Biết rõ Mộc Vân Thiên đem cảm tình đối với mình chuyển tới trên người Đại Nhi, hắn vẫn không thoải mái! Dời đi thì dời đi, nhưng đối tượng cuối cùng là người khác, trong lòng hắn không vô cùng khó chịu.
Mộc Vân Thiên không thèm để ý chút nào ảnh hưởng của hắn, từ trong lòng móc ra một cái bình, không chút nghĩ ngợi liền mở nút bình. Tha thứ cho đứa trẻ đáng thương này đi, từ lúc hắn đi vào chẳng hề nói một câu, căn bản không biết tự mình suy yếu là bởi vì cái gì, hơn nữa mấy ngày gần đây đầu óc vô cùng hỗn loạn cũng không kịp suy tính nhiều như vậy, thậm chí quên mất cái bình này đã sự thực trống không.
Thiên Ảnh vừa nhìn thấy cái đó bình cũng biết bên trong đựng cái gì, sắc mặt chợt biến đổi trực tiếp xông tới, tay phải Mộc Vân Thiên vung lên, kiếm trực tiếp đâm tới, tay trái làm nhanh chóng, chỉ cần Thiên Ảnh né tránh một chút, như vậy thuốc này hắn sẽ đút vào trong miệng. . . . . .
Nhưng sự thật còn lâu mới có được tưởng tượng tốt đẹp như vậy, Thiên Ảnh không tránh không né, trực tiếp nghênh đón, nhìn động tác Mộc Vân Thiên, thậm chí sự thật quên trong tay phải cầm chủy thủ, thế nhưng trực tiếp dùng tay trái nắm thân kiếm, một đường thông suốt đến trước mắt Mộc Vân Thiên, tay phải mất chủy thủ, trực tiếp đoạt lấy cái bình trong tay Mộc Vân Thiên ném ra ngoài cửa, lúc này tay phải mới nắm được y phục trước ngực Mộc Vân Thiên, bộ dáng muốn ăn thịt người, đối với Mộc Vân Thiên quát: "Ai cho ngươi ăn phục hoàn đan, muốn ăn đòn có phải không! Ngươi đã quên đau khổ ban đầu có phải không! Đã đồng ý với lão tử không bao giờ ăn đồ chơi này nữa, vẫn dám mang theo, ta. . . . . ."
Nhớ tới bộ dáng Mộc Vân Thiên lúc ban đầu vì cứu hắn nuốt phục hoàn đan, hắn liền cảm thấy tim đập nhanh, loại đau khổ này hắn cảm động lây, thậm chí tim so với khổ sở trên thân thể Mộc Vân Thiên còn khổ sở hơn, đối với phục hoàn đan hắn sợ hãi còn sâu hơn so với Mộc Vân Thiên người trong cuộc. Tay phải một phát ôm cổ của Mộc Vân Thiên, chôn đầu vào cổ của hắn, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn yếu ớt, đáy lòng cũng đang khổ sở gào thét.
Mộc Vân Thiên giống như cảm nhận được hắn khổ sở, tay trái trôi lơ lửng ở giữa không trung, không nhịn được ôm sau lưng của Thiên Ảnh, bày tỏ an ủi. Tại sao chính hắn cũng cảm thấy khổ sở, một nổi đau sâu tận xương tủy nói không rõ, thậm chí linh hồn cũng đau khổ gào khóc, tại sao?
Giờ khắc này, tất cả mọi người thành bức tranh không khí, nhìn một màn này ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng.
Cảm thụ hơi thở quen thuộc người trong ngực, Mộc Vân Thiên an lòng đồng thời lại khổ sở cực độ, một chút đoạn ngắn lẻ tẻ lại xẹt qua trong đầu hắn, lại không chịu dừng lại để cho hắn nhìn kỹ.
"Mạch. . . . . ." Một câu nỉ non cực độ yếu đuối vang lên bên tai Thiên Ảnh, thân thể Thiên Ảnh chấn động còn chưa kịp vui mừng, Mộc Vân Thiên liền trực tiếp ngất đi.
Mạch, cái tên này, trừ cha của hắn ra và Mộc Vân Thiên, không có ai biết, mà sau khi Thiên Ảnh tám tuổi, chưa từng nghe qua phụ thân hắn gọi hắn như vậy, cho đến khi Mộc Vân Thiên xuất hiện. Thật ra Thiên Ảnh là một người rất lụa là (nữ tính), ít nhất mặt ngoài là như thế, mà Mộc Vân Thiên lại là người rất lãnh khốc thiếu khả năng ngôn ngữ..., hắn và Thiên Ảnh gặp nhau thật sự là rất không bình thường, khiến hai người không khỏi nhung nhớ lẫn nhau. Sở dĩ Thiên Ảnh biến thành như vậy, hoàn toàn do Mộc Vân Thiên ban tặng cũng không quá đáng, mất đi người thích nhất, tính tình đại biến có cái gì không thể, hơn nữa còn là loại mất đi này, khiến Thiên Ảnh buồn bực không thôi. Chỉ đành phải từ tính tình của mình tìm bóng dáng Mộc Vân Thiên, vì vậy cứ như vậy.
Không thể không nói, Thiên Ảnh đích xác là người vô tội nhất.
"Độc tình cũng không phải chi cổ vô giải, chỉ cần người hạ độc đã chết, độc tình tự nhiên cũng biến mất." Đại Nhi thờ ơ lạnh nhạt với một màn kịch tình cảm kéo dài, sau đó tâm tình cũng khá hơn, yên lặng thu hồi cái bình màu xanh, trong lòng Đại Nhi hung hăng đau một phen, mẹ nó, Tiểu Nương tìm được một bụi Ngũ Tinh Diệp dễ dàng sao! Cũng thiếu chút nữa đi đời nhà ma rồi, thế nhưng dùng ở loại địa phương này, mẹ nó, quá hành hạ tỷ phải không.
Vẫn đứng ở sau lưng Lâm Tiểu Bảo không nói gì, sắc mặt Lâm Tử bình tĩnh như trước, giống như Đại Nhi nói hoàn toàn không quan đến hắn, hắn biết nếu Đại Nhi muốn hắn chết, đã sớm ra tay, căn bản không đợi đến hiện tại. Hắn chỉ bình tĩnh chờ đợi Đại Nhi nói tiếp.
"Chỉ là đối với cách giải cổ đơn giản như vậy, ngươi nhất định sẽ lựa chọn loại thứ hai. Một người chấp niệm luôn không phải một người có thể thao túng cổ độc, giống như biểu hiện của Tiểu Thiên mới vừa rồi, cho nên ta muốn nói gì ngươi hiểu." Đại Nhi đứng dậy, tay trái nửa thân ôm cầm, ngón tay tay phải ở phía trên khẽ vuốt. Một chuỗi tiếng đàn dễ nghe hợp thời tuôn ra, tất cả mọi người nghe được cảm thấy si mê, cả tinh thần cũng bị tiếng đàn hấp dẫn, từ từ rời khỏi. . . . . .
Ngón tay trắng nõn ở trên dây đàn đỏ chói mắt nhảy lên, đầu ngón tay thuần thục dịu dàng điều khiển, ánh mắt của Đại Nhi trong suốt không có tiêu cự.
Có thể nghe hiểu, chỉ sợ chỉ có Cung Bắc Thiếu. Sưu hồn khúc, xâm nhập tâm hồn người, khúc vô ưu vô lo. Nếu làm sát khúc, có thể không tiếng động lấy mạng nhân vật quan trọng, nếu làm dược khúc, phát ra dược tính tẩy rửa cả người. Mặc dù nói hắn không biết trong bình đó là cái gì, chỉ là Đại Nhi tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô dụng, ít nhất hắn biết, thủ khúc này là dùng để cứu người mà không phải giết người.
Tiếng đàn bao trùm tất cả cảnh tượng này, mọi người si mê giống như hưởng thụ Thế Giới Cực Lạc, sự thật hoàn toàn quên mất mình bị trúng độc.
"Chỉ là kế hoạch của vị kia sợ rằng phải thất bại rồi." Đại Nhi cười khẽ, giọng nói giống như từ phía chân trời bay đến. Lập tức thức tỉnh mọi người rơi trạng thái mê man.
Đáng chết! Hắn mới vừa làm gì? Thiên Ảnh nhìn về phía Đại Nhi, ánh mắt không tốt, giống như đang suy nghĩ để Mộc Vân Thiên xuống đi giết Đại Nhi, hay là như thế nào.
"Thiên lâu chủ thông minh như vậy nên sớm nhìn rõ tâm tư của bà ta, còn muốn liều mạng như vậy cũng chỉ là ngươi cố chấp mà thôi, bản tiểu thư rất tốt bụng thành toàn cho ngươi, lò đúc kiếm ngươi ra tay đi, nơi này ngươi khống chế đi, hộ vệ Phủ Thành Chủ ngươi xuống tay đi, bản tiểu thư không nhúng tay làm gì? Ngươi không thể lấy oán trả ơn như vậy. Tiểu Nương là người bị hại." Đại Nhi nói lời này tương đối nghiêm túc, nét mặt kia giống như đang nói, nếu các ngươi không tin tưởng liền có lỗi với Phật tổ.
Thiên Ảnh im lặng. Đúng vậy, những thứ này hắn đều làm, ngươi không có ngăn, nhưng là ai làm tê liệt lò đúc kiếm của người ta? Người nào khống chế người bên ngoài? Nếu không làm sao không có người đi vào thông báo cho mình. Mẹ nó, đây là lừa bịp! Thiên Ảnh đột nhiên cảm thấy, hết thảy động tác của mình Đại Nhi đều nắm trong lòng bàn tay, nàng liền sửng sốt không để ý tới, để cho ngươi tùy tiện làm, lúc ngươi sắp thành công trong nháy mắt, một một kích tự tay hủy diệt kế hoạch của ngươi, trực tiếp đả kích lòng tự tin, một là Phật thăng thiên, hai là Phật xuất thế, đả kích cho ngươi thương tích đầy mình.
Đang lúc Đại Nhi và Thiên Ảnh trừng nhau, Cố trang chủ, Cố Thông Hành vẫn trầm mặc, đột nhiên tung người một cái, tay phải thành chưởng trực tiếp vỗ về phía hậu tâm Đại Nhi, võ công của Cố Thông Hành, người ở chỗ này chỉ sợ trừ thế hệ trước cùng Cung Tuyệt Thành có tuyệt kỹ riêng, đám người Cung Tuyệt Thành ít có địch thủ, mà Đại Nhi duy chỉ có không rành khinh công, mặc dù nội lực hùng hậu, mặc dù độc thuật tinh xảo, nhưng đối mặt cao thủ đánh lén nàng như thế, vẫn có lòng không đủ lực, cho dù tránh cũng không thể tránh thoát được.
Đang lúc đám người Cung Bắc Thiếu hoảng hốt, dùng nội lực nhanh chóng hấp thu dược lực Ngũ Tinh Diệp do tiếng đàn mới vừa phát ra, mắt nhìn thấy Cố Thông Hành sắp đắc thủ, lại bị một cỗ lực lượng khác ; đánh văng ra.
Mới vừa đến, giao thủ với Cố Thông Hành, Bách Phi Thần không khỏi nổi lên sát tâm, nếu hắn chậm một chút, một chưởng mới vừa rồi cho dù có thể trị hết, cũng không phải mất hơn phân nửa cái mạng.
Mọi người bị động tĩnh quá lớn làm cho phục hồi lại tinh thần, ánh mắt không khỏi dừng lại ở trên người Cố Thông Hành. Hắn mới vừa đánh lén hậu bối? Tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy? ! Không thể không nói, những kẻ ngu muội trong giang hồ, tư tưởng lại thẳng thắn đến mức não tàn.
"Xuống tay đối với vãn bối, Cố trang chủ cũng không cảm thấy đỏ mặt sao?" Bách Phi Thần toàn thân áo đen, ngạo nghễ đứng đó, trên gương mặt lạnh lùng toát ra sát ý để tất cả mọi người ở ngồi đó cảm thấy không rét mà run, không dám nhìn thẳng. Giống như liếc mắt nhìn sẽ rước họa vào thân, bị đối phương nhẫn tâm cắn giết.
"Hinh Tuyết có lỗi hay không nàng cũng là của nữ nhi của ta, chẳng lẽ có thể cười một tiếng cho qua chuyện sao? ! Ta tự nhận không có độ lượng như vậy. Nhiều lời vô ích." Cố Thông Hành không suy nghĩ nhiều nói, ngay cả hắn biết việc làm của Cố Hinh Tuyết cũng không thể dễ dàng tha thứ, mình thật vất vả tìm nữ nhi trở về, kết quả như vậy, hắn phái người ngăn chặn, lại không một người còn sống trở về.
Hắn là người, có tình cảm, sẽ kích động. Trong lúc nhất thời phá hủy nữ nhi của hắn, con hắn bị phế, hắn không muốn cùng Thần Binh Thành trở mặt, cùng Cung Tuyệt Thành chém giết lẫn nhau, hắn chỉ có thể bắt thủ phạm gây ra chuyện. Dĩ nhiên, trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn tự nhiên sẽ không biết sự tích của Cố Hinh Tuyết ở kinh thành, cũng không rõ vì sao phải giết Thảo Diệp, nhưng hiện tại hắn nhìn Thảo Diệp không có việc gì ngồi ở chỗ này, mà mình hao tổn hai đứa con cũng là sự thật.
Hắn không biết Thiên Ảnh cho hắn ăn cái gì, mình lại thật không có bị ảnh hưởng Thiên Túy, hắn biết Thiên Ảnh đang lợi dụng hắn, thế nhưng hắn lại không quan tâm, trong đầu hắn đều là bộ dáng nữ nhi của mình, hắn nhất định phải báo thù. Giờ khắc này tình cảm vượt trên lý trí.
Hậu quả lúc nhìn thấy vẻ mặt mấy người Đại Nhi, Thảo Diệp, Cung Bắc Thiếu không hề để ý, liền hoàn toàn bị ném ra sau đầu. Vì vậy, hắn ra tay.
Bách Phi Thần cũng không nói nhảm, Xích Thủ Không Quyền liền nghênh đón, mái tóc đen theo quán tính nổi bồng bềnh, bản lĩnh to lớn, trong lúc phất tay cũng tản ra một loại bén nhọn không người nào có thể so, trong mắt tàn nhẫn lại làm cho người ta không cách nào khinh thường.
So với Bách Phi Thần, Cố Thông Hành giao thủ không chút lưu tình, có ngươi không có ta, Đại Nhi và Thiên Ảnh bên này đứng lên, ngược lại hòa hài hơn nhiều.
"Ta rất ngạc nhiên, tại sao đối với bố trí của ta, ngươi biết rõ ràng như vậy, nói chỉ là suy đoán, ta không tin, ngươi có thể suy đoán ra ta dùng kế điệu hổ ly sơn, giả vờ như không biết giữ lại nguy hại để cho Bách Phi Thần đi khỏi, nhưng tuyệt đối không có khả năng biết chính xác bố trí của ta, hơn nữa đánh trả một kích hoàn mỹ như vậy; Tử Tà Môn bị người của ta nhìn chòng chọc, không có động tĩnh chút nào, Bách Phi Thần làm thế nào khống chế được nhân thủ ta phái ra thu thập hộ vệ. Nếu một mình hắn có bản lãnh như thế, vậy Vô Ảnh Lâu ta thật không cần thiết tồn tại." Từ lúc Đại Nhi nói tới lò đúc kiếm thì Thiên Ảnh có nghi vấn này, thậm chí hắn nghi ngờ nhân thủ nằm vùng của hắn ở bên cạnh Đại Nhi, ngay sau đó lại hủy bỏ khả năng này, người của hắn mang ra ngoài, mỗi một người đều được Vô Ảnh Lâu thu nuôi từ nhỏ, đối phương có tâm cơ sâu cũng không thể gian lận trong Vô Ảnh Lâu của hắn như vậy. Hắn nghĩ không thông.
"Ngươi cũng đã biết phái Ám Dạ, phải nói ẩn nấp ám sát không có ai sánh được với Tam Sư Huynh của ta." Đại Nhi nói xong quay đầu nhìn về phía Ôn Ngọc toàn thân áo xanh đang ở sau lưng Triển hồ ly, im hơi lặng tiếng đã sớm xuất hiện ở bên trong, thậm chí bên cạnh một chút không khí lưu động cũng không có biến hóa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không cảm thấy nơi này còn có một người.
Thiên Ảnh nhìn theo, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, nghe Đại Nhi nói Ám Dạ, hắn còn không tin, đồng nhất nhìn rồi lại không thể không tin. Phái Ám Dạ, đây chính là ông tổ sát thủ ẩn nấp, nhưng biến mất gần ngàn năm, tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Hơn nữa tốt đẹp vẫn là Tam Sư Huynh của nàng? ! Mẹ nó, vận khí này cũng quá tốt đi.
"Về vấn đề thứ hai, thật sự là thật xin lỗi, quên nói cho ngươi biết. Tử Tà Môn là do Bách Phi Dương cũng chính là Hoàng đế đương nhiệm một tay tạo ra, sau khi hắn lên ngôi, Bách Phi Thần liền lượm được đại tiện nghi; Quỷ Môn Thiên là đại bản doanh của Bách Phi Thần." Ừm, chính xác là như thế.
. . . . . .
Thiên Ảnh lại im lặng, đây không phải là kẻ bịp bợm sao? Ai sẽ liên tưởng hai thế lực không liên qua nhau cùng một chỗ, hơn nữa, nếu do Bách Phi Thần thành lập, như vậy đối với Hoàng thất phải là chuyện cơ mật rồi, dù là mật thám Nam Việt cũng khó mà chạm đến. Không thể không nói, đứa trẻ Thiên Ảnh thật lòng gặp bi kịch.
Hắn thật lòng cảm thấy đây chính là một cuộc nháo kịch, nhìn người trong ngực hắn nhất thời cảm thấy áp lực như núi, nếu Mộc Vân Thiên không có khôi phục vẫn một lòng muốn đi theo Đại Nhi, như vậy hắn cũng phải đi theo hay không. . . . . . Hắn thật lòng cảm thấy bị đả kích muốn chết.
Lúc nhìn bên kia, Bách Phi Thần đánh nhau với Cố Thông Hành đã qua một đoạn thời gian. Sự thật chứng minh Thiên Ảnh vẫn có nhãn lực, Bách Phi Thần tuyệt đối che giấu thực lực, Cố Thông Hành rất ngưu bức nhưng trong tay hắn cũng chỉ hơn trăm chiêu, sau đó trực tiếp bại trận. Thật lòng không thể không bi thương.
Nhìn Cố Thông Hành khạc máu nằm dưới đất, Đại Nhi cảm thấy buồn bực, người ta thật tốt, đều là bị Cố Hinh Tuyết làm hại. Trong mắt Cố Thông Hành chỉ yên tĩnh như chết, bởi vì hắn hiểu rõ, theo tác phong Tử Tà Môn chắc sẽ không bỏ qua cho Linh Lung Sơn Trang, đuổi tận giết tuyệt luôn là tác phong của hắn. Hắn thật đúng kích động đấy.
"Nhị Sư Huynh, đang giả chết ta đi ngay, cục diện rối rắm này chính ngươi dọn dẹp." Đại Nhi cảm thấy chuyện nàng muốn làm đã xong xuôi, vì vậy quyết định cùng ca ca mình về nhà ăn tết.
"Đừng mà." Cung Bắc Thiếu lập tức sống lại, hoạt động gân cốt cười hì hì đi tới trước mặt Đại Nhi, bộ dáng chờ chỉ huy. Nói đùa, lò đúc kiếm còn trông cậy vào tiểu sư muội ra tay, nếu không, thật sự não đều ngây dại. Đại Nhi không ra sức, bi thương không chịu nổi à.
"Phu nhân, vi phu tới không tính là muộn chứ." Bách Phi Thần thấy có người tới thu dọn liền trực tiếp chạy đến bên cạnh Đại Nhi, một tay ôm hông của Đại Nhi, lấy lòng nói. Hoàn toàn không có khí thế bén nhọn mới vừa rồi, khuôn mặt tươi cười giống như đứa bé làm chuyện tốt chờ đợi khích lệ.
"Thật ra ngươi chậm một chút thử xem." Đại Nhi không khỏi liếc hắn một cái, nhưng không có đánh rụng bàn tay đang quấy rối.
. . . . . .
Trong lòng Bách Phi Thần chua xót. Trong vòng vài, hắn ngày kết hợp Quỷ Môn Thiên, sau đó phái ra nhân thủ, sau đó bố trí, sau đó hành động, không nói cái khác, cũng chỉ là từ Quỷ Môn Thiên, mấy ngày đã chạy tới nơi này cũng đã là kỳ tích có được hay không! Phu nhân, nàng không thể khích lệ một câu sao. . . . . .
Thiên Ảnh ôm Mộc Vân Thiên trực tiếp lách người, ngay cả ánh mắt cũng không có bố thí cho bọn hắn. Mọi người nhìn cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ mới vừa rồi đều là nằm mơ đúng không? Nếu như không phải vậy, tại sao người trong cuộc đều giống như không có xảy ra chuyện gì, hơn nữa tại sao mình có thể cử động như có kỳ tích? Có phải Thiên Túy thật sự là ảo giác hay không. . . .
"Lâm Tiểu Bảo, thu dọn đồ đạc về nhà tìm ấm áp." Đại Nhi bỏ lại một câu nói này, liền cùng Bách Phi Thần đi ra ngoài.
Cung Bắc Thiếu vội vàng phân phó người bắt đầu khắc phục hậu quả, hắn còn phải suy nghĩ một chút, trước năm mới làm thế nào nói chuyện Thảo Diệp với phụ mẫu đấy. . . . . . Thật sự là quá buồn bực.
Triển hồ ly không thú vị bĩu môi, đứng dậy kéo Ôn Ngọc đi ra bên ngoài, mong lâu như vậy cuối cùng kết thúc, nhưng hắn phải về Kinh Thành tìm sư phụ tới quyết định chuyện cả đời. Mặc dù, khụ khụ, hắn là người phía dưới. . . . . .
Chỉ là, Ôn gia thế nào làm? Mặc kệ, về Kinh Thành trước rồi nói, sư phụ lão nhân gia ngài là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Ôn gia lúc nào cũng có thể.
Lâm Tiểu Bảo cũng đứng dậy đi khỏi, mang theo Lâm Tử muốn trở về đi thu thập đồ, Lâm Tử nói, để cho hắn đi trước. Lâm Tiểu Bảo nghĩ như vậy. Hoa Thủy Nguyệt lặng lẽ đi theo sau lưng Lâm Tiểu Bảo, đôi mắt to nhìn chằm chằm cái ót người ta, Lâm Tử rất thức thời trực tiếp lách người, miễn cho bị người khác tàn phá.
"Phu nhân, vi phu không ngại nàng mang vi phu trở về." Bách Phi Thần nói lời này tương đối mặt không đỏ tim không đập, rất hùng hồn khẳng khái. Khiến cho Đại Nhi không khỏi cảm thấy da mặt của hàng này lại dầy không ít.
"Cho ngươi." Đại Nhi từ trong tay áo móc ra tờ giấy viết đầy chữ, không hứng thú lắm đưa cho Bách Phi Thần.
"Không cần." Bách Phi Thần trước tiên cảm thấy đó chính là “Hưu thư’ hắn căm thù đến tận xương tuỷ, kiên quyết không chịu thu.
"Thật không cần?" Đại Nhi nhíu mày, khóe miệng cong lên có chút xấu xa.
"Phu nhân, vi phu biết sai có thể sửa, nàng cấp cho chút thể diện được không, dù sao vi phu bị nàng nhìn thấy hết trơn phải không, nàng phải phụ trách." Chuyện nhìn thấy hết trơn, rõ ràng chỉ một lần kia ở trong cung. . . . . .
"Nhìn ngươi là đã cho ngươi mặt mũi." Đại Nhi đen mặt, lại nói, hắn thật không biết xấu hổ sao."Hả? Ngươi khôi phục nhớ?"
"Phu nhân, nàng là ta cưới hỏi đàng hoàng, không thể thay đổi thất thường, nay Tần mai Sở vứt bỏ ta không để ý." Không phủ nhận cũng không dám chắc, chỉ là tay phải ôm Đại Nhi thật chặt.
"Ghi nhớ thông suốt tất cả đều dễ nói chuyện." Đại Nhi cười giảo hoạt giống như tiểu hồ ly.
"Đây là cái gì?" Bách Phi Thần thở phào nhẹ nhõm, không khỏi bật thốt lên.
"Phu cương." Thong thả khạc ra hai chữ như vậy.
Đầu óc Bách Phi Thần cứ như chết máy hai giây. Ngay sau đó nụ cười lại đọng ở trên mặt.
"Phu nhân, mẫu hậu thúc giục muốn hài nhi."
"Chờ Bách Phi Dương ngồi trên ngôi vị hoàng đế thư thái rồi muốn." Rất dễ nhận thấy Đại Nhi vẫn còn ở ghi hận chuyện Bách Phi Dương để cho người hạ độc nàng.
Phu nhân, chúng ta có thể đừng mang thù được không? Dù sao sư phụ của nàng không. . . . .
Vì vậy, Bách Phi Dương gặp bi kịch. . . . . .
Vì vậy, kết cục. . . . . .
--- ------oOo---- -----
Năm nào, tháng nào, ngày nào đó, trên dưới cả nước Bách Vương triều vui mừng rộn rã, nguyên nhân là ngày đại hỉ của Hoàng đế đương nhiệm Bách Phi Thần.
Lại nói, một ngày kia, Đại Nhi đang ở nhà trong ôm AC cùng sư phụ, sư huynh chơi game online, trò chơi trực tuyến thông minh được cập nhật mới nhất, chỉ cần đeo mắt kính, ống nghe, người sẽ giống như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, cảm giác kia tuyệt đối chưa từng có.
Trong trò chơi:
Sư phụ [Đẹp trai phải bị người chém]: Các đồ nhi, bây giờ toàn cầu các nơi mưa xuống mạnh cấp , gió lớn, bão cát cấp , tại sao các ngươi còn ôm AC login, không sợ bị sét đánh sao?
Đại Sư Huynh [Hái hoa tặc có tu dưỡng]: Sư phụ, ngươi đẹp trai như vậy, muốn đánh cũng là đánh ngươi trước, huống chi, Thượng Đế nhất định không muốn thấy người đẹp trai hơn mình còn sống.
Nhị Sư Huynh [Thống thị bệnh dịch tả]: Sư phụ, ngươi suy nghĩ một chút, thời tiết xấu dồn ép như vậy, lễ lớn trăm ngàn năm khó gặp, không chơi game online thật là đáng tiếc.
Tam Sư Huynh [Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo]: Đêm nay sao Bắc Đẩu nổi lên.
Sư phụ [Đẹp trai bị người chém]: Đại Nhi? Đồ đệ ngoan có ở đó không?
Đại Sư Huynh [Hái hoa tặc có tu dưỡng]: Tiểu sư muội, xinh đẹp.
Nhị Sư Huynh [Thống trị bệnh dịch tả]: Nổ? Sư muội? Bầu trời . . . . . .
Tam Sư Huynh [Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo]: Cúp?
Sư phụ Đại Sư Huynh Nhị Sư Huynh Tam Sư Huynh: Lâm Đại Nhi!
Lâm Đại Nhi [Tia chớp trên trời, Tiểu Nương lóe sáng]: Tốt! Các ngươi gọi một câu nữa thử xem!
Đại Nhi đã lâu không nổi dóa, ghét nhất người khác gọi nàng Lâm Đại Nhi, Oh My God, vì sao cha mẹ đặt cho nàng cái tên này? Chẳng lẽ biết trước, sau khi nàng lớn lên, bộ dáng giống Lâm muội muội?(là Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng)
Sư phụ [Đẹp trai bị người chém]: Đồ đệ ngoan, đừng tức giận, chúng ta xông vào yêu phong cốc, đoạt yêu linh của Lão Yêu cho ngươi chơi được không.
Đại Sư Huynh [Hái hoa tặc có tu dưỡng]: Tiểu sư muội, không nên tức giận, tức giận cũng không đẹp, về đây, đi yêu phong cốc.
Nhị Sư Huynh [Thống trị bệnh dịch tả]: Tiểu sư muội, thục nữ một chút, ngươi xem, ở nơi này toàn cầu bão táp, bầu trời còn có sao Ngưu Lang, ngươi cười một cái đi.
Tam Sư Huynh [Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo]: Đừng nổi giận.
Lâm Đại Nhi [Tia chớp trên trời, Tiểu Nương lóe sáng]: Nhìn đường! Đại Sư Huynh, động thủ động cước với ta nữa, ta đạp chết ngươi!
Đại Sư Huynh [Hái hoa tặc có tu dưỡng]: Tiểu sư muội, bề ngoài hung dữ như vậy, a, đây là cột thủy tinh ở Thần điện sáng lập, ta chụp xuống, tặng cho ngươi nè. Xinh đẹp không?
Sư phụ [Đẹp trai bị người chém]: Không giống [vật phẩm] do thần sáng lập trong game online.
Nhị Sư Huynh [Thống trị bệnh dịch tả]: Tốt, ngọc thạch màu hồng, thật xinh đẹp.
Tam Sư Huynh [Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo]: Thần kỳ.
Đại Nhi vươn tay dừng ở giữa không trung, do dự một chút.
Lâm Đại Nhi [Tia chớp trên trời, Tiểu Nương lóe sáng]: Sư phụ, sư huynh, ta cảm giác có chuyện sắp xảy ra.
Sư phụ [Đẹp trai bị người chém]: Mặc kệ.
Đại Sư Huynh [Hái hoa tặc có tu dưỡng]: Như vậy mới phải chơi đấy.
Nhị Sư Huynh [Thống trị bệnh dịch tả]: Tiết trời áp bức này, không xảy ra việc gì thật đáng tiếc.
Tam Sư Huynh [Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo]: Có chúng ta ở đây.
Đại Nhi cảm động rối tinh rối mù, tay cũng bắt được Ngọc Thạch màu hồng này. Nàng cảm giác có một cỗ lực lượng lôi kéo nàng, khối đá này, rất quen thuộc . . . . . .
"Ừ. . . . . ." Trên trán Đại Nhi rịn ra một tầng mồ hôi mịn, chậm rãi mở mắt. Sau khi thấy rõ ràng tình trạng, không chút do dự, miệng mắng to. "Tốt, khốn kiếp từ đâu tới! Dám chiếm tiện nghi của Tiểu nương!" Chuẩn bị giơ tay lên chà trán đi, Đại Nhi giơ quả đấm lên, hung hăng đánh trên người nam nhân đang cởi ra y phục của mình.
"A!" "Phù, phù!" Một tiếng hét thảm phá không trung, người nọ bị hung hăng nện xuống đất, che nửa bên mặt, lăn mấy vòng trên mặt đất.
Ngươi không nhìn lầm, người nọ chính là Bách Phi Thần.
Trong lúc Đại Nhi còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, muốn đánh cho Bách Phi Thần nhừ tử, Bách Phi Thần tung người một cái, nhảy lên, cặp mắt đỏ bừng nhìn Đại Nhi, không kềm được tức giận, chửi ầm lên: "Lâm Đại Nhi, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết phải không, lại dám đánh trẫm! Đừng tưởng rằng mẫu hậu che chở cho ngươi, thì ngươi có thể vô pháp vô thiên!" Nếu không phải mình bị hạ độc, còn bị phong bế võ công, bị Thiên Tài ngươi ở chỗ này định đoạt ư, nữ nhân của trẫm chỉ có thể là Hinh Nhi, hiện tại Lâm Đại Nhi ngươi được tiện nghi còn ra vẻ. Bách Phi Thần càng nghĩ càng tức giận, càng tức giận, dược lực trong cơ thể càng không thể khống chế, rốt cuộc thú tính đại phát, giương nanh múa vuốt nhào về phía Đại Nhi.
Hiện tại, Đại Nhi cũng vô cùng giận dữ, nói cái gì cũng không nghe vào, trong đầu chỉ có ba chữ Lâm Đại Nhi này! Hot girl đấy! Đại Nhi nàng ghét nhất người khác gọi nàng Lâm Đại Nhi, nam nhân này nên đánh! Mặc kệ cái áo yếm bị cởi lộ ra, quơ múa quả đấm hướng tới Bách Phi Thần, không chút nào kỳ quái tại sao bản lĩnh của mình trở nên tốt như vậy, hơi sức trở nên lớn như vậy.
"Lưu manh đáng chết, tên cặn bã, dám chiếm tiện nghi của Tiểu Nương! Tiểu Nương không đem ngươi đánh cho khắp nơi đều hồng, ngươi cũng không biết tại sao Hoa nhi lại có màu hồng như vậy!"
"Chết tiệt! Lâm Đại Nhi. . . . . . A. Ngươi lại dám. A. Ngươi chờ đó!"
"Tốt! Tiểu Nương sẽ chờ, ngươi kêu đi, kêu Tiểu Nương là Lâm Đại Nhi nữa, Tiểu Nương sẽ thiến ngươi!"
"Lâm Đại Nhi. A. . . . . ."
"Đánh người phải đánh mặt, lời nói ác độc phải vạch trần, đây là sư phụ ta dạy, Hừ! Sắc lang, đánh chết ngươi!"
". . . . . . . . ."
Bên trong đánh cho khí thế ngất trời, bên ngoài Ngụy Trung Hiền thật sự đổ mồ hôi lạnh.
"Ngụy tổng quản, bên trong có chuyện gì, tại sao Hoàng thượng kêu lớn tiếng như vậy? Sẽ không có chuyện gì chứ." Một tiểu thái giám không rõ chân tướng, hỏi.
"Phi! Ngày đại hỉ của Hoàng thượng có thể xảy ra chuyện gì! Đừng đoán bừa, ở trong cung, tốt nhất là quản cái miệng của mình cho tốt, không cẩn thận một chút, chết như thế nào cũng không biết" Ngụy Trung Hiền hung hăng trợn mắt nhìn tiểu thái giám kia một cái. Trong lòng cũng lẩm bẩm, lẽ ra “hành phòng” cũng là hoàng hậu nương nương kêu la. Bất đắc dĩ Thái hậu hạ lệnh, tối nay không cho phép ai mở cửa cho Hoàng thượng, không cho phép đi vào, hắn cũng chỉ có thể lo lắng suông.
"Đợi một chút. . . . . ." Đại Nhi giạng chân ở trên người Bách Phi Thần, lúc giơ quả đấm mãnh liệt đánh hắn, chợt ngừng lại, chớp đôi mắt to dễ thương có chút kỳ quái nhìn Bách Phi Thần. Tuy nói Bách Phi Thần bị đánh muốn nhìn không rõ diện mạo, nhưng một ít tóc dài rối loạn và áo lót màu vàng rách mướp, còn có trong miệng kia thỉnh thoảng phun ra "Trẫm", "Chém đầu", "Càn rỡ", hết thảy chuyện này khiến đầu óc Đại Nhi càng ngày càng loạn, lại nhìn một vòng bị bố trí hỉ phòng, rốt cuộc Đại Nhi tỉnh táo lại, hướng về phía Bách Phi Thần hỏi một câu: "Ngươi là ai?"
"Trẫm là Hoàng đế Bách Vương triều!" Bách Phi Thần lại tức giận, bị đánh thành như vậy, cũng không dám nói lung tung, nữ nhân này, rõ ràng muốn đánh cho đến chết, công lực mình bị phong bế, còn bị hạ độc, tránh voi chẳng xấu mặt nào, xem ta đi ra ngoài, sẽ thu thập ngươi thế nào!
"Vậy ta là ai ?" Mặc dù đoán được, nhưng vẫn khó tiếp nhận, hot girl, đã gây đại họa, đem Hoàng đế đánh thành như vậy, cũng không biết ngày mai có thể nhìn thấy mặt trời hay không.
Bách Phi Thần hận đến cắn răng nghiến lợi, nàng đang khoe khoang mình trở thành hoàng hậu sao. Mẹ nó! Nữ nhân này thật là, quá ghê tởm! "Bách Vương triều Hoàng hậu, cháu ngoại bảo bối của Thái hậu, con gái nhỏ của Lâm gia giàu có nhất Bách Vương triều! Đủ chưa? !" Giọng nói không chịu thua, cho dù bị đánh thành như vậy, vẻ ngạo khí trên người Bách Phi Thần vẫn khiến cho Đại Nhi vài phần kính trọng. Làm một Hoàng đế, có thể ẩn nhẫn như vậy, rất tốt. Mặc dù không có yếu tố tình cảm, dù sao, bây giờ Đại Nhi và hắn, ít nhiều gì cũng là quan hệ biểu huynh, biểu muội a.
"Ồ"một tiếng không sao cả, động tác nhanh nhẹn cởi áo Bách Phi Thần, đem hắn trói vô cùng chặt chẽ, một cước đá vào dưới sàng, dĩ nhiên, trước khi đạp vẫn không quên lấy khối bố đút vào miệng hắn. Lúc Bách Phi Thần không tiếng động giãy giụa ở dưới, Đại Nhi lại thong thả nằm trên giường lớn chừng hai, ba mét, trong đầu nhớ lại một chút chuyện ngất đi.
Nàng chỉ nhớ lúc ấy, tay chạm vào cái vật kia, cánh hoa đào bay bay, chung quanh lập tức trở nên trắng xóa, chỉ có một mình, không nhìn thấy ai, sư phụ, sư huynh cũng không nhìn thấy, sau đó giống như là tiến vào vòng nước xoáy tràn đầy hoa đào, còn có thể ngửi được mùi thơm thấm vào ruột gan. Tỉnh lại liền nhìn thấy Bách Phi Thần dùng sức mạnh với nàng nhưng chưa thực hiện được . . . . . .
Nói như vậy, vật kia có tác dụng gì? Nhưng vật kia đâu rồi? Sờ khắp toàn thân nhưng không tìm được, thật ra cũng không cần giấu đi, vốn đã để cho Bách Phi Thần cởi ra, còn dư lại vài món. Nếu là vật kia, theo căn cứ suy đoán một loại tiểu thuyết, vật kia nhất định có quan hệ với mình, hơn nữa nếu mình đi tới nơi này, sư phụ và sư huynh nhất định cũng tới, nhưng không biết ở nơi nào.
"Éc." Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên trái tim đau đớn, che ngực, một cơn đau như kim châm muối xát không hề báo trước đánh tới. Trúng độc? Tại sao mình lại biết?
Tuyệt mệnh, chất độc chết người trong thiên hạ.
Từ trên giường lảo đảo nghiêng ngã đi về phía bàn trang điểm, một tay lung tung tìm kiếm. Nếu là khuê phòng thì cũng nên có kim châm mới đúng, cố chịu đựng ngực đau nhức, tay phải không ngừng tìm kiếm, may mắn là chất độc này không biết vì sao trôi qua rất nhiều nhưng không quá nặng, người chủ cũ cũng là bởi vì loại độc này mà chết đi.
Rốt cuộc tìm được kim châm, lấy ra vài cây kim, châm mấy huyệt vị trên ngực không có mảnh vải quấn lên, cánh tay trái duỗi thẳng một đường kim thêu. Bàn tay phải nhắm ngay tim khẽ dùng sức, một đường chuyển qua cánh tay trái theo xuống phía dưới. Trên trán đổ mồ hôi hột, gương mặt, đôi môi đã trắng bệch, cho đến từ trong bàn tay nhỏ ra mấy giọt máu màu tím đen mới nhổ bỏ kim châm.
Đợi một chút, mới vừa rồi là kim châm qua máu? Hơn nữa, tại sao mình lại biết tênchất độc kia là gì? Dường như mình không có học y . . . . . . Chẳng lẽ nói . . . . . mình thừa kế năng lực trong trò chơi bác sĩ Độc sư ? !
Cũng may, đại nạn không chết. Chẳng biết tại sao lại xuyên qua, còn chưa lấy lại được tinh thần đã chết, đó cũng quá bi thống rồi. Nhưng tại sao? Đôi mắt đào hoa đáng yêu nhìn vài giọt máu độc màu tím đen, cau mày, thật là năm hạn bất lợi a. Bất quá, chuyện trúng độc, xem như chủ nhân của thân thể này đã chết, nàng cũng không nhận ra trong một thân thể có hai linh hồn, trừ phi tinh thần bị phân liệt. Vừa khéo chính là nàng cũng gọi là Lâm Đại Nhi, được rồi, quyết định, nói thế nào cũng là mình chiếm thân thể người ta, nếu như dáng dấp cũng giống như vậy, kẻ thù của nàng kia, cũng chính là kẻ thù của mình, gây chuyện không tốt đây là kiếp trước của mình đấy.
Cho tới bây giờ, Đại Nhi có thói quen thích ứng mọi hoàn cảnh, thân là thiên tài đương thời, suy nghĩ không phải người bình thường có thể hiểu. Sau khi ý tưởng kỳ quái xuất hiện, không kịp chờ đợi, chạy đến chiếc gương đồng thật to trước mặt, nhìn hình dạng của mình.
"Quả nhiên. . . . . ." Hừ, vậy cũng đừng trách ta không khách khí, hi vọng ngươi che giấu thật tốt, đừng để cho ta bắt được manh mối! Đợi đã nào...! - - - - - - , một, hai, ba. . . . . . Đầy đủ hết? Đại Nhi mất hồn nhìn mình trong gương, trong miệng đếm con số. Sau đó, dùng một chút sức của thân thể này, mọi chuyện từ nhỏ đến lớn, giống như cưỡi ngựa xem hoa xuất hiện trong đầu.
Cái này chẳng lẽ chính là đầu heo quay về?
lần đầu thai, Phượng nữ Trùng sinh!
Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên - Chapter 2
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Biết rõ Mộc Vân Thiên đem cảm tình đối với mình chuyển tới trên người Đại Nhi, hắn vẫn không thoải mái! Dời đi thì dời đi, nhưng đối tượng cuối cùng là người khác, trong lòng hắn không vô cùng khó chịu.
Mộc Vân Thiên không thèm để ý chút nào ảnh hưởng của hắn, từ trong lòng móc ra một cái bình, không chút nghĩ ngợi liền mở nút bình. Tha thứ cho đứa trẻ đáng thương này đi, từ lúc hắn đi vào chẳng hề nói một câu, căn bản không biết tự mình suy yếu là bởi vì cái gì, hơn nữa mấy ngày gần đây đầu óc vô cùng hỗn loạn cũng không kịp suy tính nhiều như vậy, thậm chí quên mất cái bình này đã sự thực trống không.
Thiên Ảnh vừa nhìn thấy cái đó bình cũng biết bên trong đựng cái gì, sắc mặt chợt biến đổi trực tiếp xông tới, tay phải Mộc Vân Thiên vung lên, kiếm trực tiếp đâm tới, tay trái làm nhanh chóng, chỉ cần Thiên Ảnh né tránh một chút, như vậy thuốc này hắn sẽ đút vào trong miệng. . . . . .
Nhưng sự thật còn lâu mới có được tưởng tượng tốt đẹp như vậy, Thiên Ảnh không tránh không né, trực tiếp nghênh đón, nhìn động tác Mộc Vân Thiên, thậm chí sự thật quên trong tay phải cầm chủy thủ, thế nhưng trực tiếp dùng tay trái nắm thân kiếm, một đường thông suốt đến trước mắt Mộc Vân Thiên, tay phải mất chủy thủ, trực tiếp đoạt lấy cái bình trong tay Mộc Vân Thiên ném ra ngoài cửa, lúc này tay phải mới nắm được y phục trước ngực Mộc Vân Thiên, bộ dáng muốn ăn thịt người, đối với Mộc Vân Thiên quát: "Ai cho ngươi ăn phục hoàn đan, muốn ăn đòn có phải không! Ngươi đã quên đau khổ ban đầu có phải không! Đã đồng ý với lão tử không bao giờ ăn đồ chơi này nữa, vẫn dám mang theo, ta. . . . . ."
Nhớ tới bộ dáng Mộc Vân Thiên lúc ban đầu vì cứu hắn nuốt phục hoàn đan, hắn liền cảm thấy tim đập nhanh, loại đau khổ này hắn cảm động lây, thậm chí tim so với khổ sở trên thân thể Mộc Vân Thiên còn khổ sở hơn, đối với phục hoàn đan hắn sợ hãi còn sâu hơn so với Mộc Vân Thiên người trong cuộc. Tay phải một phát ôm cổ của Mộc Vân Thiên, chôn đầu vào cổ của hắn, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn yếu ớt, đáy lòng cũng đang khổ sở gào thét.
Mộc Vân Thiên giống như cảm nhận được hắn khổ sở, tay trái trôi lơ lửng ở giữa không trung, không nhịn được ôm sau lưng của Thiên Ảnh, bày tỏ an ủi. Tại sao chính hắn cũng cảm thấy khổ sở, một nổi đau sâu tận xương tủy nói không rõ, thậm chí linh hồn cũng đau khổ gào khóc, tại sao?
Giờ khắc này, tất cả mọi người thành bức tranh không khí, nhìn một màn này ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng.
Cảm thụ hơi thở quen thuộc người trong ngực, Mộc Vân Thiên an lòng đồng thời lại khổ sở cực độ, một chút đoạn ngắn lẻ tẻ lại xẹt qua trong đầu hắn, lại không chịu dừng lại để cho hắn nhìn kỹ.
"Mạch. . . . . ." Một câu nỉ non cực độ yếu đuối vang lên bên tai Thiên Ảnh, thân thể Thiên Ảnh chấn động còn chưa kịp vui mừng, Mộc Vân Thiên liền trực tiếp ngất đi.
Mạch, cái tên này, trừ cha của hắn ra và Mộc Vân Thiên, không có ai biết, mà sau khi Thiên Ảnh tám tuổi, chưa từng nghe qua phụ thân hắn gọi hắn như vậy, cho đến khi Mộc Vân Thiên xuất hiện. Thật ra Thiên Ảnh là một người rất lụa là (nữ tính), ít nhất mặt ngoài là như thế, mà Mộc Vân Thiên lại là người rất lãnh khốc thiếu khả năng ngôn ngữ..., hắn và Thiên Ảnh gặp nhau thật sự là rất không bình thường, khiến hai người không khỏi nhung nhớ lẫn nhau. Sở dĩ Thiên Ảnh biến thành như vậy, hoàn toàn do Mộc Vân Thiên ban tặng cũng không quá đáng, mất đi người thích nhất, tính tình đại biến có cái gì không thể, hơn nữa còn là loại mất đi này, khiến Thiên Ảnh buồn bực không thôi. Chỉ đành phải từ tính tình của mình tìm bóng dáng Mộc Vân Thiên, vì vậy cứ như vậy.
Không thể không nói, Thiên Ảnh đích xác là người vô tội nhất.
"Độc tình cũng không phải chi cổ vô giải, chỉ cần người hạ độc đã chết, độc tình tự nhiên cũng biến mất." Đại Nhi thờ ơ lạnh nhạt với một màn kịch tình cảm kéo dài, sau đó tâm tình cũng khá hơn, yên lặng thu hồi cái bình màu xanh, trong lòng Đại Nhi hung hăng đau một phen, mẹ nó, Tiểu Nương tìm được một bụi Ngũ Tinh Diệp dễ dàng sao! Cũng thiếu chút nữa đi đời nhà ma rồi, thế nhưng dùng ở loại địa phương này, mẹ nó, quá hành hạ tỷ phải không.
Vẫn đứng ở sau lưng Lâm Tiểu Bảo không nói gì, sắc mặt Lâm Tử bình tĩnh như trước, giống như Đại Nhi nói hoàn toàn không quan đến hắn, hắn biết nếu Đại Nhi muốn hắn chết, đã sớm ra tay, căn bản không đợi đến hiện tại. Hắn chỉ bình tĩnh chờ đợi Đại Nhi nói tiếp.
"Chỉ là đối với cách giải cổ đơn giản như vậy, ngươi nhất định sẽ lựa chọn loại thứ hai. Một người chấp niệm luôn không phải một người có thể thao túng cổ độc, giống như biểu hiện của Tiểu Thiên mới vừa rồi, cho nên ta muốn nói gì ngươi hiểu." Đại Nhi đứng dậy, tay trái nửa thân ôm cầm, ngón tay tay phải ở phía trên khẽ vuốt. Một chuỗi tiếng đàn dễ nghe hợp thời tuôn ra, tất cả mọi người nghe được cảm thấy si mê, cả tinh thần cũng bị tiếng đàn hấp dẫn, từ từ rời khỏi. . . . . .
Ngón tay trắng nõn ở trên dây đàn đỏ chói mắt nhảy lên, đầu ngón tay thuần thục dịu dàng điều khiển, ánh mắt của Đại Nhi trong suốt không có tiêu cự.
Có thể nghe hiểu, chỉ sợ chỉ có Cung Bắc Thiếu. Sưu hồn khúc, xâm nhập tâm hồn người, khúc vô ưu vô lo. Nếu làm sát khúc, có thể không tiếng động lấy mạng nhân vật quan trọng, nếu làm dược khúc, phát ra dược tính tẩy rửa cả người. Mặc dù nói hắn không biết trong bình đó là cái gì, chỉ là Đại Nhi tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô dụng, ít nhất hắn biết, thủ khúc này là dùng để cứu người mà không phải giết người.
Tiếng đàn bao trùm tất cả cảnh tượng này, mọi người si mê giống như hưởng thụ Thế Giới Cực Lạc, sự thật hoàn toàn quên mất mình bị trúng độc.
"Chỉ là kế hoạch của vị kia sợ rằng phải thất bại rồi." Đại Nhi cười khẽ, giọng nói giống như từ phía chân trời bay đến. Lập tức thức tỉnh mọi người rơi trạng thái mê man.
Đáng chết! Hắn mới vừa làm gì? Thiên Ảnh nhìn về phía Đại Nhi, ánh mắt không tốt, giống như đang suy nghĩ để Mộc Vân Thiên xuống đi giết Đại Nhi, hay là như thế nào.
"Thiên lâu chủ thông minh như vậy nên sớm nhìn rõ tâm tư của bà ta, còn muốn liều mạng như vậy cũng chỉ là ngươi cố chấp mà thôi, bản tiểu thư rất tốt bụng thành toàn cho ngươi, lò đúc kiếm ngươi ra tay đi, nơi này ngươi khống chế đi, hộ vệ Phủ Thành Chủ ngươi xuống tay đi, bản tiểu thư không nhúng tay làm gì? Ngươi không thể lấy oán trả ơn như vậy. Tiểu Nương là người bị hại." Đại Nhi nói lời này tương đối nghiêm túc, nét mặt kia giống như đang nói, nếu các ngươi không tin tưởng liền có lỗi với Phật tổ.
Thiên Ảnh im lặng. Đúng vậy, những thứ này hắn đều làm, ngươi không có ngăn, nhưng là ai làm tê liệt lò đúc kiếm của người ta? Người nào khống chế người bên ngoài? Nếu không làm sao không có người đi vào thông báo cho mình. Mẹ nó, đây là lừa bịp! Thiên Ảnh đột nhiên cảm thấy, hết thảy động tác của mình Đại Nhi đều nắm trong lòng bàn tay, nàng liền sửng sốt không để ý tới, để cho ngươi tùy tiện làm, lúc ngươi sắp thành công trong nháy mắt, một một kích tự tay hủy diệt kế hoạch của ngươi, trực tiếp đả kích lòng tự tin, một là Phật thăng thiên, hai là Phật xuất thế, đả kích cho ngươi thương tích đầy mình.
Đang lúc Đại Nhi và Thiên Ảnh trừng nhau, Cố trang chủ, Cố Thông Hành vẫn trầm mặc, đột nhiên tung người một cái, tay phải thành chưởng trực tiếp vỗ về phía hậu tâm Đại Nhi, võ công của Cố Thông Hành, người ở chỗ này chỉ sợ trừ thế hệ trước cùng Cung Tuyệt Thành có tuyệt kỹ riêng, đám người Cung Tuyệt Thành ít có địch thủ, mà Đại Nhi duy chỉ có không rành khinh công, mặc dù nội lực hùng hậu, mặc dù độc thuật tinh xảo, nhưng đối mặt cao thủ đánh lén nàng như thế, vẫn có lòng không đủ lực, cho dù tránh cũng không thể tránh thoát được.
Đang lúc đám người Cung Bắc Thiếu hoảng hốt, dùng nội lực nhanh chóng hấp thu dược lực Ngũ Tinh Diệp do tiếng đàn mới vừa phát ra, mắt nhìn thấy Cố Thông Hành sắp đắc thủ, lại bị một cỗ lực lượng khác ; đánh văng ra.
Mới vừa đến, giao thủ với Cố Thông Hành, Bách Phi Thần không khỏi nổi lên sát tâm, nếu hắn chậm một chút, một chưởng mới vừa rồi cho dù có thể trị hết, cũng không phải mất hơn phân nửa cái mạng.
Mọi người bị động tĩnh quá lớn làm cho phục hồi lại tinh thần, ánh mắt không khỏi dừng lại ở trên người Cố Thông Hành. Hắn mới vừa đánh lén hậu bối? Tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy? ! Không thể không nói, những kẻ ngu muội trong giang hồ, tư tưởng lại thẳng thắn đến mức não tàn.
"Xuống tay đối với vãn bối, Cố trang chủ cũng không cảm thấy đỏ mặt sao?" Bách Phi Thần toàn thân áo đen, ngạo nghễ đứng đó, trên gương mặt lạnh lùng toát ra sát ý để tất cả mọi người ở ngồi đó cảm thấy không rét mà run, không dám nhìn thẳng. Giống như liếc mắt nhìn sẽ rước họa vào thân, bị đối phương nhẫn tâm cắn giết.
"Hinh Tuyết có lỗi hay không nàng cũng là của nữ nhi của ta, chẳng lẽ có thể cười một tiếng cho qua chuyện sao? ! Ta tự nhận không có độ lượng như vậy. Nhiều lời vô ích." Cố Thông Hành không suy nghĩ nhiều nói, ngay cả hắn biết việc làm của Cố Hinh Tuyết cũng không thể dễ dàng tha thứ, mình thật vất vả tìm nữ nhi trở về, kết quả như vậy, hắn phái người ngăn chặn, lại không một người còn sống trở về.
Hắn là người, có tình cảm, sẽ kích động. Trong lúc nhất thời phá hủy nữ nhi của hắn, con hắn bị phế, hắn không muốn cùng Thần Binh Thành trở mặt, cùng Cung Tuyệt Thành chém giết lẫn nhau, hắn chỉ có thể bắt thủ phạm gây ra chuyện. Dĩ nhiên, trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn tự nhiên sẽ không biết sự tích của Cố Hinh Tuyết ở kinh thành, cũng không rõ vì sao phải giết Thảo Diệp, nhưng hiện tại hắn nhìn Thảo Diệp không có việc gì ngồi ở chỗ này, mà mình hao tổn hai đứa con cũng là sự thật.
Hắn không biết Thiên Ảnh cho hắn ăn cái gì, mình lại thật không có bị ảnh hưởng Thiên Túy, hắn biết Thiên Ảnh đang lợi dụng hắn, thế nhưng hắn lại không quan tâm, trong đầu hắn đều là bộ dáng nữ nhi của mình, hắn nhất định phải báo thù. Giờ khắc này tình cảm vượt trên lý trí.
Hậu quả lúc nhìn thấy vẻ mặt mấy người Đại Nhi, Thảo Diệp, Cung Bắc Thiếu không hề để ý, liền hoàn toàn bị ném ra sau đầu. Vì vậy, hắn ra tay.
Bách Phi Thần cũng không nói nhảm, Xích Thủ Không Quyền liền nghênh đón, mái tóc đen theo quán tính nổi bồng bềnh, bản lĩnh to lớn, trong lúc phất tay cũng tản ra một loại bén nhọn không người nào có thể so, trong mắt tàn nhẫn lại làm cho người ta không cách nào khinh thường.
So với Bách Phi Thần, Cố Thông Hành giao thủ không chút lưu tình, có ngươi không có ta, Đại Nhi và Thiên Ảnh bên này đứng lên, ngược lại hòa hài hơn nhiều.
"Ta rất ngạc nhiên, tại sao đối với bố trí của ta, ngươi biết rõ ràng như vậy, nói chỉ là suy đoán, ta không tin, ngươi có thể suy đoán ra ta dùng kế điệu hổ ly sơn, giả vờ như không biết giữ lại nguy hại để cho Bách Phi Thần đi khỏi, nhưng tuyệt đối không có khả năng biết chính xác bố trí của ta, hơn nữa đánh trả một kích hoàn mỹ như vậy; Tử Tà Môn bị người của ta nhìn chòng chọc, không có động tĩnh chút nào, Bách Phi Thần làm thế nào khống chế được nhân thủ ta phái ra thu thập hộ vệ. Nếu một mình hắn có bản lãnh như thế, vậy Vô Ảnh Lâu ta thật không cần thiết tồn tại." Từ lúc Đại Nhi nói tới lò đúc kiếm thì Thiên Ảnh có nghi vấn này, thậm chí hắn nghi ngờ nhân thủ nằm vùng của hắn ở bên cạnh Đại Nhi, ngay sau đó lại hủy bỏ khả năng này, người của hắn mang ra ngoài, mỗi một người đều được Vô Ảnh Lâu thu nuôi từ nhỏ, đối phương có tâm cơ sâu cũng không thể gian lận trong Vô Ảnh Lâu của hắn như vậy. Hắn nghĩ không thông.
"Ngươi cũng đã biết phái Ám Dạ, phải nói ẩn nấp ám sát không có ai sánh được với Tam Sư Huynh của ta." Đại Nhi nói xong quay đầu nhìn về phía Ôn Ngọc toàn thân áo xanh đang ở sau lưng Triển hồ ly, im hơi lặng tiếng đã sớm xuất hiện ở bên trong, thậm chí bên cạnh một chút không khí lưu động cũng không có biến hóa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không cảm thấy nơi này còn có một người.
Thiên Ảnh nhìn theo, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, nghe Đại Nhi nói Ám Dạ, hắn còn không tin, đồng nhất nhìn rồi lại không thể không tin. Phái Ám Dạ, đây chính là ông tổ sát thủ ẩn nấp, nhưng biến mất gần ngàn năm, tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Hơn nữa tốt đẹp vẫn là Tam Sư Huynh của nàng? ! Mẹ nó, vận khí này cũng quá tốt đi.
"Về vấn đề thứ hai, thật sự là thật xin lỗi, quên nói cho ngươi biết. Tử Tà Môn là do Bách Phi Dương cũng chính là Hoàng đế đương nhiệm một tay tạo ra, sau khi hắn lên ngôi, Bách Phi Thần liền lượm được đại tiện nghi; Quỷ Môn Thiên là đại bản doanh của Bách Phi Thần." Ừm, chính xác là như thế.
. . . . . .
Thiên Ảnh lại im lặng, đây không phải là kẻ bịp bợm sao? Ai sẽ liên tưởng hai thế lực không liên qua nhau cùng một chỗ, hơn nữa, nếu do Bách Phi Thần thành lập, như vậy đối với Hoàng thất phải là chuyện cơ mật rồi, dù là mật thám Nam Việt cũng khó mà chạm đến. Không thể không nói, đứa trẻ Thiên Ảnh thật lòng gặp bi kịch.
Hắn thật lòng cảm thấy đây chính là một cuộc nháo kịch, nhìn người trong ngực hắn nhất thời cảm thấy áp lực như núi, nếu Mộc Vân Thiên không có khôi phục vẫn một lòng muốn đi theo Đại Nhi, như vậy hắn cũng phải đi theo hay không. . . . . . Hắn thật lòng cảm thấy bị đả kích muốn chết.
Lúc nhìn bên kia, Bách Phi Thần đánh nhau với Cố Thông Hành đã qua một đoạn thời gian. Sự thật chứng minh Thiên Ảnh vẫn có nhãn lực, Bách Phi Thần tuyệt đối che giấu thực lực, Cố Thông Hành rất ngưu bức nhưng trong tay hắn cũng chỉ hơn trăm chiêu, sau đó trực tiếp bại trận. Thật lòng không thể không bi thương.
Nhìn Cố Thông Hành khạc máu nằm dưới đất, Đại Nhi cảm thấy buồn bực, người ta thật tốt, đều là bị Cố Hinh Tuyết làm hại. Trong mắt Cố Thông Hành chỉ yên tĩnh như chết, bởi vì hắn hiểu rõ, theo tác phong Tử Tà Môn chắc sẽ không bỏ qua cho Linh Lung Sơn Trang, đuổi tận giết tuyệt luôn là tác phong của hắn. Hắn thật đúng kích động đấy.
"Nhị Sư Huynh, đang giả chết ta đi ngay, cục diện rối rắm này chính ngươi dọn dẹp." Đại Nhi cảm thấy chuyện nàng muốn làm đã xong xuôi, vì vậy quyết định cùng ca ca mình về nhà ăn tết.
"Đừng mà." Cung Bắc Thiếu lập tức sống lại, hoạt động gân cốt cười hì hì đi tới trước mặt Đại Nhi, bộ dáng chờ chỉ huy. Nói đùa, lò đúc kiếm còn trông cậy vào tiểu sư muội ra tay, nếu không, thật sự não đều ngây dại. Đại Nhi không ra sức, bi thương không chịu nổi à.
"Phu nhân, vi phu tới không tính là muộn chứ." Bách Phi Thần thấy có người tới thu dọn liền trực tiếp chạy đến bên cạnh Đại Nhi, một tay ôm hông của Đại Nhi, lấy lòng nói. Hoàn toàn không có khí thế bén nhọn mới vừa rồi, khuôn mặt tươi cười giống như đứa bé làm chuyện tốt chờ đợi khích lệ.
"Thật ra ngươi chậm một chút thử xem." Đại Nhi không khỏi liếc hắn một cái, nhưng không có đánh rụng bàn tay đang quấy rối.
. . . . . .
Trong lòng Bách Phi Thần chua xót. Trong vòng vài, hắn ngày kết hợp Quỷ Môn Thiên, sau đó phái ra nhân thủ, sau đó bố trí, sau đó hành động, không nói cái khác, cũng chỉ là từ Quỷ Môn Thiên, mấy ngày đã chạy tới nơi này cũng đã là kỳ tích có được hay không! Phu nhân, nàng không thể khích lệ một câu sao. . . . . .
Thiên Ảnh ôm Mộc Vân Thiên trực tiếp lách người, ngay cả ánh mắt cũng không có bố thí cho bọn hắn. Mọi người nhìn cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ mới vừa rồi đều là nằm mơ đúng không? Nếu như không phải vậy, tại sao người trong cuộc đều giống như không có xảy ra chuyện gì, hơn nữa tại sao mình có thể cử động như có kỳ tích? Có phải Thiên Túy thật sự là ảo giác hay không. . . .
"Lâm Tiểu Bảo, thu dọn đồ đạc về nhà tìm ấm áp." Đại Nhi bỏ lại một câu nói này, liền cùng Bách Phi Thần đi ra ngoài.
Cung Bắc Thiếu vội vàng phân phó người bắt đầu khắc phục hậu quả, hắn còn phải suy nghĩ một chút, trước năm mới làm thế nào nói chuyện Thảo Diệp với phụ mẫu đấy. . . . . . Thật sự là quá buồn bực.
Triển hồ ly không thú vị bĩu môi, đứng dậy kéo Ôn Ngọc đi ra bên ngoài, mong lâu như vậy cuối cùng kết thúc, nhưng hắn phải về Kinh Thành tìm sư phụ tới quyết định chuyện cả đời. Mặc dù, khụ khụ, hắn là người phía dưới. . . . . .
Chỉ là, Ôn gia thế nào làm? Mặc kệ, về Kinh Thành trước rồi nói, sư phụ lão nhân gia ngài là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Ôn gia lúc nào cũng có thể.
Lâm Tiểu Bảo cũng đứng dậy đi khỏi, mang theo Lâm Tử muốn trở về đi thu thập đồ, Lâm Tử nói, để cho hắn đi trước. Lâm Tiểu Bảo nghĩ như vậy. Hoa Thủy Nguyệt lặng lẽ đi theo sau lưng Lâm Tiểu Bảo, đôi mắt to nhìn chằm chằm cái ót người ta, Lâm Tử rất thức thời trực tiếp lách người, miễn cho bị người khác tàn phá.
"Phu nhân, vi phu không ngại nàng mang vi phu trở về." Bách Phi Thần nói lời này tương đối mặt không đỏ tim không đập, rất hùng hồn khẳng khái. Khiến cho Đại Nhi không khỏi cảm thấy da mặt của hàng này lại dầy không ít.
"Cho ngươi." Đại Nhi từ trong tay áo móc ra tờ giấy viết đầy chữ, không hứng thú lắm đưa cho Bách Phi Thần.
"Không cần." Bách Phi Thần trước tiên cảm thấy đó chính là “Hưu thư’ hắn căm thù đến tận xương tuỷ, kiên quyết không chịu thu.
"Thật không cần?" Đại Nhi nhíu mày, khóe miệng cong lên có chút xấu xa.
"Phu nhân, vi phu biết sai có thể sửa, nàng cấp cho chút thể diện được không, dù sao vi phu bị nàng nhìn thấy hết trơn phải không, nàng phải phụ trách." Chuyện nhìn thấy hết trơn, rõ ràng chỉ một lần kia ở trong cung. . . . . .
"Nhìn ngươi là đã cho ngươi mặt mũi." Đại Nhi đen mặt, lại nói, hắn thật không biết xấu hổ sao."Hả? Ngươi khôi phục nhớ?"
"Phu nhân, nàng là ta cưới hỏi đàng hoàng, không thể thay đổi thất thường, nay Tần mai Sở vứt bỏ ta không để ý." Không phủ nhận cũng không dám chắc, chỉ là tay phải ôm Đại Nhi thật chặt.
"Ghi nhớ thông suốt tất cả đều dễ nói chuyện." Đại Nhi cười giảo hoạt giống như tiểu hồ ly.
"Đây là cái gì?" Bách Phi Thần thở phào nhẹ nhõm, không khỏi bật thốt lên.
"Phu cương." Thong thả khạc ra hai chữ như vậy.
Đầu óc Bách Phi Thần cứ như chết máy hai giây. Ngay sau đó nụ cười lại đọng ở trên mặt.
"Phu nhân, mẫu hậu thúc giục muốn hài nhi."
"Chờ Bách Phi Dương ngồi trên ngôi vị hoàng đế thư thái rồi muốn." Rất dễ nhận thấy Đại Nhi vẫn còn ở ghi hận chuyện Bách Phi Dương để cho người hạ độc nàng.
Phu nhân, chúng ta có thể đừng mang thù được không? Dù sao sư phụ của nàng không. . . . .