Đồng Tiểu Nghị cùng Lục Minh Minh chăm sóc cho nơi an nghỉ của Tử La Lan cẩn thận, trời cũng đã quá trưa.
“ Có đói không? “ Đồng Tiểu Nghị cúi xuống hỏi Lục Minh Minh. “ Tôi đưa em đi ăn chút gì đó.” Còn chưa kịp để Lục Minh Minh trả lời, anh đã cầm tay cô kéo đi. Bảy năm nay, vào ngày này anh sẽ không làm gì, hủy mọi lịch diễn, cũng không suy nghĩ gì, chỉ đơn giản là ngồi bên mẹ như vậy. Nhưng hôm nay có Lục Minh Minh đi cùng, anh đã có cái để chú ý, có lẽ mẹ anh cũng muốn như thế. Lục Minh Minh nhìn những ngón tay thon dài của Đồng Tiểu Nghị, gò má không tự giác hồng lên. Hôm nay anh đã nắm tay cô mấy lần rồi, lại còn rất ngang nhiên như là chuyện thường tình.
“ A, tôi biết đường xuống rồi, không sợ lạc đâu, anh cứ để tôi tự đi.” Lục Minh Minh lúng túng nói khẽ, muốn rút tay lại, nhưng bàn tay bị nắm chặt không lui ra được. Đồng Tiểu Nghị quay nửa bên mặt lại nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt đẹp cũng cong lên, không mở miệng mà dùng ánh mắt giao tiếp như muốn vạch trần Lục Minh Minh. “ Em xem, em đang xấu hổ đấy à?”
Lục Minh Minh ngây người mất vài giây. Biểu cảm dịu dàng này, là thật hay vẫn là vì ánh nắng quá mạnh làm cô bị hoa mắt rồi?
Cuối cùng, hai người rẽ vào một quán cơm bên đường.
“ Em vào mua hai phần cơm ra đây nhé. “ Lục Minh Minh đang chuẩn bị mở cửa xe, Đồng Tiểu Nghị ở phía sau gọi với lại.
“ Sao không vào quán ăn luôn? “ Lục Minh Minh khó hiểu quay lại nhìn anh. Đồng Tiểu Nghị khẽ lắc đầu, “ Không được, có nhiều người. “ Lục Minh Minh nghĩ nghĩ một chút, nói một câu “ Đợi tôi.” rồi đi vào quán.
Đồng Tiểu Nghị gật đầu, nhìn bóng dáng năng động của Lục Minh Minh dần xa. Ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng, quần bò đen, mái tóc đen mượt búi cao. Dưới chân không bao giờ là giày cao gót hay giày búp bê, mà luôn là giày thể thao. Đây vĩnh viễn là hình ảnh Lục Minh Minh trong tâm thức Đồng Tiểu Nghị. Anh khẽ mỉm cười, hình như vừa rồi anh nghe thấy tim mình đập lạc mất một nhịp...
“ Đang nghĩ gì vậy? “ Trong lúc Đồng Tiểu Nghị thất thần, Lục Minh Minh đã mua xong hai phần cơm, ngồi vào ghế xe đung đưa trước mặt anh.
“ Không có gì.” Đồng Tiểu Nghị ho khan một cái, nhận lấy phần cơm của mình.
“ Ờ.” Lục Minh Minh máy móc đáp lại, tập trung ăn cơm.
“ Ăn xong em đi với tôi đến một nơi được không. “ Đồng Tiểu Nghị tuy lời nói mang hình thức một câu hỏi, nhưng giọng điệu hoàn toàn giống một mệnh lệnh. Lục Minh Minh nhăn mày nhăn mũi cố nuốt hết miếng cơm to, ngẩng lên chế giễu.
“ Anh hỏi buồn cười thật. Tôi đang ngồi cùng xe với anh, không miễn cưỡng đi theo anh thì tôi đi đâu. “
Đồng Tiểu Nghị nhìn chằm chằm Lục Minh Minh, bật cười ngâm khẽ trong cổ họng. Lục Minh Minh bị anh nhìn đến xấu hổ, gắt lên.
“ Anh cười cái gì, có gì đáng cười sao?”
“ Miệng em còn dính nước sốt kìa.” Anh tốt bụng nhắc nhở.
“ Đây hả?” Lục Minh Minh đưa khăn giấy lên lau một vị trí.
“ Không. “ Đồng Tiểu Nghị lắc đầu.
“ Vậy đây à?” Lại chỉ một chỗ khác.
“ Không phải. “
“ Để tôi soi gương vậy.” Lục Minh Minh vừa muốn quay người lại soi kính xe, đột nhiên bị Đồng Tiểu Nghị kéo lại. Ngay sau đó, một thứ mềm mềm chạm vào môi cô. Lục Minh Minh trừng lớn mắt nhìn hàng mi khẽ rung của Đồng Tiểu Nghị ở ngay trước mắt. Đó không phải là khăn giấy, mà là môi của anh.
Trong lúc Lục Minh Minh còn bị dọa cho ngây ngốc, Đồng Tiểu Nghị đã vươn đầu lưỡi liếm sạch chỗ nước sốt còn sót kia, nhanh chóng rút lui an toàn.
Tim Lục Minh Minh đập như đánh trống, dội lên tai cô rõ mồn một.
Bị chiếm tiện nghi rồi!
Một lúc sau Lục Minh Minh mới kích động hét lên, nhoài về phía Đồng Tiểu Nghị mà đấm liên tục.
“ Đồng Tiểu Nghị, đồ biến thái, dám ăn trộm đậu hũ của tôi! Đánh chết anh, tôi đánh chết anh!!!”
“ Đau, đau. “ Đồng Tiểu Nghị chịu đòn khổ sở kêu lên, anh cũng đâu có chủ ý từ trước. Vốn định đưa khăn giấy lên lau giúp cô, nhưng lại thấy màu nước sốt và màu môi Lục Minh Minh, cũng ngon...
Cái này tuyệt đối gọi là một giây kích động, hối hận về sau. Lục Minh Minh đánh đến khi mỏi tay,thở phì phò ngồi yên trên ghế.
“ Đánh đã chưa?” Đồng Tiểu Nghị liếc Lục Minh Minh, giơ cái tay tưởng như mất cảm giác khởi động ô tô. Lục Minh Minh mím môi không nói, quay mặt nhìn cảnh vật bên ngoài. Hôm nay Đồng Tiểu Nghị phát điên rồi, nhưng sao tim cô lại thấy ngọt ngào? Lục Minh Minh khẽ lắc đầu, cô cũng điên mất rồi.
----
Phòng VIP của một quán bar thành phố S.
Quách Bá Danh ngồi vắt chân, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, chậm rãi thưởng thức. Hắn cúi đầu nhìn rượu trong ly, ngón tay khẽ lắc, làm thứ chất lỏng màu đỏ rung động tạo thành một vòng xoáy tròn nhỏ. Trong phòng không có phụ nữ, chỉ có rượu và bọn thuộc hạ của hắn trong giới hắc đạo, đa phần là dân đòi nợ và đâm thuê chém mướn.
Một lúc sau, Quách Bá Danh ngẩng đầu, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“ Bây giờ bên cạnh Mike đã có thêm một đứa con gái là điểm yếu. Trước tiên phải tóm được con nhỏ kia, dụ hắn ra. Sau đó chúng ta không cần tốn sức, chỉ cần nhốt hai đứa trong một phòng rồi hạ xuân dược, tự hai đứa sẽ không chịu được mà phát sinh quan hệ. Đến lúc đó quay lại rồi công khai, sự nghiệp của Mike tự nhiên sẽ chấm dứt. Hơn nữa sự việc một năm trước của hắn với Jenny sẽ bị mọi người cho là thật, cho rằng hắn luôn lừa người hâm mộ, chúng ta vừa rửa được thù vừa thành công làm hắn thân bại danh liệt. “
Quách Bá Danh nói xong ngẩng đầu lên nhìn bọn thuộc hạ. Tên thuộc hạ lần trước bị Lục Minh Minh đá lúng túng lên tiếng.
“ Ông chủ, nhưng muốn bắt được con nhãi kia e không phải chuyện dễ, nó không hề giống con gái chút nào...” Nói đến đây, nơi nào đó giữa hai chân hắn lại truyền đến cảm giác đau đớn vì cú lên gối cực mạnh của Lục Minh Minh.
“ Thú vị. “ Quách Bá Danh buông một câu, càng khó càng kích thích hắn. Để đánh bại kỳ phùng địch thủ, bằng mọi giá hắn phải bắt được người.
Năm Đồng Tiểu Nghị 13 tuổi, hắn 18 tuổi, hai người đều học chung một trường nghệ thuật. Hắn từng có ước mơ làm diễn viên, tiếc là cuộc thi tuyển diễn viên của công ty Ảnh Đế năm đó, Đồng Tiểu Nghị với năng khiếu bẩm sinh, đã đánh bại hắn.
Đối với hắn là một sự sỉ nhục. Hắn bước sang lĩnh vực quản lí nghệ sĩ, thành lập công ty đối đầu với Ảnh Đế, đối đầu với Mike.
Lúc Đồng Tiểu Nghị gặt hái thành công trong sự nghiệp, hắn cũng bằng mọi thủ đoạn tiến thân trên thương trường. Một năm trước, Mike tham gia bộ phim đóng chính cùng với Jenny, người hắn hứng thú nhưng cô ta lại mê mẩn Mike. Vậy là trong ngày liên hoan bộ phim đóng máy, hắn cũng bỏ thuốc Tiểu Nghị. Vốn chỉ định quay lại cảnh Jenny vào phòng anh, sau đó sẽ dùng một người đàn bà khác leo lên giường Đồng Tiểu Nghị, nhưng không ngờ người kịp thời ngăn chặn lại là Vũ Bằng- quản lí của Mike. Sau đó, anh công bố ra nước ngoài trong thời gian công ty giải quyết vụ rắc rối, còn xâm nhập hệ thống intranet công ty hắn,nhưng thuộc hạ của hắn đã đánh hơi thấy nơi ở của Mike.
Quách Bá Danh nhớ lại tất cả, không khỏi nhếch khóe miệng. Một năm sau, không ngờ bên cạnh Mike lại xuất hiện thêm một đứa con gái.
“ Ông chủ, nếu sự việc một năm trước được tin là thật, vậy danh tiếng của cô Jenny...” Một tên thuộc hạ khác lên tiếng.
“ Yên tâm, cô ấy là người phụ nữ tôi nhìn trúng, tuyệt đối sẽ bảo vệ khỏi dư luận. “
Hắn không chỉ nhìn trúng vẻ ngoài của Jenny, mặc dù cô quen hắn là để tiến thân trong showbiz, mà còn vì họ thật của cô- họ Kiêu. Thân là con gái của nghị viên Kiêu, cô đã giúp hắn có được rất nhiều.
-----------------------
Bên này...
“ Anh không đến nhầm chỗ đấy chứ?” Lục Minh Minh ngó ra ngoài, nghi ngờ hỏi Đồng Tiểu Nghị. Cái nơi trẻ con lít nhít đang chạy nhảy vui cười kia, là công viên trẻ em.
“ Không nhầm, xuống đi.” Đồng Tiểu Nghị một thân sơ mi đen, kính râm đen, khẩu trang đen, đến cả mũ cũng đen mở cửa xe kéo cô xuống. Lục Minh Minh đưa tay gõ nhẹ lên mặt Đồng Tiểu Nghị hai cái.
“ Nếu anh không bỏ được mấy thứ này xuống thì tốt nhất đừng có vào. “
“ Sao không thể?” Đồng Tiểu Nghị bất mãn kiến nghị.
“ Thứ nhất, đây là nơi dành cho trẻ con. Chúng còn ngây thơ, nhìn bộ dạng anh như kẻ bắt cóc sẽ sợ hãi. Thứ hai, tôi không muốn bị người ta hiểu lầm có dính líu đến xã hội đen. “ Lục Minh Minh khoanh hai tay trước ngực, kiên quyết phân tích.
Đồng Tiểu Nghị “ À...” một tiếng, “ Nhưng đây là nơi hồi còn nhỏ mẹ tôi hay dẫn tôi tới chơi... “ Giọng anh qua lớp khẩu trang lại tăng thêm vài phần nghẹn ngào cùng tiếc nuối.
Lục Minh Minh nhìn Đồng Tiểu Nghị hai giây, thở dài một cái rồi gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho anh đi vào.
Ai da, cô thừa nhận là cô lại mềm lòng rồi có được hay không???
“ Có đói không? “ Đồng Tiểu Nghị cúi xuống hỏi Lục Minh Minh. “ Tôi đưa em đi ăn chút gì đó.” Còn chưa kịp để Lục Minh Minh trả lời, anh đã cầm tay cô kéo đi. Bảy năm nay, vào ngày này anh sẽ không làm gì, hủy mọi lịch diễn, cũng không suy nghĩ gì, chỉ đơn giản là ngồi bên mẹ như vậy. Nhưng hôm nay có Lục Minh Minh đi cùng, anh đã có cái để chú ý, có lẽ mẹ anh cũng muốn như thế. Lục Minh Minh nhìn những ngón tay thon dài của Đồng Tiểu Nghị, gò má không tự giác hồng lên. Hôm nay anh đã nắm tay cô mấy lần rồi, lại còn rất ngang nhiên như là chuyện thường tình.
“ A, tôi biết đường xuống rồi, không sợ lạc đâu, anh cứ để tôi tự đi.” Lục Minh Minh lúng túng nói khẽ, muốn rút tay lại, nhưng bàn tay bị nắm chặt không lui ra được. Đồng Tiểu Nghị quay nửa bên mặt lại nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt đẹp cũng cong lên, không mở miệng mà dùng ánh mắt giao tiếp như muốn vạch trần Lục Minh Minh. “ Em xem, em đang xấu hổ đấy à?”
Lục Minh Minh ngây người mất vài giây. Biểu cảm dịu dàng này, là thật hay vẫn là vì ánh nắng quá mạnh làm cô bị hoa mắt rồi?
Cuối cùng, hai người rẽ vào một quán cơm bên đường.
“ Em vào mua hai phần cơm ra đây nhé. “ Lục Minh Minh đang chuẩn bị mở cửa xe, Đồng Tiểu Nghị ở phía sau gọi với lại.
“ Sao không vào quán ăn luôn? “ Lục Minh Minh khó hiểu quay lại nhìn anh. Đồng Tiểu Nghị khẽ lắc đầu, “ Không được, có nhiều người. “ Lục Minh Minh nghĩ nghĩ một chút, nói một câu “ Đợi tôi.” rồi đi vào quán.
Đồng Tiểu Nghị gật đầu, nhìn bóng dáng năng động của Lục Minh Minh dần xa. Ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng, quần bò đen, mái tóc đen mượt búi cao. Dưới chân không bao giờ là giày cao gót hay giày búp bê, mà luôn là giày thể thao. Đây vĩnh viễn là hình ảnh Lục Minh Minh trong tâm thức Đồng Tiểu Nghị. Anh khẽ mỉm cười, hình như vừa rồi anh nghe thấy tim mình đập lạc mất một nhịp...
“ Đang nghĩ gì vậy? “ Trong lúc Đồng Tiểu Nghị thất thần, Lục Minh Minh đã mua xong hai phần cơm, ngồi vào ghế xe đung đưa trước mặt anh.
“ Không có gì.” Đồng Tiểu Nghị ho khan một cái, nhận lấy phần cơm của mình.
“ Ờ.” Lục Minh Minh máy móc đáp lại, tập trung ăn cơm.
“ Ăn xong em đi với tôi đến một nơi được không. “ Đồng Tiểu Nghị tuy lời nói mang hình thức một câu hỏi, nhưng giọng điệu hoàn toàn giống một mệnh lệnh. Lục Minh Minh nhăn mày nhăn mũi cố nuốt hết miếng cơm to, ngẩng lên chế giễu.
“ Anh hỏi buồn cười thật. Tôi đang ngồi cùng xe với anh, không miễn cưỡng đi theo anh thì tôi đi đâu. “
Đồng Tiểu Nghị nhìn chằm chằm Lục Minh Minh, bật cười ngâm khẽ trong cổ họng. Lục Minh Minh bị anh nhìn đến xấu hổ, gắt lên.
“ Anh cười cái gì, có gì đáng cười sao?”
“ Miệng em còn dính nước sốt kìa.” Anh tốt bụng nhắc nhở.
“ Đây hả?” Lục Minh Minh đưa khăn giấy lên lau một vị trí.
“ Không. “ Đồng Tiểu Nghị lắc đầu.
“ Vậy đây à?” Lại chỉ một chỗ khác.
“ Không phải. “
“ Để tôi soi gương vậy.” Lục Minh Minh vừa muốn quay người lại soi kính xe, đột nhiên bị Đồng Tiểu Nghị kéo lại. Ngay sau đó, một thứ mềm mềm chạm vào môi cô. Lục Minh Minh trừng lớn mắt nhìn hàng mi khẽ rung của Đồng Tiểu Nghị ở ngay trước mắt. Đó không phải là khăn giấy, mà là môi của anh.
Trong lúc Lục Minh Minh còn bị dọa cho ngây ngốc, Đồng Tiểu Nghị đã vươn đầu lưỡi liếm sạch chỗ nước sốt còn sót kia, nhanh chóng rút lui an toàn.
Tim Lục Minh Minh đập như đánh trống, dội lên tai cô rõ mồn một.
Bị chiếm tiện nghi rồi!
Một lúc sau Lục Minh Minh mới kích động hét lên, nhoài về phía Đồng Tiểu Nghị mà đấm liên tục.
“ Đồng Tiểu Nghị, đồ biến thái, dám ăn trộm đậu hũ của tôi! Đánh chết anh, tôi đánh chết anh!!!”
“ Đau, đau. “ Đồng Tiểu Nghị chịu đòn khổ sở kêu lên, anh cũng đâu có chủ ý từ trước. Vốn định đưa khăn giấy lên lau giúp cô, nhưng lại thấy màu nước sốt và màu môi Lục Minh Minh, cũng ngon...
Cái này tuyệt đối gọi là một giây kích động, hối hận về sau. Lục Minh Minh đánh đến khi mỏi tay,thở phì phò ngồi yên trên ghế.
“ Đánh đã chưa?” Đồng Tiểu Nghị liếc Lục Minh Minh, giơ cái tay tưởng như mất cảm giác khởi động ô tô. Lục Minh Minh mím môi không nói, quay mặt nhìn cảnh vật bên ngoài. Hôm nay Đồng Tiểu Nghị phát điên rồi, nhưng sao tim cô lại thấy ngọt ngào? Lục Minh Minh khẽ lắc đầu, cô cũng điên mất rồi.
----
Phòng VIP của một quán bar thành phố S.
Quách Bá Danh ngồi vắt chân, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, chậm rãi thưởng thức. Hắn cúi đầu nhìn rượu trong ly, ngón tay khẽ lắc, làm thứ chất lỏng màu đỏ rung động tạo thành một vòng xoáy tròn nhỏ. Trong phòng không có phụ nữ, chỉ có rượu và bọn thuộc hạ của hắn trong giới hắc đạo, đa phần là dân đòi nợ và đâm thuê chém mướn.
Một lúc sau, Quách Bá Danh ngẩng đầu, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“ Bây giờ bên cạnh Mike đã có thêm một đứa con gái là điểm yếu. Trước tiên phải tóm được con nhỏ kia, dụ hắn ra. Sau đó chúng ta không cần tốn sức, chỉ cần nhốt hai đứa trong một phòng rồi hạ xuân dược, tự hai đứa sẽ không chịu được mà phát sinh quan hệ. Đến lúc đó quay lại rồi công khai, sự nghiệp của Mike tự nhiên sẽ chấm dứt. Hơn nữa sự việc một năm trước của hắn với Jenny sẽ bị mọi người cho là thật, cho rằng hắn luôn lừa người hâm mộ, chúng ta vừa rửa được thù vừa thành công làm hắn thân bại danh liệt. “
Quách Bá Danh nói xong ngẩng đầu lên nhìn bọn thuộc hạ. Tên thuộc hạ lần trước bị Lục Minh Minh đá lúng túng lên tiếng.
“ Ông chủ, nhưng muốn bắt được con nhãi kia e không phải chuyện dễ, nó không hề giống con gái chút nào...” Nói đến đây, nơi nào đó giữa hai chân hắn lại truyền đến cảm giác đau đớn vì cú lên gối cực mạnh của Lục Minh Minh.
“ Thú vị. “ Quách Bá Danh buông một câu, càng khó càng kích thích hắn. Để đánh bại kỳ phùng địch thủ, bằng mọi giá hắn phải bắt được người.
Năm Đồng Tiểu Nghị 13 tuổi, hắn 18 tuổi, hai người đều học chung một trường nghệ thuật. Hắn từng có ước mơ làm diễn viên, tiếc là cuộc thi tuyển diễn viên của công ty Ảnh Đế năm đó, Đồng Tiểu Nghị với năng khiếu bẩm sinh, đã đánh bại hắn.
Đối với hắn là một sự sỉ nhục. Hắn bước sang lĩnh vực quản lí nghệ sĩ, thành lập công ty đối đầu với Ảnh Đế, đối đầu với Mike.
Lúc Đồng Tiểu Nghị gặt hái thành công trong sự nghiệp, hắn cũng bằng mọi thủ đoạn tiến thân trên thương trường. Một năm trước, Mike tham gia bộ phim đóng chính cùng với Jenny, người hắn hứng thú nhưng cô ta lại mê mẩn Mike. Vậy là trong ngày liên hoan bộ phim đóng máy, hắn cũng bỏ thuốc Tiểu Nghị. Vốn chỉ định quay lại cảnh Jenny vào phòng anh, sau đó sẽ dùng một người đàn bà khác leo lên giường Đồng Tiểu Nghị, nhưng không ngờ người kịp thời ngăn chặn lại là Vũ Bằng- quản lí của Mike. Sau đó, anh công bố ra nước ngoài trong thời gian công ty giải quyết vụ rắc rối, còn xâm nhập hệ thống intranet công ty hắn,nhưng thuộc hạ của hắn đã đánh hơi thấy nơi ở của Mike.
Quách Bá Danh nhớ lại tất cả, không khỏi nhếch khóe miệng. Một năm sau, không ngờ bên cạnh Mike lại xuất hiện thêm một đứa con gái.
“ Ông chủ, nếu sự việc một năm trước được tin là thật, vậy danh tiếng của cô Jenny...” Một tên thuộc hạ khác lên tiếng.
“ Yên tâm, cô ấy là người phụ nữ tôi nhìn trúng, tuyệt đối sẽ bảo vệ khỏi dư luận. “
Hắn không chỉ nhìn trúng vẻ ngoài của Jenny, mặc dù cô quen hắn là để tiến thân trong showbiz, mà còn vì họ thật của cô- họ Kiêu. Thân là con gái của nghị viên Kiêu, cô đã giúp hắn có được rất nhiều.
-----------------------
Bên này...
“ Anh không đến nhầm chỗ đấy chứ?” Lục Minh Minh ngó ra ngoài, nghi ngờ hỏi Đồng Tiểu Nghị. Cái nơi trẻ con lít nhít đang chạy nhảy vui cười kia, là công viên trẻ em.
“ Không nhầm, xuống đi.” Đồng Tiểu Nghị một thân sơ mi đen, kính râm đen, khẩu trang đen, đến cả mũ cũng đen mở cửa xe kéo cô xuống. Lục Minh Minh đưa tay gõ nhẹ lên mặt Đồng Tiểu Nghị hai cái.
“ Nếu anh không bỏ được mấy thứ này xuống thì tốt nhất đừng có vào. “
“ Sao không thể?” Đồng Tiểu Nghị bất mãn kiến nghị.
“ Thứ nhất, đây là nơi dành cho trẻ con. Chúng còn ngây thơ, nhìn bộ dạng anh như kẻ bắt cóc sẽ sợ hãi. Thứ hai, tôi không muốn bị người ta hiểu lầm có dính líu đến xã hội đen. “ Lục Minh Minh khoanh hai tay trước ngực, kiên quyết phân tích.
Đồng Tiểu Nghị “ À...” một tiếng, “ Nhưng đây là nơi hồi còn nhỏ mẹ tôi hay dẫn tôi tới chơi... “ Giọng anh qua lớp khẩu trang lại tăng thêm vài phần nghẹn ngào cùng tiếc nuối.
Lục Minh Minh nhìn Đồng Tiểu Nghị hai giây, thở dài một cái rồi gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho anh đi vào.
Ai da, cô thừa nhận là cô lại mềm lòng rồi có được hay không???