Editor: Mai Tuyết Vân
"Ca ca, để muội giới thiệu cho huynh biết, tổng cộng căn nhà này có chín tầng, tầng thứ nhất chủ yếu là quán rượu, thường dùng để tiếp đãi những vị khách bình thường. Tầng thứ hai là một khu chợ khá lớn, đa phần buôn bán y phục, đồ trang sức, gốm sứ, hàng thủ công mỹ nghệ. Tầng thứ ba là quán trà, chỗ này cũng để tiếp đón những vị khách bình thường, tầng thứ tư và tầng thứ năm chuyên cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho khách hơn nữa phục vụ cũng rất chu đáo. Còn từ tầng thứ sáu trở lên, người muốn đi lên tầng thứ sáu còn phải xem thân phận khách hàng và số ngân lượng họ sở hữu, tầng thứ sáu là “Phòng thượng nhất đẳng” cũng chính là nơi dành cho khách quý. Tầng bảy, tầng tám là nhã gian riêng biệt, hơn nữa khung cảnh cũng rất đẹp mắt, có cả ca múa giúp vui, nhưng mỗi ngày chỉ có thể tiếp đón mười người. Tầng thứ chín là tầng lầu cao nhất, cũng là tầng lầu gần bầu trời nhất, tầng này nằm lộ thiên, hơn nữa với tiêu chuẩn tiếp đón thì người bình thường không thể đến được. Muốn lên tầng này, ngoại trừ việc mất phí một vạn lượng, mà còn phải đóng trước một nghìn lượng tiền phí hao tổn, nếu không sẽ không được phép lên. Hơn nữa mỗi ngày tầng này chỉ tiếp đón hai vị khách, còn lại cho dù là đích thân Hoàng thượng giá đáo thì cũng không được vào."
Khi Liễu Tịch Nhược nói xong những điều này, Liễu Tịch Hiền nghe hết cũng sửng sốt một chút, kinh sợ há hốc miệng, một lúc lâu sau mới phản ứng được, kinh ngạc nói: "Nhược Nhi, những cách thu tiền này đều do muội nghĩ ra ư? Chuyện này đúng là rất mới lạ, không thể tưởng tượng nổi thôi."
"Ca ca, đây chỉ là một phần nhỏ, điều bất ngờ hơn vẫn còn ở phía sau, rồi dần dần huynh cũng sẽ hiểu thôi. Đúng rồi, muội mới vừa rồi chưa nói đối với khách nhân bình thường thì cũng phải thu phí hao tổn một trăm lượng một người." Liễu Tịch Nhược chớp mắt nói.
"Còn ở phía sau ư?", "Vâng. " Liễu Tịch Nhược gật đầu một cái: “Ca, ca, thực tế thì muội muốn nhờ huynh quản lý quán rượu này giúp muội.” Khuôn mặt của Liễu Tịch Hiền kinh ngạc. Liễu Tịch Nhược dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ca ca, huynh cũng biết, muội chỉ là một cô nương mềm yếu, xử lý chuyện của quán rượu này có rất nhiều chỗ không ổn. Thứ nhất muội vừa mới đến nơi này, lại chưa quen với cuộc sống ở đây, sẽ khó tránh khỏi chút sai sót. Thứ hai, muội là một tiểu thư khuê các thật sự không nên xuất đầu lộ diện, hơn nữa bộ dạng này của Nhược Nhi. . . . . . Huống chi bên ngoài bây giờ những lời đồn đại đều nổi lên khắp nơi, Nhược Nhi thật sự không nên buôn bán một mình." Liễu Tịch Nhược đeo mạng che mặt nói xong, trong mắt người khác lại mang vẻ đẹp động lòng người, vừa gặp đã có tình ý thương yêu.
"Nhược Nhi không cần lo lắng, ca ca giúp muội." Thật ra thì Liễu Tịch Nhược không cần phải làm ra dáng vẻ như vậy, chỉ cần nàng nhờ thì Liễu Tịch Hiền nhất định sẽ làm cho nàng. "Vâng, được rồi, thật ra thì huynh sẽ không bận đến nổi mệt chết đâu, muội đã sai người đi khắp nơi loan tin rồi. Hơn nữa còn còn giới thiệu những điểm đặc biệt của chúng ta, ca ca chỉ cần đợi đến ngày hai mươi sáu tháng ba khi khai trương rồi nói vài lời, lúc bình thường chỉ cần ứng phó với những khách nhân muốn tìm lão bản là được."
"Chỉ đơn giản như vậy ư?", "Vâng, tửu lâu này Nhược Nhi đặt tên là ‘Khách Lai Các’, người phục vụ trong đó. . .Chính là các nha hoàn. . . Tiểu nhị đã được muội mời thầy giỏi đến dạy thêm, hơn nữa chưởng quỹ cũng là người được chọn lựa kỹ càng tỉ mỉ. Không những linh hoạt khéo lóe, mà còn rất chừng mực hiểu chuyện."
"Khách Lai Các?" Hắn hỏi lại. "Vâng, là nơi khách nhân ra vào, nên gọi là Khách Lai Các.’’. "Nhược Nhi, thật sự muội khiến ca ca rất kinh ngạc.’’ Liễu Tịch Hiền lại xoa đầu nàng rồi nói. Liễu Tịch Nhược trừng mắt, kích động mỉm cười: “Huynh thật là , muội mà không trở nên mạnh mẽ chẳng phải sẽ lại bị người ta hại chết sao?” Liễu Tịch Hiền chấn động, không nói thêm gì nữa. Liễu Tịch Nhược biết, câu nói vô tâm lúc nãy của nàng đã làm hắn rơi vào sự tự trách tột cùng. Nàng không kiên nhẫn thở dài một cái, nút thắt này chỉ có thể tự hắn mở ra mà thôi.
Ngày 26 tháng ba năm thứ 43 Mục Lịch, mọi người bị thu hút bởi việc “Khách Lai Các’’ khai trương. Trong ngày khai trương đó, ở những con đường trung tâm đều đông nghịt người, bọn họ bị hấp dẫn bởi cái tên ấy. Chưa bao giờ có thứ gì như vậy tồn tại trên thế gian nên đã khơi dậy được lòng hiếu kỳ của bọn họ. Liễu Tịch Nhược đã cổ động tuyên truyền trước khiến cho mọi sự chú ý đều chuyển về phía này, hơn nữa hôm nay bọn họ không thể không đến. Lý do đó là nhân ngày khai trương hôm nay, tất cả những thương phẩm, rượu thịt đều được ưu đãi giảm năm phần, dĩ nhiên điều này chỉ giới hạn với sáu tầng ở dưới.
Cho nên, ngày “Khách Lai Các” của Liễu Tịch Nhược khai trương gần như đã hấp dẫn hết tất cả mọi người trong kinh thành. Nhất là giới quan lại, quý tộc, vương công hoàng thất, một là bọn họ muốn thể hiện địa vị của mình, thứ hai là vì cảm thấy tò mò với lời truyền bá mạnh mẽ của tửu lâu.
Sau một lúc pháo nổ náo nhiệt, có một nhóm mỹ nữ xinh đẹp mười mấy người đi lên sân khấu lớn trước cửa chính rồi nhảy múa. Vũ điệu lộng lẫy, âm nhạc lôi cuống, huống chi người múa lại là những mỹ nhân dung mạo xinh đẹp. Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người ở đây đều bị mê hoặc điên đảo thần hồn. Lúc này, vũ điệu và âm nhạc mới từ từ dừng lại, Liễu Tịch Hiền bước lên sân khấu trước ánh mắt chăm chú của mọi người, khóe môi khẽ mỉm cười. Nhất thời không gian yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều im lặng nhìn hắn, chờ hắn nói.
Chính lúc này Liễu Tịch Nhược ở cửa số lầu hai nhìn thấy hết mọi thứ, nàng khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười. Liễu Tịch Nhược không thể không nói, việc lựa chọn để Liễu Tịch Hiền xử lý nơi này không thể nào tốt hơn được nữa. Trước tiên chưa nói đến việc tác phong nhanh nhẹn của Liễu Tịch Hiền, và bộ dạng tuấn tú sẽ hấp dẫn không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các. Chỉ cần người có địa vị trong lòng dân chúng như hắn nói một lần thì sẽ tiết kiệm được một số tiền quảng cáo lớn.
Liễu Tịch Hiền vừa cười vừa nhìn lướt qua những người dưới sân khấu một chút, rồi mới từ tốn nói: “Nhờ các hương thân phụ lão yêu mến, ngày hôm nay Liễu mỗ mở tửu lầu, khách diếm, tiền trang cá nhân, hiệu trang sức, cửa hàng quần áo thành một “Khách Lai Các” chính thức khai trương. Chắc hẳn mọi người đang thắc mắc tên của thương quán là “Khách Lai Các” có nghĩa là gì, Khách Lai Các tức là, người đi vào là khách, tất cả mọi người đều là khách nhân, không có phân biệt tôn ti. Hơn nữa nơi này tập trung các ngành nghề lại một chỗ, nói đơn giản chính là bất luận mọi người muốn mua thứ gì, làm cái gì, thì đến đây đều có thể mua được, không cần phải chạy đến nhưng chỗ khác nhau. . . Không nói nhiều nữa, vẫn là mời mọi người tự mình đi thăm quan." Nói xong cũng khẽ lắc mình, mọi người ở đó sẽ được các mỹ nữ hướng dẫn đi vào “Khách Lai Các”.
Vừa mới bắt đầu, mọi người ở đây đều thấy may mắn có mỹ nữ dẫn đường, nhưng lúc bọn họ đi tới đại sảnh tầng thứ nhât thì bị cảnh tượng trước mắt làm ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy trong đại sảnh có hơn mười mấy người chừng mười sáu, mười bảy tuổi, các tiểu cô nương mặc y phục đồng nhất, diện mạo thanh tú , hòa nhã, xinh đẹp . . . . . . Mỗi người mỗi vẻ, hơn nữa bọn họ còn có chung một cái tên, “phục vụ.” .
Đầu tiên sau khi họ ngồi xuống, sẽ có những tiểu cô nương xinh đẹp phục vụ đưa một tờ “thực đơn” đến trước mặt cho người đang ngồi gọi thức ăn. Hơn nũa tên thức ăn bên trong lại chưa nghe thấy bao giờ, càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là nếu thanh toán hơn ba trăm lượng. Thì sẽ được miễn phí một phần “điểm tâm ngọt tráng miệng”, phần ăn điểm tâm này chưa bao giờ nghe thấy, những thứ này gọi là "Trà sữa", "Cà phê", "Kem", "Bỏng ngô", "Bánh ngọt" Cùng với các loại điểm tâm ngọt khác khiến thực khách tìm đến vì hâm mộ.
Đáng tiếc, những món điểm tâm ngọt này không bán, chỉ có thể được tặng khi trả trên ba trăm lượng, cho nên rất nhiều người vì muốn ăn cho được phần điểm tâm này mà không tiếc gì bỏ ra hơn ba trăm lương. Hơn nữa, khi trả hóa đơn trên năm trăm lượng, sẽ được tặng một phần món ăn, nghe nói thức ăn này vô cùng ngon. Mà tên gọi cũng khiến người ta kinh ngạc, bởi vì tên của nó là "Hamburger", còn có "Cola", "Hot dog" Và các loại khác đa dạng khiến những khách nhân muốn ngừng mà không được.
Hơn nữa, trong quá trình dùng cơm sẽ có mỹ nhân khiêu vũ hoặc đánh đàn giúp vui, làm cho khách nhân càng thêm lưu luyến không muốn về.
Trên tầng thứ hai có những tơ lụa thượng phẩm, quần áo tinh xảo, và những món trang sức đẹp đẽ khiến người khác mở rộng tầm mắt, trong phút chốc đã hấp dẫn các tiểu thư khuê các chốn kinh thành. Mà điều làm họ càng hưng phấn là những món đồ trang sức này đều là độc nhất vô nhị, hơn nữa tạo hình kỳ lạ mới mẻ độc đáo, ngay lập tức đã bắt lấy trái tim của các thiếu nữ.
Ngắn ngủi chỉ có một ngày, đề tài đàm luận của nhóm vương công quý tộc trong kinh thành đã đổi thành “Khách Lai Các”, nhóm nhân viên phục vụ thanh tú và các mỹ nhân xinh đẹp biểu diễn phục vụ. Còn những điều còn lại cũng được người ta khen mãi không dứt, dù là thiếu niên hay trẻ con, trong miệng từ mứt quả, Quế Hoa Cao đều đổi thành Hamburger, Ice Cream. Các phu nhân, tiểu thư xinh đẹp lại lưu luyến những thứ y phục tinh xảo nọ, trang sức lộng lẫy, hơn nữa còn vì những thứ ấy mà tranh giành, đánh nhau….
Trong vòng một ngày, "Khách Lai Các" Đã nổi dành toàn thành, là điều chưa từng có, có thể nói là “Đệ nhất gia từ cổ chí kim.”
"Ca ca, để muội giới thiệu cho huynh biết, tổng cộng căn nhà này có chín tầng, tầng thứ nhất chủ yếu là quán rượu, thường dùng để tiếp đãi những vị khách bình thường. Tầng thứ hai là một khu chợ khá lớn, đa phần buôn bán y phục, đồ trang sức, gốm sứ, hàng thủ công mỹ nghệ. Tầng thứ ba là quán trà, chỗ này cũng để tiếp đón những vị khách bình thường, tầng thứ tư và tầng thứ năm chuyên cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho khách hơn nữa phục vụ cũng rất chu đáo. Còn từ tầng thứ sáu trở lên, người muốn đi lên tầng thứ sáu còn phải xem thân phận khách hàng và số ngân lượng họ sở hữu, tầng thứ sáu là “Phòng thượng nhất đẳng” cũng chính là nơi dành cho khách quý. Tầng bảy, tầng tám là nhã gian riêng biệt, hơn nữa khung cảnh cũng rất đẹp mắt, có cả ca múa giúp vui, nhưng mỗi ngày chỉ có thể tiếp đón mười người. Tầng thứ chín là tầng lầu cao nhất, cũng là tầng lầu gần bầu trời nhất, tầng này nằm lộ thiên, hơn nữa với tiêu chuẩn tiếp đón thì người bình thường không thể đến được. Muốn lên tầng này, ngoại trừ việc mất phí một vạn lượng, mà còn phải đóng trước một nghìn lượng tiền phí hao tổn, nếu không sẽ không được phép lên. Hơn nữa mỗi ngày tầng này chỉ tiếp đón hai vị khách, còn lại cho dù là đích thân Hoàng thượng giá đáo thì cũng không được vào."
Khi Liễu Tịch Nhược nói xong những điều này, Liễu Tịch Hiền nghe hết cũng sửng sốt một chút, kinh sợ há hốc miệng, một lúc lâu sau mới phản ứng được, kinh ngạc nói: "Nhược Nhi, những cách thu tiền này đều do muội nghĩ ra ư? Chuyện này đúng là rất mới lạ, không thể tưởng tượng nổi thôi."
"Ca ca, đây chỉ là một phần nhỏ, điều bất ngờ hơn vẫn còn ở phía sau, rồi dần dần huynh cũng sẽ hiểu thôi. Đúng rồi, muội mới vừa rồi chưa nói đối với khách nhân bình thường thì cũng phải thu phí hao tổn một trăm lượng một người." Liễu Tịch Nhược chớp mắt nói.
"Còn ở phía sau ư?", "Vâng. " Liễu Tịch Nhược gật đầu một cái: “Ca, ca, thực tế thì muội muốn nhờ huynh quản lý quán rượu này giúp muội.” Khuôn mặt của Liễu Tịch Hiền kinh ngạc. Liễu Tịch Nhược dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ca ca, huynh cũng biết, muội chỉ là một cô nương mềm yếu, xử lý chuyện của quán rượu này có rất nhiều chỗ không ổn. Thứ nhất muội vừa mới đến nơi này, lại chưa quen với cuộc sống ở đây, sẽ khó tránh khỏi chút sai sót. Thứ hai, muội là một tiểu thư khuê các thật sự không nên xuất đầu lộ diện, hơn nữa bộ dạng này của Nhược Nhi. . . . . . Huống chi bên ngoài bây giờ những lời đồn đại đều nổi lên khắp nơi, Nhược Nhi thật sự không nên buôn bán một mình." Liễu Tịch Nhược đeo mạng che mặt nói xong, trong mắt người khác lại mang vẻ đẹp động lòng người, vừa gặp đã có tình ý thương yêu.
"Nhược Nhi không cần lo lắng, ca ca giúp muội." Thật ra thì Liễu Tịch Nhược không cần phải làm ra dáng vẻ như vậy, chỉ cần nàng nhờ thì Liễu Tịch Hiền nhất định sẽ làm cho nàng. "Vâng, được rồi, thật ra thì huynh sẽ không bận đến nổi mệt chết đâu, muội đã sai người đi khắp nơi loan tin rồi. Hơn nữa còn còn giới thiệu những điểm đặc biệt của chúng ta, ca ca chỉ cần đợi đến ngày hai mươi sáu tháng ba khi khai trương rồi nói vài lời, lúc bình thường chỉ cần ứng phó với những khách nhân muốn tìm lão bản là được."
"Chỉ đơn giản như vậy ư?", "Vâng, tửu lâu này Nhược Nhi đặt tên là ‘Khách Lai Các’, người phục vụ trong đó. . .Chính là các nha hoàn. . . Tiểu nhị đã được muội mời thầy giỏi đến dạy thêm, hơn nữa chưởng quỹ cũng là người được chọn lựa kỹ càng tỉ mỉ. Không những linh hoạt khéo lóe, mà còn rất chừng mực hiểu chuyện."
"Khách Lai Các?" Hắn hỏi lại. "Vâng, là nơi khách nhân ra vào, nên gọi là Khách Lai Các.’’. "Nhược Nhi, thật sự muội khiến ca ca rất kinh ngạc.’’ Liễu Tịch Hiền lại xoa đầu nàng rồi nói. Liễu Tịch Nhược trừng mắt, kích động mỉm cười: “Huynh thật là , muội mà không trở nên mạnh mẽ chẳng phải sẽ lại bị người ta hại chết sao?” Liễu Tịch Hiền chấn động, không nói thêm gì nữa. Liễu Tịch Nhược biết, câu nói vô tâm lúc nãy của nàng đã làm hắn rơi vào sự tự trách tột cùng. Nàng không kiên nhẫn thở dài một cái, nút thắt này chỉ có thể tự hắn mở ra mà thôi.
Ngày 26 tháng ba năm thứ 43 Mục Lịch, mọi người bị thu hút bởi việc “Khách Lai Các’’ khai trương. Trong ngày khai trương đó, ở những con đường trung tâm đều đông nghịt người, bọn họ bị hấp dẫn bởi cái tên ấy. Chưa bao giờ có thứ gì như vậy tồn tại trên thế gian nên đã khơi dậy được lòng hiếu kỳ của bọn họ. Liễu Tịch Nhược đã cổ động tuyên truyền trước khiến cho mọi sự chú ý đều chuyển về phía này, hơn nữa hôm nay bọn họ không thể không đến. Lý do đó là nhân ngày khai trương hôm nay, tất cả những thương phẩm, rượu thịt đều được ưu đãi giảm năm phần, dĩ nhiên điều này chỉ giới hạn với sáu tầng ở dưới.
Cho nên, ngày “Khách Lai Các” của Liễu Tịch Nhược khai trương gần như đã hấp dẫn hết tất cả mọi người trong kinh thành. Nhất là giới quan lại, quý tộc, vương công hoàng thất, một là bọn họ muốn thể hiện địa vị của mình, thứ hai là vì cảm thấy tò mò với lời truyền bá mạnh mẽ của tửu lâu.
Sau một lúc pháo nổ náo nhiệt, có một nhóm mỹ nữ xinh đẹp mười mấy người đi lên sân khấu lớn trước cửa chính rồi nhảy múa. Vũ điệu lộng lẫy, âm nhạc lôi cuống, huống chi người múa lại là những mỹ nhân dung mạo xinh đẹp. Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người ở đây đều bị mê hoặc điên đảo thần hồn. Lúc này, vũ điệu và âm nhạc mới từ từ dừng lại, Liễu Tịch Hiền bước lên sân khấu trước ánh mắt chăm chú của mọi người, khóe môi khẽ mỉm cười. Nhất thời không gian yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều im lặng nhìn hắn, chờ hắn nói.
Chính lúc này Liễu Tịch Nhược ở cửa số lầu hai nhìn thấy hết mọi thứ, nàng khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười. Liễu Tịch Nhược không thể không nói, việc lựa chọn để Liễu Tịch Hiền xử lý nơi này không thể nào tốt hơn được nữa. Trước tiên chưa nói đến việc tác phong nhanh nhẹn của Liễu Tịch Hiền, và bộ dạng tuấn tú sẽ hấp dẫn không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các. Chỉ cần người có địa vị trong lòng dân chúng như hắn nói một lần thì sẽ tiết kiệm được một số tiền quảng cáo lớn.
Liễu Tịch Hiền vừa cười vừa nhìn lướt qua những người dưới sân khấu một chút, rồi mới từ tốn nói: “Nhờ các hương thân phụ lão yêu mến, ngày hôm nay Liễu mỗ mở tửu lầu, khách diếm, tiền trang cá nhân, hiệu trang sức, cửa hàng quần áo thành một “Khách Lai Các” chính thức khai trương. Chắc hẳn mọi người đang thắc mắc tên của thương quán là “Khách Lai Các” có nghĩa là gì, Khách Lai Các tức là, người đi vào là khách, tất cả mọi người đều là khách nhân, không có phân biệt tôn ti. Hơn nữa nơi này tập trung các ngành nghề lại một chỗ, nói đơn giản chính là bất luận mọi người muốn mua thứ gì, làm cái gì, thì đến đây đều có thể mua được, không cần phải chạy đến nhưng chỗ khác nhau. . . Không nói nhiều nữa, vẫn là mời mọi người tự mình đi thăm quan." Nói xong cũng khẽ lắc mình, mọi người ở đó sẽ được các mỹ nữ hướng dẫn đi vào “Khách Lai Các”.
Vừa mới bắt đầu, mọi người ở đây đều thấy may mắn có mỹ nữ dẫn đường, nhưng lúc bọn họ đi tới đại sảnh tầng thứ nhât thì bị cảnh tượng trước mắt làm ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy trong đại sảnh có hơn mười mấy người chừng mười sáu, mười bảy tuổi, các tiểu cô nương mặc y phục đồng nhất, diện mạo thanh tú , hòa nhã, xinh đẹp . . . . . . Mỗi người mỗi vẻ, hơn nữa bọn họ còn có chung một cái tên, “phục vụ.” .
Đầu tiên sau khi họ ngồi xuống, sẽ có những tiểu cô nương xinh đẹp phục vụ đưa một tờ “thực đơn” đến trước mặt cho người đang ngồi gọi thức ăn. Hơn nũa tên thức ăn bên trong lại chưa nghe thấy bao giờ, càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là nếu thanh toán hơn ba trăm lượng. Thì sẽ được miễn phí một phần “điểm tâm ngọt tráng miệng”, phần ăn điểm tâm này chưa bao giờ nghe thấy, những thứ này gọi là "Trà sữa", "Cà phê", "Kem", "Bỏng ngô", "Bánh ngọt" Cùng với các loại điểm tâm ngọt khác khiến thực khách tìm đến vì hâm mộ.
Đáng tiếc, những món điểm tâm ngọt này không bán, chỉ có thể được tặng khi trả trên ba trăm lượng, cho nên rất nhiều người vì muốn ăn cho được phần điểm tâm này mà không tiếc gì bỏ ra hơn ba trăm lương. Hơn nữa, khi trả hóa đơn trên năm trăm lượng, sẽ được tặng một phần món ăn, nghe nói thức ăn này vô cùng ngon. Mà tên gọi cũng khiến người ta kinh ngạc, bởi vì tên của nó là "Hamburger", còn có "Cola", "Hot dog" Và các loại khác đa dạng khiến những khách nhân muốn ngừng mà không được.
Hơn nữa, trong quá trình dùng cơm sẽ có mỹ nhân khiêu vũ hoặc đánh đàn giúp vui, làm cho khách nhân càng thêm lưu luyến không muốn về.
Trên tầng thứ hai có những tơ lụa thượng phẩm, quần áo tinh xảo, và những món trang sức đẹp đẽ khiến người khác mở rộng tầm mắt, trong phút chốc đã hấp dẫn các tiểu thư khuê các chốn kinh thành. Mà điều làm họ càng hưng phấn là những món đồ trang sức này đều là độc nhất vô nhị, hơn nữa tạo hình kỳ lạ mới mẻ độc đáo, ngay lập tức đã bắt lấy trái tim của các thiếu nữ.
Ngắn ngủi chỉ có một ngày, đề tài đàm luận của nhóm vương công quý tộc trong kinh thành đã đổi thành “Khách Lai Các”, nhóm nhân viên phục vụ thanh tú và các mỹ nhân xinh đẹp biểu diễn phục vụ. Còn những điều còn lại cũng được người ta khen mãi không dứt, dù là thiếu niên hay trẻ con, trong miệng từ mứt quả, Quế Hoa Cao đều đổi thành Hamburger, Ice Cream. Các phu nhân, tiểu thư xinh đẹp lại lưu luyến những thứ y phục tinh xảo nọ, trang sức lộng lẫy, hơn nữa còn vì những thứ ấy mà tranh giành, đánh nhau….
Trong vòng một ngày, "Khách Lai Các" Đã nổi dành toàn thành, là điều chưa từng có, có thể nói là “Đệ nhất gia từ cổ chí kim.”