Gần cuối năm, trong cung cũng bắt đầu bận túi bụi.
Mùa đông năm nay, dường như tuyết tới trễ hơn năm rồi nhiều lắm, đến nay còn chưa thấy chút bóng dáng. Chẳng qua, thời tiết vẫn là lạnh lẽo mà khô ráo như trước, rất hiếm khi thấy được ánh mặt trời.
Trong thư phòng uyển Tô Phương, Liễm Tiêu ngồi trên nệm sưởi, trong tay cầm một cuốn sách có chút cũ kỹ, bên cạnh là chiếc bàn trà có đặt một đĩa bánh mơ, còn có hai tách trà, một ly trà và một ly nước lọc. Liễm Tiêu kỳ thực cũng không có hứng thú lớn với trà, nhưng lại cực kì thích mùi thơm của trà, cho nên luôn làm như vậy, ở bên cạnh pha một ly trà để đó, còn uống lại là nước lọc. Điểm này vẫn luôn bị Cẩm Y cho là thói quen vô cùng kỳ quái. Tuy rằng, Cẩm Y cũng không thích, hắn nói thật sự nghĩ hoài không ra làm sao có thể có người thích thứ vừa đắng vừa chát này.
Có một lần, Liễm Tiêu nói giỡn, thích uống trà, nói lên người đó đã trưởng thành. Kết quả Cẩm Y cũng là trả lại một câu, vậy sau này để cho người trong cung đừng ăn cơm nữa, uống trà uống đến no đi thôi. Lúc ấy Liễm Tiêu sửng sốt, mới nói lúc này hắn trả lời hoàn toàn lạc đề rồi, lời nàng nói hoàn toàn không phải có ý đó. Nhưng Cẩm Y lại vô cùng đúng lý hợp tình trả lời, đó khẳng định là nàng nói sai rồi. Chọc cho Liễm Tiêu thật sự mặc kệ hắn luôn.
Bây giờ, Cẩm Y cũng đang ở trong thư phòng này, chẳng qua, hắn là đang ngồi ngay ngắn trước bàn, tập viết chữ theo mẫu, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Hôm nay Cẩm Y mặc áo hoàng gia màu tím, tay áo thêu hoa văn viền vàng uốn lượn, viền vạt áo cũng là màu vàng, đai lưng màu đen, in hình hoa hải đường màu tím nhạt. Buổi sáng khi vừa nhìn thấy hắn, thiếu niên ăn mặc lộng lẫy, cảnh đẹp ý vui, làm cho Liễm Tiêu nhịn không được cong khóe miệng. Mặc bộ quần áo này, làm cho hắn hoàn toàn bỏ đi vẻ ngây thơ của thiếu niên, nếu không phải khi nhìn thấy Liễm Tiêu liền lập tức cười tràn ra miệng, vẻ mặt nhu hòa đi, thì đã vô cùng có uy nghi của hoàng tử.
Khi không cười, Cẩm Y sẽ có một loại hơi thở đặc biệt tinh khiết, như là tuyết rơi đầu đông.
Liễm Tiêu ngẫu nhiên sẽ từ trong sách ngẩng đầu xem hắn. Nàng thích lẳng lặng nhìn hắn như vậy, tinh tế nhớ lại vô số hình ảnh khắc ở trong trí nhớ. Cho tới nay, hai người gần như là hình với bóng, nàng xem hắn từ một đứa bé ngây thơ non nớt dần dần lớn thành thiếu niên có tâm tư tinh xảo đặc sắc như bây giờ. Này hết thảy, gần như lấp kín cuộc sống của nàng.
Cúi đầu, chuyển ánh mắt trở lại trong sách.
Nhưng lại đột nhiên nghe thấy tiếng Cẩm Y mang theo cười trộm nói: "Tỷ tỷ nhìn lén đệ!"
Nhịn không được khóe mắt giật một cái, ngẩng đầu, quay sang giận dữ liếc mắt một cái.
Bên kia Cẩm Y lại đột nhiên một tay nâng nghiên mực lên, một tay lấy giấy ra, chạy đến bên Liễm Tiêu, trải giấy ra bàn trà, nhìn Liễm Tiêu, cười đến vẻ mặt quỷ dị, nói: "Đệ ngồi ở đây viết, cho tỷ tỷ xem đã luôn!"
Liễm Tiêu cũng cười, hơi nheo hai mắt lại, môi khẽ cong, giơ lên độ cong nhợt nhạt.
Ngồi xếp bằng trên nệm sưởi, Cẩm Y đúng là thật sự lại bắt đầu viết chữ.
Liễm Tiêu chỉ là không tỏ vẻ gì nâng tách trà lên, khẽ buông sách xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn Cẩm Y.
Sau đó, không được bao lâu, có vẻ cũng chỉ mới viết được một hai chữ, Cẩm Y liền đột nhiên quăng bút, ngửa mặt lên trời nằm ra sau, kêu lên: "A ——, tỷ tỷ nhìn đệ, hại đệ hoàn toàn không cách nào tập trung viết nổi."
"Ừm, sau đó thì sao?" Liễm Tiêu thản nhiên nói tiếp.
"Cho nên, để bồi thường, tỷ tỷ giúp đệ viết. " Đột nhiên ngồi dậy, Cẩm Y cười đến vẻ mặt nịnh nọt.
Liễm Tiêu mặt mang mỉm cười, khẽ buông ly trà, rồi sau đó nhìn về phía Cẩm Y, cười đến vô cùng ôn hòa, dịu dàng nói: "Không được thương lượng!" Giọng điệu trầm xuống, tất cả ý cười trên mặt biến mất, "Tỷ đếm tới ba, lập tức ngoan ngoãn trở về viết chữ, bằng không, bài tập hôm nay làm lại từ đầu."
Không cần Liễm Tiêu đếm tới ba, vừa dứt lời, Cẩm Y đã lập tức nhảy dựng lên, chạy thoát trở về.
Ngồi xuống trước bàn học, một lần nữa cầm lấy bút, miệng nhỏ giọng than thở một câu: "Thấy chết không cứu, tỷ tỷ xấu!"
Nào biết Liễm Tiêu đột nhiên nhìn qua hắn, trên mặt là tươi cười mềm nhẹ ôn nhã, hỏi: "Đệ có nói cái gì sao? Tỷ không nghe rõ."
Trưng ra nụ cười sáng lạn, Cẩm Y nói: "Đệ nói thời tiết hôm nay thật tốt."
"Vậy sao?" Hờ hững thu ánh mắt, Liễm Tiêu lại cầm lấy sách, chẳng qua, khóe miệng khẽ lướt qua một tia mỉm cười kì quái.
Hôm nay, thời tiết vẫn là vô cùng âm u như trước, đã mấy ngày không thấy ánh mặt trời rồi..
Cẩm Y ở uyển Tô Phương của Liễm Tiêu là vì sư phụ An về nhà đón năm mới. Trước khi đi để lại một đống bài tập, giao cho Liễm Tiêu giám sát. Mà mỗi ngày tập viết trăm trang chữ theo mẫu này, là thứ mà Cẩm Y ghét nhất.
Chẳng qua, có Liễm Tiêu ở bên giám sát, hắn là muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Sau đó, không an phận một hồi, Cẩm Y liền ở bên kia nhẹ giọng nói nhỏ thì thào 'nhớ đó'. Lúc đầu Liễm Tiêu không để ý, dù sao, chỉ cần tay hắn đừng ngừng, ngoan ngoãn tập viết chữ theo mẫu là được rồi.
Nhưng dần dần, giọng điệu của hắn cao lên: "Thật nhàm chán mà..." Nói xong còn nhìn xem Liễm Tiêu, ngay sau đó lại là oán hận một câu, "Thật nhàm chán á!"
Thấy Liễm Tiêu hoàn toàn không để ý tới mình, hắn lại đề cao giọng một chút: "Thật nhàm chán!!" Dưới ngòi bút lại là không dám ngừng.
Mà Liễm Tiêu rốt cục cũng ngẩng đầu lên nhìn nhìn hắn, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, rõ ràng nói: "Tiếp tục kêu đi, mỗi lần kêu một câu, liền viết thêm mười trang nữa."
Điều này làm cho Cẩm Y thật nhanh im miệng, cúi đầu xuống, bút có bút không viết.
Nhìn kỹ một hồi, Liễm Tiêu dần dần cảm thấy không thích hợp, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Đệ đang viết cái gì đó?"
Nghe vậy, Cẩm Y vui rạo rực ngẩng đầu lên, hai tay cầm lấy một tờ giấy, xoát một cái dựng thẳng lên, tự hào nói: "Cuồng thảo (*), dòng họ Mộ cuồng thảo!"
(*): Chữ thảo (thảo thư) là thư thể được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét, thí dụ như cuồng thảo (狂草) (chữ thảo viết điên cuồng) của Hoài Tố (懷素, khoảng 730-780) _Wikipedia_
Cuồng thảo? ! Đây vốn là chữ như gà bới đi!
"Viết thật sự là không tệ nha." Liễm Tiêu nghiêm mặt nói.
Cẩm Y vẫn là cười đến vẻ mặt sáng lạn như trước, trả lời: "Cảm ơn tỷ tỷ khích lệ!"
Vẻ mặt hơi cứng lại một chút, cánh tay Liễm Tiêu dùng sức ném một cái, bánh mơ vừa cầm lấy trong tay, liền bay đến ngay mặt Cẩm Y.
Bên kia, hai tay Cẩm Y cầm giấy, chỉ thấy từ xa bay tới vật thể lạ, cánh tay thoáng hạ xuống, xoay mặt qua, thoắt cái ngậm lấy điểm tâm, mồm miệng không rõ trả lời: "Cảm ơn tỷ tỷ thưởng cho!"
Nào biết vừa dứt lời, lại thấy một cái tách đã muốn bay đến trước mắt.
"Oa" một tiếng, Cẩm Y thật nhanh đứng lên, thuận tiện một chân đá văng ghế dựa ra, người nhoáng lên một cái, lui về phía sau hai bước, mà cái tách đó đã muốn vượt qua cái bàn rơi đến trên mặt đất. Nhưng thấy Cẩm Y nhấc chân khẽ chạm vào một cái, cái tách đó bị đá lên, vừa vặn đặt trên mặt bàn, dùng sức vừa đủ, chỉ là một tiếng va chạm rất nhẹ. Mà bên trong cái tách này lại chính là bánh mơ mà vừa rồi rơi xuống từ trong miệng khi hắn "Oa" một tiếng.
Giống như vô cùng vừa lòng với biểu hiện của mình, Cẩm Y ngẩng đầu, cười sáng lạn với Liễm Tiêu.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, "Loảng xoảng" một tiếng, làm cho nụ cười của hắn hoàn toàn cứng đờ ở trên mặt.
Cái tách đặt ở trên bàn vốn là không ôn định, vừa rồi chỉ là khẽ chuyển động một chút như vậy thôi mà cũng đã rất không khéo rớt xuống từ trên bàn.
Vẻ mặt Cẩm Y đau khổ, thở dài một hơi.
Lúc này, Liễm Tiêu đã đi tới, lấy ra cái gọi là cuồng thảo trong tay hắn.
Giống như vô cùng nghiêm túc nhìn, sau đó hỏi: "Cuồng thảo?"
Cẩm Y cực kì khẳng định gật đầu.
"Đây vốn nhìn không ra là viết cái gì." Liễm Tiêu tùy ý nói một câu.
Cẩm Y lập tức lời thề son sắt trả lời: "Tỷ tỷ, tinh túy của cuồng thảo chính là làm cho người ta một chữ cũng không nhận ra được." Vẻ mặt đứng đắn nói.
Sau đó, cũng không đợi Cẩm Y trả lời cái gì, lấy qua mấy trang "Mộ thị cuồng thảo" khác trên bàn, cũng cầm luôn mấy tờ Cẩm Y còn đang viết dở, quay người lại, đi đến bên than lò, tùy tay quăng vào trong.
Cẩm Y có chút không rõ nhìn Liễm Tiêu, không hiểu được nàng là có ý tứ gì.
Liễm Tiêu cũng không nói gì, nhìn đống giấy này đều bị đốt sạch hết, mới trở lại bên cạnh bàn, sau đó đột nhiên nhíu mày một cái, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Cẩm Nhi, sao một trang đệ cũng chưa viết gì vậy? Cả ngày hôm nay đều làm gì thế. Chẳng qua may là thời gian còn sớm, mau viết đi, bằng không sẽ không kịp giờ dùng bữa." Vẻ mặt lúc nói những lời này thật thấm thía...
Nhưng Cẩm Y lại là hoàn toàn trợn tròn mắt, sửng sốt một hồi lâu, mới kêu thảm một tiếng, nói: "Tỷ tỷ, Cẩm Nhi biết sai rồi!"
Liễm Tiêu có chút khó hiểu nhìn hắn, nói: "Nói cái gì vậy, Cẩm Nhi của tỷ thiên tư thông minh, tâm tư linh hoạt, làm sao có thể phạm sai lầm chứ. Được rồi, đừng đùa nữa, nhanh đi tập viết chữ theo mẫu đi." Ôn ngôn khinh ngữ (lời nói ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng), trên mặt là mỉm cười nhu hòa. Chẳng qua, ở trong mắt Cẩm Y, chỉ sợ tuyệt đối là nụ cười ác ma.
"Tỷ tỷ..." Cẩm Y mềm giọng gọi một câu, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Mà Liễm Tiêu vẫn là dịu dàng cười nhẹ như trước, hỏi: "Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"
Thoáng im lặng xuống, Cẩm Y mới vô cùng đau khổ lại cực kì rõ ràng trả lời: "Không có, một chút vấn đề cũng không có."
Thản nhiên nở nụ cười, Liễm Tiêu lại lấy tới cuốn sách để trên nệm sưởi lên xem. Chỉ là, lực chú ý của nàng đã hoàn toàn không còn đặt trong sách, cúi đầu xuống, mím chặt môi, cong lên thành một độ sâu, trên mặt là gần như nhịn không được ý cười.
Bên kia, Cẩm Y cau mày, gần như là viết một chữ lại thở dài một hơi..
Lúc cái tách bị rớt bể, đã có thị nữ hầu ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi vào trong: "Điện hạ, công chúa?"
Liễm Tiêu luôn không thích trước sau người đều có một đống lớn người đi theo, cho nên rất nhiều lúc đều cho bọn họ lui xuống. Mà bây giờ, cửa đóng, các thị nữ cũng không nhìn thấy tình hình bên trong.
Liễm Tiêu đáp lại, gọi thị nữ tiến vào, dọn dẹp cái tách bị rớt bể, lại thay tách trà mới.
Sau một đoạn thời gian, Cẩm Y ngược lại rất an phận. Kỳ thực hắn cũng rõ ràng, ở phương diện học tập của hắn, Liễm Tiêu rất nghiêm khắc, hoàn toàn là không trộm lười được. Cho nên, sau một trận quậy loạn, liền ngoan ngoãn ngồi yên làm bài.
Mùa đông trời tối sớm, giống như chỉ mới không bao lâu, trời đã dần dần tối lại.
Liễm Tiêu đứng dậy đi đến bên giá sách, đưa tay cất sách về chỗ cũ, lại tùy ý nhìn nhìn, nhìn nhìn, liền chậm rãi đi đến bên trong. Giá sách chặn tầm mắt, không nhìn thấy Cẩm Y bên kia.
Sau đó, khi nàng đưa tay rút ra một quyển sách, xuyên qua khe hở, tùy ý liếc mắt, thì thấy Cẩm Y đã không còn ở bàn học nữa. Hơi sửng sốt, xoay chuyển ánh mắt, chợt phát hiện hắn ngồi trên nệm sưởi, đang ăn bánh mơ.
Có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mà cong khóe miệng lên. Nàng là có bánh mơ ăn lót bụng, cho nên không cảm thấy đói, nhưng lúc này sợ là Cẩm Y thật sự đã rất đói bụng.
Mím môi cười, lướt qua giá sách, khi đi ra thì Cẩm Y đã về tới trước bàn, khinh công của hắn sớm đã học được như hỏa thuần thanh, nếu không phải vừa rồi nàng xuyên qua giá sách thấy được, thì thật đúng là sẽ không thể phát hiện.
Chẳng qua, trong ấn tượng, dường như ngoài khinh công ra, bình thường cũng không thấy hắn lộ ra võ công khác. Nhưng nghĩ lại thì bình thường cũng không có cơ hội gì để cho hắn biểu hiện. Chỉ là thoáng có chút khó hiểu, lấy tính tình của Cẩm Y, hơn phân nửa là sẽ thích nhắc tới với nàng mình đã được học cái gì, chứ hiếm khi im lặng như thế.
Nghĩ như vậy, Liễm Tiêu liền quyết định tìm thời gian hỏi Dung Tắc thử xem sao.
Đi đến trước bàn học, tùy ý hỏi: "Còn bao nhiêu?"
Cẩm Y quay sang, cau mày, vẻ mặt đau khổ, làm cho Liễm Tiêu nhịn không được nở nụ cười.
Thấy Liễm Tiêu cười, Cẩm Y liền lập tức buông bút xuống, tràn ra tươi cười, vẻ mặt hớn hở. Hắn thật đúng là nghe huyền ca biết nhã ý mà, vừa thấy nàng nở nụ cười, liền tiếp thu được ý tứ.
Liễm Tiêu đang định gọi thị nữ đi vào, lại nghe thấy tiếng đập cửa, sau đó là một câu nói nhỏ: "Điện hạ, công chúa, là Phù Hương."
Trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, Liễm Tiêu lên tiếng trả lời: "Vào đi."
Đẩy cửa mà vào là thị nữ được sủng ái bên người Hoàng Hậu - Phù Hương, bình thường vẻ mặt đoan trang, ít lời kiệm chữ, thực dễ dàng bị bỏ qua. Chỉ có lúc không có người ngoài, chỉ khi đối mặt với Hoàng Hậu còn có Liễm Tiêu và Cẩm Y, mới có thể rút đi vẻ mặt này, kỳ thực cũng là tính tình rất hoạt bát.
Lúc trước khi Kính Lam Diên vào cung, nhà họ Kính dẫn theo hai người đến, một người trong đó là Phù Hương, nghe nói đi theo Kính Lam Diên cũng đã hơn mười năm. Một người khác là Như ma ma nay đi theo bên người Cẩm Y, trước kia nàng là vú nuôi của Lam Diên. Mà Như ma ma này, cũng là một trong hai ma ma đổi trẻ con lúc trước, còn khi đó một ma ma khác, vào hôm sau, Liễm Tiêu không còn gặp nữa.
Cung kính hành lễ, Phù Hương nói: "Hoàng Hậu nương nương lệnh nô tỳ tới đây truyền lời, mời hai vị điện hạ đến cung Nguyệt Hoàng cùng dùng bữa."
Cung Nguyệt Hoàng chính là cung điện của Hoàng Hậu Kính Lam Diên.
Liễm Tiêu gật gật đầu, nói: "Đã biết, ngươi về trước đi."
"Dạ." Khi ngẩng đầu, Phù Hương mỉm cười với Liễm Tiêu và Cẩm Y. Trong cung đình này, rất khó nhìn thấy nụ cười thật sự. Nhưng Liễm Tiêu biết, bởi vì bọn họ là con của Kính Lam Diên, cho nên, người trung thành với Lam Diên như Phù Hương, là thật sự cười với bọn họ, trong mắt là vẻ chân thành.
Sau khi Phù Hương đi ra ngoài, Liễm Tiêu liền quay đầu nhìn nhìn Cẩm Y, vẻ mặt hắn thản nhiên, không thấy sắc mặt vui mừng, cũng không có cảm xúc khác, có lẽ với hắn mà nói, đây cũng chỉ là ăn một chút cơm mà thôi.
Phát giác được Liễm Tiêu nhìn hắn, Cẩm Y chuyển mắt qua nhìn, có chút khó hiểu nhìn nhìn nàng.
Liễm Tiêu chỉ là mỉm cười, cũng không nói gì.
Kỳ thực, nàng là vô cùng thích ở cùng với Kính Lam Diên, nàng có một loại hơi thở khiến người ta thư thái, sẽ làm Liễm Tiêu nhịn không được nhớ tới người mẹ kiếp trước, sẽ cảm giác có chút nhớ nhung. Hơn nữa, chỉ khi đối mặt với người mẫu hậu này, nàng mới không cần lo lắng bất kì tính kế hay âm mưu gì. Kính Lam Diên là tuyệt đối sẽ không gây hại cho nàng, điểm này ở trong lòng Liễm Tiêu là vạn phần chắc chắc.
Còn đối với Cẩm Y..., Liễm Tiêu vẫn mò không rõ suy nghĩ của Kính Lam Diên..
Liễm Tiêu gọi thị nữ vào thay quần áo cho hai người, rồi cho người đi theo bọn họ lui xuống, cùng Cẩm Y đi đến cung Nguyệt Hoàng.
Cung Nguyệt Hoàng cách uyển Tô Phương rất gần, chẳng qua, lấy vóc người của bọn họ, đi qua đó cũng phải tốn chút thời gian.
Nhưng khi đi cùng với Cẩm Y, hắn sẽ dẫn nàng đi đường nhỏ, xuyên qua bụi hoa, lại chui qua núi giả, từ cây cầu trên ao sen trực tiếp vượt qua hồ nước, đảo mắt liền có thể tới cung Nguyệt Hoàng, mà này, cũng là lý do Liễm Tiêu không cho những người đó đi theo bên người.
Chẳng qua, hôm nay, sau khi bọn họ đi qua ao sen, đang định quẹo qua hành lang gấp khúc thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện từ bụi hoa bên hành lang gấp khúc kia mơ hồ truyện tới.
"Ngươi nói xem vì sao không giống chứ? Rõ ràng là song sinh tỷ đệ mà."
Lời này làm Liễm Tiêu và Cẩm Y đều nhịn không được ngừng bước.
Cẩm Y là thoáng ngẩn ra, Liễm Tiêu cũng là nhíu mày lại.
Sau đó liền nghe thấy một giọng nói khác trách mắng: "Nói bậy bạ gì đó, còn không mau ngậm miệng lại. Chuyện của hoàng gia, những người như chúng ta có thể nghị luận sao? Cẩn thận rơi đầu."
Giọng nói lúc đầu kia than thở một câu, trả lời: "Ở chỗ như vầy, ai có thể nghe thấy chứ. Dù sao cũng đang nhàm chán, tùy tiện nói chút mà thôi."
Nếu không phải đề tài các nàng nói đến làm nàng không được vui vẻ thì Liễm Tiêu thật sự là gần như muốn cười. Quả thật, ở nơi này, bình thường hầu như không có người đi ngang qua, chẳng qua, cung nữ cũng này quá không cảnh giác. Cái gọi là tai vách mạch rừng, là tuyệt đối phải nhớ kỹ trong lòng.
Nhưng thật sự là cười không nổi đâu.
Song sinh tỷ đệ, trong hoàng gia, chỉ cần nói tới bốn từ này, liền đã vô cùng rõ ràng đó chính là nói Liễm Tiêu và Cẩm Y.
Liễm Tiêu quay đầu nhìn nhìn Cẩm Y, vừa vặn ngược sáng, không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt hắn, chỉ có thể nhìn thấy vẻ bình tĩnh trên mặt, chỉ là, hắn giống như có chút thất thần.
Liễm Tiêu kéo Cẩm Y, hắn mới bỗng nhiên khôi phục tinh thần, mỉm cười với nàng, nói: "Tỷ tỷ, đi thôi."
Sau đó, liền nghe thấy hai tiếng kinh hô phía sau bụi hoa.
Giống như hoàn toàn không có nghe thấy, Cẩm Y kéo Liễm Tiêu liền tiếp tục đi tới phía trước, qua một hồi lâu, Liễm Tiêu mới khẽ thở dài nói: "Cẩm Nhi, mấy lời nhảm nhí kia, đừng để ý."
"Tỷ tỷ đang nói cái gì? Cẩm Nhi không rõ." Hắn không có quay đầu.
Liễm Tiêu dừng bước lại, Cẩm Y bị liên lụy cũng không thể không ngừng lại.
"Làm sao vậy?" Quay đầu nhìn nhìn Liễm Tiêu, Cẩm Y lại quay đầu đi, muốn tiếp tục đi tới phía trước, nhưng Liễm Tiêu lại hoàn toàn không chịu động đậy.
Nàng không thích thái độ trốn tránh như thế của Cẩm Y, đi tới phía trước hai bước, chắn ở trước mặt Cẩm Y, Liễm Tiêu mới nghiêm nghị nói: "Cẩm Nhi, song sinh có bề ngoài không giống nhau không phải là chuyện ngạc nhiên gì, Cẩm Nhi đừng để trong lòng, hiểu chứ? Huống chi, tỷ tỷ cũng sẽ không để ý, Cẩm Nhi chỉ là Cẩm Nhi mà thôi."
Bọn họ vốn hoàn toàn không phải song sinh, đương nhiên không có khả năng bề ngoài giống nhau được, điểm ấy, Liễm Tiêu đương nhiên là cực kì rõ ràng. Chẳng qua, nàng không hy vọng chuyện như vậy sẽ lưu lại khúc mắc gì trong lòng Cẩm Y.
Nhưng Cẩm Y lại chỉ là cười cười, im lặng một lát mới trả lời: "Tỷ tỷ, kỳ thực Cẩm Nhi cũng không phải để ý những lời này, Cẩm Nhi chỉ là không muốn cách tỷ tỷ quá xa mà thôi. Nếu bề ngoài của chúng ta rất giống rất giống nhau thì khi nhìn thấy bộ dáng của tỷ tỷ, Cẩm Nhi sẽ tin tưởng, chúng ta là thật sự chắc chắn sẽ mãi mãi ở bên nhau." Nói xong, lại là bỗng nhiên bĩu bĩu môi.
Điều này làm cho Liễm Tiêu nhịn không được nở nụ cười, chẳng qua, trong lòng lại hiện lên một ít cảnh giác.
Cho dù là cung nữ bình thường, cũng sẽ chú ý tới vấn đề giống nhau của bọn họ, như vậy, những kẻ có tâm tư hồ ly kia, làm sao có thể không thể nghĩ ra được điểm ấy.
Nhưng mấy cung nữ đó không biết lai lịch của đôi mắt xanh này, mà những người đó thì biết. Cho nên, đôi mắt xanh quá mức khiến người chú ý này, ngược lại thành chứng cứ "Xác thật" kiên định nhất.
Nhưng Liễm Tiêu vẫn cảm thấy lòng hoảng loạn, cảm giác như bị treo ở không trung, thế nào cũng không ổn định được.
"Không phải của tộc ta, lòng này tất có khác thường."
Đây là khúc mắc không thể biến mất của gần như tất cả những người thống trị triều đình. Cho dù thống nhất thiên hạ, lại không hẳn có thể thống nhất lòng người, dưới loại bối cảnh thế sự kia, giữa dân tộc có ngăn cách, há có thể đơn giản biến mất như vậy. Huống chi, có mấy người thống trị, có thể thật sự bao dung được vạn dân thiên hạ, đối xử bình đẳng.
Lời của vị Trịnh đại nhân kia nói, trên thực tế là đẩy hoàng đế vào một hoàn cảnh vô cùng xấu hổ.
Liễm Tiêu không biết rốt cuộc màu mắt xanh này của Cẩm Y là được di truyền từ đâu, nhưng nhiều năm trôi qua, có một một số thứ, nàng vẫn là nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Mộ Duệ là thật sự vì Cẩm Y có được đôi mắt xanh này mà vui vẻ, thậm chí gần như khiến cho Liễm Tiêu nghĩ đến, hắn kiên trì để cho Cẩm Y kế thừa ngôi vị hoàng đế, chỉ là vì đôi mắt xanh này.
Kỳ thực, Liễm Tiêu thuật lại lời Trịnh đại nhân nói cho Kính Lam Diên nghe, cũng chỉ là ném đá dò đường mà thôi. Nàng từng hỏi thăm lai lịch của đôi mắt xanh này, nhưng bất kể là Mộ Duệ hay là Kính Lam Diên cũng đều là nói năng thận trọng.
Mà nay, có một cơ hội tốt như vậy, có thể mở ra một lỗ hổng thì làm sao nàng có thể bỏ qua được chứ.
Tuy rằng Cẩm Y dường như không quá tình nguyện, nhưng vẫn là bị Liễm Tiêu kéo đi theo Hoàng Hậu lại tới điện Hoàng Cực.
Theo một tiếng "Két ——" thật dài, cửa bị Kính Lam Diên khẽ đẩy ra.
Người trong điện giống như không dự đoán được sẽ có người đột nhiên bước vào, nên đều đồng loạt quay đầu lại, càng không nghĩ tới xuất hiện ở cửa thế nhưng lại là hoàng hậu, mọi người cùng sửng sốt.
Khi khôi phục lại tinh thần, liền lập tức cung kính hành lễ.
Mộ Duệ ngược lại cũng không nói gì thêm, chỉ là không chút biến sắc nhìn nàng.
Tay áo dài khẽ vung lên, cho phép bọn họ đứng dậy, rồi sau đó Lam Diên chậm rãi đến phía trước vài bước, cách mọi người trong điện một khoảng cách, nhưng cũng đủ cho bọn họ nghe rõ lời của nàng.
"Có thể mời Trịnh đại nhân, lặp lại những lời vừa rồi một lần được không? Về màu mắt...của Cẩm Y!" Thoáng nâng cằm, Kính Lam Diên mỉm cười chuyển ánh mắt sang vị Trịnh đại nhân kia, ngạo nghễ đứng thẳng người, nhưng lại lộ ra ý lạnh thấu xương.
Đối với lời hoàng hậu nói, mọi người trong điện có kinh ngạc có nghi ngờ, nhưng Lam Diên giống như cũng không có ý đính giải thích. Mà khi Liễm Tiêu và Cẩm Y cùng tới cửa liền ngừng bước, đứng ở bên cửa, không có bước vào. Người trong điện, đương nhiên cũng không nhìn thấy hai người bọn họ.
Trịnh đại nhân kia trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, nhìn nhìn Nguyên thừa tướng, khóe mắt dư quang lại liếc mắt nhìn hoàng đế đang ngồi trên ghế rồng, Mộ Duệ chỉ là mỉm cười, giống như không có ý định mở miệng.
Chẳng qua, không đợi vị Trịnh đại nhân này nghĩ xong nên nói như thế nào thì Kính Lam Diên đã liền nói tiếp: "Mắt xanh, không phải của tộc ta?" Hừ lạnh một tiếng, "Triều đình dòng họ Mộ nhất thống thiên hạ, bốn bề quy phục, tại sao còn nói không phải của tộc ta! Trịnh đại nhân là muốn phủ định năm đó hoàng đế Thái Tổ vất vả đã gầy dựng nên giang sơn này sao?!" Dần dần đề cao âm lượng, giọng điệu của Lam Diên rõ ràng lộ ra tàn khốc, mà tội danh nàng nói ra miệng này, cũng không phải việc nhỏ có thể lừa dối cho qua được.
"Thần biết tội, tội của thần đáng chết vạn lần." Vẻ mặt tái nhợt, Trịnh đại nhân kia thoáng cái quỳ rạp xuống đất.
Lúc này, Kính Lam Diên mới thoáng dịu vẻ mặt đi.
Nhưng ngoài điện Liễm Tiêu lại không hài lòng. Nàng muốn biết vì sao Mộ Duệ coi trọng đôi mắt xanh của Cẩm Y như thế, còn có thái độ của Lam Diên lúc này cũng vậy. Kính Lam Diên đối với chuyện lập Cẩm Y làm thái tử, cho tới bây giờ cũng không quá nóng nảy. Lúc này tại sao lại có thái độ như vậy, chỉ sợ, đáp án lại vòng trở lại đôi mắt xanh này.
Rũ mi mắt xuống, cân nhắc một lát, Liễm Tiêu đột nhiên kéo Cẩm Y, chậm rãi bước vào trong điện. Cẩm Y mặc dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn không lên tiếng.
Bọn họ xuất hiện, làm cho không khí trong điện thoáng cứng đờ. Mộ Duệ cũng là nhịn không được nhíu mày.
"Cẩm Y là họ Mộ!" Giọng nói thanh thúy, lộ ra dày đặc tức giận, Liễm Tiêu hung hăng trừng mắt nhìn người quỳ dưới đất, "Mắt xanh thì sao chứ! Ta mặc kệ màu mắt xanh này là kế thừa từ người nào, cho dù trên người Cẩm Nhi có máu của tộc khác như lời các ngươi nói thì lại như thế nào, có phải ta đây cũng giống vậy hay không? Tại sao cái gì cũng phải nhắm vào Cẩm Nhi chứ, sao không nhắm vào ta đi." Nói xong, giọng điệu dần dần chuyển thành nghẹn ngào, đầy bụng uất ức.
"A Tiêu, đừng quậy." Mộ Duệ nhẹ nhàng quở trách.
Bỗng nhiên quay đầu, nhìn hoàng đế, Liễm Tiêu trả lời: "Con chính là quậy đó thì sao! Cẩm Nhi có gì sai chứ! Dựa vào cái gì cứ đổ hết lên đầu đệ ấy." Nói xong, nhưng lại khóc lên.
Này đó là chỗ tốt của trẻ con, rất nhiều lúc, có thể nói chuyện tùy hứng làm càn.
Mộ Duệ khẽ thở dài, Kính Lam Diên đi đến bên cạnh Liễm Tiêu, khẽ sờ sờ đầu nàng. Chỉ có Cẩm Y, từ đầu đến cuối không có lên tiếng.
Kính Lam Diên liếc mắt nhìn Mộ Duệ, thoáng im lặng, mới mở miệng nói: "Màu mắt của Cẩm Y kế thừa từ người nào, có lẽ Trịnh đại nhân không biết quá rõ ràng, nhưng thừa tướng đại nhân hẳn là nhớ rõ chứ?" Lam Diên lại chuyển ánh mắt tới vị Lạc Hầu gia có tư cách nhất kia, "Lạc lão Hầu gia càng hẳn là tâm như gương sáng đúng chứ? Ngài cũng thứ (tha thứ) được người bên ngoài dùng một câu không phải của tộc ta nói xấu người kia như vậy sao?" Lúc này Lam Diên ngược lại có vài phần khí thế bức người, không còn thấy sự ôn hòa im lặng như ngày thường.
Lúc này, Lạc lão Hầu gia vẫn im lặng mới ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua Cẩm Y, lại nhìn xem Liễm Tiêu, cuối cùng nhìn hoàng hậu Kính Lam Diên, trả lời: "Lão thần đương nhiên nhớ rõ. Công chúa Chiến Phượng tư thế oai hùng, bất kì kẻ nào cũng sẽ không thể quên được. Năm đó, nàng và Kính nguyên soái cùng nhau đi theo hoàng đế Thái Tổ tung hoành sa trường, mọi việc đều thuận lợi. Hoàng đế Thái Tổ, công chúa Chiến Phượng, Kính nguyên soái, năm đó, những người kia ở trong mắt chúng ta, bọn họ chính là thần, không gì làm không được!" Nói đến đây, Lạc Hầu gia bình tĩnh, đúng là ngầm có chút kích động, nhưng sau một lát lại bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng mà cười, "Chẳng qua, công chúa Chiến Phượng lòng dạ rộng lớn, sao lại để ý lời của tên tiểu nhân này. Công chúa trên trời có linh, cũng sẽ chỉ xem những lời này như gió thoảng bên tai thôi."
Đối với lời Lạc lão Hầu gia nói, Kính Lam Diên cũng không có trả lời gì, chỉ là lại chuyển ánh mắt sang Nguyên thừa tướng.
Ánh mắt Nguyên Hồng Lâu có chút lạnh, nhưng vẫn là trả lời: "Thần đương nhiên cũng nhớ rõ, tổ mẫu của hoàng hậu, chính là công chúa Chiến Phượng năm đó. Tuy rằng công chúa Chiến Phượng có một đôi mắt xanh khác lạ, nhưng tên của công chúa, lại là hoàng đế Thái Tổ năm đó tự mình đặt cho, đương nhiên không có khả năng nói là khác tộc."
"Đủ rồi. Việc này không cần lại nghị luận nữa. Liễm Tiêu nói đúng, Cẩm Y là họ Mộ, là trưởng tử của trẫm và hoàng hậu, về chuyện mắt xanh này, chớ có nhắc lại." Mộ Duệ giống như cũng không muốn mọi người đề cập đến chuyện công chúa Chiến Phượng, sắc mặt cũng không dễ xem.
Nhưng Liễm Tiêu vẫn là có nghi ngờ, vì sao nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ nghe nói đến bất kì tin tức gì về công chúa Chiến Phượng.Cứ giống như, mọi thứ liên quan tới người này đều bị cố ý che dấu đi.
Đương nhiên, đối với tình hình giờ phút này, Liễm Tiêu vẫn còn không hồ đồ đến mức nói ra nghi vấn này, đi chạm đến vảy ngược của Mộ Duệ.
Dù sao, đến bước này, Liễm Tiêu cơ bản đã xem như vừa lòng. Những nghi vấn còn lại, nàng sẽ tự mình nghĩ cách đi tìm đáp án..
Chuyện lập thái tử, cuối cùng Mộ Duệ vẫn là không kiên trì, cho nên tạm thời gác lại. Chẳng qua, hôm nay náo loạn ra thế này, chỉ sợ mặc cho ai cũng đã hiểu được, đối với chuyện lập Cẩm Y làm thái tử thì thái độ của hoàng đế là kiên định như thế nào. Cũng có lẽ, mục đích của hắn vốn chính là ở chỗ này rồi.
Rời khỏi điện Hoàng Cực đầu tiên là hoàng hậu Kính Lam Diên, lúc gần ra khỏi cửa, nàng nhẹ liếc mắt nhìn Mộ Duệ, ý tứ hàm xúc khó hiểu.
Liễm Tiêu và Cẩm Y cũng theo sau rời khỏi.
Sau đó, chúng đại thần cũng chậm rãi lui ra ngoài, chỉ còn lại một mình Thừa tướng Nguyên Hồng Lâu.
"Thế nào, Thừa tướng còn còn lời gì muốn nói sao?" Giọng điệu trong lành mát mẻ, Mộ Duệ hỏi không chút để ý.
"Thần cũng là phản đối lập đại hoàng tử làm thái tử." Nguyên Hồng Lâu trả lời thật rõ ràng.
"Thừa tướng cũng có loại ý kiến hạn hẹp này sao? Cũng tin loại lời nói vô căn cứ kia? Cái gọi là máu tộc khác." Trong lời nói của Mộ Duệ thản nhiên lộ ra ý cười nhạo.
"Vì sao thần phản đối, trong lòng hoàng thượng hẳn là rõ ràng. Năm đó, hoàng thượng cũng đã mười tuổi, cũng đã hiểu và nhớ được một số chuyện. Năm đó Kính nguyên soái binh bại Mạc Bắc, toàn quân bị diệt, không người còn sống. Có lời đồn nói công chúa Chiến Phượng là theo phu mà chết (chết theo chồng), nhưng đây kỳ thực chỉ là một phần nguyên nhân nhỏ. Chân tướng sự thật, thần đương nhiên là rõ ràng, mà hoàng thượng cũng có thể là đã biết được. Hoàng thượng thuở nhỏ thông minh hơn người, năm đó, không có khả năng không được đoán sự thật đúng chứ?" Giọng điệu của Nguyên Hồng Lâu vô cùng bình thản, nhưng tay Mộ Duệ lại là vô thức nắm chặt tay vịn ghế rồng.
"Trẫm không rõ những lời này của thừa tướng là có ý gì?" Nhưng hắn vẫn như trước không tỏ vẻ gì hỏi.
"Hoàng thượng là do Kính phu nhân nuôi lớn, ân nặng như núi, cho nên, chuyện năm đó, hoàng thượng có một phần lòng áy náy với Kính phu nhân, thần có thể hiểu được. Nhưng phần áy náy này lại không thể đánh đồng với giang sơn đế vương. Lập đại hoàng tử làm thái tử, lấy cách như vậy báo đáp lại ân tình, thần tuyệt đối không ủng hộ. Đại hoàng tử quả thật là người rất tốt để chọn làm thái tử, nhưng nhà họ Kính ở sau lưng, thủy chung là cái tai hoạ ngầm. Hoàng thượng thật sự có thể xác định, những người nhà họ Kính sẽ có thể cảm kích mà quên được sự kiện năm đó sao? Bao gồm, hoàng Hhậu nương nương. Hoàng hậu nương nương cũng không phải là nữ tử bình thường, năm đó hoàng thượng có thể thấy rõ ràng sự thật, chẳng lẽ hoàng hậu liền xem không hiểu sao?" Lời Nguyên Hồng Lâu nói gần như là một bước cũng không nhường, sắc mặt Mộ Duệ cũng hoàn toàn đen thui, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn kiềm chế, chỉ im lặng không nói.
Kính phu nhân mà Nguyên Hồng Lâu nhắc tới chính là mẫu thân của hoàng hậu Kính Lam Diên. Năm đó, khi hoàng đế Mộ Duệ còn trong tã lót thì hoàng hậu liền bệnh mất. Khi đó Kính phu nhân cũng ở trong cung, hơn nữa tình cảm với hoàng hậu thân như tỷ muội, cho nên lúc ấy Mộ Duệ liền do nàng nuôi dưỡng. Mãi cho đến khi hắn mười tuổi năm ấy, Kính nguyên soái binh bại Mạc Bắc, con trai độc nhất Thừa Hoàng nhận lệnh thay thế vị trí nguyên soái của phụ thân, sau đó, Kính phu nhân liền cùng một đôi nữ nhi theo phu ra biên ải. Mà khi đó vẫn là thái tử Mộ Duệ xin đi theo, công bố tự nguyện theo quân đội rèn luyện, lúc ấy Nguyên Hồng Lâu cũng lấy thân phận thái phó mà đi theo.
"Thần đến đây là hết lời." Hắn lui hai bước, còn nói thêm, "Hoàng thượng là thần dạy dỗ, những lời này của thần, trong lòng hoàng thượng hẳn là vô cùng rõ ràng."
"Có phải thừa tướng nói hơi nhiều rồi không!" Mộ Duệ đột nhiên quát một tiếng chói tai.
"Thần biết tội, thần đã vượt quá phép tắc." Cuối cùng nhìn xem hoàng đế, Nguyên Hồng Lâu từ trong điện lui ra ngoài.
"Loảng xoảng" một tiếng, là Mộ Duệ ném tách trà, lên tiếng trả lời mà vỡ nát. Hắn giống như đang kiềm chế cái gì, lại tức giận ngập trời, ánh mắt tàn nhẫn mà hờ hững. Khẽ nhắm mắt lại, thâm sâu thở ra một hơi, đến khi lại mở mắt ra lần nữa thì đã là tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.
Chỉ là không ai biết, cách một vách ngăn, hai bóng dáng nho nhỏ đã sớm đứng ở đó.
Bọn họ là người đã đi mà quay lại - Liễm Tiêu và Cẩm Y.
.
Liễm Tiêu và Cẩm Y chỉ là nhìn nhau, cũng không ai nói gì, cũng không dám động đậy.
Lấy tâm trí của Mộ Duệ, không khó đoán được, hoàng hậu biết được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, tám phần là do bọn họ nghe lén. Chẳng qua, có lẽ hắn sẽ không nghĩ đến, bọn họ thế nhưng đã đi mà còn quay lại.
Khi nhìn thấy Mộ Duệ cuồng nộ, Liễm Tiêu cảm thấy may mắn duy nhất đó là võ công của hắn không có tuyệt hảo như Dung Tắc, nếu không đã cảm nhận được hơi thở của bọn họ rồi. Trong trí nhớ, cho tới bây giờ Mộ Duệ đều là tao nhã , chưa từng thấy vẻ mặt hung tàn nghiêm nghị như vậy. Không thể tưởng tượng được, nếu hắn phát hiện bọn họ vẫn luôn và đang nhìn lén thì sẽ có phản ứng gì.
Trong nháy mắt đó, Liễm Tiêu bỗng nhiên hiểu được, cho tới nay, bọn họ đã quá mức ỷ lại sự sủng ái của vị phụ hoàng này. Có lẽ, đã đến lúc bắt đầu tích tụ lực lượng của mình rồi.
Mãi cho đến khi Mộ Duệ rời khỏi điện Hoàng Cực, Liễm Tiêu và Cẩm Y mới đi ra sườn điện.
Dọc theo đường đi, hai người không ai nói gì, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
"Tỷ tỷ." Cẩm Y đột nhiên lên tiếng, "Tỷ tỷ muốn Cẩm Nhi làm thái tử sao?" Ánh mắt Cẩm Y thực bình tĩnh, vẻ mặt cũng vô cùng hờ hững, cảm giác như đang hỏi một vấn đề hoàn toàn không liên quan đến mình.
Liễm Tiêu cũng không có lập tức trả lời.
Nhìn mọi chuyện hôm nay, nàng hiểu được, chủ ý của Mộ Duệ là quyết muốn Cẩm Y kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Mặc kệ nguyên nhân có phải thật sự chỉ là vì áy náy với Kính phu nhân như lời của Thừa tướng Nguyên Hồng Lâu hay không. Thì có một chuyện, Liễm Tiêu đã gần như chắc chắc. Một khi lập Cẩm Y làm thái tử, như vậy, có lẽ Mộ Duệ cũng đã bắt đầu chuẩn bị xuống tay với nhà họ Kính. Hắn sẽ không cho phép tương lai có thế lực có thể bao trùm trên cả hoàng quyền tồn tại. Ngoại thích chuyên quyền có lẽ là tai hoạ ngầm khó trừ tận gốc nhất của mỗi vương triều.
Nhưng nàng đã có thể đoán được, như vậy, trí tuệ như Lam Diên, càng thêm không có khả năng không thể nghĩ tới được. Có lẽ, nàng chính là đang luôn đánh cược, đáng cược tình cảm của hoàng đế đối với mình đối với nhà họ Kính, có đủ sâu đậm đến mức làm hắn buông tha nhà họ Kính hay không.
Kỳ thực, Liễm Tiêu không phải không nghĩ tới rời khỏi trận phân tranh này, để cho Cẩm Y từ bỏ vị trí thái tử kia, nhưng chỉ sợ việc này so với có được vị trí thái tử càng thêm phiền toái. Nếu lập hoàng tử khác làm thái tử, với phương thế lực đó, làm sao có thể để yên cho Cẩm Y- kẻ rất có tính uy hiếp như vậy tồn tại được. Cho dù là Cẩm Y chủ động nhượng bộ thì chỉ sợ cũng không ai có thể yên tâm. Thà rằng tin là có thì đoán chừng, không trừ bỏ được hắn, những người đó ban đêm sẽ không được ngủ yên.
Cho nên, trên con đường này, bọn họ chỉ có thể đi về phía trước, lui về phía sau một bước, có lẽ chính là vực sâu vạn trượng.
"Sao lại hỏi một câu ngốc như vậy?" Liễm Tiêu chỉ là cười khẽ trả về một câu.
"Cẩm Nhi chỉ là không muốn làm cho tỷ tỷ quá mệt mỏi mà thôi." Cẩm Y nhìn vào mắt Liễm Tiêu, bỗng nhiên nói, "Mắt tỷ còn đỏ quá kìa."
Nói xong, hắn đột nhiên kéo tay áo Liễm Tiêu, giống như muốn tìm cái gì. Nàng cúi thấp đầu, mím môi cười. Sau đó duỗi tay áo lên liền khẽ phất lên mặt hắn một cái.
"A!" Cẩm Y kinh ngạc kêu một tiếng, lập tức ho lên, nước mắt cũng chảy xuống.
"Trời ạ, tỷ tỷ, tuy rằng biết có chơi gian lận, nhưng cái này cũng quá lợi hại đi, hèn chi vừa rồi có thể không chút biến sắc như vậy." Hơi ngừng lại, giọng điệu bỗng nhiên trầm xuống, "Nhưng mặc dù biết rõ là giả, Cẩm Nhi vẫn là không thích nhìn thấy tỷ tỷ khóc."
Liễm Tiêu thoáng cứng người.
Sau đó, nàng chậm rãi duỗi tay áo, khi tới gần mặt Cẩm Y, hắn thoáng nhảy ra xa, vẻ mặt rất kì quái.
Liễm Tiêu nhịn không được nở nụ cười.
"Trên tay áo này không có bôi." Trong giọng nói mơ hồ mang theo ý cười.
Cẩm Y lúc này mới đứng yên.
Liễm Tiêu duỗi tay áo lên, nàng chỉ là muốn lau nước mắt trên mặt Cẩm Y mà thôi.
Đúng như lời Cẩm Y nói, cho dù biết rõ là giả, vẫn là không thích nhìn thấy.
"Đi trở về, nhanh thay quần áo đi." Cẩm Y giống như quên mất vấn đề vừa rồi, vẻ mặt thoải mái mà kéo Liễm Tiêu lại đi đến vườn Ngự Uyển của mình.
Đi không tới vài bước, lại đột nhiên nói với Liễm Tiêu: "Sau này không được trộm đồ của đệ nữa!" Đồ chơi kỳ lạ cổ quái gì đó, Cẩm Y đúng là cất giấu không ít.
Liễm Tiêu chỉ là nhíu mày một cái, từ chối cho ý kiến.
"Tỷ tỷ thành thật khai báo, thuốc bột này, rốt cuộc là lấy khi nào? Lấy bao nhiêu? Vì sao đệ không có phát hiện?" Cẩm Y bỗng nhiên vẻ mặt đề phòng.
Liễm Tiêu vẫn chỉ là cười cười như trước, không đáp lại, đường cong khóe miệng lại dần dần sâu hơn
Trên con đường lót đá xanh, hai người vui cười hài hoà, lại không hề phát hiện, phía sau bọn họ, ẩn trong tàng cây có một bóng người mơ hồ đan xen với bóng hoa cùng nhau in trên mặt đất.
Mãi cho đến khi bọn họ dần dần đi xa. Nhánh hoa lay động, nam tử mặc áo xanh thanh lịch, mới dần dần lộ ra thân hình. Chỉ là, khuôn mặt xuất trần đó vẫn là chìm trong bóng tối như trước, không thấy rõ vẻ mặt..
Lúc gần đến uyển Tử Tịnh, Cẩm Y liền bị Lạc Minh kéo đi. Trốn học cả ngày, đoán chừng sẽ lại bị phạt.
Vẻ mặt Cẩm Y đau khổ cầu cứu Liễm Tiêu, nhưng nàng hoàn toàn không để ý tới hắn, đi thẳng trở về uyển Tô Phương của mình.
Cho thị nữ đi theo từ lúc bước vào vườn lui xuống, một mình xuyên qua đình viện, dọc theo hành lang gấp khúc chậm rãi đi trở về tẩm cung, nhưng lúc đi qua chỗ rẽ chợt nhịn không được sửng sốt.
Dung Tắc đứng dưới hành lang, giống như chờ đợi đã lâu.
Liễm Tiêu nhìn nhìn xung quanh, hắn chọn vị trí này thật tốt, những thị nữ kia không xa không gần có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng lại không có khả năng nghe được bọn họ nói chuyện.
"Thần Dung Tắc tham kiến công chúa."
Liễm Tiêu nhẹ nhàng đi đến gần Dung Tắc, mỉm cười.
Khi ngẩng đầu, Dung Tắc liền hỏi: "Ban ngày, ở lầu Hồng Trần, không biết công chúa rốt cuộc là có dụng ý gì."
Liễm Tiêu lại là không đáp mà hỏi: "Người tên Thanh Tử kia nói không nghĩ tới ngươi cũng dây vào tràng danh lợi này. Kỳ thực, ngươi quả thật không thích hợp với nơi này."
"Thần chỉ là vì còn nợ một ân tình mà thôi." Hắn cũng là không cố ý giấu diếm, chẳng qua, đáp án như vậy, đối với Liễm Tiêu không có chỗ lợi gì, đây vốn là nàng đã sớm đoán được.
"Ngươi và người Thanh Tử kia, trong lúc nói chuyện có nhắc tới 'Nàng', là Kính Thanh Loan sao?" Liễm Tiêu đột nhiên hỏi.
Dung Tắc hơi ngơ ngác, sau đó gật gật đầu, nói: "Tương lai nếu công chúa gặp được, có thể gọi nàng một tiếng 'dì Thanh', chắc chắn nàng sẽ thích."
"Bộ dạng của ta và nàng rất giống nhau sao?" Liễm Tiêu lại hỏi.
Lần này, Dung Tắc lại là có chút kinh ngạc lắc lắc đầu, trả lời: "Không, hai người không giống."
Lúc này, ngược lại là Liễm Tiêu có chút bất ngờ.
"Không giống?"
"Đúng vậy, bất kể bên ngoài hay là tính tình, hai người đều không giống." Dung Tắc trả lời vô cùng khẳng định.
Không giống sao?
Liễm Tiêu đột nhiên chuyển chủ đề, cười nhẹ nói: "Vậy chuyện trong quán trà, Dung thống lĩnh đừng để ý,gặp lại người quen cũ, tán gẫu vài câu cũng là việc nên làm. Sẽ không ai để trong lòng, đảo mắt một cái liền quên mất." Nói xong, liền xoay người rời khỏi.
Dung Tắc thì lại chỉ là như có chút suy nghĩ nhìn đó bóng dáng nho nhỏ đó dần đi xa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Gần cuối năm, trong cung cũng bắt đầu bận túi bụi.
Mùa đông năm nay, dường như tuyết tới trễ hơn năm rồi nhiều lắm, đến nay còn chưa thấy chút bóng dáng. Chẳng qua, thời tiết vẫn là lạnh lẽo mà khô ráo như trước, rất hiếm khi thấy được ánh mặt trời.
Trong thư phòng uyển Tô Phương, Liễm Tiêu ngồi trên nệm sưởi, trong tay cầm một cuốn sách có chút cũ kỹ, bên cạnh là chiếc bàn trà có đặt một đĩa bánh mơ, còn có hai tách trà, một ly trà và một ly nước lọc. Liễm Tiêu kỳ thực cũng không có hứng thú lớn với trà, nhưng lại cực kì thích mùi thơm của trà, cho nên luôn làm như vậy, ở bên cạnh pha một ly trà để đó, còn uống lại là nước lọc. Điểm này vẫn luôn bị Cẩm Y cho là thói quen vô cùng kỳ quái. Tuy rằng, Cẩm Y cũng không thích, hắn nói thật sự nghĩ hoài không ra làm sao có thể có người thích thứ vừa đắng vừa chát này.
Có một lần, Liễm Tiêu nói giỡn, thích uống trà, nói lên người đó đã trưởng thành. Kết quả Cẩm Y cũng là trả lại một câu, vậy sau này để cho người trong cung đừng ăn cơm nữa, uống trà uống đến no đi thôi. Lúc ấy Liễm Tiêu sửng sốt, mới nói lúc này hắn trả lời hoàn toàn lạc đề rồi, lời nàng nói hoàn toàn không phải có ý đó. Nhưng Cẩm Y lại vô cùng đúng lý hợp tình trả lời, đó khẳng định là nàng nói sai rồi. Chọc cho Liễm Tiêu thật sự mặc kệ hắn luôn.
Bây giờ, Cẩm Y cũng đang ở trong thư phòng này, chẳng qua, hắn là đang ngồi ngay ngắn trước bàn, tập viết chữ theo mẫu, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Hôm nay Cẩm Y mặc áo hoàng gia màu tím, tay áo thêu hoa văn viền vàng uốn lượn, viền vạt áo cũng là màu vàng, đai lưng màu đen, in hình hoa hải đường màu tím nhạt. Buổi sáng khi vừa nhìn thấy hắn, thiếu niên ăn mặc lộng lẫy, cảnh đẹp ý vui, làm cho Liễm Tiêu nhịn không được cong khóe miệng. Mặc bộ quần áo này, làm cho hắn hoàn toàn bỏ đi vẻ ngây thơ của thiếu niên, nếu không phải khi nhìn thấy Liễm Tiêu liền lập tức cười tràn ra miệng, vẻ mặt nhu hòa đi, thì đã vô cùng có uy nghi của hoàng tử.
Khi không cười, Cẩm Y sẽ có một loại hơi thở đặc biệt tinh khiết, như là tuyết rơi đầu đông.
Liễm Tiêu ngẫu nhiên sẽ từ trong sách ngẩng đầu xem hắn. Nàng thích lẳng lặng nhìn hắn như vậy, tinh tế nhớ lại vô số hình ảnh khắc ở trong trí nhớ. Cho tới nay, hai người gần như là hình với bóng, nàng xem hắn từ một đứa bé ngây thơ non nớt dần dần lớn thành thiếu niên có tâm tư tinh xảo đặc sắc như bây giờ. Này hết thảy, gần như lấp kín cuộc sống của nàng.
Cúi đầu, chuyển ánh mắt trở lại trong sách.
Nhưng lại đột nhiên nghe thấy tiếng Cẩm Y mang theo cười trộm nói: "Tỷ tỷ nhìn lén đệ!"
Nhịn không được khóe mắt giật một cái, ngẩng đầu, quay sang giận dữ liếc mắt một cái.
Bên kia Cẩm Y lại đột nhiên một tay nâng nghiên mực lên, một tay lấy giấy ra, chạy đến bên Liễm Tiêu, trải giấy ra bàn trà, nhìn Liễm Tiêu, cười đến vẻ mặt quỷ dị, nói: "Đệ ngồi ở đây viết, cho tỷ tỷ xem đã luôn!"
Liễm Tiêu cũng cười, hơi nheo hai mắt lại, môi khẽ cong, giơ lên độ cong nhợt nhạt.
Ngồi xếp bằng trên nệm sưởi, Cẩm Y đúng là thật sự lại bắt đầu viết chữ.
Liễm Tiêu chỉ là không tỏ vẻ gì nâng tách trà lên, khẽ buông sách xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn Cẩm Y.
Sau đó, không được bao lâu, có vẻ cũng chỉ mới viết được một hai chữ, Cẩm Y liền đột nhiên quăng bút, ngửa mặt lên trời nằm ra sau, kêu lên: "A ——, tỷ tỷ nhìn đệ, hại đệ hoàn toàn không cách nào tập trung viết nổi."
"Ừm, sau đó thì sao?" Liễm Tiêu thản nhiên nói tiếp.
"Cho nên, để bồi thường, tỷ tỷ giúp đệ viết. " Đột nhiên ngồi dậy, Cẩm Y cười đến vẻ mặt nịnh nọt.
Liễm Tiêu mặt mang mỉm cười, khẽ buông ly trà, rồi sau đó nhìn về phía Cẩm Y, cười đến vô cùng ôn hòa, dịu dàng nói: "Không được thương lượng!" Giọng điệu trầm xuống, tất cả ý cười trên mặt biến mất, "Tỷ đếm tới ba, lập tức ngoan ngoãn trở về viết chữ, bằng không, bài tập hôm nay làm lại từ đầu."
Không cần Liễm Tiêu đếm tới ba, vừa dứt lời, Cẩm Y đã lập tức nhảy dựng lên, chạy thoát trở về.
Ngồi xuống trước bàn học, một lần nữa cầm lấy bút, miệng nhỏ giọng than thở một câu: "Thấy chết không cứu, tỷ tỷ xấu!"
Nào biết Liễm Tiêu đột nhiên nhìn qua hắn, trên mặt là tươi cười mềm nhẹ ôn nhã, hỏi: "Đệ có nói cái gì sao? Tỷ không nghe rõ."
Trưng ra nụ cười sáng lạn, Cẩm Y nói: "Đệ nói thời tiết hôm nay thật tốt."
"Vậy sao?" Hờ hững thu ánh mắt, Liễm Tiêu lại cầm lấy sách, chẳng qua, khóe miệng khẽ lướt qua một tia mỉm cười kì quái.
Hôm nay, thời tiết vẫn là vô cùng âm u như trước, đã mấy ngày không thấy ánh mặt trời rồi..
Cẩm Y ở uyển Tô Phương của Liễm Tiêu là vì sư phụ An về nhà đón năm mới. Trước khi đi để lại một đống bài tập, giao cho Liễm Tiêu giám sát. Mà mỗi ngày tập viết trăm trang chữ theo mẫu này, là thứ mà Cẩm Y ghét nhất.
Chẳng qua, có Liễm Tiêu ở bên giám sát, hắn là muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Sau đó, không an phận một hồi, Cẩm Y liền ở bên kia nhẹ giọng nói nhỏ thì thào 'nhớ đó'. Lúc đầu Liễm Tiêu không để ý, dù sao, chỉ cần tay hắn đừng ngừng, ngoan ngoãn tập viết chữ theo mẫu là được rồi.
Nhưng dần dần, giọng điệu của hắn cao lên: "Thật nhàm chán mà..." Nói xong còn nhìn xem Liễm Tiêu, ngay sau đó lại là oán hận một câu, "Thật nhàm chán á!"
Thấy Liễm Tiêu hoàn toàn không để ý tới mình, hắn lại đề cao giọng một chút: "Thật nhàm chán!!" Dưới ngòi bút lại là không dám ngừng.
Mà Liễm Tiêu rốt cục cũng ngẩng đầu lên nhìn nhìn hắn, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, rõ ràng nói: "Tiếp tục kêu đi, mỗi lần kêu một câu, liền viết thêm mười trang nữa."
Điều này làm cho Cẩm Y thật nhanh im miệng, cúi đầu xuống, bút có bút không viết.
Nhìn kỹ một hồi, Liễm Tiêu dần dần cảm thấy không thích hợp, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Đệ đang viết cái gì đó?"
Nghe vậy, Cẩm Y vui rạo rực ngẩng đầu lên, hai tay cầm lấy một tờ giấy, xoát một cái dựng thẳng lên, tự hào nói: "Cuồng thảo (*), dòng họ Mộ cuồng thảo!"
(*): Chữ thảo (thảo thư) là thư thể được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét, thí dụ như cuồng thảo (狂草) (chữ thảo viết điên cuồng) của Hoài Tố (懷素, khoảng 730-780) _Wikipedia_
Cuồng thảo? ! Đây vốn là chữ như gà bới đi!
"Viết thật sự là không tệ nha." Liễm Tiêu nghiêm mặt nói.
Cẩm Y vẫn là cười đến vẻ mặt sáng lạn như trước, trả lời: "Cảm ơn tỷ tỷ khích lệ!"
Vẻ mặt hơi cứng lại một chút, cánh tay Liễm Tiêu dùng sức ném một cái, bánh mơ vừa cầm lấy trong tay, liền bay đến ngay mặt Cẩm Y.
Bên kia, hai tay Cẩm Y cầm giấy, chỉ thấy từ xa bay tới vật thể lạ, cánh tay thoáng hạ xuống, xoay mặt qua, thoắt cái ngậm lấy điểm tâm, mồm miệng không rõ trả lời: "Cảm ơn tỷ tỷ thưởng cho!"
Nào biết vừa dứt lời, lại thấy một cái tách đã muốn bay đến trước mắt.
"Oa" một tiếng, Cẩm Y thật nhanh đứng lên, thuận tiện một chân đá văng ghế dựa ra, người nhoáng lên một cái, lui về phía sau hai bước, mà cái tách đó đã muốn vượt qua cái bàn rơi đến trên mặt đất. Nhưng thấy Cẩm Y nhấc chân khẽ chạm vào một cái, cái tách đó bị đá lên, vừa vặn đặt trên mặt bàn, dùng sức vừa đủ, chỉ là một tiếng va chạm rất nhẹ. Mà bên trong cái tách này lại chính là bánh mơ mà vừa rồi rơi xuống từ trong miệng khi hắn "Oa" một tiếng.
Giống như vô cùng vừa lòng với biểu hiện của mình, Cẩm Y ngẩng đầu, cười sáng lạn với Liễm Tiêu.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, "Loảng xoảng" một tiếng, làm cho nụ cười của hắn hoàn toàn cứng đờ ở trên mặt.
Cái tách đặt ở trên bàn vốn là không ôn định, vừa rồi chỉ là khẽ chuyển động một chút như vậy thôi mà cũng đã rất không khéo rớt xuống từ trên bàn.
Vẻ mặt Cẩm Y đau khổ, thở dài một hơi.
Lúc này, Liễm Tiêu đã đi tới, lấy ra cái gọi là cuồng thảo trong tay hắn.
Giống như vô cùng nghiêm túc nhìn, sau đó hỏi: "Cuồng thảo?"
Cẩm Y cực kì khẳng định gật đầu.
"Đây vốn nhìn không ra là viết cái gì." Liễm Tiêu tùy ý nói một câu.
Cẩm Y lập tức lời thề son sắt trả lời: "Tỷ tỷ, tinh túy của cuồng thảo chính là làm cho người ta một chữ cũng không nhận ra được." Vẻ mặt đứng đắn nói.
Sau đó, cũng không đợi Cẩm Y trả lời cái gì, lấy qua mấy trang "Mộ thị cuồng thảo" khác trên bàn, cũng cầm luôn mấy tờ Cẩm Y còn đang viết dở, quay người lại, đi đến bên than lò, tùy tay quăng vào trong.
Cẩm Y có chút không rõ nhìn Liễm Tiêu, không hiểu được nàng là có ý tứ gì.
Liễm Tiêu cũng không nói gì, nhìn đống giấy này đều bị đốt sạch hết, mới trở lại bên cạnh bàn, sau đó đột nhiên nhíu mày một cái, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Cẩm Nhi, sao một trang đệ cũng chưa viết gì vậy? Cả ngày hôm nay đều làm gì thế. Chẳng qua may là thời gian còn sớm, mau viết đi, bằng không sẽ không kịp giờ dùng bữa." Vẻ mặt lúc nói những lời này thật thấm thía...
Nhưng Cẩm Y lại là hoàn toàn trợn tròn mắt, sửng sốt một hồi lâu, mới kêu thảm một tiếng, nói: "Tỷ tỷ, Cẩm Nhi biết sai rồi!"
Liễm Tiêu có chút khó hiểu nhìn hắn, nói: "Nói cái gì vậy, Cẩm Nhi của tỷ thiên tư thông minh, tâm tư linh hoạt, làm sao có thể phạm sai lầm chứ. Được rồi, đừng đùa nữa, nhanh đi tập viết chữ theo mẫu đi." Ôn ngôn khinh ngữ (lời nói ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng), trên mặt là mỉm cười nhu hòa. Chẳng qua, ở trong mắt Cẩm Y, chỉ sợ tuyệt đối là nụ cười ác ma.
"Tỷ tỷ..." Cẩm Y mềm giọng gọi một câu, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Mà Liễm Tiêu vẫn là dịu dàng cười nhẹ như trước, hỏi: "Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"
Thoáng im lặng xuống, Cẩm Y mới vô cùng đau khổ lại cực kì rõ ràng trả lời: "Không có, một chút vấn đề cũng không có."
Thản nhiên nở nụ cười, Liễm Tiêu lại lấy tới cuốn sách để trên nệm sưởi lên xem. Chỉ là, lực chú ý của nàng đã hoàn toàn không còn đặt trong sách, cúi đầu xuống, mím chặt môi, cong lên thành một độ sâu, trên mặt là gần như nhịn không được ý cười.
Bên kia, Cẩm Y cau mày, gần như là viết một chữ lại thở dài một hơi..
Lúc cái tách bị rớt bể, đã có thị nữ hầu ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi vào trong: "Điện hạ, công chúa?"
Liễm Tiêu luôn không thích trước sau người đều có một đống lớn người đi theo, cho nên rất nhiều lúc đều cho bọn họ lui xuống. Mà bây giờ, cửa đóng, các thị nữ cũng không nhìn thấy tình hình bên trong.
Liễm Tiêu đáp lại, gọi thị nữ tiến vào, dọn dẹp cái tách bị rớt bể, lại thay tách trà mới.
Sau một đoạn thời gian, Cẩm Y ngược lại rất an phận. Kỳ thực hắn cũng rõ ràng, ở phương diện học tập của hắn, Liễm Tiêu rất nghiêm khắc, hoàn toàn là không trộm lười được. Cho nên, sau một trận quậy loạn, liền ngoan ngoãn ngồi yên làm bài.
Mùa đông trời tối sớm, giống như chỉ mới không bao lâu, trời đã dần dần tối lại.
Liễm Tiêu đứng dậy đi đến bên giá sách, đưa tay cất sách về chỗ cũ, lại tùy ý nhìn nhìn, nhìn nhìn, liền chậm rãi đi đến bên trong. Giá sách chặn tầm mắt, không nhìn thấy Cẩm Y bên kia.
Sau đó, khi nàng đưa tay rút ra một quyển sách, xuyên qua khe hở, tùy ý liếc mắt, thì thấy Cẩm Y đã không còn ở bàn học nữa. Hơi sửng sốt, xoay chuyển ánh mắt, chợt phát hiện hắn ngồi trên nệm sưởi, đang ăn bánh mơ.
Có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mà cong khóe miệng lên. Nàng là có bánh mơ ăn lót bụng, cho nên không cảm thấy đói, nhưng lúc này sợ là Cẩm Y thật sự đã rất đói bụng.
Mím môi cười, lướt qua giá sách, khi đi ra thì Cẩm Y đã về tới trước bàn, khinh công của hắn sớm đã học được như hỏa thuần thanh, nếu không phải vừa rồi nàng xuyên qua giá sách thấy được, thì thật đúng là sẽ không thể phát hiện.
Chẳng qua, trong ấn tượng, dường như ngoài khinh công ra, bình thường cũng không thấy hắn lộ ra võ công khác. Nhưng nghĩ lại thì bình thường cũng không có cơ hội gì để cho hắn biểu hiện. Chỉ là thoáng có chút khó hiểu, lấy tính tình của Cẩm Y, hơn phân nửa là sẽ thích nhắc tới với nàng mình đã được học cái gì, chứ hiếm khi im lặng như thế.
Nghĩ như vậy, Liễm Tiêu liền quyết định tìm thời gian hỏi Dung Tắc thử xem sao.
Đi đến trước bàn học, tùy ý hỏi: "Còn bao nhiêu?"
Cẩm Y quay sang, cau mày, vẻ mặt đau khổ, làm cho Liễm Tiêu nhịn không được nở nụ cười.
Thấy Liễm Tiêu cười, Cẩm Y liền lập tức buông bút xuống, tràn ra tươi cười, vẻ mặt hớn hở. Hắn thật đúng là nghe huyền ca biết nhã ý mà, vừa thấy nàng nở nụ cười, liền tiếp thu được ý tứ.
Liễm Tiêu đang định gọi thị nữ đi vào, lại nghe thấy tiếng đập cửa, sau đó là một câu nói nhỏ: "Điện hạ, công chúa, là Phù Hương."
Trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, Liễm Tiêu lên tiếng trả lời: "Vào đi."
Đẩy cửa mà vào là thị nữ được sủng ái bên người Hoàng Hậu - Phù Hương, bình thường vẻ mặt đoan trang, ít lời kiệm chữ, thực dễ dàng bị bỏ qua. Chỉ có lúc không có người ngoài, chỉ khi đối mặt với Hoàng Hậu còn có Liễm Tiêu và Cẩm Y, mới có thể rút đi vẻ mặt này, kỳ thực cũng là tính tình rất hoạt bát.
Lúc trước khi Kính Lam Diên vào cung, nhà họ Kính dẫn theo hai người đến, một người trong đó là Phù Hương, nghe nói đi theo Kính Lam Diên cũng đã hơn mười năm. Một người khác là Như ma ma nay đi theo bên người Cẩm Y, trước kia nàng là vú nuôi của Lam Diên. Mà Như ma ma này, cũng là một trong hai ma ma đổi trẻ con lúc trước, còn khi đó một ma ma khác, vào hôm sau, Liễm Tiêu không còn gặp nữa.
Cung kính hành lễ, Phù Hương nói: "Hoàng Hậu nương nương lệnh nô tỳ tới đây truyền lời, mời hai vị điện hạ đến cung Nguyệt Hoàng cùng dùng bữa."
Cung Nguyệt Hoàng chính là cung điện của Hoàng Hậu Kính Lam Diên.
Liễm Tiêu gật gật đầu, nói: "Đã biết, ngươi về trước đi."
"Dạ." Khi ngẩng đầu, Phù Hương mỉm cười với Liễm Tiêu và Cẩm Y. Trong cung đình này, rất khó nhìn thấy nụ cười thật sự. Nhưng Liễm Tiêu biết, bởi vì bọn họ là con của Kính Lam Diên, cho nên, người trung thành với Lam Diên như Phù Hương, là thật sự cười với bọn họ, trong mắt là vẻ chân thành.
Sau khi Phù Hương đi ra ngoài, Liễm Tiêu liền quay đầu nhìn nhìn Cẩm Y, vẻ mặt hắn thản nhiên, không thấy sắc mặt vui mừng, cũng không có cảm xúc khác, có lẽ với hắn mà nói, đây cũng chỉ là ăn một chút cơm mà thôi.
Phát giác được Liễm Tiêu nhìn hắn, Cẩm Y chuyển mắt qua nhìn, có chút khó hiểu nhìn nhìn nàng.
Liễm Tiêu chỉ là mỉm cười, cũng không nói gì.
Kỳ thực, nàng là vô cùng thích ở cùng với Kính Lam Diên, nàng có một loại hơi thở khiến người ta thư thái, sẽ làm Liễm Tiêu nhịn không được nhớ tới người mẹ kiếp trước, sẽ cảm giác có chút nhớ nhung. Hơn nữa, chỉ khi đối mặt với người mẫu hậu này, nàng mới không cần lo lắng bất kì tính kế hay âm mưu gì. Kính Lam Diên là tuyệt đối sẽ không gây hại cho nàng, điểm này ở trong lòng Liễm Tiêu là vạn phần chắc chắc.
Còn đối với Cẩm Y..., Liễm Tiêu vẫn mò không rõ suy nghĩ của Kính Lam Diên..
Liễm Tiêu gọi thị nữ vào thay quần áo cho hai người, rồi cho người đi theo bọn họ lui xuống, cùng Cẩm Y đi đến cung Nguyệt Hoàng.
Cung Nguyệt Hoàng cách uyển Tô Phương rất gần, chẳng qua, lấy vóc người của bọn họ, đi qua đó cũng phải tốn chút thời gian.
Nhưng khi đi cùng với Cẩm Y, hắn sẽ dẫn nàng đi đường nhỏ, xuyên qua bụi hoa, lại chui qua núi giả, từ cây cầu trên ao sen trực tiếp vượt qua hồ nước, đảo mắt liền có thể tới cung Nguyệt Hoàng, mà này, cũng là lý do Liễm Tiêu không cho những người đó đi theo bên người.
Chẳng qua, hôm nay, sau khi bọn họ đi qua ao sen, đang định quẹo qua hành lang gấp khúc thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện từ bụi hoa bên hành lang gấp khúc kia mơ hồ truyện tới.
"Ngươi nói xem vì sao không giống chứ? Rõ ràng là song sinh tỷ đệ mà."
Lời này làm Liễm Tiêu và Cẩm Y đều nhịn không được ngừng bước.
Cẩm Y là thoáng ngẩn ra, Liễm Tiêu cũng là nhíu mày lại.
Sau đó liền nghe thấy một giọng nói khác trách mắng: "Nói bậy bạ gì đó, còn không mau ngậm miệng lại. Chuyện của hoàng gia, những người như chúng ta có thể nghị luận sao? Cẩn thận rơi đầu."
Giọng nói lúc đầu kia than thở một câu, trả lời: "Ở chỗ như vầy, ai có thể nghe thấy chứ. Dù sao cũng đang nhàm chán, tùy tiện nói chút mà thôi."
Nếu không phải đề tài các nàng nói đến làm nàng không được vui vẻ thì Liễm Tiêu thật sự là gần như muốn cười. Quả thật, ở nơi này, bình thường hầu như không có người đi ngang qua, chẳng qua, cung nữ cũng này quá không cảnh giác. Cái gọi là tai vách mạch rừng, là tuyệt đối phải nhớ kỹ trong lòng.
Nhưng thật sự là cười không nổi đâu.
Song sinh tỷ đệ, trong hoàng gia, chỉ cần nói tới bốn từ này, liền đã vô cùng rõ ràng đó chính là nói Liễm Tiêu và Cẩm Y.
Liễm Tiêu quay đầu nhìn nhìn Cẩm Y, vừa vặn ngược sáng, không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt hắn, chỉ có thể nhìn thấy vẻ bình tĩnh trên mặt, chỉ là, hắn giống như có chút thất thần.
Liễm Tiêu kéo Cẩm Y, hắn mới bỗng nhiên khôi phục tinh thần, mỉm cười với nàng, nói: "Tỷ tỷ, đi thôi."
Sau đó, liền nghe thấy hai tiếng kinh hô phía sau bụi hoa.
Giống như hoàn toàn không có nghe thấy, Cẩm Y kéo Liễm Tiêu liền tiếp tục đi tới phía trước, qua một hồi lâu, Liễm Tiêu mới khẽ thở dài nói: "Cẩm Nhi, mấy lời nhảm nhí kia, đừng để ý."
"Tỷ tỷ đang nói cái gì? Cẩm Nhi không rõ." Hắn không có quay đầu.
Liễm Tiêu dừng bước lại, Cẩm Y bị liên lụy cũng không thể không ngừng lại.
"Làm sao vậy?" Quay đầu nhìn nhìn Liễm Tiêu, Cẩm Y lại quay đầu đi, muốn tiếp tục đi tới phía trước, nhưng Liễm Tiêu lại hoàn toàn không chịu động đậy.
Nàng không thích thái độ trốn tránh như thế của Cẩm Y, đi tới phía trước hai bước, chắn ở trước mặt Cẩm Y, Liễm Tiêu mới nghiêm nghị nói: "Cẩm Nhi, song sinh có bề ngoài không giống nhau không phải là chuyện ngạc nhiên gì, Cẩm Nhi đừng để trong lòng, hiểu chứ? Huống chi, tỷ tỷ cũng sẽ không để ý, Cẩm Nhi chỉ là Cẩm Nhi mà thôi."
Bọn họ vốn hoàn toàn không phải song sinh, đương nhiên không có khả năng bề ngoài giống nhau được, điểm ấy, Liễm Tiêu đương nhiên là cực kì rõ ràng. Chẳng qua, nàng không hy vọng chuyện như vậy sẽ lưu lại khúc mắc gì trong lòng Cẩm Y.
Nhưng Cẩm Y lại chỉ là cười cười, im lặng một lát mới trả lời: "Tỷ tỷ, kỳ thực Cẩm Nhi cũng không phải để ý những lời này, Cẩm Nhi chỉ là không muốn cách tỷ tỷ quá xa mà thôi. Nếu bề ngoài của chúng ta rất giống rất giống nhau thì khi nhìn thấy bộ dáng của tỷ tỷ, Cẩm Nhi sẽ tin tưởng, chúng ta là thật sự chắc chắn sẽ mãi mãi ở bên nhau." Nói xong, lại là bỗng nhiên bĩu bĩu môi.
Điều này làm cho Liễm Tiêu nhịn không được nở nụ cười, chẳng qua, trong lòng lại hiện lên một ít cảnh giác.
Cho dù là cung nữ bình thường, cũng sẽ chú ý tới vấn đề giống nhau của bọn họ, như vậy, những kẻ có tâm tư hồ ly kia, làm sao có thể không thể nghĩ ra được điểm ấy.
Nhưng mấy cung nữ đó không biết lai lịch của đôi mắt xanh này, mà những người đó thì biết. Cho nên, đôi mắt xanh quá mức khiến người chú ý này, ngược lại thành chứng cứ "Xác thật" kiên định nhất.
Nhưng Liễm Tiêu vẫn cảm thấy lòng hoảng loạn, cảm giác như bị treo ở không trung, thế nào cũng không ổn định được.