Đây...đâylàđâu ?"
Thời điểm Lục Minh Minh tỉnh lại đã thấy mình bị đưa đến một căn phòng tối, chỉ có chút ánh sáng từ lỗ quạt thông gió rọi vào. Hình như là nhà kho. Cô hé đôi mắt còn lờ mờ vì tác dụng chưa hết của thuốc mê nhìn xung quanh, phát hiện phía trước có hai tên áo đen đang đứng quay lưng lại với mình.
Lục Minh Minh theo bản năng muốn vùng ra chạy trốn, nhưng tay chân đều không cử động được. Cô bị trói đứng vào một cái cột, tay vòng ra sau, miệng bị nhét một miếng vải lớn không thể kêu lên được.
Lục Minh Minh nhăn mặt, vừa cố gắng giẫy giụa để thoát khỏi dây trói, vừa dùng lưỡi để đẩy khăn trong miệng ra.
" Ư..." Lục Minh Minh vô ý phát ra tiếng kêu. Hai tên áo đen phía trước nghe thấy, lập tức xoay người lại, thấy Lục Minh Minh đang trừng mắt thở hổn hển liền ấn vào thiết bị trên tai.
" Ông chủ, người đã tỉnh. "
" Tỉnh rồi? " Chưa đầy một phút sau, trên đỉnh đầu Lục Minh Minh truyền đến một giọng nam xa lạ. Cô ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, thấy góc bên phải có một camera theo dõi. Lục Minh Minh không hề sợ hãi mà lườm thẳng vào ống kính.
" Giỏi lắm. " Quách Bá Danh ngồi trong phòng quan sát, phía sau là hai hàng thuộc hạ. Đây là căn phòng hắn đặc biệt chuẩn bị cho ngày này, màn hình lớn kết nối với tất cả các camera xung quanh nhà kho.
Nhìn thái độ của Lục Minh Minh, Quách Bá Danh càng hưng phấn, ra lệnh cho hai tên thuộc hạ phía dưới.
" Tháo bịt miệng ra. "
Miệng vừa được tự do, Lục Minh Minh hít ngay một hơi. Không khí lại tràn vào đầy phổi, cô lấy lại sức vùng vẫy.
" Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?"
Quách Bá Danh lắc ly rượu vang trong tay, uống một ngụm lớn, nói: " Là ai không cần biết, còn tại sao thì cho cô hay, do cô bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Mike đúng lúc ta cần đối phó với hắn thôi."
"Mike? " Lục Minh Minh nhíu mi, cô có quen ai là Mike sao?
" Tôi không hề biết Mike là ai, các người nhầm người rồi! " Lục Minh Minh ngẩng đầu nhìn camera kiên quyết nói. Quách Bá Danh đặt ly rượu xuống bàn, nhận một điếu cigar từ tay thuộc hạ, hít một hơi rồi nhả khói lượn lờ trong không khí.
" Không đến lượt cô thanh minh, cô chuẩn bị đi nhé, sắp đến giờ chào hỏi Mike rồi. "
....
-------------------------
" Quân, sao rồi? "
Đồng Tiểu Nghị vừa về đến nhà đã nhanh chóng đến chỗ ghế salon Vũ Quân đang ngồi, mở máy tính của chính mình đặt lên đùi.
" Ca này khó rồi đây. " Vũ Quân đẩy gọng kính, bẻ ngón tay nhìn vào dãy mật mã trên màn hình.
" Em giải thích nhanh đi. " Vũ Bằng cũng lôi máy tính trong túi mở ra một cách chuyên nghiệp. Ba người hiện tại giống như một tổ hợp ba cao thủ máy tính hoàn hảo đến chói mắt. Điều này chính là điểm bất ngờ nhất mà Quách Bá Danh không ngờ tới. Ngoài Vũ Quân được mệnh danh là " sói bạc IT ", Đồng Tiểu Nghị và Vũ Bằng chính là hai cao thủ còn lại.
" Một năm trước chúng ta hack vào hệ thống intranet của BD khá dễ dàng vì hắn chỉ dùng loại bảo mật thông thường. Nhưng lần này có vẻ hắn đã lên kế hoạch phòng bị kĩ lưỡng, thuê lập trình viên thiết lập hệ thống bảo mật móc xích.
" Đúng vậy. " Đồng Tiểu Nghị gõ xuống phím " Enter", nhìn hàng rào thiết lập trên màn hình. Vừa rồi anh vừa nghe Vũ Quân giải thích vừa xâm nhập vào hệ thống, " Quân, em làm được không? "
Vũ Quân lại đẩy gọng kính, nhếch môi. " Sói bạc IT ở đây, không gì là không thể. " Ngữ khí cao ngạo và nguy hiểm, khác hoàn toàn dáng vẻ ham chơi, trẻ con thường ngày mà Lục Minh Minh và mọi người vẫn nhìn thấy.
" Phải nhanh nhất có thể. Quách Bá Danh dùng Minh Minh chắc chắn là muốn dụ anh ra, nhưng hắn vẫn chưa có động tĩnh thông báo nơi giam giữ cô ấy. " Đồng Tiểu Nghị bật màn hình điện thoại, vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì.
" Không cần thiết, anh biết tiểu Minh đang ở đâu. " Vũ Bằng nói ra một câu, mắt nhìn vào chấm định vị màu đỏ trên điện thoại. Đồng Tiểu Nghị đứng bật dậy, bỏ máy tính sang một bên, đi tới bên cạnh Vũ Bằng.
" Sao anh biết? "
" Từ lần biết được Quách Bá Danh đã đánh hơi được chỗ này, vì lo cho tiểu Minh anh đã lén cài thiết bị định vị vào điện thoại em ấy. "
" Vậy bây giờ Minh đại tỷ đang ở đâu?" Vũ Quân cũng rời mắt khỏi máy tính, ngẩng đầu hỏi Vũ Bằng.
Vũ Bằng nhìn Đồng Tiểu Nghị, chậm rãi nói ra mấy chữ.
" Nhà kho bỏ hoang khu phố B."
Đồng Tiểu Nghị cũng nhìn Vũ Bằng, anh biết Vũ Bằng đang lo lắng điều gì. Chính là lo anh sẽ kích động mà chạy đến đó ngay lập tức. Đồng Tiểu Nghị dằn sự nóng vội trong lòng xuống,quay trở lại chỗ ngồi.
Ru..ru...ru...
Điện thoại của Đồng Tiểu Nghị trên bàn rung lên, ba người liếc nhìn nhau rồi cùng nhìn điện thoại. Đồng Tiểu Nghị cố gắng bình tĩnh ấn nút nghe.
" Đừng có lại gần tôi! "
" Minh Minh!" Đồng Tiểu Nghị thốt lên. Anh không thể nghe nhầm được, đó là giọng Lục Minh Minh. Trong điện thoại truyền đến tiếng người đàn ông cười đắc ý. Đồng Tiểu Nghị nghe được, lập tức khôi phục sự lạnh lùng.
" Hello Mike. Lâu rồi không gặp, nhà kho bỏ hoang khu phố B, con nhóc kia đang chờ! " Quách Bá Danh nói xong, không đợi Đồng Tiểu Nghị trả lời đã trực tiếp ngắt máy.
" Hay là chúng ta báo cảnh sát? " Vũ Bằng thấy tình hình không ổn, lo lắng lên tiếng.
" Đừng, Minh Minh sẽ gặp nguy hiểm. Trước hết chúng ta cứ thử hack hệ thống intranet công ty hắn, hắn không thể để mất công ty đâu. " Đồng Tiểu Nghị nhìn Vũ Bằng và Vũ Quân phân tích, nhưng giọng nói đã có chút khẩn trương.
" Mật mã móc xích loại tối ưu, có tổng cộng 120 mắt xích. Mỗi mắt xích lại được mã hóa bằng một loại mật mã khác nhau. Phải vô hiệu hóa được mật mã đó, sẽ hiện ra một dãy số. Có một con số được ấn định làm chìa khóa của mắt xích. Nếu tìm đúng mắt xích sẽ được mở. Phải mở được mắt xích trước mới mở được mắt tiếp theo, vì chúng có ràng buộc với nhau. Mở hết 120 mắt xích, công việc cuối cùng là hóa giải dãy kí tự được lập ra từ các con số chìa khóa." Vũ Quân nhanh chóng bắt đầu công việc, ngón tay lướt như bay trên bàn phím.
" Bây giờ em phụ trách tuyến giữa, anh và anh Bằng sẽ lo hai tuyến bên ngoài." Đồng Tiểu Nghị nhìn mật mã đầu tiên, là loại tròn ba lớp.
Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại âm thanh " lạch cạch" của bàn phím máy tính.
" Một phần ba dãy số. " Vũ Quân nhanh chóng hack xong, những mật mã thông thường chưa bao giờ làm khó được cậu.
" Nó đây rồi, có thể con số chìa khóa sẽ theo quy luật. " Đồng Tiểu Nghị chăm chú nhìn màn hình, ánh sáng xanh từ máy tính chiếu lên khuôn mặt nghiêm trọng, bàn tay vẫn dịch chuyển trên những phím số.
" Giải được rồi. " Vũ Quân dùng lực chậm rãi gõ mạnh phím cuối cùng, âm thanh " píp píp " vang lên báo hiệu mật mã đã được mở. Đồng Tiểu Nghị liếc đồng hồ đeo tay, cả quá trình diễn ra mất một phút. Cứ tốc độ này hi vọng sẽ kịp cứu Lục Minh Minh.
Những âm thanh lạch cạch lại vang lên, mỗi một mắt xích được mở như tháo một quặn thắt trong lòng Đồng Tiểu Nghị.
Ru..ru...ru
Đồng Tiểu Nghị rời mắt khỏi máy tính, ấn nút nhận.
" Mày vẫn không muốn xuất hiện hả Mike? Vậy nghe con nhóc này cầu cứu thì thế nào? "
Quách Bá Danh vừa nói xong, " Chát" một tiếng roi quật vào da thịt, tay cả ba người đều chệch khỏi phím số.
" Mau cầu cứu Mike đi, bảo hắn ra đây cho tôi. " Tiếng đe dọa của hắn vang lên.
" Tôi không biết Mike là ai, các người nhầm người rồi!" Tiếng Lục Minh Minh truyền đến làm lòng Đồng Tiểu Nghị nhói một cái. Có vẻ anh đã giấu thân phận của mình quá lâu rồi.
" Chát." Trên trán Đồng Tiểu Nghị đã bắt đầu thấm mồ hôi.
" Cho mày năm phút, không đến đừng trách tao đổi cách chơi với con nhóc này!" Quách Bá Danh nói xong lại cắt đứt liên lạc.
Đồng Tiểu Nghị mím chặt môi, cố gắng tập trung vào dãy số. Vũ Bằng nhìn mồ hôi chảy thành giọt từ thái dương dọc xuống cằm anh, thấp giọng nói.
" Tiểu Nghị, em thích Tiểu Minh phải không? "
Động tác tay của Đồng Tiểu Nghị dừng lại trong tích tắc, anh cười buồn.
" Anh biết là em không có quyền rung động trước bất kỳ ai mà."
Vũ Bằng còn muốn nói điều gì đó, lại bị Đồng Tiểu Nghị tuyên cáo một câu. " Anh cũng thích Minh Minh."
" Không đâu, chỉ là lần đầu tiên gặp con gái cá tính như em ấy nên có chút ấn tượng, thực ra anh chỉ coi tiểu Minh là em gái." Vũ Bằng suy nghĩ, cuối cùng cũng gỡ được nút rối trong lòng.
" Chúng ta có thể cạnh tranh công bằng. " Đồng Tiểu Nghị nửa đùa nửa thật nhìn Vũ Bằng. Vũ Bằng lắc lắc đầu, tiếp tục công việc. Thời gian trôi qua, và sự căng thẳng cũng nhân lên. Quách Bá Danh đợi chờ đã mất kiên nhẫn, dùng đến trò chơi cuối cùng.
"Mike, chúng ta cùng chơi trò này nhé."
" Tôi sẽ đến, cô ấy vô tội, anh thả cô ấy ra." Đồng Tiểu Nghị hít một hơi, nói với Quách Bá Danh câu đầu tiên. Đổi lại là tiếng cười man rợ của hắn.
" Nhưng mà tao lỡ có hứng thú rồi, làm sao đây?"
Roẹt... Tiếng quần áo bị xé rách.
---------------
" Đừng đụng vào tôi!" Lục Minh Minh vừa bị đánh, giờ phút này bị xé rách một mảng áo, da thịt với những vết xước đỏ tươi lộ ra không khí, có chút chua xót.
" Ông chủ đã cho ăn, không thể nào bỏ phí được. " Một tên áo đen tiến lại, bẻ cằm Lục Minh Minh bắt cô ngẩng lên. Lục Minh Minh lắc đầu thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu của gã, quật cường nhìn vào hắn nói.
" Anh trai à, đến chó lợn còn có thời gian nhất định mới động đực, anh tốt hơn hết đừng có động dục bừa bãi!"
" Mày nói cái gì? Dám nói tao không bằng chó lợn à?!" Gã trợn trắng mắt gầm lên, sau đó mạnh tay xé thêm một mảnh áo của Lục Minh Minh.
" A! Đụng vào tôi anh sẽ phải hối hận! Tôi cảnh cáo anh đấy!"
" Tao hứng thú rồi đấy... Nào, yên lặng nào cô em..." Hắn ghê tởm nói, bàn tay thô kệch không kiêng dè mà luồn thẳng vào nơi dưới lớp quần nhỏ của Lục Minh Minh. Cô cảm thấy được có một dòng nóng ấm từ bụng dưới của mình, chạy dần xuống bên dưới...
" Á aaaaaaaaaaaa..."
Thời điểm Lục Minh Minh tỉnh lại đã thấy mình bị đưa đến một căn phòng tối, chỉ có chút ánh sáng từ lỗ quạt thông gió rọi vào. Hình như là nhà kho. Cô hé đôi mắt còn lờ mờ vì tác dụng chưa hết của thuốc mê nhìn xung quanh, phát hiện phía trước có hai tên áo đen đang đứng quay lưng lại với mình.
Lục Minh Minh theo bản năng muốn vùng ra chạy trốn, nhưng tay chân đều không cử động được. Cô bị trói đứng vào một cái cột, tay vòng ra sau, miệng bị nhét một miếng vải lớn không thể kêu lên được.
Lục Minh Minh nhăn mặt, vừa cố gắng giẫy giụa để thoát khỏi dây trói, vừa dùng lưỡi để đẩy khăn trong miệng ra.
" Ư..." Lục Minh Minh vô ý phát ra tiếng kêu. Hai tên áo đen phía trước nghe thấy, lập tức xoay người lại, thấy Lục Minh Minh đang trừng mắt thở hổn hển liền ấn vào thiết bị trên tai.
" Ông chủ, người đã tỉnh. "
" Tỉnh rồi? " Chưa đầy một phút sau, trên đỉnh đầu Lục Minh Minh truyền đến một giọng nam xa lạ. Cô ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, thấy góc bên phải có một camera theo dõi. Lục Minh Minh không hề sợ hãi mà lườm thẳng vào ống kính.
" Giỏi lắm. " Quách Bá Danh ngồi trong phòng quan sát, phía sau là hai hàng thuộc hạ. Đây là căn phòng hắn đặc biệt chuẩn bị cho ngày này, màn hình lớn kết nối với tất cả các camera xung quanh nhà kho.
Nhìn thái độ của Lục Minh Minh, Quách Bá Danh càng hưng phấn, ra lệnh cho hai tên thuộc hạ phía dưới.
" Tháo bịt miệng ra. "
Miệng vừa được tự do, Lục Minh Minh hít ngay một hơi. Không khí lại tràn vào đầy phổi, cô lấy lại sức vùng vẫy.
" Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?"
Quách Bá Danh lắc ly rượu vang trong tay, uống một ngụm lớn, nói: " Là ai không cần biết, còn tại sao thì cho cô hay, do cô bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Mike đúng lúc ta cần đối phó với hắn thôi."
"Mike? " Lục Minh Minh nhíu mi, cô có quen ai là Mike sao?
" Tôi không hề biết Mike là ai, các người nhầm người rồi! " Lục Minh Minh ngẩng đầu nhìn camera kiên quyết nói. Quách Bá Danh đặt ly rượu xuống bàn, nhận một điếu cigar từ tay thuộc hạ, hít một hơi rồi nhả khói lượn lờ trong không khí.
" Không đến lượt cô thanh minh, cô chuẩn bị đi nhé, sắp đến giờ chào hỏi Mike rồi. "
....
-------------------------
" Quân, sao rồi? "
Đồng Tiểu Nghị vừa về đến nhà đã nhanh chóng đến chỗ ghế salon Vũ Quân đang ngồi, mở máy tính của chính mình đặt lên đùi.
" Ca này khó rồi đây. " Vũ Quân đẩy gọng kính, bẻ ngón tay nhìn vào dãy mật mã trên màn hình.
" Em giải thích nhanh đi. " Vũ Bằng cũng lôi máy tính trong túi mở ra một cách chuyên nghiệp. Ba người hiện tại giống như một tổ hợp ba cao thủ máy tính hoàn hảo đến chói mắt. Điều này chính là điểm bất ngờ nhất mà Quách Bá Danh không ngờ tới. Ngoài Vũ Quân được mệnh danh là " sói bạc IT ", Đồng Tiểu Nghị và Vũ Bằng chính là hai cao thủ còn lại.
" Một năm trước chúng ta hack vào hệ thống intranet của BD khá dễ dàng vì hắn chỉ dùng loại bảo mật thông thường. Nhưng lần này có vẻ hắn đã lên kế hoạch phòng bị kĩ lưỡng, thuê lập trình viên thiết lập hệ thống bảo mật móc xích.
" Đúng vậy. " Đồng Tiểu Nghị gõ xuống phím " Enter", nhìn hàng rào thiết lập trên màn hình. Vừa rồi anh vừa nghe Vũ Quân giải thích vừa xâm nhập vào hệ thống, " Quân, em làm được không? "
Vũ Quân lại đẩy gọng kính, nhếch môi. " Sói bạc IT ở đây, không gì là không thể. " Ngữ khí cao ngạo và nguy hiểm, khác hoàn toàn dáng vẻ ham chơi, trẻ con thường ngày mà Lục Minh Minh và mọi người vẫn nhìn thấy.
" Phải nhanh nhất có thể. Quách Bá Danh dùng Minh Minh chắc chắn là muốn dụ anh ra, nhưng hắn vẫn chưa có động tĩnh thông báo nơi giam giữ cô ấy. " Đồng Tiểu Nghị bật màn hình điện thoại, vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì.
" Không cần thiết, anh biết tiểu Minh đang ở đâu. " Vũ Bằng nói ra một câu, mắt nhìn vào chấm định vị màu đỏ trên điện thoại. Đồng Tiểu Nghị đứng bật dậy, bỏ máy tính sang một bên, đi tới bên cạnh Vũ Bằng.
" Sao anh biết? "
" Từ lần biết được Quách Bá Danh đã đánh hơi được chỗ này, vì lo cho tiểu Minh anh đã lén cài thiết bị định vị vào điện thoại em ấy. "
" Vậy bây giờ Minh đại tỷ đang ở đâu?" Vũ Quân cũng rời mắt khỏi máy tính, ngẩng đầu hỏi Vũ Bằng.
Vũ Bằng nhìn Đồng Tiểu Nghị, chậm rãi nói ra mấy chữ.
" Nhà kho bỏ hoang khu phố B."
Đồng Tiểu Nghị cũng nhìn Vũ Bằng, anh biết Vũ Bằng đang lo lắng điều gì. Chính là lo anh sẽ kích động mà chạy đến đó ngay lập tức. Đồng Tiểu Nghị dằn sự nóng vội trong lòng xuống,quay trở lại chỗ ngồi.
Ru..ru...ru...
Điện thoại của Đồng Tiểu Nghị trên bàn rung lên, ba người liếc nhìn nhau rồi cùng nhìn điện thoại. Đồng Tiểu Nghị cố gắng bình tĩnh ấn nút nghe.
" Đừng có lại gần tôi! "
" Minh Minh!" Đồng Tiểu Nghị thốt lên. Anh không thể nghe nhầm được, đó là giọng Lục Minh Minh. Trong điện thoại truyền đến tiếng người đàn ông cười đắc ý. Đồng Tiểu Nghị nghe được, lập tức khôi phục sự lạnh lùng.
" Hello Mike. Lâu rồi không gặp, nhà kho bỏ hoang khu phố B, con nhóc kia đang chờ! " Quách Bá Danh nói xong, không đợi Đồng Tiểu Nghị trả lời đã trực tiếp ngắt máy.
" Hay là chúng ta báo cảnh sát? " Vũ Bằng thấy tình hình không ổn, lo lắng lên tiếng.
" Đừng, Minh Minh sẽ gặp nguy hiểm. Trước hết chúng ta cứ thử hack hệ thống intranet công ty hắn, hắn không thể để mất công ty đâu. " Đồng Tiểu Nghị nhìn Vũ Bằng và Vũ Quân phân tích, nhưng giọng nói đã có chút khẩn trương.
" Mật mã móc xích loại tối ưu, có tổng cộng 120 mắt xích. Mỗi mắt xích lại được mã hóa bằng một loại mật mã khác nhau. Phải vô hiệu hóa được mật mã đó, sẽ hiện ra một dãy số. Có một con số được ấn định làm chìa khóa của mắt xích. Nếu tìm đúng mắt xích sẽ được mở. Phải mở được mắt xích trước mới mở được mắt tiếp theo, vì chúng có ràng buộc với nhau. Mở hết 120 mắt xích, công việc cuối cùng là hóa giải dãy kí tự được lập ra từ các con số chìa khóa." Vũ Quân nhanh chóng bắt đầu công việc, ngón tay lướt như bay trên bàn phím.
" Bây giờ em phụ trách tuyến giữa, anh và anh Bằng sẽ lo hai tuyến bên ngoài." Đồng Tiểu Nghị nhìn mật mã đầu tiên, là loại tròn ba lớp.
Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại âm thanh " lạch cạch" của bàn phím máy tính.
" Một phần ba dãy số. " Vũ Quân nhanh chóng hack xong, những mật mã thông thường chưa bao giờ làm khó được cậu.
" Nó đây rồi, có thể con số chìa khóa sẽ theo quy luật. " Đồng Tiểu Nghị chăm chú nhìn màn hình, ánh sáng xanh từ máy tính chiếu lên khuôn mặt nghiêm trọng, bàn tay vẫn dịch chuyển trên những phím số.
" Giải được rồi. " Vũ Quân dùng lực chậm rãi gõ mạnh phím cuối cùng, âm thanh " píp píp " vang lên báo hiệu mật mã đã được mở. Đồng Tiểu Nghị liếc đồng hồ đeo tay, cả quá trình diễn ra mất một phút. Cứ tốc độ này hi vọng sẽ kịp cứu Lục Minh Minh.
Những âm thanh lạch cạch lại vang lên, mỗi một mắt xích được mở như tháo một quặn thắt trong lòng Đồng Tiểu Nghị.
Ru..ru...ru
Đồng Tiểu Nghị rời mắt khỏi máy tính, ấn nút nhận.
" Mày vẫn không muốn xuất hiện hả Mike? Vậy nghe con nhóc này cầu cứu thì thế nào? "
Quách Bá Danh vừa nói xong, " Chát" một tiếng roi quật vào da thịt, tay cả ba người đều chệch khỏi phím số.
" Mau cầu cứu Mike đi, bảo hắn ra đây cho tôi. " Tiếng đe dọa của hắn vang lên.
" Tôi không biết Mike là ai, các người nhầm người rồi!" Tiếng Lục Minh Minh truyền đến làm lòng Đồng Tiểu Nghị nhói một cái. Có vẻ anh đã giấu thân phận của mình quá lâu rồi.
" Chát." Trên trán Đồng Tiểu Nghị đã bắt đầu thấm mồ hôi.
" Cho mày năm phút, không đến đừng trách tao đổi cách chơi với con nhóc này!" Quách Bá Danh nói xong lại cắt đứt liên lạc.
Đồng Tiểu Nghị mím chặt môi, cố gắng tập trung vào dãy số. Vũ Bằng nhìn mồ hôi chảy thành giọt từ thái dương dọc xuống cằm anh, thấp giọng nói.
" Tiểu Nghị, em thích Tiểu Minh phải không? "
Động tác tay của Đồng Tiểu Nghị dừng lại trong tích tắc, anh cười buồn.
" Anh biết là em không có quyền rung động trước bất kỳ ai mà."
Vũ Bằng còn muốn nói điều gì đó, lại bị Đồng Tiểu Nghị tuyên cáo một câu. " Anh cũng thích Minh Minh."
" Không đâu, chỉ là lần đầu tiên gặp con gái cá tính như em ấy nên có chút ấn tượng, thực ra anh chỉ coi tiểu Minh là em gái." Vũ Bằng suy nghĩ, cuối cùng cũng gỡ được nút rối trong lòng.
" Chúng ta có thể cạnh tranh công bằng. " Đồng Tiểu Nghị nửa đùa nửa thật nhìn Vũ Bằng. Vũ Bằng lắc lắc đầu, tiếp tục công việc. Thời gian trôi qua, và sự căng thẳng cũng nhân lên. Quách Bá Danh đợi chờ đã mất kiên nhẫn, dùng đến trò chơi cuối cùng.
"Mike, chúng ta cùng chơi trò này nhé."
" Tôi sẽ đến, cô ấy vô tội, anh thả cô ấy ra." Đồng Tiểu Nghị hít một hơi, nói với Quách Bá Danh câu đầu tiên. Đổi lại là tiếng cười man rợ của hắn.
" Nhưng mà tao lỡ có hứng thú rồi, làm sao đây?"
Roẹt... Tiếng quần áo bị xé rách.
---------------
" Đừng đụng vào tôi!" Lục Minh Minh vừa bị đánh, giờ phút này bị xé rách một mảng áo, da thịt với những vết xước đỏ tươi lộ ra không khí, có chút chua xót.
" Ông chủ đã cho ăn, không thể nào bỏ phí được. " Một tên áo đen tiến lại, bẻ cằm Lục Minh Minh bắt cô ngẩng lên. Lục Minh Minh lắc đầu thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu của gã, quật cường nhìn vào hắn nói.
" Anh trai à, đến chó lợn còn có thời gian nhất định mới động đực, anh tốt hơn hết đừng có động dục bừa bãi!"
" Mày nói cái gì? Dám nói tao không bằng chó lợn à?!" Gã trợn trắng mắt gầm lên, sau đó mạnh tay xé thêm một mảnh áo của Lục Minh Minh.
" A! Đụng vào tôi anh sẽ phải hối hận! Tôi cảnh cáo anh đấy!"
" Tao hứng thú rồi đấy... Nào, yên lặng nào cô em..." Hắn ghê tởm nói, bàn tay thô kệch không kiêng dè mà luồn thẳng vào nơi dưới lớp quần nhỏ của Lục Minh Minh. Cô cảm thấy được có một dòng nóng ấm từ bụng dưới của mình, chạy dần xuống bên dưới...
" Á aaaaaaaaaaaa..."