Vội vã chạy đến phòng học, Lăng Nhuế phát hiện buổi tọa đàm vẫn chưa bắt đầu, trong lòng thở dài một hơi. Cúi đầu xem đồng hồ điện tử trên tay ——13:26: 39, khẽ cau mày, ngay cả thời gian cũng sớm liền cười nhạo mình?
Toạ đàm của khoa điện tử bắt đầu lúc 13:30, nhìn phòng học đầy ắp người, Lăng Nhuế vừa mở miệng, vừa đi tới hàng ghế cuối cùng.
"Khi trước tọa đàm chúng ta có thấy nữ sinh tích cực như vậy đâu, lần này chủ nhiệm lớp dùng thủ đoạn gì cưỡng chế vậy?" Lăng Nhuế nhìn bạn gái xinh đẹp phía trước, mở miệng hỏi bạn cùng phòng bên cạnh.
"Hiệu ứng trai đẹp chứ sao!"
Lời ít mà ý nhiều, Tô Mẫn Mẫn bổ sung, "Nghe nói lần này người chủ giảng là Princeton rùa biển, theo nhân sĩ từ phía chính phủ tiết lộ, không chỉ có diện mạo xuất chúng, thông minh xuất chúng, cái quan trọng nhất đó là người đó vẫn chưa có người yêu!"
"Ah. . . . . . Khó trách á. . . . . ." Lăng Nhuế dùng khăn ướt lau khuôn mặt mồ hôi, nhìn những nữ sinh đang tranh giành nhau ngồi ghế phía trên, không nhịn được trêu ghẹo, "Thói đời bạc bẽo a, ngay cả chủ nhiệm lớp thanh cao cũng đã bắt đầu dùng con át chủ bài hiệu ứng ‘ trai đẹp ’! Chỉ là, như đã nói, mọi người còn chưa có tới đâu, lời đồn đãi không thể tin hết, có thể sẽ là một Hôi Thái Lang vượt biển cũng nên, đúng không?" Nói xong, Lăng Nhuế nhìn Tô Mẫn Mẫn toét miệng cười đến hả hê, hoàn toàn vứt hết nhưng lo lắng khi nãy.
"Nhuế Nhuế? Rốt cuộc đã vượt qua kì thi, thoát khỏi xưng hô Đại Sư Tỷ rồi hả?" Tô Mẫn Mẫn thấy cô hứng trí, liền nghĩ tới mỗi lần cô tham gia kì thi lấy bằng lái xe về đều mặt xám mày tro, nét mặt khó nén bi phẫn, đương nhiên cho rằng Lăng Nhuế bạo phát là vì chuyện này.
Lại nói, gần đây Lăng Nhuế đã học lái xe thành công, thật không hổ với cái danh xưng "Trường học lái xe Truyền Kỳ". Lăng Nhuế nghỉ hè năm trước đã bắt đầu học lái xe, thuận lợi thông qua kì thi lý thuyết, tới khi thực hành, kết quả lại cứ mắc kẹt trên đường, thế nào cũng không qua nổi, giống như con tôm to ra sức nhảy trong nồi nước sôi vậy, nhưng dù giày vò thế nào cũng chỉ là tôm tép, không phải cá chép —— không trở mình được!
Tại sao người khác có thể thuận lợi vượt qua kì thi, mà mình lại không được đây? Lăng Nhuế còn chưa nghĩ ra lý do là gì, một năm cứ như thế mà trôi qua, hóa ra lúc đầu cô cũng là tiểu sư muội, phấn đấu Đại Sư Tỷ, địa vị chắc chắn đến không có người nào rung chuyển nổi!
"Không có!" Sau một tiếng than thở, Lăng Nhuế giống cà nhiễm sương trong ngày đông vậy. Nếu như không phải bên ngoài phòng học ve đang kêu mỗi ngày, Tô Mẫn Mẫn nhất định cảm thấy mùa đông đang đến gần.
"Không vượt qua?"
"Đại Sư Tỷ vẫn chăm sóc tớ, cậu nói chị ấy làm sao không đi đây? Chẳng lẽ không hề có ý định rời đi?"
Tô Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Lăng Nhuế, cái vấn đề này, giống như thật đúng là không có cách nào trả lời. . . . . .
Thật vất vả mới hưng phấn được như vậy mà chỉ vì Tô Mẫn Mẫn hỏi vấn đề kia, không còn sót lại chút gì, Lăng Nhuế liền nghĩ tới một màn kinh hồn buổi sáng, con ngươi giật giật mấy cái.
Thật ra thì, hôm nay có thể vượt qua được kì thì, nếu như cô không tự tiện trốn ra khỏi trường thi, có lẽ, lúc này đã sớm thoát khỏi danh hiệu "Đại Sư Tỷ" , nhưng —— thời gian không thể quay ngược ah!
Này thật sự là cuộc sống sinh ra chuyện đáng tiếc ....!
Ào ào tiếng vỗ tay đem Lăng Nhuế từ ai thanh than thở trở lại với hiện thực, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn lên phía chủ giảng trên khán đài, mới nhìn một cái, đem mồ hôi khi nãy của Lăng Nhuế trở lại toàn bộ.
Giờ phút này, Lăng Nhuế rốt cuộc đã hiểu rõ —— thế nào là "Bi kịch" !
Sinh hoạt trên bàn trà, tự nhiên sẽ không chỉ có một bộ đồ ăn, nhưng, phải hạnh phúc giống như Lăng Nhuế vậy, chỉ sợ cũng là số ít trong cực phẩm !
Cái gọi là bi kịch, đương nhiên không phải trọn vẹn mười ba tháng làm Đại Sư Tỷ, nhưng vẫn không lấy được tấm bằng lái; không phải đến lượt tự mình lái x era ngoài đường, bởi vì nhất thời vô ý đâm gãy chân trái người lạ mà bỏ chạy; không phải người qua đường này vừa vặn là người đứng trên bục kia; mà là, sau khi hắn nhìn xung quanh phòng học, chợt đem ánh mắt dừng lại chỗ mình, khóe miệng còn nở ra nụ cười yếu ớt. . . . . . T__T
Kể từ đó, trong nháy mắt trong lòng Lăng Nhuế mọc đầy rêu xanh—— chíp bông (tiếng gọi thân thiết đối với trẻ sơ sinh) , hiển nhiên bị bắt gian tại giường ôi thôi!.
Đại não rất nhanh chóng đưa ra quyết định, Lăng Nhuế nhanh chóng cúi đầu, âm thầm tự trấn an có lẽ chỉ là trùng hợp. Dù sao dạo này, người giống người nhiều vậy, cho nên mới vậy!
"Hiệu ứng vỏ rùa" trong con rùa rụt cổ vào, mình thì không phải là con rùa rồi, giống như hội này lăng Nhuế, giảo định là"Trùng hợp" lại thật sự có thể như nguyện?
Trên đời không nhiều chuyện trùng hợp như vậy, nếu không bạn học Lăng Nhuế cũng nhất định vượt qua kì thi sát hạch lấy bằng lái kia. . . . . .
"Bạn học hàng cuối cùng, đi lên phía hàng đầu ngồi." Người vừa nói là chủ nhiệm khoa, được gọi là "Snape" , dĩ nhiên là bởi vì không người nào chào đón, mới bị cái tên 《 Harry Potter 》của viện trưởng Slytherin làm cho tiếng tăm trở nên lừng lẫy.
Vừa nói xong, Lăng Nhuế quẫn bách triệt để rồi, chuyển chỗ ngồi trắng trợn như vậy không bị phát hiện mới là lạ! Không thể chuyển, liều chết cũng không thể động! Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, chỗ ngồi tuyệt đối không thể thay đổi!
Thuyết Tương Đối nói cho chúng ta biết, thế gian không có yên lặng tuyệt đối, tất cả vận động đều là tương đối .
Mọi người la hét ầm ĩ phiền toái, một mặt lại khuất phục dưới uy quyền của Snape. Người, quả nhiên là động vật mâu thuẩn!
Lúc Lăng Nhuế cảm khái xong, phát hiện rõ ràng —— còn lại mình cô! Người duy nhất ngồi lại hàng cuối, chỉ có cô đứng lên vẻ mặt lúng túng trái nhìn phải ngó.
"Lăng Nhuế, không nghe thấy sao?" Giọng của Snape là giọng trường Số 1, Lăng Nhuế"Vọt" đứng lên. . . . . .
Thời điểm lần nữa ngồi xuống, lòng Lăng Nhuế không cần quạt gió tới cũng đã lạnh cóng rồi.
Cô, hoàn toàn bại lộ dưới tầm ngắm của kẻ địch, hơn nữa, còn không có cái gì che chắn. Mọi người đưa mắt nhìn cô từ hàng cuối, phiêu ~~~ đến, hàng thứ nhất!
"Lăng Nhuế thì sao, cậu ta bình thường không phải thích ngồi hàng thứ nhất sao?"
"Có lẽ là trúng gió rồi rồi. . . . . ."
"Trúng gió mà còn đi bi tráng được như vậy, không phải là thất tình chứ!"
Ở trường học, quả nhiên là một chỗ tràn đầy những tin tức bát quái. Mặc dù uy lực không thể so với Làng Giải Trí, chỉ là ngàn vạn lần không được xem thường uy lực của nó, nói không chừng một phút sau bạn chính là nhân vật chính!
Lăng Nhuế thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, ánh mắt nhìn ngó hai bên đến nửa ngày, hoàn toàn tuyệt vọng —— trong phòng học có hai cửa, đứng ở cửa trước là Snape, cửa sau là chủ nhiệm lớp ngồi.
Thật sự là trời diệt ta ah~!
"Các bạn học, phía dưới hay nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh tiến sĩ Tiêu đến với buổi tọa đàm của chúng ta ngày hôm nay!" Tâm từng chút từng chút đóng băng lại, bên tai Lăng Nhuế vang lên giọng điệu nịnh hót rất ư là chán ghét của Snape.
Trong tiếng vỗ tay của các bạn học, vị tiến sĩ họ Tiêu kia ưu nhã đi lên đài, chậm, chân của hắn, giống như là một chân thấp chân cao.
Chỉ nghe tâm"Lộp bộp" một tiếng, Lăng Nhuế bỗng như có ảo giác, giống như cả đời cứ như vậy ném vứt đi rồi. . . . . .
"Ah, thì ra vị tiến sĩ kia bị thọt!" Không biết dũng si x nào dám mạo hiểm phát ngôn, làm cho cả lớp cười ồ lên.
Snape cảm thấy vô cùng mất mặt vì học sinh, mất hết mặt mũi, sắc mặt vốn khó coi lại càng âm trầm, lát sau phát uy, vị tiến sĩ kia không bận tâm đến, hắng giọng một cái, "Tôi rất sùng bái những người tàn tật có ý chí kiên cường, nhưng trước mắt tôi không có khuynh hướng tự kỉ."
Vị Tiến sĩ linh hoạt trả lời khiến cả lớp lại cười ầm lên, sau câu hỏi đó của bạn học mọi người lại chìm trong tiếng cười, bản thân đã"Lộ ra bộ mặt thật" ! T___T
Không cho Snape cơ hội mở miệng lần nữa, Tiến sĩ liền đi thẳng vào vấn đề, bắt đầu về"Nhiều hạch thời đại" tọa đàm Processor. Lăng Nhuế trong lòng vốn đang phịch phịch nhảy loạn, nhưng nghe nội dung tiến sĩ giảng giải sâu sắc, càng nghe càng dũng cảm, người này đi du học nước ngoài về quả nhiên có chút tài mọn.
Lăng Nhuế nâng cằm lên, mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm người kia, dần dần cũng cũng đem người trước mắt bị hại trở thành người đến tọa đàm đơn thuần.
Tự nhiên, tình cảnh một người khác xem ra không giống vậy!
Thời gian tọa đàm một buổi chiều rất nhanh, khi tiến sĩ tuyên bố nội dung kết thúc, rất nhiều bạn học vẫn còn chưa thỏa mãn, tự nhiên, Lăng Nhuế cũng là một trong số đó.
A đại vốn là lấy danh hiệu lớn lao có trên trăm năm, nghe nói chuyên ngành điện tử đứng thứ ba trong nước.
Trong khoa những người mưu cầu danh lợi tự thiết kế con chip cũng không phỉ ít, thật vất vả mới tới một cao thủ, không thể nhanh chóng bỏ qua cơ hội tốt này được. Vì vậy, vấn đề tiếp theo là hướng về phía tiến sĩ, đầu năm nay rùa biển đã sớm không còn ngậm tiền vàng, ai ngờ đến, trước mắt này lại có độ tinh khiết cao như vậy, tuyệt đối 99. 999999999%. Tóm lại, những vấn đề kia phải hỏi vị tiến sĩ này, căn bản cũng không đưa ra câu hỏi, đây chính là sự khác biệt giữa người và người nha
Lúc này Lăng Nhuế, thần chí đã sớm tỉnh táo, nhìn mọi người nhao nhao muốn tiến lên trên đặt câu hỏi, tự giác cơ hội tới, toạ đàm dù có dễ nghe đi nữa, người gây ra họa chung quy vẫn chột dạ.
Lăng Nhuế nắm lấy sách 《 cao cấp ASIC tâm phiến thiết kế 》 đang chuẩn bị chạy ra từ cửa sau, kết quả, một hôm này, cô nhất định đã đen tới thảm hại ——
"Bạn học Lăng Nhuế đồng !"
"Ách?"
Lăng Nhuế lại một lần nữa phản xạ có điều kiện quay đầu lại, kết quả là bị ném bom triệt để.
"Không sao, em đi đi! Lăng Nhuế, Lăng Nhuế. . . . . ." Lời này kéo dài, lên hai cung, sau lại đột nhiên trầm xuống, có rất nhiều thâm ý.
Lăng Nhuế nghi ngờ nhìn vị Tiến sĩ này, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ là tới báo thù?
Nhưng nơi này vẫn còn nhiều bạn học như vậy?
Cho nên, cho nên tuyệt sẽ không có chuyện gì!
Vỗ vỗ lấy ngực ʘʘ, Lăng Nhuế tự an ủi, không sợ, không sợ. Trong lòng phân tích như vậy, không khỏi thẳng lưng, "Em đi nhé?"
Lời này vừa nói ra, Lăng Nhuế ngu ngốc, vạch đen khắp mặt, chẳng lẽ còn hi vọng bị giữ lại?
"Chậm đã ——" Lăng Nhuế a, Lăng Nhuế, mày thật là ngu ngốc a, không có việc gì lại tìm phiền toái cho mình, nhưng cũng không cần nhanh như vậy đi!
Lăng Nhuế vừa mới xoay người, quyển sách trên tay liền bị rút ra, Tiến sĩ vô thanh vô thức nhìn, "Quyển sách này rất nhiều ví dụ thực tế thiết kế ứng dụng ở Trung Đông có vấn đề, vẫn là không nhìn tốt hơn." Dứt lời, giống như vật phảm của mình mang đi. Nhìn Tiến sĩ xoay người, Lăng Nhuế cảm thấy, cuộc sống tại sao có thể trọn vẹn đến mức này? Sách này, là cô tốn một đống tiền mua nguyên góc tiếng anh đó!
Báo ứng, nhất định là báo ứng đến rồi!
"Bạn học Lăng Nhuế, buổi sáng ngày mai mười giờ tới tòa nhà Truy Nguyên phòng 1208 tìm tôi, tôi sẽ tìm một cuốn sách tốt nhất trả lại cho em."
Mượn cũng miễn đi, trực tiếp cho sao?
Tiến sĩ vừa cất lời, phòng học nhất thời giống như nổ tung.
"Lăng Nhuế thật may mắn a!" Một nữ sinh hâm mộ cảm khái.
"Ai bảo cậu không phải mỹ nữ đây?" Một nam sinh hài hước nhạo báng.
"Tiến sĩ cũng là đàn ông mà. . . . . . Hắc hắc. . . . . ."
". . . . . . Nha, đây chính là ‘ Hiệu ứng mỹ nữ ’ trong truyền thuyết nè. . . . . ."
". . . . . ."
"Nhuế Nhuế a, mọi người đi hết rồi, không phải cậu định đứng đây tới trời sáng chứ?" Tô Mẫn Mẫn kéo vạt áo Lăng Nhuế.
"Mẫn Mẫn, tớ xong rồi!" Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
"Ơ, được tiện nghi còn ra vẻ nha! Biết không, Tiến sĩ Tiêu này là người phụ trách quỹ hạng mục tự nhiên quốc gia, cũng không biết hiệu trưởng làm thế nào mới tới. . . . . . Người ta cho cậu sách, cậu còn ủy khuất hay sao?"
Trên đường trở về phòng ngủ, Tô Mẫn Mẫn nói không dứt miệng nhanh chóng tình báo. Thật ra thì, Tô Mẫn Mẫn học điện tử rất đáng tiếc, nếu trường học có tổ chức cuộc thi tìm kiếm gián điệp viên chuyên nghiệp, cô khẳng định sẽ đạt quán quân, quả thật rất có thiên phú, tuyệt đối cùng những gián điệp thời kì Pháp Đức đối kháng Marta hắc lệ là cùng một cấp bậc!
Này không, cũng trở lại túc xá, Tô Mẫn Mẫn còn chưa có dừng lại , ". . . . . . Đừng xem Tiêu Hạo là một tiến sĩ, thật ra thì nha, người ta so với chúng ta chỉ hơn vài tuổi thôi. Nghe nói IQ là 168, từ tiểu học đã liên tiếp vượt lớp rồi. . . . . ."
Lăng Nhuế vừa nghe, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch ở trên ghế. . . . . .
Mặc dù đã tính toán xong đối sách đối phó với lang sói, cũng không cho hắn là người lương thiện gì, nhưng có cần thông minh tới dọa người như vậy không?
Nữa đêm nửa tỉnh nửa mơ, Lăng Nhuế chợt nghĩ đến: Truy Nguyên, Truy Nguyên. . . . . . Truy Nguyên, Truy Nguyên, không phải là giết người không cần hỏi tội sao!
Toạ đàm của khoa điện tử bắt đầu lúc 13:30, nhìn phòng học đầy ắp người, Lăng Nhuế vừa mở miệng, vừa đi tới hàng ghế cuối cùng.
"Khi trước tọa đàm chúng ta có thấy nữ sinh tích cực như vậy đâu, lần này chủ nhiệm lớp dùng thủ đoạn gì cưỡng chế vậy?" Lăng Nhuế nhìn bạn gái xinh đẹp phía trước, mở miệng hỏi bạn cùng phòng bên cạnh.
"Hiệu ứng trai đẹp chứ sao!"
Lời ít mà ý nhiều, Tô Mẫn Mẫn bổ sung, "Nghe nói lần này người chủ giảng là Princeton rùa biển, theo nhân sĩ từ phía chính phủ tiết lộ, không chỉ có diện mạo xuất chúng, thông minh xuất chúng, cái quan trọng nhất đó là người đó vẫn chưa có người yêu!"
"Ah. . . . . . Khó trách á. . . . . ." Lăng Nhuế dùng khăn ướt lau khuôn mặt mồ hôi, nhìn những nữ sinh đang tranh giành nhau ngồi ghế phía trên, không nhịn được trêu ghẹo, "Thói đời bạc bẽo a, ngay cả chủ nhiệm lớp thanh cao cũng đã bắt đầu dùng con át chủ bài hiệu ứng ‘ trai đẹp ’! Chỉ là, như đã nói, mọi người còn chưa có tới đâu, lời đồn đãi không thể tin hết, có thể sẽ là một Hôi Thái Lang vượt biển cũng nên, đúng không?" Nói xong, Lăng Nhuế nhìn Tô Mẫn Mẫn toét miệng cười đến hả hê, hoàn toàn vứt hết nhưng lo lắng khi nãy.
"Nhuế Nhuế? Rốt cuộc đã vượt qua kì thi, thoát khỏi xưng hô Đại Sư Tỷ rồi hả?" Tô Mẫn Mẫn thấy cô hứng trí, liền nghĩ tới mỗi lần cô tham gia kì thi lấy bằng lái xe về đều mặt xám mày tro, nét mặt khó nén bi phẫn, đương nhiên cho rằng Lăng Nhuế bạo phát là vì chuyện này.
Lại nói, gần đây Lăng Nhuế đã học lái xe thành công, thật không hổ với cái danh xưng "Trường học lái xe Truyền Kỳ". Lăng Nhuế nghỉ hè năm trước đã bắt đầu học lái xe, thuận lợi thông qua kì thi lý thuyết, tới khi thực hành, kết quả lại cứ mắc kẹt trên đường, thế nào cũng không qua nổi, giống như con tôm to ra sức nhảy trong nồi nước sôi vậy, nhưng dù giày vò thế nào cũng chỉ là tôm tép, không phải cá chép —— không trở mình được!
Tại sao người khác có thể thuận lợi vượt qua kì thi, mà mình lại không được đây? Lăng Nhuế còn chưa nghĩ ra lý do là gì, một năm cứ như thế mà trôi qua, hóa ra lúc đầu cô cũng là tiểu sư muội, phấn đấu Đại Sư Tỷ, địa vị chắc chắn đến không có người nào rung chuyển nổi!
"Không có!" Sau một tiếng than thở, Lăng Nhuế giống cà nhiễm sương trong ngày đông vậy. Nếu như không phải bên ngoài phòng học ve đang kêu mỗi ngày, Tô Mẫn Mẫn nhất định cảm thấy mùa đông đang đến gần.
"Không vượt qua?"
"Đại Sư Tỷ vẫn chăm sóc tớ, cậu nói chị ấy làm sao không đi đây? Chẳng lẽ không hề có ý định rời đi?"
Tô Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Lăng Nhuế, cái vấn đề này, giống như thật đúng là không có cách nào trả lời. . . . . .
Thật vất vả mới hưng phấn được như vậy mà chỉ vì Tô Mẫn Mẫn hỏi vấn đề kia, không còn sót lại chút gì, Lăng Nhuế liền nghĩ tới một màn kinh hồn buổi sáng, con ngươi giật giật mấy cái.
Thật ra thì, hôm nay có thể vượt qua được kì thì, nếu như cô không tự tiện trốn ra khỏi trường thi, có lẽ, lúc này đã sớm thoát khỏi danh hiệu "Đại Sư Tỷ" , nhưng —— thời gian không thể quay ngược ah!
Này thật sự là cuộc sống sinh ra chuyện đáng tiếc ....!
Ào ào tiếng vỗ tay đem Lăng Nhuế từ ai thanh than thở trở lại với hiện thực, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn lên phía chủ giảng trên khán đài, mới nhìn một cái, đem mồ hôi khi nãy của Lăng Nhuế trở lại toàn bộ.
Giờ phút này, Lăng Nhuế rốt cuộc đã hiểu rõ —— thế nào là "Bi kịch" !
Sinh hoạt trên bàn trà, tự nhiên sẽ không chỉ có một bộ đồ ăn, nhưng, phải hạnh phúc giống như Lăng Nhuế vậy, chỉ sợ cũng là số ít trong cực phẩm !
Cái gọi là bi kịch, đương nhiên không phải trọn vẹn mười ba tháng làm Đại Sư Tỷ, nhưng vẫn không lấy được tấm bằng lái; không phải đến lượt tự mình lái x era ngoài đường, bởi vì nhất thời vô ý đâm gãy chân trái người lạ mà bỏ chạy; không phải người qua đường này vừa vặn là người đứng trên bục kia; mà là, sau khi hắn nhìn xung quanh phòng học, chợt đem ánh mắt dừng lại chỗ mình, khóe miệng còn nở ra nụ cười yếu ớt. . . . . . T__T
Kể từ đó, trong nháy mắt trong lòng Lăng Nhuế mọc đầy rêu xanh—— chíp bông (tiếng gọi thân thiết đối với trẻ sơ sinh) , hiển nhiên bị bắt gian tại giường ôi thôi!.
Đại não rất nhanh chóng đưa ra quyết định, Lăng Nhuế nhanh chóng cúi đầu, âm thầm tự trấn an có lẽ chỉ là trùng hợp. Dù sao dạo này, người giống người nhiều vậy, cho nên mới vậy!
"Hiệu ứng vỏ rùa" trong con rùa rụt cổ vào, mình thì không phải là con rùa rồi, giống như hội này lăng Nhuế, giảo định là"Trùng hợp" lại thật sự có thể như nguyện?
Trên đời không nhiều chuyện trùng hợp như vậy, nếu không bạn học Lăng Nhuế cũng nhất định vượt qua kì thi sát hạch lấy bằng lái kia. . . . . .
"Bạn học hàng cuối cùng, đi lên phía hàng đầu ngồi." Người vừa nói là chủ nhiệm khoa, được gọi là "Snape" , dĩ nhiên là bởi vì không người nào chào đón, mới bị cái tên 《 Harry Potter 》của viện trưởng Slytherin làm cho tiếng tăm trở nên lừng lẫy.
Vừa nói xong, Lăng Nhuế quẫn bách triệt để rồi, chuyển chỗ ngồi trắng trợn như vậy không bị phát hiện mới là lạ! Không thể chuyển, liều chết cũng không thể động! Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, chỗ ngồi tuyệt đối không thể thay đổi!
Thuyết Tương Đối nói cho chúng ta biết, thế gian không có yên lặng tuyệt đối, tất cả vận động đều là tương đối .
Mọi người la hét ầm ĩ phiền toái, một mặt lại khuất phục dưới uy quyền của Snape. Người, quả nhiên là động vật mâu thuẩn!
Lúc Lăng Nhuế cảm khái xong, phát hiện rõ ràng —— còn lại mình cô! Người duy nhất ngồi lại hàng cuối, chỉ có cô đứng lên vẻ mặt lúng túng trái nhìn phải ngó.
"Lăng Nhuế, không nghe thấy sao?" Giọng của Snape là giọng trường Số 1, Lăng Nhuế"Vọt" đứng lên. . . . . .
Thời điểm lần nữa ngồi xuống, lòng Lăng Nhuế không cần quạt gió tới cũng đã lạnh cóng rồi.
Cô, hoàn toàn bại lộ dưới tầm ngắm của kẻ địch, hơn nữa, còn không có cái gì che chắn. Mọi người đưa mắt nhìn cô từ hàng cuối, phiêu ~~~ đến, hàng thứ nhất!
"Lăng Nhuế thì sao, cậu ta bình thường không phải thích ngồi hàng thứ nhất sao?"
"Có lẽ là trúng gió rồi rồi. . . . . ."
"Trúng gió mà còn đi bi tráng được như vậy, không phải là thất tình chứ!"
Ở trường học, quả nhiên là một chỗ tràn đầy những tin tức bát quái. Mặc dù uy lực không thể so với Làng Giải Trí, chỉ là ngàn vạn lần không được xem thường uy lực của nó, nói không chừng một phút sau bạn chính là nhân vật chính!
Lăng Nhuế thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, ánh mắt nhìn ngó hai bên đến nửa ngày, hoàn toàn tuyệt vọng —— trong phòng học có hai cửa, đứng ở cửa trước là Snape, cửa sau là chủ nhiệm lớp ngồi.
Thật sự là trời diệt ta ah~!
"Các bạn học, phía dưới hay nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh tiến sĩ Tiêu đến với buổi tọa đàm của chúng ta ngày hôm nay!" Tâm từng chút từng chút đóng băng lại, bên tai Lăng Nhuế vang lên giọng điệu nịnh hót rất ư là chán ghét của Snape.
Trong tiếng vỗ tay của các bạn học, vị tiến sĩ họ Tiêu kia ưu nhã đi lên đài, chậm, chân của hắn, giống như là một chân thấp chân cao.
Chỉ nghe tâm"Lộp bộp" một tiếng, Lăng Nhuế bỗng như có ảo giác, giống như cả đời cứ như vậy ném vứt đi rồi. . . . . .
"Ah, thì ra vị tiến sĩ kia bị thọt!" Không biết dũng si x nào dám mạo hiểm phát ngôn, làm cho cả lớp cười ồ lên.
Snape cảm thấy vô cùng mất mặt vì học sinh, mất hết mặt mũi, sắc mặt vốn khó coi lại càng âm trầm, lát sau phát uy, vị tiến sĩ kia không bận tâm đến, hắng giọng một cái, "Tôi rất sùng bái những người tàn tật có ý chí kiên cường, nhưng trước mắt tôi không có khuynh hướng tự kỉ."
Vị Tiến sĩ linh hoạt trả lời khiến cả lớp lại cười ầm lên, sau câu hỏi đó của bạn học mọi người lại chìm trong tiếng cười, bản thân đã"Lộ ra bộ mặt thật" ! T___T
Không cho Snape cơ hội mở miệng lần nữa, Tiến sĩ liền đi thẳng vào vấn đề, bắt đầu về"Nhiều hạch thời đại" tọa đàm Processor. Lăng Nhuế trong lòng vốn đang phịch phịch nhảy loạn, nhưng nghe nội dung tiến sĩ giảng giải sâu sắc, càng nghe càng dũng cảm, người này đi du học nước ngoài về quả nhiên có chút tài mọn.
Lăng Nhuế nâng cằm lên, mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm người kia, dần dần cũng cũng đem người trước mắt bị hại trở thành người đến tọa đàm đơn thuần.
Tự nhiên, tình cảnh một người khác xem ra không giống vậy!
Thời gian tọa đàm một buổi chiều rất nhanh, khi tiến sĩ tuyên bố nội dung kết thúc, rất nhiều bạn học vẫn còn chưa thỏa mãn, tự nhiên, Lăng Nhuế cũng là một trong số đó.
A đại vốn là lấy danh hiệu lớn lao có trên trăm năm, nghe nói chuyên ngành điện tử đứng thứ ba trong nước.
Trong khoa những người mưu cầu danh lợi tự thiết kế con chip cũng không phỉ ít, thật vất vả mới tới một cao thủ, không thể nhanh chóng bỏ qua cơ hội tốt này được. Vì vậy, vấn đề tiếp theo là hướng về phía tiến sĩ, đầu năm nay rùa biển đã sớm không còn ngậm tiền vàng, ai ngờ đến, trước mắt này lại có độ tinh khiết cao như vậy, tuyệt đối 99. 999999999%. Tóm lại, những vấn đề kia phải hỏi vị tiến sĩ này, căn bản cũng không đưa ra câu hỏi, đây chính là sự khác biệt giữa người và người nha
Lúc này Lăng Nhuế, thần chí đã sớm tỉnh táo, nhìn mọi người nhao nhao muốn tiến lên trên đặt câu hỏi, tự giác cơ hội tới, toạ đàm dù có dễ nghe đi nữa, người gây ra họa chung quy vẫn chột dạ.
Lăng Nhuế nắm lấy sách 《 cao cấp ASIC tâm phiến thiết kế 》 đang chuẩn bị chạy ra từ cửa sau, kết quả, một hôm này, cô nhất định đã đen tới thảm hại ——
"Bạn học Lăng Nhuế đồng !"
"Ách?"
Lăng Nhuế lại một lần nữa phản xạ có điều kiện quay đầu lại, kết quả là bị ném bom triệt để.
"Không sao, em đi đi! Lăng Nhuế, Lăng Nhuế. . . . . ." Lời này kéo dài, lên hai cung, sau lại đột nhiên trầm xuống, có rất nhiều thâm ý.
Lăng Nhuế nghi ngờ nhìn vị Tiến sĩ này, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ là tới báo thù?
Nhưng nơi này vẫn còn nhiều bạn học như vậy?
Cho nên, cho nên tuyệt sẽ không có chuyện gì!
Vỗ vỗ lấy ngực ʘʘ, Lăng Nhuế tự an ủi, không sợ, không sợ. Trong lòng phân tích như vậy, không khỏi thẳng lưng, "Em đi nhé?"
Lời này vừa nói ra, Lăng Nhuế ngu ngốc, vạch đen khắp mặt, chẳng lẽ còn hi vọng bị giữ lại?
"Chậm đã ——" Lăng Nhuế a, Lăng Nhuế, mày thật là ngu ngốc a, không có việc gì lại tìm phiền toái cho mình, nhưng cũng không cần nhanh như vậy đi!
Lăng Nhuế vừa mới xoay người, quyển sách trên tay liền bị rút ra, Tiến sĩ vô thanh vô thức nhìn, "Quyển sách này rất nhiều ví dụ thực tế thiết kế ứng dụng ở Trung Đông có vấn đề, vẫn là không nhìn tốt hơn." Dứt lời, giống như vật phảm của mình mang đi. Nhìn Tiến sĩ xoay người, Lăng Nhuế cảm thấy, cuộc sống tại sao có thể trọn vẹn đến mức này? Sách này, là cô tốn một đống tiền mua nguyên góc tiếng anh đó!
Báo ứng, nhất định là báo ứng đến rồi!
"Bạn học Lăng Nhuế, buổi sáng ngày mai mười giờ tới tòa nhà Truy Nguyên phòng 1208 tìm tôi, tôi sẽ tìm một cuốn sách tốt nhất trả lại cho em."
Mượn cũng miễn đi, trực tiếp cho sao?
Tiến sĩ vừa cất lời, phòng học nhất thời giống như nổ tung.
"Lăng Nhuế thật may mắn a!" Một nữ sinh hâm mộ cảm khái.
"Ai bảo cậu không phải mỹ nữ đây?" Một nam sinh hài hước nhạo báng.
"Tiến sĩ cũng là đàn ông mà. . . . . . Hắc hắc. . . . . ."
". . . . . . Nha, đây chính là ‘ Hiệu ứng mỹ nữ ’ trong truyền thuyết nè. . . . . ."
". . . . . ."
"Nhuế Nhuế a, mọi người đi hết rồi, không phải cậu định đứng đây tới trời sáng chứ?" Tô Mẫn Mẫn kéo vạt áo Lăng Nhuế.
"Mẫn Mẫn, tớ xong rồi!" Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
"Ơ, được tiện nghi còn ra vẻ nha! Biết không, Tiến sĩ Tiêu này là người phụ trách quỹ hạng mục tự nhiên quốc gia, cũng không biết hiệu trưởng làm thế nào mới tới. . . . . . Người ta cho cậu sách, cậu còn ủy khuất hay sao?"
Trên đường trở về phòng ngủ, Tô Mẫn Mẫn nói không dứt miệng nhanh chóng tình báo. Thật ra thì, Tô Mẫn Mẫn học điện tử rất đáng tiếc, nếu trường học có tổ chức cuộc thi tìm kiếm gián điệp viên chuyên nghiệp, cô khẳng định sẽ đạt quán quân, quả thật rất có thiên phú, tuyệt đối cùng những gián điệp thời kì Pháp Đức đối kháng Marta hắc lệ là cùng một cấp bậc!
Này không, cũng trở lại túc xá, Tô Mẫn Mẫn còn chưa có dừng lại , ". . . . . . Đừng xem Tiêu Hạo là một tiến sĩ, thật ra thì nha, người ta so với chúng ta chỉ hơn vài tuổi thôi. Nghe nói IQ là 168, từ tiểu học đã liên tiếp vượt lớp rồi. . . . . ."
Lăng Nhuế vừa nghe, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch ở trên ghế. . . . . .
Mặc dù đã tính toán xong đối sách đối phó với lang sói, cũng không cho hắn là người lương thiện gì, nhưng có cần thông minh tới dọa người như vậy không?
Nữa đêm nửa tỉnh nửa mơ, Lăng Nhuế chợt nghĩ đến: Truy Nguyên, Truy Nguyên. . . . . . Truy Nguyên, Truy Nguyên, không phải là giết người không cần hỏi tội sao!