Đồng Tiểu Nghị hạ mắt đánh giá người phía trước.
Mặt, khá dễ thương. Cái mũi nhỏ nhưng thẳng, môi hơi cong. Làn da trắng mịn có chút ửng hồng vì dáng vẻ đang luống cuống.
Anh nhịn không được cười thầm trong bụng. Hẳn là người này đã bị sắc đẹp của anh mê hoặc rồi! Khóe môi khẽ vẽ lên một đường cong rất nhẹ, lại có bao nhiêu phần thỏa mãn.
Khoan đã! Nhìn xuống hai cánh tay Lục Minh Minh, anh cư nhiên hít một ngụm khí lạnh.
Có phải tay con gái không vậy? Anh chưa từng thấy người con gái nào đô như vậy cả.
Cuối cùng Đồng Tiểu Nghị đi đến kết luận: cô là một ẩn số, mặt thì tạm được, cũng mặc quần áo hello kitty, vậy mà cơ bắp lại trái ngược 180 độ, tốt nhất không nên dây dưa.
Nghĩ rồi, Tiểu Nghị cất giọng: “ Nếu không có việc gì thì tôi đóng cửa. Không tiễn! “
Lục Minh Minh rủa thầm trong lòng, sao lại háo sắc đến mức đó chứ, vội kêu lên:“ Khoan đã!”
Động tác đóng cửa của Tiểu Nghị dừng lại. Lục Minh Minh nhìn thẳng vào mắt anh:“ Tôi mới chuyển đến đây hôm qua, ở sát vách nhà anh. Anh có thể mở nhỏ cái nhạc í ới đó đi không, rất ảnh hưởng đến hàng xóm! “
Đồng Tiểu Nghị đen mặt: “ Xin lỗi, cô vừa rồi gọi bản giao hưởng của Mozart là cái í ới sao?”
“ Tôi không phải giáo viên âm nhạc, biết cái đó làm gì! Chỉ có ông chú như anh mới nghe thể loại ấy thôi. Xí!” Lục Minh Minh gân cổ chữa thẹn. Hỏi cô vận động viên chạy nhanh nhất thế giới là ai, cô chắc chắn không cần suy nghĩ. Nhưng hỏi cô về nghệ thuật, cô xin cởi giáp đầu hàng!
Đồng Tiểu Nghị gằn từng chữ:“ Tôi là ông chú sao?” Lại cậy vào chiều cao, nheo mắt cúi xuống mặt Minh Minh càng lúc càng gần.
Lục Minh Minh bị hơi nóng bức cho hoảng hốt, lùi lại phía sau một chút, xua tay:
“ Không phải tôi, là anh Vũ Bằng nói người sống trong này là một ông chú lập dị mà...”
Khóe miệng anh nhướng lên: “ Vậy cô hẳn là chưa gặp đã tin sao? Cũng hài hước đấy chứ! “
“ Tôi thấy chẳng có gì là đáng cười cả. Là người mới thì ai nói gì chả tin. Tóm lại là phiền anh vặn nhỏ một chút, cám ơn. Tôi đang bận, chào anh! “
Nói rồi, cô xoay người chạy về, đóng cửa cái rầm, để lại một nam thần tức giận đến đỏ mặt phía sau.
“ Tên khốn nhà anh còn không mau chui ra đây! Dám nói tôi là ông chú, hủy hoại hình ảnh tôi trong mắt người khác! “ Anh tức giận hét lên qua điện thoại.
Chỉ 2 phút sau, Vũ Bằng đã tới cửa, cười tỏa nắng:
“ Tiểu Nghị a Tiểu Nghị, bớt giận đi được không? Anh chỉ đùa thôi, ai ngờ cô ấy tưởng thật mà...”
Lục Minh Minh đang mở cửa, định ra ngoài đổ chậu nước bẩn, nghe một màn kia thì không khỏi rùng mình.
Tiểu Nghị ư? Nam nhân gọi nhau như vậy, ừm, theo kinh nghiệm của cô thì....
Ôi trời đất ơi! Chẳng lẽ cô đang xem đam mỹ sao? Run run hé cửa ra một chút, cô lé mắt, thấy người Bằng ca gọi là Tiểu Nghị đang khoanh tay trước ngực, tỏa ra khí chất hơn người:
“ Từ nay không cho phép gọi tên thật nữa, gọi Mike như cũ đi!”
“ Chẳng phải là về đây ở ẩn sao, vẫn là nên gọi tên thật đi... “ Vũ Bằng nói được một nửa bỗng giật mình: “ A a, đừng nói với anh là cô bé ấy không nhận ra em là diễn viên nổi tiếng nha? “
Đồng Tiểu Nghị day trán:“ Đúng là không có nhận ra... “ Vũ Bằng cười khổ lắc đầu, vỗ vỗ vai anh:
“ Đồng Tiểu Nghị, chúc mừng đã ở ẩn thành công.”
“ Phụt! hahahaha...oái!”
Thôi xong, Lục Minh Minh tiêu rồi. Cái cửa chết tiệt lại phản chủ mà mở toang ra.
Hàn khí quanh Tiểu Nghị đã dày đặc rồi. Vũ Bằng cong mông đào thoát: “ Hô hô, tôi còn có việc bận. Tôi đi đây, hai người từ từ làm quen đi. “
Anh vừa đi khỏi, Đồng Tiểu Nghị đã áp sát Lục Minh Minh:
“ Cô vừa nghe được những gì, nói! “
“ Cái gì mà Đồng Tiểu Nghị chứ, Tiểu Nghị, tiểu thụ, ô...haha...”
“ Giỏi lắm! “
Anh nghiến răng bước đến dồn cô vào tường. Lục Minh Minh nín hẳn, bị giam giữ trong không gian giữa hai cánh tay anh, cô run rẩy không ngừng, mặt đỏ như táo chín. Thật nóng quá đi mất...
“ Tên gì?”
“Lục Minh Minh...Ôi, anh nói xem chúng ta có thể đổi tên không? “
“ Tên thật của tôi, cô chỉ được ghi trong lòng, không được phép gọi ra miệng! “
“ Tôi đồng ý mà, anh thả tôi ra đã! “
Cô cúi gằm mặt không dám ngẩng lên. Anh hài lòng quay đi, nhưng bỏ lại một câu:
“ Tiểu Nghị, 19 tuổi, chào hàng xóm mới.”
Nghe vậy, cô bất giác nở nụ cười:
“ Lục Minh Minh, 18 tuổi. Chào anh, Tiểu Nghị.”
_____________
Mặt, khá dễ thương. Cái mũi nhỏ nhưng thẳng, môi hơi cong. Làn da trắng mịn có chút ửng hồng vì dáng vẻ đang luống cuống.
Anh nhịn không được cười thầm trong bụng. Hẳn là người này đã bị sắc đẹp của anh mê hoặc rồi! Khóe môi khẽ vẽ lên một đường cong rất nhẹ, lại có bao nhiêu phần thỏa mãn.
Khoan đã! Nhìn xuống hai cánh tay Lục Minh Minh, anh cư nhiên hít một ngụm khí lạnh.
Có phải tay con gái không vậy? Anh chưa từng thấy người con gái nào đô như vậy cả.
Cuối cùng Đồng Tiểu Nghị đi đến kết luận: cô là một ẩn số, mặt thì tạm được, cũng mặc quần áo hello kitty, vậy mà cơ bắp lại trái ngược 180 độ, tốt nhất không nên dây dưa.
Nghĩ rồi, Tiểu Nghị cất giọng: “ Nếu không có việc gì thì tôi đóng cửa. Không tiễn! “
Lục Minh Minh rủa thầm trong lòng, sao lại háo sắc đến mức đó chứ, vội kêu lên:“ Khoan đã!”
Động tác đóng cửa của Tiểu Nghị dừng lại. Lục Minh Minh nhìn thẳng vào mắt anh:“ Tôi mới chuyển đến đây hôm qua, ở sát vách nhà anh. Anh có thể mở nhỏ cái nhạc í ới đó đi không, rất ảnh hưởng đến hàng xóm! “
Đồng Tiểu Nghị đen mặt: “ Xin lỗi, cô vừa rồi gọi bản giao hưởng của Mozart là cái í ới sao?”
“ Tôi không phải giáo viên âm nhạc, biết cái đó làm gì! Chỉ có ông chú như anh mới nghe thể loại ấy thôi. Xí!” Lục Minh Minh gân cổ chữa thẹn. Hỏi cô vận động viên chạy nhanh nhất thế giới là ai, cô chắc chắn không cần suy nghĩ. Nhưng hỏi cô về nghệ thuật, cô xin cởi giáp đầu hàng!
Đồng Tiểu Nghị gằn từng chữ:“ Tôi là ông chú sao?” Lại cậy vào chiều cao, nheo mắt cúi xuống mặt Minh Minh càng lúc càng gần.
Lục Minh Minh bị hơi nóng bức cho hoảng hốt, lùi lại phía sau một chút, xua tay:
“ Không phải tôi, là anh Vũ Bằng nói người sống trong này là một ông chú lập dị mà...”
Khóe miệng anh nhướng lên: “ Vậy cô hẳn là chưa gặp đã tin sao? Cũng hài hước đấy chứ! “
“ Tôi thấy chẳng có gì là đáng cười cả. Là người mới thì ai nói gì chả tin. Tóm lại là phiền anh vặn nhỏ một chút, cám ơn. Tôi đang bận, chào anh! “
Nói rồi, cô xoay người chạy về, đóng cửa cái rầm, để lại một nam thần tức giận đến đỏ mặt phía sau.
“ Tên khốn nhà anh còn không mau chui ra đây! Dám nói tôi là ông chú, hủy hoại hình ảnh tôi trong mắt người khác! “ Anh tức giận hét lên qua điện thoại.
Chỉ 2 phút sau, Vũ Bằng đã tới cửa, cười tỏa nắng:
“ Tiểu Nghị a Tiểu Nghị, bớt giận đi được không? Anh chỉ đùa thôi, ai ngờ cô ấy tưởng thật mà...”
Lục Minh Minh đang mở cửa, định ra ngoài đổ chậu nước bẩn, nghe một màn kia thì không khỏi rùng mình.
Tiểu Nghị ư? Nam nhân gọi nhau như vậy, ừm, theo kinh nghiệm của cô thì....
Ôi trời đất ơi! Chẳng lẽ cô đang xem đam mỹ sao? Run run hé cửa ra một chút, cô lé mắt, thấy người Bằng ca gọi là Tiểu Nghị đang khoanh tay trước ngực, tỏa ra khí chất hơn người:
“ Từ nay không cho phép gọi tên thật nữa, gọi Mike như cũ đi!”
“ Chẳng phải là về đây ở ẩn sao, vẫn là nên gọi tên thật đi... “ Vũ Bằng nói được một nửa bỗng giật mình: “ A a, đừng nói với anh là cô bé ấy không nhận ra em là diễn viên nổi tiếng nha? “
Đồng Tiểu Nghị day trán:“ Đúng là không có nhận ra... “ Vũ Bằng cười khổ lắc đầu, vỗ vỗ vai anh:
“ Đồng Tiểu Nghị, chúc mừng đã ở ẩn thành công.”
“ Phụt! hahahaha...oái!”
Thôi xong, Lục Minh Minh tiêu rồi. Cái cửa chết tiệt lại phản chủ mà mở toang ra.
Hàn khí quanh Tiểu Nghị đã dày đặc rồi. Vũ Bằng cong mông đào thoát: “ Hô hô, tôi còn có việc bận. Tôi đi đây, hai người từ từ làm quen đi. “
Anh vừa đi khỏi, Đồng Tiểu Nghị đã áp sát Lục Minh Minh:
“ Cô vừa nghe được những gì, nói! “
“ Cái gì mà Đồng Tiểu Nghị chứ, Tiểu Nghị, tiểu thụ, ô...haha...”
“ Giỏi lắm! “
Anh nghiến răng bước đến dồn cô vào tường. Lục Minh Minh nín hẳn, bị giam giữ trong không gian giữa hai cánh tay anh, cô run rẩy không ngừng, mặt đỏ như táo chín. Thật nóng quá đi mất...
“ Tên gì?”
“Lục Minh Minh...Ôi, anh nói xem chúng ta có thể đổi tên không? “
“ Tên thật của tôi, cô chỉ được ghi trong lòng, không được phép gọi ra miệng! “
“ Tôi đồng ý mà, anh thả tôi ra đã! “
Cô cúi gằm mặt không dám ngẩng lên. Anh hài lòng quay đi, nhưng bỏ lại một câu:
“ Tiểu Nghị, 19 tuổi, chào hàng xóm mới.”
Nghe vậy, cô bất giác nở nụ cười:
“ Lục Minh Minh, 18 tuổi. Chào anh, Tiểu Nghị.”
_____________