Cái gì là gặp đúng lúc yêu đúng người? Chính là một thoáng lướt qua nhau mà đã như thiên mệnh.
Vũ Bằng nhớ tới khuôn mặt nhẹ nhàng đáng yêu của Ngải Nhu, khóe miệng bất giác cong lên. Anh thừa nhận, trước đây lúc mới gặp Lục Minh Minh liền bị vẻ mạnh mẽ của cô thu hút. Vốn tưởng rằng đó chính là cảm giác thích một người, còn muốn lấy lòng bố mẹ cô để có thêm lợi thế, nhưng khi nhận ra trong Lục Minh Minh đã sớm chỉ có Đồng Tiểu Nghị, anh lại rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ. Thì ra, cảm giác của anh đối với Lục Minh Minh, ngay từ đầu chỉ dừng ở ấn tượng mà thôi.
Nhưng hôm nay, Vũ Bằng gặp một Ngải Nhu mít ướt yếu đuối, trái tim lại thổn thức thế này, lại có một loại cảm giác thành tựu khi che chở một cô gái.
Đôi mắt cô to tròn, long lanh nhìn anh như một chú mèo muốn dụi vào lòng anh làm nũng.
Nụ cười của cô, giống như cánh hoa mỏng manh, nhẹ nhàng điểm xuyết một giọt sương sớm.
Thời gian hai người gặp nhau ngày hôm nay...
" Anhcònđếngiúpemnữa, thậtáy náyquá ! "
" Anh không tốt như vậy đâu, là người nàođónhờthôi !"
Vũ Bằng đến trước mặt Lục MinhMinh, cô cườikhìkhìgãigãiđầu. Tất nhiên " ngườinàođó " ởđâylà Đồng TiểuNghịrồi. Độtnhiênnhớrađiềugìđó, Lục Minh Minh quayvềphíasauvuivẻgiới thiệu.
" AnhBằng, đây là NgảiNhubạncùngkítúcxávớiem. NgảiNhu, đâylà..."
" Ngải Nhu, cậusaothế? Khôngkhỏeà ? " Khi Lục Minh Minh nhìnđếnNgảiNhuthìthấybiểucảmkinhngạccủacô. Đứngbấtđộng, haimắtmởlớnnhìnVũBằng, có thể thấy rõ đôi môixinhxắnđangkhẽrun...
VũBằngthấy một côgáibénhỏđangdùngbiểutìnhấynhìnmình thì hơikhóhiểu, khẽnhíumày. Chẳnglẽanhlàmngườikhácsợđếnthếsao ?
" Chàoem, anhlàVũBằng, làbạncủatiểuMinh..." VũBằngtiếnlên phía trướcmộtbước, vươntaymuốnbắttayvớiNgảiNhu.
NhưngNgảiNhuvôcùngănývớianh, anhtiếnlên một bướcthìcô phối hợp lùi vềsaumộtbước.
Cuối cùng, VũBằngcũngkhôngbiếtphảilàm sao, nhìn Lục Minh Minh cầucứu.
" NgảiNhu, anhấylàbạnmình, cậukhôngchàođónnhưvậy ,cóphảikhôngmuốn làm bạnvớimìnhnữakhông? " Lục Minh Minh quyết địnhsử dụngđếnbiện phápmạnh. NhìnVũBằngấm áp, an toàn nhưthế, đây là lần đầu tiên côgặpmộtngườimuốntránhanh.
Ngải Nhu nghe Lục Minh Minh nóivậyrốt cuộccũnghồiphụctinhthần, lắcđầulúngtúng.
" Không... Khôngphảivậyđâu Lục Minh Minh..."
" Vậy tại sao? AnhBằnglàngườitốtmà ?" Lục Minh Minh nắmbảvaiNgải Nhu đẩylạigầnVũ Bằng. Ngải NhumởđôimắtsángtrongnhưcónướcngẩnglênnhìnVũBằng. Bốnmắtchạmnhau, VũBằnglịchthiệpmỉm cười gậtđầuvớicô.
" Sao...anhlạiởđây ?" Ngải Nhu línhíhỏi.
" Hả?" CảLục Minh Minh vàVũBằngđềubuột miệng thốtlên.
Lục Minh Minh nghĩ, chẳnglẽhaingườinàyđãtừngquenbiếtsao ?
VũBằngcònbấtngờhơn, anhđãtừng quen côbénàysao ?
Lập tức Lục Minh Minh bắnánhmắthình viên đạn vềphíaVũBằng, trênmặtinrõ mấy chữ " Anhđãtừnglừacongáinhàlànhrồiphảikhông? "
VũBằngmặckệ Lục Minh Minh, quaylạihỏiNgảiNhu.
" Em biếtanh ?"
Côkhẽgật đầu, mọi ngườicàngthêmrốirắm.
" Ngải Nhu, cómìnhởđây, nếuanhấytừngăn hiếp cậu, cứnóivới mình, mìnhthaycậuđòilẽphải! " Lục Minh Minh vỗngựckiênđịnh. Hẳn là vìlídonàymà Ngải Nhu e ngạiVũBằngđâymà.
" Không... Anhấylàquản lý của Mike mà..." Ngải Nhu vốntưởnglàbản thânnhìnnhầmngườinênmớibất ngờ nhưthế, nhưnggiờcôđãxác địnhngườitrướcmặt chính là VũBằng - quản lý của Mike.
" EmbiếtMike? "
" Emhâm mộ anhấylắm... Nênquản lý của anhấyemcũngbiếtrõnữa." NgảiNhuxấu hổ trả lời, côlàmộtngườinữ tính điển hình: đángyêu, và thích xemphimthầntượng.
" Tiểu Minh, ngườihâm mộ củaMike kìa..." VũBằngnháymắttrêuchọc Lục MinhMinh, khiếncôhokhanvàitiếng.
" Khụkhụ ! Cậu đã biếtrồithìkhônggiới thiệunhiềunữaha ! Haingườitừtừnói chuyện! "
" Ngải Nhu, đừngnhìnanhnhưthế, anhđâucóănthịtem. " VũBằngcảmnhận được ánhmắt e dècủaNgải Nhu, rấtônnhunói.
" Emkhôngdám... Anhbêncạnhngườinổi tiếngnhưthế... " Hệtnhưmộtchúthỏnhút nhát thumìnhlại, khiếnVũBằngkìmlòngkhôngđượcvươntayxoađầucô .
" Ngốc ạ, trướckhi ở bên cạnhngườinổi tiếng, anhcũng là mộtngườiđàn ông bình thường. "
" Vì sao MinhMinhlạiquenanh ?"
" TiểuMinhlàbạngáicủa.... " VũBằng thu tayvề, đútvàotúi quần, đangmuốnnóithật.
" Họhàng, cóhọhàng! ", Lục MinhMinhvộilêntiếng ngắt lời, nháy mắt rahiệuvớiVũBằng. Đểngườihâm mộ biếtthần tượng đãcóbạngái, côsẽkhôngbịNgải Nhu đánhghen chứ?
" Thôinào, hai người đừngđứngởđónữa, vềphòngkítúcxánào !" Lục Minh Minhchữangượngvội vàng đẩyNgải Nhu đi xuống bậcthanglátđácẩmvân, nhưngkhôngngờsứclựcNgải Nhu lạiyếunhưthế.
" A! " Ngải Nhu bịtrượt chân, kinhhãihétlên.
" Cẩnthận! " Khôngchầnchừmộtgiây, VũBằngvộivãlaoxuốngđỡlấyeo Ngải Nhu, ôm côvào trong lòng. NgảiNhucũngtheoquántínhôm chặt lấycổ anh. Cảnhtượnggiống như trongmộtbộphimđiện ảnhkhiến Lục Minh Minh khôngkhỏixuýt xoa. Đến bao giờcôvàTiểuNghịmớilãngmạnnhưthếnàyđây ? Hơn nữa, căn bảnlà Lục Minh Minh vốnmạnh mẽ, khôngcầnĐồngTiểuNghịphảichechởnhưvậy.
Nhữngbậccầuthangbằngđá, rất nhanh chỉ còn lạimộtmảnhimlặng. VũBằngvàNgải Nhu cùng nhìn vào mắtđốiphương, trái tim đậplạcmấtmộtnhịp.
Cuối cùng, Ngải Nhu lại làngười sực tỉnhtrước, vộivàngđứngthẳngdậy, mặtđỏtớitậnmang tai.
" Em xinlỗi... " Ngải Nhu cắnmôinói.
" Em không sao làtốtrồi. " Vũ Bằngnhìnđimộthướngkhác, lầnđầutiênnghi ngờ sự kiềm chếcủabảnthân.
Ngải Nhu vội vãquayđầuđitrướcnhưmuốnbỏchạy, nhưng Vũ Bằng vẫn kịp nhìnthấymộtnụ cườimỉmtrênbờmôi Ngải Nhu.
Anh cònchưakịpđịnhthầnlạithìNgải Nhu đãquayđầulại, nởmộtnụ cười thậtrạng rỡ, haichiếc răng khểnh xinhđẹpđếnđộnglòngngười.
" Đi nhanhnàomọingười! "
Vũ Bằng ngồi bật dậy, đặt tay lên tim mình. Nhớ tới hình ảnh Ngải Nhu, anh không cách nào chợp mắt được.
Đó...liệu có phải là đã động tâm rồi không?
Vũ Bằng bật đèn ngủ màu vàng trên đầu giường, một lần nữa nằm xuống.
Vũ Bằng anh, có một ngày sẽ đưa được chú thỏ Ngải Nhu ngốc nghếch kia về hang ổ của mình!
Vũ Bằng nhớ tới khuôn mặt nhẹ nhàng đáng yêu của Ngải Nhu, khóe miệng bất giác cong lên. Anh thừa nhận, trước đây lúc mới gặp Lục Minh Minh liền bị vẻ mạnh mẽ của cô thu hút. Vốn tưởng rằng đó chính là cảm giác thích một người, còn muốn lấy lòng bố mẹ cô để có thêm lợi thế, nhưng khi nhận ra trong Lục Minh Minh đã sớm chỉ có Đồng Tiểu Nghị, anh lại rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ. Thì ra, cảm giác của anh đối với Lục Minh Minh, ngay từ đầu chỉ dừng ở ấn tượng mà thôi.
Nhưng hôm nay, Vũ Bằng gặp một Ngải Nhu mít ướt yếu đuối, trái tim lại thổn thức thế này, lại có một loại cảm giác thành tựu khi che chở một cô gái.
Đôi mắt cô to tròn, long lanh nhìn anh như một chú mèo muốn dụi vào lòng anh làm nũng.
Nụ cười của cô, giống như cánh hoa mỏng manh, nhẹ nhàng điểm xuyết một giọt sương sớm.
Thời gian hai người gặp nhau ngày hôm nay...
" Anhcònđếngiúpemnữa, thậtáy náyquá ! "
" Anh không tốt như vậy đâu, là người nàođónhờthôi !"
Vũ Bằng đến trước mặt Lục MinhMinh, cô cườikhìkhìgãigãiđầu. Tất nhiên " ngườinàođó " ởđâylà Đồng TiểuNghịrồi. Độtnhiênnhớrađiềugìđó, Lục Minh Minh quayvềphíasauvuivẻgiới thiệu.
" AnhBằng, đây là NgảiNhubạncùngkítúcxávớiem. NgảiNhu, đâylà..."
" Ngải Nhu, cậusaothế? Khôngkhỏeà ? " Khi Lục Minh Minh nhìnđếnNgảiNhuthìthấybiểucảmkinhngạccủacô. Đứngbấtđộng, haimắtmởlớnnhìnVũBằng, có thể thấy rõ đôi môixinhxắnđangkhẽrun...
VũBằngthấy một côgáibénhỏđangdùngbiểutìnhấynhìnmình thì hơikhóhiểu, khẽnhíumày. Chẳnglẽanhlàmngườikhácsợđếnthếsao ?
" Chàoem, anhlàVũBằng, làbạncủatiểuMinh..." VũBằngtiếnlên phía trướcmộtbước, vươntaymuốnbắttayvớiNgảiNhu.
NhưngNgảiNhuvôcùngănývớianh, anhtiếnlên một bướcthìcô phối hợp lùi vềsaumộtbước.
Cuối cùng, VũBằngcũngkhôngbiếtphảilàm sao, nhìn Lục Minh Minh cầucứu.
" NgảiNhu, anhấylàbạnmình, cậukhôngchàođónnhưvậy ,cóphảikhôngmuốn làm bạnvớimìnhnữakhông? " Lục Minh Minh quyết địnhsử dụngđếnbiện phápmạnh. NhìnVũBằngấm áp, an toàn nhưthế, đây là lần đầu tiên côgặpmộtngườimuốntránhanh.
Ngải Nhu nghe Lục Minh Minh nóivậyrốt cuộccũnghồiphụctinhthần, lắcđầulúngtúng.
" Không... Khôngphảivậyđâu Lục Minh Minh..."
" Vậy tại sao? AnhBằnglàngườitốtmà ?" Lục Minh Minh nắmbảvaiNgải Nhu đẩylạigầnVũ Bằng. Ngải NhumởđôimắtsángtrongnhưcónướcngẩnglênnhìnVũBằng. Bốnmắtchạmnhau, VũBằnglịchthiệpmỉm cười gậtđầuvớicô.
" Sao...anhlạiởđây ?" Ngải Nhu línhíhỏi.
" Hả?" CảLục Minh Minh vàVũBằngđềubuột miệng thốtlên.
Lục Minh Minh nghĩ, chẳnglẽhaingườinàyđãtừngquenbiếtsao ?
VũBằngcònbấtngờhơn, anhđãtừng quen côbénàysao ?
Lập tức Lục Minh Minh bắnánhmắthình viên đạn vềphíaVũBằng, trênmặtinrõ mấy chữ " Anhđãtừnglừacongáinhàlànhrồiphảikhông? "
VũBằngmặckệ Lục Minh Minh, quaylạihỏiNgảiNhu.
" Em biếtanh ?"
Côkhẽgật đầu, mọi ngườicàngthêmrốirắm.
" Ngải Nhu, cómìnhởđây, nếuanhấytừngăn hiếp cậu, cứnóivới mình, mìnhthaycậuđòilẽphải! " Lục Minh Minh vỗngựckiênđịnh. Hẳn là vìlídonàymà Ngải Nhu e ngạiVũBằngđâymà.
" Không... Anhấylàquản lý của Mike mà..." Ngải Nhu vốntưởnglàbản thânnhìnnhầmngườinênmớibất ngờ nhưthế, nhưnggiờcôđãxác địnhngườitrướcmặt chính là VũBằng - quản lý của Mike.
" EmbiếtMike? "
" Emhâm mộ anhấylắm... Nênquản lý của anhấyemcũngbiếtrõnữa." NgảiNhuxấu hổ trả lời, côlàmộtngườinữ tính điển hình: đángyêu, và thích xemphimthầntượng.
" Tiểu Minh, ngườihâm mộ củaMike kìa..." VũBằngnháymắttrêuchọc Lục MinhMinh, khiếncôhokhanvàitiếng.
" Khụkhụ ! Cậu đã biếtrồithìkhônggiới thiệunhiềunữaha ! Haingườitừtừnói chuyện! "
" Ngải Nhu, đừngnhìnanhnhưthế, anhđâucóănthịtem. " VũBằngcảmnhận được ánhmắt e dècủaNgải Nhu, rấtônnhunói.
" Emkhôngdám... Anhbêncạnhngườinổi tiếngnhưthế... " Hệtnhưmộtchúthỏnhút nhát thumìnhlại, khiếnVũBằngkìmlòngkhôngđượcvươntayxoađầucô .
" Ngốc ạ, trướckhi ở bên cạnhngườinổi tiếng, anhcũng là mộtngườiđàn ông bình thường. "
" Vì sao MinhMinhlạiquenanh ?"
" TiểuMinhlàbạngáicủa.... " VũBằng thu tayvề, đútvàotúi quần, đangmuốnnóithật.
" Họhàng, cóhọhàng! ", Lục MinhMinhvộilêntiếng ngắt lời, nháy mắt rahiệuvớiVũBằng. Đểngườihâm mộ biếtthần tượng đãcóbạngái, côsẽkhôngbịNgải Nhu đánhghen chứ?
" Thôinào, hai người đừngđứngởđónữa, vềphòngkítúcxánào !" Lục Minh Minhchữangượngvội vàng đẩyNgải Nhu đi xuống bậcthanglátđácẩmvân, nhưngkhôngngờsứclựcNgải Nhu lạiyếunhưthế.
" A! " Ngải Nhu bịtrượt chân, kinhhãihétlên.
" Cẩnthận! " Khôngchầnchừmộtgiây, VũBằngvộivãlaoxuốngđỡlấyeo Ngải Nhu, ôm côvào trong lòng. NgảiNhucũngtheoquántínhôm chặt lấycổ anh. Cảnhtượnggiống như trongmộtbộphimđiện ảnhkhiến Lục Minh Minh khôngkhỏixuýt xoa. Đến bao giờcôvàTiểuNghịmớilãngmạnnhưthếnàyđây ? Hơn nữa, căn bảnlà Lục Minh Minh vốnmạnh mẽ, khôngcầnĐồngTiểuNghịphảichechởnhưvậy.
Nhữngbậccầuthangbằngđá, rất nhanh chỉ còn lạimộtmảnhimlặng. VũBằngvàNgải Nhu cùng nhìn vào mắtđốiphương, trái tim đậplạcmấtmộtnhịp.
Cuối cùng, Ngải Nhu lại làngười sực tỉnhtrước, vộivàngđứngthẳngdậy, mặtđỏtớitậnmang tai.
" Em xinlỗi... " Ngải Nhu cắnmôinói.
" Em không sao làtốtrồi. " Vũ Bằngnhìnđimộthướngkhác, lầnđầutiênnghi ngờ sự kiềm chếcủabảnthân.
Ngải Nhu vội vãquayđầuđitrướcnhưmuốnbỏchạy, nhưng Vũ Bằng vẫn kịp nhìnthấymộtnụ cườimỉmtrênbờmôi Ngải Nhu.
Anh cònchưakịpđịnhthầnlạithìNgải Nhu đãquayđầulại, nởmộtnụ cười thậtrạng rỡ, haichiếc răng khểnh xinhđẹpđếnđộnglòngngười.
" Đi nhanhnàomọingười! "
Vũ Bằng ngồi bật dậy, đặt tay lên tim mình. Nhớ tới hình ảnh Ngải Nhu, anh không cách nào chợp mắt được.
Đó...liệu có phải là đã động tâm rồi không?
Vũ Bằng bật đèn ngủ màu vàng trên đầu giường, một lần nữa nằm xuống.
Vũ Bằng anh, có một ngày sẽ đưa được chú thỏ Ngải Nhu ngốc nghếch kia về hang ổ của mình!