Đúng lúc đó, một thị vệ thân cận của Mục Thiên hoàng tình cờ nhìn thấy hành động của Liễu Tịch Nhiễm, vội vàng cầm kiếm đỡ, dù sao cũng là cao thủ mà Liễu Tịch Nhiễm lại là tiểu nữ tử tay trói gà không chặt cho nên chỉ một chiêu liền đem Liễu Tịch Nhiễm đánh bay ra đập vào vách tường đối diện ngã lăn xuống đất.
Tiếng đánh đập vang lên khiến Mục Thiên và các vị đại thần bao gồm cả Liễu Chấn Toàn phục hồi tinh thần lại. Mọi người kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, chỉ thấy Liễu Tịch Nhiễm khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, đầu tóc xộc xệch, khóe miệng chảy máu, còn mấy nữ nhân khác cũng nằm rải rác cách đó không xa, mà thị vệ kia nhanh chóng đi tới trước mặt Liễu Tịch Nhiễm, trường kiếm trong tay chĩa thẳng về phí nàng.
Lúc này, Liễu Chấn Toàn là người đầu tiên phục hồi tinh thần, vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng kêu lên: “Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tha mạng, Liễu gia ta một lòng trung thành với Hoàng thượng, chuyện xảy ra đột ngột xin người minh xét tha cho tiểu nữ một mạng.”
Âm thanh rối loạn nhốn nháo truyền vào tai Liễu Tịch Nhược, nàng nhìn Liễu Chấn Toàn quỳ trước mặt Mục Thiên, dừng động tác theo bản năng, Mục Kỳ thấy nàng không múa tiếp cũng dừng gảy đàn lại.
Vũ điệu cùng tiếng đàn đột nhiên dừng lại khiến mọi người phục hồi tinh thần, lúc này mới kinh ngạc phát hiện Mục Thiên hoàng suýt bị ám sát còn Liễu Chấn Toàn đang quỳ dưới đất cầu xin tha mạng.
Liễu Tịch Nhiễm cùng mấy nữ tử nằm trên đất cũng nhanh chóng khôi phục thần trí, các nàng trợ to hai mắt, kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trên đất muốn đứng dậy nhưng lại thấy có mấy thị vệ vây quanh thậm chí còn có đao đang gác trên cổ mình.
Các nàng nhìn những thị vệ đang cầm đao đứng trước mặt mình kinh ngạc không thể mở miệng được.
Liễu Tịch Nhiễm cũng như vậy, bởi vì Liễu Chấn Toàn cầu xin, nên thị vệ kia quả quyết thu hồi lại mũi kiếm đang chĩa trước mặt mà thay vào đó đặt nó lên cổ nàng.
Mục Thiên cũng cực kỳ kinh hãi. Một yến hội nho nhỏ mà đến tận hai lần bị hành thích, đây là muốn nhanh chóng lấy mạng Hoàng đế sao?? Mà hai lần hành thích đều có chung đặc điểm, nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nhưng mà lần này cũng không giống với lần đầu tiền có thể giải thích đơn giản được.
Bởi vì Liễu Tịch Nhiễm hành thích Hoàng thượng là một sự thật không thể chối cãi, không ai có thể bao biện được. Duy nhất một điểm có thể chứng Liễu Tịch Nhiễm là người thực hiện hành thích còn Liễu Chấn Toàn là người đứng sau chỉ điểm, nếu thực sự đúng là như vậy thì có thể nói Liễu gia với ý đồ mưu phản theo như pháp luật thì sẽ bị tịch thu tài sản, kẻ phạm tội sẽ bị đưa ra chém đầu.
Nghĩ tới đây, Liễu Tịch Nhược có chút âm thầm giật mình, trong lòng hối hận, nếu biết trước cũng không sử dụng cách này, lúc đó chẳng qua là ý muốn đáp trả yêu cầu của Liễu Tịch Nhiễm cũng không có nghĩ nhiều như vậy, bình thường một thân một mình đã thành thói quen, sao có thể nghĩ đến hành động này còn có dây mơ rễ má với nhau chứ.
Nàng bất đắc dĩ lại than thở, đây chẳng phải là lại muốn giày vò mệt đến chết sao. Nghĩ thế nên nàng liền nháy mắt với Hoa Khê, Hoa Khê lập tức gật đầu thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ dời đi.
Lúc này, Mục Thiên cũng lên tiếng: “Liễu ái khanh, trẫm cũng muốn tha cho nữ nhi ngươi một cái mạng, nhưng đây chính là hành thích trẫm hơn nữa rốt cuộc chuyện này là như thế nào còn chưa rõ ràng có phải hay không Liễu Tể tướng.”
Liễu Chấn Toàn biết rõ Mục Thiên hoàng có tính đa nghi cao, mà thế lực của mình mấy năm gần đây đã trở thành cái đinh trong mắt hắn. Bữa tiệc này bên ngoài là mừng sinh nhật Thành phi, nhân tiện ban hôn cho Hoàn tử nhưng thực chất là tìm cách áp chế quyền lực của mình.
Chuyện này xảy ra chỉ sợ cũng không cần phải dùng phương thức phiền toái là kết hôn, chỉ cần ban xuống tội danh làm loạn cũng đủ để cho hắn nhổ cỏ tận gốc.
Chẳng lẽ nhất định phải dùng đến người đó để bảo toàn tính mạng cả nhà mình sao?
Liễu Chấn Toàn nghĩ tới đây thở dài một cái rồi mới nói: “Hoàng thượng, người cho rằng trong lòng vi thần muốn ám sát Hoàng thượng sao?”
Mục Thiên sững sờ hồi lâu mới thở dài một hơi nói: “ Trước kia ngươi có lẽ không dám, nhưng hiện tại thì không như thế nữa dù sao thì người đó không phải đã chết rồi sao?”
“Nếu Hoàng thượng cho là như vậy, như vậy thần không còn lời nào để nói.” Liễu Chấn Toàn thở ra một cái thật dài, vẻ mặt đau buồn khiến Liễu Tịch Nhược kinh ngạc.
Hắn và lão già Mục Thiên kia rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
Mục Thiên cũng thở dài một cái, dường như hạ quyết tâm nói: “Người đâu, lập tức đem Liễu Chân Toàn cùng toàn bộ người trong phủ giải vào đại lao, không được có bất kỳ sai sót nào.”
Liễu Tịch Nhược âm thầm liếc mắt, đại lao à, sợ rằng không được nghỉ ngơi rồi.
Hoa Khê chạy đi đã lặng lẽ trở lại, chạy tới bên Liễu Tịch Nhược đỡ cánh tay nàng yên tâm gật đầu một cái.
Một lát sau, Mục Thiên lại nói: “Đại Hoàng tử Mục Thịnh làm việc không cẩn thận, làm kinh động thánh giá, thu hồi chức quản lý Ngự cấm quân, đóng cửa sám hối trong phủ một tháng.” Quả nhiên hắn không quên Đại hoàng tử.
Mục Thịnh kinh hãi, một lúc lâu sau mới vội vàng quỳ xuống, hai tay dưới đất nắm thật chặt.
Tận đến lúc Liễu Tịch Nhược bị áp giải đi, Mục Kỳ mới đem đàn để xuống, đứng lên nhìn theo hướng Liễu Tịch Nhược đi đăm chiêu hồi lâu mới thu hồi ánh mắt.
Hắn không nghĩ được rằng một nữ tử lại có thể dùng vũ điệu thôi miên người khác, nàng rốt cuộc là ai? Trên đường đi đến phòng giam, Hoa Khê tựa vào Liễu Tịch Nhược khẽ nói, căn bản không hề nghĩ phòng giam là nơi kinh khủng như thế nào.
“Tiểu thư, ta đã nói rồi mà, người múa rất đẹp mà, mặc dù trước đây người múa cũng rất đẹp rồi, nhưng lần này là đẹp nhất, giống như….. A, giống như là bước vào cảnh giới khác vậy.”
Một lúc lâu sau Liễu Tịch Nhược mới miễn cưỡng mở miệng: “Hôm nay, điệu múa này mang đến hiệu quả như vậy là bởi vì trước sau có sự đối lập cao, nghĩ mà xem, một người nếu như đang căng thẳng quá sức lại được thả lỏng, như vậy thì khung cảnh nhìn thấy sẽ đẹp hơn ít nhất hai lần so với bình thường.”
Còn một nguyên nhân khác đó chính là tên yêu nghiệt kia đánh đàn nữa.
Nàng thật không ngờ, tiếng đàn của hắn có thể cùng nàng hòa quyện, dẫn nàng tới một cảnh giới khác, một khắc kia thiếu chút nữa nàng đã rối loạn tâm trí mà nhảy quên mình.
Đây là người mà trong miệng thiên hạ nói là Hoàng tử ăn chơi sa đọa sao? Thật đúng là làm cho người ta tò mò! Đêm khuya tại Ngự thư phòng.
Mục Thiên đang phê chuẩn tấu chương, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm vì đã loại trừ được mối ẩn họa Liễu Chấn Toàn này.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Mục Thiên kinh ngạc ngẩng đầu thấy một nam tử mặc áo đen che mặt đứng trước mặt mình.
Hắn kinh hãi vừa muốn mở miệng gọi hộ vệ thì một lệnh bài bằng vàng khắc ngọc bên trên liền xuất hiện trước mặt.
“Huyền…….Huyền Vũ…….Ảnh Vệ.” Phải một lúc lâu sau Mục Thiên mới nói xong bốn chữ này.
Nam tử kia lại không lên tiếng mà đem một tờ giấy nhẹ nhàng đặt trước mặt hắn. Mục Thiên kinh ngạc nhìn hành động của nam tử che mặt, lúc ngẩng đầu lần nữa thì đã không thấy bóng dáng đó đâu nữa.
Mục Thiên ngồi trên ghế bất động, nhiều năm đã qua như vậy đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tứ đại ảnh vệ, không hề nghĩ rằng, võ công kinh người, mưu lược binh pháp xuất chúng Ảnh vệ Huyền Vũ lại còn trẻ như vậy. Mặc dù đã che mặt, nhưng hắn cũng có thể nhận ra Ảnh Vệ Huyền Vũ thật ra cũng chỉ là một người trẻ tuổi.
Một lúc lâu sau Mục Thiên mới bừng tỉnh, chậm rãi cầm lên tờ giấy mà Huyền Vũ để lại, đọc xong lại có cảm giác muốn ngất xỉu.
Bởi vì trên tờ giấy kia đơn giản chỉ viết mấy chữ: Liễu Tịch Nhiềm lưu đày cả đời, những người còn lại kết luận vô tội thả tự do.
Tiếng đánh đập vang lên khiến Mục Thiên và các vị đại thần bao gồm cả Liễu Chấn Toàn phục hồi tinh thần lại. Mọi người kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, chỉ thấy Liễu Tịch Nhiễm khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, đầu tóc xộc xệch, khóe miệng chảy máu, còn mấy nữ nhân khác cũng nằm rải rác cách đó không xa, mà thị vệ kia nhanh chóng đi tới trước mặt Liễu Tịch Nhiễm, trường kiếm trong tay chĩa thẳng về phí nàng.
Lúc này, Liễu Chấn Toàn là người đầu tiên phục hồi tinh thần, vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng kêu lên: “Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tha mạng, Liễu gia ta một lòng trung thành với Hoàng thượng, chuyện xảy ra đột ngột xin người minh xét tha cho tiểu nữ một mạng.”
Âm thanh rối loạn nhốn nháo truyền vào tai Liễu Tịch Nhược, nàng nhìn Liễu Chấn Toàn quỳ trước mặt Mục Thiên, dừng động tác theo bản năng, Mục Kỳ thấy nàng không múa tiếp cũng dừng gảy đàn lại.
Vũ điệu cùng tiếng đàn đột nhiên dừng lại khiến mọi người phục hồi tinh thần, lúc này mới kinh ngạc phát hiện Mục Thiên hoàng suýt bị ám sát còn Liễu Chấn Toàn đang quỳ dưới đất cầu xin tha mạng.
Liễu Tịch Nhiễm cùng mấy nữ tử nằm trên đất cũng nhanh chóng khôi phục thần trí, các nàng trợ to hai mắt, kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trên đất muốn đứng dậy nhưng lại thấy có mấy thị vệ vây quanh thậm chí còn có đao đang gác trên cổ mình.
Các nàng nhìn những thị vệ đang cầm đao đứng trước mặt mình kinh ngạc không thể mở miệng được.
Liễu Tịch Nhiễm cũng như vậy, bởi vì Liễu Chấn Toàn cầu xin, nên thị vệ kia quả quyết thu hồi lại mũi kiếm đang chĩa trước mặt mà thay vào đó đặt nó lên cổ nàng.
Mục Thiên cũng cực kỳ kinh hãi. Một yến hội nho nhỏ mà đến tận hai lần bị hành thích, đây là muốn nhanh chóng lấy mạng Hoàng đế sao?? Mà hai lần hành thích đều có chung đặc điểm, nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nhưng mà lần này cũng không giống với lần đầu tiền có thể giải thích đơn giản được.
Bởi vì Liễu Tịch Nhiễm hành thích Hoàng thượng là một sự thật không thể chối cãi, không ai có thể bao biện được. Duy nhất một điểm có thể chứng Liễu Tịch Nhiễm là người thực hiện hành thích còn Liễu Chấn Toàn là người đứng sau chỉ điểm, nếu thực sự đúng là như vậy thì có thể nói Liễu gia với ý đồ mưu phản theo như pháp luật thì sẽ bị tịch thu tài sản, kẻ phạm tội sẽ bị đưa ra chém đầu.
Nghĩ tới đây, Liễu Tịch Nhược có chút âm thầm giật mình, trong lòng hối hận, nếu biết trước cũng không sử dụng cách này, lúc đó chẳng qua là ý muốn đáp trả yêu cầu của Liễu Tịch Nhiễm cũng không có nghĩ nhiều như vậy, bình thường một thân một mình đã thành thói quen, sao có thể nghĩ đến hành động này còn có dây mơ rễ má với nhau chứ.
Nàng bất đắc dĩ lại than thở, đây chẳng phải là lại muốn giày vò mệt đến chết sao. Nghĩ thế nên nàng liền nháy mắt với Hoa Khê, Hoa Khê lập tức gật đầu thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ dời đi.
Lúc này, Mục Thiên cũng lên tiếng: “Liễu ái khanh, trẫm cũng muốn tha cho nữ nhi ngươi một cái mạng, nhưng đây chính là hành thích trẫm hơn nữa rốt cuộc chuyện này là như thế nào còn chưa rõ ràng có phải hay không Liễu Tể tướng.”
Liễu Chấn Toàn biết rõ Mục Thiên hoàng có tính đa nghi cao, mà thế lực của mình mấy năm gần đây đã trở thành cái đinh trong mắt hắn. Bữa tiệc này bên ngoài là mừng sinh nhật Thành phi, nhân tiện ban hôn cho Hoàn tử nhưng thực chất là tìm cách áp chế quyền lực của mình.
Chuyện này xảy ra chỉ sợ cũng không cần phải dùng phương thức phiền toái là kết hôn, chỉ cần ban xuống tội danh làm loạn cũng đủ để cho hắn nhổ cỏ tận gốc.
Chẳng lẽ nhất định phải dùng đến người đó để bảo toàn tính mạng cả nhà mình sao?
Liễu Chấn Toàn nghĩ tới đây thở dài một cái rồi mới nói: “Hoàng thượng, người cho rằng trong lòng vi thần muốn ám sát Hoàng thượng sao?”
Mục Thiên sững sờ hồi lâu mới thở dài một hơi nói: “ Trước kia ngươi có lẽ không dám, nhưng hiện tại thì không như thế nữa dù sao thì người đó không phải đã chết rồi sao?”
“Nếu Hoàng thượng cho là như vậy, như vậy thần không còn lời nào để nói.” Liễu Chấn Toàn thở ra một cái thật dài, vẻ mặt đau buồn khiến Liễu Tịch Nhược kinh ngạc.
Hắn và lão già Mục Thiên kia rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
Mục Thiên cũng thở dài một cái, dường như hạ quyết tâm nói: “Người đâu, lập tức đem Liễu Chân Toàn cùng toàn bộ người trong phủ giải vào đại lao, không được có bất kỳ sai sót nào.”
Liễu Tịch Nhược âm thầm liếc mắt, đại lao à, sợ rằng không được nghỉ ngơi rồi.
Hoa Khê chạy đi đã lặng lẽ trở lại, chạy tới bên Liễu Tịch Nhược đỡ cánh tay nàng yên tâm gật đầu một cái.
Một lát sau, Mục Thiên lại nói: “Đại Hoàng tử Mục Thịnh làm việc không cẩn thận, làm kinh động thánh giá, thu hồi chức quản lý Ngự cấm quân, đóng cửa sám hối trong phủ một tháng.” Quả nhiên hắn không quên Đại hoàng tử.
Mục Thịnh kinh hãi, một lúc lâu sau mới vội vàng quỳ xuống, hai tay dưới đất nắm thật chặt.
Tận đến lúc Liễu Tịch Nhược bị áp giải đi, Mục Kỳ mới đem đàn để xuống, đứng lên nhìn theo hướng Liễu Tịch Nhược đi đăm chiêu hồi lâu mới thu hồi ánh mắt.
Hắn không nghĩ được rằng một nữ tử lại có thể dùng vũ điệu thôi miên người khác, nàng rốt cuộc là ai? Trên đường đi đến phòng giam, Hoa Khê tựa vào Liễu Tịch Nhược khẽ nói, căn bản không hề nghĩ phòng giam là nơi kinh khủng như thế nào.
“Tiểu thư, ta đã nói rồi mà, người múa rất đẹp mà, mặc dù trước đây người múa cũng rất đẹp rồi, nhưng lần này là đẹp nhất, giống như….. A, giống như là bước vào cảnh giới khác vậy.”
Một lúc lâu sau Liễu Tịch Nhược mới miễn cưỡng mở miệng: “Hôm nay, điệu múa này mang đến hiệu quả như vậy là bởi vì trước sau có sự đối lập cao, nghĩ mà xem, một người nếu như đang căng thẳng quá sức lại được thả lỏng, như vậy thì khung cảnh nhìn thấy sẽ đẹp hơn ít nhất hai lần so với bình thường.”
Còn một nguyên nhân khác đó chính là tên yêu nghiệt kia đánh đàn nữa.
Nàng thật không ngờ, tiếng đàn của hắn có thể cùng nàng hòa quyện, dẫn nàng tới một cảnh giới khác, một khắc kia thiếu chút nữa nàng đã rối loạn tâm trí mà nhảy quên mình.
Đây là người mà trong miệng thiên hạ nói là Hoàng tử ăn chơi sa đọa sao? Thật đúng là làm cho người ta tò mò! Đêm khuya tại Ngự thư phòng.
Mục Thiên đang phê chuẩn tấu chương, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm vì đã loại trừ được mối ẩn họa Liễu Chấn Toàn này.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Mục Thiên kinh ngạc ngẩng đầu thấy một nam tử mặc áo đen che mặt đứng trước mặt mình.
Hắn kinh hãi vừa muốn mở miệng gọi hộ vệ thì một lệnh bài bằng vàng khắc ngọc bên trên liền xuất hiện trước mặt.
“Huyền…….Huyền Vũ…….Ảnh Vệ.” Phải một lúc lâu sau Mục Thiên mới nói xong bốn chữ này.
Nam tử kia lại không lên tiếng mà đem một tờ giấy nhẹ nhàng đặt trước mặt hắn. Mục Thiên kinh ngạc nhìn hành động của nam tử che mặt, lúc ngẩng đầu lần nữa thì đã không thấy bóng dáng đó đâu nữa.
Mục Thiên ngồi trên ghế bất động, nhiều năm đã qua như vậy đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tứ đại ảnh vệ, không hề nghĩ rằng, võ công kinh người, mưu lược binh pháp xuất chúng Ảnh vệ Huyền Vũ lại còn trẻ như vậy. Mặc dù đã che mặt, nhưng hắn cũng có thể nhận ra Ảnh Vệ Huyền Vũ thật ra cũng chỉ là một người trẻ tuổi.
Một lúc lâu sau Mục Thiên mới bừng tỉnh, chậm rãi cầm lên tờ giấy mà Huyền Vũ để lại, đọc xong lại có cảm giác muốn ngất xỉu.
Bởi vì trên tờ giấy kia đơn giản chỉ viết mấy chữ: Liễu Tịch Nhiềm lưu đày cả đời, những người còn lại kết luận vô tội thả tự do.