Phòng nhỏ trên lầu hai, được sắp xếp vô cùng lịch sự tao nhã. Liễm Tiêu ngược lại quả thật có lòng thưởng thức, âm thầm tán thưởng.
Chẳng qua, lực chú ý của Cẩm Y hiển nhiên là không ở chỗ này, sau khi nam tử áo tím kia cũng đi vào thì đột nhiên sắc mặt hắn trầm xuống, mắt lạnh thoáng nhìn, nói: "Thanh lão bản, lá gan thật đúng là không nhỏ mà."
Thanh lão bản mà Cẩm Y gọi, đương nhiên là chỉ người ngoài duy nhất ở trong phòng này, cái nam tử áo tím kia.
Nhưng hắn lại giống như hoàn toàn không rõ ý tứ lời này của Cẩm Y, có chút khó hiểu nhìn nhìn Cẩm Y, chỉ là, ý cười hơi trào phúng che giấu nơi đáy mắt đã tiết lộ cảm xúc khác, hắn hỏi: "Lời này của công tử nhỏ là có ý gì?"
"Nếu không có hạt cườm đó, một đao kia cũng sẽ không bay đến trên bàn chúng tôi, tôi chỉ là muốn hỏi Thanh lão bản một chút, có gì chỉ giáo!" Đứa nhỏ chín tuổi, vẻ mặt lại là không thấy tính trẻ con. Có điều, hiếm khi thấy Cẩm Y nói thẳng ra như thế, thậm chí còn mang theo sự kiêu căng rõ ràng.
"Công tử muốn gán cho Thanh mỗ cái tội danh gì đây?" Hắn giống như không thèm để ý lời Cẩm Y nói.
"Tùy tiện tìm một hai lý do như vậy, cũng có thể làm cho quán trà này của ngươi dẹp tiệm." Thật sự rất ít khi nhìn thấy Cẩm Y lại dùng cách có chút ngang ngược như vậy để nói chuyện.
"Công tử nhỏ là đang nhắc nhở ta, có lẽ nên diệt khẩu sao?" Nói xong, cũng là nhẹ nhàng mà nở nụ cười.
Cẩm Y chỉ là thoáng nhíu mày một cái, khóe mắt hơi nhếch, bỗng nhiên nói: "Dung Tắc, không cảm thấy lúc này ngươi hẳn là nên hiện thân sao?"
Lời này cũng không làm cho vẻ mặt của vị Thanh lão bản kia có chút biến hóa nào, còn Liễm Tiêu thì cũng là hơi nở nụ cười.
"Thì ra chỉ là cáo mượn oai hùm thôi sao." Giọng điệu của nam tử áo tím có chút trào phúng cũng không làm cho Cẩm Y có gì hờn giận, mà ngược lại, hắn cũng là nhợt nhạt nở nụ cười.
Liễm Tiêu lại cong khóe miệng lên, ý cười rõ ràng.
Cái gọi là thuật đế vương, kỳ thực chỉ là hai chữ "Lợi dụng" mà thôi.
Đối với cái này, Cẩm Y đã học được không ít.
Nếu hắn đã biết Dung Tắc sớm núp ở một nơi bí mật gần đó thì làm sao có thể không vận dụng triệt để điều này chứ?.
Lúc Dung Tắc xuất hiện, đầu tiên là liếc mắt nhìn nam tử áo tím kia, vẻ mặt không thay đổi.
Sau đó thoáng cúi ngưới với Liễm Tiêu và Cẩm Y, vẫn là ánh mắt như gió lạnh thấu xương, lạnh lùng mà ngạo nghễ, nói: "Mời hai vị điện hạ hồi cung trước." Giọng điệu không chút kiêng dè bất kỳ người nào.
"Không." Cẩm Y thực rõ ràng từ chối, ánh mắt hơi khiêu khích.
Dung Tắc chỉ là thoáng cau mày.
Sau đó liền nghe thấy nam tử áo tím kia nhẹ cười giễu cợt một tiếng, lời mang trêu chọc nói: "Thật không nghĩ tới, Ngân Sương kiếm vang danh khắp giang hồ năm đó, thế nhưng cũng dính vào vòng danh lợi đó." Nhưng trong lời nói ngược lại không có ý khinh thường.
Dung Tắc liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt trả lời: "Ngươi cũng vậy mà."
Mặc kệ là Dung Tắc xuất hiện, hay là hắn vạch trần thân phận của Liễm Tiêu và Cẩm Y thì vẻ mặt của nam tử áo tím này cũng không thấy chút biến hóa, hiển nhiên là những chuyện này hắn đều đã biết. Nhưng bốn chữ ‘ngươi cũng vậy mà’ này của Dung Tắc, lại làm hắn thoáng sửng sốt một chút.
"Ngươi biết?" Khi hỏi câu này, vẻ mặt hắn lộ ra một ít kinh ngạc, một ít hoảng hốt.
Dung Tắc chỉ là khẽ gật đầu.
Rồi sau đó liền nghe thấy nam tử áo tím kia hơi trào phúng cười cười.
"Nàng... Có khỏe không?" Dung Tắc hỏi giống như có chút chần chờ.
Nhưng nam tử áo tím này lại không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ là cười lạnh một tiếng.
Dung Tắc ngược lại không tiếp tục hỏi nữa, mà là lại nhìn Liễm Tiêu và Cẩm Y, vẫn là một câu đó: "Mời hai vị điện hạ hồi cung."
Cẩm Y chỉ là nhíu mày một cái, không đáp lại cái gì. Nhưng xem thái độ này, rõ ràng là không muốn hợp tác rồi.
Lúc này, Liễm Tiêu lại là cười nhạt nói: "Hiếm khi được ra ngoài, ta cũng muốn đi xung quanh một chút. Dung thị vệ hẳn là không phải ra cung một mình đúng không, để cho thị vệ này âm thầm đi theo là được. Trước giờ Thân (từ 15h- 17h) chúng ta sẽ trở về. Có Dung thị vệ âm thầm bảo vệ, cũng không cần phải vội vã hồi cung, còn về phía phụ hoàng, chắc chắn cũng sẽ không nói gì."
Hơi khó xử làm cho Dung Tắc và nam tử áo tím kia đều là như có chút suy nghĩ nhìn nàng. Trong ánh mắt không có nghi ngờ, ngược lại là thoáng có chút cảm giác kinh ngạc.
Chẳng qua, Liễm Tiêu cũng không đáp lại cái gì, chỉ là nhìn Dung Tắc, chờ hắn trả lời.
Mà hiển nhiên, độ tín dụng Liễm Tiêu cao hơn Cẩm Y rất nhiều. Dung Tắc không chút do dự liền gật đầu.
Nàng mỉm cười, kéo Cẩm Y đi ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt hơi tìm tòi nghiên cứu kia..
Khi đi ra quán trà, Cẩm Y nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Vẫn là tỷ tỷ nói chuyện tốt hơn."
Liễm Tiêu chỉ là giận hắn một chút, cũng là cười cười.
"Có điều, tỷ tỷ cần gì giấu giếm giúp Dung Tắc chứ."
"Hắn và vị lão bản kia hình như có quen biết, đương nhiên có chút chuyện cần nói, tỷ làm như vậy, cũng chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi." Liễm Tiêu không sao cả nói.
Cẩm Y lại là bỗng nhiên im lặng, rồi sau đó quay đầu nhìn quán trà phía sau.
Hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Hắn gọi Thanh Tử, nghe đồn là giàu có nhất nước, nhưng không ai biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu gia sản. Chỉ biết, các quán trà quán rượu nhà trọ ở vương đô này, dù là trong tối hay ngoài sáng thì cũng có một phần ba là của hắn." Hơi trầm ngâm, lại nói tiếp, "Chỉ sợ, vừa vào quán trà đó, hắn liền đã biết thân phận của chúng ta. Chỉ là, đệ nghĩ không rõ, vừa rồi hắn rõ ràng là cố ý trêu chọc chúng ta, giống như là muốn thăm dò cái gì đó. Còn có, hắn thế nhưng lại quen biết Dung Tắc, hơn nữa nhìn như giao tình cũng không cạn. Có điều, hắn hẳn là không có ác ý gì, bằng không, ngược lại sẽ không trắng trợn không kiêng nể gì mà trêu chọc chúng ta như vậy, còn không chút giấu giếm quan hệ với Dung Tắc."
Cẩm Y giống như chỉ là lầm bầm một mình, nhưng Liễm Tiêu biết hắn kỳ thực là đang nói với nàng, cũng muốn nghe xem ý kiến của nàng.
Ánh mắt khẽ nhoáng lên một cái, Liễm Tiêu cầm tay Cẩm Y, dặn dò nói: "Chuyện hôm nay gặp được Thanh Tử, Dung Tắc đương nhiên là sẽ không nói, đệ cũng nhớ rõ đừng để lộ ra ngoài, đặc biệt là phụ hoàng."
Câu nói cuối cùng đó của Liễm Tiêu, làm cho Cẩm Y thoáng có chút kinh ngạc nhìn nhìn nàng, nhưng vẫn là không hề nghi ngờ gật gật đầu, sau đó khóe miệng cong lên, trả lời: "Chẳng lẽ tỷ tỷ cảm thấy Cẩm Nhi ngốc như vậy sao? Điểm ấy cũng không nhìn ra được."
Nhịn không được cười cười, Liễm Tiêu nâng tay liền muốn gõ đầu hắn một cái, chỉ là đáng tiếc, bị Cẩm Y nhanh nhẹn né đi, rồi sau đó là một chuỗi tiếng cười.
Khi dừng lại, Cẩm Y đột nhiên nói: "Đúng rồi, phụ hoàng từng nhắc tới Thanh Tử với đệ, lúc ấy phụ hoàng chỉ nói, nếu một ngày nào đó quốc khố trống rỗng, nhưng nơi nơi lại cần dùng tiền, mà thế nào cũng vắt không ra tiền, thì cứ tìm đại một tội danh nào đó rồi tịch thu gia sản của hắn đi là được."
Liễm Tiêu cũng không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí nàng có thể tưởng tượng được vẻ mặt bâng quơ nhẹ nhàng trên mặt Mộ Duệ khi nói ra những lời này.
Cái gọi là đế vương vô tình, Mộ Duệ là một ví dụ rất tốt.
Đôi khi Liễm Tiêu nghĩ, xét theo bây giờ nhìn lại thì trước sau gì Cẩm Y cũng sẽ có một ngày đi lên vị trí ngự cực đó. Nhưng đó thật sự là điều nàng hy vọng nhìn thấy sao? Hơn nữa, đó thật sự là điều Cẩm Y muốn sao?
Chỉ là, bọn họ có đường lui sao?.
Trên chợ lớn náo nhiệt, Cẩm Y đông nhìn xem tây đi dạo, hứng thú cực cao. Liễm Tiêu thì lại là biếng nhác đi tới, bộ dạng không có hứng thú. Mãi cho đến khi đột nhiên phát hiện một cái sạp nhỏ, bán toàn là trâm gỗ, cảm giác rất thanh lịch, mới nhịn không được nhìn nhiều hai lần.
"Tỷ tỷ thích thứ đó sao?" Mắt Cẩm Y ngược lại rất tinh tế, Liễm Tiêu còn chưa đi tới đó thì hắn đã trước một bước đến trước quầy hàng.
"Tỷ tỷ thích cái nào?" Đợi nàng cũng đi đến bên quầy hàng thì Cẩm Y đã chọn được vài cái, cầm trong tay năm cây trâm gỗ có lẽ là hắn thoạt nhìn cũng không tệ lắm giơ lên, để cho Liễm Tiêu đến chọn.
Liễm Tiêu chỉ là liếc xéo hắn một cái, giựt lấy mấy cây trâm trong tay hắn, để trở lại quầy hàng, rồi sau đó liền tự mình tinh tế xem qua một lượt mấy cây trâm này.
Chủ quán là một người đàn ông có chút lớn tuổi, vốn thấy bọn họ là hai đứ nhỏ nên tưởng chỉ là tùy tiện nhìn xem một chút, nhưng lúc này xem ra, quả thật là có lòng muốn mua, vừa định mở miệng tiếp đón, thì Liễm Tiêu đã lên tiếng trước một bước: "Cháu có thể tự mình xem."
Người đàn ông lớn tuổi kia sửng sốt một chút, sau đó chỉ là không nói gì cười cười, nhưng quả thật là không lên tiếng.
Có điều, người đàn ông lớn tuổi này không nói chuyện, nhưng "Cậu bé nhỏ tuổi" bên kia thì ngược lại vẫn nói không ngừng.
Cẩm Y cầm lấy một cây liền hỏi: "Cái này thế nào?"
Thấy Liễm Tiêu không để ý tới hắn, liền thả trở về, sau đó lại chọn cây khác, còn dám chắn trước mắt nàng, hỏi: "Vậy cái này thì sao?"
Liễm Tiêu chỉ là đẩy bàn tay đang cản trở tầm mắt của hắn đi. Nhưng tay nàng còn chưa có rút lại hết thì cánh tay còn lại của Cẩm Y đã cầm lấy một cây trâm khác đến hỏi tiếp.
Nàng ngẩng đầu, có chút ảo não liếc mắt trừng hắn một cái. Cẩm Y chỉ là vui tươi hớn hở nở nụ cười.
Có lẽ, lúc đầu hắn quả thật là muốn chọn giúp nàng, nhưng sau đó thì lại tuyệt đối là cố ý quấy rối.
"Vì sao tỷ tỷ lại thích cái đó chứ? Tỷ tỷ muốn cái gì mà không có, lại chỉ thích mỗi cái này." Cẩm Y ngược lại cũng không phải thật sự hỏi Liễm Tiêu mà chỉ là nhẹ lẩm bẩm mà thôi.
"Cũng không kêu đệ trả tiền, gấp cái gì." Liễm Tiêu chỉ là như cười mà không cười oán trách một câu, ý tứ trêu chọc trong lời nói cũng là rất rõ ràng.
Cẩm Y thoáng xụ mặt xuống.
Khóe miệng khẽ nhếch, nàng cúi đầu, lại tiếp tục cầm một cây trâm khác, ý cười mơ hồ trên mặt cũng là vẫn luôn không có tán đi.
Mãi đến khi ánh mắt thoáng nhìn thấy một cây trâm gỗ màu trà, bàn tay cầm lấy cây trâm, phần cuối đầu cây trâm được vót tròn có khắc một đóa hoa sen, cành lá chậm rãi kéo dài xuống dưới, uốn lượn quấn quanh toàn bộ cây trâm. Không có màu sắc gì khác, mà chỉ dùng màu mực mơ hồ khắc hoạ ra hình dạng.
Vẻ mặt như cười mà không cười rút đi, khuôn mặt giãn ra, lộ ra từng tia vui sướng.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, cây trâm lại bị Cẩm Y chộp lấy.
"Đệ mua cho tỷ tỷ!"
Ánh mắt khó hiểu còn chưa kịp biểu lộ ra thì lời Cẩm Y nói đã làm cho Liễm Tiêu nhịn không được cười lên tiếng, hỏi: "Đệ có tiền sao?"
Cẩm Y mím chặt môi, vẻ mặt bướng bỉnh, trả lời: "Tỷ tỷ cho đệ mượn đi."
Khẽ nhíu mày, liếc nhìn hắn, Liễm Tiêu đưa tay muốn cầm lại, trong miệng nói: "Ai cần đệ phiền phức như vậy, đưa tỷ, tỷ tự mình mua là được rồi."
"Không được!" Hắn chính là thụt tay lại, liền tránh được bàn tay Liễm Tiêu đưa tới.
Kỳ thực, ở kiếp trước, Liễm Tiêu cũng có học qua một ít võ phòng thân, tuy rằng chỉ là chiêu thức thô thiển, nhưng cũng luyện được một thân nhanh nhẹn. Bởi thế mới nói, học chút võ phòng thân luôn tốt, cho nên kiếp này, tuy nàng có thân phận công chúa, không quá thích hợp đi học võ, nhưng có trí nhớ kiếp trước nên tay nghề cũng coi như không tệ.
Chẳng qua, so với cái gọi là võ học của thế giới này, thì chút võ không quan trọng của nàng thật sự không đáng nhắc tới, càng đừng nói muốn cướp lại đồ từ trong tay Cẩm Y.
Và thế là ngay sau đó, túi tiền vốn còn nắm ở trong tay đã bị Cẩm Y cướp đi.
Nhìn hai tay trống không, trong lúc nhất thời Liễm Tiêu thật là có chút dở khóc dở cười, nhịn không được cảm thán, có lẽ nàng cũng nên đi học chút võ, bằng không, ngày nào đó sẽ bị Cẩm Y khi dễ không biết chừng.
Bên kia, Cẩm Y ngược lại vui vẻ thanh toán tiền, rồi sau đó liền đưa cây trâm về cho Liễm Tiêu, còn túi tiền kia, cũng bị hắn không cẩn thận quên trả lại.
"Trên đời có người vô lại như đệ thế này sao?" Liễm Tiêu thật đúng là không biết nên tức giận hay nên cười.
"Thật nhỏ mọn, trở về trả lại cho tỷ là được mà!" Ngược lại Cẩm Y thế nhưng còn đúng tình hợp lý oán giận lại nàng.
Cho dù Liễm Tiêu biết rõ hắn cố ý nói như vậy, nhưng bị hắn nói một câu như vậy, vẫn là giận mà không chỗ phát tiết. Rồi sau đó đột nhiên nheo mắt lại, cười quỷ dị, một giây sau đó, chính là hung hăng giẫm hắn một cái.
"A!" Có lẽ là không nghĩ tới Liễm Tiêu sẽ ra một chiêu như vậy, Cẩm Y chưa kịp tránh đi, kinh ngạc kêu một tiếng, trên mặt cũng là vẻ hối hận không kịp, "Sư phụ An nói rất đúng, thà rằng đắc tội tiểu nhân, chớ đừng đắc tội nữ nhân."
Liễm Tiêu thoáng giật mình, có chút kinh ngạc lại có chút dở khóc dở cười nói: "Sư phụ An dạy đệ lung tung gì thế."
"Dạy cho đệ học được chân lý của kiếp này." Cẩm Y ngược lại trả lời rất thuận miệng.
"Đệ lại còn làm như đúng lý hợp tình nữa chứ!" Liễm Tiêu bỗng nhiên cảm thấy có chút không thể làm gì được hắn. Sau đó chính là giận dữ liếc xéo hắn một cái rồi mặc kệ hắn, xoay người liền đi.
"A, tỷ tỷ đợi chút." Cẩm Y chạy nhanh đuổi theo.
Khi sóng vai mà đi, trên mặt hắn là một nụ cười vô cùng thư thái, giống như gặp được chuyện gì rất vui vẻ.
Nụ cười như vậy, lại làm cho Liễm Tiêu bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều lúc vẻ mặt Cẩm Y có chút lạnh nhạt. Không phải cố gắng giả bộ lạnh nhạt, mà là vẻ mặt vô tình biểu lộ trong lúc không hay biết.
Làm người kế thừa ngôi vị hoàng đế tương lai, quả thật là nên lãnh khốc một chút, như vậy, cho dù là đối với hắn hay là đối với toàn bộ vương triều mà nói, cũng là chuyện tốt.
Nhưng mà...
Liễm Tiêu bỗng nhiên muốn thở dài.
Cẩm Y của Liễm Tiêu, nên là một thiếu niên ấm áp, im lặng mà luôn treo nụ cười ôn hoà trên môi.
Có lẽ cuối cùng hắn cũng sẽ có một ngày học được cách dùng nụ cười để ngụy trang hết thảy mọi thứ, bởi vì không phải dễ dàng có thể che giấu tất cả chỉ bằng sự lạnh nhạt. Cẩm Y như vậy, không phải là điều nàng muốn nhìn thấy.
"Tỷ tỷ, làm sao vậy?" Khi giọng nói có chút nghi ngờ của Cẩm Y vang lên bên tai, Liễm Tiêu chỉ là mỉm cười, khẽ lắc lắc đầu.
Nhưng Cẩm Y cũng không có bởi vì sự phủ định của nàng mà sắc mặt dịu đi, mày dần dần nhíu lại.
"Vì sao cho tới bây giờ tỷ tỷ cũng không chịu nói? Chuyện gì cũng giấu trong lòng, không chịu nói cho Cẩm Nhi. Vì sao mỗi lần đều phải là đệ giờ giờ phút phút chú ý sự thay đổi vẻ mặt của tỷ, mới có thể nhìn ra được một chút khác thường? Tỷ tỷ biết không? Tỷ hiểu được phải che giấu tâm tư hơn bất kì kẻ nào trong cung này. Đừng nói muốn thấy rõ ràng rốt cuộc tỷ suy nghĩ cái gì, mà chỉ là phát hiện một ít tâm tư thô thiển, cũng phải cần hao phí toàn bộ lực chú ý của đệ. Tỷ tỷ đối Cẩm Nhi còn cần giấu diếm cái gì sao? Từ lúc bước ra khỏi quán trà tới giờ, tỷ tỷ liền vẫn cất giấu cái gì, rốt cuộc có cái gì là không thể nói với Cẩm Nhi?"
Cẩm Y thình lình nói hết ra như vậy, làm cho Liễm Tiêu trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn.
Mà sau khi nói xong, Cẩm Y chính là nhìn chăm chú vào nàng, thoạt nhìn bộ dạng có chút tức giận, cũng giống như đang chờ đợi cái gì.
Hồi lâu sau, Liễm Tiêu mới khẽ thở dài một tiếng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ nói: "Tỷ chỉ là sợ hãi... Cứ tiếp tục như vậy, tương lai đệ sẽ quá mức máu lạnh vô tình."
Cẩm Y thoáng ngây ngẩn cả người, qua hồi lâu, mới hỏi: "Là vì vừa rồi đệ nhắc tới phụ hoàng từng nói về chuyện Thanh Tử sao?"
Liễm Tiêu khẽ gật gật đầu.
Sau đó, Cẩm Y bỗng nhiên im lặng.
Bọn họ vốn đã dần dần rời xa chợ, trên ngã tư đường, người đến người đi thưa thớt, mà hết thảy này, cũng giống như bởi vì Cẩm Y im lặng mà đột nhiên im lặng theo.
Hai người vốn sóng vai mà đi, lại bởi vì Cẩm Y dần dần chậm bước chân mà kéo xa khoảng cách, cuối cùng, Cẩm Y dừng lại.
Qua hồi lâu, Liễm Tiêu mới cũng ngừng lại, quay đầu, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Sao không đi tiếp?"
"Đệ tưởng tỷ sẽ không dừng lại, sẽ không quay đầu tìm đệ." Khi nói như vậy, trên mặt Cẩm Y không có biểu cảm gì.
Liễm Tiêu nghe xong, lại là đột nhiên cảm giác ngực một trận buồn bực, có chút khó chịu.
"Đồ ngốc, nói hươu nói vượn gì đó!" Đi đến trước mặt Cẩm Y, Liễm Tiêu chính là nhẽ gõ đầu hắn trừng phạt bày tỏ nhớ lấy.
Thoáng ngẩng đầu, Cẩm Y lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ đừng ghét bỏ Cẩm Nhi."
Giọng điệu có chút không xác định, làm cho Liễm Tiêu ngơ ngác một hồi, đột nhiên liền hối hận những lời vừa nói ra miệng. Cho dù tương lai hắn làm đế vương, thật sự trở nên vô tình, thì Cẩm Nhi của Liễm Tiêu vẫn sẽ mãi mãi là thiếu niên như nước kia, ấm áp mà trong sáng. Có lẽ là nàng đã quá mức tham lam rồi.
Mà ngay sau đó, Cẩm Y thoáng thay đổi giọng điệu, đột nhiên sửa lời nói: "Tỷ tỷ không thể ghét bỏ Cẩm Nhi." Ngừng một chút, hắn nói tiếp "Trong cung này, ngoài tỷ tỷ ra, Cẩm Nhi không có gì cả."
Lòng như bị người đột nhiên đâm một phát, trong lúc nhất thời Liễm Tiêu không biết nên đáp lại như thế nào.
Nàng vốn định nói còn có phụ hoàng và mẫu hậu. Nhưng ở trong lòng Mộ Duệ, giang sơn mãi mãi là nhất. Nếu một ngày nào đó Cẩm Y trở thành chướng ngại vật trên đường thì hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự đá văng ra. Mộ Duệ, hắn không ôn nhã như bề ngoài nhìn thấy. Còn Lam Diên, đã nhiều năm như vậy, thái độ của nàng đối với Cẩm Y ra sao, Liễm Tiêu đương nhiên là nhìn xem rõ ràng nhất. Giữa bọn họ, từ đầu đến cuối đều thiếu cảm giác mẹ con thân thiết.
Nhưng Liễm Tiêu nghĩ, nếu có một ngày Cẩm Y biết được, kỳ thực hắn vốn không thuộc về cái cung đình kia, tất cả những thứ đó hắn vốn không cần phải gánh trên lưng, lúc đó, hắn có thể sẽ trách người vẫn luôn giấu diếm sự thật là nàng hay không? Hoặc là, khi hắn biết giữa bọn họ vốn hoàn toàn không có huyết thống thì sẽ lại có cảm nghĩ gì?
Bỗng nhiên trong lòng nảy lên những suy nghĩ lung tung, làm cho Liễm Tiêu thoáng không biết nói gì. Nháy mắt có suy nghĩ như vậy trong đầu, làm cho nàng muốn buông tay, muốn thừa dịp còn chưa lún sâu vào vũng bùn, thả đứa nhỏ này rời đi.
Bí mật dấu giếm nhiều năm, suýt chút nữa đã thốt ra miệng.
Liễm Tiêu không nhớ rõ lúc mình chín tuổi là như thế nào. Có lẽ là thật sự hồn nhiên không hiểu việc đời, mỗi ngày không buồn không lo.
Nhưng vì sao chỉ mới chín tuổi, Cẩm Y lại thiết kế như thế nào mà chuồn ra được ngoài hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt này, hơn nữa, kế hoạch dần dần thành hình, cẩn thận. Một đứa trẻ chín tuổi, nhưng tâm tư lại là kín đáo như thế, đúng là thiên tài đáng sợ.
Chuồn ra ngoài cung đi chơi là ý nghĩ luẩn quẩn đã lâu trong đầu Cẩm Y. Chẳng qua Liễm Tiêu vẫn không chịu đồng ý mà thôi.
Hai cái hài tử nhỏ như vậy, vẻ ngoài lại đáng chú ý như thế, ra ngoài cung, không biết sẽ rướt lấy cái phiền toái gì đây, ít nhất là trước khi có được năng lực tự bảo vệ mình.
Đây cũng là do lúc trước Dung Tắc dạy Cẩm Y khinh công. Chẳng qua Cẩm Y là hy vọng Liễm Tiêu không kiên trì nữa, chịu đồng ý đi ra ngoài cung chơi mà thôi. Giống như, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ một mình chuồn đi.
Mà nay, kỳ thực Liễm Tiêu vẫn là không muốn đồng ý. Bọn họ cứ đi ra ngoài như vậy sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, trong lòng nàng rất rõ ràng.
Trong cung ngoài cung này, có bao nhiêu người đang tìm cơ hội trừ bỏ Cẩm Y -hoàng tử tương lai có cơ hội kế thừa đại nghiệp thống nhất đất nước này chứ. Tuy rằng hoàng đế còn chưa lập thái tử, nhưng lấy sự cưng chiều của hắn đối với đôi song sinh này của Hoàng Hậu mà nói thì đó gần như là lựa chọn không thể nghi ngờ.
Cẩm Y là hoàng trưởng tử, mà vài vị hoàng tử khác đều còn nhỏ, có lẽ còn không có tự giác tranh quyền đấu thế, nhưng cục diện tương lai, gần như là có thể đoán được, nay cái quyền lực vô thượng kia là gần trong gang tấc, giống như chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới, như vậy có thể có mấy người không động tâm? Cho dù thoạt nhìn các hoàng tử khác trừ Cẩm Y ra đã sớm không có cơ hội, nhưng dù sao cũng sẽ không cam lòng.
Như vậy, cho dù nay bọn họ còn chưa có phần tâm tư này thì người xung quanh đã sớm bắt đầu lót đường cho tương lai của bọn họ.
Trên thực tế, trong triều đình, cho dù là không có liên quan tới ích lợi thì cũng không hẳn đều hy vọng tương lai Cẩm Y đi lên vị trí cực cao đó. Hoàng hậu Kính Lam Diên cả đời vinh sủng, dòng họ Kính mấy đời tay cầm trọng binh, nếu Cẩm Y đi lên vị trí đó thì đã có thể tưởng tượng được, dòng họ Kính chính là quyền thế ngập trời như thế nào. Họ ngoại, mãi mãi là tai hoạ ngầm đối với triều đình. Cho dù nay xem ra, dòng họ Kính là bo bo giữ mình, giống như sẽ không tham gia vào trong vòng xoáy quyền thế này, nhưng ai có thể cam đoan tương lai sẽ không, đặc biệt là sau khi Cẩm Y đăng cơ. Quyền thế, mãi mãi là thứ dụ hoặc người nhất.
Này đó, hoàng đế Mộ Duệ hẳn là cũng rất rõ ràng.
Mà này cũng là điều Liễm Tiêu lo lắng nhất.
Chỉ là, đối với này đó, Liễm Tiêu không biết Cẩm Y có hiểu được hay không. Đôi khi, nàng sẽ bỗng nhiên cảm thấy mình nhìn không hiểu đứa nhỏ chín tuổi này. Luôn thích đùa thích vui, luôn nói nói cười cười, nhưng tâm tư dưới nụ cười đó lại dần dần không còn rõ ràng thông suốt như trước nữa.
Có điều, nếu Liễm Tiêu mở miệng hỏi thì chắc chắn Cẩm Y sẽ trả lời chi tiết. Nhưng vì tính tình có chút lười, làm cho nàng có đôi khi không muốn đi tìm tòi nghiên cứu. Hơn nữa, mặc kệ như thế nào, Cẩm Y cũng sẽ không làm bất kì chuyện gì tổn hại đến nàng. Chỉ cần xác định điểm này, cái khác, đã là râu ria..
Đứa nhỏ chín tuổi, nếu muốn trốn ra ngoài cung thì so với những người khác càng thêm khó khăn.
Vóc dáng nổi bật như vậy, cực kì gây chú ý. Huống chi, với khuôn mặt của bọn họ, ở trong hoàng cung sắc đẹp như mây này, cũng là vô cùng gây chú ý rồi.
Nhưng nếu muốn tránh thị vệ chuồn êm ra ngoài thì sau khi bọn họ hiểu được võ công của Dung Tắc sâu không lường được, liền biết đó là chuyện không thể. Bởi vì, những thị vệ bảo vệ cái cổng thành quan trọng kia, đều là Dung Tắc tự tay dạy dỗ, căn bản không có kẽ hở nào có thể chui ra.
Cẩm Y tốn rất nhiều thời giờ đi quan sát, mới dần dần phát hiện bảo vệ mỏng và yếu nhất là ở cửa hông cổng Kiền Vân ở phía Tây. Từ đó đi ra ngoài là thông tới chùa Huyền Thiên, ngoại trừ gặp phải ngày hiến tế ra thì cửa chính đều là đóng chặt. Chỉ là cửa hông sẽ mở ra, bảo vệ đương nhiên là vẫn có, nhưng bởi vì ngày thường vốn không người ra vào nên tâm lý chắc chắn lơi lỏng hơn rất nhiều.
Cẩm Y cũng từng lo lắng vào lúc đông đúc nhất sẽ thừa dịp loạn hỗn đi ra ngoài. Nhưng sau khi phát hiện thị vệ ở đây cho dù dưới dạng tình huống kia vẫn như trước đâu vào đấy, bình tĩnh như thường liền đành từ bỏ.
Nhưng muốn thu phục được thị vệ ở cửa hông cổng Kiền Vân này thì cũng không phải là chuyện đơn giản.
Chẳng qua Cẩm Y cũng nghĩ được một cách rất đơn giản, bỏ thuốc. Nhưng không phải là thuốc mê linh tinh gì đó. Trong lúc vô tình nghe được, mấy thị vệ này bình thường đều có dung một lượng thuốc nhất định, cho nên dần dần có miễn dịch, thuốc mê bình thường đối bọn họ hoàn toàn không có hiệu quả.
Cho nên, thứ Cẩm Y chọn, là ba đậu.
Không mong có thể đẩy ngã bọn họ, chỉ cần có thể làm cho bọn họ lơi lỏng phòng vệ, liền có thể tìm được cơ hội chuồn ra.
Chỉ là, ba đậu có vị đắng rất rõ, bỏ vào trong thức ăn bình thường rất dễ bị phát hiện, cho nên lựa chọn bỏ vào trong rượu. Vào mùa đông, mấy thị vệ này đều sẽ uống hai ba ngụm, sẽ không say, mà chỉ để ấm người, thuận tiện thỏa mãn thèm miệng.
Sau đó, vào một ngày trời đông giá rét, lúc Liễm Tiêu và Cẩm Y đứng ở ngoài cửa cung, Cẩm Y thì vô cùng vui vẻ phấn chấn, Liễm Tiêu lại là có chút nghi ngờ.
Dung Tắc không phát hiện bọn họ chạy tới đây sao?
Nàng không nhịn được hoài nghi, tất cả những chuyện này, có khi nào là Dung Tắc sắp đặt, dùng để huấn luyện Cẩm Y mà thôi?
Chẳng qua, suy đoán này vẫn là đừng để cho Cẩm Y biết được tốt hơn, bằng không hắn sẽ không thể vui vẻ nổi nữa.
Thế giới ngoài hoàng cung, với hắn mà nói là tươi mới thú vị như vậy. Tuy rằng Liễm Tiêu đến từ hiện đại đối với này đó cũng không cảm thấy quá mới lạ, nhưng thấy Cẩm Y vui vẻ như thế, cũng dần dần buông nghi ngờ này ra. Mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng đã ra ngoài, dù sao, Cẩm Y chơi vui vẻ là tốt rồi, cái khác, tạm thời không để ý tới.
Chỉ là, đi trên ngã tư đường ồn ào phồn hoa này, trong lúc nhất thời, thật không biết nên đi đâu? Vì thế, hai người liền tùy ý một đường đi dạo nhìn xem như vậy.
Hiện tại quần áo mặc trên người bọn họ, đương nhiên không phải quần áo bình thường mặc ở trong cung. Hai bộ quần áo này, là Liễm Tiêu lệnh cho thị nữ bên người dùng quần áo của bọn họ cải chế lại. Người hầu, đương nhiên sẽ không hỏi nguyên do của loại việc nhỏ này, hơn nữa cũng không dám hỏi.
Liễm Tiêu là một bộ áo xanh, còn Cẩm Y là xanh nhạt. Không phải phục sức quá xa hoa, lại vẫn lộ ra quý khí rõ ràng.
Sợ ăn mặc quá "Bần cùng", ngược lại đưa tới phiền toái không cần thiết, ví dụ như những người buôn lậu linh tinh gì đó. Ít nhất, trang phục như vậy, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra được bọn họ là ra từ nhà phú quý, như vậy, trước khi những người đó ra tay, tất nhiên sẽ phải suy nghĩ suy nghĩ lại năng lực của mình.
Có điều, Liễm Tiêu thật sự thật sự rất muốn thở dài. Hai đứa trẻ nhỏ một mình dạo chơi, lại là có bề ngoài như thế, dù thế nào cũng là gây chú ý.
Vốn, Liễm Tiêu là muốn che giấu khuôn mặt, nhưng Cẩm Y thế nào cũng không chịu vẽ vẽ trét trét gì trên mặt, nên nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Đi không bao lâu, Cẩm Y bỗng nhiên ngừng lại. Trước mặt bọn họ là một quán trà, tên gọi lầu Hồng Trần, Cẩm Y dường như sinh ra hứng thú với nó, không nói không rằng liền kéo Liễm Tiêu chạy đi qua. Liễm Tiêu chỉ là bất đắc dĩ mặc hắn kéo, chỉ là, nàng lại muốn thở dài ...
Tiểu nhị đón khách ở cửa, theo phản xạ đưa khuôn mặt tươi cười lên, nhưng khi nhìn thấy bọn họ chỉ là hai đứa trẻ thì liền thoáng sửng sốt.
Mà trong khi còn đang sửng sốt, Cẩm Y đã kéo Liễm Tiêu đi vào, ngồi xuống một bên bàn. So với trong cung thì quán trà này thật sự quá mức đơn sơ, đối với điều này, Cẩm Y ngược lại không có ghét bỏ gì, vô cùng tự nhiên chấp nhận hoàn cảnh xung quanh. Chẳng qua, dựa theo bình thường mà nói thì quán trà này đã được cho là vô cùng tinh xảo, chỉ dành cho giới thượng lưu.
"Nhóc con, uống trà là phải trả tiền đó nha." Có lẽ là thấy bọn họ mặc quần áo phú quý nên tiểu nhị nói chuyện cũng coi như khách khí.
Chỉ là, lời này cũng là làm cho Cẩm Y giật mình một hồi.
Mặc dù lớn lên ở trong thâm cung, nhưng Cẩm Y được nuôi dưỡng với thân phận người thừa kế ngôi vị hoàng đế, cho dù có chút không biết việc đời, nhưng còn không đến mức không biết đạo lý mua đồ là phải trả tiền ở ngoài cung này.
Nhưng hắn thật sự đã quên. Chưa từng có thói quen mang theo tiền, nhất thời sơ suất, liền hai tay trống trơn cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Nhưng vì một thoáng hắn ngẩn ra này, lại làm cho sắc mặt của tiểu nhị kia trầm xuống.
"Nhóc con, muốn quậy thì về nhà mà quậy đi nha!" Trong lời nói lộ ra sự không kiên nhẫn rõ ràng.
Cẩm Y làm sao có thể để người khác tùy tiện tỏ thái độ với mình chứ, lời tiểu nhị nói, làm cho hắn lạnh mặt, nhẹ nhàng liếc mắt một cái, vẻ mặt cao ngạo, tự nhiên toát ra sự nghiêm nghị không giận tự uy.
Tiểu nhị đó nuốt lại những lời sắp nói ra miệng, chỉ là sững sờ nhìn Cẩm Y, gần như là theo bản năng cúi thấp đầu xuống.
Sau đó là khẽ "Cạch" một tiếng, là Liễm Tiêu đặt một thỏi bạc lên bàn.
Bên kia Cẩm Y cũng nở nụ cười: "Vẫn là tỷ tỷ cẩn thận."
Nhưng tiểu nhị đó lại là nghi ngờ nhìn nhìn thỏi bạc này, giống như không phản ứng lại được.
"Thế nào? Không biết bạc sao? Hay là sợ bạc này là trộm được hoặc cướp được?" Liễm Tiêu chỉ là lạnh lùng liếc mắt một cái, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, làm cho tiểu nhị đó nhịn không được run lên.
Có điều, làm nghề này, ít nhiều cũng có vài phần biết nhìn người, khi phản ứng lại được thì lập tức trưng lên khuôn mặt tươi cười, cười nịnh lấy bạc, nói: "Là mắt tiểu nhân vụng về, tiểu nhân hầu thiếu gia và tiểu thư không tốt."
Cẩm Y chỉ là khoát tay áo, mặc kệ hắn.
Tiểu nhị liền lại hỏi: "Thiếu gia và tiểu thư muốn uống gì?"
"Đặc biệt một chút." Cẩm Y trả lời.
"Đặc biệt một chút?" Tiểu nhị giống như có chút không rõ, lập lại câu.
"Đúng!" Trong cung ăn toàn sơn hào hải vị, đi ra ngoài, Cẩm Y đương nhiên là muốn ăn chút tươi mới, bất quá lại không biết bên ngoài có cái gì.
"Lấy thứ tốt nhất trong tiệm các ngươi đi." Vẫn là lời Liễm Tiêu nói có vẻ đơn giản dễ hiểu hơn.
"Dạ được, hai vị chờ một lát." Đáp một tiếng, tiểu nhị liền lui xuống.
Cẩm Y lại là nhìn bóng dáng tiểu nhị kia, bỗng nhiên nói: "Nếu là ở trong cung, sợ là hắn đã sớm bị tha ra ngoài rồi."
Nghe vậy, Liễm Tiêu chỉ là nhướng mày một cái, hỏi: "Thế nào, mới ra ngoài một chút đã muốn trở về rồi sao?"
Lắc lắc đầu, hắn cong khóe miệng lên, cười sáng lạn nói: "Không, như thế này chơi rất vui!".
Quán trà là nơi ngư long hỗn tạp, ít nhất, trong mấy câu chuyện kể đều là như vậy. Lấy quán trà là sân khấu, trình các dạng biểu diễn.
Đối với nơi như vậy, Cẩm Y cảm thấy vô cùng tươi mới, tò mò nhìn xung quanh.
Liễm Tiêu đương nhiên sẽ không cảm thấy tươi mới, hơn nữa là tính tình thích yên lặng, cho nên chỉ là chậm rì rì cẩn thận nhấm nháp trà bánh. Tuy rằng không làm được tinh xảo bằng trong cung, nhưng cảm giác bớt phần tạo hình ngự thiện kia đi thì cũng là có một phen hương vị khác. Đặc biệt bánh mơ này, ngọt mà không ngấy, hơi chua, hơn nữa có chút mùi hương thoang thoảng, rất hợp khẩu vị của nàng. Vì thế, một tay bưng tách trà, một tay cầm bánh mơ, cười đến sóng mắt long lanh. Kỳ thực tính tình của nàng vẫn luôn vô cùng đơn giản, một phần đồ ăn vừa lòng liền có thể tìm được niềm vui.
Bất quá, nếu không có một thanh đao lớn từ trên trời rơi xuống, đập ở trên bàn thì mọi thứ đều đã thực tốt đẹp.
Cái bàn này cũng không yếu ớt như trong phim, một đao rơi xuống liền gẫy nát.
Mà "Loảng xoảng" một tiếng, bốn cái chân vẫn còn tốt, chỉ là trên mặt bàn thì chắc chắc có hư hại.
Nhưng mấy vấn đề này Liễm Tiêu không có hứng thú nghiên cứu, bởi vì mấu chốt trước nhất chính là hiển nhiên cái đĩa này không có cứng rắn như cái bàn, một bàn trà bánh, toàn bộ bị hủy.
Chỉ trừ một đĩa bánh mơ.
Khi đao đó rơi xuống, liền thấy thân hình Cẩm Y nhoáng lên một cái, khói nhạt tung bay, kéo Liễm Tiêu lui lại vài bước. Mà đĩa bánh mơ duy nhất hoàn hảo kia, lại đang nằm trên tay hắn.
Một ít mảnh vỡ của đĩa văng tung tóe ra ngoài, nhưng không có mảnh nào là rơi ở trên người bọn họ.
Liễm Tiêu chỉ là cúi đầu nhìn nhìn một mảnh vỡ nhỏ vừa vặn rơi bên chân nàng, phía trên có thể nhìn thấy được đóa hoa nhỏ dài màu xanh tím. Nàng thực thích cái đĩa này. Cái đĩa màu xanh thẵm, quanh mép là những đóa hoa cúc tây trung màu xanh tím. Nhưng lại bị vỡ, thật là đáng tiếc...
Khi ngẩng đầu lên, liền thấy Cẩm Y chuyển đĩa bánh mơ đó tới trước mặt nàng, đưa tay lấy một khối, lại phát hiện trà đã không còn, nhịn không được nhíu mày một cái.
Lập tức liền nghe thấy giọng nói có chút non nớt như trước giờ của Cẩm Y, nhưng giọng điệu lại trầm ổn gọi: "Tiểu nhị, trà!".
Liễm Tiêu và Cẩm Y là ngồi ở trong đại sảnh, từ lúc bước vào tới nay, liền vẫn rước lấy không ít ánh nhìn chăm chú.
Lúc này một đao rơi xuống, lại đưa tới ánh mắt mọi người.
Chẳng qua, bọn họ nhìn thấy, chỉ là mắt hoa lên một cái, Liễm Tiêu và Cẩm Y đã rời khỏi cái bàn, sau đó là Cẩm Y gọi một tiếng. Đương nhiên, cũng có người có vài phần tinh mắt, nhìn thấy Cẩm Y còn nhỏ tuổi, liền có khinh công tuyệt diệu như thế, liền nhịn không được khen ngợi. Có lẽ, sẽ đoán rằng bọn họ xuất thân từ một võ lâm thế gia nào đó.
Có điều, nếu là người có mắt thưởng thức thật sự thì chú ý tới, hẳn là phần trấn tĩnh gặp nguy không loạn của bọn họ.
Lúc này Liễm Tiêu lại muốn thở dài.
Nàng không lo lắng đây là nhắm đến bọn họ.
Đao là từ trên lầu rơi xuống, có lẽ là trên kia có tranh chấp gì đó, mà đao rơi ở trên bàn bọn họ, hẳn chỉ là trùng hợp.
Nếu những người đó muốn ra tay với bọn họ thì cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn vụng về mà buồn cười như thế.
"Đứng đực ra đó làm gì! Mang trà ra đây!" Thấy tiểu nhị đó giống như không có phản ứng, Cẩm Y có chút không kiên nhẫn nhắc lại một câu. Ở trong cung, không có ai dám không nghe mệnh lệnh của hắn như thế.
"Còn không mau đi dọn dẹp một chút, đừng chậm trễ khách hàng." Một giọng nói đột nhiên xuất hiện, hơi mang theo ý cười, lại lộ ra một chút mị sắc.
Liễm Tiêu theo tiếng nói nhìn qua, cửa cầu thang lầu hai, nam tử dựa tay vịn, mặc một bộ áo tím hoặc đậm hoặc nhạt, nhuộm thành một vệt màu sắc cuối cùng của hoàng hôn. Mắt phượng nhẹ hếch, miệng cười yêu dị, ánh mắt khói sóng mông lung, ở chỗ sâu trong đó, cũng là lạnh lẽo.
Mà Liễm Tiêu nhìn ánh mắt của hắn, cũng là lộ ra rét lạnh.
Nếu nàng không nhìn lầm thì nam tử áo tím này, vừa rồi đã đứng gần ở vị trí đao rơi xuống kia.
Lúc này Cẩm Y cũng đã ngồi xuống trước một bên bàn trống. Hơi híp mắt, trên mặt là nụ cười nhạt như có như không.
Cái vẻ mặt này của Cẩm Y, cũng không bình thường. Khi Cẩm Y ở trước mặt Liễm Tiêu, cho tới bây giờ đều chỉ là một đứa nhỏ ngây thơ đơn giản, thích đùa thích vui. Nhưng Liễm Tiêu biết, đó cũng không phải là toàn bộ của hắn, ví dụ như Cẩm Y vào giờ phút này, là có chút nguy hiểm..
Bỗng nhiên, trên lầu truyền đến tiếng tranh chấp, xem ra, hẳn là lý do vì sao trước đó một đao bay tới. Trong quán trà mấy người và chuyện hỗn loạn này, chẳng qua chỉ là chuyện thường ngày, hôm nay, cũng chỉ là bởi vì liên lụy đến hai đứa nhỏ quá gây chú ý này, nên mới khiến cho mọi người chú ý mà thôi.
Còn nam tử áo tím dựa bên tay vịn trên lầu hai kia, theo giọng điệu vừa rồi, cùng với thái độ của tiểu nhị, đã mơ hồ có thể thấy được, có lẽ hắn chính là chủ hoặc quản lý của quán trà này. Nhưng hắn hoàn toàn không hề liếc mắt đến chỗ phát ra âm thanh kia một cái, giống như cũng không thèm để ý. Chỉ là từ xa xa nhìn Liễm Tiêu và Cẩm Y, cười nhàn nhạt, có chút khách sáo, lại cũng không có vẻ quá mức mới lạ, chỉ là vừa vặn nở nụ cười như vậy, sau đó liền chậm rãi bước xuống cầu thang, đi lại như gió.
Không đợi hắn đi đến dưới lầu, tiếng tranh chấp bên kia lại đột nhiên không còn tiếng động nữa. Sau đó liền thấy một đại hán mặc áo ngắn gật đầu với nam tử áo tím, rất nhanh lại không tiếng động lui xuống.
Hiệu suất thật sự là không tệ, nhanh như vậy đã xử lý xong chuyện.
Trực giác nói cho Liễm Tiêu biết, quán trà này không đơn giản. Sau đó, liền nhịn không được thắc mắc, Cẩm Y thật sự chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy quán trà này mà vào sao?
Lúc này, Liễm Tiêu và Cẩm Y đã ngồi xuống trước bàn khác.
Tiểu nhị cũng đã dâng trà mới lên, cộng thêm tiếng xin lỗi, sau đó, rất nhanh lại có người dọn dẹp sạch sẽ cái bàn trước đó.
Khi nam tử áo tím đi đến trước mặt bọn họ thì rối loạn trước đó đã không còn chút dấu vết, mà này cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.
Sau đó, hắn chính là tùy ý đứng trước mặt bọn họ, nam tử cười rộ lên có vài phần yêu vài phần mị này, làm cho người ta cảm giác cũng có chút ý lạnh, như một thanh kiếm dính máu được rút ra khỏi vỏ. Hắn liền chậm rãi đưa một tay lên làm tư thế mời, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, nói: "Mời hai vị lên lầu trên ngồi, tiền trà này hôm nay cũng miễn phí, coi như là bày tỏ xin lỗi vì chuyện vừa rồi."
Liễm Tiêu không nói gì, cũng không nhìn hắn.
Cẩm Y lại là bỗng nhiên tay vừa lật, liền thấy trên tay hắn nhiều thêm một hạt cườm màu xanh.
"Ngươi làm rơi đồ nè." Sau đó đưa tới trước mặt nam tử áo tím kia, ngửa đầu cười, dưới nụ cười sáng lạn, là sự đùa cợt mơ hồ có thể thấy được.
Lúc này Liễm Tiêu mới nhìn xem Cẩm Y, lại liếc mắt nhìn hạt cườm đó, dư quang khóe mắt lại thoáng thấy hạt cườm cũng màu xanh trên ống tay áo nam tử áo tím kia. Chẳng qua, tay áo phải có hai hạt, mà tay áo trái, lại chỉ có một hạt.
"Cảm ơn." Vẻ mặt của nam tử đó bất động, chỉ là khẽ gật đầu một cái, mơ hồ nở nụ cười.
Cẩm Y cũng không nói tiếp nữa. Sau đó, quay đầu nhìn Liễm Tiêu, nói: "Tỷ tỷ, chúng ta lên lầu đi, ở đây ồn ào quá." Khi nhìn sang Liễm Tiêu thì nụ cười đó vẫn là sáng lạn như trước, rõ ràng thuần khiết.
Đối với cái này, Liễm Tiêu đương nhiên là không có ý kiến gì. Huống chi, có lẽ nàng cũng nhìn ra được, quán trà này tuyệt đối không đơn giản. Nếu Cẩm Y đã có lòng vào đây một lần, vậy nàng cũng cùng chơi đùa đi. Hơn nữa, từ trước tới giờ Cẩm Y luôn biết chừng mực, nếu hắn đã vui vẻ đồng ý thì đương nhiên là có chút nắm chắc. Liễm Tiêu biết, Cẩm Y tuyệt đối sẽ không để nàng vào nơi nguy hiểm.