Hôm nay Liễu Tịch Nhiễm mặc một bộ cánh vải sa mỏng màu cam, trên đầu phối hợp cắm một cây trâm màu hoa sen, hai bên thái dương có tóc rủ xuống, làm cho khuôn mặt vốn trắng bệch của nàng xinh đẹp hơn một chút.
Bởi vì mấy ngày trước, Liễu Tịch Nhiễm bị Liễu Tịch Nhược làm cho sợ tới sắc mặt tái nhợt, thời điểm nhìn thấy Liễu Tịch Nhược lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi, nhưng càng như vậy, Liễu Tịch Nhiễm càng hận Liễu Tịch Nhược, nàng là đại tiểu thư cao quý nhất, luôn được những lời khen ngợi nhất, mặc dù không bằng đệ nhất mỹ nhân Lâm Hinh Tuyết, nhưng luôn được coi là mỹ nữ đứng đầu, những năm gần đây danh tiếng “hiền lương thục đức” hiểu biết thấu tình đạt lý khó khăn lắm mới gây dựng được đều bị Liễu Tịch Nhược phá hỏng, hơn nữa điều đáng giận hơn cả là nàng bị “Oan” như vậy nhưng vẫn không thể nói lại được, chỉ có thể ấp úng tự nhận xui xẻo nói là không cẩn thận ngã xuống giếng.
Thật ra thì khi Liễu Chấn Toàn đến thăm, nàng đã nghĩ sẽ nói cho phụ thân là bị Liễu Tịch Nhược đẩy xuống giếng, nhưng nàng cũng không phải là kẻ ngu, nàng biết chuyện này một khi nói ra thì chuyện nàng hại Liễu Tịch Nhược sẽ bị vạch trần, đến lúc đó bị phạt còn chưa biết là ai đây.
Cho nên, Liễu Tịch Nhiễm càng tức giận, tất cả sự tức giận đều nén trong lòng, nỗi căm hận đối với Liễu Tịch Nhược cũng giống như băng tuyết trên núi, càng để lâu càng dày, càng chôn càng sâu, quanh năm không thay đổi.
Liễu Tịch Nhược hỏi qua Liễu Chấn Toàn, ba người bọn họ đều chia ra ngồi trên xe, đoàn người chậm rãi đi về phía hoàng cung.
Chỉ một lát sau, xe ngựa dừng trước cửa cung, xuyên qua mấy tầng bảo vệ chặt chẽ ở cửa chính, mấy người bọn họ mới tới được Ngự hoa viên.
Thành phi vốn định tổ chức yến hội ở thừa tâm điện, nhưng Đại hoàng tử Mục Thịnh nói đang là mùa xuân, hoa trong ngự hoa viên đang nở rộ, vô cùng thích hợp đê tổ chức yến hội, hơn nữa hắn còn chuẩn bị một phần lễ đặc biệt muốn tặng cho Thành phi, cần một khu vực rộng lớn ở Ngự hoa viên mới có thể dâng lên, cho nên Mục Thiên hoàng mới đồng ý lấy Ngự hoa viên làm địa điểm tổ chức.
Sau khi vào tới Ngự hoa viên, ba người Liễu Tịch Nhược theo Liễu Chấn Toàn chào hỏi mọi người trước rồi ra chỗ của mình ngồi xuống.
Vì Liễu Chấn Toàn đang giữ chức tể tướng, quyền cao chức trọng, nên ngồi cùng các hoàng tử, ba người Liễu Tịch Nhược ngồi phía sau Liễu Chấn Toàn.
Vốn Liễu Tịch Nhược lười tham gia loại yến hội này, sau một phen quỳ lạy sớm đã cảm thấy mệt mỏi, để có thể im lặng ngồi mấy canh giờ không bị chú ý, nàng cố tình chọn một chỗ khuất ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu cuộc sống an nhàn của nàng.
Mà Hoa Khê ngay từ lúc nàng vừa mới ngồi xuống liền bị Liễu Tịch Nhược sai đi tìm đại sư huynh cùng các sư muội rồi.
Mà lúc này, tất cả các hoàng tử, các đại thần đi cùng gia quyến đã tới đông đủ, tất nhiên ngoài Mục Thiên hoàng lãnh khốc vĩ đại, Đại hoàng tử Mục Thịnh và Tứ hoàng tử Mục Kỳ nổi tiếng ăn chơi không học hành. Nhưng mà, điều này cũng không thể ngăn cản sự si mê của các vị tiểu thư, ngay từ lúc trước khi bọn Liễu Tịch Nhược đến, các nữ tử đã bắt đầu tiến hành suy đoán đối tượng ai sẽ là người được Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử chọn, ngoài mặt là chúc thọ Thành phi, trên thực tế lại là chọn phi cho các hoàng tử, các đại thần trong triều có ai là không biết, cho nên các vương công tiểu thư tập trung đầu tư mặc bộ y phục đẹp nhất, trang điểm xinh nhất, hy vọng cuối cùng có thể lọt vào mắt của hai vị hoàng tử, một bước ngồi lên vị trí Vương phi. Ngay cả Đại thần nhất phẩm được cho là “Đệ nhất mỹ nhân” ở kinh thành Lâm Hinh Tuyết cũng là trang điểm tinh tế tỉ mỉ càng xinh đẹp động lòng người.
Mà Liễu Tịch Nhược cũng biết rõ, lão già Mục Thiên này tuyển hoàng phi cho hoàng tử là giả, muốn từ Liễu phủ chọn một thứ phi cho mình, để hạn chế quyền lực của Liễu Chấn Toàn mới là thật. Quyền lực của Liễu Chấn Toàn đã uy hiếp được Mục Thiên rồi sao?
Mục Thiên ơi Mục Thiên, ngươi đã chiếm được ngôi vị hoàng đế rôi còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn muốn đem tất cả quyền lực nằm trong tay ngươi mới yên tâm? Đến lúc đó chỉ sợ rằng đến lúc ngươi lấy được quyền lực về tay thì ngươi cũng đã chết vì mệt rồi.
Cứ theo đà này, điều ngươi kiêng kỵ nhất nhưng cũng là muốn có nhất chính là tứ đại cấm vệ của chúng ta thôi. Liễu Tịch Nhược nghĩ như thế, thuận tiện chống cánh tay lên đỡ đầu đang muốn gục xuống, khẽ mở mắt liền nhìn thấy Liễu Tịch Họa ngồi yên tĩnh, không nói chuyện, không biết đang suy nghĩ gì. Mà Liễu Tịch Nhiễm đã sớm cùng các tiểu thư khác cùng nhau thì thầm không biết đang nói chuyện gì, ngược lại còn luôn nhìn về phía này với ánh mắt không thiện cảm.
Liễu Tịch Nhược nhắm mắt không để ý nữa, lại vừa mở mắt thấy Liễu Tịch Nhiễm đã đổi chỗ khác, cũng đang nói chuyện gì đó.
Lần cuối cùng mở mắt Liễu Tịch Nhược đã thấy Liễu Tịch Nhiễm cùng mấy thiên kim đại thần đang di chuyển tới bên này.
Liễu Tịch Nhược nhếch môi, nhắm mắt, cười một tiếng không quan tâm.
Liễu Tịch Nhiễm mang theo mấy người tới gần Liễu Tịch Nhược, lại thấy nàng chống đầu nhắm mắt, dáng vẻ mệt mỏi, nghĩ thầm, cơ hội tới rồi, hôm nay ta nhất định đem ngươi ra chịu sỉ nhục, để cho ngươi vĩnh viễn cũng không thể ngóc đầu lên được, cả đời sống dưới chân của ta.
Nghĩ như vậy, Liễu Tịch Nhiễm liền quay đầu lại nháy mắt với mấy người phía sau, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Muội muội sao lại ngồi một chỗ thế này? Sao không cùng các muội muội các tỷ tỷ vui đùa một chút?”
Không đợi Liễu Tịch Nhược trả lời lại vội vàng nói: “Muội muội, ngươi xem trí nhớ tỷ tỷ này, thiếu chút nữa quên mất muội vừa đến đây chưa thấy quen cái gì, cho nên căn bản không biết thế nào là quan lớn tiểu thư.” Nói xong còn liếc mắt một cái nhìn Liễu Tịch Nhược khiêu khích, đáng tiếc là Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt, không thèm đáp lại lời nàng.
Liễu Tich Nhiễm thấy Tịch Nhược không có phản ứng, vội vàng nháy mắt với mấy người phía sau, bọn họ liền tiếp lời: “Ơ, Tịch Nhiễm đây chính là người muội muội đã bị mất tích mà khó khăn lắm mới tìm lại được, trở về thì chỉ biết hết ăn lại uống, vừa xấu xí vừa lười lại độc ác xảo quyệt chua ngoa đó ư, không trách được có một bộ dáng quê mùa lẫn với mùi hôi thối nhỉ, thì ra là bởi vì ở đây có một người quái dị xấu xí không rõ lai lịch.”
Một người khác cũng mở miệng nói: “Thiệt là, lớn đến như vậy rồi mà còn dám đến những nơi như này, cũng không sợ chọc giận hoàng thượng, chết không có chỗ chôn.”
Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như cũ không nói lời nào nhưng trong lòng cũng đang âm thầm than thở tài ăn nói của các nàng không thể làm gì khác hơn lại dùng nhiều từ để hình dung nàng như vậy, thật là để các cô nương này bị uất ức rồi, ở trong xã hội này nữ tử không có học vấn mới là có đức hạnh sợ rằng các nàng đã sử dụng hết vốn từ ngữ có trong đại não rồi.
Ngay sau đó Tịch Nhược lại nghe thấy Liễu Tịch Nhiễm lên tiếng: “ Tại sao các người có thể nói muội muội của ta như vậy? Mặc dù là nàng xấu là xấu một chút, hơi vụng về ngu ngốc một chút, thậm chí là điều sỉ nhục của Liễu phủ chúng ta, nhưng dù sao nàng cũng là muội muội của ta, mặc dù ta cũng không thừa nhận người muội muội này, nhưng nàng cũng đã là muội muội của ta rồi.”
Liễu Tịch Nhiễm nói xong, nheo mắt lại, một bộ dáng ngạo mạn. Nàng ta nghĩ rằng Liễu Tịch Nhược chắc chắn sẽ nổi giận, nàng nhất định sẽ đứng lên chống nạch quát mắng nàng, nhưng nàng đã sai rồi, từ đầu đến cuối Liễu Tịch Nhược đều không mở mắt, chứ đừng nói gì đến mở lời.
Liễu Tịch Nhiễm hơi kinh ngạc, chân lùi về phía sau vài bước, nhìn bộ dáng Liễu Tịch Nhược giống như đang ngủ, đột nhiên hiểu ra.
Đây là coi thường, không, là không để vào mắt!
Nàng cư xử giống như một nữ tử chanh chua đang tức giận la hét ầm ĩ, muốn kích thích lửa giận của người khác, để người ấy phẫn uất đến mức thể hiện nội tâm đang vô cùng căm phẫn của mình, thậm chí dùng phương thức tốt nhất chính là không thèm đếm xỉa đến để người ta bị mắc lừa.
Khiến cho người đó từ từ la hét ở bên cạnh, mà không đáp lại một lời nào, điều này khó chịu hơn so với lúc đối phương cũng đứng lên tức giận mắng nhiếc trở lại, mà việc này cần người có đủ kiên nhẫn, có thể thấy người kia vì bị xem nhẹ bị coi thường muốn mắng mà không có hiệu quả nên mặt đỏ bừng, nếu bị mắng lại một trận thì sẽ thoải mái hơn nhiều.
Mà tình huống của Liễu Tịch Nhiễm chính là như thế, nàng dùng đủ mọi cách châm chọc, sỉ nhục lâu như vậy, mà Liễu Tịch Nhược lại không đáp lại bất kì phản ừng gì, cho dù là một chút nhíu mày cũng không có.
Điều này nói lên cái gì? Ngay cả những điều nhỏ nhất Liễu Tịch Nhược cũng không muốn tranh cãi cùng nàng.
Chỉ thấy Liễu Tịch Nhược kia vẫn bày ra gương mặt ung dung, một câu mắng cũng chẳng nói thành lời, Liễu Tịch Nhiễm nâng tay lên bất chấp mọi thứ muốn đánh xuống, mà lúc này đám người lại xôn xao lần nữa.
Bởi vì mấy ngày trước, Liễu Tịch Nhiễm bị Liễu Tịch Nhược làm cho sợ tới sắc mặt tái nhợt, thời điểm nhìn thấy Liễu Tịch Nhược lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi, nhưng càng như vậy, Liễu Tịch Nhiễm càng hận Liễu Tịch Nhược, nàng là đại tiểu thư cao quý nhất, luôn được những lời khen ngợi nhất, mặc dù không bằng đệ nhất mỹ nhân Lâm Hinh Tuyết, nhưng luôn được coi là mỹ nữ đứng đầu, những năm gần đây danh tiếng “hiền lương thục đức” hiểu biết thấu tình đạt lý khó khăn lắm mới gây dựng được đều bị Liễu Tịch Nhược phá hỏng, hơn nữa điều đáng giận hơn cả là nàng bị “Oan” như vậy nhưng vẫn không thể nói lại được, chỉ có thể ấp úng tự nhận xui xẻo nói là không cẩn thận ngã xuống giếng.
Thật ra thì khi Liễu Chấn Toàn đến thăm, nàng đã nghĩ sẽ nói cho phụ thân là bị Liễu Tịch Nhược đẩy xuống giếng, nhưng nàng cũng không phải là kẻ ngu, nàng biết chuyện này một khi nói ra thì chuyện nàng hại Liễu Tịch Nhược sẽ bị vạch trần, đến lúc đó bị phạt còn chưa biết là ai đây.
Cho nên, Liễu Tịch Nhiễm càng tức giận, tất cả sự tức giận đều nén trong lòng, nỗi căm hận đối với Liễu Tịch Nhược cũng giống như băng tuyết trên núi, càng để lâu càng dày, càng chôn càng sâu, quanh năm không thay đổi.
Liễu Tịch Nhược hỏi qua Liễu Chấn Toàn, ba người bọn họ đều chia ra ngồi trên xe, đoàn người chậm rãi đi về phía hoàng cung.
Chỉ một lát sau, xe ngựa dừng trước cửa cung, xuyên qua mấy tầng bảo vệ chặt chẽ ở cửa chính, mấy người bọn họ mới tới được Ngự hoa viên.
Thành phi vốn định tổ chức yến hội ở thừa tâm điện, nhưng Đại hoàng tử Mục Thịnh nói đang là mùa xuân, hoa trong ngự hoa viên đang nở rộ, vô cùng thích hợp đê tổ chức yến hội, hơn nữa hắn còn chuẩn bị một phần lễ đặc biệt muốn tặng cho Thành phi, cần một khu vực rộng lớn ở Ngự hoa viên mới có thể dâng lên, cho nên Mục Thiên hoàng mới đồng ý lấy Ngự hoa viên làm địa điểm tổ chức.
Sau khi vào tới Ngự hoa viên, ba người Liễu Tịch Nhược theo Liễu Chấn Toàn chào hỏi mọi người trước rồi ra chỗ của mình ngồi xuống.
Vì Liễu Chấn Toàn đang giữ chức tể tướng, quyền cao chức trọng, nên ngồi cùng các hoàng tử, ba người Liễu Tịch Nhược ngồi phía sau Liễu Chấn Toàn.
Vốn Liễu Tịch Nhược lười tham gia loại yến hội này, sau một phen quỳ lạy sớm đã cảm thấy mệt mỏi, để có thể im lặng ngồi mấy canh giờ không bị chú ý, nàng cố tình chọn một chỗ khuất ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu cuộc sống an nhàn của nàng.
Mà Hoa Khê ngay từ lúc nàng vừa mới ngồi xuống liền bị Liễu Tịch Nhược sai đi tìm đại sư huynh cùng các sư muội rồi.
Mà lúc này, tất cả các hoàng tử, các đại thần đi cùng gia quyến đã tới đông đủ, tất nhiên ngoài Mục Thiên hoàng lãnh khốc vĩ đại, Đại hoàng tử Mục Thịnh và Tứ hoàng tử Mục Kỳ nổi tiếng ăn chơi không học hành. Nhưng mà, điều này cũng không thể ngăn cản sự si mê của các vị tiểu thư, ngay từ lúc trước khi bọn Liễu Tịch Nhược đến, các nữ tử đã bắt đầu tiến hành suy đoán đối tượng ai sẽ là người được Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử chọn, ngoài mặt là chúc thọ Thành phi, trên thực tế lại là chọn phi cho các hoàng tử, các đại thần trong triều có ai là không biết, cho nên các vương công tiểu thư tập trung đầu tư mặc bộ y phục đẹp nhất, trang điểm xinh nhất, hy vọng cuối cùng có thể lọt vào mắt của hai vị hoàng tử, một bước ngồi lên vị trí Vương phi. Ngay cả Đại thần nhất phẩm được cho là “Đệ nhất mỹ nhân” ở kinh thành Lâm Hinh Tuyết cũng là trang điểm tinh tế tỉ mỉ càng xinh đẹp động lòng người.
Mà Liễu Tịch Nhược cũng biết rõ, lão già Mục Thiên này tuyển hoàng phi cho hoàng tử là giả, muốn từ Liễu phủ chọn một thứ phi cho mình, để hạn chế quyền lực của Liễu Chấn Toàn mới là thật. Quyền lực của Liễu Chấn Toàn đã uy hiếp được Mục Thiên rồi sao?
Mục Thiên ơi Mục Thiên, ngươi đã chiếm được ngôi vị hoàng đế rôi còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn muốn đem tất cả quyền lực nằm trong tay ngươi mới yên tâm? Đến lúc đó chỉ sợ rằng đến lúc ngươi lấy được quyền lực về tay thì ngươi cũng đã chết vì mệt rồi.
Cứ theo đà này, điều ngươi kiêng kỵ nhất nhưng cũng là muốn có nhất chính là tứ đại cấm vệ của chúng ta thôi. Liễu Tịch Nhược nghĩ như thế, thuận tiện chống cánh tay lên đỡ đầu đang muốn gục xuống, khẽ mở mắt liền nhìn thấy Liễu Tịch Họa ngồi yên tĩnh, không nói chuyện, không biết đang suy nghĩ gì. Mà Liễu Tịch Nhiễm đã sớm cùng các tiểu thư khác cùng nhau thì thầm không biết đang nói chuyện gì, ngược lại còn luôn nhìn về phía này với ánh mắt không thiện cảm.
Liễu Tịch Nhược nhắm mắt không để ý nữa, lại vừa mở mắt thấy Liễu Tịch Nhiễm đã đổi chỗ khác, cũng đang nói chuyện gì đó.
Lần cuối cùng mở mắt Liễu Tịch Nhược đã thấy Liễu Tịch Nhiễm cùng mấy thiên kim đại thần đang di chuyển tới bên này.
Liễu Tịch Nhược nhếch môi, nhắm mắt, cười một tiếng không quan tâm.
Liễu Tịch Nhiễm mang theo mấy người tới gần Liễu Tịch Nhược, lại thấy nàng chống đầu nhắm mắt, dáng vẻ mệt mỏi, nghĩ thầm, cơ hội tới rồi, hôm nay ta nhất định đem ngươi ra chịu sỉ nhục, để cho ngươi vĩnh viễn cũng không thể ngóc đầu lên được, cả đời sống dưới chân của ta.
Nghĩ như vậy, Liễu Tịch Nhiễm liền quay đầu lại nháy mắt với mấy người phía sau, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Muội muội sao lại ngồi một chỗ thế này? Sao không cùng các muội muội các tỷ tỷ vui đùa một chút?”
Không đợi Liễu Tịch Nhược trả lời lại vội vàng nói: “Muội muội, ngươi xem trí nhớ tỷ tỷ này, thiếu chút nữa quên mất muội vừa đến đây chưa thấy quen cái gì, cho nên căn bản không biết thế nào là quan lớn tiểu thư.” Nói xong còn liếc mắt một cái nhìn Liễu Tịch Nhược khiêu khích, đáng tiếc là Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt, không thèm đáp lại lời nàng.
Liễu Tich Nhiễm thấy Tịch Nhược không có phản ứng, vội vàng nháy mắt với mấy người phía sau, bọn họ liền tiếp lời: “Ơ, Tịch Nhiễm đây chính là người muội muội đã bị mất tích mà khó khăn lắm mới tìm lại được, trở về thì chỉ biết hết ăn lại uống, vừa xấu xí vừa lười lại độc ác xảo quyệt chua ngoa đó ư, không trách được có một bộ dáng quê mùa lẫn với mùi hôi thối nhỉ, thì ra là bởi vì ở đây có một người quái dị xấu xí không rõ lai lịch.”
Một người khác cũng mở miệng nói: “Thiệt là, lớn đến như vậy rồi mà còn dám đến những nơi như này, cũng không sợ chọc giận hoàng thượng, chết không có chỗ chôn.”
Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như cũ không nói lời nào nhưng trong lòng cũng đang âm thầm than thở tài ăn nói của các nàng không thể làm gì khác hơn lại dùng nhiều từ để hình dung nàng như vậy, thật là để các cô nương này bị uất ức rồi, ở trong xã hội này nữ tử không có học vấn mới là có đức hạnh sợ rằng các nàng đã sử dụng hết vốn từ ngữ có trong đại não rồi.
Ngay sau đó Tịch Nhược lại nghe thấy Liễu Tịch Nhiễm lên tiếng: “ Tại sao các người có thể nói muội muội của ta như vậy? Mặc dù là nàng xấu là xấu một chút, hơi vụng về ngu ngốc một chút, thậm chí là điều sỉ nhục của Liễu phủ chúng ta, nhưng dù sao nàng cũng là muội muội của ta, mặc dù ta cũng không thừa nhận người muội muội này, nhưng nàng cũng đã là muội muội của ta rồi.”
Liễu Tịch Nhiễm nói xong, nheo mắt lại, một bộ dáng ngạo mạn. Nàng ta nghĩ rằng Liễu Tịch Nhược chắc chắn sẽ nổi giận, nàng nhất định sẽ đứng lên chống nạch quát mắng nàng, nhưng nàng đã sai rồi, từ đầu đến cuối Liễu Tịch Nhược đều không mở mắt, chứ đừng nói gì đến mở lời.
Liễu Tịch Nhiễm hơi kinh ngạc, chân lùi về phía sau vài bước, nhìn bộ dáng Liễu Tịch Nhược giống như đang ngủ, đột nhiên hiểu ra.
Đây là coi thường, không, là không để vào mắt!
Nàng cư xử giống như một nữ tử chanh chua đang tức giận la hét ầm ĩ, muốn kích thích lửa giận của người khác, để người ấy phẫn uất đến mức thể hiện nội tâm đang vô cùng căm phẫn của mình, thậm chí dùng phương thức tốt nhất chính là không thèm đếm xỉa đến để người ta bị mắc lừa.
Khiến cho người đó từ từ la hét ở bên cạnh, mà không đáp lại một lời nào, điều này khó chịu hơn so với lúc đối phương cũng đứng lên tức giận mắng nhiếc trở lại, mà việc này cần người có đủ kiên nhẫn, có thể thấy người kia vì bị xem nhẹ bị coi thường muốn mắng mà không có hiệu quả nên mặt đỏ bừng, nếu bị mắng lại một trận thì sẽ thoải mái hơn nhiều.
Mà tình huống của Liễu Tịch Nhiễm chính là như thế, nàng dùng đủ mọi cách châm chọc, sỉ nhục lâu như vậy, mà Liễu Tịch Nhược lại không đáp lại bất kì phản ừng gì, cho dù là một chút nhíu mày cũng không có.
Điều này nói lên cái gì? Ngay cả những điều nhỏ nhất Liễu Tịch Nhược cũng không muốn tranh cãi cùng nàng.
Chỉ thấy Liễu Tịch Nhược kia vẫn bày ra gương mặt ung dung, một câu mắng cũng chẳng nói thành lời, Liễu Tịch Nhiễm nâng tay lên bất chấp mọi thứ muốn đánh xuống, mà lúc này đám người lại xôn xao lần nữa.