hắn.
Cẩm Y thoắt cái bày ra khuôn mặt khổ sở, khoa trương thở dài, ra vẻ già dặn nói: "Thật sự là biết vậy chẳng làm mà." Cúi đầu, nói tiếp, "Sớm biết như vậy khi đó liền giả vờ ngốc một chút, cũng sẽ không đưa tới lão sư như bây giờ."
Liễm Tiêu cong cong khóe miệng, nói: "Không có sư phụ An, tất nhiên cũng sẽ có những người khác, dù sao vẫn là trốn không thoát."
"Nhưng những người khác cũng không hẳn sẽ vô lại như sư phụ An." Cẩm Y gần như là nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Lời này làm cho Liễm Tiêu thoáng nở nụ cười. Quả thật, Cẩm Y luôn thường lấy lý do kì quái đỉ trốn tránh đi học. Lúc đi học cũng sẽ thất thần, hoặc là quang minh chính đại nằm ngủ. Nhưng rất kỳ quái là, mỗi lần sư phụ An vừa đến gần là hắn liền có thể lập tức phục hồi tinh thần lại, hơn nữa, mặc kệ sư phụ An hỏi hắn cái gì hắn cũng không trả lời sai.
Nhưng thực không may, cho dù như thế, sư phụ An vẫn có thể tìm ra lý do để phạt hắn chép sách. Tuy rằng Cẩm Y thường xuyên là gặp chiêu đỡ chiêu, chạy thoát hơn phân nửa trừng phạt, nhưng dù sao vẫn sẽ có lúc sơ sẩy..
"Đang được phúc mà không biết hưởng phúc!" Đột nhiên xuất hiện một giọng nói làm cho Liễm Tiêu và Cẩm Y dừng bước.
"Lạc Minh tham kiến hai vị điện hạ."
Thiếu niên , tuổi, khuôn mặt rõ ràng là thanh tú non nớt, nhưng vẻ mặt lại là nghiêm túc, đi đứng cẩn thận, có vẻ vô cùng già dặn. Mặc chiếc áo xanh thẵm trên người, càng tăng thêm vài phần thận trọng.
Liễm Tiêu chỉ là mỉm cười khẽ gật đầu một cái.
Cẩm Y cũng là nháy mắt thu lại tất cả ý cười, vẻ mặt thoắt cái nghiêm chỉnh lại, lạnh nhạt mở miệng: "Miễn lễ." Rồi sau đó quét mắt nhìn Lạc Minh, còn nói thêm, "Ngươi chỉ là người trợ giúp đọc sách, chuyện của bổn điện hạ, vẫn là không cần ngươi xía vào."
"Không sai, Lạc Minh chỉ là người trợ giúp điện hạ đọc sách, chuyện khác của điện hạ, Lạc Minh sẽ không đi quản lý, nhưng duy chỉ có chuyện đọc sách, vẫn là mong điện hạ chú tâm một chút, có thể bái làm học trò của sư phụ An, là chuyện biết bao người tha thiết ước mơ." Lời Cẩm Y nói cũng không có dao động được một chút vẻ mặt của Lạc Minh, vẻ mặt hắn vẫn nghiêm túc như trước.
Liễm Tiêu không tiếng động thở dài.
Cẩm Y không thích hắn. Bởi vì chỉ có khi đối mặt với người hắn không thích thì Cẩm Y mới có thể trưng ra cái dáng vẻ kiêu ngạo của hoàng tử này. Chẳng qua, tính tình hắn như vậy, cũng khó trách Cẩm Y không thích.
Lạc Minh là người trợ giúp đọc sách mà hoàng đế sắp xếp cho Cẩm Y.
Tuy Cẩm Y đã sớm hiểu được dưới loại tình huống nào nên thu lại tính tình vui đùa, an phận thủ thường, nhưng này cũng chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi. Gạt những người khác còn được, nhưng làm sao có thể tránh được cặp mắt kia của hoàng đế Mộ Duệ.
Cho nên, người giúp đỡ đọc sách này vốn là muốn chọn đứa nhỏ gần tuổi, nhưng sợ cả hai đều là tính tình thích vui đùa, sẽ không thể yên ổn quyết tâm đọc sách, cho nên sau đó liền lựa chọn Lạc Minh.
Lạc Minh cũng là xuất thân từ nhà vương hầu. Tuy không phải là dòng máu hoàng tộc chân chính, nhưng năm đó tổ phụ là mưu sĩ đi theo hoàng đế Thái Tổ giành chính quyền, cũng là hoàng đế Thái Tổ thân phong nhà họ Hầu. Mà Lạc Minh lại còn là người thừa kế chính thống của phủ Lạc Hầu. Có lẽ là liên quan đến cách gia tộc giáo dục mà tuổi còn nhỏ tính tình đã là già dặn như thế.
Cẩm Y hoàn toàn không nghe lời Lạc Minh nói vào trong tai, khẽ hừ một tiếng, xoay người liền đi. Liễm Tiêu bất đắc dĩ lại thở dài.
Mà Lạc Minh lại giống như hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt hắn, khuôn mặt vẫn trầm tĩnh như trước nói: "Sư phụ An đã sắp đến, mời điện hạ thay quần áo sau đó liền đến phòng sách."
Cẩm Y không ngừng bước chân, cũng không quay đầu lại rời khỏi.
Liễm Tiêu cũng là quay đầu nhìn xem Lạc Minh, rồi sau đó liền một đường đi theo Cẩm Y, nhưng trong lòng lại cân nhắc vì sao Cẩm Y lại ghét Lạc Minh như thế. Nếu là liên quan đến tính cách thì còn không đến mức làm cho Cẩm Y có thái độ như thế.
"Vì sao Cẩm Nhi lại ghét Lạc Minh như vậy?" Đối với Cẩm Y, Liễm Tiêu sẽ không giữ những thắc mắc này ở trong lòng.
Nghe thấy câu hỏi của Liễm Tiêu, Cẩm Y thoáng dừng bước, im lặng một hồi rồi mới trả lời: "Nói là giúp đọc sách, chẳng qua là người phụ hoàng phái tới gíám sát đệ mà thôi. Tuy rằng sư phụ An cũng thích quản lý đệ, nhưng lại là bởi vì thật sự muốn dốc tất cả học thức dạy cho đệ. Nhưng có Lạc Minh tồn tại, lại như giờ giờ phút phút nhắc nhở đệ, đệ là một hoàng tử, nhắc nhở đệ, cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Đệ ghét loại cảm giác này."
"Cẩm Nhi không thích làm hoàng tử?" Liễm Tiêu nhẹ giọng hỏi.
"Thích hay không thích, tùy vào đệ lựa chọn sao?"
Trong nháy mắt đó, ở chỗ sâu trong đôi mắt màu băng lam đó hiện lên u ám, làm cho Liễm Tiêu nhịn không được nhíu mày..
"Lời này thực sự nên cho lão già nhà ta nghe một chút, phỏng chừng hắn sẽ rất vui vẻ." Lại thêm một vị khách không mời mà đến.
Cách đó không xa, thiếu niên áo đỏ miễn cưỡng ngồi trên tay vịn, cũng là gần tuổi với Lạc Minh, bộ dáng ước chừng mười hai tuổi. Bất quá, hiển nhiên, tính tình của hắn và Lạc Minh là hoàn toàn khác nhau, vẻ lưu manh trong ánh mắt đó nhìn một cái không sót gì. Nhưng không thể không thừa nhận, hắn quả thật là một thiếu niên đẹp, hơn nữa, hai tròng mắt trong trẻo đó, ngược lại làm cho vẻ mặt có chút tuỳ tiện kia của hắn tăng thêm vài phần khéo léo.
"Nguyên đại công tử, nghe Lạc Minh nói, sư phụ An đã sắp đến." Liễm Tiêu tăng thêm giọng điệu nhắc nhở thiếu niên đó.
Thiếu niên mà Liễm Tiêu gọi là nguyên đại công tử này là cháu trai của Thừa tướng đương triều Nguyên Hồng Lâu —— Nguyên Cầm Hoằng, cũng là người mà hoàng đế sắp xếp trợ giúp đọc sách cho Cẩm Y.
Nguyên Cầm Hoằng và Lạc Minh, hai thiếu niên có tuổi xấp xỉ là thế, nhưng tính cách lại là cách biệt một trời một vực, phân biệt hai thế lực lớn nhất trong triều đình từ trước đến nay.
"Đại hoàng tử điện hạ, chúng ta trốn học đi." Thiếu niên cười đến vẻ mặt quỷ dị, trong giọng nói thoáng mang theo trêu chọc. Chẳng qua, hắn cũng không phải là nói giỡn, số lần Nguyên Cầm Hoằng trốn học, có thể sánh bằng Cẩm Y hoặc là hơn.
Có điều, Cẩm Y chỉ là khẽ hừ một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, kéo Liễm Tiêu liền tiếp tục đi đến tẩm cung của mình. Phía sau là tiếng cười vui sướng mà trêu tức của Nguyên Cầm Hoằng.
Kỳ thực, lấy tính tình của Nguyên Cầm Hoằng thì vốn là tuyệt đối có rất nhiều đề tài chung với Cẩm Y, khẳng định có thể hợp tác tạo ra một đống rắc rối chồng chất mỗi ngày.
Nhưng, chỉ trách là trước đây khi lần đầu tiên gặp mặt nhau, hai người đã kết một mối thù không nhỏ, xác thực mà nói, là Cẩm Y đơn phương ghét hắn.
Bởi vì khi đó, thấy Cẩm Y luôn bám dính lấy Liễm Tiêu, cho nên hắn giống như là đùa giỡn nói một câu, tương lai nhất định phải cưới Liễm Tiêu đi, xem hắn còn có thể làm sao cả ngày quấn quít lấy nàng.
Lúc ấy Liễm Tiêu là dở khóc dở cười, mà đó cũng là lần đầu tiên, Cẩm Y hoàn toàn giận tái mặt.